Chương 1693: Thanh Y xuất quan.
Cửu Đương Gia
21/08/2015
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phong Phi Vân chợt mở mắt ra nhìn phương xa, nhíu mày, Thiên Tủy Binh Đàm tự động hiện ra ngưng tụ thành cây họa kích màu trắng.
Phong Phi Vân cao giọng nói:
- Đây là nơi thánh linh ngru say, có ai dám đến phá núi?
Trong mây đen gió tay phần phật.
Một bóng người áo đen lơ lửng trong áng mây, bên người tràn đầy lôi điện, giọng khàn khàn:
- Một bán yêu cũng dám trông núi cho Thanh Liên nữ thánh? Hôm nay lão phu đến đào thi cốt của nữ thánh, không ai ngăn ta được.
Linh giá của Phong Phi Vân rất mạnh, hắn cảm nhận tu vi đối phương rất cao, chắc là tu sĩ tà đạo mới bước vào cảnh giới đại hiền giả, rất khó đối phó.
Người tu sĩ tà đạo phát ra thi khí nhạt, có lẽ là thi tà, đào xác Thanh Liên nữ thánh để tiến bộ thêm một bậc.
Thiên quỷ giới không thiếu âm tà, nơi này là thiên đường của hung quỷ, ác thi. Chỉ cường giả mới xuyên qua mảnh đất chết chóc này đến Đan Đỉnh Quỷ thị dưới lòng đất.
Dù đối phương là đại hiền giả nhưng Phong Phi Vân không lùi bước.
Thiên Tủy Binh Đàm trong tay Phong Phi Vân tỏa sáng nóng cháy, càng lúc càng rực rỡ.
Một giọng nữ êm tai vang lên:
- Dám xông Thanh Liên linh sơn, chết!
Trong đạo quan cổ xưa màu xám đen bắn ra áng mây xanh ngưng tụ thành chiến kiếm trên bầu trời Thanh Liên linh sơn, lướt qua hư không lao vào sát vân đen phía chân trời.
Phập!
Trong sát vân đen phát ra tiếng gào thét thê lương vang vọng thiên địa.
Một thi tà mặc áo đen từ trên trời rơi xuống, bị cắt thành hai khúc, thanh âm chìm trong tiếng sấm sét ầm ầm, rơi vào vực sâu.
Mây đen trên trời tán đi, tia chớp biến mất.
Phong Phi Vân ngoái đầu nhìn đạo quan màu xám đen:
- Tu vi quá mạnh, nàng ta là ai?
Két két!
Cách ba ngày cửa đạo quan mở ra, bên trong tràn ra ánh sáng xanh vô tận.
Nữ nhân áo xanh đi ra từ đạo quan, vết thương trên người đã lành, da thịt trắng nõn, mắt sáng răng trắng, tóc đen suôn mềm, ngực to, mông vêu, chân thon dài bước đi trong gió. Lá tre rơi trên vai, trên giày nữ nhân áo xanh.
Nữ nhân dừng bước, mắt nhìn chằm chằm nếp nhăn trên mặt Phong Phi Vân, ánh mắt khó hiểu.
Phong Phi Vân cất đi Thiên Tủy Binh Đàm, hắn như lão già lọm khọm nói:
- Rốt cuộc nàng xuất quan.
Nữ nhân áo xanh mắt mông lung nhìn Phong Phi Vân nửa ngày, nói:
- Dương thọ của ngươi không còn nhiều, xảy ra chuyện gì?
Phong Phi Vân thản nhiên nói:
- Không sao, sống chết có số, giàu nghèo do trời.
Phong Phi Vân nhìn bia ngọc thạch gần đó, tấm bia tỏa thánh quang nhàn nhạt, các quy tắc thiên đạo đan xen bên trên, rất là bác đại tinh thâm. Cho Phong Phi Vân mấy chục năm cũng khó tham ngộ thấu.
Tấm bia dựng đứng tại đó, mấy trăm năm không ngã, như đang nói huy hoàng kiếp trước của chủ nhân mình.
