Chương 1503: Quyết đấu Vũ Hóa. (1)
Cửu Đương Gia
12/08/2015
Phong Phi Vân càng nhìn nàng càng cảm thấy quen thuộc, cuối cùng thì hắn cũng nhớ ra nàng. Mấy năm
trước hai lần hắn đã đánh nhau trong Thánh Linh mộ táng. Hình như nàng
là cháu gái của Tiêu Thiên Duyệt, có tên gọi là "Tiêu Tiểu Thiền" .
Nàng không thể giết chết Phong Phi Vân, lại bị Phong Phi Vân bắt đi, cuối cùng được Hiên Viên Nhất Nhất mang đi.
- Thì ra là Tiêu cô nương, ngươi có chính mắt nhìn thấy ta giết chết thiếu Thành Chủ Cửu Tiêu Tiên Thành không ? Lúc ấy là các ngươi liên thủ định giết ta, ta mới là người bị hại.
Phong Phi Vân hậm hực nói như vậy .
Tiêu Tiểu Thiền hai tròng mắt đỏ lên, nàng nói:
- Chính ta tận mắt thấy, lúc ấy ở trong Bất Tử Điện, Tam thúc của ta và con nối dõi của Vực Chủ mười hai Vực đều phơi thây bên cạnh đầm nước đỏ, Thủy Nguyệt Thánh Nữ cũng nhìn thấy. Cho nên ngươi đừng nghĩ đến chuyện nói xạo.
Lưu Tô Tử và Lưu Tô Lục đều có hơi quay sang liếc mắt nhìn Phong Phi Vân, đều lộ ra vài phần vẻ tò mò. Chẳng lẽ Tiêu Thiên Duyệt thật đúng là bị bán yêu này giết chết.
Tiêu Thiên Duyệt đâu phải là nhân vật tầm thường, hắn có tài năng đủ để nhòm ngó tới ngôi báu bá chủ trong tương lai. Nhân vật có thể đạt tầm cỡ thế này, làm cho người ta không thể khinh thường.
Phong Phi Vân có hơi chau mày một cái. Một mực tới nay, hắn đều cho là những chuyện lúc đó đã bị Hiên Viên Nhất Nhất len lén nói cho Cửu Tiêu Tiên Thành và Phủ Chủ mười hai Vực. Nhưng mà giờ phút này mới phát hiện chính mình đã tính thiếu một người, chính là thiếu nữ trước mắt này - Tiêu Tiểu Thiền.
Lúc ấy nàng ở chung một chỗ với Hiên Viên Nhất Nhất, nên khẳng định cũng biết chuyện này.
Nói như vậy, chính mình một mực tới nay đều phát sinh hiểu lầm về Hiên Viên Nhất Nhất .
Cái mặt mo của Phong Phi Vân không khỏi đỏ lên. Hắn vuốt vuốt huyệt Thái Dương mà trong lòng cảm giác có hơi ngượng ngùng .
Người phi thánh hiền thì ai cũng có thể sai.
Mà coi như là thánh hiền làm việc, thì cũng không nhất thiết liền tuyệt đối là đúng.
- Xem ra chính mình vẫn còn là có hơi quá đánh giá xấu về người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh .
Trong lòng Phong Phi Vân thoáng có hơi áy náy, dù sao lần này thật sự hắn đổ oan cho người tốt. Dẫu có nói gì đi chăng nữa thì phẩm hạnh của Hiên Viên Nhất Nhất này vẫn đáng giá làm cho người ta bội phục, so sánh Thủy Nguyệt Đình phải cao hơn rất nhiều.
- Tốt, thì ra ngươi chính là Phong Phi Vân, thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Một vị trưởng lão Cửu Tiêu Tiên Thành nhẹ nhàng nói lạnh lùng .
Vị trưởng lão này râu tóc bạc trắng, quanh thân quấn Kim Ti Yêu Đái ( thắt lưng tơ vàng), trong ánh mắt hiện ra lôi điện sấm chớp, còn trên làn da già nua chằng chịt những ánh sáng Tiên Linh .
