Chương 581: Ngự Thú Tháp. (2)
Cửu Đương Gia
28/06/2015
Phong Phi Vân mặc dù có tính lưu manh khá nặng, cũng không xem như người tốt. Nhưng mà loại chuẩn tắc "Nói là làm", thì vẫn có thể làm được.
Quý Tâm Nô gật đầu, nàng cũng biết 《 Bát Thuật Quyển 》 cực kì khó tu luyện, có thể nhập môn đã rất khá rồi. Trầm tư chỉ chốc lát, lúc này nàng mới lại hỏi:
- Phong Phi Vân, ngươi hôm nay đến Ngự Thú Tháp chính là muốn tìm ta nói chuyện cũ?
Vương Mãnh muốn nói gì đó, nhưng mà lại bị Phong Phi Vân một cước đạp bay trở về. Hắn cười nói:
- Quý cô nương nói không sai, ta đích thật là tới tìm ngươi nói chuyện cũ, nhiều ngày không gặp nên rất là nhớ mong a! Chà! Đúng rồi, tại sao không thấy muội muội Quý Tiểu Nô của ngươi?
Quý Tâm Nô vẻ mặt cao nhã thanh khiết, sóng vai mà đi với Phong Phi Vân, trên người mang theo một mùi vị hương thơm hoa lan.Nàng nói:
- Làm sao nó có thể nhàn được, đã sớm đi tranh đoạt xếp hạng《 Bách Tháp Bảng 》 với Tiểu Bạch quy. Nó đã đi ra ngoài nửa năm, đến nay vẫn chưa về.
Quý Tâm Nô nhăn trán, có hơi lo lắng. Dù sao 《 Bách Tháp Bảng 》 cạnh tranh hung hiểm, nàng rất sợ hãi muội muội của mình bị hại.
Phong Phi Vân thì lại là cũng không lo lắng chút xíu. Có một lão Vương Bát "Mao Ô Quy" đã sống mấy ngàn năm ở chung một chỗ với nàng, kẻ không may nhất định là người khác.
Hai người coi như là kết giao tình cảm thâm hậu, hàn huyên với nhau không ít. Phong Phi Vân cũng biết tình trạng gần đây của nàng. Thì ra nàng bái vào làm môn hạ cho một vị Thái Thượng tôn sư của Ngự Thú Tháp, địa vị khá cao. Hơn nữa nàng chính là Dị Hình Dị, cùng với dị thú có năng lực bắt chuyện cực mạnh, đã có được quyền lực quản lý ba vạn con dị thú.
Quý Tâm Nô và Quý Tiểu Nô là hai tính cách hoàn toàn không giống nhau. Quý Tâm Nô thích im lặng, đi theo đại đạo, nghe thấy tự nhiên, tâm tình trong sáng, hiện nay là càng ngày càng linh hoạt kỳ ảo làm cho người ta một loại cảm giác như bồng bềnh ở ngoài thiên địa.
- Ta có một việc, một mực nghĩ muốn hỏi Quý cô nương, về Dương Thần Thánh Thai...
Tà nhãn của Phong Phi Vân có hơi liếc xéo sang một cái, không lưu dấu vết mà hỏi.
Đuôi hồ ly của hắn rốt cục lộ ra, đây mới là mục đích thật sự của hắn.
Nghe được bốn chữ "Dương Thần Thánh Thai" này, gương mặt trắng nuột của Quý Tâm Nô lập tức có hơi đỏ lên, trong mắt nhung lóe lên một tia bối rối, rồi nói:
- Ta không biết rõ ngươi nói có ý tứ gì!
Trong lòng Phong Phi Vân cười thầm. Nếu không phải bởi vì Dương Thần Thánh Thai, Kỷ gia và Dương Giới sẽ phái người đến bắt hai tỷ muội các ngươi làm chi? Muốn dấu diếm ta, sớm muộn có một ngày ta sẽ lấy Dương Thần Thánh Thai từ trong tay các ngươi.
