Chương 838: Tất Trữ Suất trở về. (1)
Cửu Đương Gia
12/07/2015
Nam Cung Hồng Nhan lẻn vào phủ thần vương đã cố ý phát ra một tia khí tức, làm cho Phong Phi Vân phát giác được nàng đến, để hắn cho người rời đi, lưu không gian cho hai người.
- Hừ.
Nam Cung Hồng Nhan hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chớ ở giả thông minh trước mặt ta, Tiêu Tương đi nơi nào?
Sắc mặt Phong Phi Vân tối sầm lại, nói:
- Nàng đi rồi, lần này là đi thật rồi.
- Nàng đi nơi nào?
Nam Cung Hồng Nhan vội vàng hỏi.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Nàng theo đuổi thứ nàng mong muốn, có lẽ có một ngày chúng ta còn có thể nhìn thấy nàng, cũng có lẽ vĩnh viễn sẽ không gặp nàng.
Tuy Nam Cung Hồng Nhan không hiểu Phong Phi Vân nói có ý gì, nhưng mà nàng tin tưởng Phong Phi Vân tuyệt đối không lừa gạt nàng trên chuyện này.
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua trời cao, tiếp theo lại nói:
- Hồng Nhan, thế cục thần đô quá hỗn loạn, ta có dự cảm, trong nửa tháng Tấn đế sẽ thoái vị, tân đế đăng cơ, thần đô rất có thể sẽ phát sinh náo động chưa từng có, thừa dịp hiện tại thế cục còn chưa đủ nghiêm trọng, ngươi rời thần đô đi.
- Ta không đi.
Nam Cung Hồng Nhan quả quyết nói.
- Vì cái gì?
- Ngươi không đi, ta dựa vào cái gì phải đi.
Hai mắt Nam Cung Hồng Nhan mang theo thần thái kiên định, không chịu rời đi.
Phong Phi Vân suy nghĩ lại, nói:
- Ta cũng muốn đi, một khi tân đế đăng cơ, ta sẽ nhường ngôi thần vương và rời khỏi thần đô, mang ngươi rời đi.
Nam Cung Hồng Nhan cũng là nữ tử thông minh cực điểm, nói:
- Tân đế đăng cơ, ngươi còn đi được sao?
- Ta tự nhiên có biện pháp của, nhưng mà trước đó ngươi phải rời khỏi thần đô, như vậy ta mới có thể không có nỗi lo về sau, muốn đi khi nào thì đi, không ai ngăn cản ta được.
Phong Phi Vân thập phần tự tin nói.
Tiếp theo lại ôn nhu nói:
- Hồng Nhan, sau khi rời khỏi thần đô thì chúng ta sẽ rời khỏi nơi hỗn loạn Thần Tấn vương triều này, chúng ta đi tìm phụ mẫu của ta, mang ngươi đi gặp bọn họ, bọn họ nhìn thấu con dâu xinh đẹp như thế, nhất định sẽ cao hứng không ngậm miệng được.
Nam Cung Hồng Nhan hơi ngượng ngùng cười cười, trong đầu cũng nhiều ra vài phần mơ ước, nhưng mà rất nhanh đã nghĩ tới chuyện khác, năm kiện thần y vẫn chưa thu thập hoàn toàn, làm sao có thể rời khỏi Thần Tấn vương triều, hôm nay đã thu thập ba kiện, cũng chỉ thiếu kém "Cửu ngũ long bào" cùng "Nạp Lan phật y",
Tân đế đăng cơ chính là thời cơ lấy "Cửu ngũ long bào" tốt nhất, bỏ qua là không thể xuất hiện lại.
Nam Cung Hồng Nhan ngọc dung như hoa tường vi, mềm mại nhu nhược như cỏ, đầu tựa nhẹ vào vai Phong Phi Vân, ôn nhu nói:
- Vậy được rồi, ta sẽ quay về Tuyệt Sắc Lâu thu thập một chút, sẽ rời khỏi thần đô, ta sẽ ở thiết lĩnh trọng trấn bên ngoài thần đô chờ ngươi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng rời khỏi Thần Tấn vương triều, ngươi đi đâu thì ta sẽ đi nơi đó.
Đây là lời từ nội tâm của nàng, nhưng chỉ có một câu nàng còn chưa nói.
- Nhưng mà nhất định chờ tới lúc thu thập đủ năm kiện thần y.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của Nam Cung Hồng Nhan, lông mi nháy vài cái, cảm giác trong ánh mắt nàng sáng tỏa, Phong Phi Vân thầm nghĩ trong lòng.
