Linh Chu

Chương 105: Người đi ra từ cổ giếng​ 2

Cửu Đương Gia

25/05/2015

Vị đại nhân vật gia tộc Ngân Câu vậy mà lại rúc vào lòng Phong Phi Vân, rất dễ nhận thấy quan hệ bọn họ hết sức thân mật, chẳng lẽ tên tiểu tử Phong Phi Vân này lại được đại nhân vật gia tộc Ngân câu chú trọng?

Trong lòng Phong Dật Chi mừng rỡ, nếu như thật sự như vậy thì chẳng những tiền đồ Phong Phi Vân không suy tính được mà ngay cả Phong gia cũng có thể vì vậy mà đạt được lợi ích vô biên.

- Không biết tôn tính đại danh của tiên cô là gì?

Tuy là Phong Dật Chi cảm thấy địa vị Đông Phương Kính Nguyệt ở gia tộc Ngân câu rất cao nhưng cũng muốn biết rốt cuộc địa vị nàng cao đến thế nào cho nên mới mở miệng hỏi tên họ nàng.

- Đông Phương Kính Nguyệt!

Đông Phương Kính Nguyệt mỉa mai nói.

Ba người Phong Dật Chi sau khi nghe được tên này thì đều ngẩn người ra, quay qua nhìn nhau, vẻ mặt càng phát hoảng, thiếu chút nữa đã quỳ trên đất.

- Thì ra là tứ tiểu thư giá lâm, thứ cho bọn tôi lễ nghi không chu toàn.

Phong Dật Chi vẫn vái chào thật sâu.

- Hừ!

Đông Phương Kính Nguyệt hừ lạnh một tiếng, rất dễ nhận thấy lần này vô hết sức xem thường.

Trong miếu thần u ám hiểm nguy, nhưng mà chỗ cái giếng cổ hoàng nê kia lại yên tĩnh đến đáng sợ, không hề có một vị cổ thi tăng nhân nào đi về hướng này, cũng không có bất cứ sinh vật nào ở nơi này, hình như tất cả đều tránh xa chỗ này.

Chợt, ở trên đỉnh tòa phật tháp phía xa truyền tới một tiếng chuông .

"Onggggg!"

Tuy là âm thanh rất trầm thấp nhưng lại chấn đắc màng nhĩ, làm tai đau nhức, không thua gì uy lực hạ vũ hồng lôi.

Luồng khói âm trầm từ trong cái giếng cổ hoàng nê càng lúc càng tuôn ra gay gắt, dù cho dùng mắt thường cũng có thể thấy được luồng khói xanh biếc từ trong giếng toát ra, thật giống như một cái giếng thi thủy.

Nhưng mà làn khói màu xanh kia lại như một đạo bảo quang lao ra, từng tia quang hoa tràn đầy ra ngoài thật giống như phật tiên hạ xuống, sinh ra thần quang làm cho người ta nghi ngờ dưới cái giếng kia chắc có linh bảo nào đó.

"Phốc!"

Một vị trưởng bối Phong gia bởi vì chăm chú nhìn không chớp mắt vào giếng hoàng nê nên bị một cổ sức lực thần bí nào đó làm chấn thương, người bay ra xa, bị trọng thương.



- Cái giếng này không thể nhìn được, một khi nhìn lâu thì rất có thể sẽ bị điều kiêng kỵ bên trong đánh chết.

Phong Phi Vân nhắc nhở.

Mà đang lúc này, trên một tòa phật tháp xa xa thứ hai lại truyền tới một hồi chuông.

"Ongggg!"

Chuông phật vẫn trầm thấp, khiếp sợ linh hồn người ta!

Cái giếng hoàng nê kia lại xảy ra thay đổi, luồng khói từ bên trong càng lúc càng tuôn ra dữ dội, bỗng một người mặc áo bào trắng tóc tai bù xù từ trong giếng chậm rãi bước ra.

Một màn quỷ dị như vậy làm cho Phong Phi Vân và mọi người bị dọa phải lùi về phía sau mấy bước.

Người này đạp trên màn khói, đứng hẳn trên giếng hoàng nê mới làm cho mọi người thấy rõ, cô là một người con gái phong hoa tuyệt đại, nhưng mà sắc mặt tái nhợt dọa người, trên người không có một chút sức sống nào cả.

Linh mang trên người tỏa ra, tuy là đã chết mấy ngàn năm nhưng mà quang hoa trên da thịt vẫn sáng chói như ngọc, giống như vừa tắm trong sữa dê ra.

Tóc nàng dài như tơ, dáng vẻ xinh đẹp khuynh thành, dáng người thánh thiện, mặc trên người một bộ phật y thanh khiết, hơi ngẩng đầu lên, nhìn về hướng ánh sáng phật chúc trong phật tháp.

- Mặc dù quen biết cũng không quyên, mạn toa châu hoa bỉ ngạn hoa!

Đôi môi nàng khẽ mở, nhớ tới đều gì đó mà trên người vẫn không có nửa phần sức sống.

