Chương 1892: Phách Hổ thánh tổ. (1)
Cửu Đương Gia
05/09/2015
Gia gia của ta là người thủ hộ phương bắc mộ phủ, nhưng từ ba vạn năm trước đã xuống lỗ. Tuy gia gia cũng đến cảnh giới thánh linh nhưng tuổi thọ thua xa hai vị thánh tổ. Vốn ta sẽ kế thừa vị trí của gia gia, trở thành người thủ hộ phương bắc. Nhưng sau này mộ phủ xảy ra vài chuyện, vị trí người thủ hộ phương bắc bị cướp.
- Ta hận quá! Ta trung thành tận tâm như vậy, ta phong hoa tuyệt đại như vậy, ta . . .
Đẳng cấp thánh linh đều có thể thấy rõ vật nhỏ trong một ý niệm, bọn họ đã biết thân phận của Mao Ô Quy. Nhưng Tuyết Anh thánh tổ, Thủ Hoàng thánh tổ thấy nó dài dòng quá.
Bùm!
Mao Ô Quy lại bị đánh dính vách.
Mao Ô Quy bị đá bay lại được đến ích lợi, vu thuật phong ấn nó vạn năm bị Tuyết Anh thánh tổ tùy tay một kích đánh tan.
Thân thể Tuyết Anh thánh tổ sáng trong, thanh âm dịu dàng:
- Vu thuật trên người của ngươi đã được giải, hãy tự phục hồi tu vi đi. Nếu ngươi là tôn tử của lão Huyền Vũ thì vị trí người thủ hộ phương bắc tương lai do ngươi đảm nhiệm.
Tính cách Tuyết Anh thánh tổ dịu dàng hơn Thủ Hoàng thánh tổ nhiều.
- Đa tạ Tuyết Anh thánh tổ!
Mao Ô Quy nhanh chóng lột xác, rất nhanh nó biến thành Huyền Vũ thân hình to lớn, tu vi phục hồi. Linh khí trong thiên địa tụ tập vào Mao Ô Quy, khí thế càng lúc càng khủng bố.
Trước kia Mao Ô Quy thu gom tinh hoa lửa giờ có công dụng. Mao Ô Quy hấp thu điên cuồng, rất nhanh tu vi vượt qua Phong Phi Vân, không ngừng leo lên cao, như sắp xông mở cảnh giới thánh linh.
Khí thế của Mao Ô Quy không thu giấu như hai vị thánh tổ, không ngừng trướng lớn lên, như núi lửa, như sao, như mặt trời nóng cháy. Phong Phi Vân buộc phải vận chuyển khí thánh linh ngăn cản, bảo vệ Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô sau lưng.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Má ơi, tu vi của con rùa này thật ra rất mạnh? Trước khi trúng vu thuật nó là đại nhân vật, hèn gì tri thức, kinh nghiệm phong phú đến thế. Thật như trên trời biết một nửa, dưới đất biết một nửa.
Cuối cùng Mao Ô Quy không phá tan cảnh giới thánh linh, kẹt lại ở chuẩn thánh. Nhưng khí thế cực kỳ cường đại, tuyệt đối không đơn giản là đến chuẩn thánh đạo thai.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Thân thể nó không đột phá cảnh giới thánh linh, nếu không thì quá nghịch thiên.
Mao Ô Quy ngồi xếp bằng củng cố tu vi:
- Bị phong ấn mấy vạn năm, tu vi giảm xuống nhiều như vậy. Ta muốn khóc! Nhưng cũng tốt, đạo tắc thánh linh càng lắng đọng, giúp ích rất lớn cho tương lai trùng kích cảnh giới thánh linh.
Từ đầu đến cuối hai vị thánh tổ không nói một câu với Phong Phi Vân. Có lẽ ở trong mắt Thủ Hoàng thánh tổ, Tuyết Anh thánh tổ thì con kiến Phong Phi Vân chưa đủ tư cách đối thoại với bọn họ. Hoặc vì hai thánh tổ chưa thức tỉnh hoàn toàn?