Lão chính là nhân vật lớp tổ phụ của Tiêu Thiên Duyệt, tu vi cực kỳ uyên thâm, đã nửa chân bước vào cảnh giới Vũ Hóa, trong thân thể đã tu luyện ra Vũ Hóa Chi Khí.
Lão không có nói bất cứ lời thừa nào, trực tiếp ra tay đối với Phong Phi Vân. Trên bàn tay nâng lên một mảnh mây đen xám xịt, nó bao bọc lấy một tảng kỳ thạch. Kỳ thạch bành trướng, hóa thành một quả núi Ngũ Hành Sơn, nó đè ép xuống về hướng Phong Phi Vân.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Phong Phi Vân không sợ chút nào, trong thân thể lao ra một vạn con Linh Thú chiến hồn.
Linh Thú chiến hồn, mỗi một con đều hung ác dọa người, vô cùng khổng lồ. Hắn dùng lực lượng của vạn thú công kích một chưởng về phía trước. Cứ như vậy hắn nâng tảng kỳ thạch cực lớn kia, sau đó đẩy lui làm nó phải trở về.
Tảng kỳ thạch kia chính là đúc luyện từ vô số Âm Linh Tinh mà thành, sức nặng có thể so với cả một dãy núi, mức độ cứng rắn có khả năng so sánh với Thập Phẩm Linh Khí.
Phong Phi Vân như một vị vạn thú Tôn giả, chân đạp trên tảng kỳ thạch to như dãy Ngũ Hành Sơn, đánh cho kỳ thạch rơi xuống đất, chui sâu vào trong lòng đất.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Mặt đất lún sụt, cát bụi mù mịt.
Phong Phi Vân lại đánh ra một chưởng nữa, đánh cho vị trưởng lão Cửu Tiêu Tiên Thành miệng phun ra máu, khớp xương trên cánh tay hóa thành phấn vụn, trên thân thể có vô số vết nứt.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Phong Phi Vân công kích ra chưởng thứ ba, nó hoàn toàn nện chết vị trưởng lão Cửu Tiêu Tiên Thành, lưng gãy rời, mạch máu đứt quãng, đan điền rách nát.
Một nhân vật cấp bậc trưởng lão nằm tê liệt trên mặt đất, toàn thân đẫm máu đã mất đi sức sống.
- Ngao.
Phía sau Phong Phi Vân có vạn thú lao nhanh cực kì dã tính, chúng nện cho cả phế tích đều cùng run rẩy. Hắn nhìn với ánh mắt thách thức rồi nói:
- Ta không muốn phiền toái mơ hồ cùng Cửu Tiêu Tiên Thành các ngươi. Nếu như lại chọc ta, ta cho các ngươi một người đều không thể quay về.
Khí thế Phong Phi Vân thật sự quá mạnh mẽ, chỉ ba chưởng liền đánh chết một vị trưởng lão đã bước nửa bước vào cảnh giới Vũ Hóa, phơi thây ngay tại chỗ. Điều này khiến cho hai vị Thiên Chi Kiêu Nữ Lưu Tô Lục và Lưu Tô Tử này đều cực kỳ kinh ngạc, trong lòng rung động rất lớn.
Bọn họ đều là Thiên Chi Kiêu Nữ, tại thế hệ trẻ tuổi hiếm khi có đối thủ. Nhưng mà bọn họ tự biết vẫn còn không đạt được trình độ ba chưởng đánh chết một vị trưởng lão.
Nhưng điều khác nhau nhau chính là, trong mắt Lưu Tô Tử thì mang theo những tia sáng ngời, niềm vui không ngừng gợn sóng. Ở trên người Phong Phi Vân nàng thấy được hy vọng thoát thân .
