Chương 187: Mao Ô Quy. (1)
Cửu Đương Gia
03/06/2015
Phong Phi Vân lại thu về một giọt Linh Tuyền kia, rồi cười nói:
- Muốn hiểu cho rõ ta là ai, ngươi trước hết trả lời một vấn đề cho ta.
- Vấn đề gì?
Kỷ Long đang lúc muốn trì hoãn thời gian, đương nhiên là vui mừng kéo được càng lâu càng tốt.
- Tại sao các ngươi muốn bắt Quý gia tỷ muội, vớilực ảnh hưởng của Kỷ gia tại phủ Nam Thái, tại sao lai phải vất vả điều động cao thủ như thế để đối phó hai thiếu nữ nhu nhược như vậy?
Hai người đều bụng mang ý xấu. Phong Phi Vân muốn moi ra từ trong miệng hắn vài điều cần thiết, mà Kỷ Long cũng có quyết định của chính mình.
- Thiếu nữ nhu nhược ? Thật buồn cười, bọn họ căn bản là không phải người.
Kỷ Long cười lạnh, chê Phong Phi Vân không biết.
- Đó là cái gì?
Điểm này Phong Phi Vân tự nhiên là đã sớm đoán được, liền vội vàng hỏi.
- Dị Hình Dị!
Kỷ Long lại nói tiếp:
- Dị Hình Dị bao hàm toàn diện. Có kẻ đã từng là người, sau này liền không hề là người nữa; có trường được một nửa thân hình của người, còn có một nửa lại không giống với nhân loại; có kẻ do lỡ ăn nhầm máu thịt của Dị Hình Dị nên cũng biến thành Dị Hình Dị; dù sao Dị Hình Dị chính là loại có số lượng tồn tại nhiều nhất trong Dương Giới Tam Dị, chủng loại mỗi cái không giống nhau. Trong 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》 ghi chép Dị Hình Dị liền đạt nhiều hơn mười vạn chủng loại. Ngươi thử nói bọn họ có phải là người hay không?
Phong Phi Vân có lẽ lần đầu tiên nghe nói truyền thuyết về "Dị Hình Dị". Vì dị hình chính là có chỗ khác với người bình thường, có khác với bất cứ một loại sinh vật nào tồn tại trên thế gian loài nguời này. Mặc dù là trong số Dị Hình Dị cũng có hình thái khác nhau, cơ hồ rất khó tìm thấy hai Dị Hình Dị giống nhau.
Quý gia tỷ muội chính là Dị Hình Dị giống nhau, có lẽ đúng là vì nguyên nhân này nên mới có thể bị Kỷ gia và hai phe thế lực Dương Giới khác truy bắt. Đương nhiên cũng không loại trừ còn có nguyên nhân gì đó khác.
Sát Hành Vân chính là Dị Hình Dị, Quý gia tỷ muội cũng là Dị Hình Dị. Nhưng mà hai người lại hoàn toàn không giống nhau. Có lẽ vì Dị Hình Dị chính là một cách gọi chung, còn nói rộng ra thì phạm trù thật sự rất phổ biến.
Đây là một khái niệm hoàn toàn mới, khiến cho Phong Phi Vân nhìn thấy một góc bí ẩn của thế giới này.
- Ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta, vì sao các ngươi phải đuổi bắt bọn họ?
Phong Phi Vân nghĩ tới một cái chuông sắt trong kho củi kia, trong những dòng văn tự trên bề mặt rỉ sét loang lổ liền nhắc tới hai "Kỷ gia" chữ này. Nếu như nói Quý gia tỷ muội và Kỷ gia hoàn toàn không có liên lạc, Phong Phi Vân là đánh chết đều không tin.
Không đúng, tại sao chữ "Quý" và "Kỷ" tương tự như thế, vẻn vẹn chỉ là một phát âm na ná nhau. Bình thường Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng mà khi hai bên này kết hợp cùng một chỗ, thì lại trở nên bắt đầu tế nhị.
