Chương 799: Người phụ trách chọn phò mã. (2)
Cửu Đương Gia
11/07/2015
Khó trách Long Xuyên Phượng lại chọn hắn làm thần vương, kẻ này quả nhiên khó đối phó, âm hiểm xảo trá còn trên cả Long Xuyên Phượng.
Phong Phi Vân ra bài không theo lẽ thường, làm cho Bắc Minh Mặc Thủ có chút trở tay không kịp.
Vốn hôm nay Bắc Minh Mặc Thủ âm thầm bố trí, ý định dùng việc nhỏ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu để có hành động lớn, muốn tập thể giám quan (*vạch tội) Phong Phi Vân, buộc hắn thoái vị.
Nhưng mà Phong Phi Vân càng dùng hành động nhỏ hơn để làm lớn chuyện, cũng bởi vì Cửu Môn Đề Đốc tham liễm tư tài, liền đánh chết hắn, cuối cùng còn mang đầu mâu chỉ vào hắn, thủ đoạn không thể bảo là không cao minh.
Tấn đế lẳng lặng nhìn qua tất cả, từ từ nói:
- Thái phó, ngươi cảm thấy việc này thế nào?
Thái phó "Đông Phương Hàn Lâm" vẫn bộ dáng tuổi già suy yếu, thật giống như đã ngủ, thẳng tới khi điểm tên hắn, hắn mới mở to mắt, mặt từ mục tường (* mặt mũi hiền lành phúc hậu), cười nói:
- Ta cảm thấy được thần vương đại nhân ghét ác như cừu, đây là đúng, nhưng không thể oan uổng thái tể đại nhân, thái tể đại nhân nổi danh thanh liêm, cương trực công chính, trụ cột vương triều, là tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện bao che này.
Hắn tránh nặng tìm nhẹ, chuyên chọn chuyện râu ria mà làm, đã không đắc tội thần vương, cũng không đắc tội thái tể, lộ ra vẻ đặc biệt lão luyện.
- Lão gia hỏa này đúng là biết giả vờ, quả thực còn lão hồ ly hơn cả Bắc Minh lão hồ ly.
Phong Phi Vân nghĩ như thế.
Tấn đế trầm tư một lát, nói:
- Việc này như vậy thôi, ai cũng không nên nói nhiều, thần vương, thành vực nam thành bị hủy hoại, nhiệm vụ trùng kiến giao cho ngươi, thái tể, trấn an gia đình Tạ Nghiêu là do ngươi làm.
- Tấn đế, vậy ai là người đảm nhiệm Cửu Môn Đề Đốc đây?
Thái tể nói.
Cửu Môn Đề Đốc nắm giữ đại quân tinh nhuệ chín cửa lớn ở thần đô, luận chiến lực còn trên cả Thần Vũ quân, nếu như thần đô có biến, đại quân chính cửa thành có tác dụng mấu chốt.
Vốn đại quân chín cửa thành nằm trong tay thái tể phủ, hôm nay Tạ Nghiêu vừa chết, thái tể đương nhiên phải khống chế con chờ trọng yếu này rồi, trong lòng làm sao không vội.
- Việc này thương nghị sau.
Sắc mặt thái tể hơi đổi, xem trạng thái hôm nay, nội tâm của hắn không tốt, Tấn đế cố ý để Phong Phi Vân giết Tạ Nghiêu, đây chính là suy yếu quyền lực trong tay hắn, duy trì quyền lợi cân đối của triều đình.
Đây là một tín hiệu không ổn.
Tấn đế nói:
- Trẫm còn có một chuyện khác muốn tuyên bố, thần vương, ngươi tổn hại thành vực, ảnh hưởng tu sĩ vô tội, tội này tự nhiên là không nhỏ, hiện tại trẫm cho ngươi một cơ hội chuộc tội, ngươi có tiếp hay không?
- Thần, rất cảm thấy vinh hạnh, nào dám không nghe.
