Chương 95: Nơi chẳng lành
Cửu Đương Gia
23/05/2015
Nếu Phong Kiếm đã tuyên bố thách đấu với Đỗ Thủ Cao thì hiển nhiên hắn cũng có bản lĩnh phi thường.
Linh khí cả người hắn dật xuất cuồng bạo, giống như một con tiểu xà uốn lượn quanh người, xuất ra một quyền tấn công vang dội là đánh ra một đạo quyền ảnh cực đại.
Khí thế kia làm cho người khác kinh ngạc, quyền uy càng tuyệt vời hơn, cuồng phong chấn đắc vù vù.
Phong Phi Vân cũng thu hồi ý khinh miệt, trong thâm tâm gật gật đầu, tên Phong Kiếm này tuy là chỉ đánh ra một đạo quyền kình bình thường nhưng mà trong đạo quyền kình ấy lại xuất hiện rất nhiều kiếm khí cuồn cuồn khác thường.
Một quyền kiếm khí đánh ra, quyền uy linh khí cực cao, so với cao thủ thần cơ trung kỳ như Phong Tiên Tuyết còn phải cao hơn một bậc.
- Quả nhiên không hổ là tài tuấn nghịch thiên, nếu như hôm nay không chết trong tay Đỗ Thủ Cao thì tương lai nhất định trở thành bá chủ Phong gia.
Hai mắt Phong Phi Vân không hề chớp động một cái. Hắn rất muốn biết một chiêu này thắng bại như thế nào bởi vì cho tới lúc này thì tên sát nhân Đỗ Thủ Cao vẫn chỉ dùng đến một chiêu.
"Vèo!"
Phong Kiếm dĩ nhiên là vô cùng cường đại, lực một quyền cũng làm cho cát đá chấn động bay mù trời, nhưng mà trong chớp mắt thì tất cả quyền kình lại biến mất không tung tích. Đao trên lưng Đỗ Thủ Cao không biết từ lúc nào lại tự động xuất ra, một đao đã chém đứt cánh tay phải của Phong Kiếm.
Chẳng qua chỉ là một đao nhưng mà Phong Kiếm lại hoàn toàn không tránh khỏi.
Quá nhanh!
Phong Kiếm giống như không cảm giác được đau đớn vậy, cả người đứng cứng còng, cũng không có nhúc nhích. Lúc đầu hắn cho mình là thiên tài có một không hai trong thiên hạ, nhưng mà một đao kia của Đỗ Thủ Cao lại làm cho tất cả sự tự tin của hắn bị đánh tan tác.
Hình như hắn đã biến thành một pho tượng Mộc Đầu Nhân, mặc cho huyết dịch trên bả vai chảy như dòng nước, thần thái trong hai mắt càng lúc càng mờ nhạc.
Phong Phi Vân thở dài nói:
- Phong Kiếm vô dụng!
Phong Phi Vân đã gặp được không ít thiên tài, nhưng mà người có ý chí kiên định ít lại càng ít, Phong Kiếm tuyệt đối là thiên tài đứng đầu nhưng mà ý chí lại không bì kịp Đỗ Thủ Cao.
Nếu như Đỗ Thủ Cao bị người ta một đao chém đứt cành tay thì càng kiên cường bất khuất chứ không trở thành một kẻ mất hồn mất vía như Phong Kiếm bây giờ.
Đỗ Thủ Cao thu hồi đao, nói:
- Ta vốn muốn dùng một đao này lấy mạng của ngươi nhưng mà lại bị ngươi né được, chẳng qua chỉ chặt đứt một cánh tay của người. Tu vi và thiên phú của ngươi cực cao, nếu có cố gắng thì tương lai sau này cũng chưa chắc có thể giết được ta.
Phong Kiếm vẫn không nhúc nhích, tựa như đã mất đi linh hồn rồi vậy.
Đôi mắt Đỗ Thủ Cao lạnh lùng nhìn Phong Kiếm chằm chằm, dường như cũng đã nhận ra tro tàn trong đôi mắt của hắn, lại nói:
- Vốn cứ tưởng ngươi là một đối thủ không tệ nên muốn giữ lại cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại là một tên phế vật. Đã như vậy thì không cần thiết phải sống tiếp nữa.
"Phốc!"
Một đạo đao khí nhanh như tia chớp bay vút ra, trực tiếp chém Phong Kiếm thành hai khúc.
