Chương 2055: Nhìn hết phồn hoa. (1)
Cửu Đương Gia
29/09/2015
Tu vi đến cảnh giới như Phong Phi Vân đã nhìn thấu ân thù. Hơn nữa tu vi và Tịch Diệt Hoàng không có ân toán thực chất,cùng một thời đại, sinh ra thứ tiên như Phong Phi Vân lại sinh ra một vị đại thánh đã là hiếm có.
Thời đại này định trước sẽ lả thời đại huy hoàng của vũ trụ này.
* * *
Cỏ bên bờ sông khô lại mọc, tuyết trên trời bay mỗi mùa.
Nhiều năm qua đi, đại khái khoảng ba vạn năm.
Thiên quốc đã hoàn toàn hưng thịnh lên, mảnh đất giam cầm phát triển thành hỗn nguyên đại thế giới vô cùng phồn vinh, được gọi là Thiên quốc Di châu hỗn nguyên đại thế giới. Vạn tộc đầy rẫy, cường giả như mây, trăm thách cùng vang.
Thiên quốc là quốc gia duy nhất của Thiên quốc Di châu hỗn nguyên đại thế giới.
Mùa đông nắm nay phụ thân của Phong Phi Vân mất.
Trời đổ tuyết lớn, sông bị đóng băng, đất đai phủ sương bạc, trong không khí thổi gió lạnh cắt da.
Chín con rồng, chín con voi kéo quan tài đạp trên tuyết đọng dày đi vào lăng mộ. Có người nâng quan tài lên vùi vào đất bùn, đặt trấn quan thạch lên.
Phong Vạn Bằng vì cứu lại Thanh Liên nữ thánh mà trả giá tám vạn năm tuổi thọ, thay đổi vài thứ trong quá khứ, hiện giờ xem như sống thọ và chết tại nhà.
Long Thanh Tuyền, Thanh Liên nữ thánh đứng trước mộ rơi lệ như mưa. Hai nàng nhìn bia mộ, gió lạnh nuốt mất tiếng nức nở.
Phong Phi Vân đứng trước bia mộ, lòng không vui không buồn. Tay Phong Phi Vân giơ nến thơm, cúi gập đầu cắm trước bia mộ.
- Dù là tuyệt đại thánh giả cũng sẽ chết, bị đất cát vùi lấp thành xương khô. Phụ thân, người cũng xem như huy hoàng, rất xuất sắc, huy hoàng, không hối hận. Đi đường bình yên.
Một người vội vàng chạy ra từ đám đông.
Thiên Toán thư sinh mặc áo nho trắng nhưng khuôn mạt chẳng còn trẻ tuổi, có chút già nua.
Thiên Toán thư sinh nhỏ giọng nói:
- Đại đế, Nạp Lan thiên phi qua đời.
- Nạp Lan.
Mắt Phong Phi Vân chứa buồn phiền, như già đi vài tuổi.
Ba vạn năm qua Phong Phi Vân tiễn Tất Ninh Soái chết già trên giường. Lúc ấy tóc Tất Ninh Soái bạc phơ, thân hình như gỗ mục. Phong Phi Vân tiễn Vu Thanh Họa viên tịch trong phật tháp, nàng chết trong ngực Phong Phi Vân.
Ba vạn năm qua Phong Phi Vân chôn từng phi tử, từng người một. Phong Phi Vân nhìn bọn họ dần già đi, tóc bạc, cuối cùng bị quan tài che lại, chôn dưới đất dày.
Hôm nay có hai người thân nhất chết đi, lòng chua xót, mắt ngấn lệ.
Phong Phi Vân khó khăn nói:
- Tuyết Tiên cũng đã qua đời? Bãi giá về cung, ta muốn tiễn nàng chặn đường cuối cùng.
Tuyết rơi trong đế cung hoa lệ lưu ly ngói vàng phủ tầng sương lạnh, mái cong góc nhọn treo cột băng lấp lánh.
Nạp Lan tràn đầy lụa trắng, mọi người chìm trong đau thương.
