Chương 2016: Sự thật rất tàn nhẫn. (2)
Cửu Đương Gia
24/09/2015
Giọng Phong Phi Vân run run:
- Toàn . . . Toàn là thái cổ thần phượng? Là thái cổ thần phượng xây mộ, khắc bia?
Sự thật rất tàn nhẫn lại làm người ta phải tin.
Hoa Sinh đạo trưởng thở dài thườn thượt:
- Chỗ đó chôn người chết trong tay thái cổ thần phượng, vì chuộc tội nên thái cổ thần phượng bỏ ra chín trăm ức chín ngàn vạn năm xây mộ dựng bia cho bọn họ. Lại dùng luân hồi chi ấn trợ giúp bọn họ luân hồi chuyển thế vào Thần Tấn vương triều, tất cả vì chuộc tội.
Phong Phi Vân siết chặt nắm tay.
Hoa Sinh đạo trưởng lại bảo:
- Ngươi biết mảnh đất giam cầm này giam cầm cái gì không? Thật ra thái cổ thần phượng dùng nơi này giam cầm mình, nhốt chính mình. Nên thái cổ thần phượng mới đặt tên là mảnh đất giam cầm.
- Ngươi biết mảnh đất giam cầm tại sao áp chế người trong lòng có sát niệm không? Đó là ý chí của thái cổ thần phượng tồn tại trong thiên địa này, để áp chế bản thân. Thái cổ thần phượng sợ lòng lại sinh sát niệm, hắn sợ tâm ma của mình lại xuất hiện.
Hoa Sinh đạo trưởng tiếp tục bảo:
- Ngươi biết chấp niệm trong lòng thái cổ thần phượng là gì không?
Phong Phi Vân nói:
- Hắn . . . Hắn bảo là chỉ muốn gặp mặt Thủy Nguyệt Đình, kết thúc tâm nguyện thì chấp niệm biến mất.
Hoa Sinh đạo trưởng lắc đầu, nói:
- Chấp niệm trong lòng thái cổ thần phượng giống y như của Thủy Nguyệt Đình.
Người Phong Phi Vân run bần bật:
- Thái cổ thần phượng muốn biết Thủy Nguyệt Đình có hận hắn không?
Hoa Sinh đạo trưởng gật đầu, nói:
- Ngày xưa trong Thủy Nguyệt Thiên cảnh đúng là Thủy Nguyệt Đình đã lừa ngươi, nhưng điều đó khiến thái cổ thần phượng biết đáp án trong lòng nàng. Thủy Nguyệt Đình không hận thái cổ thần phượng, vì vậy nàng không nói sự thật cho ngươi. Nếu nàng hận thái cổ thần phượng thì hôm đó dã nói hết sự thật kiếp trước. Thái cổ thần phượng biết điều này nên mới cười ra đi.
Phong Phi Vân cười tự giễu:
- Nếu ngày đó nàng nói cho ta biết sự thật e rằng ta sẽ không tin tưởng.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Nhưng nếu ngươi biết sự thật thì lòng sẽ sinh ra tâm ma, tu vi vĩnh viễn không đến cảnh giới bây giờ. Đôi khi sự thật làm người ta khó mà chấp nhận, khiến người bản năng bài xích, không muốn nhận.
Phong Phi Vân đau đớn nát lòng:
- Chẳng lẽ lời cuối cùng nàng nói là lời thật lòng sao?
Hoa Sinh đạo trưởng cảm giác bi thương từ người Phong Phi Vân, khuyên:
- Khi ngươi yêu một người, lời nói dối nghe thật ngọt ngào. Khi ngươi hận một người, lời thật lòng nghe rất chói tai.
- Thủy Nguyệt Đình cũng tốt, Đông Phương Kính Nguyệt cũng vậy, sống dựa vào chấp niệm. Nếu nàng ở cùng ngươi, sớm muộn gì chấp niệm sẽ mất, sẽ chết, vì trong lòng ngươi hận nàng.
