Chương 1578: Một chưởng. (2)
Cửu Đương Gia
16/08/2015
Đại hán mọc ra bốn mắt kia có lẽ chính là nô lệ mà Tây Linh Cảnh chủ mua được trên đấu giá hội của Đệ Cửu Trung Ương Vương Triều vào bảy mươi năm trước, bảy mươi năm qua đi vậy mà phát triển đến tình trạng bực này, một khi đột phá Vũ Hóa Cảnh, chiến lực sẽ rất dọa người.
- Nhân kiệt Âu Dương gia kia cũng đến, nghe nói hắn đồng thời bái vào mô nhạ hai vị nhân vật khủng bố, Sở Giang Vương của Âm Phủ Giới, và một vị cao tăng lánh đời của Thái Cổ Thánh Phật Miếu, Tà Phật song tu, đang trùng kích Niết Bàn tầng thứ bảy.
- Âu Dương Vô Đạo, đây chính là một người trẻ tuổi mạnh nhất Tây Linh Cảnh, từng chém qua mấy vị Vũ Hóa Hiền Giả.
- Lục thế tử vậy mà mang người này đến, xem ra là muốn thăm dò thực lực Diệp Hồng Cảnh chúng ta rồi.
Một vị lão giả tóc trắng xoá lộ ra thần sắc lo lắng, lắc đầu liên tục:
- Tu vị Âu Dương Vô Đạo quá mạnh mẽ, coi như là Đại quận chúa và Thất quận chúa liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, chúng ta có nên...
- Không, chúng ta không thể ra tay, Lục thế tử lần này tiến đến chỉ đem đến tu sĩ trẻ tuổi, nếu chúng ta ra tay, nhất định sẽ gây ra chỉ trích không nhỏ, nơi này không phải là Hồng Diệp tinh, mọi cử động cần thận trọng.
...
... ...
Trong lòng những cường giả lớp trước Diệp Hồng Cảnh trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, mà càng nhiều hơn là kinh dị.
Dù sao tu sĩ Niết Bàn đệ lục trọng đã ít càng thêm ít, một cảnh có thể ra hai người đã là chuyện rất giỏi rồi, Diệp Hồng Cảnh chính là vì ra mấy vị thiên kiêu Niết Bàn đệ lục trọng cho nên mới quyết định trùng kích Địa tước cảnh.
Tây Linh Cảnh vậy mà cũng cường thịnh như vậy, quỷ tài, kỳ tài xuất hiện lớp lớp, khiến tất cả mọi người cảm giác được một cổ áp lực.
Âu Dương Vô Đạo tu vị cái thế, trên người một nửa Tà khí, một nửa Phật khí, tựa như một cỗ chiến xa hình người, những nơi đi qua, bất luận tu sĩ gì đụng phải hắn đều bị đâm bay ra ngoài.
- Tu sĩ Diệp Hồng Cảnh các ngươi thật sự quá không tôn trọng người, Lục thế tử chúng ta lấy lòng các ngươi, hạ mình hàng quý đến bái phỏng hai vị quận chúa, lại bị các ngươi ngăn ở ngoài cửa, nếu không giáo huấn các ngươi một chút, truyền đi chẳng phải sẽ khiến Lục thế tử chúng ta mất mặt sao?
Phương Đồng Đạo vẫn phong khinh vân đạm, chân thành mà đi, giống như đang hành tẩu trên đường cái, vận khí nơi ngực, cười nói:
- Đại quận chúa, Phương Đồng Đạo tiến đến bái phỏng.
- Đại quận chúa, có chuyện quan trọng, sẽ không gặp các ngươi, nếu các ngươi cố ý thêu dệt chuyện, chúng ta nhất định sẽ tử chiến đến cùng.
Hơn mười vị tu sĩ bay ra, gọi ra linh khí, đánh ra hơn mười đạo thần thông.
- Vậy thì đi chết đi.
