Chương 401: Sống đến bạc đầu.
Cửu Đương Gia
18/06/2015
Võ tháp có thiên âm quanh quẩn, có đàn tranh gảy nhẹ, ca từ đau thương nói không nên lời, nhân sinh khổ ngắn, hồng nhan bạc đầu.
Phong Phi Vân ở xa xa nghe tiếng ca này cũng đau xót không gọi được tên, khiến tâm thần không kìm được sinh ra si mê, lại kìm lòng được đau thương xuất hiện.
Ca từ này chỉ có hồng nhan mới có thể hát.
Tiếng ca còn đó, tiên âm rải rác.
Két..
Phong Phi Vân đẩy cửa ra, nhìn qua giai nhân bên trong, Nam Cung Hồng Nhan vẫn ngồi trên giường đá như trước cầm cầm đàn tranh tử mộc trong tay.
Phong Phi Vân bước chân rất nhẹ, không muốn quấy rầy nàng.
Mà nàng cũng đưa lưng về phía Phong Phi Vân, dường như cũng không biết hắn đã trở về, trong ống tay áo cầm một cây đao đỏ ra, thanh đao ánh lên hào quang đỏ sậm, bàn tay nhỏ nhắn niết nhẹ lên đao, nhẹ nhàng gọt vỏ tuyết lê.
Bá! Bá!
Tay nàng nhu nhuận mà hết sức nhỏ, ngón tay trắng như hành tây, hoàn mỹ không tỳ vết, đao nhỏ sắc bén gọt vỏ tuyết lê lại hết sức ôn nhu, không có chút sát khí nào.
Phong Phi Vân đi tới sau lưng nàng, nhìn qua sợi tóc của nàng, áo trắng bồng bềnh còn mang theo hương thơm, giống như một đóa hoa thuần trắng làm cho người ta rất muốn nâng lên trong tay.
Trên mặt nàng mang theo một tấm lụa trắng, không thể nhìn ra thần sắc của nàng hiện tại, nhưng mà ánh mắt của nàng sáng ngời đặc biệt, chẳng khác gì sao trời.
- Ta trở về!
Phong Phi Vân nói ra.
Vỏ mất, đao rơi!
Một quả tuyết lê trắng sáng đã gọt sạch vỏ xuất hiện.
- Cho ngươi!
Nam Cung Hồng Nhan nháy mắt, sau đó cầm tuyết lê vừa gọt đưa cho Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân tiếp nhận tuyết lê, ngồi bên người nàng giống như lãng tử trở về nhà, đang ôn chuyện với thê tử ôn nhu, rất muốn kể những vất vả khi hắn rời nhà đi, nhưng lại sợ làm cho kiều thê quá mức lo lắng nên không nói những chua xót trong lòng ra, để ở trong lòng, tự mình thừa nhận.
- Vừa rồi ta nghe nàng hát.
Phong Phi Vân cầm tuyết lê óng ánh trong tay, giống như đang cầm mỹ ngọc, không nở ăn.
- Ân!
Nam Cung Hồng Nhan ứng một tiếng.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi đã nói, chỉ có thời điểm ngươi sợ nhất mới thích hát một mình, hát lấy hát lấy, trong lòng lại càng sợ hãi, ngươi đang sợ cái gì?
- Ngươi nhớ thật rõ ràng.
Nam Cung Hồng Nhan nói.
- Mỗi câu ngươi nói ta đều rõ ràng.
Phong Phi Vân nói.
Nam Cung Hồng Nhan cầm đao đỏ trong tay giống như đang gọt máu vậy, đao chuyển động trong tay, từ từ nói:
- Ta sợ hãi có một ngày ta sẽ già đi, biến thành lão thái bà tóc bạc, lông mi bạc, da thịt trên mặt khô héo đầy nếp nhăn, còng lưng chống gậy, sau đó cô độc chết già trong gian nhà đất không người hỏi tới... Cuối cùng hóa thành xương trắng trong hoang sơn, xương cốt lại bị chó hoang ngậm mang đi...
