Chương 611: Thiếu nữ Tiểu Tà Ma. (1)
Cửu Đương Gia
29/06/2015
Vạn Hương Sầm phong tình vạn chủng cười một tiếng:
- Tiền bối thật sự là quá thông minh.
Ngón tay mảnh dẻ như ngọc xanh của nàng nhẹ nhàng vung lên trong không khí, hạ xuống mệnh lệnh.
Ba tên tu sĩ tà đạo đứng ở sau lưng nàng đợi mệnh đã lâu rồi. Chúng nhếch miệng cười một tiếng, đồng thời vung đao.
- Phốc, phốc, phốc!
Đầu lâu của ba anh tài trẻ tuổi Phong gia liền bị rơi xuống, ba cái đầu máu chảy đầm đìa tựa như quả bóng cao su lăn đi ra ngoài.
- Yêu nữ, ngươi...
- Đệ thất điện khinh người quá đáng!
- Các ngươi phát rồ...
...
Cường giả Phong gia ẩn thân trong Huyền Tinh Phúc Địa đều vội vàng lên tiếng, ai nấy đều tức giận mắng chửi, nhưng mà không ai dám lao ra khỏi Huyền Tinh Đại Trận.
Vạn Hương Sầm vẫn cười xinh đẹp như trước, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm ngọc trơn bóng mà nói:
- Hại chết bọn họ đâu phải là ta, là các ngươi a! Nếu như không mở Huyền Tinh Đại Trận ra, những anh tài trẻ tuổi Phong gia này đều sẽ phải chết hết sạch a! Ha hả!
Phong Phi Vân đứng ở xa xa, cũng là ngừng lại hô hấp, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú những đệ tử Phong gia đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn về phương hướng Huyền Tinh Phúc Địa ở giữa chín mươi chín tòa Vân Phong.
Trong Huyền Tinh Phúc Địa yên lặng không tiếng động.
Vạn Hương Sầm ung dung vươn người một cái. Những đường cong dáng ngọc, eo thon, mông vểnh mê người, đều hiện ra hoàn mỹ. Nhưng âm thanh ngọt ngào lại chợt biến đổi, nàng nói:
- Giết sạch toàn bộ cho ta.
Ra lệnh một tiếng, tất cả tu sĩ tà đạo đệ thất điện đều ồn ào theo. Âm thanh hô "Sát" đua nhau vang lên.
- Phốc, phốc...
Những chiếc đầu người rơi rụng lăn trên mặt đất, những sinh mệnh hiếm có chợt biến thành thi thể lạnh như băng. Những người này đều là anh tài trẻ tuổi Phong gia, tương lai hy vọng của Phong gia. Nhưng mà hiện tại lại đều bị mất mạng.
Không chỉ có là Phong Phi Vân nhìn một màn này. Tin tưởng trong Huyền Tinh Phúc Địa vẫn còn có vô số tiền bối và lão tổ Phong gia cũng đều nhìn một màn này, nhưng mà lại đều chịu bó tay.
Đây chính là bi kịch của người yếu, đây chính là qui luật lục lâm sống sờ sờ, đây là quy tắc của Tu Tiên Giới, "Cường giả là vương, người thắng là chủ".
Vạn Hương Sầm hơi hơi cười một tiếng, có hơi vẫy tay một cái rồi nói:
- Các tiền bối Phong gia không đau lòng cho anh tài trẻ tuổi, chúng ta đây liền chơi đùa một trò càng kích thích hơn. Dẫn tới.
Một vạn "Hắc bào Sâm La" trấn thủ tại chỗ này, còn có mười sáu vị Thái Thượng trưởng lão, ngồi ở trong hành cung đen sì đang nhắm mắt dưỡng thần. Trên người ráng lành rực rỡ chói lọi như mười sáu vị thần trong thần miếu.
Sáu vị cường giả cấp bậc Cự Kình, khí tức của bọn họ như ẩn như hiện.
Đây chính là lực lượng trấn áp làm mỗi vị tiền bối Phong gia không dám hành động thiếu suy nghĩ, một khi có chỗ sơ xuất, cả Phong gia sẽ bị diệt tộc.
Lần này đây bị dẫn tới chính là một đám thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Cũng giống như Phong Thanh Dục bọn họ, đó đều là thiên kim tiểu thư Phong gia trực hệ. Nếu không phải con gái Thành Chủ thì chính là Đại tiểu thư một tòa phủ đệ, đã từng có được cuộc đời xa hoa xa xỉ, hiện tại lại sa vào làm tù nhân.
Các bậc cha chú bọn họ đều đã bị tu sĩ tà đạo Sâm La Điện giết chết. Chỉ bởi vì bọn họ là nữ nhân, nữ nhân vóc người xinh đẹp cho nên bọn họ còn sống.