Toàn thân Phong Phi Vân nhẹ nhõm đứng dậy, Tấn đế đã nói như thế, như vậy xem ra chuyện Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu xem như bỏ qua.
Rất nhiều người đều cảm giác thất vọng đến cực điểm, lại để cho Phong Phi Vân tránh được một kiếp.
Tấn đế gật đầu nói:
- Đã như vầy, như vậy chuyện lựa chọn phò mã cho La Phù công chúa sẽ giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, ngươi có đồng ý không?
Phốc.
Phong Phi Vân cho rằng mình nghe lầm. nói:
- Cái này... Cái này chỉ sợ không tốt đâu.
- Trẫm đã tiến vào thời kỳ tu luyện mấu chốt, mà đại sự hoàng gia bực này tự nhiên nhất định phải có người đủ phân lượng trong hoàng gia chủ trì, người này chính là ngươi, có cửu khanh phụ trợ ngươi làm việc, tin tưởng ngươi có thể đảm nhiệm, lựa ra anh tài kiệt xuất nhất trong thiên hạ này một người phù hợp với La Phù công chúa.
Tấn đế ngắt lời, lời nói không thể trái nghịch.
Phong Phi Vân hơi nhìn qua phía La Phù công chúa, cắn răng nói:
- Thế nhưng mà... Làm như thế nào chọn lựa đây, cao thủ trẻ tuổi, thiên tư kiệt xuất trong thiên hạ này nhiều vô số kể.
- Đây là chuyện của ngươi.
Tấn đế nói.
- Khi nào thì bắt đầu.
Phong Phi Vân có chút trở tay không kịp.
- Trẫm đã từng nói qua, việc này do ngươi toàn quyền phụ trách, tốt, bãi triều.
Tấn đế nói xong lời này, cũng đã biến mất trên long ỷ.
Khốn kiếp, cũng quá không chịu trách nhiệm, con gái của ngươi nhưng lựa chọn nam nhân là lão tử, thiên hạ nào có người cha không chịu trách nhiệm như thế?
Phong Phi Vân trong lòng rất là không vui, nói:
- Vì sao chuyện này lại rơi xuống đầu của ta chứ?
So với việc Phong Phi Vân im lặng, Long Thương Nguyệt vô cùng cao hứng, trong đôi mắt chớp động hào quang sáng ngời, nói:
- Thần vương, việc này chính là cơ hội tốt đả kích La Phù công chúa, nhất định phải mượn cơ hội này làm cho nàng không thể trở mình, cho nên thời gian chọn lựa phò mã phải càng nhanh càng tốt, làm cho nàng không có thời gian làm chuẩn bị, một kích đánh đau nàng.
- Ngươi đã hứng thú với chuyện này như thế, vậy ngươi đi thương lượng với chín lão đầu tử kia đi, ta không thích làm mai mối, chuyện chọn nam nhân càng không có hứng thú.
Phong Phi Vân đối không có hảo cảm gì với La Phù công chúa, hiện tại thiên tài tuấn kiệt đã tới thần đô, luận võ chọn rể cũng tốt, đấu văn cũng được, tùy tiện nàng gả cho ai không có quan hệ gì với Phong Phi Vân, về phần Long Thương Nguyệt cùng La Phù công chúa tranh chức thái tử, Phong Phi Vân không có hứng thú quan tâm.
Phong Phi Vân ý tại tiên đồ, mà không ở tranh đấu quyền mưu.
Trong mắt Long Thương Nguyệt mang theo thần thái trang nhã, hàn khí bức nhân, sau đó mỉm cười đi theo cửu khanh thương thảo chuyện chọn phò mã.
Phong Phi Vân rời khỏi đế cung, thời điểm ra khỏi đế cung thì thái phó "Đông Phương Hàn Lâm" đầu tóc bạc đang đứng, lão gia này đứng ở cửa hoàng thành, tuy tóc trắng xóa nhưng tinh thần phấn chấn.