Phong Phi Vân đã hiểu đại khái đầu đuôi ngọn nguồn. Thủ Hoàng thánh tổ, Tuyết Anh thánh tổ biết trước diệt thế thần bia sắp xuất thế, nhưng khi ấy thần niệm của bọn họ còn đang ngao du thái hư, thân thể chưa thức tỉnh, không thể ngăn cản lực lượng diệt thế thần bia. Thế là hai thánh tổ đóng cửa thần điện lại, để thần điện chìm vào lòng đất.
Hiện giờ thần niệm Thủ Hoàng thánh tổ, Tuyết Anh thánh tổ đã quay về, thân thể sắp thức tỉnh nên bay về thiên môn chi đài, trấn áp diệt thế thần bia.
thần điện bay siêu mau, chưa đến một canh giờ đã trở về thiên môn chi đài. Thần điện dừng lại trong tầng mây, không bay đến gần di tích thái cổ.
Lấy di tích thái cổ làm trung tâm, đất đai ba trăm ức dặm bị khí diệt thế bao phủ. Bầu trời tối tăm, sấm chớp đì đùng. Có sương mù đỏ dâng lên trong hư không, cảnh tượng tận thế.
Trên đất đai ba trăm ức dặm cây cối khô héo, xác chết đầy đất. Không biết có bao nhiêu sinh linh chết vì nhiễm khí diệt thế, chỉ có thể đếm bằng số vạn ức.
Có sông biến thành sông thây, máu và thi thủy tụ tập lại, xác chết xương trắng trôi nổi.
Trên bầu trời dày đặc sát khí oan hồn, tiếng ức vạn sinh linh gào khóc như quỷ vực.
- Diệt thế thần bia xuất thế quả nhiên là cảnh tượng địa hủy thiên diệt. Không uổng cái tên đệ nhất hung binh thái cổ, chưa xuất thế hoàn toàn đã tạo thành nhiều giết chóc.
Phong Phi Vân đứng bên ngoài thần điện, vòng phật hiện ra sau lưng, ngăn cách khí diệt thế mỏng ra ngoài thân thể.
Nơi này cách trung tâm di tích thái cổ hai trăm ức dặm nhưng trong không khí tràn ngập khí diệt thế vẫn khiến sinh linh dưới Thiên Mệnh cảnh chết đi.
Dưới đất còn một ít sinh linh cường đại sống sót, cẩn thận chạy hướng di tích thái cổ.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có khí thế mạnh mẽ xẹt qua, xông vào nơi khí diệt thế đậm đặc nhất.
Tuy là kiếp nạn nhưng cũng là kỳ ngộ.
Thần điện tạm dừng giây lát rồi bay đi tiếp, cách di tích thái cổ khoảng mười ức dặm thì lại ngừng.
Khí diệt thế nơi này rất đậm, tầng mây đen kịt, không thấy bầu trời. Dưới đất hầu như không có sinh linh còn sống, xác nhiều sinh vật thành bãi máu loãng thấm vào đất bùn.
Tu sĩ dưới Vũ Hóa cảnh đến đây sẽ thành bãi máu, chết không còn linh hồn.
- Grao!
Một con cọp màu trắng dài hai vạn bảy ngàn dặm xẹt qua không trung, cơ thể to như ngôi sao cỡ nhỏ, ánh sáng rực rỡ hơn cả sao. Ức vạn thánh quang đan xen trên người con cọp trắng, phát ra tiếng xé gió chân thiên động địa. Cọp trắng bay qua bầu trời biến hình nam nhân trung niên áo trắng uy vũ, biến mất trong mây mù đen cuồn cuộn.
Tiếng hổ gầm vừa rồi vang lên từ ba ngàn vạn dặm xa nhưng vẫn chấn linh hồn Phong Phi Vân suýt tan vỡ, huyết khí cuộn trào trong ngực. Nội tạng Phong Phi Vân còn đang đau đớn.