Dương Thần Thánh Thai là loại thần bảo hiếm có trên đời. Phong Phi Vân bất kể phải trả giá đến đâu thì đều phải đoạt cho bằng được. Đây tuyệt đối là một thứ độc nhất vô nhị đương thời, so sánh với các báu vật khác gì đó thì nó có giá trị đều phải cao hơn.
- Tâm Nô, người kia là ai a? Làm thế nào mà ngươi lại đi cùng một chỗ cùng hắn ?
Một nam nhân có vóc người coi như khôi ngô tuấn tú, sắc mặt có hơi khó chịu đang lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Phi Vân. Trong mắt mang theo một vẻ khinh thường và thù địch.
Quý Tâm Nô vội vàng bước ra vài bước, nghênh đón, khom người vái một cái rồi nói:
- Lục Vân sư thúc, đây là một người bạn tốt của ta, cũng là học viên Vạn Tượng Tháp, có ý tới thăm ta.
- Bạn tốt? Làm thế nào ta chưa từng có nghe nói qua ngươi có bằng hữu tại Vạn Tượng Tháp ?
Lục Vân chắp hai tay sau lưng, trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân mà hỏi:
- Chẳng lẽ không biết đạo lí nhìn thấy trưởng bối là phải hành lễ sao? Rốt cuộc ngươi có quy củ hay không?
Ánh mắt của Lục Vân nhìn Quý Tâm Nô hoàn toàn không giống, đó là một loại trắng trợn muốn chiếm giữ. Chỉ cần là người có con mắt quan sát thì đều nhìn ra được.
Nữ nhân giống như Quý Tâm Nô vậy, bất cứ nam nhân nào đều muốn chiếm giữ nàng. Nhưng mà có được hay không thì phải nhìn vào thực lực.
Phong Phi Vân cảm giác có hơi buồn cười, hắn khịt mũi, cười nói:
- Tại Vạn Tượng Tháp, người khiến cho ta phải hành lễ với họ thật đúng là không có mấy người.
- Ngươi...
Lục Vân gắt gao xiết chặt quyền, mà nói:
- Tâm Nô, bằng hữu này của ngươi rất không có giáo dục.
- Cái tên kia, cũng dám nói chuyện như thế cùng sư thúc của ta, có tin Lão Tử nện một quyền đập nát đầu ngươi hay không ?
Vương Mãnh huy động cánh tay to như thùng nước, quyền nắm lại làm các khớp xương phát ra âm thanh "rốp rốp".
Vương Mãnh chính là một người cao lớn không ít, áng chừng hai thước rưỡi. Hắn trực tiếp đứng ở trước mặt Lục Vân, quả thực giống như là lão ưng nhìn chằm chằm con gà con.
Quý Tâm Nô hiểu rõ tu vi của Lục Vân, dù sao cũng là sư thúc cấp bậc Thái Thượng tôn sư. Nàng sợ Phong Phi Vân và Vương Mãnh bị hắn gây tổn thương, vội vàng khuyên nhủ:
- Lục sư thúc chớ trách, bằng hữu của ta chỉ là chỉ đùa một chút với ngươi. Bọn họ mới vào Vạn Tượng Tháp một năm thôi, nào dám đối địch với sư thúc ngươi.
Ngự Thú Tháp bị ngăn cách khá chặt chẽ với bên ngoài, rất nhiều tin tức cũng không có truyền tới nơi này. Nếu như Quý Tâm Nô biết tu vi hiện tại của Phong Phi Vân, chỉ sợ nàng nên lo lắng chính là cho Lục Vân.
- Hừ! Hôm nay nể mặt Tâm Nô, ta tạm bỏ qua cho hai người các ngươi.
Sắc mặt Lục Vân trở nên êm dịu không ít, lại nói:
- Tâm Nô, tối nay đến tầng thứ mười một tầng Ngự Thú Tháp, sư thúc truyền cho ngươi một chiêu Ngự... Thú đạo pháp. Hắc hắc!