Nàng đang thở dài, thần sắc lại kích động, khiến ai nhìn thấy không nhịn được sinh ra thương cảm.
- Nếu là thật sự có một ngày như vậy, bên cạnh ngươi thế nào cũng có lão công tóc bạc, ngậm một tẩu thuốc, cầm tuyết lê lão thái bà vừa gọt, hàm răng đã mất đi nhiều, ngồi xổm ở cửa ra vào bằng đất gặm từng ngụm tuyết lê, sau đó còn mắng lão thái bà gọt lê không sạch, bên trong vẫn còn hạt!
Phong Phi Vân nhẹ nhàng ôm eo nàng, ôm thân thể mềm mại của nàng vào ngực.
Nàng cũng nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Phong Phi Vân, nhắm mắt lại giống như đang tưởng tượng lời hắn nói, nhưng mà rất nhanh ánh mắt của nàng mở ra, tiểu đao trong tay cũng sinh ra vài phần hàn khí, nói:
- Lời tốt đẹp của nam nhân chỉ nói với nữ nhân xinh đẹp, ba mươi năm sau, ta đã già, nhưng mà ngươi nhất định là trẻ tuổi tuẫn lãng, tới lúc đó...
- Đến lúc đó, ngươi vẫn là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ như trước.
Phong Phi Vân đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, lẩm bẩm:
- Người cuối cùng vẫn sẽ già, cho dù tu thành thánh linh cũng khó trốn khỏi sinh lão bệnh tử. Hồng nhan, không phải sợ, trong lòng ta ngươi vĩnh viễn vẫn là thời điểm trẻ tuổi xinh đẹp nhất, là tiểu mỹ nhân bị hoa ngôn xảo ngữ của ta lừa gạt chạy theo.
Tay Nam Cung Hồng Nhan run rẩy, có chút cầm đao không ổn.
- Ngươi căn bản là không hiểu!
Nam Cung Hồng Nhan rắm chặt hàm răng, nàng cảm giác Phong Phi Vân chính là kẻ đần, nhưng mà cũng bởi vì một câu thật đần này lại làm cho nàng có chút do dự.
Nàng sợ một đao hạ xuống, sau này mình rốt cuộc không gặp được kẻ đần như Phong Phi Vân nữa.
- Ha ha!
Đột nhiên Phong Phi Vân cười rộ lên, trực tiếp lấy đao trong tay Nam Cung Hồng Nhan ra, cười nói:
- Gọt hoa quả xong nên buông đao xuống, bằng không sẽ dễ dàng làm tổn thương người khác, cũng dễ dàng làm tổn thương chính mình.
Nam Cung Hồng Nhan chột dạ, muốn thu hồi đao nhưng bàn tay nhỏ bé bị Phong Phi Vân cầm thật chặt, đôi mi của nàng nhíu lại, cho rằng Phong Phi Vân đã phát hiện thân phận của nàng, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Trong nội tâm nàng bắt đầu chuẩn bị sát khí, một tay vòng ra sau lưng, muốn triển khai hồng loan hỏa y đánh chết Phong Phi Vân cho.
- Ta muốn tặng cho ngươi một vật.
Hai tay Phong Phi Vân đặt lên vai nhỏ nhắn của nàng, đặt nàng ngồi xuống giường, cười nói:
- Ngồi xuống, không nên lộn xộn!
Trong lòng Nam Cung Hồng Nhan thập phần nghi hoặc, cưỡng ép ngăn cản sát ý, muốn xem xem Phong Phi Vân rốt cuộc giở trò quỷ gì, từ biểu lộ thần thần bí bí trên mặt của hắn, làm cho nàng cảm giác được vài phần hiếu kỳ.
Phong Phi Vân xoay người, khắc trận vân khắc trên vách đá, khắc ấn vân chung quanh giường đá, đường vân vô cùng cao thâm, ngay cả Nam Cung Hồng Nhan cũng chưa từng nhìn thấy.