Lúc Phong Kiếm té trên mặt đất thì mười lăm tên hộ pháp Phong gia mới có phản ứng, họ vội vàng hợp thành vòng chiến vây quanh Đỗ Thủ Cao.
- Đỗ Thủ Cao, vậy mà người lại dám giết tằng tôn (cháu cố trai) của Bát thái gia, ngươi gặp đại họa rồi!
- Phong gia và ngươi không đội trời chung, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!
...
Đỗ Thủ Cao bình thản ung dung, ánh mắt quét nhìn những tên hộ pháp người mặc trọng giáp, nói:
- Chỉ bằng các ngươi?
Lúc chữ cuối cùng vừa rơi ra, Đỗ Thủ Cao bốn bị vây chặt ở chính giữa bỗng nhiên biến mất tích, không có bất gì dấu hiệu nào để lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị vô cùng.
Có người kêu lên:
- Đây là Địa thuẫn thuật, chính là một chiêu kỳ môn linh thông, không ngờ Đỗ Thủ Cao lại tu luyện thành công.
Linh thông trong tu tiên giới rất nhiều, nhưng mà những linh thông này cũng có chia thành cao - thấp, như Đỗ Thủ Cao lúc này là đang thi triển linh thông, chính là một môn kỳ môn linh thông hết sức khó tu luyện, một vạn người tu tiên cũng chưa chắc có một người có thể tu luyện thành công.
Phong Phi Vân thực sự đã không thể chịu nỗi mười lăm tên hộ pháp cứ như những con ruồi không đầu đang làm loạn kia, lên tiếng nhắc nhở, nói:
- Hắn nhảy xuống dưới vực thẳm, chạy về hướng Thương sinh động phủ rồi!
- Đa tạ tiền bối cho biết, chúng tôi sẽ đi tóm tên tặc tử này!
Có một vị hộ pháp đứng bên cạnh vực thẳm, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng Đỗ Thủ Cao xông vào Thương sinh động phủ, vì vậy mười lăm tên hộ pháp cũng cùng nhau đuổi theo xuống phía dưới vực thẳm, cùng nhau đi vào trong khe hỡ của động phủ.
Đợi một lúc bằng khoảng thời gian uống nửa chung trà, Phong Phi Vân mới đi ra, sau đó cũng hướng về vực thẳm mà chạy như điên xuống phía dưới, bây giờ Đỗ Thủ Cao và mười lăm tên hộ pháp đã ở phía trước dò đường, hắn có thể yên tâm mà to gan xông vào trong Thương sinh động phủ.
Sau khi Phong Phi Vân xông vào Thương sinh động phủ thì Đông Phương Kính Nguyệt cũng đã lướt tới, Hạo thiên linh kính lơ lửng trên đỉnh đầu nàng, tựa như một vầng trăng sáng.
Trên mặt kính hiển hóa ra cảnh vừa rồi Đỗ Thủ Cao và Phong Kiếm giao thủ, tuy rằng chẳng qua chỉ là một chiêu thật đơn giản nhưng trong đó lại tràn ngập vô số thủ đoạn.
- Đỗ Thủ Cao vậy mà mạnh như thế, nếu ta vì gia tộc Ngân Câu mà dụng đến thì nhất định tương lai có thể vì gia tộc mà bồi dưỡng được một tên sát thần.
Ống tay áo Đông Phương Kính Nguyệt trường vũ, tiên tâm hạo miểu, mang theo linh khí hư huyễn động lòng người.
Làm cho người ta không khỏi muốn quỳ lạy nàng!
Hình ảnh trên Hạo thiên linh kính vừa chuyển một cái, một bóng người hiện trên mặt kính, không phải Phong Phi Vân thì là ai?
Khi thấy bóng dáng Phong Phi Vân nhảy xuống vực thẳm, sau đó lại còn xông vào Thương sinh động phủ, vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt càng ung dung hơn, một luồng hàn sương dật tán ngập trời làm cho hai tên đệ tử của Đại diễn tiên môn đang trốn trong hốc thâm cốc thiếu chút nữa đã chết cóng.
- Phong Phi Vân, để xem lần này ngươi chạy đi đâu!?
Đông Phương Kính Nguyệt hóa thành một đạo tàn ảnh, bay vút ra ngoài, cũng là xông vào Thương sinh động phủ.
- Đây ... dám chắc lại là một vị tiền bối, thực lực thật sự còn cao hơn cả sư phụ!