Hắn mỉm cười nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, giống như cố ý chờ hắn, nhìn thấy Phong Phi Vân tùy tiện đi qua, vội vàng kêu:
- Thần vương đại nhân, hôm nay trên triều đình đại triển tư thái oai phong bừng bừng, không hổ là đệ nhất anh kiệt đương đại.
- Thái Phó đại nhân, quá khen, quá khen.
Phong Phi Vân nói.
- Không có gì, Kính Nguyệt nhi nhà ta không chỉ một lần tán dương trước mặt lão phu, tán dương thần vương tuổi trẻ tài cao.
Thái phó nói:
- Đúng rồi, thần vương có rảnh thì đi long hồ ngồi một chút, mấy ngày nữa chính là sinh nhật Kính Nguyệt nhi, đây là thư mời, thần vương đại nhân nhớ tới đúng giờ a, ha ha ha...
Nói xong lời này thái phó cũng đã leo lên cái liễn xa hoa, có bảy đầu dị thú kéo xe bay lên không trung.
- Ngày tám tháng mười một, vì sao trùng hợp như vậy, nàng cũng sanh ra vào ngày hôm đó!
Hai mắt Phong Phi Vân co rút lại, chăm nhìn chằm chằm vào thư mời, sau đó ưỡn ngạch rời đi.
Phong Phi Vân đi ra khỏi hoàng thành, cưỡi thần vương liễn quay về thần vương phủ, trên đường đang suy tư thế cục thần đô biến hóa khó lường.
Đát đát.
Còn không có quay về thần vương phủ, đột nhiên liễn dừng lại, bên ngoài có giọng tướng sĩ quỳ bái, hô:
- Bẩm báo thần vương, thái tể đại nhân trên đường về phủ bị người ta bắt cóc rồi.
- Cái gì, Bắc Minh Mặc Thủ bị người ta bắt đi, ia mà to gan như thế?
Giọng Phong Phi Vân im bặt lại, khóe miệng nhêch lên, lộ ra nét vui vẻ, trong óc có một bóng người xuất hiện, chính là nàng.
Phong Phi Vân ra bài không theo lẽ thường, làm cho Bắc Minh Mặc Thủ có chút trở tay không kịp.
Vốn hôm nay Bắc Minh Mặc Thủ âm thầm bố trí, ý định dùng việc nhỏ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu để có hành động lớn, muốn tập thể giám quan (*vạch tội) Phong Phi Vân, buộc hắn thoái vị.
Nhưng mà Phong Phi Vân càng dùng hành động nhỏ hơn để làm lớn chuyện, cũng bởi vì Cửu Môn Đề Đốc tham liễm tư tài, liền đánh chết hắn, cuối cùng còn mang đầu mâu chỉ vào hắn, thủ đoạn không thể bảo là không cao minh.
Tấn đế lẳng lặng nhìn qua tất cả, từ từ nói:
- Thái phó, ngươi cảm thấy việc này thế nào?
Thái phó "Đông Phương Hàn Lâm" vẫn bộ dáng tuổi già suy yếu, thật giống như đã ngủ, thẳng tới khi điểm tên hắn, hắn mới mở to mắt, mặt từ mục tường (* mặt mũi hiền lành phúc hậu), cười nói:
- Ta cảm thấy được thần vương đại nhân ghét ác như cừu, đây là đúng, nhưng không thể oan uổng thái tể đại nhân, thái tể đại nhân nổi danh thanh liêm, cương trực công chính, trụ cột vương triều, là tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện bao che này.
Hắn tránh nặng tìm nhẹ, chuyên chọn chuyện râu ria mà làm, đã không đắc tội thần vương, cũng không đắc tội thái tể, lộ ra vẻ đặc biệt lão luyện.
- Lão gia hỏa này đúng là biết giả vờ, quả thực còn lão hồ ly hơn cả Bắc Minh lão hồ ly.