Quá cường đại.
Đây mới là chí tôn thiên địa, Bất Tử Bất Quá so với nam nhân trung niên như con nít chập chững biết đi. Không lẽ là thánh linh của Bạch Hổ yêu tộc?
Một hướng khác, bầu trời bị đốt đỏ, lửa hình thành đại dương ngăn cách khí diệt thế xung quanh.
Trong lửa bao bọc chim thần đỏ thẫm, không phải phượng hoàng mà là hỏa loan. Thânh ình hỏa loan nhỏ dần thành chim nhỏ màu đỏ to cỡ bàn tay, biến mất trong khí diệt thế đen kịt.
- Bao nhiêu đại nhân vật đến đây?
Phong Phi Vân cảm giác còn nhiều sinh linh cường đại bản xứ Tiểu Linh tiên giới cũng chạy đến, khí thế rất kinh khủng. Nhưng các sinh linh bản thổ đứng trong bóng tối, dường như đang chờ đợi cái gì.
Phong Phi Vân cảm giác hơi thở của Thủy Nguyệt Đình.
Thủy Nguyệt Đình là thánh linh, nếu nàng muốn giấu thân hình thì thánh linh khác cũng không tìm thấy. Nhưng không hiểu sao Phong Phi Vân cảm giác rõ ràng Thủy Nguyệt Đình luyện chế, mối liên kết kỳ diệu khó nói thành lời.
Phong Phi Vân không xông vào sâu hơn, mặc dù tu vi của hắn cao nhưng so với những nhân vật đẳng cấp thánh tổ thì chỉ là con kiến mạnh hơn một chút. Đứng trong thần điện là an toàn nhất.
Phượng Hoàng Thiên Nhãn không thể thấy xa ngoài mươi ức dặm, không biết tình huống di tích thái cổ bây giờ thế nào. Thiên địa nguyên khí không ngừng dao động, đất rung rinh.
Đột nhiên vang tiếng nổ điếc tai, thiên môn chi đài lắc lư theo.
Khí diệt thế trong thiên địa đậm đặc hơn gấp mười lần, sát khí như mực nước ập vào Phong Phi Vân.
- Ta hận quá! Ta trung thành tận tâm như vậy, ta phong hoa tuyệt đại như vậy, ta . . .
Đẳng cấp thánh linh đều có thể thấy rõ vật nhỏ trong một ý niệm, bọn họ đã biết thân phận của Mao Ô Quy. Nhưng Tuyết Anh thánh tổ, Thủ Hoàng thánh tổ thấy nó dài dòng quá.
Bùm!
Mao Ô Quy lại bị đánh dính vách.
Mao Ô Quy bị đá bay lại được đến ích lợi, vu thuật phong ấn nó vạn năm bị Tuyết Anh thánh tổ tùy tay một kích đánh tan.
Thân thể Tuyết Anh thánh tổ sáng trong, thanh âm dịu dàng:
- Vu thuật trên người của ngươi đã được giải, hãy tự phục hồi tu vi đi. Nếu ngươi là tôn tử của lão Huyền Vũ thì vị trí người thủ hộ phương bắc tương lai do ngươi đảm nhiệm.
Tính cách Tuyết Anh thánh tổ dịu dàng hơn Thủ Hoàng thánh tổ nhiều.
- Đa tạ Tuyết Anh thánh tổ!
Mao Ô Quy nhanh chóng lột xác, rất nhanh nó biến thành Huyền Vũ thân hình to lớn, tu vi phục hồi. Linh khí trong thiên địa tụ tập vào Mao Ô Quy, khí thế càng lúc càng khủng bố.
Trước kia Mao Ô Quy thu gom tinh hoa lửa giờ có công dụng. Mao Ô Quy hấp thu điên cuồng, rất nhanh tu vi vượt qua Phong Phi Vân, không ngừng leo lên cao, như sắp xông mở cảnh giới thánh linh.