- Chỉ khi nàng thành tiên mới thoát khỏi chấp niệm, không e ngại gì ở cùng ngươi. Có lẽ đây là giấc mơ mà nàng luôn theo đuổi, câu cuối cùng có lẽ là lời thật lòng.
Phong Phi Vân luôn cho rằng người sai là Thủy Nguyệt Đình, nhưng không ngờ sẽ thật sự có lỗi chín là hắn. Thủy Nguyệt Đình luân hồi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếp chỉ muốn biết Phong Phi Vân có hận nàng không.
Phong Phi Vân có tư cách gì hận nàng?
Hắn là đồ tể giết cả con ruột, khi Thủy Nguyệt Đình đâm nhát kiếm kia chắc rất đau lòng.
Một kiếm ra, tâm liền chết.
- Tại sao nàng không nói thật cho ta biết? Tại sao đến chết cũng không nói thật?
Phong Phi Vân xách Hoa Sinh đạo trưởng lên cao, mặt vặn vẹo:
- Tại sao ngươi không đến sớm hơn? Sao không đến sớm hơn?
Vẻ mặt Hoa Sinh đạo trưởng uất ức nói:
- Hắc ám hỗn nguyên đại thế giới công phá địa ngục, địa ngục xảy ra biến đổi lớn, nên ta đến muộn một bước. Cho dù nàng nói sự thật thì ngươi có tin lời nàng không?
Câu này đâm thấu tim gan, nói hết bất đắc dĩ trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt, đâm tim Phong Phi Vân tan vỡ.
Đại dương vĩnh hằng, nước biển dâng lên sóng vỗ, thần quang năm sắc rực rỡ.
Phong Phi Vân mềm nhũn nằm trên Bạch Ngọc cổ thuyền, dựa lưng vào vách thuyền, tóc dài xõa tung. Khó ai biết hết đau buồn trong lòng Phong Phi Vân.
Mắt Phong Phi Vân tràn ngập đau khổ:
- Sự thật luôn làm người ta khó chấp nhận, đau khổ mãnh liệt nhất. Nàng đã ra đi, để lại mình ta đau khổ sống trên đời, đây là sự trả thù của nàng sao?
Đông Phương Kính Nguyệt chết làm Phong Phi Vân đau hơn Nam Cung Hồng Nhan chết, lòng hắn rất hối hận, vô cùng hối hận.
Nam Cung Hồng Nhan chết còn hy vọng hồi sinh, nhưng Đông Phương Kính Nguyệt mất thì thật sự mất đi, không thể xuất hiện nữa.
Trăng trong nước, hoa trong gương, gần như một giấc mộng.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Ta nói sự thật cho ngươi biết vì tin tưởng tâm chí của ngươi hiện tại chịu được áp lực này. Người đã chết thì chết, chấp niệm bị diệt, không thể quay về nữa. Nhưng ngươi còn sống, còn rất nhiều chuyện cần ngươi làm.
Phong Phi Vân đờ đẫn ngồi im, nhìn tay mình, lại nhìn bàn man phủ trong bàn tay.
Phong Phi Vân có chung tâm tình với thái cổ thần phượng ngày xưa, muốn ném cây búa xuống địa ngục, không bao giờ nhặt lên nữa.
Đây là cây búa đồ tể.
Búa đồ tể.
Búa đồ tể!
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Khi nàng đánh nhau với ta có lẽ trong lòng có sát niệm, nhưng sát niệm đó càng nhiều là với mình. Nàng muốn mượn tay ta giết nàng, nên mới hai lần hỏi ta có hận Thủy Nguyệt Đình không?
- Sao lúc ấy ta không nghĩ ra?
- Khi hiểu được người xưa đã không còn.
Hoa Sinh đạo trưởng tiếp tục bảo:
- Ngươi đừng tự trách nữa, đường tu tiên phải trải nghiệm cực khổ. Nếu không qua sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán lâu dài, cầu mà không được, lưu luyến không buông thì con ngươi sẽ không trưởng thành, cứng cỏi, ngoan cường, bất bại, đây đều là quá trình đời người phải trải qua.