Nữ nhân áo xanh không gặn hỏi Phong Phi Vân, mỗi người có quyền lựa chọn con đường cụt. Nữ nhân áo xanh cảm thấy nàng là người có thể nắm chắc vận mệnh, không cần nàng nhiều lời.
Nữ nhân áo xanh nói:
- Ta định đi cửa thứ nhất quỷ môn, ngươi có đi không?
Phong Phi Vân vẫn nhìn tấm bia, cằm mọc đầy râu, già không thành hình.
Phong Phi Vân nói:
- Nàng đi cửa thứ nhất quỷ môn là muốn mang hồn của ai ra ngoài?
Phong Phi Vân đoán được đại khái nhưng hắn muốn nghe đáp án từ miệng nữ nhân áo xanh.
Nữ nhân áo xanh trầm ngâm thật lâu, nhìn ngôi mộ sau lưng Phong Phi Vân.
Nữ nhân áo xanh nói:
- Nàng chết rất lạ, hồn phách không đi địa ngục mà bị nhốt ở cửa quỷ môn thứ nhất. Ta phải đưa nàng về.
Phong Phi Vân giật mình kêu lên:
- Hồn của Thanh Liên nữ thánh bị nhốt trong cửa quỷ môn thứ nhất?
Phong Phi Vân lại nói:
- Đây là hồn của nữ thánh linh, ai có lực lượng bắt nhốt nàng được?
Nữ nhân áo xanh trả lời:
- Vô Thường quỷ chủ cửa quỷ môn thứ nhất.
Nghe cái tên Vô Thường quỷ chủ, mắt Mao Ô Quy xoay tròn, ngước đầu lên, tròng mắt lấp lánh ánh sáng trắng.
Nữ nhân áo xanh đi tới hai bước, đứng dưới rừng tre, hái lá tre phát ra tiếng rào rào.
Nữ nhân áo xanh nói:
- Thế nhân cho rằng vào quỷ môn quan là vào địa ngục, nhưng không phải như thế. Quỷ môn chín quan nằm giữa nhân gian và địa ngục, lằn ranh âm và dương.
- Tu sĩ trấn thủ chín quỷ môn quan đến từ một chủng tộc rất bí ẩn, không tồn tại ở nhân gian hay địa ngục. Không ai biết bọn họ đến từ đâu, không rõ họ có quan hệ gì với nhân gian và địa ngục. Nhưng bọn họ được giao cho sứ mệnh trấn thủ chín quỷ môn quan, thánh linh sau khi chết quỷ hồn sẽ bị bọn họ bắt đi địa ngục.
Mao Ô Quy nhỏ giọng nói:
- Địa ngục . . .
Mao Ô Quy lẩm bẩm xong người run lên liếc Phong Phi Vân, nữ nhân áo xanh, thấy hai người không nghe được thì thở phào.
Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát, nói:
- Qua ba ngày nữa là đêm không trăng, thiên địa mạch lạc sẽ co rút, có nhiều lỗ hổng. Ta sẽ làm chuyện quan trọng vào hôm đó, hy vọng nàng sẽ giúp ta một tay. Qua đêm không trăng, ta cùng nàng đi cửa quỷ môn thứ nhất, đánh trời sụp đất nứt.
Nữ nhân áo xanh nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:
- Ngươi định trùng kích Vũ Hóa cảnh vào đêm không trăng.
Phong Phi Vân hít sâu, nói:
- Đây là cơ hội duy nhất của ta.
- Ta giúp ngươi.
Nữ nhân áo xanh không đắn đo lâu, vì nàng biết bán yêu trước mặt không phải kẻ tầm thường. Khi Phong Phi Vân phá tan Vũ Hóa cảnh, thành tựu tương lai sẽ chấn kinh thiên hạ.
Dưới Thanh Liên linh sơn vang tiếng bước chân vội vã, là tiếng bước chân của lão nhân, có khí bán yêu nhưng lực lượng hơn xa Vũ Hóa cảnh, dẫn đến mạch lạc trong thiên địa chuyển động theo lão.