Phong Phi Vân bước vào cung điện, nhìn Nạp Lan Tuyết Tiên nằm trên giường thần ngọc băng. Khuôn mặt Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn trẻ trung, da trắng mịn nhưng tóc đã bạc phơ, hồng nhan tóc bạc. Nạp Lan Tuyết Tiên nằm im trên giường không nhúc nhích.
Phong Phi Vân đừng bên giường thần ngọc băng, ngón tay nhẹ vuốt mặt Nạp Lan Tuyết Tiên, xúc cảm lạnh lẽo, lạnh còn hơn tuyết rơi bên ngoài.
Phong Ái Nhi quỳ dưới giường băng, lau nước mắt, mím môi son:
- Khi mẫu hậu còn sống luôn nắm tay ta nói năm táng người không quên được là cùng phụ hoàng vui đùa. Khi ấy không cần nghĩ nhiều, lời gì cũng dám nói, dám gõ đầu phụ hoàng. Nhưng sau này mẫu hậu dần không dám.
Phong Ái Nhi là con gái duy nhất của Phong Phi Vân và Nạp Lan Tuyết Tiên, thập lục công chúa người gặp người sợ. Nhưng lúc này Phong Ái Nhi đau lòng tuyệt vọng, điêu ngoa không nổi.
(Con gái phi tử gọi mẫu phi ruột là mẫu hậu, xưng hô ngạch nương thuộc về Thanh triều.)
Phong Phi Vân hít sâu, thở dài thườn thượt.
Phong Phi Vân lắc người biến mất tại chỗ.
Phong Phi Vân đến địa ngục trong Thiên quốc hỗn nguyên đại thế giới, xung quanh tối tăm lạnh lẽo, trước mặt có con sông lớn, trên sông có một cây cầu dài lạnh lẽo.
- Uống đi, sau khi uống vào sẽ quên hết ưu phiền đời này, di kiếp sau luân hồi cuộc sống mới.
Mạnh bà đứng ở đầu cầu, đã múc canh Mạnh bà, nhưng thấy Phong Phi Vân đến thì buông muôi xuống.
Mạnh bà nhìn Nạp Lan Tuyết Tiên đứng bên cầu Nại Hà, nói:
- Hắn đến tiễn ngươi.
Cơ thể Nạp Lan Tuyết Tiên hư ảo như làm bằng sương mù, nhìn Phong Phi Vân chậm rãi đến gần.
Nạp Lan Tuyết Tiên nói:
- Biết rõ không níu kéo được gì, cần chi đến tiễn ta đoạn đường cuối? Ta uống canh Mạnh bà vào rồi sẽ quên hết mọi thứ, ngươi làm như vậy chẳng phải khiến mình càng đau khổ sao?
Nạp Lan Tuyết Tiên biết đây không phải lần đầu tiên Phong Phi Vân đến cầu Nại Hà tiễn cố nhân. Mỗi đưa một cố nhân đi là lòng Phong Phi Vân lại cô đơn hơn.
Phong Phi Vân cười thảm, vuốt ve gò má Nạp Lan Tuyết Tiên:
- Ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng nguyện làm quỷ suốt đời trong địa ngục hay chuyển thế luân hồi làm người xa lạ với ta?
Với lực lượng Phong Phi Vân bây giờ lợi dụng lực lượng hỗn nguyên đại thế giới đủ để Nạp Lan Tuyết Tiên linh hồn bất diệt, mãi mãi ở trong địa ngục làm quỷ. Nhưng đây là đang giúp Nạp Lan Tuyết Tiên sao? Có khác gì quỷ hồn bị nhốt trong mười tám tầng địa ngục?
Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn thẳng mắt Phong Phi Vân, trong mắt tràn ngập đau khổ nói:
- Ngươi có thể làm bạn ta qua ba vạn năm, đời này ta đã rất hạnh phúc, không muốn lưu luyến thêm nữa. Ta nguyện luân hồi cuộc sống mới.
Nạp Lan Tuyết Tiên ngập ngừng nói tiếp:
- Hai mươi bảy vạn năm sau ngươi vẫn sẽ rời đi, khó tránh khỏi ly biệt, kiếp sau . . . Ngươi đừng tìm ta nữa.