Nàng cười cười rồi nói:
- Chúc mừng Phong huynh tu vi lại tiến thêm một bước, không hổ là đệ nhất thiên kiêu Bán Yêu Minh, giết chết tu sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành như đồ heo giết chó.
Trong lòng Phong Phi Vân âm thầm cười một tiếng, Lưu Tô Tử không hổ là Lưu Tô Tử, thấy cơ hội liền tuyệt không bỏ qua.
Quả nhiên, những tu sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành này sau khi nghe được những lời Lưu Tô Tử đã nói thì đều trở nên tức giận. Một lão già trong đó với mái tóc bạc buông thõng lạnh nhạt hầm hừ một tiếng:
- Hay cho một câu như đồ heo giết chó. Chỉ là một bán yêu thôi, cũng dám lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện khiêu khích Cửu Tiêu Tiên Thành. Vậy chỉ có thể đổi lấy một chữ 'chết'. Hôm nay trước hết giết ngươi, sau lại trừ Thất Quận Chúa.
Âm thanh của ông lão tóc bạc này rất uy nghiêm. Lão vung tay lên một cái, liền có hai vị tử sĩ do Cửu Tiêu Tiên Thành bồi dưỡng xông ra, trên người đều mặc áo giáp màu đen.
Hai "Tử sĩ" này, mỗi một chỗ toàn thân đều được áo giáp gắt gao bao bọc, không chừa lại bất cứ một khe hở nào. Ngay cả đôi môi đều có Thiết Bì ( da sắt ) bao bọc, hàm răng đều được tế luyện lại.
Quả thực chính là vũ trang đến tận răng, như là hai cỗ sát thần bằng sắt thép.
Áo giáp trên người bọn họ chính là dùng máu tươi của tu sĩ Vũ Hóa đúc luyện mà thành, từ nhỏ đã mặc ở trên người, đã hòa tan dung hợp vào làm một thể cùng thân thể của bọn họ, vô phương cởi ra.
Đương nhiên lực phòng ngự của Vũ Hóa Huyết Giáp như vậy cũng cực kỳ kinh người, hơn nữa nó còn lưu lại được khí tức hiền giả cảnh giới Vũ Hóa ở bên trong đó, lại có thêm trận pháp dày đặc nên có thể nói kiên cố không thể phá nổi.
Nàng không thể giết chết Phong Phi Vân, lại bị Phong Phi Vân bắt đi, cuối cùng được Hiên Viên Nhất Nhất mang đi.
- Thì ra là Tiêu cô nương, ngươi có chính mắt nhìn thấy ta giết chết thiếu Thành Chủ Cửu Tiêu Tiên Thành không ? Lúc ấy là các ngươi liên thủ định giết ta, ta mới là người bị hại.
Phong Phi Vân hậm hực nói như vậy .
Tiêu Tiểu Thiền hai tròng mắt đỏ lên, nàng nói:
- Chính ta tận mắt thấy, lúc ấy ở trong Bất Tử Điện, Tam thúc của ta và con nối dõi của Vực Chủ mười hai Vực đều phơi thây bên cạnh đầm nước đỏ, Thủy Nguyệt Thánh Nữ cũng nhìn thấy. Cho nên ngươi đừng nghĩ đến chuyện nói xạo.
Lưu Tô Tử và Lưu Tô Lục đều có hơi quay sang liếc mắt nhìn Phong Phi Vân, đều lộ ra vài phần vẻ tò mò. Chẳng lẽ Tiêu Thiên Duyệt thật đúng là bị bán yêu này giết chết.
Tiêu Thiên Duyệt đâu phải là nhân vật tầm thường, hắn có tài năng đủ để nhòm ngó tới ngôi báu bá chủ trong tương lai. Nhân vật có thể đạt tầm cỡ thế này, làm cho người ta không thể khinh thường.
