Chương 894: Phòng ngự vô địch trong cùng cảnh giới. (1)
Cửu Đương Gia
15/07/2015
Bắc Minh Phá Thiên nói:
- Không có khả năng vĩnh viễn luân không đâu, cho dù một người số mệnh mạnh hơn nữa, nếu không đủ cường đại cũng không có khả năng thắng lợi trong cuộc chiến phò mã này.
Phong Phi Vân nói:
- Nếu có người không phục, công chúa điện cùng lắm rút lại một lần.
- Đúng, đúng, đúng, rút lại lần nữa đi.
Tất Trữ Suất rất không muốn đấu với Long Thanh Dương.
Tuy La Phù công chúa không phải Tấn đế, không có uy nghiêm vô thượng của đế vương, nhưng cũng là hoàng gia thiên nữ, nói một không hai.
- Đỉnh đồng này chính là thái tổ Tấn đế tự tay luyện tạo, đại biểu vô thượng hoàng quyền của Thần Tấn vương triều, quả bóng chính là lấy ra từ đỉnh đồng, như vậy cũng đại biểu ý chí thái tổ Tấn đế, ai cũng không thể sửa đổi.
La Phù công chúa đứng thẳng, chung quanh thân thể có khí lưu hình rồng màu vàng lưu động, nhiều đến bốn mươi lăm đầu, lại nói:
- Trận chiến đấu thứ ba định như vậy đi, sẽ không sửa đổi, nếu ai tỏ ra nghi vấn, như vậy chính là nghi vấn ý chí thái tổ Tấn đế.
Không có người lên tiếng nữa, La Phù công chúa cũng đã mang việc này nói tới thái tổ Tấn đế, mặc dù là tam công cửu khanh cũng im lặng, người khác nếu dám không thức thời, chính là coi rẻ hoàng quyền.
Vòng chiến đấu thứ ba bắt đầu, Phong Phi Vân luân không, chuyện này trở nên đặc biệt, hắn tiếp tục chạy tới các chiến đài quan sát các đối thủ giao thủ, chiến đấu tới lúc này đã trở nên rất kịch liệt, bởi vì tất cả là một đời tuổi trẻ cao cấp nhất cho nên chỉ có thể dùng át chủ bài, không ai chiến thắng dễ dàng cả.
Trên chiến đài chữ thiên, giao thủ chính là "Phật đầu to" cùng "Long Thanh Dương", không có gì bất ngờ xảy ra, chiến đài chữ thiên tập trung nhiều người nhất.
Giao thủ mấy lần trước, phật đầu to dùng hai chiêu đặc biệt tổn hại thắng chiến đấu, được xưng là thiên kiêu nham hiểm nhất, nham hiểm đến nổi hai lần chơi đùa hắn cũng suýt chết.
Long Thanh Dương diễm lệ hơn người, yểu điệu vô song, rất nhiều tu sĩ chưa từng nhìn thấy "Mỹ nhân" như thế, nhìn hắn như ngắm bức họa đẹp, những người này kìm lòng không được bị hắn hấp dẫn, trở thành nô tài trung thành.
Phong Phi Vân toàn thân hắc y đứng dưới chiến đài, khí tức trên người ác liệt cho nên làm người chung quanh rời xa, không dám đứng quá gần với hắn.
Tất Trữ Suất cùng Long Thanh Dương đứng trên chiến đài, đối mặt nhau xa xa, chiến đấu còn chưa có bắt đầu, Tất Trữ Suất khí thế kém hơn mấy phần, đứng tại một góc chiến đài, bộ dáng tùy thời sẽ nhảy xuống.
Phong Phi Vân nhìn thấy có vài đại nhân vật tu tiên giới đang quan sát cuộc chiến này, trong đó có Tây Việt phiệt thái thượng trưởng lão, phó điện chủ thứ bảy Sâm La Điện, Bạo thiên hầu trong mười tám thiên hầu... Đều là nhân vật có quyền lực to lớn chí ít có sáu, bảy người chiếm lĩnh một phương, đều tới đây trợ uy cho Long Thanh Dương, trong mắt mang theo vài phần kỳ quái.