Phong Phi Vân nghĩ như thế.
Tấn đế trầm tư một lát, nói:
- Việc này như vậy thôi, ai cũng không nên nói nhiều, thần vương, thành vực nam thành bị hủy hoại, nhiệm vụ trùng kiến giao cho ngươi, thái tể, trấn an gia đình Tạ Nghiêu là do ngươi làm.
- Tấn đế, vậy ai là người đảm nhiệm Cửu Môn Đề Đốc đây?
Thái tể nói.
Cửu Môn Đề Đốc nắm giữ đại quân tinh nhuệ chín cửa lớn ở thần đô, luận chiến lực còn trên cả Thần Vũ quân, nếu như thần đô có biến, đại quân chính cửa thành có tác dụng mấu chốt.
Vốn đại quân chín cửa thành nằm trong tay thái tể phủ, hôm nay Tạ Nghiêu vừa chết, thái tể đương nhiên phải khống chế con chờ trọng yếu này rồi, trong lòng làm sao không vội.
- Việc này thương nghị sau.
Sắc mặt thái tể hơi đổi, xem trạng thái hôm nay, nội tâm của hắn không tốt, Tấn đế cố ý để Phong Phi Vân giết Tạ Nghiêu, đây chính là suy yếu quyền lực trong tay hắn, duy trì quyền lợi cân đối của triều đình.
Đây là một tín hiệu không ổn.
Tấn đế nói:
- Trẫm còn có một chuyện khác muốn tuyên bố, thần vương, ngươi tổn hại thành vực, ảnh hưởng tu sĩ vô tội, tội này tự nhiên là không nhỏ, hiện tại trẫm cho ngươi một cơ hội chuộc tội, ngươi có tiếp hay không?
- Thần, rất cảm thấy vinh hạnh, nào dám không nghe.
Toàn thân Phong Phi Vân nhẹ nhõm đứng dậy, Tấn đế đã nói như thế, như vậy xem ra chuyện Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu xem như bỏ qua.
Rất nhiều người đều cảm giác thất vọng đến cực điểm, lại để cho Phong Phi Vân tránh được một kiếp.
Tấn đế gật đầu nói:
- Đã như vầy, như vậy chuyện lựa chọn phò mã cho La Phù công chúa sẽ giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, ngươi có đồng ý không?
Phốc.
Phong Phi Vân cho rằng mình nghe lầm. nói:
- Cái này... Cái này chỉ sợ không tốt đâu.
- Trẫm đã tiến vào thời kỳ tu luyện mấu chốt, mà đại sự hoàng gia bực này tự nhiên nhất định phải có người đủ phân lượng trong hoàng gia chủ trì, người này chính là ngươi, có cửu khanh phụ trợ ngươi làm việc, tin tưởng ngươi có thể đảm nhiệm, lựa ra anh tài kiệt xuất nhất trong thiên hạ này một người phù hợp với La Phù công chúa.
Tấn đế ngắt lời, lời nói không thể trái nghịch.
Phong Phi Vân hơi nhìn qua phía La Phù công chúa, cắn răng nói:
- Thế nhưng mà... Làm như thế nào chọn lựa đây, cao thủ trẻ tuổi, thiên tư kiệt xuất trong thiên hạ này nhiều vô số kể.
- Đây là chuyện của ngươi.
Tấn đế nói.
- Khi nào thì bắt đầu.
Phong Phi Vân có chút trở tay không kịp.
- Trẫm đã từng nói qua, việc này do ngươi toàn quyền phụ trách, tốt, bãi triều.
Tấn đế nói xong lời này, cũng đã biến mất trên long ỷ.
Khốn kiếp, cũng quá không chịu trách nhiệm, con gái của ngươi nhưng lựa chọn nam nhân là lão tử, thiên hạ nào có người cha không chịu trách nhiệm như thế?
Phong Phi Vân trong lòng rất là không vui, nói:
- Vì sao chuyện này lại rơi xuống đầu của ta chứ?