Tổng cộng có một trăm ba mươi sáu thiếu nữ, trong đó có một nửa đều là thiếu nữ từ mười hai tuổi đến mười sáu tuổi. Gương mặt bọn họ bị dọa đến tái nhợt, thân thể mềm mại đang lạnh run.
Những thiếu nữ này đều là những nàng dung mạo đẹp nhất trong Phong gia trực hệ, ai nấy đều như hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người.
Tất cả tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện đều trở nên hưng phấn, nụ cười dâm đãng không dứt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú những nữ nhân xinh đẹp này, hận không thể lập tức xông lên đi, lột sạch sẽ bọn họ rồi đè xuống phía dưới thân thể.
Vạn Hương Sầm lại cười nói:
- Các vị Phong gia tiền bối, các ngươi đều nhìn thấy, tu sĩ Đệ Thất Điện chúng ta đối với nữ nhân Phong gia các ngươi đều là thèm nhỏ dãi...
Trong Huyền Tinh Phúc Địa có người không nhịn được mở miệng quát mắng:
- Yêu nữ, nếu như ngươi là dám động bọn họ, Phong gia chúng ta chỉ cần vẫn còn có một người sẽ tử chiến tới cùng với Đệ Thất Điện các ngươi.
Vạn Hương Sầm che miệng cười một tiếng:
- Đừng vội giận, đừng vội giận. Phong gia coi như bị diệt tộc, cũng không phải sợ tuyệt hậu. Mấy ngàn tu sĩ Đệ Thất Điện chúng ta sẽ giúp các ngươi tiếp tục truyền thừa đời sau. Ha hả, các ngươi còn chờ đợi cái gì nữa, còn không mau lột hết trang phục bọn họ.
Vạn Hương Sầm dáng người thon thả, khóe miệng khêu gợi đang khẽ nhếch lên một đường cong. Nàng tin tưởng những lão tổ Phong gia này có thể chịu được việc anh tài thế hệ trẻ tuổi bị giết hại, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn chịu để cho nữ nhân Phong gia bị làm bẩn. Bằng không Phong gia bọn họ coi như tránh được một kiếp này, cũng vĩnh viễn vô phương ngẩng đầu lên tại Tu Tiên Giới.
Đây là tâm lý chiến, từ ban đầu, nàng liền đứng ở phía trên.
- Ha ha, đang chờ điện hạ ban phát những lời này!
Một đám tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện đứng lên từ trong tu luyện, phát ra âm thanh như sài lang đang nhe răng cười, đồng thời nhào về hướng về đám nữ nhân Phong gia kia.
- Không nên, không nên, lão tổ, cứu mạng.
- Ô ô, cứu mạng a, gia gia cứu mạng a!
...
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Huyền Tinh Đại Trận rốt cục bị mở ra, tựa như một cánh cửa ánh sáng hiện ra trước mắt từ trong thiên địa. Một ông lão da dẻ hồng hào bay ra từ bên trong, giữa ngón tay điểm ra một cột sáng màu xanh, trực tiếp đánh cho một đám tu sĩ Đệ Thất Điện xông lên đều bay ngược đi ra ngoài, mỗi người đều miệng phun ra máu.
Tựa như có cơn gió thu cuốn hết lá vàng, có khí thế nghiền nát vạn vật. Đến hơn hai mươi vị tu sĩ Tà Tông đều bị đánh chết như thế, thất khiếu máu chảy. Các tu sĩ khác cũng bị trọng thương ngã xuống đất, vô phương đứng lên.
Vạn Hương Sầm không chỉ có không tức giận, ngược lại hé miệng cười một tiếng, rốt cục đã dẫn ra một con cá lớn.
- Ha ha. Phong Hàn Nghiêu, lão ô quy nhà ngươi này rốt cục đã thò đầu ra. Nếu đã ra, vậy thì liền để cho ta tới tiễn ngươi chầu trời đi.
Một vị Cự Kình Đệ Thất Điện bay xuống từ trên màn đêm, người mặc một khối áo giáp đỏ bầm, một chưởng nện về hướng lão già kia.
Phong Hàn Nghiêu đúng là một trong ba vị lão tổ Phong gia, đã sống hơn tám trăm năm, tuổi thọ còn không nhiều, huyết khí đã đang bị trôi đi. Nhưng cho dù huyết khí trôi đi, thì lão vẫn là Cự Kình.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Phong Hàn Nghiêu tế ra một chiếc Đồng Lô khéo léo tinh xảo, có hai tai, hình dáng tứ giác. Trên thân của nó có khắc chữ cổ ẩn chứa linh tính. Vật này chính là một trong ba món Linh Khí Phong gia, có tên gọi "Tấn Hà Đồng Lô". Chính là một vị tổ tiên Phong gia đã đào được trong Tấn Hà. Nó đã mục nát đến không còn hình dáng.