- Xem ra nàng cũng không có ý định rời khỏi thần đô, nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Nam Cung Hồng Nhan tính cách chính là như thế, rất khó đoán, ở trước mặt Phong Phi Vân thì nàng như tiểu nữ nhân si tình, nhưng mà có một mặt tàn nhãn khác, giết người vô số, tay đầy huyết tinh, đắc tội rất nhiều người, rất nhiều cường giả tiên môn đại phái chết trong tay của nàng, tuổi trẻ tuấn tài chết trong tay nàng cũng không ít.
- Sớm muộn gì có một ngày những người này sẽ ra tay với nàng, ta chỉ có trở nên mạnh hơn nữa mới có thể bảo vệ nàng không bị tổn thương.
Phong Phi Vân đột nhiên nghĩ đến Đông Phương Kính Nguyệt nói chuyện.
Bờ môi Phong Phi Vân động động, nhưng mà cuối cùng vẫn không có hỏi ra.
- Cho dù Cưu Cửu Quái Bào thực bị nàng lấy thì sao chứ, hôm nay ta có thanh đồng cổ thuyền hộ thể, yêu ma chi huyết uy hiếp ta không lớn, di vật mẫu thân do thê tử bảo đảm, dường như cũng không có gì không thỏa đáng.
Phong Phi Vân đang cố gắng thuyết phục chính mình, tận lực không đi quan tâm, cũng không hỏi tới.
Nam Cung Hồng Nhan đã đi, Phong Phi Vân vẫn ngồi trên ghế, trong tay cầm linh hạch, giành giật từng giây tăng tu vị lên, nhất định phải trong nửa tháng tăng tu vị lên Thiên Mệnh tứ trọng.
Phủ thái tể chính là nơi phồn hoa nhất trừ hoàng thành, cũng là phủ đệ Bắc Minh phiệt một trong bốn môn phiệt.
Bắc Minh phiệt truyền thừa cổ xưa, có trên vạn năm lịch sử, lịch sử hoàng tộc cũng không sánh bằng.
Hơn sáu nghìn năm trước, khu vực này còn không có vương triều, chỉ có tiên môn mọc lên san sát như rừng, thế gia tu tiên phồn thịnh, động thiên phúc địa thần bí khó lường, hoàng tộc Long gia lúc ấy thế lực cũng sàn sàn với bốn đại môn phiệt, lúc này xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, dựng cờ khởi nghĩa thảo phạt đại phái tu tiên.
Nhân vật thiên tư tuyệt diễm đó chính là Tấn đế đời thứ nhất mang sắc thái truyền kỳ của Thần Tấn vương triều.
Mà đi theo Tấn đế đời thứ nhất chinh chiến thiên hạ tiên môn là tổ tiên mười tám thiên hầu, còn có tổ tiên Bắc Minh phiệt.
Có thể nói Long gia có thể trấn áp vạn giáo, đoạt được thiên hạ không thoát khỏi Bắc Minh phiệt trợ giúp.
Bắc Minh Mặc Thủ ngồi vững vàng trong cung điện lầu son lộng lẫy, trong tay lật xem một cuốn sách sắt, bên cạnh có một chiếc linh đăng lập lòe, ngọn đèn tỏa ra sương mù như linh vụ, dầu thấp chính là xương cốt Sư Lan Thú tu vị bảy trăm năm tạo thành, sau khi đốt có mùi thơm nhạt, linh vụ vờn quanh.
Long Thần Nhai cùng Bắc Minh Phá Thiên cung đứng trong nội đường, hai người đều là thiên tài tuấn kiệt đỉnh cấp, thiên tài cấp sử thi, một là thứ bảy trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, một là thứ tư, xưng hùng một thế hệ.
Tuy Long Thần Nhai thân là thái tử, nhưng cũng là cháu ngoại của Bắc Minh Mặc Thủ.
Hắn có thể trở thành thái tử, có nguyên nhân rất lớn là có Bắc Minh Mặc Thủ ở sau lưng ủng hộ to lớn.
- Thời gian La Phù công chúa lựa chọn phò mã chưa tới mười ngày, ngươi có mấy thành năm chắc thủ thắng?
Bắc Minh Mặc Thủ thả quyển sách trong tay ra, đôi mắt già nua của hắn nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Phá Thiên,
- Mười thành!
Khí tức Bắc Minh Phá Thiên bức người, hàn mang như sương, người người có dòng nước lạnh ngưng tụ thành ba mươi sáu hung thú, phát ra từng tiếng thú rống to.
Uy thế trên người Bắc Minh Phá Thiên bế nghễ thiên hạ, làm cho Long Thần Nhai cũng phải biến sắc, hắn không ngờ đã đạt tới cảnh giới như vậy, lực lượng này có thể phá hủy thiên địa, một đời trẻ tuổi không có người nào là đối thủ của hắn.
- Thiên Mệnh ngũ trọng, rõ đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng, tốt, cảnh giới như nhau, tự tin có thể quét ngang tất cả đối thủ.