- Đối với đại thánh, nhiều người không vượt qua được ải này.
- Tu vi của đại thánh đã tới trình độ không gì không làm được, kém một bước liền thành tiên, bước đó là tim mình.
- Tức là mỗi vị đại thánh phải trải qua tâm ma tẩy lễ. Mỗi đại thánh có ma chướng của mình, chỉ khi chặt bỏ tâm ma mới chính thức thành tiên đắc đạo. Đây là cửa cuối cùng để thành tiên, cũng là ải khó khăn nhất.
- Cửa tình đau khổ, cửa lòng càng khổ sở hơn.
- Thái cổ thần phượng thất bại trước cửa này, bị tâm ma khống chế thân mình, phạm sai lầm tyà trời.
- Nhưng không thể trách thái cổ thần phượng. Từ xưa đến nay người thành đại thánh thì cũng được vài người, nhưng không ai chém đứt tâm ma được.
- Không chỉ thái cổ thần phượng thất bại, Địa Hoàng Đại Thánh, Cửu Tiễn Đại Thánh cũng vậy. Bọn họ là bá chủ tuyệt thế kinh thiên vĩ địa nhưng không qua khỏi ải này.
- Cửu Tiễn Đại Thánh không bị tâm ma khống chế bản thân, nhưng không chém đứt tâm ma, cuối cùng sống thọ chết tốt, thiên nhân ngũ suy, chết già. Đây đã là tồn tại rất lợi hại trong đại thánh.
- Còn Địa Hoàng Đại Thánh . . .
Hoa Sinh đạo trưởng nhắc tới tên này thì im miệng.
Phong Phi Vân nhạy bén phát hiện biểu tình Hoa Sinh đạo trưởng kỳ lạ, hỏi dồn:
- Địa Hoàng Đại Thánh thì sao?
Hoa Sinh đạo trưởng mím môi:
- Không có gì, nhưng mà . . .
Phong Phi Vân hỏi:
- Chẳng lẽ cái chết của Địa Hoàng Đại Thánh có gì bí ẩn?
- Toàn . . . Toàn là thái cổ thần phượng? Là thái cổ thần phượng xây mộ, khắc bia?
Sự thật rất tàn nhẫn lại làm người ta phải tin.
Hoa Sinh đạo trưởng thở dài thườn thượt:
- Chỗ đó chôn người chết trong tay thái cổ thần phượng, vì chuộc tội nên thái cổ thần phượng bỏ ra chín trăm ức chín ngàn vạn năm xây mộ dựng bia cho bọn họ. Lại dùng luân hồi chi ấn trợ giúp bọn họ luân hồi chuyển thế vào Thần Tấn vương triều, tất cả vì chuộc tội.
Phong Phi Vân siết chặt nắm tay.
Hoa Sinh đạo trưởng lại bảo:
- Ngươi biết mảnh đất giam cầm này giam cầm cái gì không? Thật ra thái cổ thần phượng dùng nơi này giam cầm mình, nhốt chính mình. Nên thái cổ thần phượng mới đặt tên là mảnh đất giam cầm.
- Ngươi biết mảnh đất giam cầm tại sao áp chế người trong lòng có sát niệm không? Đó là ý chí của thái cổ thần phượng tồn tại trong thiên địa này, để áp chế bản thân. Thái cổ thần phượng sợ lòng lại sinh sát niệm, hắn sợ tâm ma của mình lại xuất hiện.
Hoa Sinh đạo trưởng tiếp tục bảo:
- Ngươi biết chấp niệm trong lòng thái cổ thần phượng là gì không?
Phong Phi Vân nói:
- Hắn . . . Hắn bảo là chỉ muốn gặp mặt Thủy Nguyệt Đình, kết thúc tâm nguyện thì chấp niệm biến mất.
Hoa Sinh đạo trưởng lắc đầu, nói:
- Chấp niệm trong lòng thái cổ thần phượng giống y như của Thủy Nguyệt Đình.
Người Phong Phi Vân run bần bật:
- Thái cổ thần phượng muốn biết Thủy Nguyệt Đình có hận hắn không?
Hoa Sinh đạo trưởng gật đầu, nói:
- Ngày xưa trong Thủy Nguyệt Thiên cảnh đúng là Thủy Nguyệt Đình đã lừa ngươi, nhưng điều đó khiến thái cổ thần phượng biết đáp án trong lòng nàng. Thủy Nguyệt Đình không hận thái cổ thần phượng, vì vậy nàng không nói sự thật cho ngươi. Nếu nàng hận thái cổ thần phượng thì hôm đó dã nói hết sự thật kiếp trước. Thái cổ thần phượng biết điều này nên mới cười ra đi.
Phong Phi Vân cười tự giễu:
- Nếu ngày đó nàng nói cho ta biết sự thật e rằng ta sẽ không tin tưởng.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Nhưng nếu ngươi biết sự thật thì lòng sẽ sinh ra tâm ma, tu vi vĩnh viễn không đến cảnh giới bây giờ. Đôi khi sự thật làm người ta khó mà chấp nhận, khiến người bản năng bài xích, không muốn nhận.
Phong Phi Vân đau đớn nát lòng:
- Chẳng lẽ lời cuối cùng nàng nói là lời thật lòng sao?
Hoa Sinh đạo trưởng cảm giác bi thương từ người Phong Phi Vân, khuyên:
- Khi ngươi yêu một người, lời nói dối nghe thật ngọt ngào. Khi ngươi hận một người, lời thật lòng nghe rất chói tai.
- Thủy Nguyệt Đình cũng tốt, Đông Phương Kính Nguyệt cũng vậy, sống dựa vào chấp niệm. Nếu nàng ở cùng ngươi, sớm muộn gì chấp niệm sẽ mất, sẽ chết, vì trong lòng ngươi hận nàng.
- Chỉ khi nàng thành tiên mới thoát khỏi chấp niệm, không e ngại gì ở cùng ngươi. Có lẽ đây là giấc mơ mà nàng luôn theo đuổi, câu cuối cùng có lẽ là lời thật lòng.
Phong Phi Vân luôn cho rằng người sai là Thủy Nguyệt Đình, nhưng không ngờ sẽ thật sự có lỗi chín là hắn. Thủy Nguyệt Đình luân hồi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếp chỉ muốn biết Phong Phi Vân có hận nàng không.
Phong Phi Vân có tư cách gì hận nàng?
Hắn là đồ tể giết cả con ruột, khi Thủy Nguyệt Đình đâm nhát kiếm kia chắc rất đau lòng.
Một kiếm ra, tâm liền chết.
- Tại sao nàng không nói thật cho ta biết? Tại sao đến chết cũng không nói thật?
Phong Phi Vân xách Hoa Sinh đạo trưởng lên cao, mặt vặn vẹo:
- Tại sao ngươi không đến sớm hơn? Sao không đến sớm hơn?
Vẻ mặt Hoa Sinh đạo trưởng uất ức nói:
- Hắc ám hỗn nguyên đại thế giới công phá địa ngục, địa ngục xảy ra biến đổi lớn, nên ta đến muộn một bước. Cho dù nàng nói sự thật thì ngươi có tin lời nàng không?
Câu này đâm thấu tim gan, nói hết bất đắc dĩ trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt, đâm tim Phong Phi Vân tan vỡ.
Đại dương vĩnh hằng, nước biển dâng lên sóng vỗ, thần quang năm sắc rực rỡ.
Phong Phi Vân mềm nhũn nằm trên Bạch Ngọc cổ thuyền, dựa lưng vào vách thuyền, tóc dài xõa tung. Khó ai biết hết đau buồn trong lòng Phong Phi Vân.
Mắt Phong Phi Vân tràn ngập đau khổ:
- Sự thật luôn làm người ta khó chấp nhận, đau khổ mãnh liệt nhất. Nàng đã ra đi, để lại mình ta đau khổ sống trên đời, đây là sự trả thù của nàng sao?