Hắn đang làm gì đó?
Chẳng lẽ hắn muốn phong kín ta trong trận pháp sao?
Nam Cung Hồng Nhan cắn chặt hàm răng, mối hận trong lòng ngập trời, lời nam nhân quả nhiên không tin được, Phong Phi Vân này là kẻ xảo trá, cố ý dùng lời ngon ngọt dụ dỗ ta, sau đó dồn ta vào chỗ chết, tốt, quả nhiên không hổ là con của yêu ma, tâm cơ ác độc, lòng dạ thật là sâu.
Muốn khốn chết ta làm gì dễ dàng như thế, nếu như ngươi muốn giết ta, vậy đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Trong lòng Nam Cung Hồng Nhan càng nghĩ càng tức giận, vốn đã sinh ra một tia hảo cảm với Phong Phi Vân, giờ phút này không còn nửa phần, trong lòng bàn tay đã ngưng tụ ra một đám hỏa diễm, đôi mắt phượng biến thành băng hàn, thân thể của nàng hóa thành đám mây lửa đỏ thẫm.
- Tốt, có thể bắt đầu! Chỉ cần móc phượng cốt trong người ta ra, sau đó cho ngươi ăn vào, thân thể của ngươi sẽ thai nghén ra linh dẫn, hoàn toàn có thể bước vào con đường tu tiên, hơn nữa thể chất có thể sánh ngang với thiên tài cấp sử thi... Ngươi...
Phong Phi Vân xoay người, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Nam Cung Hồng Nhan, tức giận đi qua, một tay túm lấy cây đao đỏ trong tay Nam Cung Hồng Nhan, khiển trách:
- Tại sao ngươi cầm đao trong tay làm gì, vạn nhất làm bị thương bản thân thì làm sao bây giờ?
Nam Cung Hồng Nhan cảm giác đao trong tay trượt ra, nó liền lọt vào trong tay Phong Phi Vân!
- Ta... Ta...
Trong đầu óc Nam Cung Hồng Nhan đã trống rỗng, nói tiếp bị cà lăm.
Phong Phi Vân ở xa xa nghe tiếng ca này cũng đau xót không gọi được tên, khiến tâm thần không kìm được sinh ra si mê, lại kìm lòng được đau thương xuất hiện.
Ca từ này chỉ có hồng nhan mới có thể hát.
Tiếng ca còn đó, tiên âm rải rác.
Két..
Phong Phi Vân đẩy cửa ra, nhìn qua giai nhân bên trong, Nam Cung Hồng Nhan vẫn ngồi trên giường đá như trước cầm cầm đàn tranh tử mộc trong tay.
Phong Phi Vân bước chân rất nhẹ, không muốn quấy rầy nàng.
Mà nàng cũng đưa lưng về phía Phong Phi Vân, dường như cũng không biết hắn đã trở về, trong ống tay áo cầm một cây đao đỏ ra, thanh đao ánh lên hào quang đỏ sậm, bàn tay nhỏ nhắn niết nhẹ lên đao, nhẹ nhàng gọt vỏ tuyết lê.
Bá! Bá!
Tay nàng nhu nhuận mà hết sức nhỏ, ngón tay trắng như hành tây, hoàn mỹ không tỳ vết, đao nhỏ sắc bén gọt vỏ tuyết lê lại hết sức ôn nhu, không có chút sát khí nào.
Phong Phi Vân đi tới sau lưng nàng, nhìn qua sợi tóc của nàng, áo trắng bồng bềnh còn mang theo hương thơm, giống như một đóa hoa thuần trắng làm cho người ta rất muốn nâng lên trong tay.
Trên mặt nàng mang theo một tấm lụa trắng, không thể nhìn ra thần sắc của nàng hiện tại, nhưng mà ánh mắt của nàng sáng ngời đặc biệt, chẳng khác gì sao trời.
- Ta trở về!