Phong Phi Vân có hơi chau mày một cái. Một mực tới nay, hắn đều cho là những chuyện lúc đó đã bị Hiên Viên Nhất Nhất len lén nói cho Cửu Tiêu Tiên Thành và Phủ Chủ mười hai Vực. Nhưng mà giờ phút này mới phát hiện chính mình đã tính thiếu một người, chính là thiếu nữ trước mắt này - Tiêu Tiểu Thiền.
Lúc ấy nàng ở chung một chỗ với Hiên Viên Nhất Nhất, nên khẳng định cũng biết chuyện này.
Nói như vậy, chính mình một mực tới nay đều phát sinh hiểu lầm về Hiên Viên Nhất Nhất .
Cái mặt mo của Phong Phi Vân không khỏi đỏ lên. Hắn vuốt vuốt huyệt Thái Dương mà trong lòng cảm giác có hơi ngượng ngùng .
Người phi thánh hiền thì ai cũng có thể sai.
Mà coi như là thánh hiền làm việc, thì cũng không nhất thiết liền tuyệt đối là đúng.
- Xem ra chính mình vẫn còn là có hơi quá đánh giá xấu về người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh .
Trong lòng Phong Phi Vân thoáng có hơi áy náy, dù sao lần này thật sự hắn đổ oan cho người tốt. Dẫu có nói gì đi chăng nữa thì phẩm hạnh của Hiên Viên Nhất Nhất này vẫn đáng giá làm cho người ta bội phục, so sánh Thủy Nguyệt Đình phải cao hơn rất nhiều.
- Tốt, thì ra ngươi chính là Phong Phi Vân, thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Một vị trưởng lão Cửu Tiêu Tiên Thành nhẹ nhàng nói lạnh lùng .
Vị trưởng lão này râu tóc bạc trắng, quanh thân quấn Kim Ti Yêu Đái ( thắt lưng tơ vàng), trong ánh mắt hiện ra lôi điện sấm chớp, còn trên làn da già nua chằng chịt những ánh sáng Tiên Linh .
Lão chính là nhân vật lớp tổ phụ của Tiêu Thiên Duyệt, tu vi cực kỳ uyên thâm, đã nửa chân bước vào cảnh giới Vũ Hóa, trong thân thể đã tu luyện ra Vũ Hóa Chi Khí.
Lão không có nói bất cứ lời thừa nào, trực tiếp ra tay đối với Phong Phi Vân. Trên bàn tay nâng lên một mảnh mây đen xám xịt, nó bao bọc lấy một tảng kỳ thạch. Kỳ thạch bành trướng, hóa thành một quả núi Ngũ Hành Sơn, nó đè ép xuống về hướng Phong Phi Vân.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Phong Phi Vân không sợ chút nào, trong thân thể lao ra một vạn con Linh Thú chiến hồn.
Linh Thú chiến hồn, mỗi một con đều hung ác dọa người, vô cùng khổng lồ. Hắn dùng lực lượng của vạn thú công kích một chưởng về phía trước. Cứ như vậy hắn nâng tảng kỳ thạch cực lớn kia, sau đó đẩy lui làm nó phải trở về.
Tảng kỳ thạch kia chính là đúc luyện từ vô số Âm Linh Tinh mà thành, sức nặng có thể so với cả một dãy núi, mức độ cứng rắn có khả năng so sánh với Thập Phẩm Linh Khí.
Phong Phi Vân như một vị vạn thú Tôn giả, chân đạp trên tảng kỳ thạch to như dãy Ngũ Hành Sơn, đánh cho kỳ thạch rơi xuống đất, chui sâu vào trong lòng đất.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Mặt đất lún sụt, cát bụi mù mịt.
Phong Phi Vân lại đánh ra một chưởng nữa, đánh cho vị trưởng lão Cửu Tiêu Tiên Thành miệng phun ra máu, khớp xương trên cánh tay hóa thành phấn vụn, trên thân thể có vô số vết nứt.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Phong Phi Vân công kích ra chưởng thứ ba, nó hoàn toàn nện chết vị trưởng lão Cửu Tiêu Tiên Thành, lưng gãy rời, mạch máu đứt quãng, đan điền rách nát.
