Chương 522: Máu nhuộm cổ miếu. (2)
Cửu Đương Gia
25/06/2015
Bành!
Trong đó một đệ tử áo tím không chịu nổi, xương vai nứt vỡ, cánh tay hóa thành cốt phấn, toái cốt, xương sườn, hai chân đều đứt gãy, trực tiếp thất khiếu chảy máu, thi thể té xuống đất.
Tên đệ tử áo tím thứ hai không ngăn cản được bao lâu, lưng gãy nát, máu chảy ra từ làn da.
- Phong Phi Vân, ngươi khinh người quá đáng, đừng ép ta dốc sức liều mạng!
Đàm Thiên cùng La Hoành tu vị cường đại nhất, đồng thời công kích Phong Phi Vân, bên cạnh hai người bọn họ có hai lão thi, một lão thi toàn thân băng tinh rậm rạp, tóc và làn da trắng bệch.
Một con khác trên làn da có lân phiến rậm rạp.
- Ta chỉ sợ các ngươi không liều mạng thôi.
Sắc mặt Phong Phi Vân ngưng trọng, đây là thi tà có thể so sánh với Thiên Mệnh nhất trọng, chiến lực cực kỳ đáng sợ, nhất định phải toàn lực chiến đấu, không được phép có nửa phần chủ quan.
Đàm Thiên cùng La Hoành đều là bá chủ trong hàng chữ địa, là thiên kiêu của Tử Minh thi động.
Miểu quỷ ban chỉ bị Phong Phi Vân tế ra, linh quang màu đen khiến không gian này biến thành hắc ám, sáu bức thần đồ hiện ra trên vịn chỉ.
Long Mã Hà Đồ trong đan điền bay ra, tổng cộng bảy bức thần đồ, uy năng sáng ngời, có linh khí lưu động.
Đàm Thiên cùng La Hoành liên thủ, đã vận dụng toàn bộ chiến thi mới miễn cưỡng ngăn cản được miểu quỷ ban chỉ ba hô hấp.
Trong thời gian ba hô hấp này, có mười tám chiến thi phai mờ, đám đệ tử chữ huyền của Tử Minh thi động nằm chết trên đất, không một người sống.
Đàm Thiên cùng La Hoành, băng thi cùng lân thi bốn cường giả đồng thời ra tay, trong thời gian ba hô hấp này giao thủ với Phong Phi Vân một trăm lần.
Cự đao trong tay Phong Phi Vân chém ra hơn trăm đao lãng hình rồng.
Bành!
Băng thi cuối cùng bị đao khí chém nát, hóa thành mảnh vỡ băng tinh, vẻn vẹn lưu lại thi cung trên mặt đất.
Đây chính là chiến thi có thể so sánh với Thiên Mệnh nhất trọng.
Nhưng mà dưới một lần công kích điên cuồng này, bọn họ cuối cùng bức Phong Phi Vân lùi lại mấy bước, chạy ra khỏi cổ miếu, tiến vào trong rừng.
Hai đạo nhân ảnh, một đạo thi ảnh bạo lui, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi Tịch Thần Phong, nhanh chóng chạy thoát.
Tên yêu ma chi tử này quả thực thật đáng sợ, không ngờ có thể vượt qua đại cảnh giới giết ngời, cùng cảnh giới đã vô địch, cao hơn hắn một cảnh giới cũng phải tránh lui.
- Trốn chỗ nào!
Phong Phi Vân đứng trên thiềm đá cao, đón gió mà đứng, áo trắng không nhiễm bụi bậm, điểm một ngón tay, một đạo hao quang như ngón tay cái bắn ra ngoài, hấp tụ khắp núi mộc chi khí trong rừng, bay qua trời cao, đánh trúng một đạo nhân ảnh.
Phốc!
Tiếng hét thảm truyền tới:
- Phong Phi Vân, ta cam đoan với ngươi, ngươi sẽ hối hận...
Đây là âm thanh của La Hoành, đã bị trọng thương, bị lân thi cõng trốn xa.