Mộc sư huynh nằm rạp trên mặt đất, trên mặt dính đầy hàn sương trắng.
- Rất dễ nhận thấy vị nữ tiền bối này và Phong tiền bối có đụng chạm rất lớn, hai người bọn họ đều là đại thần thông, nếu như đấu với nhau thì nhất định là kinh thiên động địa.
- Trong Thương sinh động phủ nhất định sẽ có một trận hiếu chiến đây!
...
Hai vị đệ tử của Đại diễn tiên môn bị khí thế trên người Đông Phương Kính Nguyệt làm cho hoảng sợ, cũng không dám ở lại trong thâm cốc thêm một khắc nào nên vội vàng chạy ra khỏi cốc.
Sau khi Phong Phi Vân đi vào Thương sinh động phủ liền cảm thấy giống như đang tiến vào một tòa băng đăng, trước mắt tuyệt đối không thấy bóng dáng của Đỗ Thủ Cao và mười lăm tên hộ pháp, rõ ràng là bọn họ đã tiến vào sâu trong động phủ.
Dọc theo đường đi đầy ngập vết máu và vết kiếm, dù cho không tận mắt nhìn thấy thì cũng có thể đủ đoán được bọn họ vừa đi vừa đấu, cực kỳ oanh liệt,
- Bọn họ ai sống ai chết cũng không liên quan đến ta, bây giờ quan trọng là phải tìm cho được cô nàng Tiên Tuyết muội muội nhát gan kia, ở đây u ám đáng sợ, nhất định là nàng bị dọa đến khóc nhè rồi đây!
Phong Phi Vân nhanh chóng đi về phía trước, cũng không biết đã đi được bao xa rồi. Bỗng nhiên trước mắt loáng thoáng truyền tới thanh âm tụng kinh của hòa thượng, hình như là đang siêu độ vong linh.
Dưới lòng đất này tại sao lại có tiếng hòa thượng tụng kinh?
Phong Phi Vân chợt dừng bước, vẻ mặt hơi biến đổi một chút, đột nhiên nghĩ tới lời nói của thằng nhóc sai vặt ở trạm dịch Bạch Mã.
"Trong hầm mỏ của gia tộc Ngân Câu đào ra được thứ chẳng lành, có một toàn miếu thờ từ mấy ngàn năm trước được đào lên, hòa thượng trong miếu thờ đã xảy ra Thi biến, nghìn năm không chết, thân thể không thay đổi."
- Sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Nếu như Thương sinh động phủ và hầm mỏ kia nối liền nhau thì chẳng phải mình đang đi thẳng tới nơi chẳng lành hay sao? Nếu như vậy thì e rằng toàn bộ những người ngày hôm bước vào Thương sinh động phủ sẽ phải chết tại nơi này!
Trên trán Phong Phi Vân đổ mồ hôi lạnh, so với người khác thì hắn chính là người hiểu rõ ràng nhất về sự nguy hiểm đáng sợ của nơi xảy ra Thi biến, nếu tu vi không có cấp bậc thiên mệnh thì căn bản là không có khả năng sống sót.
"Thiên mệnh" chính là một cảnh giới cao hơn "Thần cơ", e rằng chỉ có mấy lão tổ của Phong gia mới có thể đạt tới cảnh giới thiên mệnh này.
Những người như tiên căn hay thần cơ tuy là cũng được gọi là cao thủ nhưng mà cùng với tu sĩ cảnh giới thiên mệnh lại cách xa vạn dặm.
Phong Phi Vân rất muốn quay lại đường cũ để trở về nhưng mà trong lòng nghĩ đến Phong Tiên Tuyết có lẽ đang bị dọa đến sợ run lẩy bẩy thì hắn lại cắn răng, tiếp tục bước về phía trước.
Động phủ dưới lòng đất có rất nhiều ngã ba, bốn phương đều thông suốt, quanh năm lại ngập tràn luồng thi khí ảm đạm, vì vậy nếu như những tu sĩ linh dẫn sơ kỳ xông vào mà trong vòng nửa canh giờ không bước ra thì cũng sẽ bị những thứ thi khí này hạ độc.
Sau khi Phong Phi Vân biết đây là nơi nguy hiểm đáng sợ thì càng trở nên cẩn thận, mỗi khi đi được một đoạn thì lại dùng linh lực khắc một huyền văn hình người trên vách đá, coi như là đánh dấu.
- Thanh âm tụng kinh càng ngày càng rõ ràng!