Bắc Minh Mặc Thủ không ngờ trầm trồ khen ngợi.
Bắc Minh Phá Thiên ngạo nghễ đứng đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói:
- Hừ.
Nam Cung Hồng Nhan hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chớ ở giả thông minh trước mặt ta, Tiêu Tương đi nơi nào?
Sắc mặt Phong Phi Vân tối sầm lại, nói:
- Nàng đi rồi, lần này là đi thật rồi.
- Nàng đi nơi nào?
Nam Cung Hồng Nhan vội vàng hỏi.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Nàng theo đuổi thứ nàng mong muốn, có lẽ có một ngày chúng ta còn có thể nhìn thấy nàng, cũng có lẽ vĩnh viễn sẽ không gặp nàng.
Tuy Nam Cung Hồng Nhan không hiểu Phong Phi Vân nói có ý gì, nhưng mà nàng tin tưởng Phong Phi Vân tuyệt đối không lừa gạt nàng trên chuyện này.
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua trời cao, tiếp theo lại nói:
- Hồng Nhan, thế cục thần đô quá hỗn loạn, ta có dự cảm, trong nửa tháng Tấn đế sẽ thoái vị, tân đế đăng cơ, thần đô rất có thể sẽ phát sinh náo động chưa từng có, thừa dịp hiện tại thế cục còn chưa đủ nghiêm trọng, ngươi rời thần đô đi.
- Ta không đi.
Nam Cung Hồng Nhan quả quyết nói.
- Vì cái gì?
- Ngươi không đi, ta dựa vào cái gì phải đi.
Hai mắt Nam Cung Hồng Nhan mang theo thần thái kiên định, không chịu rời đi.
Phong Phi Vân suy nghĩ lại, nói:
- Ta cũng muốn đi, một khi tân đế đăng cơ, ta sẽ nhường ngôi thần vương và rời khỏi thần đô, mang ngươi rời đi.
Nam Cung Hồng Nhan cũng là nữ tử thông minh cực điểm, nói:
- Tân đế đăng cơ, ngươi còn đi được sao?
- Ta tự nhiên có biện pháp của, nhưng mà trước đó ngươi phải rời khỏi thần đô, như vậy ta mới có thể không có nỗi lo về sau, muốn đi khi nào thì đi, không ai ngăn cản ta được.
Phong Phi Vân thập phần tự tin nói.
Tiếp theo lại ôn nhu nói:
- Hồng Nhan, sau khi rời khỏi thần đô thì chúng ta sẽ rời khỏi nơi hỗn loạn Thần Tấn vương triều này, chúng ta đi tìm phụ mẫu của ta, mang ngươi đi gặp bọn họ, bọn họ nhìn thấu con dâu xinh đẹp như thế, nhất định sẽ cao hứng không ngậm miệng được.
Nam Cung Hồng Nhan hơi ngượng ngùng cười cười, trong đầu cũng nhiều ra vài phần mơ ước, nhưng mà rất nhanh đã nghĩ tới chuyện khác, năm kiện thần y vẫn chưa thu thập hoàn toàn, làm sao có thể rời khỏi Thần Tấn vương triều, hôm nay đã thu thập ba kiện, cũng chỉ thiếu kém "Cửu ngũ long bào" cùng "Nạp Lan phật y",
Tân đế đăng cơ chính là thời cơ lấy "Cửu ngũ long bào" tốt nhất, bỏ qua là không thể xuất hiện lại.
Nam Cung Hồng Nhan ngọc dung như hoa tường vi, mềm mại nhu nhược như cỏ, đầu tựa nhẹ vào vai Phong Phi Vân, ôn nhu nói:
- Vậy được rồi, ta sẽ quay về Tuyệt Sắc Lâu thu thập một chút, sẽ rời khỏi thần đô, ta sẽ ở thiết lĩnh trọng trấn bên ngoài thần đô chờ ngươi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng rời khỏi Thần Tấn vương triều, ngươi đi đâu thì ta sẽ đi nơi đó.
Đây là lời từ nội tâm của nàng, nhưng chỉ có một câu nàng còn chưa nói.
- Nhưng mà nhất định chờ tới lúc thu thập đủ năm kiện thần y.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của Nam Cung Hồng Nhan, lông mi nháy vài cái, cảm giác trong ánh mắt nàng sáng tỏa, Phong Phi Vân thầm nghĩ trong lòng.
- Xem ra nàng cũng không có ý định rời khỏi thần đô, nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Nam Cung Hồng Nhan tính cách chính là như thế, rất khó đoán, ở trước mặt Phong Phi Vân thì nàng như tiểu nữ nhân si tình, nhưng mà có một mặt tàn nhãn khác, giết người vô số, tay đầy huyết tinh, đắc tội rất nhiều người, rất nhiều cường giả tiên môn đại phái chết trong tay của nàng, tuổi trẻ tuấn tài chết trong tay nàng cũng không ít.
