Chương 418: Pháp danh bần tăng, rượu thịt! (1)
Cửu Đương Gia
19/06/2015
Trong núi không khí trầm lặng, ngay cả gió cũng không có một chút nào cả.
Một tiếng hét vang lên, quả thực làm cho người ta sởn hết gai ốc, liên tưởng đến một ít chuyện đáng sợ.
- Oanh!
Lại một tiếng vang thật lớn từ đỉnh núi truyền tới, cả núi cao đều run lên, làm cho người ta không thể đứng vững bước chân, đỉnh có có vạn tảng đá rơi xuống, tảng đá như dính đầy máu nhìn qua rất đáng sợ.
Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh vốn cũng đã nửa chết nửa sống, nhưng thời điểm này tuy từ mặt đất bò dậy, bọn họ cũng nghe được tiếng kêu khủng bố vừa rồi, bị dọa không nhẹ.
- Trên đỉnh núi có quỷ vật gì, tiếng kêu vừa rồi thiếu chút nữa đánh linh hồn của ta xơ xác.
Vương Mãnh dùng Phương Thiên Họa Kích chống thân thể, cách tiểu tà ma khá xa, càng kiêng kỵ nữ hài này.
Tất Trữ Suất lại nuốt vài viên thanh linh đan, bị tiểu tà ma đánh gãy xương tay đã khôi phục lại, liền tế huyết nhân thần bình ra, vô cùng khẩn trương đề phòng chung quanh.
- Ngươi gặp rắc rối!
Phong Phi Vân nắm bắt tượng thần thiết bài, bên trong truyền ra hàn khí lạnh thấu xương, vô cùng lạnh như băng, cả đầu cánh tay như muốn đông thành khối băng.
Cái tượng thần thiết bài này là vật trấn quan tài, sau khi bị lấy đi thì bên trong có tiếng hét vang vọng, khó tránh khỏi khiến người ta sinh ra tưởng tượng.
Tiểu tà ma cũng có nghĩ mà sợ, ôm miêu miêu vào trong tay, thân thể hơi co rúm, nói:
- Cho dù trời sập xuống, cũng có người cao hơn chống lên, ca, giao thiết bài và xương cốt tổ tiên cho ta.
- Không có khả năng!
Phong Phi Vân nói.
Tiểu tà ma khuôn mặt nhăn lại, chu miệng ra, ra tay cướp đoạt, lần này nàng cẩn thận không ít, sợ bị sét đánh.
Phong Phi Vân lại dẫn động ngọn núi, đưa tới ngàn vạn lôi điện, nhưng lại bị tiểu tà ma né qua.
- Tiểu cô nương này thật sự quá kiêu ngạo, chúng ta liên thủ trấn áp nàng.
Trong lòng Tất Trữ Suất sinh ra oán khí với tiểu tà ma thật lớn, vừa rồi thiếu chút nữa bị chơi chết, trực tiếp tế huyết nhân thần bình ra, hợp lực ba người mới miễn cưỡng ngăn cản tiểu tà ma.
NGAO!
Trên đỉnh ngọn núi lần nữa có tiếng thét dài vang lên, lần này càng thêm rõ ràng, mặc dù Phong Phi Vân ba người có huyết nhân thần bình ngăn cản vẫn bị âm thanh này chấn đắc khí huyết sôi trào, không ngừng thổ huyết.
Phốc!
Tiểu tà ma cũng không chịu nổi, lui về phía sau, dùng đạo pháp khôn cùng ngăn cản lực lượng này.
Ầm ầm!
Núi lớn lại lắc lư, khí thể màu xám từ trong khe nứt tràn ra, đậm đặc bao phủ thiên địa.
- Đây là khí thể gì, còn đáng sợ hơn lệ khí nhiều, làn da của ta bị ăn mòn thành màu đen...
Vương Mãnh trốn trong huyết nhân thần bình, cũng bị khí thể màu xám này nhuộm dần, hai đùi biến thành màu đen, không thể nhúc nhích.