- Long Thanh Dương thật đúng là lợi hại, mới đi đến Thần Tấn vương triều chưa được mấy ngày đã câu dẫn được mấy đại nhân vật tu tiên giới. Nếu hắn là con gái, chỉ sợ càng khó lường, có thể gây họa thiên hạ.
Phong Phi Vân nhìn người rất chuẩn, từ thần sắc của mấy đại nhân vật này, cũng có thể thấy được, bọn họ tất nhiên có quan hệ không tầm thường với Long Thanh Dương, rất có thể đã bị "Sắc đẹp" của hắn chinh phục rồi.
Một nữ nhân hiểu được cách dùng nhan sắc đi chinh phục nam nhân, do đó có thể chinh phục cả thiên hạ, đây tuyệt đối là nữ nhân đáng sợ nhất.
Mà một nam nhân có thể dùng nhan sắc làm được điểm này, nam nhân đó càng đáng sợ hơn.
Điểm này cũng khó trách, Long Thanh Dương còn mê người hơn cả đệ nhất mỹ nhân Thiên Long vương triều, người như thế dù là ai cũng khó cự tuyệt, huống chi hắn hiểu nam nhân hơn cả nữ nhân.
- Tiểu ca ca, nếu không ngươi tháo nón xuống đi, cho ta nhìn thấy bộ dáng của ngươi là thế nào nhé?
Long Thanh Dương thân hình yểu điệu, giọng như tơ mỏng, chậm rãi đi tới gần Tất Trữ Suất.
Bộ pháp của hắn nhẹ nhàng, giọng nói ôn nhu, da như tuyết mỡ, tóc dài đen nhánh rủ xuống, uy phong chập chờn, đôi mắt đầy ai oán.
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây, ngươi tin ta nhảy xuống hay không?
Tất Trữ Suất liên tiếp lui về phía sau, thối tới góc hẻo lánh của chiến đài, bàn chân có một nửa đã ra khỏi chiến đài, không dám tới quá gần với Long Thanh Dương.
Long Thanh Dương mị lực thật sự đáng sợ, cho dù là cự phách tu luyện mấy trăm năm đều rơi vào tay giặc, Tất Trữ Suất rất không có tự tin, nếu bị hắn tới gần sẽ làm ra chuyện xấu mặt gì đó.
Long Thanh Dương phong tình vạn chủng, cũng không dừng bước lại, má đào có lúm đồng tiền, ôn nhu nói:
- Tiểu ca ca, ngươi ngàn vạn đừng có nhảy xuống, bằng không thì ta sẽ rất thương tâm.
- Con mẹ nó, nhảy.
Tất Trữ Suất nhắm chặc hai mắt, quát to một tiếng, nhưng mà cuối cùng không có nhảy, dù sao thật vất vả mới xông tới bước này, nếu dễ dàng buông tha thì hắn không cam lòng.
- Ngươi nhẫn tâm lưu mình ta trên chiến đài sao, thật sự là ngoan tâm mà.
Long Thanh Dương chạy tới trước người Tất Trữ Suất, trên người có hương khí bao quanh, mềm mại đến cực điểm, nhìn không ra chút sức sát thương nào cả, ngón tay nhỏ nhắn đang lau khóe mắt, giống như đang khóc.
Trên người tỏa ra hương thơm u lan như nữ tử.
Long Thanh Dương đi lên phía trước một bước, thân nhẹ như tơ, giống như thiếu nữ khuê phòng, sức sát thương thật sự to lớn.
Thân thể Tất Trữ Suất co lại thành một đoàn, trực tiếp ngồi xổm xuống góc đài hẻo lánh, toàn thân phát run, cắn chặt hàm răng, kêu lên:
- Mẹ kiếp, xem như ngươi lợi hại, lão tử không chơi.