Phong Phi vân dán tay vào vách đá, lóng tai lắng nghe.
"Ầm!"
Chợt một tiếng nổ dữ dội vang lên, từ giữa vách đá truyền tới làm cho màng nhĩ Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã bị chấn vỡ.
- Có người đang đấu nhau, hơn nữa lại có tiếng một cô gái, chẳng lẽ là Tiên Tuyết?
Phong Phi Vân mừng rỡ, vội vàng lần theo tiếng động đuổi tới.
Thanh âm của tiếng động kia càng lúc càng lớn, giống như muốn phá hủy toàn bộ Thương sinh động phủ. Chân Phong Phi Vân đạp trên mặt đất, mặt đấy chòng chành hết sức gay gắt, rất nhanh thì đã đi tới chỗ tranh đấu.
- Con mẹ nó, tại sao lại là người phụ nữ chết bầm này?
Phong Phi Vân nói.
Chỉ thấy 3 cổ thi tăng nhân mặc tăng bào rách nát đang đại chiến không ngừng với Đông Phương Kính Nguyệt, ngay cả vách đã cũng bị đánh nát thành từng tản nhỏ.
Thân thể của ba cổ thi tăng nhân này đều đã hư thối đến phân nửa, cơ thể khô quắt, hai mắt trống rỗng, trên đỉnh đầu sứt mẻ đầy huyết sắc.
Bọn họ đang ngâm kinh văn, bàn tay bện thành phật ấn, tu vi đáng sợ vô cùng khiến cho Đông Phương Kính Nguyệt lâm vào thế cực kỳ nguy hiểm, ngảy cả khi nàng tế xuất Hạo thiên linh kính thì cũng bị tay của một thi lão đánh bay, vây nàng vào trong vách đá.
- Ha ha! Đông Phương Kính Nguyệt à! Đông Phương Kính Nguyệt! Cô cũng có ngày hôm nay sao?
Phong Phi Vân trốn ở một bên xem kịch vui, trong lòng cảm thấy vui sướng.
Dĩ nhiên hắn cũng âm thầm bội phục tu vi cường đại của Đông Phương Kính Nguyệt, một mình nàng lại có thể đấu với 3 cổ thi nghìn năm lâu như vậy, nếu như đổi lại là người khác thì đã sớm bị chúng phân thây ra gặm ăn mất rồi.
Linh khí cả người hắn dật xuất cuồng bạo, giống như một con tiểu xà uốn lượn quanh người, xuất ra một quyền tấn công vang dội là đánh ra một đạo quyền ảnh cực đại.
Khí thế kia làm cho người khác kinh ngạc, quyền uy càng tuyệt vời hơn, cuồng phong chấn đắc vù vù.
Phong Phi Vân cũng thu hồi ý khinh miệt, trong thâm tâm gật gật đầu, tên Phong Kiếm này tuy là chỉ đánh ra một đạo quyền kình bình thường nhưng mà trong đạo quyền kình ấy lại xuất hiện rất nhiều kiếm khí cuồn cuồn khác thường.
Một quyền kiếm khí đánh ra, quyền uy linh khí cực cao, so với cao thủ thần cơ trung kỳ như Phong Tiên Tuyết còn phải cao hơn một bậc.
- Quả nhiên không hổ là tài tuấn nghịch thiên, nếu như hôm nay không chết trong tay Đỗ Thủ Cao thì tương lai nhất định trở thành bá chủ Phong gia.
Hai mắt Phong Phi Vân không hề chớp động một cái. Hắn rất muốn biết một chiêu này thắng bại như thế nào bởi vì cho tới lúc này thì tên sát nhân Đỗ Thủ Cao vẫn chỉ dùng đến một chiêu.
"Vèo!"
Phong Kiếm dĩ nhiên là vô cùng cường đại, lực một quyền cũng làm cho cát đá chấn động bay mù trời, nhưng mà trong chớp mắt thì tất cả quyền kình lại biến mất không tung tích. Đao trên lưng Đỗ Thủ Cao không biết từ lúc nào lại tự động xuất ra, một đao đã chém đứt cánh tay phải của Phong Kiếm.
Chẳng qua chỉ là một đao nhưng mà Phong Kiếm lại hoàn toàn không tránh khỏi.
Quá nhanh!