Phong Phi Vân không có lại ra tay, La Hoành cùng Đàm Thiên đều là cườn giả tuyệt đỉnh, khoảng cách xa như thế không thể giết bọn chúng.
Đương nhiên nếu là Phong Phi Vân đuổi theo, dựa vào Luân Hồi Tật Tốc, vẫn có thể đuổi theo như cũ, nhưng mà hắn lại sợ hãi bị người ta dùng kế điệu hổ ly sơn, dù sao trong cổ miếu còn có Tô Huyết bị trói trên cây cột.
Nếu như Tô Huyết lại có sơ xuất gì, hắn thật không thể bàn giao với Tô Quân, hắn cảm giác mình nợ bằng hữu này quá nhiều...
Đát đát!
Phong Phi Vân đi vào trong cổ miếu, trên mặt tươi cười, sờ cằm, từng bước đi tới gần Tô Huyết:
- Ngũ điện hạ Sâm La Điện Tô Huyết người gặp người sợ, lại bị người ta trói lại, người này lá gan quá lớn rồi.
- Ngươi ít châm chọc đi.
Tô Huyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đi tới từng bước, trên mặt vẫn tươi cười như cũ.
- Tô đại mỹ nhân, đúng là tuyệt sắc nhân gian, nhưng mà ta không biết bộ dáng của ngươi hiện tại có phải bộ dáng chân chính hay không? Hiện tại vừa vặn... Có thể kiểm nghiệm một chút.
Tô Huyết tu luyện huyết trì luyện thể thuật, dung mạo tùy thời tùy khắc đều có thể thay đổi, ai cũng không biết bộ dáng chính thức của nàng.
- Phong Phi Vân, ngươi dám!
Tô Huyết lạnh lùng nói.
- Ta có gì không dám?
Phong Phi Vân nói.
Bành!
Một tia máu nổ trên người Tô Huyết, làn da trắng như tuyết của nàng như ngâm vào trong huyết trì, thân thể bị nổ thành mảnh nhỏ.
Nàng vung tay lên, thiết kiếm trên mặt đất chợt bay vào trong tay của nàng, thân ảnh hơi biến hóa, kiếm quang lóe lên, thiết kiếm đâm vào cổ Phong Phi Vân.
Thiết kiếm này dài ba mét, thẳng như ruột cá!
Phong Phi Vân lập tức dừng bước lại, cách nàng ba bước.
- Nói, vì sao ngươi phải giết đám người Tử Minh thi động kia?
Tô Huyết trầm giọng nói.
- Cái này... Nguyên nhân còn không phải rõ ràng sao?
Phong Phi Vân cười nói.
- Nói!
Thiết kiếm của Tô Huyết bắn ra hàn khí bức người.
- Đương nhiên ta vì cứu ngươi...
Phong Phi Vân im lặng.
- Hừ! Ngươi có hảo tâm như vậy sao? Lại nói ngươi lấy tu vị Thần Cơ đại viên mãn có thể ngăn cản mấy cường giả Thiên Mệnh nhất trọng công kích sao? Nếu ngươi đánh chủ ý quỷ quái lên người của ta, ngươi chết rất thảm.
Tô Huyết cảm thấy Phong Phi Vân có đại âm mưu, rất có thể chuyện vừa rồi chính là Phong Phi Vân cùng Tử Minh thi động diễn một tuồng kịch, giống như tại Thiên Hoa cổ thành đối phó Lục Ly Vi. Mà thi thể của đám đệ tử Tử Minh thi động chỉ là... Tưởng tượng.
Nàng không tin Phong Phi Vân thật sự có thể vượt đại cảnh giới chém giết Thiên Mệnh nhất trọng.
- Rời khỏi trước rồi nói sau.
Phong Phi Vân nói.
- Nếu ngươi không nói, hôm nay không đi được.
Tô Huyết rất cố chấp.
- Ngươi...
Phong Phi Vân đau đầu.