- Tiền bối thật sự là quá thông minh.
Ngón tay mảnh dẻ như ngọc xanh của nàng nhẹ nhàng vung lên trong không khí, hạ xuống mệnh lệnh.
Ba tên tu sĩ tà đạo đứng ở sau lưng nàng đợi mệnh đã lâu rồi. Chúng nhếch miệng cười một tiếng, đồng thời vung đao.
- Phốc, phốc, phốc!
Đầu lâu của ba anh tài trẻ tuổi Phong gia liền bị rơi xuống, ba cái đầu máu chảy đầm đìa tựa như quả bóng cao su lăn đi ra ngoài.
- Yêu nữ, ngươi...
- Đệ thất điện khinh người quá đáng!
- Các ngươi phát rồ...
...
Cường giả Phong gia ẩn thân trong Huyền Tinh Phúc Địa đều vội vàng lên tiếng, ai nấy đều tức giận mắng chửi, nhưng mà không ai dám lao ra khỏi Huyền Tinh Đại Trận.
Vạn Hương Sầm vẫn cười xinh đẹp như trước, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm ngọc trơn bóng mà nói:
- Hại chết bọn họ đâu phải là ta, là các ngươi a! Nếu như không mở Huyền Tinh Đại Trận ra, những anh tài trẻ tuổi Phong gia này đều sẽ phải chết hết sạch a! Ha hả!
Phong Phi Vân đứng ở xa xa, cũng là ngừng lại hô hấp, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú những đệ tử Phong gia đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn về phương hướng Huyền Tinh Phúc Địa ở giữa chín mươi chín tòa Vân Phong.
Trong Huyền Tinh Phúc Địa yên lặng không tiếng động.
Vạn Hương Sầm ung dung vươn người một cái. Những đường cong dáng ngọc, eo thon, mông vểnh mê người, đều hiện ra hoàn mỹ. Nhưng âm thanh ngọt ngào lại chợt biến đổi, nàng nói:
- Giết sạch toàn bộ cho ta.
Ra lệnh một tiếng, tất cả tu sĩ tà đạo đệ thất điện đều ồn ào theo. Âm thanh hô "Sát" đua nhau vang lên.
- Phốc, phốc...
Những chiếc đầu người rơi rụng lăn trên mặt đất, những sinh mệnh hiếm có chợt biến thành thi thể lạnh như băng. Những người này đều là anh tài trẻ tuổi Phong gia, tương lai hy vọng của Phong gia. Nhưng mà hiện tại lại đều bị mất mạng.
Không chỉ có là Phong Phi Vân nhìn một màn này. Tin tưởng trong Huyền Tinh Phúc Địa vẫn còn có vô số tiền bối và lão tổ Phong gia cũng đều nhìn một màn này, nhưng mà lại đều chịu bó tay.
Đây chính là bi kịch của người yếu, đây chính là qui luật lục lâm sống sờ sờ, đây là quy tắc của Tu Tiên Giới, "Cường giả là vương, người thắng là chủ".
Vạn Hương Sầm hơi hơi cười một tiếng, có hơi vẫy tay một cái rồi nói:
- Các tiền bối Phong gia không đau lòng cho anh tài trẻ tuổi, chúng ta đây liền chơi đùa một trò càng kích thích hơn. Dẫn tới.
Một vạn "Hắc bào Sâm La" trấn thủ tại chỗ này, còn có mười sáu vị Thái Thượng trưởng lão, ngồi ở trong hành cung đen sì đang nhắm mắt dưỡng thần. Trên người ráng lành rực rỡ chói lọi như mười sáu vị thần trong thần miếu.
Sáu vị cường giả cấp bậc Cự Kình, khí tức của bọn họ như ẩn như hiện.
Đây chính là lực lượng trấn áp làm mỗi vị tiền bối Phong gia không dám hành động thiếu suy nghĩ, một khi có chỗ sơ xuất, cả Phong gia sẽ bị diệt tộc.
Lần này đây bị dẫn tới chính là một đám thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Cũng giống như Phong Thanh Dục bọn họ, đó đều là thiên kim tiểu thư Phong gia trực hệ. Nếu không phải con gái Thành Chủ thì chính là Đại tiểu thư một tòa phủ đệ, đã từng có được cuộc đời xa hoa xa xỉ, hiện tại lại sa vào làm tù nhân.
Các bậc cha chú bọn họ đều đã bị tu sĩ tà đạo Sâm La Điện giết chết. Chỉ bởi vì bọn họ là nữ nhân, nữ nhân vóc người xinh đẹp cho nên bọn họ còn sống.