So với việc Phong Phi Vân im lặng, Long Thương Nguyệt vô cùng cao hứng, trong đôi mắt chớp động hào quang sáng ngời, nói:
- Thần vương, việc này chính là cơ hội tốt đả kích La Phù công chúa, nhất định phải mượn cơ hội này làm cho nàng không thể trở mình, cho nên thời gian chọn lựa phò mã phải càng nhanh càng tốt, làm cho nàng không có thời gian làm chuẩn bị, một kích đánh đau nàng.
- Ngươi đã hứng thú với chuyện này như thế, vậy ngươi đi thương lượng với chín lão đầu tử kia đi, ta không thích làm mai mối, chuyện chọn nam nhân càng không có hứng thú.
Phong Phi Vân đối không có hảo cảm gì với La Phù công chúa, hiện tại thiên tài tuấn kiệt đã tới thần đô, luận võ chọn rể cũng tốt, đấu văn cũng được, tùy tiện nàng gả cho ai không có quan hệ gì với Phong Phi Vân, về phần Long Thương Nguyệt cùng La Phù công chúa tranh chức thái tử, Phong Phi Vân không có hứng thú quan tâm.
Phong Phi Vân ý tại tiên đồ, mà không ở tranh đấu quyền mưu.
Trong mắt Long Thương Nguyệt mang theo thần thái trang nhã, hàn khí bức nhân, sau đó mỉm cười đi theo cửu khanh thương thảo chuyện chọn phò mã.
Phong Phi Vân rời khỏi đế cung, thời điểm ra khỏi đế cung thì thái phó "Đông Phương Hàn Lâm" đầu tóc bạc đang đứng, lão gia này đứng ở cửa hoàng thành, tuy tóc trắng xóa nhưng tinh thần phấn chấn.
Hắn mỉm cười nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, giống như cố ý chờ hắn, nhìn thấy Phong Phi Vân tùy tiện đi qua, vội vàng kêu:
- Thần vương đại nhân, hôm nay trên triều đình đại triển tư thái oai phong bừng bừng, không hổ là đệ nhất anh kiệt đương đại.
- Thái Phó đại nhân, quá khen, quá khen.
Phong Phi Vân nói.
- Không có gì, Kính Nguyệt nhi nhà ta không chỉ một lần tán dương trước mặt lão phu, tán dương thần vương tuổi trẻ tài cao.
Thái phó nói:
- Đúng rồi, thần vương có rảnh thì đi long hồ ngồi một chút, mấy ngày nữa chính là sinh nhật Kính Nguyệt nhi, đây là thư mời, thần vương đại nhân nhớ tới đúng giờ a, ha ha ha...
Nói xong lời này thái phó cũng đã leo lên cái liễn xa hoa, có bảy đầu dị thú kéo xe bay lên không trung.
- Ngày tám tháng mười một, vì sao trùng hợp như vậy, nàng cũng sanh ra vào ngày hôm đó!
Hai mắt Phong Phi Vân co rút lại, chăm nhìn chằm chằm vào thư mời, sau đó ưỡn ngạch rời đi.
Phong Phi Vân đi ra khỏi hoàng thành, cưỡi thần vương liễn quay về thần vương phủ, trên đường đang suy tư thế cục thần đô biến hóa khó lường.
Đát đát.
Còn không có quay về thần vương phủ, đột nhiên liễn dừng lại, bên ngoài có giọng tướng sĩ quỳ bái, hô:
- Bẩm báo thần vương, thái tể đại nhân trên đường về phủ bị người ta bắt cóc rồi.
- Cái gì, Bắc Minh Mặc Thủ bị người ta bắt đi, ia mà to gan như thế?
Giọng Phong Phi Vân im bặt lại, khóe miệng nhêch lên, lộ ra nét vui vẻ, trong óc có một bóng người xuất hiện, chính là nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.