Âu Dương Vô Đạo bổ ra một chưởng, mấy trăm đạo lực lượng lao ra, đè sập cả một tòa cung điện, đè hơn hơn mười vị tu sĩ dưới cung điện, mỗi người đều thổ huyết.
- Ta đi gặp hắn.
Trên mặt Du Tử Lăng ngọc thể tinh quang sáng rọi, mờ ảo bà sa, trong mi tâm bay ra một chiếc thần đăng.
- Vẫn nên để ta tới đi.
Phong Phi Vân đứng ở ngay bên người Du Tử Lăng, từ đầu đến cuối đều lộ ra thập phần bình tĩnh, lúc này Đại quận chúa đang mưu sự với Lâm Các lão, tự nhiên không thể để cho người Tây Linh Cảnh xông vào được.
Du Tử Lăng biết rõ Phong Phi Vân rất mạnh, vì vậy thu hồi Vô Vọng Hàng Yêu Đăng, nắm ở lòng bàn tay, nhìn thật sâu hắn, ngọc nhan sinh huy, nói:
- Âu Dương Vô Đạo Tà Phật song tu, rất cường đại, ngươi cẩn thận chút.
Phong Phi Vân áo trắng như tuyết, mang theo vài phần nho nhã, gật đầu cười.
Hắn chậm rãi đi đến bờ ao, nhìn qua chiến trường hỗn loạn không chịu nổi, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm về phía hơn mười vị cường giả Tây Linh Cảnh, chậm rãi nhắm mắt lại, thời gian dần qua giơ thủ chưởng lên, "Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa" niết ở lòng bàn tay.
Ngàn vạn Phật khí dũng mãnh vào bàn tay hắn.
Đúng lúc này toàn bộ Thiên Địa đều như bất động, tất cả mọi người cảm giác được một cổ lực lượng trầm trọng đang ngưng tụ, thiên mạc như muốn rơi xuống vậy.
Một tòa Chưởng Ấn Thiên Địa đè ép xuống.
Ầm ầm.
Một cổ lực lượng khổng lồ vô biên rơi xuống trên người tất cả những tu sĩ Tây Linh Cảnh kia, tất cả mọi người đều bị đánh bay ra ngoài.
Thiếu nữ kiếm bản rộng, đại hán bốn mắt, Âu Dương Vô Đạo, Lục thế tử còn đỡ, chỉ bị đánh bay ra, cảm giác khí huyết sôi trào, cổ lực lượng kia khiến bọn hắn không thể chống cự.
Mà những tu sĩ khác của Tây Linh Cảnh thì đều miệng lớn thổ huyết, nằm trên mặt đất không bò dậy nổi, tựa như có một tòa thế giới ép lên trên người bọn hắn vậy.
- Đã đủ rồi.
Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh ao nước, tay còn bảo trì tư thế chưởng ấn, ánh mắt rất bình thản quét qua những tu sĩ Tây Linh Cảnh kia, sau đó chậm rãi thu bàn tay về, nói:
- Hôm nay Đại quận chúa quả thật có chuyện trọng yếu nơi người, không thể tiếp kiến Lục thế tử, hôm khác ta tất nhiên sẽ cùng Đại quận chúa cùng đến Hoa Thiên Phủ... Đến nhà bồi tội.
Thanh âm kia tuyên truyền giác ngộ, tựa như cửu thiên thần lôi, khiến người ngũ tạng đều đang run động, những tu sĩ của Tây Linh Cảnh cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Nói xong lời này, Phong Phi Vân bễ nghễ liếc qua mọi người, liền vung tay áo rời đi, lưu lại mọi người còn trợn mắt há hốc mồm đứng ở đó.
Một chưởng chi uy, đánh bay tất cả cường giả Tây Linh Cảnh, đây là lực lượng bực nào chứ?