"Kỷ gia" đứng đầu thế lực lớn phủ Nam Thái, chẳng lẽ có liên quan đến Dị Hình Dị. Một khi tin tức này được tung ra, chỉ sợ đám Tầm Bảo Sư cả Thần Tấn Vương Triều, đều sẽ kết thành tập thể tới cửa thăm hỏi Gia chủ Kỷ gia.
- Chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh hành động, về phần nguyên nhân trong đó thì chỉ có giới cao cấp Kỷ gia mới biết rõ ràng.
Kỷ Long đứng một chân trong bóng đêm, từ trong áo giáp vẫn còn chậm rãi nhỏ máu.
Phong Phi Vân có hơi nhíu mày lại. Địa vị Tử Linh Tử tại Kỷ gia đã rất cao, không có khả năng đều không hiểu rõ tình hình một chút nào, hiển nhiên trong đó che giấu một đại bí mật, Kỷ Long căn bản là không muốn nói ra.
Thấy Phong Phi Vân có hơi thất thần, Kỷ Long tranh thủ cơ hội này, chân sau đạp mãnh liệt trên mặt đất. Một cái thiết quyền nện ra, đất đá trên mặt đất nứt ra. Thiết quyền quả là hung dữ mãnh liệt kinh người, hắn đã tung ra toàn lực, ý đồ muốn một kích phải giết.
Xoạt!
Tốc độ của Phong Phi Vân còn nhanh hơn, hắn nghiêng người né một cái. Từ ngón cái trên Miểu Quỷ Ban Chỉ tràn ra một đạo Linh Mang ( mũi dùi linh thiêng), một đạo Đại Thủ Ấn cùng đánh ra, chúng hóa thành hai hư ảnh Kỳ Ngưu, chèn ép ra ngoài.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Kỷ Long vốn là chỉ còn một chân, trọng tâm không chắc chắn. Lại bị Phong Phi Vân nhanh chóng né tránh, nên giờ phút này lực lượng của hai Kỳ Ngưu đánh tới thì căn bản không có cơ hội trốn tránh.
- Phốc!
Áo giáp bị nện vỡ, thân thể bị đè đến máu thịt lẫn lộn.
Một vị cao thủ Thần Cơ sơ kỳ không ngờ liền bị hai cái Kỳ Ngưu giết chết tươi, đây chính là Tử Tướng được Kỷ gia tỉ mỉ bồi dưỡng, bị chết không thể nói không oan.
Sau khi loại bỏ Kỷ Long, Phong Phi Vân liền không hề dừng lại nữa. Hắn cấp tốc chạy đi vào trong màn đêm. Hắn không hể đi theo phương hướng vào chỗ sâu trong Vương Ốc Sơn, ngược lại hướng ra ngoài Vương Ốc Sơn mà chạy đi. Nơi đó chính là phương hướng quay về trấn Thanh Phong.
Hắn tự nhiên không phải muốn bỏ lại mặc kệ Quý gia tỷ muội. Mà là hắn biết với trạng thái hiện tại của mình, coi như có đi đến đó thì cũng không giúp được dù hết lòng tới đâu. Nhưng mà trấn Thanh Phong đã có một đại bí mật còn chưa được phá giải. Nếu như mở ra được điều đại bí mật này, nói không chừng là có thể cứu tính mạng bọn họ.
Đại khái thời gian qua nửa canh giờ, Phong Phi Vân rốt cục tiến vào trong trấn Thanh Phong. Hiện nay trấn Thanh Phong hoàn toàn bị màn đêm tối nuốt chửng, ngay cả một ngọn đèn sáng cũng không có.
Xem ra những đám dân trấn này đều bị hù dọa sợ hãi, cho nên đều vội dập tắt đèn đóm đi.