Khí thế thật mạnh, không lẽ có bán yêu phá Vũ Hóa cảnh rồi?
Tiếng bước chân còn ở dưới núi nhưng với cường giả đẳng cấp như Phong Phi Vân, nữ nhân áo xanh thì dù chỉ là tiếng ai con kiến đánh nhau ở chân núi cũng rõ mồn một.
- Lại có người xông núi.
Phong Phi Vân nhìn bậc thang đá xanh kéo dài lên núi, một lão nhân đầu tóc bù xù bước nhanh đi lên.
Lão nhân mặc lem luốc, tóc xù, mặt dính đất cát, mắt to cỡ nắm tay. Mắt lão nhân lóe tía sáng màu nâu, khóe mép có hai cọng râu như râu cá. Lão nhân không mang giày, chạy chân trần rất nhanh như con khỉ.
Lão nhân khá quen mắt.
- Phong Phi Vân, sao ngươi ở đây?
Lão nhân rất hưng phấn xông lên kéo tay Phong Phi Vân, đầu tóc rối xù nhiều chỗ rụng sạch thành cái đầu hói.
Phong Phi Vân kinh ngạc sửa lại mái tóc bạc, cười khổ nói:
- Ngư gia, ta đã thành hình dạng này rồi mà Ngư gia vẫn nhận ra?
Lão nhân này là Ngư gia khùng điên Phong Phi Vân đã gặp trong Bán Yêu Minh.
Sau khi Ngư gia mất tích Phong Phi Vân tìm kiếm thật lâu nhưng bặt vô âm tín, lão như bốc hơi khỏi nhân gian.
Phong Phi Vân nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp lại lão nhân này ở Đan Đỉnh Quỷ thị.
Trí nhớ của Ngư gia rất tệ, quên ngay chuyện vừa xảy ra. Nhưng lạ là Ngư gia nhớ kỹ Phong Phi Vân, phải nói là kỳ tích, hắn khá bất ngờ.
Ngư gia trừng Phong Phi Vân:
- Tinh diệu hổ mục, dù ngươi có ra tro thì ta cũng nhận ra được.
Phong Phi Vân chợt mở mắt ra nhìn phương xa, nhíu mày, Thiên Tủy Binh Đàm tự động hiện ra ngưng tụ thành cây họa kích màu trắng.
Phong Phi Vân cao giọng nói:
- Đây là nơi thánh linh ngru say, có ai dám đến phá núi?
Trong mây đen gió tay phần phật.
Một bóng người áo đen lơ lửng trong áng mây, bên người tràn đầy lôi điện, giọng khàn khàn:
- Một bán yêu cũng dám trông núi cho Thanh Liên nữ thánh? Hôm nay lão phu đến đào thi cốt của nữ thánh, không ai ngăn ta được.
Linh giá của Phong Phi Vân rất mạnh, hắn cảm nhận tu vi đối phương rất cao, chắc là tu sĩ tà đạo mới bước vào cảnh giới đại hiền giả, rất khó đối phó.
Người tu sĩ tà đạo phát ra thi khí nhạt, có lẽ là thi tà, đào xác Thanh Liên nữ thánh để tiến bộ thêm một bậc.
Thiên quỷ giới không thiếu âm tà, nơi này là thiên đường của hung quỷ, ác thi. Chỉ cường giả mới xuyên qua mảnh đất chết chóc này đến Đan Đỉnh Quỷ thị dưới lòng đất.
Dù đối phương là đại hiền giả nhưng Phong Phi Vân không lùi bước.
Thiên Tủy Binh Đàm trong tay Phong Phi Vân tỏa sáng nóng cháy, càng lúc càng rực rỡ.
Một giọng nữ êm tai vang lên:
- Dám xông Thanh Liên linh sơn, chết!
Trong đạo quan cổ xưa màu xám đen bắn ra áng mây xanh ngưng tụ thành chiến kiếm trên bầu trời Thanh Liên linh sơn, lướt qua hư không lao vào sát vân đen phía chân trời.
Phập!
Trong sát vân đen phát ra tiếng gào thét thê lương vang vọng thiên địa.