Đông!
Tất Trữ Suất bị bức phải trực tiếp nhảy xuống chiến đài, chạy trối chết, thẳng tới khi chạy ra xa mới ngồi xổm xuống thở dốc, giống như mới từ thiên quân vạn mã chạy ra bên ngoài vậy.
Phong Phi Vân cười đi qua, nói:
- Nhận thua dễ vậy sao?
Tất Trữ Suất ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Không nhận thua còn có thể làm gì? Nếu giao thủ với yêu nhân kia, lão tử còn thảm hại hơn nữa.
Phong Phi Vân an ủi:
- Ngươi lựa chọn rất sáng suốt. Đi, theo ta đi chiến đài chữ huyền nào.
Hai người đi tới chiến đài chữ huyền, trên chiến đài hai người vẫn đang giao thủ, chiến đấu vô cùng kịch liệt, kinh thiên động địa, cả chiến đài có hàn khí bao trùm, ngay cả một trăm bậc thang ngọc cũng có băng cứng bao phủ.
Gió lạnh hổ gầm, trời giáng tuyết rơi.
Những tuyết bay này chỉ bay chung quanh chiến đài mà thôi, rất hiển nhiên là bị chiến đài ảnh hưởng, không thể kéo dài ra ngoài.
- Bắc Minh Phá Thiên dùng được chính là Bắc Minh Thần Công, ngưng tụ ra ‘ bắc minh huyền băng khải ', được xưng phòng ngự vô địch cùng cảnh giới, tu sĩ cùng cảnh giới không cách nào phá vỡ được.
Hai người giao thủ trên chiến đài, một người là Bắc Minh Phá Thiên.
Mà người khác đang giao thủ với Bắc Minh Phá Thiên là một yêu nghiệt lai lịch thần bí thân cao chưa đủ một mét năm, thân thể như bùn đúc thành, mặt ngoài làn da lầy lội, đôi mắt giống như tảng đá, không có chút ánh sáng nào cả.
- Không có khả năng vĩnh viễn luân không đâu, cho dù một người số mệnh mạnh hơn nữa, nếu không đủ cường đại cũng không có khả năng thắng lợi trong cuộc chiến phò mã này.
Phong Phi Vân nói:
- Nếu có người không phục, công chúa điện cùng lắm rút lại một lần.
- Đúng, đúng, đúng, rút lại lần nữa đi.
Tất Trữ Suất rất không muốn đấu với Long Thanh Dương.
Tuy La Phù công chúa không phải Tấn đế, không có uy nghiêm vô thượng của đế vương, nhưng cũng là hoàng gia thiên nữ, nói một không hai.
- Đỉnh đồng này chính là thái tổ Tấn đế tự tay luyện tạo, đại biểu vô thượng hoàng quyền của Thần Tấn vương triều, quả bóng chính là lấy ra từ đỉnh đồng, như vậy cũng đại biểu ý chí thái tổ Tấn đế, ai cũng không thể sửa đổi.
La Phù công chúa đứng thẳng, chung quanh thân thể có khí lưu hình rồng màu vàng lưu động, nhiều đến bốn mươi lăm đầu, lại nói:
- Trận chiến đấu thứ ba định như vậy đi, sẽ không sửa đổi, nếu ai tỏ ra nghi vấn, như vậy chính là nghi vấn ý chí thái tổ Tấn đế.
Không có người lên tiếng nữa, La Phù công chúa cũng đã mang việc này nói tới thái tổ Tấn đế, mặc dù là tam công cửu khanh cũng im lặng, người khác nếu dám không thức thời, chính là coi rẻ hoàng quyền.