Phong Phi Vân lại lần nữa tiến vào khu nhà Quý gia tỷ muội ở, xông vào trong kho củi. Từ trong góc kia hắn lôi ra một cái chuông sắt bị vứt bỏ lại,
- Trong chuông sắt này rốt cuộc chứa vật gì vậy?
Phong Phi Vân tin chắc người của Kỷ gia không chỉ có là muốn đuổi bắt Quý gia tỷ muội, nhưng lại đang tìm kiếm một món đồ cực kì quan trọng.
Mà món đồ như vậy rất có thể liền giấu ở trong chiếc chuông sắt này !
- Rầm!
Phong Phi Vân hai tay bưng chiếc chuông sắt, chậm rãi nhấc nó lên, rồi chuyển ra cửa kho củi.
- Cái này...
Phong Phi Vân gắt gao nhìn chăm chú mặt đất, có hơi không thể tin được vào hai mắt của mình.
Một con Ô Quy ( rùa đen) có mai màu trắng, nhưng mà lại không giống Ô Quy. Bởi vì Ô Quy không có cái chân dài như vậy, hơn nữa cổ cũng không có dài như vậy. Con này không phải một con Ô Quy, quả thực chính là một con vịt mọc ra bốn chân.
Mai rùa màu trắng, đại khái chỉ có lớn như cái bàn như vậy, một đôi mắt rùa màu xanh to bằng hạt đỗ vẫn còn tỏa ra ánh sáng. Đúng là nó đang nhìn chăm chú Phong Phi Vân, hiển nhiên là cũng bị dọa đến hoảng sợ.
Giờ phút này nó có vẻ mặt rất nhân tính hóa, bốn chân nhẹ nhàng run lên, thiếu chút nữa nằm phịch dưới đất.
Một con Ô Quy lại cũng biết sợ hãi!
Phong Phi Vân mặc dù cảm giác ở trong chuông sắt nhất định là có sinh vật nào đó. Nhưng mà lại nằm mơ đều thật không ngờ lại là một con Ô Quy màu trắng đang run rẩy. Mẹ ôi, không phải là thú cưng do Quý Tiểu Nô nuôi chứ!
- Muốn hiểu cho rõ ta là ai, ngươi trước hết trả lời một vấn đề cho ta.
- Vấn đề gì?
Kỷ Long đang lúc muốn trì hoãn thời gian, đương nhiên là vui mừng kéo được càng lâu càng tốt.
- Tại sao các ngươi muốn bắt Quý gia tỷ muội, vớilực ảnh hưởng của Kỷ gia tại phủ Nam Thái, tại sao lai phải vất vả điều động cao thủ như thế để đối phó hai thiếu nữ nhu nhược như vậy?
Hai người đều bụng mang ý xấu. Phong Phi Vân muốn moi ra từ trong miệng hắn vài điều cần thiết, mà Kỷ Long cũng có quyết định của chính mình.
- Thiếu nữ nhu nhược ? Thật buồn cười, bọn họ căn bản là không phải người.
Kỷ Long cười lạnh, chê Phong Phi Vân không biết.
- Đó là cái gì?
Điểm này Phong Phi Vân tự nhiên là đã sớm đoán được, liền vội vàng hỏi.
- Dị Hình Dị!
Kỷ Long lại nói tiếp:
- Dị Hình Dị bao hàm toàn diện. Có kẻ đã từng là người, sau này liền không hề là người nữa; có trường được một nửa thân hình của người, còn có một nửa lại không giống với nhân loại; có kẻ do lỡ ăn nhầm máu thịt của Dị Hình Dị nên cũng biến thành Dị Hình Dị; dù sao Dị Hình Dị chính là loại có số lượng tồn tại nhiều nhất trong Dương Giới Tam Dị, chủng loại mỗi cái không giống nhau. Trong 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》 ghi chép Dị Hình Dị liền đạt nhiều hơn mười vạn chủng loại. Ngươi thử nói bọn họ có phải là người hay không?