Khí thể màu xám càng ngày càng nhiều, bao phủ thiên địa, bao phủ toàn bộ ngọn núi lớn, mặt đất biến thành màu đen, cỏ cây tàn lụi, ngàn vạn loài chim bay đều hóa thành tro bụi màu đen.
Phàm là bị khí thể màu xám dính vào sẽ hóa thành bụi đất màu đen.
Tuy tu vị tiểu tà ma cao tuyệt, nhưng lại cũng không thể ngăn cản, giẫm bộ pháp kỳ dị, muốn chạy ra khỏi núi này, nhưng mà nàng vừa đi đượct răm trượng đã bị một đám lôi điện bổ trung, toàn thân bốc khói xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh cháy đen.
- Không có khả năng, ta rõ ràng đã dựa vào ghi chép trên thần phổ quay về, vì sao còn có thể xúc động đạo tắc?
Tiểu tà ma trong lòng sinh ra cảm giác điềm xấu, lần nữa lui ra phía sau một bước, nhưng lại xúc động đạo tắc chém giết, thiếu chút nữa bị một ít huyết tuyền trên mặt đất thôn phệ.
- Ngươi gỡ trấn quan thiết bài xuống, làm cho thần tiên ma quái không biết tên sống lại, quy luật cả ngọn núi này cũng cải biến, ngươi lại đi về phía trước một bước, rất có thể sẽ bị đánh chết.
Phong Phi Vân thôi diễn không ngừng, phát hiện trên mặt đất có sát đạo tắc, biến hóa càng lúc càng nhanh, giống như cá chép dài hẹp chạy đi thật nhanh.
Trong thời gian này biến hóa nghiêng trời lệch đất sinh ra, ẩn chứa lực lượng tử vong hủy thiên diệt địa.
Oanh!
Mặt đất chấn động mạnh!
Một khe nứt như bàn tay xuất hiện, xuất hiện trước mặt tiểu tà ma, chặt đứt đường đi của nàng, trong khe nứt đó có huyết dịch chảy ra, trút xuống ngàn trượng, rơi vào dòng sông máu bên dưới, phát ra tiếng nước chảy "Ầm ầm".
- Ca, tiểu Khanh Khanh sợ hãi...
Tiểu tà ma tuy tà khí lẫm liệt, nhưng mà dù sao tuổi nhỏ, liên tục gặp ba lần sát kiếp, càng bị lôi hải bổ hai lần, trong lòng đã sớm sinh ra khủng bố với nơi này rồi.
Tiểu tà ma nhíu lông mày nhỏ lên, ôm miêu miêu ngồi chồm hổm trên đất, không dám lại đi loạn nữa.
Phong Phi Vân dùng ngũ hành chi lực sắp xếp địa thế trên mặt đất, muốn tìm ra một con đường sống.
- Phong Phi Vân, ngươi nhanh lên ah! Ta phát hiện thứ quỷ quái kia thét to càng khủng bố hơn gấp trăm lần rồi!
Tất Trữ Suất lỗ tai rung lên.
Lại có một khe hở sinh ra, lần này mở rộng càng lớn hơn, lại có huyết dịch chảy ra ngoài, hóa thành nước trút xuống từ đỉnh núi.
Cả ngọn núi lớn giống như sắp bị nghiền nát, có đồ vật gì đó muốn chạy ra ngoài.
- Theo ta đi!
Phong Phi Vân tìm được con đường sống, tuy đã vạn phần hung hiểm, nhưng còn tốt hơn chờ chết cả vạn lần, hắn không có chạy xuống phía dưới, ngược lại chạy lên đỉnh núi.
Tiểu tà ma xông lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của Phong Phi Vân, trốn sau mông của hắn, dọc theo dấu chân của hắn đi lên, giống như cái đuôi nhỏ của hắn, duỗi đầu nhỏ ra nhìn chằm chằm về phía trước.
- Meo meo!