Vòng chiến đấu thứ ba bắt đầu, Phong Phi Vân luân không, chuyện này trở nên đặc biệt, hắn tiếp tục chạy tới các chiến đài quan sát các đối thủ giao thủ, chiến đấu tới lúc này đã trở nên rất kịch liệt, bởi vì tất cả là một đời tuổi trẻ cao cấp nhất cho nên chỉ có thể dùng át chủ bài, không ai chiến thắng dễ dàng cả.
Trên chiến đài chữ thiên, giao thủ chính là "Phật đầu to" cùng "Long Thanh Dương", không có gì bất ngờ xảy ra, chiến đài chữ thiên tập trung nhiều người nhất.
Giao thủ mấy lần trước, phật đầu to dùng hai chiêu đặc biệt tổn hại thắng chiến đấu, được xưng là thiên kiêu nham hiểm nhất, nham hiểm đến nổi hai lần chơi đùa hắn cũng suýt chết.
Long Thanh Dương diễm lệ hơn người, yểu điệu vô song, rất nhiều tu sĩ chưa từng nhìn thấy "Mỹ nhân" như thế, nhìn hắn như ngắm bức họa đẹp, những người này kìm lòng không được bị hắn hấp dẫn, trở thành nô tài trung thành.
Phong Phi Vân toàn thân hắc y đứng dưới chiến đài, khí tức trên người ác liệt cho nên làm người chung quanh rời xa, không dám đứng quá gần với hắn.
Tất Trữ Suất cùng Long Thanh Dương đứng trên chiến đài, đối mặt nhau xa xa, chiến đấu còn chưa có bắt đầu, Tất Trữ Suất khí thế kém hơn mấy phần, đứng tại một góc chiến đài, bộ dáng tùy thời sẽ nhảy xuống.
Phong Phi Vân nhìn thấy có vài đại nhân vật tu tiên giới đang quan sát cuộc chiến này, trong đó có Tây Việt phiệt thái thượng trưởng lão, phó điện chủ thứ bảy Sâm La Điện, Bạo thiên hầu trong mười tám thiên hầu... Đều là nhân vật có quyền lực to lớn chí ít có sáu, bảy người chiếm lĩnh một phương, đều tới đây trợ uy cho Long Thanh Dương, trong mắt mang theo vài phần kỳ quái.
- Long Thanh Dương thật đúng là lợi hại, mới đi đến Thần Tấn vương triều chưa được mấy ngày đã câu dẫn được mấy đại nhân vật tu tiên giới. Nếu hắn là con gái, chỉ sợ càng khó lường, có thể gây họa thiên hạ.
Phong Phi Vân nhìn người rất chuẩn, từ thần sắc của mấy đại nhân vật này, cũng có thể thấy được, bọn họ tất nhiên có quan hệ không tầm thường với Long Thanh Dương, rất có thể đã bị "Sắc đẹp" của hắn chinh phục rồi.
Một nữ nhân hiểu được cách dùng nhan sắc đi chinh phục nam nhân, do đó có thể chinh phục cả thiên hạ, đây tuyệt đối là nữ nhân đáng sợ nhất.
Mà một nam nhân có thể dùng nhan sắc làm được điểm này, nam nhân đó càng đáng sợ hơn.
Điểm này cũng khó trách, Long Thanh Dương còn mê người hơn cả đệ nhất mỹ nhân Thiên Long vương triều, người như thế dù là ai cũng khó cự tuyệt, huống chi hắn hiểu nam nhân hơn cả nữ nhân.
- Tiểu ca ca, nếu không ngươi tháo nón xuống đi, cho ta nhìn thấy bộ dáng của ngươi là thế nào nhé?
Long Thanh Dương thân hình yểu điệu, giọng như tơ mỏng, chậm rãi đi tới gần Tất Trữ Suất.
Bộ pháp của hắn nhẹ nhàng, giọng nói ôn nhu, da như tuyết mỡ, tóc dài đen nhánh rủ xuống, uy phong chập chờn, đôi mắt đầy ai oán.
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây, ngươi tin ta nhảy xuống hay không?