Thiếu nữ kiếm bản rộng, đại hán bốn mắt, Âu Dương Vô Đạo không ai không phải là Vương giả trẻ tuổi một phương, huyết khí trong thân thể cũn thật lâu không cách nào dẹp loạn, hiển nhiên đã chịu nội thương, giờ phút này đều rất khiếp sợ, nhìn qua bóng lưng rời đi kia.
- Người kia là ai.
Lục thế tử Phương Đồng Đạo cũng bị khiếp sợ.
Không chỉ có những tu sĩ Tây Linh Cảnh, mà ngay cả những tu sĩ Diệp Hồng Cảnh giờ phút này cũng đều ngây ra như phỗng, phảng phất như thấy quỷ vậy, không dám tin vào hai mắt mình nữa.
Trong nội tâm Mặc Ngân cũng khiếp sợ đến cực điểm, chăm chú nắm lấy chiến mâu trong tay, trong nội tâm không ngừng hỏi, sao lại mạnh như vậy, sao lại mạnh như vậy chứ.
- Hắn là vị hôn phu của Đại quận chúa.
Du Tử Lăng cũng cực kỳ hoảng sợ, vốn tưởng rằng Phong Phi Vân đã cực kỳ cường đại rồi, nhưng hắn vẫn bị thủ ấn vưa rồi dọa đến mức không nhẹ, chẳng lẽ hắn đã đột phá Vũ Hóa Cảnh rồi sao?
Nếu không có đột phá Vũ Hóa Cảnh, sao lại mạnh như vậy?
Đây tuyệt đối là một tin tức cực kỳ dọa người.
Khi trong lòng Du Tử Lăng toát ra ý nghĩ này, ở sâu trong Trú Thiên Phủ, đám lão nhân của Diệp Hồng Cảnh giờ phút này cũng toát ra ý nghĩ như vậy, cái này thật sự quá đáng sợ đi
"Bán yêu đột phá Vũ Hóa Cảnh" đây là chuyện không thể nào, nhưng một chưởng vừa rồi là thế nào?
- Nếu Đại quận chúa đã thật sự có chuyện quan trọng, vậy thì bản thế tử ngày khác sẽ đến bái phỏng.
Tu sĩ Tây Linh Cảnh cơ hồ đều đã bị một chưởng của Phong Phi Vân đả thương, Phương Đồng Đạo tự nhiên không dám đợi ở chỗ này nữa.
- Nhân kiệt Âu Dương gia kia cũng đến, nghe nói hắn đồng thời bái vào mô nhạ hai vị nhân vật khủng bố, Sở Giang Vương của Âm Phủ Giới, và một vị cao tăng lánh đời của Thái Cổ Thánh Phật Miếu, Tà Phật song tu, đang trùng kích Niết Bàn tầng thứ bảy.
- Âu Dương Vô Đạo, đây chính là một người trẻ tuổi mạnh nhất Tây Linh Cảnh, từng chém qua mấy vị Vũ Hóa Hiền Giả.
- Lục thế tử vậy mà mang người này đến, xem ra là muốn thăm dò thực lực Diệp Hồng Cảnh chúng ta rồi.
Một vị lão giả tóc trắng xoá lộ ra thần sắc lo lắng, lắc đầu liên tục:
- Tu vị Âu Dương Vô Đạo quá mạnh mẽ, coi như là Đại quận chúa và Thất quận chúa liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, chúng ta có nên...
- Không, chúng ta không thể ra tay, Lục thế tử lần này tiến đến chỉ đem đến tu sĩ trẻ tuổi, nếu chúng ta ra tay, nhất định sẽ gây ra chỉ trích không nhỏ, nơi này không phải là Hồng Diệp tinh, mọi cử động cần thận trọng.
...
... ...
Trong lòng những cường giả lớp trước Diệp Hồng Cảnh trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, mà càng nhiều hơn là kinh dị.
Dù sao tu sĩ Niết Bàn đệ lục trọng đã ít càng thêm ít, một cảnh có thể ra hai người đã là chuyện rất giỏi rồi, Diệp Hồng Cảnh chính là vì ra mấy vị thiên kiêu Niết Bàn đệ lục trọng cho nên mới quyết định trùng kích Địa tước cảnh.
