Chương 284: Thiên tài biệt phủ.
Cửu Đương Gia
12/06/2015
Chiến đấu tựa hồ sắp bùng nổ.
Gió đêm hiu hiu, hào khí băng hàn ở bên ngoài phủ đệ phảng phất đều muốn đong cứng không khí lại.
- Phong công tử chính là khách quý của chủ nhân nhà ta, Bắc Minh Đường công tử tối nay nếu như cứ muốn đánh một trận với Phong công tử, đó chính là không cho chủ nhân nhà ta mặt mũi.
Ngưu Nô lên tiếng nói.
Trong ánh mắt của Bắc Minh Đường thoáng qua một tia kinh ngạc, khí thế trên người lại thu về, tạm thời buông xuống cừu hận với Phong Phi Vân, hừ lạnh một tiếng:
- Mặt mũi của chủ nhân nhà ngươi ta tự nhiên là không dám không cho.
Bắc Minh Đường cũng đối với Phong Phi Vân có chút kiêng kỵ, không muốn vào lúc này cùng hắn đánh đến sống chết, cho nên trừng mắt liếc hắn một cái, liền là nhẹ nhàng mà đi, lướt qua Phong Phi Vân, tiế vào đại môn đỏ thắm của phủ đệ kia, hai vị kỳ ngưu chiến sĩ đối với hắn cũng khẽ khom người, lấy đó bày tỏ tôn kính.
Khóe miệng của Phong Phi Vân cong lên, phân phó nói:
- Chúng ta cũng đi vào thôi!
Trong thiên tài biệt phủ đã tụ tập hơn một trăm vị tu sĩ, từng người đề là xuất ra từ danh môn, thiên tư vô song, càng là có hơn mười vị nhân vật đời trước tu vi sâu không lường được.
Người tới lấy tu sĩ phái nam làm chủ, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Tiên Căn, tu sĩ cảnh giới Thần Cơ lại càng có hơn hai mươi vị, hơn mười vị cường giả đời trước kia đạt tới cảnh giới gì đều đã không thể đo lường được rồi.
Hơn mười vị lão giả này, từng người đều nhắm mắt dưỡng thần, trong đan điền hiện ra thần mang, hiển nhiên là đang tu luyện.
- Hậu duệ của Bắc Minh gia tộc, đường đệ Bắc Minh Đường của Bắc Minh Bại Thiên cư nhiên cũng tới, đây nhưng là một nhân vật khó lường.
Trong thiên tài biệt phủ tọa lạc một tòa cung điện dài tới ba mươi trượng, nền lát gạch vàng, phủ lên nhung mao hồng thảm, hai bên đặt án bài, những tu sĩ trẻ tuổi ăn mặc cao quý kia ngồi ở hai bên, từng người khí độ bất phàm, thần quang nội liễm.
Có người nhận ra được thân phận của Bắc Minh Đường, đây nhưng là người trong tứ đại môn phiệt, địa vị cao vượt xa nghịch thiên tài tuấn bình thường, huống chi tu vi bản thân của Bắc Minh Đường cũng đã đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, đây mới là chỗ để cho người ta kiêng kỵ.
- Năng lực của vị thần bí chủ nhân này thực sự quá lớn, cũng không biết là có địa vị gì, lần này anh hào kiệt xuất nhất trong tu sĩ đến Vạn Tượng tháp có một nửa đều bị hắn mời tới.
- Ta mới vừa rồi còn nhìn thấy một vị nhân vật kinh khủng, trên người cuộn lấy bốn đầu giao long kim xà, đều là dị thú tu luyện năm trăm năm.
- Ngươi nói là hắn, ta mới vừa rồi cũng thấy hắn, người này là từ trên trời hạ xuống, thời điểm hạ xuống đất toàn thân đều là hắc sắc lôi điện, đã được thỉnh ngồi vào ghế khách quý, nhất định là người có đại địa vị.
...
...
Trong điện vũ bố trí mười ghế khách quý, chạm trổ long phượng, tựa như là long ỷ của hoàng đế, đặt ở chỗ cao nhất của điện vũ, chỉ có khách quý tối nay mới có tư cách ngồi ở chỗ đó.
Những người khác chỉ có thể gồi ở trên bồ đoàn thấp hơn, nhưng mà dù vậy lại cũng là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, dù sao người có thể được mời đến chỗ này không phải là hậu duệ của danh môn quý tộc thì cũng là anh tài thiên tư hơn người.
Chỗ ngồi cao nhất của điện vũ như cũ trống rỗng, thần bí chủ nhân vẫn là chưa xuất hiện.