- Sớm muộn gì có một ngày những người này sẽ ra tay với nàng, ta chỉ có trở nên mạnh hơn nữa mới có thể bảo vệ nàng không bị tổn thương.
Phong Phi Vân đột nhiên nghĩ đến Đông Phương Kính Nguyệt nói chuyện.
Bờ môi Phong Phi Vân động động, nhưng mà cuối cùng vẫn không có hỏi ra.
- Cho dù Cưu Cửu Quái Bào thực bị nàng lấy thì sao chứ, hôm nay ta có thanh đồng cổ thuyền hộ thể, yêu ma chi huyết uy hiếp ta không lớn, di vật mẫu thân do thê tử bảo đảm, dường như cũng không có gì không thỏa đáng.
Phong Phi Vân đang cố gắng thuyết phục chính mình, tận lực không đi quan tâm, cũng không hỏi tới.
Nam Cung Hồng Nhan đã đi, Phong Phi Vân vẫn ngồi trên ghế, trong tay cầm linh hạch, giành giật từng giây tăng tu vị lên, nhất định phải trong nửa tháng tăng tu vị lên Thiên Mệnh tứ trọng.
Phủ thái tể chính là nơi phồn hoa nhất trừ hoàng thành, cũng là phủ đệ Bắc Minh phiệt một trong bốn môn phiệt.
Bắc Minh phiệt truyền thừa cổ xưa, có trên vạn năm lịch sử, lịch sử hoàng tộc cũng không sánh bằng.
Hơn sáu nghìn năm trước, khu vực này còn không có vương triều, chỉ có tiên môn mọc lên san sát như rừng, thế gia tu tiên phồn thịnh, động thiên phúc địa thần bí khó lường, hoàng tộc Long gia lúc ấy thế lực cũng sàn sàn với bốn đại môn phiệt, lúc này xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, dựng cờ khởi nghĩa thảo phạt đại phái tu tiên.
Nhân vật thiên tư tuyệt diễm đó chính là Tấn đế đời thứ nhất mang sắc thái truyền kỳ của Thần Tấn vương triều.
Mà đi theo Tấn đế đời thứ nhất chinh chiến thiên hạ tiên môn là tổ tiên mười tám thiên hầu, còn có tổ tiên Bắc Minh phiệt.
Có thể nói Long gia có thể trấn áp vạn giáo, đoạt được thiên hạ không thoát khỏi Bắc Minh phiệt trợ giúp.
Bắc Minh Mặc Thủ ngồi vững vàng trong cung điện lầu son lộng lẫy, trong tay lật xem một cuốn sách sắt, bên cạnh có một chiếc linh đăng lập lòe, ngọn đèn tỏa ra sương mù như linh vụ, dầu thấp chính là xương cốt Sư Lan Thú tu vị bảy trăm năm tạo thành, sau khi đốt có mùi thơm nhạt, linh vụ vờn quanh.
Long Thần Nhai cùng Bắc Minh Phá Thiên cung đứng trong nội đường, hai người đều là thiên tài tuấn kiệt đỉnh cấp, thiên tài cấp sử thi, một là thứ bảy trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, một là thứ tư, xưng hùng một thế hệ.
Tuy Long Thần Nhai thân là thái tử, nhưng cũng là cháu ngoại của Bắc Minh Mặc Thủ.
Hắn có thể trở thành thái tử, có nguyên nhân rất lớn là có Bắc Minh Mặc Thủ ở sau lưng ủng hộ to lớn.
- Thời gian La Phù công chúa lựa chọn phò mã chưa tới mười ngày, ngươi có mấy thành năm chắc thủ thắng?
Bắc Minh Mặc Thủ thả quyển sách trong tay ra, đôi mắt già nua của hắn nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Phá Thiên,
- Mười thành!
Khí tức Bắc Minh Phá Thiên bức người, hàn mang như sương, người người có dòng nước lạnh ngưng tụ thành ba mươi sáu hung thú, phát ra từng tiếng thú rống to.
Uy thế trên người Bắc Minh Phá Thiên bế nghễ thiên hạ, làm cho Long Thần Nhai cũng phải biến sắc, hắn không ngờ đã đạt tới cảnh giới như vậy, lực lượng này có thể phá hủy thiên địa, một đời trẻ tuổi không có người nào là đối thủ của hắn.
- Thiên Mệnh ngũ trọng, rõ đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng, tốt, cảnh giới như nhau, tự tin có thể quét ngang tất cả đối thủ.
Bắc Minh Mặc Thủ không ngờ trầm trồ khen ngợi.
Bắc Minh Phá Thiên ngạo nghễ đứng đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.