Con mèo trắng nhỏ cũng nhìn các nơi.
Phong Phi Vân hết sức chăm chú đi theo địa thế, mặc cho nàng nắm chặc góc áo của mình.
- Ca, ngươi định mang tượng thần thiết bài thả lại lần nữa sao?
Tiểu tà ma nhãn sinh ra hiểu rõ trong lòng, lông mi thon dài, lông mi cong cong nhăn lại, giọng nói ngọt ngào hỏi thăm.
- Thả lại cũng vô dụng...
Đột nhiên Phong Phi Vân dừng bước lại, tiểu tà ma đi theo sau lưng của hắn đụng vào lưng của hắn.
- Đau quá!
Tiểu tà ma xoa xoa cái trán trắng nõn.
Sau lưng tiểu tà ma là Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh cũng dừng bước lại, ánh mắt đồng thời nhìn về phía trước.
- Đó là thứ quỷ gì, Phong Phi Vân, ngươi có phải mang chúng ta đi vào đường chết không?
Tất Trữ Suất có xúc động muốn quay người bỏ chạy.
Đi tới cuối con đường núi, nơi này vốn có cổ bách xanh tươi, nhưng bây giờ đều biến thành màu đen, có từng đám quạ đen đậu trên đó, ít nhất cũng hơn ngàn con.
Những con quạ đen này còn đen hơn bình thường, hơn nữa lớn hơn bảy, tám lần, con mắt dọa người, đồng loạt nhìn chằm chằm vào đám người Phong Phi Vân đi tới.
Cạc cạc!
Cơ hồ tất cả quạ đen đều kêu vang, âm thanh khô khốc như lão thi, dường như đã thật lâu không có ăn thịt người.
- Ca, lúc trước ta đi lên không có những con quạ này, chúng là vừa bay tới.
Tiểu tà ma ở sau lưng Phong Phi Vân, mở con mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào đám quạ trên cây.
- Ta cảm giác đây là quỷ quạ thai nghén ra từ trong quan tài, bị giam mấy trăm năm, vừa bay ra khỏi phần mộ.
Một tiếng hét vang lên, quả thực làm cho người ta sởn hết gai ốc, liên tưởng đến một ít chuyện đáng sợ.
- Oanh!
Lại một tiếng vang thật lớn từ đỉnh núi truyền tới, cả núi cao đều run lên, làm cho người ta không thể đứng vững bước chân, đỉnh có có vạn tảng đá rơi xuống, tảng đá như dính đầy máu nhìn qua rất đáng sợ.
Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh vốn cũng đã nửa chết nửa sống, nhưng thời điểm này tuy từ mặt đất bò dậy, bọn họ cũng nghe được tiếng kêu khủng bố vừa rồi, bị dọa không nhẹ.
- Trên đỉnh núi có quỷ vật gì, tiếng kêu vừa rồi thiếu chút nữa đánh linh hồn của ta xơ xác.
Vương Mãnh dùng Phương Thiên Họa Kích chống thân thể, cách tiểu tà ma khá xa, càng kiêng kỵ nữ hài này.
Tất Trữ Suất lại nuốt vài viên thanh linh đan, bị tiểu tà ma đánh gãy xương tay đã khôi phục lại, liền tế huyết nhân thần bình ra, vô cùng khẩn trương đề phòng chung quanh.
- Ngươi gặp rắc rối!
Phong Phi Vân nắm bắt tượng thần thiết bài, bên trong truyền ra hàn khí lạnh thấu xương, vô cùng lạnh như băng, cả đầu cánh tay như muốn đông thành khối băng.
Cái tượng thần thiết bài này là vật trấn quan tài, sau khi bị lấy đi thì bên trong có tiếng hét vang vọng, khó tránh khỏi khiến người ta sinh ra tưởng tượng.
Tiểu tà ma cũng có nghĩ mà sợ, ôm miêu miêu vào trong tay, thân thể hơi co rúm, nói:
- Cho dù trời sập xuống, cũng có người cao hơn chống lên, ca, giao thiết bài và xương cốt tổ tiên cho ta.