Bên ngoài cổ miếu có vô số tiếng xé gió truyền ra, có vài đạo khí tức khủng bố lao tới.
- Yêu ma chi tử đang ở bên trong, hắn làm tổn hại hai chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng, ngay cả Diêu Kính Việt cũng chết trong tay của hắn.
Giọng của Đàm Thiên vang lên.
Hắn không ngờ đi rồi quay lại, có rất nhiều cường giả đi theo phía sau hắn, bao quanh cổ miếu này.
Vô số chiến thi gào rú ở bên ngoài, thi khí trùng thiên, có âm thanh mạnh mẽ chấn sụp vách đá.
Mây đen áp núi, khí thế mạnh mẽ.
Âm thanh cản thi linh vang vọng trên núi, trên thánh hồ, ngay cả ngọn núi bên cạnh cũng nghe thấy, có đại lượng thi tà tụ tập, vây quanh cổ miếu, có thi tà mặc áo bào rách nát, có mặc thiết khải, có chút nửa người đã mục náts.
Chiến thi không ngừng theo chân đám người mặc áo tím, nam tuấn dật, nữ xinh đẹp, trên người bọn họ ẩn chứa sát khí cường đại, cũng có hàn khí âm tầm khiếp người.
Tuyết rơi nhiều, còn không có dính vào áo tím của bọn họ, đã bị một tầng hào quang màu tím ngăn cản, trượt ra ngoài.
Đàm Thiên cùng La Hoành cũng ở trong đó, đứng ở mặt sau cùng. Tuy bọn họ là đệ tử hàng chữ địa, nhưng mà tu vị kế cuối, cho nên đứng sau cùng là đương nhiên.
La Hoành bị thương nặng, sau khi nuốt một viên đan dược nhị phẩm, ngoại thương đã khỏi hẳn, ánh mắt vô cùng dữ tợn, nhìn chằm chằm vào cổ miếu.
NGAO!
Một tiếng thú gào vang lên!
Một con cọp toàn thân có lân giáp bao phủ, lớn có cánh dài ba trượng, từ trời cao bay xuống, tuyết bay tứ tung.
Trong đó một đệ tử áo tím không chịu nổi, xương vai nứt vỡ, cánh tay hóa thành cốt phấn, toái cốt, xương sườn, hai chân đều đứt gãy, trực tiếp thất khiếu chảy máu, thi thể té xuống đất.
Tên đệ tử áo tím thứ hai không ngăn cản được bao lâu, lưng gãy nát, máu chảy ra từ làn da.
- Phong Phi Vân, ngươi khinh người quá đáng, đừng ép ta dốc sức liều mạng!
Đàm Thiên cùng La Hoành tu vị cường đại nhất, đồng thời công kích Phong Phi Vân, bên cạnh hai người bọn họ có hai lão thi, một lão thi toàn thân băng tinh rậm rạp, tóc và làn da trắng bệch.
Một con khác trên làn da có lân phiến rậm rạp.
- Ta chỉ sợ các ngươi không liều mạng thôi.
Sắc mặt Phong Phi Vân ngưng trọng, đây là thi tà có thể so sánh với Thiên Mệnh nhất trọng, chiến lực cực kỳ đáng sợ, nhất định phải toàn lực chiến đấu, không được phép có nửa phần chủ quan.
Đàm Thiên cùng La Hoành đều là bá chủ trong hàng chữ địa, là thiên kiêu của Tử Minh thi động.
Miểu quỷ ban chỉ bị Phong Phi Vân tế ra, linh quang màu đen khiến không gian này biến thành hắc ám, sáu bức thần đồ hiện ra trên vịn chỉ.
Long Mã Hà Đồ trong đan điền bay ra, tổng cộng bảy bức thần đồ, uy năng sáng ngời, có linh khí lưu động.
Đàm Thiên cùng La Hoành liên thủ, đã vận dụng toàn bộ chiến thi mới miễn cưỡng ngăn cản được miểu quỷ ban chỉ ba hô hấp.