Nạp Lan Tuyết Tiên dứt khoát đi hướng cầu Nại Hạ, múc canh Mạnh bà uống một hớp, chạy thật nhanh đi. Nạp Lan Tuyết Tiên sợ sẽ ngoái đầu lại.
Khi Nạp Lan Tuyết Tiên bước lên cầu Nại Hà thì quên hết mọi chuyện, dừng chân, chậm rãi đi hướng Phong Đô quỷ thành. Nạp Lan Tuyết Tiên không còn quay đầu lại.
Phong Phi Vân đứng ở đầu cầu Nại Hạ nhìn bóng lưng Nạp Lan Tuyết Tiên, âm thầm rơi lệ.
Mạnh bà thở dài một tiếng:
- Nàng làm quỷ trong địa ngục, ngươi không thể suốt đời cùng nàng nhưng sẽ nhớ nàng đời đời. Nàng biết địa ngục lạnh lẽo, đối với nàng là hành hạ như giam cầm, nhưng người đau khổ nhấtlà ngươi.
- Ta biết, ta biết hết. Nàng luôn yếu đuói, lần này nàng lấy hết can đảm làm quyết định ngốc nhất.
Lòng Phong Phi Vân rất cay đắng:
- Thật ra ta còn một câu chưa nói cho nàng là Nạp Lan, bây giờ nàng có thể cốc đầu ta.
Hồn phách Nạp Lan Tuyết Tiên biến mất trong sương mù địa ngục.
Thái Tổ nói canh Mạnh bà dùng nước nguồn bể khổ nấu, người uống canh Mạnh bà mới chuển thế trọng sinh được. Uống canh Mạnh bà thì sinh mệnh mới bất diệt, nhân gian thật ra là một bể khổ lớn, người đến khổ, người đi cũng khổ.
* * *
Lại qua năm vạn năm.
Có rất nhiều cố nhân rời đi. Tây Môn Xuy Tiêu, Tây Môn San Hô, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vân vân. Bọn họ chết già, bị đưa vào quan tài. Phong Phi Vân sẽ đưa tiễn bọn họ, thắp nhang trước ngôi mộ.
Năm nay Diêu Cát, Thượng Quan Minh Tiêm cũng lìa đời. Lúc bọn họ chết là mùa thu lá vàng rơi đầy, lá rụng chồng chất trong đế cung, gió lạnh tiêu điều.
Thời đại này định trước sẽ lả thời đại huy hoàng của vũ trụ này.
* * *
Cỏ bên bờ sông khô lại mọc, tuyết trên trời bay mỗi mùa.
Nhiều năm qua đi, đại khái khoảng ba vạn năm.
Thiên quốc đã hoàn toàn hưng thịnh lên, mảnh đất giam cầm phát triển thành hỗn nguyên đại thế giới vô cùng phồn vinh, được gọi là Thiên quốc Di châu hỗn nguyên đại thế giới. Vạn tộc đầy rẫy, cường giả như mây, trăm thách cùng vang.
Thiên quốc là quốc gia duy nhất của Thiên quốc Di châu hỗn nguyên đại thế giới.
Mùa đông nắm nay phụ thân của Phong Phi Vân mất.
Trời đổ tuyết lớn, sông bị đóng băng, đất đai phủ sương bạc, trong không khí thổi gió lạnh cắt da.
Chín con rồng, chín con voi kéo quan tài đạp trên tuyết đọng dày đi vào lăng mộ. Có người nâng quan tài lên vùi vào đất bùn, đặt trấn quan thạch lên.
Phong Vạn Bằng vì cứu lại Thanh Liên nữ thánh mà trả giá tám vạn năm tuổi thọ, thay đổi vài thứ trong quá khứ, hiện giờ xem như sống thọ và chết tại nhà.
Long Thanh Tuyền, Thanh Liên nữ thánh đứng trước mộ rơi lệ như mưa. Hai nàng nhìn bia mộ, gió lạnh nuốt mất tiếng nức nở.
Phong Phi Vân đứng trước bia mộ, lòng không vui không buồn. Tay Phong Phi Vân giơ nến thơm, cúi gập đầu cắm trước bia mộ.