- Không có khả năng!
Phong Phi Vân nói.
Tiểu tà ma khuôn mặt nhăn lại, chu miệng ra, ra tay cướp đoạt, lần này nàng cẩn thận không ít, sợ bị sét đánh.
Phong Phi Vân lại dẫn động ngọn núi, đưa tới ngàn vạn lôi điện, nhưng lại bị tiểu tà ma né qua.
- Tiểu cô nương này thật sự quá kiêu ngạo, chúng ta liên thủ trấn áp nàng.
Trong lòng Tất Trữ Suất sinh ra oán khí với tiểu tà ma thật lớn, vừa rồi thiếu chút nữa bị chơi chết, trực tiếp tế huyết nhân thần bình ra, hợp lực ba người mới miễn cưỡng ngăn cản tiểu tà ma.
NGAO!
Trên đỉnh ngọn núi lần nữa có tiếng thét dài vang lên, lần này càng thêm rõ ràng, mặc dù Phong Phi Vân ba người có huyết nhân thần bình ngăn cản vẫn bị âm thanh này chấn đắc khí huyết sôi trào, không ngừng thổ huyết.
Phốc!
Tiểu tà ma cũng không chịu nổi, lui về phía sau, dùng đạo pháp khôn cùng ngăn cản lực lượng này.
Ầm ầm!
Núi lớn lại lắc lư, khí thể màu xám từ trong khe nứt tràn ra, đậm đặc bao phủ thiên địa.
- Đây là khí thể gì, còn đáng sợ hơn lệ khí nhiều, làn da của ta bị ăn mòn thành màu đen...
Vương Mãnh trốn trong huyết nhân thần bình, cũng bị khí thể màu xám này nhuộm dần, hai đùi biến thành màu đen, không thể nhúc nhích.
Khí thể màu xám càng ngày càng nhiều, bao phủ thiên địa, bao phủ toàn bộ ngọn núi lớn, mặt đất biến thành màu đen, cỏ cây tàn lụi, ngàn vạn loài chim bay đều hóa thành tro bụi màu đen.
Phàm là bị khí thể màu xám dính vào sẽ hóa thành bụi đất màu đen.
Tuy tu vị tiểu tà ma cao tuyệt, nhưng lại cũng không thể ngăn cản, giẫm bộ pháp kỳ dị, muốn chạy ra khỏi núi này, nhưng mà nàng vừa đi đượct răm trượng đã bị một đám lôi điện bổ trung, toàn thân bốc khói xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh cháy đen.
- Không có khả năng, ta rõ ràng đã dựa vào ghi chép trên thần phổ quay về, vì sao còn có thể xúc động đạo tắc?
Tiểu tà ma trong lòng sinh ra cảm giác điềm xấu, lần nữa lui ra phía sau một bước, nhưng lại xúc động đạo tắc chém giết, thiếu chút nữa bị một ít huyết tuyền trên mặt đất thôn phệ.
- Ngươi gỡ trấn quan thiết bài xuống, làm cho thần tiên ma quái không biết tên sống lại, quy luật cả ngọn núi này cũng cải biến, ngươi lại đi về phía trước một bước, rất có thể sẽ bị đánh chết.
Phong Phi Vân thôi diễn không ngừng, phát hiện trên mặt đất có sát đạo tắc, biến hóa càng lúc càng nhanh, giống như cá chép dài hẹp chạy đi thật nhanh.
Trong thời gian này biến hóa nghiêng trời lệch đất sinh ra, ẩn chứa lực lượng tử vong hủy thiên diệt địa.
Oanh!
Mặt đất chấn động mạnh!
Một khe nứt như bàn tay xuất hiện, xuất hiện trước mặt tiểu tà ma, chặt đứt đường đi của nàng, trong khe nứt đó có huyết dịch chảy ra, trút xuống ngàn trượng, rơi vào dòng sông máu bên dưới, phát ra tiếng nước chảy "Ầm ầm".