Lục Vân trên mặt mang theo vài phần nụ cười kín đáo, nhưng rồi lại là lạnh lùng trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân và Vương Mãnh, sau đó liền phẩy tay áo bỏ đi.
- Chết tiệt, báu vật chó gì. Sư thúc, nếu không phải ngươi ngăn ta, ta khẳng định đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
Vương Mãnh thấy sắc mặt kia của Lục Vân, thì cũng tức đến đấm vào không khí một cái.
Trong mắt Quý Tâm Nô cũng mang theo vài phần cảm giác lạnh buốt, trong mắt nhung, đồng tử đều biến thành màu lam, nàng nói:
- Các ngươi có lẽ không nên trêu chọc vào hắn. Phụ thân Lục Vân chính là một vị phó tháp chủ Ngự Thú Tháp, hơn nữa tu vi của bản thân cũng khá cường đại, đã đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh.
Phong Phi Vân cũng nhìn ra Quý Tâm Nô bất mãn đối với Lục Vân. Nàng chính là Dị Hình Dị, chứ tịnh không phải nhân loại. Mặc dù tâm địa lương thiện, nhưng nếu mà bức nàng đến mức quá khẩn cấp, thì nàng cũng sẽ đành giết người đoạt mệnh.
- Tối nay, ta đi cùng ngươi.
Phong Phi Vân trầm tư chỉ chốc lát rồi nói.
- Hắn sẽ giết ngươi...
Quý Tâm Nô muốn cự tuyệt ý tốt của Phong Phi Vân, nhưng mà lại phát hiện Phong Phi Vân đã trực tiếp đi vào Ngự Thú Tháp.
...
Cảnh đêm giáng xuống, chung quanh Ngự Thú Tháp vẫn có thể nghe được dị thú tru lên âm thanh.
Đến khi Phong Phi Vân cùng đi Quý Tâm Nô đồng thời xuất hiện ở tầng thứ mười một, Lục Vân lập tức giận dữ. Hắn trực tiếp vỗ án đứng lên
Quý Tâm Nô gật đầu, nàng cũng biết 《 Bát Thuật Quyển 》 cực kì khó tu luyện, có thể nhập môn đã rất khá rồi. Trầm tư chỉ chốc lát, lúc này nàng mới lại hỏi:
- Phong Phi Vân, ngươi hôm nay đến Ngự Thú Tháp chính là muốn tìm ta nói chuyện cũ?
Vương Mãnh muốn nói gì đó, nhưng mà lại bị Phong Phi Vân một cước đạp bay trở về. Hắn cười nói:
- Quý cô nương nói không sai, ta đích thật là tới tìm ngươi nói chuyện cũ, nhiều ngày không gặp nên rất là nhớ mong a! Chà! Đúng rồi, tại sao không thấy muội muội Quý Tiểu Nô của ngươi?
Quý Tâm Nô vẻ mặt cao nhã thanh khiết, sóng vai mà đi với Phong Phi Vân, trên người mang theo một mùi vị hương thơm hoa lan.Nàng nói:
- Làm sao nó có thể nhàn được, đã sớm đi tranh đoạt xếp hạng《 Bách Tháp Bảng 》 với Tiểu Bạch quy. Nó đã đi ra ngoài nửa năm, đến nay vẫn chưa về.
Quý Tâm Nô nhăn trán, có hơi lo lắng. Dù sao 《 Bách Tháp Bảng 》 cạnh tranh hung hiểm, nàng rất sợ hãi muội muội của mình bị hại.
Phong Phi Vân thì lại là cũng không lo lắng chút xíu. Có một lão Vương Bát "Mao Ô Quy" đã sống mấy ngàn năm ở chung một chỗ với nàng, kẻ không may nhất định là người khác.