Cái này chính là niệm lực bất diệt, hình như nàng không muốn quên thứ gì đó, đã chết đi rất nhiều năm nhưng vẫn không quên hoa bỉ ngạn!

Mọi người đều bị vị nữ thi từ trong cổ giếng đi ra làm cho kinh sợ, tuy là nàng đã chết qua rất nhiều năm nhưng vẫn không có bất cứ hư tổn nào, vậy mà còn đọc được thơ từ nữa, điều này càng làm người ta không khỏi kinh ngạc.

Tuy là nàng cũng mặc phật y nhưng so với những cổ thi tăng nhân kia thì lại rất khác biệt, da thịt nàng vẫn bình thường, ngũ quan xinh đẹp vô cùng, có thể tưởng tượng được trước lúc nàng mất thì hẳn là một tuyệt thế giai nhân khuynh đảo thiên hạ.

Một vị nữ tử chốn phật môn xinh đẹp như thần thánh như thế thì tại sao lại có ai đành lòng giết chết nàng chứ? Sau đó còn vứt xác nàng xuống cái cổ giếng hoàng nê này?

Nàng im lặng đứng yên trên cổ giếng, nhìn về phật tháp thật cao ở đằng xa thật lâu, nơi đó có một ngọn phật chúc trường minh bất diệt.

- Tam thúc, người nói thử xem rốt cuộc thì vị nữ tử này là người hay là ma?



Phong Dật Chi sống hơn nửa đời người cũng chưa từng thấy qua chuyện cổ quái như vậy, nói:

- Trên người nàng ta một chút sinh cơ cũng không có, lại còn tản mát ra một luồng hàn khí lạnh thấu xương, hiển nhiên là đã chết nhiều năm rồi, sinh mệnh từ lâu đã mất hẳn ở sông Hoàng Hà rồi.

- Haizzz! Tiếc là một giai nhân khuynh thế như vậy mà lại bỏ mình ở nơi này, sau khi chết lại còn bị an táng ở dưới một cái giếng.

Vị hộ pháp Phong gia kia thở dài nói.

Hình như Đông Phương Kính Nguyệt cũng có xúc động, lạnh lùng nói:

- Mỹ nhân trong thiên hạ phần lớn đều bạc mệnh, sau khi nàng chết dung mạo còn không điêu tàn, thân thể không thối rửa nhưng mà rất nhiều tuyệt đại gia nhân cuối cùng thì lại đều biến thành già nua, bị người khác chê trách là lão bà, cuối cùng thì chết ở trong một nấm mộ nhỏ bé, biến thành một vốc hoàng thổ thì có ai còn biết lúc còn sống nàng là một nữ nhân xinh đẹp trong thiên hạ đâu chứ.

Đông Phương Kính Nguyệt vừa mở miệng thì ba vị hộ pháp Phong gia liền ngậm miệng lại, cũng không có nói gì thêm.

Lúc trên tòa phật tháp truyền tới âm thanh vang lên lần thứ ba của chuông phật thì cô gái mặc phật bào kia lại chìm vào trong cái giếng hoàng nê, biến mất trước mặt mọi người.

Thật giống như một thiên chi kiều nữ được chôn cất an táng vậy, làm cho người ta lưu luyến không rời!

- Ta đã sớm nói trong cái giếng này nhất định là một cái giếng thi thủy mà, lần này ngươi tin chưa?

Đông Phương Kính Nguyệt chỉ muốn khuyên Phong Phi Vân sớm mang nàng thoát khỏi nơi tuyệt địa này nên không ngừng răn đe hắn không được lại gần miệng cái giếng kia.

Phong Phi Vân cũng chỉ lắc đầu, nói:

- Dù cho vị nữ phật đồ này tu vi cao tới đâu đi nữa, nếu như ngâm mình trong thi thủy thì cũng đã sớm biến thành bạch cốt, nhưng mà đã mấy ngàn năm trôi qua thân thể nàng lại không thối rửa, trong đầu lại còn giữ một ít thần niệm, cái này chẳng lẽ không làm cho ngươi cảm thấy đáng nghi hay sao?

Tuy là vị nữ tử kia lại chìm vào trong cổ giếng nhưng mà làn khói và ánh sáng ngọc bảo vẫn không hề tan biến, ngược lại là càng rực rỡ hơn, lại có thêm một luồng mùi hương thơm ngát như có như không từ trong giếng tràn ra, giống như mùi thơm của một xử nữ mười tám tuổi, lại như dược hương tuyệt đại linh dược.

Tựa như trong cổ giếng hoàng nê kia thật sự có báu vật nào đó!

"Ầm!"

Mặt đất chợt run lên, có một đạo thiên lôi vang lên ở phía trên.

Một đạo kiếm quang bạch sắc xé nát bầu trời đen tối, bay qua trên không, mang theo từng đạo thú rống gầm vang, thanh thế quả thực to lớn, khí thế kinh người.

Thần kiếm khai lộ, một con cự thú cao trên mười trượng đạp không mà tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook