Chương 618: Tái nhập Phần Sơn. (1)
Cửu Đương Gia
30/06/2015
Lão chính là một vị Cự Kình đang lúc huyết khí cường thịnh, căn bản không phải hai vị Cự Kình Phong gia khác có khả năng bằng được. Cũng chính bởi vì vậy, lão mới có thể chạy ra khỏi vòng vây của tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện, phá vỡ bao vây, trốn ra khỏi quận Long Chiết.
Lão mặc dù trốn thoát, nhưng mà cũng bị thương nặng, trên người có bẩy vết thương, trong đó có ba vết càng là gây tổn thương ở trên mệnh huyệt.
Nơi Phong gia tiên hiền mai táng, chính là đệ nhất cấm địa của Phong gia. Nói về mức độ nguy hiểm thì hơn xa Huyền Tinh Phúc Địa, nơi này chính là con đường sống duy nhất của lão.
Chỉ có chạy đến đại mộ của tổ tiên, thì mới có thể trốn được hai vị tà đạo Cự Kình kia đuổi giết.
Nhưng mà đến lúc Phong Độc Long đi tới bên ngoài Tổ Địa, lại phát hiện một vùng mấy trăm dặm của Tổ Địa đều bị khí tức tử vong màu xám bao trùm. Mấy trăm dặm nơi này đều biến thành vùng đất tử vong, phàm là ai dám bước vào trong đó một bước đều phải bị Tử Vong Chi Khí xâm nhập thân thể, da hóa thành huyết mủ.
- Nơi này rốt cuộc xảy ra đại biến gì?
Phong Độc Long trong mắt tràn đầy kinh hãi, nhìn ra rất xa. Lấy mồ và Huyết Hà làm trung tâm, cỏ cây điêu linh, mặt đất trở nên đen kịt. Chỗ đã từng là rừng tùng hoa, lá cây rơi rụng sạch sẽ, biến thành đích xác quỷ lâm với màu đen trụi lủi.
- Ngao ngao!
Có tiếng kêu sởn gai ốc tóc gáy dựng ngược vọng đến từ chỗ sâu trong mồ cách mấy trăm dặm, không thể phân biệt rõ là vật gì vậy đang kêu, làm cho toàn thân người ta đều đổ mồ hôi lạnh.
Phong Độc Long đã từng đến nơi này. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn không giống với lúc ấy, quả thực tựa như đi tới âm phủ Địa Ngục. Trong khoảng thời gian ngắn, dĩ nhiên lão không dám xông vào.
Đúng lúc này, bên tai lão truyền đến âm thanh đàn tranh tao nhã, có tiếng ca của một nữ nhân cực kì tuyệt đẹp bay tới từ rất xa.
- Hồng nhan cười vì ai, tao nhã khi nào bỏ ? Trong chốn hồng trần, trái tim không già. Quân vắng mặt, người như cỏ. Đợi cho hồng nhan già, ai sẽ thay đổi vì hồng nhan...
Tiếng ca từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng duy mỹ. Quả thực tựa như Thiên Âm hạ phàm trần, tiên nga chín tầng trời đang ca vang.
Đến cuối cùng, tiếng ca kia đều tựa hồ đến bên tai Phong Độc Long, nhưng mà lão lại ngay cả một bóng người cũng không hề thấy.
- Phốc!
Một đạo sóng âm bay qua, trực tiếp cắt đứt đầu Phong Độc Long, máu tươi phun ra từ trong cổ, sau đó tưới lên thảm cỏ xanh trên mặt đất.
Một bóng người tuyệt mỹ, ôm đàn tranh hiện ra từ trong không khí, tựa như đi ra từ trong màn nước. Nàng lấy đi Cưu Cửu Quái Bào từ trên người Phong Độc Long, sau đó cưỡi trên một làn gió thơm bay đi.
Bên ngoài Tam Thánh Quận, nơi này là một mảnh sơn vực, đứng vững bảy mươi ba tòa ngọn núi màu đen, cổ vận du du, tử khí tràn ngập, có bạch cốt cự điêu bay ra từ trong tử khí màu xám, móng vuốt xé nát sơn thể, miệng mở ra, phát ra tiếng kêu khô cạn như xương cốt ma sát.
Đã từng là tùng hoa cổ lâm, giờ biến thành rừng cây trụi lủi, trong đất màu đen còn tràn ra huyết tuyền.
Vạn Hương Sầm đứng ở trên phiến bùn đất màu đen này, nhìn qua khí lưu màu xám khiếp người kia từ trong quỷ lâm lao ra, trong lòng chấn động thật lớn, nói:
- Phong Phi Vân, đây là nơi nào? Chúng ta vì sao lại tới đây?
- Khí tức của nó trở nên càng thêm cường đại rồi.
Phong Phi Vân ngắm nhìn Phần Sơn ở sâu trong tử khí kia, sơn thể đã nứt ra rất nhiều chỗ, có một mảnh huyết thác dài hẹp nước như Thiên Hà chảy xuôi xuống dưới.
Một cổ hung sát khí từ trên đỉnh Phần Sơn truyền ra, tựa như có một đầu hồng hoang cuồng thú ngủ đông ở ẩn ở bên trong, phát ra tiếng kêu cổ quái mà khủng bố.
- NGAO đào!
Tiếng kêu giống như thú như quỷ, rất giống như ma lôi từ trên Cửu Thiên truyền xuống.
Đây là ách biến mấy năm gần đây mới xảy ram tựa như Tử Vong chi vực từ trên trời giáng xuống, phàm là tu sĩ đi qua nơi này đều xa xa tránh lui, không dám đến gần dù chỉ một chút.
Vạn Hương Sầm thân là Tà Đạo điện hạ, đã gặp rất nhiều sát địa âm trầm, nhưng giờ phút này tiên mạo tuyệt sắc cũng biến sắc, có chút lui về phía sau, thân hình nhích lại gần Phong Phi Vân.
- Phong Độc Long đã bị trọng thương, rất có thể đã trốn vào trong Phong gia tổ địa rồi.
Phong Phi Vân ở ngoại vi không có cảm nhận được khí tức của Phong Độc Long.
Phiến tử vong chi địa này tuy rằng tràn ngập tử vong chi khí, có thể ăn mòn làn da người, nhưng là đối với nhân vật cấp bậc cự kình mà nói, vẫn có thể dùng tu vị cường hoành đến chống cự.
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Vạn Hương Sầm giống như nhìn tên điên nhìn Phong Phi Vân đang từng bước một đi vào trong rừng cây màu đen kia.
Phong Phi Vân dừng bước, xoay người lại, duỗi ra cánh tay tái nhợt bắt lấy Vạn Hương Sầm, một cổ làn gió thơm mê người đập vào mặt, hương nhu nhẹ nhàng thân thể mềm mại liền rơi vào trong ngực hắn. Nàng hoa chân múa tay, trên mặt tràn ngập hoảng sợ, muốn giãy dụa ra khỏi ngực Phong Phi Vân, nhưng thân thể Phong Phi Vân to lớn cỡ nào, nàng đánh vào trên người Phong Phi Vân chỉ giống như đang gãi ngứa vậy.
Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân bay ra sáu đạo vầng sáng, biến thành sáu bức thần đồ, bao vây hắn và Vạn Hương Sầm vào trong, sau đó liền xâm nhập vào rừng cây màu đen.
Tron rừng cây màu đen gột rửa lấy tử vong chi khí màu xám, có thể ăn mòn thân thể người và linh khí, nhưng có sáu bức thần đồ thủ hộ ở chung quanh thân thể bọn hắn, những khí thể màu xám kia căn bản không thể dính vào thân thể bọn hắn, bị ngăn cách rất xa.
Càng bước vào sâu trong dãy núi, cổ lực lượng kinh khủng kia càng khiến nhân tâm run sợ, đi gần hai canh giờ, bay qua hơn mười tòa sơn lĩnh, Phong Phi Vân mới đi đến được tòa Phần Sơn nguy nga cao ngất kia.
Trên đường đi gặp vài con sinh vật cổ quái, đều bị Phong Phi Vân giết lui, phải bỏ chạy vào sâu trong Phần Sơn.
Sơn thể khổng lồ hình dạng như nấm mồ, có vài chục đầu huyết thác từ phía trên chảy xuống, bên trong có bạch cốt và hủ thi chìm nổi, cảnh tượng kia khiến người đặc biệt sợ hãi, người bình thường sợ rằng đã sợ tới mức không đứng vững nổi bước chân rồi.
Đây là nơi Phong gia liệt vị tổ tiên chôn xương, nơi này sau khi xảy ra tà biến đã biến thành một nơi vong hồn quỷ địa.
Dưới Phần Sơn, là một đầu huyết hà mênh mông cuồn cuộn chảy xuôi, huyết thủy chảy xuôi, phát ra từng đạo huyết lãng cao hơn 10m.
- Khục khục!
Phong Phi Vân để Vạn Hương Sầm xuốngg, đứng ở bên bờ Huyết Hà, nhìn qua một cổ bạch cốt khổng lồ dưới đáy sông, cổ bạch cốt này nằm dưới đáy sông, ngủ say thiên cổ, trải qua vô tận tuế nguyệt bị huyết thủy cọ rửa, cũng không khiến xương cốt của nó có nửa phần nhạt nhòa.
Bạch cốt khô lâu cao mấy trăm thước!
Sau mỗi một lần Phong Phi Vân trông thấy một cổ xương khổng lồ, trong lòng đều có một loại rung động không hiểu.
Lão mặc dù trốn thoát, nhưng mà cũng bị thương nặng, trên người có bẩy vết thương, trong đó có ba vết càng là gây tổn thương ở trên mệnh huyệt.
Nơi Phong gia tiên hiền mai táng, chính là đệ nhất cấm địa của Phong gia. Nói về mức độ nguy hiểm thì hơn xa Huyền Tinh Phúc Địa, nơi này chính là con đường sống duy nhất của lão.
Chỉ có chạy đến đại mộ của tổ tiên, thì mới có thể trốn được hai vị tà đạo Cự Kình kia đuổi giết.
Nhưng mà đến lúc Phong Độc Long đi tới bên ngoài Tổ Địa, lại phát hiện một vùng mấy trăm dặm của Tổ Địa đều bị khí tức tử vong màu xám bao trùm. Mấy trăm dặm nơi này đều biến thành vùng đất tử vong, phàm là ai dám bước vào trong đó một bước đều phải bị Tử Vong Chi Khí xâm nhập thân thể, da hóa thành huyết mủ.
- Nơi này rốt cuộc xảy ra đại biến gì?
Phong Độc Long trong mắt tràn đầy kinh hãi, nhìn ra rất xa. Lấy mồ và Huyết Hà làm trung tâm, cỏ cây điêu linh, mặt đất trở nên đen kịt. Chỗ đã từng là rừng tùng hoa, lá cây rơi rụng sạch sẽ, biến thành đích xác quỷ lâm với màu đen trụi lủi.
- Ngao ngao!
Có tiếng kêu sởn gai ốc tóc gáy dựng ngược vọng đến từ chỗ sâu trong mồ cách mấy trăm dặm, không thể phân biệt rõ là vật gì vậy đang kêu, làm cho toàn thân người ta đều đổ mồ hôi lạnh.
Phong Độc Long đã từng đến nơi này. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn không giống với lúc ấy, quả thực tựa như đi tới âm phủ Địa Ngục. Trong khoảng thời gian ngắn, dĩ nhiên lão không dám xông vào.
Đúng lúc này, bên tai lão truyền đến âm thanh đàn tranh tao nhã, có tiếng ca của một nữ nhân cực kì tuyệt đẹp bay tới từ rất xa.
- Hồng nhan cười vì ai, tao nhã khi nào bỏ ? Trong chốn hồng trần, trái tim không già. Quân vắng mặt, người như cỏ. Đợi cho hồng nhan già, ai sẽ thay đổi vì hồng nhan...
Tiếng ca từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng duy mỹ. Quả thực tựa như Thiên Âm hạ phàm trần, tiên nga chín tầng trời đang ca vang.
Đến cuối cùng, tiếng ca kia đều tựa hồ đến bên tai Phong Độc Long, nhưng mà lão lại ngay cả một bóng người cũng không hề thấy.
- Phốc!
Một đạo sóng âm bay qua, trực tiếp cắt đứt đầu Phong Độc Long, máu tươi phun ra từ trong cổ, sau đó tưới lên thảm cỏ xanh trên mặt đất.
Một bóng người tuyệt mỹ, ôm đàn tranh hiện ra từ trong không khí, tựa như đi ra từ trong màn nước. Nàng lấy đi Cưu Cửu Quái Bào từ trên người Phong Độc Long, sau đó cưỡi trên một làn gió thơm bay đi.
Bên ngoài Tam Thánh Quận, nơi này là một mảnh sơn vực, đứng vững bảy mươi ba tòa ngọn núi màu đen, cổ vận du du, tử khí tràn ngập, có bạch cốt cự điêu bay ra từ trong tử khí màu xám, móng vuốt xé nát sơn thể, miệng mở ra, phát ra tiếng kêu khô cạn như xương cốt ma sát.
Đã từng là tùng hoa cổ lâm, giờ biến thành rừng cây trụi lủi, trong đất màu đen còn tràn ra huyết tuyền.
Vạn Hương Sầm đứng ở trên phiến bùn đất màu đen này, nhìn qua khí lưu màu xám khiếp người kia từ trong quỷ lâm lao ra, trong lòng chấn động thật lớn, nói:
- Phong Phi Vân, đây là nơi nào? Chúng ta vì sao lại tới đây?
- Khí tức của nó trở nên càng thêm cường đại rồi.
Phong Phi Vân ngắm nhìn Phần Sơn ở sâu trong tử khí kia, sơn thể đã nứt ra rất nhiều chỗ, có một mảnh huyết thác dài hẹp nước như Thiên Hà chảy xuôi xuống dưới.
Một cổ hung sát khí từ trên đỉnh Phần Sơn truyền ra, tựa như có một đầu hồng hoang cuồng thú ngủ đông ở ẩn ở bên trong, phát ra tiếng kêu cổ quái mà khủng bố.
- NGAO đào!
Tiếng kêu giống như thú như quỷ, rất giống như ma lôi từ trên Cửu Thiên truyền xuống.
Đây là ách biến mấy năm gần đây mới xảy ram tựa như Tử Vong chi vực từ trên trời giáng xuống, phàm là tu sĩ đi qua nơi này đều xa xa tránh lui, không dám đến gần dù chỉ một chút.
Vạn Hương Sầm thân là Tà Đạo điện hạ, đã gặp rất nhiều sát địa âm trầm, nhưng giờ phút này tiên mạo tuyệt sắc cũng biến sắc, có chút lui về phía sau, thân hình nhích lại gần Phong Phi Vân.
- Phong Độc Long đã bị trọng thương, rất có thể đã trốn vào trong Phong gia tổ địa rồi.
Phong Phi Vân ở ngoại vi không có cảm nhận được khí tức của Phong Độc Long.
Phiến tử vong chi địa này tuy rằng tràn ngập tử vong chi khí, có thể ăn mòn làn da người, nhưng là đối với nhân vật cấp bậc cự kình mà nói, vẫn có thể dùng tu vị cường hoành đến chống cự.
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Vạn Hương Sầm giống như nhìn tên điên nhìn Phong Phi Vân đang từng bước một đi vào trong rừng cây màu đen kia.
Phong Phi Vân dừng bước, xoay người lại, duỗi ra cánh tay tái nhợt bắt lấy Vạn Hương Sầm, một cổ làn gió thơm mê người đập vào mặt, hương nhu nhẹ nhàng thân thể mềm mại liền rơi vào trong ngực hắn. Nàng hoa chân múa tay, trên mặt tràn ngập hoảng sợ, muốn giãy dụa ra khỏi ngực Phong Phi Vân, nhưng thân thể Phong Phi Vân to lớn cỡ nào, nàng đánh vào trên người Phong Phi Vân chỉ giống như đang gãi ngứa vậy.
Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân bay ra sáu đạo vầng sáng, biến thành sáu bức thần đồ, bao vây hắn và Vạn Hương Sầm vào trong, sau đó liền xâm nhập vào rừng cây màu đen.
Tron rừng cây màu đen gột rửa lấy tử vong chi khí màu xám, có thể ăn mòn thân thể người và linh khí, nhưng có sáu bức thần đồ thủ hộ ở chung quanh thân thể bọn hắn, những khí thể màu xám kia căn bản không thể dính vào thân thể bọn hắn, bị ngăn cách rất xa.
Càng bước vào sâu trong dãy núi, cổ lực lượng kinh khủng kia càng khiến nhân tâm run sợ, đi gần hai canh giờ, bay qua hơn mười tòa sơn lĩnh, Phong Phi Vân mới đi đến được tòa Phần Sơn nguy nga cao ngất kia.
Trên đường đi gặp vài con sinh vật cổ quái, đều bị Phong Phi Vân giết lui, phải bỏ chạy vào sâu trong Phần Sơn.
Sơn thể khổng lồ hình dạng như nấm mồ, có vài chục đầu huyết thác từ phía trên chảy xuống, bên trong có bạch cốt và hủ thi chìm nổi, cảnh tượng kia khiến người đặc biệt sợ hãi, người bình thường sợ rằng đã sợ tới mức không đứng vững nổi bước chân rồi.
Đây là nơi Phong gia liệt vị tổ tiên chôn xương, nơi này sau khi xảy ra tà biến đã biến thành một nơi vong hồn quỷ địa.
Dưới Phần Sơn, là một đầu huyết hà mênh mông cuồn cuộn chảy xuôi, huyết thủy chảy xuôi, phát ra từng đạo huyết lãng cao hơn 10m.
- Khục khục!
Phong Phi Vân để Vạn Hương Sầm xuốngg, đứng ở bên bờ Huyết Hà, nhìn qua một cổ bạch cốt khổng lồ dưới đáy sông, cổ bạch cốt này nằm dưới đáy sông, ngủ say thiên cổ, trải qua vô tận tuế nguyệt bị huyết thủy cọ rửa, cũng không khiến xương cốt của nó có nửa phần nhạt nhòa.
Bạch cốt khô lâu cao mấy trăm thước!
Sau mỗi một lần Phong Phi Vân trông thấy một cổ xương khổng lồ, trong lòng đều có một loại rung động không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.