Một nhân vật cấp bậc trưởng lão nằm tê liệt trên mặt đất, toàn thân đẫm máu đã mất đi sức sống.
- Ngao.
Phía sau Phong Phi Vân có vạn thú lao nhanh cực kì dã tính, chúng nện cho cả phế tích đều cùng run rẩy. Hắn nhìn với ánh mắt thách thức rồi nói:
- Ta không muốn phiền toái mơ hồ cùng Cửu Tiêu Tiên Thành các ngươi. Nếu như lại chọc ta, ta cho các ngươi một người đều không thể quay về.
Khí thế Phong Phi Vân thật sự quá mạnh mẽ, chỉ ba chưởng liền đánh chết một vị trưởng lão đã bước nửa bước vào cảnh giới Vũ Hóa, phơi thây ngay tại chỗ. Điều này khiến cho hai vị Thiên Chi Kiêu Nữ Lưu Tô Lục và Lưu Tô Tử này đều cực kỳ kinh ngạc, trong lòng rung động rất lớn.
Bọn họ đều là Thiên Chi Kiêu Nữ, tại thế hệ trẻ tuổi hiếm khi có đối thủ. Nhưng mà bọn họ tự biết vẫn còn không đạt được trình độ ba chưởng đánh chết một vị trưởng lão.
Nhưng điều khác nhau nhau chính là, trong mắt Lưu Tô Tử thì mang theo những tia sáng ngời, niềm vui không ngừng gợn sóng. Ở trên người Phong Phi Vân nàng thấy được hy vọng thoát thân .
Nàng cười cười rồi nói:
- Chúc mừng Phong huynh tu vi lại tiến thêm một bước, không hổ là đệ nhất thiên kiêu Bán Yêu Minh, giết chết tu sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành như đồ heo giết chó.
Trong lòng Phong Phi Vân âm thầm cười một tiếng, Lưu Tô Tử không hổ là Lưu Tô Tử, thấy cơ hội liền tuyệt không bỏ qua.
Quả nhiên, những tu sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành này sau khi nghe được những lời Lưu Tô Tử đã nói thì đều trở nên tức giận. Một lão già trong đó với mái tóc bạc buông thõng lạnh nhạt hầm hừ một tiếng:
- Hay cho một câu như đồ heo giết chó. Chỉ là một bán yêu thôi, cũng dám lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện khiêu khích Cửu Tiêu Tiên Thành. Vậy chỉ có thể đổi lấy một chữ 'chết'. Hôm nay trước hết giết ngươi, sau lại trừ Thất Quận Chúa.
Âm thanh của ông lão tóc bạc này rất uy nghiêm. Lão vung tay lên một cái, liền có hai vị tử sĩ do Cửu Tiêu Tiên Thành bồi dưỡng xông ra, trên người đều mặc áo giáp màu đen.
Hai "Tử sĩ" này, mỗi một chỗ toàn thân đều được áo giáp gắt gao bao bọc, không chừa lại bất cứ một khe hở nào. Ngay cả đôi môi đều có Thiết Bì ( da sắt ) bao bọc, hàm răng đều được tế luyện lại.
Quả thực chính là vũ trang đến tận răng, như là hai cỗ sát thần bằng sắt thép.
Áo giáp trên người bọn họ chính là dùng máu tươi của tu sĩ Vũ Hóa đúc luyện mà thành, từ nhỏ đã mặc ở trên người, đã hòa tan dung hợp vào làm một thể cùng thân thể của bọn họ, vô phương cởi ra.
Đương nhiên lực phòng ngự của Vũ Hóa Huyết Giáp như vậy cũng cực kỳ kinh người, hơn nữa nó còn lưu lại được khí tức hiền giả cảnh giới Vũ Hóa ở bên trong đó, lại có thêm trận pháp dày đặc nên có thể nói kiên cố không thể phá nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.