Tây Linh Cảnh vậy mà cũng cường thịnh như vậy, quỷ tài, kỳ tài xuất hiện lớp lớp, khiến tất cả mọi người cảm giác được một cổ áp lực.
Âu Dương Vô Đạo tu vị cái thế, trên người một nửa Tà khí, một nửa Phật khí, tựa như một cỗ chiến xa hình người, những nơi đi qua, bất luận tu sĩ gì đụng phải hắn đều bị đâm bay ra ngoài.
- Tu sĩ Diệp Hồng Cảnh các ngươi thật sự quá không tôn trọng người, Lục thế tử chúng ta lấy lòng các ngươi, hạ mình hàng quý đến bái phỏng hai vị quận chúa, lại bị các ngươi ngăn ở ngoài cửa, nếu không giáo huấn các ngươi một chút, truyền đi chẳng phải sẽ khiến Lục thế tử chúng ta mất mặt sao?
Phương Đồng Đạo vẫn phong khinh vân đạm, chân thành mà đi, giống như đang hành tẩu trên đường cái, vận khí nơi ngực, cười nói:
- Đại quận chúa, Phương Đồng Đạo tiến đến bái phỏng.
- Đại quận chúa, có chuyện quan trọng, sẽ không gặp các ngươi, nếu các ngươi cố ý thêu dệt chuyện, chúng ta nhất định sẽ tử chiến đến cùng.
Hơn mười vị tu sĩ bay ra, gọi ra linh khí, đánh ra hơn mười đạo thần thông.
- Vậy thì đi chết đi.
Âu Dương Vô Đạo bổ ra một chưởng, mấy trăm đạo lực lượng lao ra, đè sập cả một tòa cung điện, đè hơn hơn mười vị tu sĩ dưới cung điện, mỗi người đều thổ huyết.
- Ta đi gặp hắn.
Trên mặt Du Tử Lăng ngọc thể tinh quang sáng rọi, mờ ảo bà sa, trong mi tâm bay ra một chiếc thần đăng.
- Vẫn nên để ta tới đi.
Phong Phi Vân đứng ở ngay bên người Du Tử Lăng, từ đầu đến cuối đều lộ ra thập phần bình tĩnh, lúc này Đại quận chúa đang mưu sự với Lâm Các lão, tự nhiên không thể để cho người Tây Linh Cảnh xông vào được.
Du Tử Lăng biết rõ Phong Phi Vân rất mạnh, vì vậy thu hồi Vô Vọng Hàng Yêu Đăng, nắm ở lòng bàn tay, nhìn thật sâu hắn, ngọc nhan sinh huy, nói:
- Âu Dương Vô Đạo Tà Phật song tu, rất cường đại, ngươi cẩn thận chút.
Phong Phi Vân áo trắng như tuyết, mang theo vài phần nho nhã, gật đầu cười.
Hắn chậm rãi đi đến bờ ao, nhìn qua chiến trường hỗn loạn không chịu nổi, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm về phía hơn mười vị cường giả Tây Linh Cảnh, chậm rãi nhắm mắt lại, thời gian dần qua giơ thủ chưởng lên, "Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa" niết ở lòng bàn tay.
Ngàn vạn Phật khí dũng mãnh vào bàn tay hắn.
Đúng lúc này toàn bộ Thiên Địa đều như bất động, tất cả mọi người cảm giác được một cổ lực lượng trầm trọng đang ngưng tụ, thiên mạc như muốn rơi xuống vậy.
Một tòa Chưởng Ấn Thiên Địa đè ép xuống.
Ầm ầm.
Một cổ lực lượng khổng lồ vô biên rơi xuống trên người tất cả những tu sĩ Tây Linh Cảnh kia, tất cả mọi người đều bị đánh bay ra ngoài.