Hai người coi như là kết giao tình cảm thâm hậu, hàn huyên với nhau không ít. Phong Phi Vân cũng biết tình trạng gần đây của nàng. Thì ra nàng bái vào làm môn hạ cho một vị Thái Thượng tôn sư của Ngự Thú Tháp, địa vị khá cao. Hơn nữa nàng chính là Dị Hình Dị, cùng với dị thú có năng lực bắt chuyện cực mạnh, đã có được quyền lực quản lý ba vạn con dị thú.
Quý Tâm Nô và Quý Tiểu Nô là hai tính cách hoàn toàn không giống nhau. Quý Tâm Nô thích im lặng, đi theo đại đạo, nghe thấy tự nhiên, tâm tình trong sáng, hiện nay là càng ngày càng linh hoạt kỳ ảo làm cho người ta một loại cảm giác như bồng bềnh ở ngoài thiên địa.
- Ta có một việc, một mực nghĩ muốn hỏi Quý cô nương, về Dương Thần Thánh Thai...
Tà nhãn của Phong Phi Vân có hơi liếc xéo sang một cái, không lưu dấu vết mà hỏi.
Đuôi hồ ly của hắn rốt cục lộ ra, đây mới là mục đích thật sự của hắn.
Nghe được bốn chữ "Dương Thần Thánh Thai" này, gương mặt trắng nuột của Quý Tâm Nô lập tức có hơi đỏ lên, trong mắt nhung lóe lên một tia bối rối, rồi nói:
- Ta không biết rõ ngươi nói có ý tứ gì!
Trong lòng Phong Phi Vân cười thầm. Nếu không phải bởi vì Dương Thần Thánh Thai, Kỷ gia và Dương Giới sẽ phái người đến bắt hai tỷ muội các ngươi làm chi? Muốn dấu diếm ta, sớm muộn có một ngày ta sẽ lấy Dương Thần Thánh Thai từ trong tay các ngươi.
Dương Thần Thánh Thai là loại thần bảo hiếm có trên đời. Phong Phi Vân bất kể phải trả giá đến đâu thì đều phải đoạt cho bằng được. Đây tuyệt đối là một thứ độc nhất vô nhị đương thời, so sánh với các báu vật khác gì đó thì nó có giá trị đều phải cao hơn.
- Tâm Nô, người kia là ai a? Làm thế nào mà ngươi lại đi cùng một chỗ cùng hắn ?
Một nam nhân có vóc người coi như khôi ngô tuấn tú, sắc mặt có hơi khó chịu đang lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Phi Vân. Trong mắt mang theo một vẻ khinh thường và thù địch.
Quý Tâm Nô vội vàng bước ra vài bước, nghênh đón, khom người vái một cái rồi nói:
- Lục Vân sư thúc, đây là một người bạn tốt của ta, cũng là học viên Vạn Tượng Tháp, có ý tới thăm ta.
- Bạn tốt? Làm thế nào ta chưa từng có nghe nói qua ngươi có bằng hữu tại Vạn Tượng Tháp ?
Lục Vân chắp hai tay sau lưng, trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân mà hỏi:
- Chẳng lẽ không biết đạo lí nhìn thấy trưởng bối là phải hành lễ sao? Rốt cuộc ngươi có quy củ hay không?
Ánh mắt của Lục Vân nhìn Quý Tâm Nô hoàn toàn không giống, đó là một loại trắng trợn muốn chiếm giữ. Chỉ cần là người có con mắt quan sát thì đều nhìn ra được.
Nữ nhân giống như Quý Tâm Nô vậy, bất cứ nam nhân nào đều muốn chiếm giữ nàng. Nhưng mà có được hay không thì phải nhìn vào thực lực.
Phong Phi Vân cảm giác có hơi buồn cười, hắn khịt mũi, cười nói:
- Tại Vạn Tượng Tháp, người khiến cho ta phải hành lễ với họ thật đúng là không có mấy người.
- Ngươi...