- Dù là tuyệt đại thánh giả cũng sẽ chết, bị đất cát vùi lấp thành xương khô. Phụ thân, người cũng xem như huy hoàng, rất xuất sắc, huy hoàng, không hối hận. Đi đường bình yên.
Một người vội vàng chạy ra từ đám đông.
Thiên Toán thư sinh mặc áo nho trắng nhưng khuôn mạt chẳng còn trẻ tuổi, có chút già nua.
Thiên Toán thư sinh nhỏ giọng nói:
- Đại đế, Nạp Lan thiên phi qua đời.
- Nạp Lan.
Mắt Phong Phi Vân chứa buồn phiền, như già đi vài tuổi.
Ba vạn năm qua Phong Phi Vân tiễn Tất Ninh Soái chết già trên giường. Lúc ấy tóc Tất Ninh Soái bạc phơ, thân hình như gỗ mục. Phong Phi Vân tiễn Vu Thanh Họa viên tịch trong phật tháp, nàng chết trong ngực Phong Phi Vân.
Ba vạn năm qua Phong Phi Vân chôn từng phi tử, từng người một. Phong Phi Vân nhìn bọn họ dần già đi, tóc bạc, cuối cùng bị quan tài che lại, chôn dưới đất dày.
Hôm nay có hai người thân nhất chết đi, lòng chua xót, mắt ngấn lệ.
Phong Phi Vân khó khăn nói:
- Tuyết Tiên cũng đã qua đời? Bãi giá về cung, ta muốn tiễn nàng chặn đường cuối cùng.
Tuyết rơi trong đế cung hoa lệ lưu ly ngói vàng phủ tầng sương lạnh, mái cong góc nhọn treo cột băng lấp lánh.
Nạp Lan tràn đầy lụa trắng, mọi người chìm trong đau thương.
Phong Phi Vân bước vào cung điện, nhìn Nạp Lan Tuyết Tiên nằm trên giường thần ngọc băng. Khuôn mặt Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn trẻ trung, da trắng mịn nhưng tóc đã bạc phơ, hồng nhan tóc bạc. Nạp Lan Tuyết Tiên nằm im trên giường không nhúc nhích.
Phong Phi Vân đừng bên giường thần ngọc băng, ngón tay nhẹ vuốt mặt Nạp Lan Tuyết Tiên, xúc cảm lạnh lẽo, lạnh còn hơn tuyết rơi bên ngoài.
Phong Ái Nhi quỳ dưới giường băng, lau nước mắt, mím môi son:
- Khi mẫu hậu còn sống luôn nắm tay ta nói năm táng người không quên được là cùng phụ hoàng vui đùa. Khi ấy không cần nghĩ nhiều, lời gì cũng dám nói, dám gõ đầu phụ hoàng. Nhưng sau này mẫu hậu dần không dám.
Phong Ái Nhi là con gái duy nhất của Phong Phi Vân và Nạp Lan Tuyết Tiên, thập lục công chúa người gặp người sợ. Nhưng lúc này Phong Ái Nhi đau lòng tuyệt vọng, điêu ngoa không nổi.
(Con gái phi tử gọi mẫu phi ruột là mẫu hậu, xưng hô ngạch nương thuộc về Thanh triều.)
Phong Phi Vân hít sâu, thở dài thườn thượt.
Phong Phi Vân lắc người biến mất tại chỗ.
Phong Phi Vân đến địa ngục trong Thiên quốc hỗn nguyên đại thế giới, xung quanh tối tăm lạnh lẽo, trước mặt có con sông lớn, trên sông có một cây cầu dài lạnh lẽo.
- Uống đi, sau khi uống vào sẽ quên hết ưu phiền đời này, di kiếp sau luân hồi cuộc sống mới.
Mạnh bà đứng ở đầu cầu, đã múc canh Mạnh bà, nhưng thấy Phong Phi Vân đến thì buông muôi xuống.
Mạnh bà nhìn Nạp Lan Tuyết Tiên đứng bên cầu Nại Hà, nói:
- Hắn đến tiễn ngươi.
Cơ thể Nạp Lan Tuyết Tiên hư ảo như làm bằng sương mù, nhìn Phong Phi Vân chậm rãi đến gần.