Thiếu nữ kiếm bản rộng, đại hán bốn mắt, Âu Dương Vô Đạo, Lục thế tử còn đỡ, chỉ bị đánh bay ra, cảm giác khí huyết sôi trào, cổ lực lượng kia khiến bọn hắn không thể chống cự.
Mà những tu sĩ khác của Tây Linh Cảnh thì đều miệng lớn thổ huyết, nằm trên mặt đất không bò dậy nổi, tựa như có một tòa thế giới ép lên trên người bọn hắn vậy.
- Đã đủ rồi.
Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh ao nước, tay còn bảo trì tư thế chưởng ấn, ánh mắt rất bình thản quét qua những tu sĩ Tây Linh Cảnh kia, sau đó chậm rãi thu bàn tay về, nói:
- Hôm nay Đại quận chúa quả thật có chuyện trọng yếu nơi người, không thể tiếp kiến Lục thế tử, hôm khác ta tất nhiên sẽ cùng Đại quận chúa cùng đến Hoa Thiên Phủ... Đến nhà bồi tội.
Thanh âm kia tuyên truyền giác ngộ, tựa như cửu thiên thần lôi, khiến người ngũ tạng đều đang run động, những tu sĩ của Tây Linh Cảnh cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Nói xong lời này, Phong Phi Vân bễ nghễ liếc qua mọi người, liền vung tay áo rời đi, lưu lại mọi người còn trợn mắt há hốc mồm đứng ở đó.
Một chưởng chi uy, đánh bay tất cả cường giả Tây Linh Cảnh, đây là lực lượng bực nào chứ?
Thiếu nữ kiếm bản rộng, đại hán bốn mắt, Âu Dương Vô Đạo không ai không phải là Vương giả trẻ tuổi một phương, huyết khí trong thân thể cũn thật lâu không cách nào dẹp loạn, hiển nhiên đã chịu nội thương, giờ phút này đều rất khiếp sợ, nhìn qua bóng lưng rời đi kia.
- Người kia là ai.
Lục thế tử Phương Đồng Đạo cũng bị khiếp sợ.
Không chỉ có những tu sĩ Tây Linh Cảnh, mà ngay cả những tu sĩ Diệp Hồng Cảnh giờ phút này cũng đều ngây ra như phỗng, phảng phất như thấy quỷ vậy, không dám tin vào hai mắt mình nữa.
Trong nội tâm Mặc Ngân cũng khiếp sợ đến cực điểm, chăm chú nắm lấy chiến mâu trong tay, trong nội tâm không ngừng hỏi, sao lại mạnh như vậy, sao lại mạnh như vậy chứ.
- Hắn là vị hôn phu của Đại quận chúa.
Du Tử Lăng cũng cực kỳ hoảng sợ, vốn tưởng rằng Phong Phi Vân đã cực kỳ cường đại rồi, nhưng hắn vẫn bị thủ ấn vưa rồi dọa đến mức không nhẹ, chẳng lẽ hắn đã đột phá Vũ Hóa Cảnh rồi sao?
Nếu không có đột phá Vũ Hóa Cảnh, sao lại mạnh như vậy?
Đây tuyệt đối là một tin tức cực kỳ dọa người.
Khi trong lòng Du Tử Lăng toát ra ý nghĩ này, ở sâu trong Trú Thiên Phủ, đám lão nhân của Diệp Hồng Cảnh giờ phút này cũng toát ra ý nghĩ như vậy, cái này thật sự quá đáng sợ đi
"Bán yêu đột phá Vũ Hóa Cảnh" đây là chuyện không thể nào, nhưng một chưởng vừa rồi là thế nào?
- Nếu Đại quận chúa đã thật sự có chuyện quan trọng, vậy thì bản thế tử ngày khác sẽ đến bái phỏng.
Tu sĩ Tây Linh Cảnh cơ hồ đều đã bị một chưởng của Phong Phi Vân đả thương, Phương Đồng Đạo tự nhiên không dám đợi ở chỗ này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.