- Tửu yến rốt cuộc lúc nào thì bắt đầu, chúng ta đều đã đợi ba canh giời rồi.
Có người cảm giác không nhịn được rồi.
- Nghe nói còn đợi một vị khách quý, vị khách quý kia nếu như chưa đến, tiệc rượu liền sẽ chưa bắt đầu.
Một vị lão giả ở bên cạnh nhắm mắt lại tu luyện.
- Còn có đại nhân vật nào so với mấy vị ngồi ở trên ghế khách quý kia còn tôn quý hơn?
- Người này cũng quá kiêu ngạo rồi, chẳng lẽ là một vị tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh?
...
Càng ngày càng nhiều người đã không còn bình tĩnh được nữa, đúng lúc này phía ngoài truyền đến một tiếng hô to:
- Phong công tử tới!
- Phong công tử cuối cùng đã tới, tiệc rượu có thể bắt đầu!
Một vị lão giả một bên phân phó hạ nhân dâng lên rượu ngon, một bên đi ra ngoài nghênh đón.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn chăm chú lên người Phong Phi Vân từ bên ngoài đi vào, thiếu niên này tuổi cũng không lớn, làm sao lại có được đãi ngộ cao như thế, rất nhiều người đều tràn đầy tò mò.
Bắc Minh Đường ngồi ở trên một cái ghế khách quý trong đó, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, hừ lạnh một tiếng.
Phong Phi Vân thản nhiên đi đến, chỉ thấy trung ương điện vũ có tám mỹ nhân đang nhảy múa, mà những tu sĩ ở hai bên kia đều mang theo ánh mắt tò mò nhìn hắn, hiển nhiên đều đang tò mò hắn rốt cuộc có thân phận gì.
Trong những người này có tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong, âm thầm lộ ra thần thức, muốn dò xét lai lịch của Phong Phi Vân, nhưng mà còn chưa tiến vào ba thước xung quanh Phong Phi Vân đã bị hắn vung tay lên, toàn bộ chấn tan.
Phong Phi Vân cũng không muốn để cho những người này biết hắn chính là yêu ma chi tử, hôm này sáu đại cao thủ của Trừ ma liên minh đã đến vạn tượng tập, một khi để lộ tin tức, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Phong Phi Vân lạnh lùng quét mắt tới những người này một cái, vận chuyện Phượng Hoàng thiên nhãn, nhìn cho mấy cái tu sĩ ở trong đó phát lạnh trong lòng, cảm thấy ánh mắt của Phong Phi Vân so với lợi tiễn đều phải sắc bén hơn, tựa như có thể giết người.
Thiếu niên này còn trẻ tuổi, tu vi thực sự là đáng sợ!
- Phong công tử, bên này mời!
Lão giả kia mời Phong Phi Vân đến trên ghế quý khách, lúc này mới lui xuống.
Trên ghế khách quý đã có chín người ngồi, trong đó có sáu người đều là tu sĩ thế hệ trước trên năm mươi tuổi, từng người đều là tinh khí thần sung mãn, hơn nữa linh khí thu liễm, tựa như sáu gốc cây khô, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.
Ba người khác, một người là Bắc Minh Đường, một người là ngân phát nam tử trên người cuộn bốn đầu kim sắc giao xà, tu vi của ngân phát nam tử so với Bắc Minh Đường còn cao hơn, trên mặt uốn lên huyết sắc vân lộ, lộ ra vẻ đặc biệt tà dị.
Trong đôi mắt của hắn tựa hồ ngưng tụ một tầng hàn băng, lộ ra vẻ mờ mịt, điện quang lưu chuyển trên da; cánh tay, cổ, những những bộ vị lộ ra phía bên ngoài y phục đều bao phủ từng tấm lân phiến lớn nhỏ cỡ móng tay, điện quang cũng là từ trong chút tí thiết lân này bắn ra.
Người này thật sự có chút tà dị.
Một người cuối cùng nhưng là một nữ tử, nữ tử này thân mặc một kiện hồng sư, bộ ngực đầy đặn, làn da như hàn tuyết, gọi cảm mà lại yêu mị, mỗi một động tác đều lộ ra vẻ câu hồn,mặc dù chỉ là hơi hơi hé môi đều dẫn đến rất nhiều tu sĩ vì đó mà dục hỏa phần thân.
Phong Phi Vân cách nàng gần nhất, có thể ngửi thấy được cỗ hương vị hương diễm dụ nhân nhất từ trên làn da của nàng tán phát ra, khiến cho người ý loạn thần mê.