Khí thế của Mao Ô Quy không thu giấu như hai vị thánh tổ, không ngừng trướng lớn lên, như núi lửa, như sao, như mặt trời nóng cháy. Phong Phi Vân buộc phải vận chuyển khí thánh linh ngăn cản, bảo vệ Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô sau lưng.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Má ơi, tu vi của con rùa này thật ra rất mạnh? Trước khi trúng vu thuật nó là đại nhân vật, hèn gì tri thức, kinh nghiệm phong phú đến thế. Thật như trên trời biết một nửa, dưới đất biết một nửa.
Cuối cùng Mao Ô Quy không phá tan cảnh giới thánh linh, kẹt lại ở chuẩn thánh. Nhưng khí thế cực kỳ cường đại, tuyệt đối không đơn giản là đến chuẩn thánh đạo thai.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Thân thể nó không đột phá cảnh giới thánh linh, nếu không thì quá nghịch thiên.
Mao Ô Quy ngồi xếp bằng củng cố tu vi:
- Bị phong ấn mấy vạn năm, tu vi giảm xuống nhiều như vậy. Ta muốn khóc! Nhưng cũng tốt, đạo tắc thánh linh càng lắng đọng, giúp ích rất lớn cho tương lai trùng kích cảnh giới thánh linh.
Từ đầu đến cuối hai vị thánh tổ không nói một câu với Phong Phi Vân. Có lẽ ở trong mắt Thủ Hoàng thánh tổ, Tuyết Anh thánh tổ thì con kiến Phong Phi Vân chưa đủ tư cách đối thoại với bọn họ. Hoặc vì hai thánh tổ chưa thức tỉnh hoàn toàn?
Phong Phi Vân đã hiểu đại khái đầu đuôi ngọn nguồn. Thủ Hoàng thánh tổ, Tuyết Anh thánh tổ biết trước diệt thế thần bia sắp xuất thế, nhưng khi ấy thần niệm của bọn họ còn đang ngao du thái hư, thân thể chưa thức tỉnh, không thể ngăn cản lực lượng diệt thế thần bia. Thế là hai thánh tổ đóng cửa thần điện lại, để thần điện chìm vào lòng đất.
Hiện giờ thần niệm Thủ Hoàng thánh tổ, Tuyết Anh thánh tổ đã quay về, thân thể sắp thức tỉnh nên bay về thiên môn chi đài, trấn áp diệt thế thần bia.
thần điện bay siêu mau, chưa đến một canh giờ đã trở về thiên môn chi đài. Thần điện dừng lại trong tầng mây, không bay đến gần di tích thái cổ.
Lấy di tích thái cổ làm trung tâm, đất đai ba trăm ức dặm bị khí diệt thế bao phủ. Bầu trời tối tăm, sấm chớp đì đùng. Có sương mù đỏ dâng lên trong hư không, cảnh tượng tận thế.
Trên đất đai ba trăm ức dặm cây cối khô héo, xác chết đầy đất. Không biết có bao nhiêu sinh linh chết vì nhiễm khí diệt thế, chỉ có thể đếm bằng số vạn ức.
Có sông biến thành sông thây, máu và thi thủy tụ tập lại, xác chết xương trắng trôi nổi.
Trên bầu trời dày đặc sát khí oan hồn, tiếng ức vạn sinh linh gào khóc như quỷ vực.
- Diệt thế thần bia xuất thế quả nhiên là cảnh tượng địa hủy thiên diệt. Không uổng cái tên đệ nhất hung binh thái cổ, chưa xuất thế hoàn toàn đã tạo thành nhiều giết chóc.
Phong Phi Vân đứng bên ngoài thần điện, vòng phật hiện ra sau lưng, ngăn cách khí diệt thế mỏng ra ngoài thân thể.