Phong Phi Vân có lẽ lần đầu tiên nghe nói truyền thuyết về "Dị Hình Dị". Vì dị hình chính là có chỗ khác với người bình thường, có khác với bất cứ một loại sinh vật nào tồn tại trên thế gian loài nguời này. Mặc dù là trong số Dị Hình Dị cũng có hình thái khác nhau, cơ hồ rất khó tìm thấy hai Dị Hình Dị giống nhau.
Quý gia tỷ muội chính là Dị Hình Dị giống nhau, có lẽ đúng là vì nguyên nhân này nên mới có thể bị Kỷ gia và hai phe thế lực Dương Giới khác truy bắt. Đương nhiên cũng không loại trừ còn có nguyên nhân gì đó khác.
Sát Hành Vân chính là Dị Hình Dị, Quý gia tỷ muội cũng là Dị Hình Dị. Nhưng mà hai người lại hoàn toàn không giống nhau. Có lẽ vì Dị Hình Dị chính là một cách gọi chung, còn nói rộng ra thì phạm trù thật sự rất phổ biến.
Đây là một khái niệm hoàn toàn mới, khiến cho Phong Phi Vân nhìn thấy một góc bí ẩn của thế giới này.
- Ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta, vì sao các ngươi phải đuổi bắt bọn họ?
Phong Phi Vân nghĩ tới một cái chuông sắt trong kho củi kia, trong những dòng văn tự trên bề mặt rỉ sét loang lổ liền nhắc tới hai "Kỷ gia" chữ này. Nếu như nói Quý gia tỷ muội và Kỷ gia hoàn toàn không có liên lạc, Phong Phi Vân là đánh chết đều không tin.
Không đúng, tại sao chữ "Quý" và "Kỷ" tương tự như thế, vẻn vẹn chỉ là một phát âm na ná nhau. Bình thường Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng mà khi hai bên này kết hợp cùng một chỗ, thì lại trở nên bắt đầu tế nhị.
"Kỷ gia" đứng đầu thế lực lớn phủ Nam Thái, chẳng lẽ có liên quan đến Dị Hình Dị. Một khi tin tức này được tung ra, chỉ sợ đám Tầm Bảo Sư cả Thần Tấn Vương Triều, đều sẽ kết thành tập thể tới cửa thăm hỏi Gia chủ Kỷ gia.
- Chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh hành động, về phần nguyên nhân trong đó thì chỉ có giới cao cấp Kỷ gia mới biết rõ ràng.
Kỷ Long đứng một chân trong bóng đêm, từ trong áo giáp vẫn còn chậm rãi nhỏ máu.
Phong Phi Vân có hơi nhíu mày lại. Địa vị Tử Linh Tử tại Kỷ gia đã rất cao, không có khả năng đều không hiểu rõ tình hình một chút nào, hiển nhiên trong đó che giấu một đại bí mật, Kỷ Long căn bản là không muốn nói ra.
Thấy Phong Phi Vân có hơi thất thần, Kỷ Long tranh thủ cơ hội này, chân sau đạp mãnh liệt trên mặt đất. Một cái thiết quyền nện ra, đất đá trên mặt đất nứt ra. Thiết quyền quả là hung dữ mãnh liệt kinh người, hắn đã tung ra toàn lực, ý đồ muốn một kích phải giết.
Xoạt!
Tốc độ của Phong Phi Vân còn nhanh hơn, hắn nghiêng người né một cái. Từ ngón cái trên Miểu Quỷ Ban Chỉ tràn ra một đạo Linh Mang ( mũi dùi linh thiêng), một đạo Đại Thủ Ấn cùng đánh ra, chúng hóa thành hai hư ảnh Kỳ Ngưu, chèn ép ra ngoài.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Kỷ Long vốn là chỉ còn một chân, trọng tâm không chắc chắn. Lại bị Phong Phi Vân nhanh chóng né tránh, nên giờ phút này lực lượng của hai Kỳ Ngưu đánh tới thì căn bản không có cơ hội trốn tránh.