Gió đêm hiu hiu, hào khí băng hàn ở bên ngoài phủ đệ phảng phất đều muốn đong cứng không khí lại.
- Phong công tử chính là khách quý của chủ nhân nhà ta, Bắc Minh Đường công tử tối nay nếu như cứ muốn đánh một trận với Phong công tử, đó chính là không cho chủ nhân nhà ta mặt mũi.
Ngưu Nô lên tiếng nói.
Trong ánh mắt của Bắc Minh Đường thoáng qua một tia kinh ngạc, khí thế trên người lại thu về, tạm thời buông xuống cừu hận với Phong Phi Vân, hừ lạnh một tiếng:
- Mặt mũi của chủ nhân nhà ngươi ta tự nhiên là không dám không cho.
Bắc Minh Đường cũng đối với Phong Phi Vân có chút kiêng kỵ, không muốn vào lúc này cùng hắn đánh đến sống chết, cho nên trừng mắt liếc hắn một cái, liền là nhẹ nhàng mà đi, lướt qua Phong Phi Vân, tiế vào đại môn đỏ thắm của phủ đệ kia, hai vị kỳ ngưu chiến sĩ đối với hắn cũng khẽ khom người, lấy đó bày tỏ tôn kính.
Khóe miệng của Phong Phi Vân cong lên, phân phó nói:
- Chúng ta cũng đi vào thôi!
Trong thiên tài biệt phủ đã tụ tập hơn một trăm vị tu sĩ, từng người đề là xuất ra từ danh môn, thiên tư vô song, càng là có hơn mười vị nhân vật đời trước tu vi sâu không lường được.
Người tới lấy tu sĩ phái nam làm chủ, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Tiên Căn, tu sĩ cảnh giới Thần Cơ lại càng có hơn hai mươi vị, hơn mười vị cường giả đời trước kia đạt tới cảnh giới gì đều đã không thể đo lường được rồi.
Hơn mười vị lão giả này, từng người đều nhắm mắt dưỡng thần, trong đan điền hiện ra thần mang, hiển nhiên là đang tu luyện.
- Hậu duệ của Bắc Minh gia tộc, đường đệ Bắc Minh Đường của Bắc Minh Bại Thiên cư nhiên cũng tới, đây nhưng là một nhân vật khó lường.
Trong thiên tài biệt phủ tọa lạc một tòa cung điện dài tới ba mươi trượng, nền lát gạch vàng, phủ lên nhung mao hồng thảm, hai bên đặt án bài, những tu sĩ trẻ tuổi ăn mặc cao quý kia ngồi ở hai bên, từng người khí độ bất phàm, thần quang nội liễm.
Có người nhận ra được thân phận của Bắc Minh Đường, đây nhưng là người trong tứ đại môn phiệt, địa vị cao vượt xa nghịch thiên tài tuấn bình thường, huống chi tu vi bản thân của Bắc Minh Đường cũng đã đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, đây mới là chỗ để cho người ta kiêng kỵ.
- Năng lực của vị thần bí chủ nhân này thực sự quá lớn, cũng không biết là có địa vị gì, lần này anh hào kiệt xuất nhất trong tu sĩ đến Vạn Tượng tháp có một nửa đều bị hắn mời tới.
- Ta mới vừa rồi còn nhìn thấy một vị nhân vật kinh khủng, trên người cuộn lấy bốn đầu giao long kim xà, đều là dị thú tu luyện năm trăm năm.
- Ngươi nói là hắn, ta mới vừa rồi cũng thấy hắn, người này là từ trên trời hạ xuống, thời điểm hạ xuống đất toàn thân đều là hắc sắc lôi điện, đã được thỉnh ngồi vào ghế khách quý, nhất định là người có đại địa vị.
...
...
Trong điện vũ bố trí mười ghế khách quý, chạm trổ long phượng, tựa như là long ỷ của hoàng đế, đặt ở chỗ cao nhất của điện vũ, chỉ có khách quý tối nay mới có tư cách ngồi ở chỗ đó.
Những người khác chỉ có thể gồi ở trên bồ đoàn thấp hơn, nhưng mà dù vậy lại cũng là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, dù sao người có thể được mời đến chỗ này không phải là hậu duệ của danh môn quý tộc thì cũng là anh tài thiên tư hơn người.
Chỗ ngồi cao nhất của điện vũ như cũ trống rỗng, thần bí chủ nhân vẫn là chưa xuất hiện.