Nạp Lan Tuyết Tiên nói:
- Biết rõ không níu kéo được gì, cần chi đến tiễn ta đoạn đường cuối? Ta uống canh Mạnh bà vào rồi sẽ quên hết mọi thứ, ngươi làm như vậy chẳng phải khiến mình càng đau khổ sao?
Nạp Lan Tuyết Tiên biết đây không phải lần đầu tiên Phong Phi Vân đến cầu Nại Hà tiễn cố nhân. Mỗi đưa một cố nhân đi là lòng Phong Phi Vân lại cô đơn hơn.
Phong Phi Vân cười thảm, vuốt ve gò má Nạp Lan Tuyết Tiên:
- Ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng nguyện làm quỷ suốt đời trong địa ngục hay chuyển thế luân hồi làm người xa lạ với ta?
Với lực lượng Phong Phi Vân bây giờ lợi dụng lực lượng hỗn nguyên đại thế giới đủ để Nạp Lan Tuyết Tiên linh hồn bất diệt, mãi mãi ở trong địa ngục làm quỷ. Nhưng đây là đang giúp Nạp Lan Tuyết Tiên sao? Có khác gì quỷ hồn bị nhốt trong mười tám tầng địa ngục?
Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn thẳng mắt Phong Phi Vân, trong mắt tràn ngập đau khổ nói:
- Ngươi có thể làm bạn ta qua ba vạn năm, đời này ta đã rất hạnh phúc, không muốn lưu luyến thêm nữa. Ta nguyện luân hồi cuộc sống mới.
Nạp Lan Tuyết Tiên ngập ngừng nói tiếp:
- Hai mươi bảy vạn năm sau ngươi vẫn sẽ rời đi, khó tránh khỏi ly biệt, kiếp sau . . . Ngươi đừng tìm ta nữa.
Nạp Lan Tuyết Tiên dứt khoát đi hướng cầu Nại Hạ, múc canh Mạnh bà uống một hớp, chạy thật nhanh đi. Nạp Lan Tuyết Tiên sợ sẽ ngoái đầu lại.
Khi Nạp Lan Tuyết Tiên bước lên cầu Nại Hà thì quên hết mọi chuyện, dừng chân, chậm rãi đi hướng Phong Đô quỷ thành. Nạp Lan Tuyết Tiên không còn quay đầu lại.
Phong Phi Vân đứng ở đầu cầu Nại Hạ nhìn bóng lưng Nạp Lan Tuyết Tiên, âm thầm rơi lệ.
Mạnh bà thở dài một tiếng:
- Nàng làm quỷ trong địa ngục, ngươi không thể suốt đời cùng nàng nhưng sẽ nhớ nàng đời đời. Nàng biết địa ngục lạnh lẽo, đối với nàng là hành hạ như giam cầm, nhưng người đau khổ nhấtlà ngươi.
- Ta biết, ta biết hết. Nàng luôn yếu đuói, lần này nàng lấy hết can đảm làm quyết định ngốc nhất.
Lòng Phong Phi Vân rất cay đắng:
- Thật ra ta còn một câu chưa nói cho nàng là Nạp Lan, bây giờ nàng có thể cốc đầu ta.
Hồn phách Nạp Lan Tuyết Tiên biến mất trong sương mù địa ngục.
Thái Tổ nói canh Mạnh bà dùng nước nguồn bể khổ nấu, người uống canh Mạnh bà mới chuển thế trọng sinh được. Uống canh Mạnh bà thì sinh mệnh mới bất diệt, nhân gian thật ra là một bể khổ lớn, người đến khổ, người đi cũng khổ.
* * *
Lại qua năm vạn năm.
Có rất nhiều cố nhân rời đi. Tây Môn Xuy Tiêu, Tây Môn San Hô, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vân vân. Bọn họ chết già, bị đưa vào quan tài. Phong Phi Vân sẽ đưa tiễn bọn họ, thắp nhang trước ngôi mộ.
Năm nay Diêu Cát, Thượng Quan Minh Tiêm cũng lìa đời. Lúc bọn họ chết là mùa thu lá vàng rơi đầy, lá rụng chồng chất trong đế cung, gió lạnh tiêu điều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.