Nơi này cách trung tâm di tích thái cổ hai trăm ức dặm nhưng trong không khí tràn ngập khí diệt thế vẫn khiến sinh linh dưới Thiên Mệnh cảnh chết đi.
Dưới đất còn một ít sinh linh cường đại sống sót, cẩn thận chạy hướng di tích thái cổ.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có khí thế mạnh mẽ xẹt qua, xông vào nơi khí diệt thế đậm đặc nhất.
Tuy là kiếp nạn nhưng cũng là kỳ ngộ.
Thần điện tạm dừng giây lát rồi bay đi tiếp, cách di tích thái cổ khoảng mười ức dặm thì lại ngừng.
Khí diệt thế nơi này rất đậm, tầng mây đen kịt, không thấy bầu trời. Dưới đất hầu như không có sinh linh còn sống, xác nhiều sinh vật thành bãi máu loãng thấm vào đất bùn.
Tu sĩ dưới Vũ Hóa cảnh đến đây sẽ thành bãi máu, chết không còn linh hồn.
- Grao!
Một con cọp màu trắng dài hai vạn bảy ngàn dặm xẹt qua không trung, cơ thể to như ngôi sao cỡ nhỏ, ánh sáng rực rỡ hơn cả sao. Ức vạn thánh quang đan xen trên người con cọp trắng, phát ra tiếng xé gió chân thiên động địa. Cọp trắng bay qua bầu trời biến hình nam nhân trung niên áo trắng uy vũ, biến mất trong mây mù đen cuồn cuộn.
Tiếng hổ gầm vừa rồi vang lên từ ba ngàn vạn dặm xa nhưng vẫn chấn linh hồn Phong Phi Vân suýt tan vỡ, huyết khí cuộn trào trong ngực. Nội tạng Phong Phi Vân còn đang đau đớn.
Quá cường đại.
Đây mới là chí tôn thiên địa, Bất Tử Bất Quá so với nam nhân trung niên như con nít chập chững biết đi. Không lẽ là thánh linh của Bạch Hổ yêu tộc?
Một hướng khác, bầu trời bị đốt đỏ, lửa hình thành đại dương ngăn cách khí diệt thế xung quanh.
Trong lửa bao bọc chim thần đỏ thẫm, không phải phượng hoàng mà là hỏa loan. Thânh ình hỏa loan nhỏ dần thành chim nhỏ màu đỏ to cỡ bàn tay, biến mất trong khí diệt thế đen kịt.
- Bao nhiêu đại nhân vật đến đây?
Phong Phi Vân cảm giác còn nhiều sinh linh cường đại bản xứ Tiểu Linh tiên giới cũng chạy đến, khí thế rất kinh khủng. Nhưng các sinh linh bản thổ đứng trong bóng tối, dường như đang chờ đợi cái gì.
Phong Phi Vân cảm giác hơi thở của Thủy Nguyệt Đình.
Thủy Nguyệt Đình là thánh linh, nếu nàng muốn giấu thân hình thì thánh linh khác cũng không tìm thấy. Nhưng không hiểu sao Phong Phi Vân cảm giác rõ ràng Thủy Nguyệt Đình luyện chế, mối liên kết kỳ diệu khó nói thành lời.
Phong Phi Vân không xông vào sâu hơn, mặc dù tu vi của hắn cao nhưng so với những nhân vật đẳng cấp thánh tổ thì chỉ là con kiến mạnh hơn một chút. Đứng trong thần điện là an toàn nhất.
Phượng Hoàng Thiên Nhãn không thể thấy xa ngoài mươi ức dặm, không biết tình huống di tích thái cổ bây giờ thế nào. Thiên địa nguyên khí không ngừng dao động, đất rung rinh.
Đột nhiên vang tiếng nổ điếc tai, thiên môn chi đài lắc lư theo.
Khí diệt thế trong thiên địa đậm đặc hơn gấp mười lần, sát khí như mực nước ập vào Phong Phi Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.