Phong Phi Vân nói ra.
Vỏ mất, đao rơi!
Một quả tuyết lê trắng sáng đã gọt sạch vỏ xuất hiện.
- Cho ngươi!
Nam Cung Hồng Nhan nháy mắt, sau đó cầm tuyết lê vừa gọt đưa cho Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân tiếp nhận tuyết lê, ngồi bên người nàng giống như lãng tử trở về nhà, đang ôn chuyện với thê tử ôn nhu, rất muốn kể những vất vả khi hắn rời nhà đi, nhưng lại sợ làm cho kiều thê quá mức lo lắng nên không nói những chua xót trong lòng ra, để ở trong lòng, tự mình thừa nhận.
- Vừa rồi ta nghe nàng hát.
Phong Phi Vân cầm tuyết lê óng ánh trong tay, giống như đang cầm mỹ ngọc, không nở ăn.
- Ân!
Nam Cung Hồng Nhan ứng một tiếng.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi đã nói, chỉ có thời điểm ngươi sợ nhất mới thích hát một mình, hát lấy hát lấy, trong lòng lại càng sợ hãi, ngươi đang sợ cái gì?
- Ngươi nhớ thật rõ ràng.
Nam Cung Hồng Nhan nói.
- Mỗi câu ngươi nói ta đều rõ ràng.
Phong Phi Vân nói.
Nam Cung Hồng Nhan cầm đao đỏ trong tay giống như đang gọt máu vậy, đao chuyển động trong tay, từ từ nói:
- Ta sợ hãi có một ngày ta sẽ già đi, biến thành lão thái bà tóc bạc, lông mi bạc, da thịt trên mặt khô héo đầy nếp nhăn, còng lưng chống gậy, sau đó cô độc chết già trong gian nhà đất không người hỏi tới... Cuối cùng hóa thành xương trắng trong hoang sơn, xương cốt lại bị chó hoang ngậm mang đi...
Nàng đang thở dài, thần sắc lại kích động, khiến ai nhìn thấy không nhịn được sinh ra thương cảm.
- Nếu là thật sự có một ngày như vậy, bên cạnh ngươi thế nào cũng có lão công tóc bạc, ngậm một tẩu thuốc, cầm tuyết lê lão thái bà vừa gọt, hàm răng đã mất đi nhiều, ngồi xổm ở cửa ra vào bằng đất gặm từng ngụm tuyết lê, sau đó còn mắng lão thái bà gọt lê không sạch, bên trong vẫn còn hạt!
Phong Phi Vân nhẹ nhàng ôm eo nàng, ôm thân thể mềm mại của nàng vào ngực.
Nàng cũng nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Phong Phi Vân, nhắm mắt lại giống như đang tưởng tượng lời hắn nói, nhưng mà rất nhanh ánh mắt của nàng mở ra, tiểu đao trong tay cũng sinh ra vài phần hàn khí, nói:
- Lời tốt đẹp của nam nhân chỉ nói với nữ nhân xinh đẹp, ba mươi năm sau, ta đã già, nhưng mà ngươi nhất định là trẻ tuổi tuẫn lãng, tới lúc đó...
- Đến lúc đó, ngươi vẫn là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ như trước.
Phong Phi Vân đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, lẩm bẩm:
- Người cuối cùng vẫn sẽ già, cho dù tu thành thánh linh cũng khó trốn khỏi sinh lão bệnh tử. Hồng nhan, không phải sợ, trong lòng ta ngươi vĩnh viễn vẫn là thời điểm trẻ tuổi xinh đẹp nhất, là tiểu mỹ nhân bị hoa ngôn xảo ngữ của ta lừa gạt chạy theo.
Tay Nam Cung Hồng Nhan run rẩy, có chút cầm đao không ổn.
- Ngươi căn bản là không hiểu!
Nam Cung Hồng Nhan rắm chặt hàm răng, nàng cảm giác Phong Phi Vân chính là kẻ đần, nhưng mà cũng bởi vì một câu thật đần này lại làm cho nàng có chút do dự.