Tất Trữ Suất liên tiếp lui về phía sau, thối tới góc hẻo lánh của chiến đài, bàn chân có một nửa đã ra khỏi chiến đài, không dám tới quá gần với Long Thanh Dương.
Long Thanh Dương mị lực thật sự đáng sợ, cho dù là cự phách tu luyện mấy trăm năm đều rơi vào tay giặc, Tất Trữ Suất rất không có tự tin, nếu bị hắn tới gần sẽ làm ra chuyện xấu mặt gì đó.
Long Thanh Dương phong tình vạn chủng, cũng không dừng bước lại, má đào có lúm đồng tiền, ôn nhu nói:
- Tiểu ca ca, ngươi ngàn vạn đừng có nhảy xuống, bằng không thì ta sẽ rất thương tâm.
- Con mẹ nó, nhảy.
Tất Trữ Suất nhắm chặc hai mắt, quát to một tiếng, nhưng mà cuối cùng không có nhảy, dù sao thật vất vả mới xông tới bước này, nếu dễ dàng buông tha thì hắn không cam lòng.
- Ngươi nhẫn tâm lưu mình ta trên chiến đài sao, thật sự là ngoan tâm mà.
Long Thanh Dương chạy tới trước người Tất Trữ Suất, trên người có hương khí bao quanh, mềm mại đến cực điểm, nhìn không ra chút sức sát thương nào cả, ngón tay nhỏ nhắn đang lau khóe mắt, giống như đang khóc.
Trên người tỏa ra hương thơm u lan như nữ tử.
Long Thanh Dương đi lên phía trước một bước, thân nhẹ như tơ, giống như thiếu nữ khuê phòng, sức sát thương thật sự to lớn.
Thân thể Tất Trữ Suất co lại thành một đoàn, trực tiếp ngồi xổm xuống góc đài hẻo lánh, toàn thân phát run, cắn chặt hàm răng, kêu lên:
- Mẹ kiếp, xem như ngươi lợi hại, lão tử không chơi.
Đông!
Tất Trữ Suất bị bức phải trực tiếp nhảy xuống chiến đài, chạy trối chết, thẳng tới khi chạy ra xa mới ngồi xổm xuống thở dốc, giống như mới từ thiên quân vạn mã chạy ra bên ngoài vậy.
Phong Phi Vân cười đi qua, nói:
- Nhận thua dễ vậy sao?
Tất Trữ Suất ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Không nhận thua còn có thể làm gì? Nếu giao thủ với yêu nhân kia, lão tử còn thảm hại hơn nữa.
Phong Phi Vân an ủi:
- Ngươi lựa chọn rất sáng suốt. Đi, theo ta đi chiến đài chữ huyền nào.
Hai người đi tới chiến đài chữ huyền, trên chiến đài hai người vẫn đang giao thủ, chiến đấu vô cùng kịch liệt, kinh thiên động địa, cả chiến đài có hàn khí bao trùm, ngay cả một trăm bậc thang ngọc cũng có băng cứng bao phủ.
Gió lạnh hổ gầm, trời giáng tuyết rơi.
Những tuyết bay này chỉ bay chung quanh chiến đài mà thôi, rất hiển nhiên là bị chiến đài ảnh hưởng, không thể kéo dài ra ngoài.
- Bắc Minh Phá Thiên dùng được chính là Bắc Minh Thần Công, ngưng tụ ra ‘ bắc minh huyền băng khải ', được xưng phòng ngự vô địch cùng cảnh giới, tu sĩ cùng cảnh giới không cách nào phá vỡ được.
Hai người giao thủ trên chiến đài, một người là Bắc Minh Phá Thiên.
Mà người khác đang giao thủ với Bắc Minh Phá Thiên là một yêu nghiệt lai lịch thần bí thân cao chưa đủ một mét năm, thân thể như bùn đúc thành, mặt ngoài làn da lầy lội, đôi mắt giống như tảng đá, không có chút ánh sáng nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.