Phong Kiếm giống như không cảm giác được đau đớn vậy, cả người đứng cứng còng, cũng không có nhúc nhích. Lúc đầu hắn cho mình là thiên tài có một không hai trong thiên hạ, nhưng mà một đao kia của Đỗ Thủ Cao lại làm cho tất cả sự tự tin của hắn bị đánh tan tác.
Hình như hắn đã biến thành một pho tượng Mộc Đầu Nhân, mặc cho huyết dịch trên bả vai chảy như dòng nước, thần thái trong hai mắt càng lúc càng mờ nhạc.
Phong Phi Vân thở dài nói:
- Phong Kiếm vô dụng!
Phong Phi Vân đã gặp được không ít thiên tài, nhưng mà người có ý chí kiên định ít lại càng ít, Phong Kiếm tuyệt đối là thiên tài đứng đầu nhưng mà ý chí lại không bì kịp Đỗ Thủ Cao.
Nếu như Đỗ Thủ Cao bị người ta một đao chém đứt cành tay thì càng kiên cường bất khuất chứ không trở thành một kẻ mất hồn mất vía như Phong Kiếm bây giờ.
Đỗ Thủ Cao thu hồi đao, nói:
- Ta vốn muốn dùng một đao này lấy mạng của ngươi nhưng mà lại bị ngươi né được, chẳng qua chỉ chặt đứt một cánh tay của người. Tu vi và thiên phú của ngươi cực cao, nếu có cố gắng thì tương lai sau này cũng chưa chắc có thể giết được ta.
Phong Kiếm vẫn không nhúc nhích, tựa như đã mất đi linh hồn rồi vậy.
Đôi mắt Đỗ Thủ Cao lạnh lùng nhìn Phong Kiếm chằm chằm, dường như cũng đã nhận ra tro tàn trong đôi mắt của hắn, lại nói:
- Vốn cứ tưởng ngươi là một đối thủ không tệ nên muốn giữ lại cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại là một tên phế vật. Đã như vậy thì không cần thiết phải sống tiếp nữa.
"Phốc!"
Một đạo đao khí nhanh như tia chớp bay vút ra, trực tiếp chém Phong Kiếm thành hai khúc.
Lúc Phong Kiếm té trên mặt đất thì mười lăm tên hộ pháp Phong gia mới có phản ứng, họ vội vàng hợp thành vòng chiến vây quanh Đỗ Thủ Cao.
- Đỗ Thủ Cao, vậy mà người lại dám giết tằng tôn (cháu cố trai) của Bát thái gia, ngươi gặp đại họa rồi!
- Phong gia và ngươi không đội trời chung, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!
...
Đỗ Thủ Cao bình thản ung dung, ánh mắt quét nhìn những tên hộ pháp người mặc trọng giáp, nói:
- Chỉ bằng các ngươi?
Lúc chữ cuối cùng vừa rơi ra, Đỗ Thủ Cao bốn bị vây chặt ở chính giữa bỗng nhiên biến mất tích, không có bất gì dấu hiệu nào để lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị vô cùng.
Có người kêu lên:
- Đây là Địa thuẫn thuật, chính là một chiêu kỳ môn linh thông, không ngờ Đỗ Thủ Cao lại tu luyện thành công.
Linh thông trong tu tiên giới rất nhiều, nhưng mà những linh thông này cũng có chia thành cao - thấp, như Đỗ Thủ Cao lúc này là đang thi triển linh thông, chính là một môn kỳ môn linh thông hết sức khó tu luyện, một vạn người tu tiên cũng chưa chắc có một người có thể tu luyện thành công.
Phong Phi Vân thực sự đã không thể chịu nỗi mười lăm tên hộ pháp cứ như những con ruồi không đầu đang làm loạn kia, lên tiếng nhắc nhở, nói:
- Hắn nhảy xuống dưới vực thẳm, chạy về hướng Thương sinh động phủ rồi!
- Đa tạ tiền bối cho biết, chúng tôi sẽ đi tóm tên tặc tử này!
Có một vị hộ pháp đứng bên cạnh vực thẳm, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng Đỗ Thủ Cao xông vào Thương sinh động phủ, vì vậy mười lăm tên hộ pháp cũng cùng nhau đuổi theo xuống phía dưới vực thẳm, cùng nhau đi vào trong khe hỡ của động phủ.
Đợi một lúc bằng khoảng thời gian uống nửa chung trà, Phong Phi Vân mới đi ra, sau đó cũng hướng về vực thẳm mà chạy như điên xuống phía dưới, bây giờ Đỗ Thủ Cao và mười lăm tên hộ pháp đã ở phía trước dò đường, hắn có thể yên tâm mà to gan xông vào trong Thương sinh động phủ.