Nàng sợ một đao hạ xuống, sau này mình rốt cuộc không gặp được kẻ đần như Phong Phi Vân nữa.
- Ha ha!
Đột nhiên Phong Phi Vân cười rộ lên, trực tiếp lấy đao trong tay Nam Cung Hồng Nhan ra, cười nói:
- Gọt hoa quả xong nên buông đao xuống, bằng không sẽ dễ dàng làm tổn thương người khác, cũng dễ dàng làm tổn thương chính mình.
Nam Cung Hồng Nhan chột dạ, muốn thu hồi đao nhưng bàn tay nhỏ bé bị Phong Phi Vân cầm thật chặt, đôi mi của nàng nhíu lại, cho rằng Phong Phi Vân đã phát hiện thân phận của nàng, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Trong nội tâm nàng bắt đầu chuẩn bị sát khí, một tay vòng ra sau lưng, muốn triển khai hồng loan hỏa y đánh chết Phong Phi Vân cho.
- Ta muốn tặng cho ngươi một vật.
Hai tay Phong Phi Vân đặt lên vai nhỏ nhắn của nàng, đặt nàng ngồi xuống giường, cười nói:
- Ngồi xuống, không nên lộn xộn!
Trong lòng Nam Cung Hồng Nhan thập phần nghi hoặc, cưỡng ép ngăn cản sát ý, muốn xem xem Phong Phi Vân rốt cuộc giở trò quỷ gì, từ biểu lộ thần thần bí bí trên mặt của hắn, làm cho nàng cảm giác được vài phần hiếu kỳ.
Phong Phi Vân xoay người, khắc trận vân khắc trên vách đá, khắc ấn vân chung quanh giường đá, đường vân vô cùng cao thâm, ngay cả Nam Cung Hồng Nhan cũng chưa từng nhìn thấy.
Hắn đang làm gì đó?
Chẳng lẽ hắn muốn phong kín ta trong trận pháp sao?
Nam Cung Hồng Nhan cắn chặt hàm răng, mối hận trong lòng ngập trời, lời nam nhân quả nhiên không tin được, Phong Phi Vân này là kẻ xảo trá, cố ý dùng lời ngon ngọt dụ dỗ ta, sau đó dồn ta vào chỗ chết, tốt, quả nhiên không hổ là con của yêu ma, tâm cơ ác độc, lòng dạ thật là sâu.
Muốn khốn chết ta làm gì dễ dàng như thế, nếu như ngươi muốn giết ta, vậy đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Trong lòng Nam Cung Hồng Nhan càng nghĩ càng tức giận, vốn đã sinh ra một tia hảo cảm với Phong Phi Vân, giờ phút này không còn nửa phần, trong lòng bàn tay đã ngưng tụ ra một đám hỏa diễm, đôi mắt phượng biến thành băng hàn, thân thể của nàng hóa thành đám mây lửa đỏ thẫm.
- Tốt, có thể bắt đầu! Chỉ cần móc phượng cốt trong người ta ra, sau đó cho ngươi ăn vào, thân thể của ngươi sẽ thai nghén ra linh dẫn, hoàn toàn có thể bước vào con đường tu tiên, hơn nữa thể chất có thể sánh ngang với thiên tài cấp sử thi... Ngươi...
Phong Phi Vân xoay người, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Nam Cung Hồng Nhan, tức giận đi qua, một tay túm lấy cây đao đỏ trong tay Nam Cung Hồng Nhan, khiển trách:
- Tại sao ngươi cầm đao trong tay làm gì, vạn nhất làm bị thương bản thân thì làm sao bây giờ?
Nam Cung Hồng Nhan cảm giác đao trong tay trượt ra, nó liền lọt vào trong tay Phong Phi Vân!
- Ta... Ta...
Trong đầu óc Nam Cung Hồng Nhan đã trống rỗng, nói tiếp bị cà lăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.