Trong thời gian ba hô hấp này, có mười tám chiến thi phai mờ, đám đệ tử chữ huyền của Tử Minh thi động nằm chết trên đất, không một người sống.
Đàm Thiên cùng La Hoành, băng thi cùng lân thi bốn cường giả đồng thời ra tay, trong thời gian ba hô hấp này giao thủ với Phong Phi Vân một trăm lần.
Cự đao trong tay Phong Phi Vân chém ra hơn trăm đao lãng hình rồng.
Bành!
Băng thi cuối cùng bị đao khí chém nát, hóa thành mảnh vỡ băng tinh, vẻn vẹn lưu lại thi cung trên mặt đất.
Đây chính là chiến thi có thể so sánh với Thiên Mệnh nhất trọng.
Nhưng mà dưới một lần công kích điên cuồng này, bọn họ cuối cùng bức Phong Phi Vân lùi lại mấy bước, chạy ra khỏi cổ miếu, tiến vào trong rừng.
Hai đạo nhân ảnh, một đạo thi ảnh bạo lui, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi Tịch Thần Phong, nhanh chóng chạy thoát.
Tên yêu ma chi tử này quả thực thật đáng sợ, không ngờ có thể vượt qua đại cảnh giới giết ngời, cùng cảnh giới đã vô địch, cao hơn hắn một cảnh giới cũng phải tránh lui.
- Trốn chỗ nào!
Phong Phi Vân đứng trên thiềm đá cao, đón gió mà đứng, áo trắng không nhiễm bụi bậm, điểm một ngón tay, một đạo hao quang như ngón tay cái bắn ra ngoài, hấp tụ khắp núi mộc chi khí trong rừng, bay qua trời cao, đánh trúng một đạo nhân ảnh.
Phốc!
Tiếng hét thảm truyền tới:
- Phong Phi Vân, ta cam đoan với ngươi, ngươi sẽ hối hận...
Đây là âm thanh của La Hoành, đã bị trọng thương, bị lân thi cõng trốn xa.
Phong Phi Vân không có lại ra tay, La Hoành cùng Đàm Thiên đều là cườn giả tuyệt đỉnh, khoảng cách xa như thế không thể giết bọn chúng.
Đương nhiên nếu là Phong Phi Vân đuổi theo, dựa vào Luân Hồi Tật Tốc, vẫn có thể đuổi theo như cũ, nhưng mà hắn lại sợ hãi bị người ta dùng kế điệu hổ ly sơn, dù sao trong cổ miếu còn có Tô Huyết bị trói trên cây cột.
Nếu như Tô Huyết lại có sơ xuất gì, hắn thật không thể bàn giao với Tô Quân, hắn cảm giác mình nợ bằng hữu này quá nhiều...
Đát đát!
Phong Phi Vân đi vào trong cổ miếu, trên mặt tươi cười, sờ cằm, từng bước đi tới gần Tô Huyết:
- Ngũ điện hạ Sâm La Điện Tô Huyết người gặp người sợ, lại bị người ta trói lại, người này lá gan quá lớn rồi.
- Ngươi ít châm chọc đi.
Tô Huyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đi tới từng bước, trên mặt vẫn tươi cười như cũ.
- Tô đại mỹ nhân, đúng là tuyệt sắc nhân gian, nhưng mà ta không biết bộ dáng của ngươi hiện tại có phải bộ dáng chân chính hay không? Hiện tại vừa vặn... Có thể kiểm nghiệm một chút.
Tô Huyết tu luyện huyết trì luyện thể thuật, dung mạo tùy thời tùy khắc đều có thể thay đổi, ai cũng không biết bộ dáng chính thức của nàng.
- Phong Phi Vân, ngươi dám!
Tô Huyết lạnh lùng nói.
- Ta có gì không dám?
Phong Phi Vân nói.
Bành!
Một tia máu nổ trên người Tô Huyết, làn da trắng như tuyết của nàng như ngâm vào trong huyết trì, thân thể bị nổ thành mảnh nhỏ.