- Phốc!
Áo giáp bị nện vỡ, thân thể bị đè đến máu thịt lẫn lộn.
Một vị cao thủ Thần Cơ sơ kỳ không ngờ liền bị hai cái Kỳ Ngưu giết chết tươi, đây chính là Tử Tướng được Kỷ gia tỉ mỉ bồi dưỡng, bị chết không thể nói không oan.
Sau khi loại bỏ Kỷ Long, Phong Phi Vân liền không hề dừng lại nữa. Hắn cấp tốc chạy đi vào trong màn đêm. Hắn không hể đi theo phương hướng vào chỗ sâu trong Vương Ốc Sơn, ngược lại hướng ra ngoài Vương Ốc Sơn mà chạy đi. Nơi đó chính là phương hướng quay về trấn Thanh Phong.
Hắn tự nhiên không phải muốn bỏ lại mặc kệ Quý gia tỷ muội. Mà là hắn biết với trạng thái hiện tại của mình, coi như có đi đến đó thì cũng không giúp được dù hết lòng tới đâu. Nhưng mà trấn Thanh Phong đã có một đại bí mật còn chưa được phá giải. Nếu như mở ra được điều đại bí mật này, nói không chừng là có thể cứu tính mạng bọn họ.
Đại khái thời gian qua nửa canh giờ, Phong Phi Vân rốt cục tiến vào trong trấn Thanh Phong. Hiện nay trấn Thanh Phong hoàn toàn bị màn đêm tối nuốt chửng, ngay cả một ngọn đèn sáng cũng không có.
Xem ra những đám dân trấn này đều bị hù dọa sợ hãi, cho nên đều vội dập tắt đèn đóm đi.
Phong Phi Vân lại lần nữa tiến vào khu nhà Quý gia tỷ muội ở, xông vào trong kho củi. Từ trong góc kia hắn lôi ra một cái chuông sắt bị vứt bỏ lại,
- Trong chuông sắt này rốt cuộc chứa vật gì vậy?
Phong Phi Vân tin chắc người của Kỷ gia không chỉ có là muốn đuổi bắt Quý gia tỷ muội, nhưng lại đang tìm kiếm một món đồ cực kì quan trọng.
Mà món đồ như vậy rất có thể liền giấu ở trong chiếc chuông sắt này !
- Rầm!
Phong Phi Vân hai tay bưng chiếc chuông sắt, chậm rãi nhấc nó lên, rồi chuyển ra cửa kho củi.
- Cái này...
Phong Phi Vân gắt gao nhìn chăm chú mặt đất, có hơi không thể tin được vào hai mắt của mình.
Một con Ô Quy ( rùa đen) có mai màu trắng, nhưng mà lại không giống Ô Quy. Bởi vì Ô Quy không có cái chân dài như vậy, hơn nữa cổ cũng không có dài như vậy. Con này không phải một con Ô Quy, quả thực chính là một con vịt mọc ra bốn chân.
Mai rùa màu trắng, đại khái chỉ có lớn như cái bàn như vậy, một đôi mắt rùa màu xanh to bằng hạt đỗ vẫn còn tỏa ra ánh sáng. Đúng là nó đang nhìn chăm chú Phong Phi Vân, hiển nhiên là cũng bị dọa đến hoảng sợ.
Giờ phút này nó có vẻ mặt rất nhân tính hóa, bốn chân nhẹ nhàng run lên, thiếu chút nữa nằm phịch dưới đất.
Một con Ô Quy lại cũng biết sợ hãi!
Phong Phi Vân mặc dù cảm giác ở trong chuông sắt nhất định là có sinh vật nào đó. Nhưng mà lại nằm mơ đều thật không ngờ lại là một con Ô Quy màu trắng đang run rẩy. Mẹ ôi, không phải là thú cưng do Quý Tiểu Nô nuôi chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.