Sau khi Phong Phi Vân xông vào Thương sinh động phủ thì Đông Phương Kính Nguyệt cũng đã lướt tới, Hạo thiên linh kính lơ lửng trên đỉnh đầu nàng, tựa như một vầng trăng sáng.
Trên mặt kính hiển hóa ra cảnh vừa rồi Đỗ Thủ Cao và Phong Kiếm giao thủ, tuy rằng chẳng qua chỉ là một chiêu thật đơn giản nhưng trong đó lại tràn ngập vô số thủ đoạn.
- Đỗ Thủ Cao vậy mà mạnh như thế, nếu ta vì gia tộc Ngân Câu mà dụng đến thì nhất định tương lai có thể vì gia tộc mà bồi dưỡng được một tên sát thần.
Ống tay áo Đông Phương Kính Nguyệt trường vũ, tiên tâm hạo miểu, mang theo linh khí hư huyễn động lòng người.
Làm cho người ta không khỏi muốn quỳ lạy nàng!
Hình ảnh trên Hạo thiên linh kính vừa chuyển một cái, một bóng người hiện trên mặt kính, không phải Phong Phi Vân thì là ai?
Khi thấy bóng dáng Phong Phi Vân nhảy xuống vực thẳm, sau đó lại còn xông vào Thương sinh động phủ, vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt càng ung dung hơn, một luồng hàn sương dật tán ngập trời làm cho hai tên đệ tử của Đại diễn tiên môn đang trốn trong hốc thâm cốc thiếu chút nữa đã chết cóng.
- Phong Phi Vân, để xem lần này ngươi chạy đi đâu!?
Đông Phương Kính Nguyệt hóa thành một đạo tàn ảnh, bay vút ra ngoài, cũng là xông vào Thương sinh động phủ.
- Đây ... dám chắc lại là một vị tiền bối, thực lực thật sự còn cao hơn cả sư phụ!
Mộc sư huynh nằm rạp trên mặt đất, trên mặt dính đầy hàn sương trắng.
- Rất dễ nhận thấy vị nữ tiền bối này và Phong tiền bối có đụng chạm rất lớn, hai người bọn họ đều là đại thần thông, nếu như đấu với nhau thì nhất định là kinh thiên động địa.
- Trong Thương sinh động phủ nhất định sẽ có một trận hiếu chiến đây!
...
Hai vị đệ tử của Đại diễn tiên môn bị khí thế trên người Đông Phương Kính Nguyệt làm cho hoảng sợ, cũng không dám ở lại trong thâm cốc thêm một khắc nào nên vội vàng chạy ra khỏi cốc.
Sau khi Phong Phi Vân đi vào Thương sinh động phủ liền cảm thấy giống như đang tiến vào một tòa băng đăng, trước mắt tuyệt đối không thấy bóng dáng của Đỗ Thủ Cao và mười lăm tên hộ pháp, rõ ràng là bọn họ đã tiến vào sâu trong động phủ.
Dọc theo đường đi đầy ngập vết máu và vết kiếm, dù cho không tận mắt nhìn thấy thì cũng có thể đủ đoán được bọn họ vừa đi vừa đấu, cực kỳ oanh liệt,
- Bọn họ ai sống ai chết cũng không liên quan đến ta, bây giờ quan trọng là phải tìm cho được cô nàng Tiên Tuyết muội muội nhát gan kia, ở đây u ám đáng sợ, nhất định là nàng bị dọa đến khóc nhè rồi đây!
Phong Phi Vân nhanh chóng đi về phía trước, cũng không biết đã đi được bao xa rồi. Bỗng nhiên trước mắt loáng thoáng truyền tới thanh âm tụng kinh của hòa thượng, hình như là đang siêu độ vong linh.
Dưới lòng đất này tại sao lại có tiếng hòa thượng tụng kinh?
Phong Phi Vân chợt dừng bước, vẻ mặt hơi biến đổi một chút, đột nhiên nghĩ tới lời nói của thằng nhóc sai vặt ở trạm dịch Bạch Mã.
"Trong hầm mỏ của gia tộc Ngân Câu đào ra được thứ chẳng lành, có một toàn miếu thờ từ mấy ngàn năm trước được đào lên, hòa thượng trong miếu thờ đã xảy ra Thi biến, nghìn năm không chết, thân thể không thay đổi."
- Sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Nếu như Thương sinh động phủ và hầm mỏ kia nối liền nhau thì chẳng phải mình đang đi thẳng tới nơi chẳng lành hay sao? Nếu như vậy thì e rằng toàn bộ những người ngày hôm bước vào Thương sinh động phủ sẽ phải chết tại nơi này!
Trên trán Phong Phi Vân đổ mồ hôi lạnh, so với người khác thì hắn chính là người hiểu rõ ràng nhất về sự nguy hiểm đáng sợ của nơi xảy ra Thi biến, nếu tu vi không có cấp bậc thiên mệnh thì căn bản là không có khả năng sống sót.
"Thiên mệnh" chính là một cảnh giới cao hơn "Thần cơ", e rằng chỉ có mấy lão tổ của Phong gia mới có thể đạt tới cảnh giới thiên mệnh này.
Những người như tiên căn hay thần cơ tuy là cũng được gọi là cao thủ nhưng mà cùng với tu sĩ cảnh giới thiên mệnh lại cách xa vạn dặm.
Phong Phi Vân rất muốn quay lại đường cũ để trở về nhưng mà trong lòng nghĩ đến Phong Tiên Tuyết có lẽ đang bị dọa đến sợ run lẩy bẩy thì hắn lại cắn răng, tiếp tục bước về phía trước.
Động phủ dưới lòng đất có rất nhiều ngã ba, bốn phương đều thông suốt, quanh năm lại ngập tràn luồng thi khí ảm đạm, vì vậy nếu như những tu sĩ linh dẫn sơ kỳ xông vào mà trong vòng nửa canh giờ không bước ra thì cũng sẽ bị những thứ thi khí này hạ độc.
Sau khi Phong Phi Vân biết đây là nơi nguy hiểm đáng sợ thì càng trở nên cẩn thận, mỗi khi đi được một đoạn thì lại dùng linh lực khắc một huyền văn hình người trên vách đá, coi như là đánh dấu.
- Thanh âm tụng kinh càng ngày càng rõ ràng!
Phong Phi vân dán tay vào vách đá, lóng tai lắng nghe.
"Ầm!"
Chợt một tiếng nổ dữ dội vang lên, từ giữa vách đá truyền tới làm cho màng nhĩ Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã bị chấn vỡ.
- Có người đang đấu nhau, hơn nữa lại có tiếng một cô gái, chẳng lẽ là Tiên Tuyết?
Phong Phi Vân mừng rỡ, vội vàng lần theo tiếng động đuổi tới.
Thanh âm của tiếng động kia càng lúc càng lớn, giống như muốn phá hủy toàn bộ Thương sinh động phủ. Chân Phong Phi Vân đạp trên mặt đất, mặt đấy chòng chành hết sức gay gắt, rất nhanh thì đã đi tới chỗ tranh đấu.
- Con mẹ nó, tại sao lại là người phụ nữ chết bầm này?
Phong Phi Vân nói.
Chỉ thấy 3 cổ thi tăng nhân mặc tăng bào rách nát đang đại chiến không ngừng với Đông Phương Kính Nguyệt, ngay cả vách đã cũng bị đánh nát thành từng tản nhỏ.
Thân thể của ba cổ thi tăng nhân này đều đã hư thối đến phân nửa, cơ thể khô quắt, hai mắt trống rỗng, trên đỉnh đầu sứt mẻ đầy huyết sắc.
Bọn họ đang ngâm kinh văn, bàn tay bện thành phật ấn, tu vi đáng sợ vô cùng khiến cho Đông Phương Kính Nguyệt lâm vào thế cực kỳ nguy hiểm, ngảy cả khi nàng tế xuất Hạo thiên linh kính thì cũng bị tay của một thi lão đánh bay, vây nàng vào trong vách đá.
- Ha ha! Đông Phương Kính Nguyệt à! Đông Phương Kính Nguyệt! Cô cũng có ngày hôm nay sao?
Phong Phi Vân trốn ở một bên xem kịch vui, trong lòng cảm thấy vui sướng.
Dĩ nhiên hắn cũng âm thầm bội phục tu vi cường đại của Đông Phương Kính Nguyệt, một mình nàng lại có thể đấu với 3 cổ thi nghìn năm lâu như vậy, nếu như đổi lại là người khác thì đã sớm bị chúng phân thây ra gặm ăn mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.