- Ca, tiểu Khanh Khanh sợ hãi...
Tiểu tà ma tuy tà khí lẫm liệt, nhưng mà dù sao tuổi nhỏ, liên tục gặp ba lần sát kiếp, càng bị lôi hải bổ hai lần, trong lòng đã sớm sinh ra khủng bố với nơi này rồi.
Tiểu tà ma nhíu lông mày nhỏ lên, ôm miêu miêu ngồi chồm hổm trên đất, không dám lại đi loạn nữa.
Phong Phi Vân dùng ngũ hành chi lực sắp xếp địa thế trên mặt đất, muốn tìm ra một con đường sống.
- Phong Phi Vân, ngươi nhanh lên ah! Ta phát hiện thứ quỷ quái kia thét to càng khủng bố hơn gấp trăm lần rồi!
Tất Trữ Suất lỗ tai rung lên.
Lại có một khe hở sinh ra, lần này mở rộng càng lớn hơn, lại có huyết dịch chảy ra ngoài, hóa thành nước trút xuống từ đỉnh núi.
Cả ngọn núi lớn giống như sắp bị nghiền nát, có đồ vật gì đó muốn chạy ra ngoài.
- Theo ta đi!
Phong Phi Vân tìm được con đường sống, tuy đã vạn phần hung hiểm, nhưng còn tốt hơn chờ chết cả vạn lần, hắn không có chạy xuống phía dưới, ngược lại chạy lên đỉnh núi.
Tiểu tà ma xông lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của Phong Phi Vân, trốn sau mông của hắn, dọc theo dấu chân của hắn đi lên, giống như cái đuôi nhỏ của hắn, duỗi đầu nhỏ ra nhìn chằm chằm về phía trước.
- Meo meo!
Con mèo trắng nhỏ cũng nhìn các nơi.
Phong Phi Vân hết sức chăm chú đi theo địa thế, mặc cho nàng nắm chặc góc áo của mình.
- Ca, ngươi định mang tượng thần thiết bài thả lại lần nữa sao?
Tiểu tà ma nhãn sinh ra hiểu rõ trong lòng, lông mi thon dài, lông mi cong cong nhăn lại, giọng nói ngọt ngào hỏi thăm.
- Thả lại cũng vô dụng...
Đột nhiên Phong Phi Vân dừng bước lại, tiểu tà ma đi theo sau lưng của hắn đụng vào lưng của hắn.
- Đau quá!
Tiểu tà ma xoa xoa cái trán trắng nõn.
Sau lưng tiểu tà ma là Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh cũng dừng bước lại, ánh mắt đồng thời nhìn về phía trước.
- Đó là thứ quỷ gì, Phong Phi Vân, ngươi có phải mang chúng ta đi vào đường chết không?
Tất Trữ Suất có xúc động muốn quay người bỏ chạy.
Đi tới cuối con đường núi, nơi này vốn có cổ bách xanh tươi, nhưng bây giờ đều biến thành màu đen, có từng đám quạ đen đậu trên đó, ít nhất cũng hơn ngàn con.
Những con quạ đen này còn đen hơn bình thường, hơn nữa lớn hơn bảy, tám lần, con mắt dọa người, đồng loạt nhìn chằm chằm vào đám người Phong Phi Vân đi tới.
Cạc cạc!
Cơ hồ tất cả quạ đen đều kêu vang, âm thanh khô khốc như lão thi, dường như đã thật lâu không có ăn thịt người.
- Ca, lúc trước ta đi lên không có những con quạ này, chúng là vừa bay tới.
Tiểu tà ma ở sau lưng Phong Phi Vân, mở con mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào đám quạ trên cây.
- Ta cảm giác đây là quỷ quạ thai nghén ra từ trong quan tài, bị giam mấy trăm năm, vừa bay ra khỏi phần mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.