Một thi tà mặc áo đen từ trên trời rơi xuống, bị cắt thành hai khúc, thanh âm chìm trong tiếng sấm sét ầm ầm, rơi vào vực sâu.
Mây đen trên trời tán đi, tia chớp biến mất.
Phong Phi Vân ngoái đầu nhìn đạo quan màu xám đen:
- Tu vi quá mạnh, nàng ta là ai?
Két két!
Cách ba ngày cửa đạo quan mở ra, bên trong tràn ra ánh sáng xanh vô tận.
Nữ nhân áo xanh đi ra từ đạo quan, vết thương trên người đã lành, da thịt trắng nõn, mắt sáng răng trắng, tóc đen suôn mềm, ngực to, mông vêu, chân thon dài bước đi trong gió. Lá tre rơi trên vai, trên giày nữ nhân áo xanh.
Nữ nhân dừng bước, mắt nhìn chằm chằm nếp nhăn trên mặt Phong Phi Vân, ánh mắt khó hiểu.
Phong Phi Vân cất đi Thiên Tủy Binh Đàm, hắn như lão già lọm khọm nói:
- Rốt cuộc nàng xuất quan.
Nữ nhân áo xanh mắt mông lung nhìn Phong Phi Vân nửa ngày, nói:
- Dương thọ của ngươi không còn nhiều, xảy ra chuyện gì?
Phong Phi Vân thản nhiên nói:
- Không sao, sống chết có số, giàu nghèo do trời.
Phong Phi Vân nhìn bia ngọc thạch gần đó, tấm bia tỏa thánh quang nhàn nhạt, các quy tắc thiên đạo đan xen bên trên, rất là bác đại tinh thâm. Cho Phong Phi Vân mấy chục năm cũng khó tham ngộ thấu.
Tấm bia dựng đứng tại đó, mấy trăm năm không ngã, như đang nói huy hoàng kiếp trước của chủ nhân mình.
Nữ nhân áo xanh không gặn hỏi Phong Phi Vân, mỗi người có quyền lựa chọn con đường cụt. Nữ nhân áo xanh cảm thấy nàng là người có thể nắm chắc vận mệnh, không cần nàng nhiều lời.
Nữ nhân áo xanh nói:
- Ta định đi cửa thứ nhất quỷ môn, ngươi có đi không?
Phong Phi Vân vẫn nhìn tấm bia, cằm mọc đầy râu, già không thành hình.
Phong Phi Vân nói:
- Nàng đi cửa thứ nhất quỷ môn là muốn mang hồn của ai ra ngoài?
Phong Phi Vân đoán được đại khái nhưng hắn muốn nghe đáp án từ miệng nữ nhân áo xanh.
Nữ nhân áo xanh trầm ngâm thật lâu, nhìn ngôi mộ sau lưng Phong Phi Vân.
Nữ nhân áo xanh nói:
- Nàng chết rất lạ, hồn phách không đi địa ngục mà bị nhốt ở cửa quỷ môn thứ nhất. Ta phải đưa nàng về.
Phong Phi Vân giật mình kêu lên:
- Hồn của Thanh Liên nữ thánh bị nhốt trong cửa quỷ môn thứ nhất?
Phong Phi Vân lại nói:
- Đây là hồn của nữ thánh linh, ai có lực lượng bắt nhốt nàng được?
Nữ nhân áo xanh trả lời:
- Vô Thường quỷ chủ cửa quỷ môn thứ nhất.
Nghe cái tên Vô Thường quỷ chủ, mắt Mao Ô Quy xoay tròn, ngước đầu lên, tròng mắt lấp lánh ánh sáng trắng.
Nữ nhân áo xanh đi tới hai bước, đứng dưới rừng tre, hái lá tre phát ra tiếng rào rào.
Nữ nhân áo xanh nói:
- Thế nhân cho rằng vào quỷ môn quan là vào địa ngục, nhưng không phải như thế. Quỷ môn chín quan nằm giữa nhân gian và địa ngục, lằn ranh âm và dương.