Tổng cộng có một trăm ba mươi sáu thiếu nữ, trong đó có một nửa đều là thiếu nữ từ mười hai tuổi đến mười sáu tuổi. Gương mặt bọn họ bị dọa đến tái nhợt, thân thể mềm mại đang lạnh run.
Những thiếu nữ này đều là những nàng dung mạo đẹp nhất trong Phong gia trực hệ, ai nấy đều như hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người.
Tất cả tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện đều trở nên hưng phấn, nụ cười dâm đãng không dứt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú những nữ nhân xinh đẹp này, hận không thể lập tức xông lên đi, lột sạch sẽ bọn họ rồi đè xuống phía dưới thân thể.
Vạn Hương Sầm lại cười nói:
- Các vị Phong gia tiền bối, các ngươi đều nhìn thấy, tu sĩ Đệ Thất Điện chúng ta đối với nữ nhân Phong gia các ngươi đều là thèm nhỏ dãi...
Trong Huyền Tinh Phúc Địa có người không nhịn được mở miệng quát mắng:
- Yêu nữ, nếu như ngươi là dám động bọn họ, Phong gia chúng ta chỉ cần vẫn còn có một người sẽ tử chiến tới cùng với Đệ Thất Điện các ngươi.
Vạn Hương Sầm che miệng cười một tiếng:
- Đừng vội giận, đừng vội giận. Phong gia coi như bị diệt tộc, cũng không phải sợ tuyệt hậu. Mấy ngàn tu sĩ Đệ Thất Điện chúng ta sẽ giúp các ngươi tiếp tục truyền thừa đời sau. Ha hả, các ngươi còn chờ đợi cái gì nữa, còn không mau lột hết trang phục bọn họ.
Vạn Hương Sầm dáng người thon thả, khóe miệng khêu gợi đang khẽ nhếch lên một đường cong. Nàng tin tưởng những lão tổ Phong gia này có thể chịu được việc anh tài thế hệ trẻ tuổi bị giết hại, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn chịu để cho nữ nhân Phong gia bị làm bẩn. Bằng không Phong gia bọn họ coi như tránh được một kiếp này, cũng vĩnh viễn vô phương ngẩng đầu lên tại Tu Tiên Giới.
Đây là tâm lý chiến, từ ban đầu, nàng liền đứng ở phía trên.
- Ha ha, đang chờ điện hạ ban phát những lời này!
Một đám tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện đứng lên từ trong tu luyện, phát ra âm thanh như sài lang đang nhe răng cười, đồng thời nhào về hướng về đám nữ nhân Phong gia kia.
- Không nên, không nên, lão tổ, cứu mạng.
- Ô ô, cứu mạng a, gia gia cứu mạng a!
...
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Huyền Tinh Đại Trận rốt cục bị mở ra, tựa như một cánh cửa ánh sáng hiện ra trước mắt từ trong thiên địa. Một ông lão da dẻ hồng hào bay ra từ bên trong, giữa ngón tay điểm ra một cột sáng màu xanh, trực tiếp đánh cho một đám tu sĩ Đệ Thất Điện xông lên đều bay ngược đi ra ngoài, mỗi người đều miệng phun ra máu.
Tựa như có cơn gió thu cuốn hết lá vàng, có khí thế nghiền nát vạn vật. Đến hơn hai mươi vị tu sĩ Tà Tông đều bị đánh chết như thế, thất khiếu máu chảy. Các tu sĩ khác cũng bị trọng thương ngã xuống đất, vô phương đứng lên.
Vạn Hương Sầm không chỉ có không tức giận, ngược lại hé miệng cười một tiếng, rốt cục đã dẫn ra một con cá lớn.
- Ha ha. Phong Hàn Nghiêu, lão ô quy nhà ngươi này rốt cục đã thò đầu ra. Nếu đã ra, vậy thì liền để cho ta tới tiễn ngươi chầu trời đi.
Một vị Cự Kình Đệ Thất Điện bay xuống từ trên màn đêm, người mặc một khối áo giáp đỏ bầm, một chưởng nện về hướng lão già kia.
Phong Hàn Nghiêu đúng là một trong ba vị lão tổ Phong gia, đã sống hơn tám trăm năm, tuổi thọ còn không nhiều, huyết khí đã đang bị trôi đi. Nhưng cho dù huyết khí trôi đi, thì lão vẫn là Cự Kình.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Phong Hàn Nghiêu tế ra một chiếc Đồng Lô khéo léo tinh xảo, có hai tai, hình dáng tứ giác. Trên thân của nó có khắc chữ cổ ẩn chứa linh tính. Vật này chính là một trong ba món Linh Khí Phong gia, có tên gọi "Tấn Hà Đồng Lô". Chính là một vị tổ tiên Phong gia đã đào được trong Tấn Hà. Nó đã mục nát đến không còn hình dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.