Lục Vân gắt gao xiết chặt quyền, mà nói:
- Tâm Nô, bằng hữu này của ngươi rất không có giáo dục.
- Cái tên kia, cũng dám nói chuyện như thế cùng sư thúc của ta, có tin Lão Tử nện một quyền đập nát đầu ngươi hay không ?
Vương Mãnh huy động cánh tay to như thùng nước, quyền nắm lại làm các khớp xương phát ra âm thanh "rốp rốp".
Vương Mãnh chính là một người cao lớn không ít, áng chừng hai thước rưỡi. Hắn trực tiếp đứng ở trước mặt Lục Vân, quả thực giống như là lão ưng nhìn chằm chằm con gà con.
Quý Tâm Nô hiểu rõ tu vi của Lục Vân, dù sao cũng là sư thúc cấp bậc Thái Thượng tôn sư. Nàng sợ Phong Phi Vân và Vương Mãnh bị hắn gây tổn thương, vội vàng khuyên nhủ:
- Lục sư thúc chớ trách, bằng hữu của ta chỉ là chỉ đùa một chút với ngươi. Bọn họ mới vào Vạn Tượng Tháp một năm thôi, nào dám đối địch với sư thúc ngươi.
Ngự Thú Tháp bị ngăn cách khá chặt chẽ với bên ngoài, rất nhiều tin tức cũng không có truyền tới nơi này. Nếu như Quý Tâm Nô biết tu vi hiện tại của Phong Phi Vân, chỉ sợ nàng nên lo lắng chính là cho Lục Vân.
- Hừ! Hôm nay nể mặt Tâm Nô, ta tạm bỏ qua cho hai người các ngươi.
Sắc mặt Lục Vân trở nên êm dịu không ít, lại nói:
- Tâm Nô, tối nay đến tầng thứ mười một tầng Ngự Thú Tháp, sư thúc truyền cho ngươi một chiêu Ngự... Thú đạo pháp. Hắc hắc!
Lục Vân trên mặt mang theo vài phần nụ cười kín đáo, nhưng rồi lại là lạnh lùng trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân và Vương Mãnh, sau đó liền phẩy tay áo bỏ đi.
- Chết tiệt, báu vật chó gì. Sư thúc, nếu không phải ngươi ngăn ta, ta khẳng định đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
Vương Mãnh thấy sắc mặt kia của Lục Vân, thì cũng tức đến đấm vào không khí một cái.
Trong mắt Quý Tâm Nô cũng mang theo vài phần cảm giác lạnh buốt, trong mắt nhung, đồng tử đều biến thành màu lam, nàng nói:
- Các ngươi có lẽ không nên trêu chọc vào hắn. Phụ thân Lục Vân chính là một vị phó tháp chủ Ngự Thú Tháp, hơn nữa tu vi của bản thân cũng khá cường đại, đã đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh.
Phong Phi Vân cũng nhìn ra Quý Tâm Nô bất mãn đối với Lục Vân. Nàng chính là Dị Hình Dị, chứ tịnh không phải nhân loại. Mặc dù tâm địa lương thiện, nhưng nếu mà bức nàng đến mức quá khẩn cấp, thì nàng cũng sẽ đành giết người đoạt mệnh.
- Tối nay, ta đi cùng ngươi.
Phong Phi Vân trầm tư chỉ chốc lát rồi nói.
- Hắn sẽ giết ngươi...
Quý Tâm Nô muốn cự tuyệt ý tốt của Phong Phi Vân, nhưng mà lại phát hiện Phong Phi Vân đã trực tiếp đi vào Ngự Thú Tháp.
...
Cảnh đêm giáng xuống, chung quanh Ngự Thú Tháp vẫn có thể nghe được dị thú tru lên âm thanh.
Đến khi Phong Phi Vân cùng đi Quý Tâm Nô đồng thời xuất hiện ở tầng thứ mười một, Lục Vân lập tức giận dữ. Hắn trực tiếp vỗ án đứng lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.