Đông Phương Kính Nguyệt chết làm Phong Phi Vân đau hơn Nam Cung Hồng Nhan chết, lòng hắn rất hối hận, vô cùng hối hận.
Nam Cung Hồng Nhan chết còn hy vọng hồi sinh, nhưng Đông Phương Kính Nguyệt mất thì thật sự mất đi, không thể xuất hiện nữa.
Trăng trong nước, hoa trong gương, gần như một giấc mộng.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Ta nói sự thật cho ngươi biết vì tin tưởng tâm chí của ngươi hiện tại chịu được áp lực này. Người đã chết thì chết, chấp niệm bị diệt, không thể quay về nữa. Nhưng ngươi còn sống, còn rất nhiều chuyện cần ngươi làm.
Phong Phi Vân đờ đẫn ngồi im, nhìn tay mình, lại nhìn bàn man phủ trong bàn tay.
Phong Phi Vân có chung tâm tình với thái cổ thần phượng ngày xưa, muốn ném cây búa xuống địa ngục, không bao giờ nhặt lên nữa.
Đây là cây búa đồ tể.
Búa đồ tể.
Búa đồ tể!
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Khi nàng đánh nhau với ta có lẽ trong lòng có sát niệm, nhưng sát niệm đó càng nhiều là với mình. Nàng muốn mượn tay ta giết nàng, nên mới hai lần hỏi ta có hận Thủy Nguyệt Đình không?
- Sao lúc ấy ta không nghĩ ra?
- Khi hiểu được người xưa đã không còn.
Hoa Sinh đạo trưởng tiếp tục bảo:
- Ngươi đừng tự trách nữa, đường tu tiên phải trải nghiệm cực khổ. Nếu không qua sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán lâu dài, cầu mà không được, lưu luyến không buông thì con ngươi sẽ không trưởng thành, cứng cỏi, ngoan cường, bất bại, đây đều là quá trình đời người phải trải qua.
- Đối với đại thánh, nhiều người không vượt qua được ải này.
- Tu vi của đại thánh đã tới trình độ không gì không làm được, kém một bước liền thành tiên, bước đó là tim mình.
- Tức là mỗi vị đại thánh phải trải qua tâm ma tẩy lễ. Mỗi đại thánh có ma chướng của mình, chỉ khi chặt bỏ tâm ma mới chính thức thành tiên đắc đạo. Đây là cửa cuối cùng để thành tiên, cũng là ải khó khăn nhất.
- Cửa tình đau khổ, cửa lòng càng khổ sở hơn.
- Thái cổ thần phượng thất bại trước cửa này, bị tâm ma khống chế thân mình, phạm sai lầm tyà trời.
- Nhưng không thể trách thái cổ thần phượng. Từ xưa đến nay người thành đại thánh thì cũng được vài người, nhưng không ai chém đứt tâm ma được.
- Không chỉ thái cổ thần phượng thất bại, Địa Hoàng Đại Thánh, Cửu Tiễn Đại Thánh cũng vậy. Bọn họ là bá chủ tuyệt thế kinh thiên vĩ địa nhưng không qua khỏi ải này.
- Cửu Tiễn Đại Thánh không bị tâm ma khống chế bản thân, nhưng không chém đứt tâm ma, cuối cùng sống thọ chết tốt, thiên nhân ngũ suy, chết già. Đây đã là tồn tại rất lợi hại trong đại thánh.
- Còn Địa Hoàng Đại Thánh . . .
Hoa Sinh đạo trưởng nhắc tới tên này thì im miệng.
Phong Phi Vân nhạy bén phát hiện biểu tình Hoa Sinh đạo trưởng kỳ lạ, hỏi dồn:
- Địa Hoàng Đại Thánh thì sao?
Hoa Sinh đạo trưởng mím môi:
- Không có gì, nhưng mà . . .
Phong Phi Vân hỏi:
- Chẳng lẽ cái chết của Địa Hoàng Đại Thánh có gì bí ẩn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.