- Tửu yến rốt cuộc lúc nào thì bắt đầu, chúng ta đều đã đợi ba canh giời rồi.
Có người cảm giác không nhịn được rồi.
- Nghe nói còn đợi một vị khách quý, vị khách quý kia nếu như chưa đến, tiệc rượu liền sẽ chưa bắt đầu.
Một vị lão giả ở bên cạnh nhắm mắt lại tu luyện.
- Còn có đại nhân vật nào so với mấy vị ngồi ở trên ghế khách quý kia còn tôn quý hơn?
- Người này cũng quá kiêu ngạo rồi, chẳng lẽ là một vị tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh?
...
Càng ngày càng nhiều người đã không còn bình tĩnh được nữa, đúng lúc này phía ngoài truyền đến một tiếng hô to:
- Phong công tử tới!
- Phong công tử cuối cùng đã tới, tiệc rượu có thể bắt đầu!
Một vị lão giả một bên phân phó hạ nhân dâng lên rượu ngon, một bên đi ra ngoài nghênh đón.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn chăm chú lên người Phong Phi Vân từ bên ngoài đi vào, thiếu niên này tuổi cũng không lớn, làm sao lại có được đãi ngộ cao như thế, rất nhiều người đều tràn đầy tò mò.
Bắc Minh Đường ngồi ở trên một cái ghế khách quý trong đó, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, hừ lạnh một tiếng.
Phong Phi Vân thản nhiên đi đến, chỉ thấy trung ương điện vũ có tám mỹ nhân đang nhảy múa, mà những tu sĩ ở hai bên kia đều mang theo ánh mắt tò mò nhìn hắn, hiển nhiên đều đang tò mò hắn rốt cuộc có thân phận gì.
Trong những người này có tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong, âm thầm lộ ra thần thức, muốn dò xét lai lịch của Phong Phi Vân, nhưng mà còn chưa tiến vào ba thước xung quanh Phong Phi Vân đã bị hắn vung tay lên, toàn bộ chấn tan.
Phong Phi Vân cũng không muốn để cho những người này biết hắn chính là yêu ma chi tử, hôm này sáu đại cao thủ của Trừ ma liên minh đã đến vạn tượng tập, một khi để lộ tin tức, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Phong Phi Vân lạnh lùng quét mắt tới những người này một cái, vận chuyện Phượng Hoàng thiên nhãn, nhìn cho mấy cái tu sĩ ở trong đó phát lạnh trong lòng, cảm thấy ánh mắt của Phong Phi Vân so với lợi tiễn đều phải sắc bén hơn, tựa như có thể giết người.
Thiếu niên này còn trẻ tuổi, tu vi thực sự là đáng sợ!
- Phong công tử, bên này mời!
Lão giả kia mời Phong Phi Vân đến trên ghế quý khách, lúc này mới lui xuống.
Trên ghế khách quý đã có chín người ngồi, trong đó có sáu người đều là tu sĩ thế hệ trước trên năm mươi tuổi, từng người đều là tinh khí thần sung mãn, hơn nữa linh khí thu liễm, tựa như sáu gốc cây khô, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.
Ba người khác, một người là Bắc Minh Đường, một người là ngân phát nam tử trên người cuộn bốn đầu kim sắc giao xà, tu vi của ngân phát nam tử so với Bắc Minh Đường còn cao hơn, trên mặt uốn lên huyết sắc vân lộ, lộ ra vẻ đặc biệt tà dị.
Trong đôi mắt của hắn tựa hồ ngưng tụ một tầng hàn băng, lộ ra vẻ mờ mịt, điện quang lưu chuyển trên da; cánh tay, cổ, những những bộ vị lộ ra phía bên ngoài y phục đều bao phủ từng tấm lân phiến lớn nhỏ cỡ móng tay, điện quang cũng là từ trong chút tí thiết lân này bắn ra.
Người này thật sự có chút tà dị.
Một người cuối cùng nhưng là một nữ tử, nữ tử này thân mặc một kiện hồng sư, bộ ngực đầy đặn, làn da như hàn tuyết, gọi cảm mà lại yêu mị, mỗi một động tác đều lộ ra vẻ câu hồn,mặc dù chỉ là hơi hơi hé môi đều dẫn đến rất nhiều tu sĩ vì đó mà dục hỏa phần thân.
Phong Phi Vân cách nàng gần nhất, có thể ngửi thấy được cỗ hương vị hương diễm dụ nhân nhất từ trên làn da của nàng tán phát ra, khiến cho người ý loạn thần mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.