Nàng vung tay lên, thiết kiếm trên mặt đất chợt bay vào trong tay của nàng, thân ảnh hơi biến hóa, kiếm quang lóe lên, thiết kiếm đâm vào cổ Phong Phi Vân.
Thiết kiếm này dài ba mét, thẳng như ruột cá!
Phong Phi Vân lập tức dừng bước lại, cách nàng ba bước.
- Nói, vì sao ngươi phải giết đám người Tử Minh thi động kia?
Tô Huyết trầm giọng nói.
- Cái này... Nguyên nhân còn không phải rõ ràng sao?
Phong Phi Vân cười nói.
- Nói!
Thiết kiếm của Tô Huyết bắn ra hàn khí bức người.
- Đương nhiên ta vì cứu ngươi...
Phong Phi Vân im lặng.
- Hừ! Ngươi có hảo tâm như vậy sao? Lại nói ngươi lấy tu vị Thần Cơ đại viên mãn có thể ngăn cản mấy cường giả Thiên Mệnh nhất trọng công kích sao? Nếu ngươi đánh chủ ý quỷ quái lên người của ta, ngươi chết rất thảm.
Tô Huyết cảm thấy Phong Phi Vân có đại âm mưu, rất có thể chuyện vừa rồi chính là Phong Phi Vân cùng Tử Minh thi động diễn một tuồng kịch, giống như tại Thiên Hoa cổ thành đối phó Lục Ly Vi. Mà thi thể của đám đệ tử Tử Minh thi động chỉ là... Tưởng tượng.
Nàng không tin Phong Phi Vân thật sự có thể vượt đại cảnh giới chém giết Thiên Mệnh nhất trọng.
- Rời khỏi trước rồi nói sau.
Phong Phi Vân nói.
- Nếu ngươi không nói, hôm nay không đi được.
Tô Huyết rất cố chấp.
- Ngươi...
Phong Phi Vân đau đầu.
Bên ngoài cổ miếu có vô số tiếng xé gió truyền ra, có vài đạo khí tức khủng bố lao tới.
- Yêu ma chi tử đang ở bên trong, hắn làm tổn hại hai chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng, ngay cả Diêu Kính Việt cũng chết trong tay của hắn.
Giọng của Đàm Thiên vang lên.
Hắn không ngờ đi rồi quay lại, có rất nhiều cường giả đi theo phía sau hắn, bao quanh cổ miếu này.
Vô số chiến thi gào rú ở bên ngoài, thi khí trùng thiên, có âm thanh mạnh mẽ chấn sụp vách đá.
Mây đen áp núi, khí thế mạnh mẽ.
Âm thanh cản thi linh vang vọng trên núi, trên thánh hồ, ngay cả ngọn núi bên cạnh cũng nghe thấy, có đại lượng thi tà tụ tập, vây quanh cổ miếu, có thi tà mặc áo bào rách nát, có mặc thiết khải, có chút nửa người đã mục náts.
Chiến thi không ngừng theo chân đám người mặc áo tím, nam tuấn dật, nữ xinh đẹp, trên người bọn họ ẩn chứa sát khí cường đại, cũng có hàn khí âm tầm khiếp người.
Tuyết rơi nhiều, còn không có dính vào áo tím của bọn họ, đã bị một tầng hào quang màu tím ngăn cản, trượt ra ngoài.
Đàm Thiên cùng La Hoành cũng ở trong đó, đứng ở mặt sau cùng. Tuy bọn họ là đệ tử hàng chữ địa, nhưng mà tu vị kế cuối, cho nên đứng sau cùng là đương nhiên.
La Hoành bị thương nặng, sau khi nuốt một viên đan dược nhị phẩm, ngoại thương đã khỏi hẳn, ánh mắt vô cùng dữ tợn, nhìn chằm chằm vào cổ miếu.
NGAO!
Một tiếng thú gào vang lên!
Một con cọp toàn thân có lân giáp bao phủ, lớn có cánh dài ba trượng, từ trời cao bay xuống, tuyết bay tứ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.