- Tu sĩ trấn thủ chín quỷ môn quan đến từ một chủng tộc rất bí ẩn, không tồn tại ở nhân gian hay địa ngục. Không ai biết bọn họ đến từ đâu, không rõ họ có quan hệ gì với nhân gian và địa ngục. Nhưng bọn họ được giao cho sứ mệnh trấn thủ chín quỷ môn quan, thánh linh sau khi chết quỷ hồn sẽ bị bọn họ bắt đi địa ngục.
Mao Ô Quy nhỏ giọng nói:
- Địa ngục . . .
Mao Ô Quy lẩm bẩm xong người run lên liếc Phong Phi Vân, nữ nhân áo xanh, thấy hai người không nghe được thì thở phào.
Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát, nói:
- Qua ba ngày nữa là đêm không trăng, thiên địa mạch lạc sẽ co rút, có nhiều lỗ hổng. Ta sẽ làm chuyện quan trọng vào hôm đó, hy vọng nàng sẽ giúp ta một tay. Qua đêm không trăng, ta cùng nàng đi cửa quỷ môn thứ nhất, đánh trời sụp đất nứt.
Nữ nhân áo xanh nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:
- Ngươi định trùng kích Vũ Hóa cảnh vào đêm không trăng.
Phong Phi Vân hít sâu, nói:
- Đây là cơ hội duy nhất của ta.
- Ta giúp ngươi.
Nữ nhân áo xanh không đắn đo lâu, vì nàng biết bán yêu trước mặt không phải kẻ tầm thường. Khi Phong Phi Vân phá tan Vũ Hóa cảnh, thành tựu tương lai sẽ chấn kinh thiên hạ.
Dưới Thanh Liên linh sơn vang tiếng bước chân vội vã, là tiếng bước chân của lão nhân, có khí bán yêu nhưng lực lượng hơn xa Vũ Hóa cảnh, dẫn đến mạch lạc trong thiên địa chuyển động theo lão.
Khí thế thật mạnh, không lẽ có bán yêu phá Vũ Hóa cảnh rồi?
Tiếng bước chân còn ở dưới núi nhưng với cường giả đẳng cấp như Phong Phi Vân, nữ nhân áo xanh thì dù chỉ là tiếng ai con kiến đánh nhau ở chân núi cũng rõ mồn một.
- Lại có người xông núi.
Phong Phi Vân nhìn bậc thang đá xanh kéo dài lên núi, một lão nhân đầu tóc bù xù bước nhanh đi lên.
Lão nhân mặc lem luốc, tóc xù, mặt dính đất cát, mắt to cỡ nắm tay. Mắt lão nhân lóe tía sáng màu nâu, khóe mép có hai cọng râu như râu cá. Lão nhân không mang giày, chạy chân trần rất nhanh như con khỉ.
Lão nhân khá quen mắt.
- Phong Phi Vân, sao ngươi ở đây?
Lão nhân rất hưng phấn xông lên kéo tay Phong Phi Vân, đầu tóc rối xù nhiều chỗ rụng sạch thành cái đầu hói.
Phong Phi Vân kinh ngạc sửa lại mái tóc bạc, cười khổ nói:
- Ngư gia, ta đã thành hình dạng này rồi mà Ngư gia vẫn nhận ra?
Lão nhân này là Ngư gia khùng điên Phong Phi Vân đã gặp trong Bán Yêu Minh.
Sau khi Ngư gia mất tích Phong Phi Vân tìm kiếm thật lâu nhưng bặt vô âm tín, lão như bốc hơi khỏi nhân gian.
Phong Phi Vân nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp lại lão nhân này ở Đan Đỉnh Quỷ thị.
Trí nhớ của Ngư gia rất tệ, quên ngay chuyện vừa xảy ra. Nhưng lạ là Ngư gia nhớ kỹ Phong Phi Vân, phải nói là kỳ tích, hắn khá bất ngờ.
Ngư gia trừng Phong Phi Vân:
- Tinh diệu hổ mục, dù ngươi có ra tro thì ta cũng nhận ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.