Chương 1335: Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành. (1)
Cửu Đương Gia
05/08/2015
Ban thưởng phong phú như vậy dù là đẳng cấp lão tổ cũng sẽ động lòng. Nữ nhân cho rằng nam nhân này còn trẻ, sẽ giật mình vì phần thưởng nàng hứa, thậm chí quỳ trên mặt đất thề sống chết trung thành với nàng.
Phong Phi Vân mất kiên nhẫn nói:
- Nếu ngươi còn đi theo ta thì đừng trách ta ra tay giết!
Mặc kệ nữ nhân nói thật hay giả, Phong Phi Vân không có hứng thú. Phong Phi Vân đã nghe tiếngCửu Tiêu tiên thành, đó là tồn tại Mộng gia cũng phải nịnh bợ. Lực lượng Mộng gia đủ giết Phong Phi Vân suýt hâp hối, huống chi vật khổng lồ như Cửu Tiêu tiên thành?
Ầm!
Một cột sáng từ trên trời giáng xuống, lực lượng hủy diệt đè xuống.
Đó là nhân vật cường đại cách hư không đánh ra công kích, mấy ngàn dặm bị bao trùm.
Lúc này có muốn trốn cũng không có chỗ chạy.
Phong Phi Vân cảm giác áp lực khổng lồ, linh giác biết rất nhiều cường giả từ bốn phương tám hướng tụ lại. Người áo tím còn theo sau thì Phong Phi Vân đừng hòng trốn thoát, không chừng bị đối phương cho rằng đồng đảng với người áo tím, bị tiêu diệt chung.
Phong Phi Vân thắng gấp, nghiến răng nói:
- Thôi được, bản thiếu gia sẽ cứu mạng ngươi!
Phong Phi Vân lấy áo da phượng vảy rồng ra, mặc ngược thần y, ẩn tàm sa la lộ ra ngoài. Phong Phi Vân khoác thần y lên người, cơ thể biến mất trong không trung. Phong Phi Vân mở thần y bao bọc bóng áo tím mảnh khảnh vào thần y.
Hai người biến mất.
- A! Ngươi định làm gì?
Người áo tím vùng vẫy trong thần y, cánh tay ngọc ngăn ngực Phong Phi Vân, giọng lạnh lùng đầy tức giận.
- Đừng nhúc nhích!
Hai tay Phong Phi Vân ôm chặt thân thể mềm mại, bộ ngực no tròn dán sát ngực hắn, ngực hình chén ngọc bị đè bẹp. Thần y bao bọc hai người hoàn toàn.
Phong Phi Vân cảm nhận hai cục thịt trước ngực, lòng lâng lâng, trêu ghẹo:
- Cũng to ghê.
- Muốn chết!
Phong Phi Vân ngừng cười, chân mạnh giẫm đất, hai người bỗng lún xuống đất.
Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt. Khi Phong Phi Vân bao người áo tím cùng chìm xuống lòng đất thì sát quang màu trắng vừa giáng xuống.
Ầm!
Thiên địa chấn động, Phong Phi Vân chìm xuống lòng đất hơn một trăm thước vẫn cảm nhận được lực lượng mãnh liệt từ bên trên ập xuống. Lực lượng nóng cháy hòa tan đất bùn thành dung nham đánh vào lưng Phong Phi Vân.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Phong Phi Vân ôm chặt người áo tím, chịu đựng áp lực mạnh mẽ. Dù có thần y chặn lại đa số lực lượng Phong Phi Vân vẫn cảm giác lưng như bị búa tạ đập trung. Nếu không phải Phong Phi Vân đột phá Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, chỉ một kích kia đủ lấy mạng hắn.
Lực lượng thật mạnh.
Thanh âm êm ai vang lên trong ngực Phong Phi Vân:
- Để ta!
Linh vụ bao phủ người áo tím, hai ngón tay trắng mịn kẹp ngọc phù ấn vào lưng Phong Phi Vân. Ngọc phù tỏa muôn vàn ánh sáng như kén tằm bao bọc Phong Phi Vân và nữ nhân áo tím.
Phong Phi Vân giật mình nói:
- Đây là . . . Vũ Hóa phù lục.
Lai lịch của người áo tím không nhỏ.
Vũ Hóa phù lục, đây là phù lục do cường giả Vũ Hóa cảnh tế luyện ra, bên trên ẩn chứa một ấn ký lực lượng của cường giả Vũ Hóa cảnh, rất quý giá.
Cổ tộc như Mộng gia chỉ có đẳng cấp lão tổ mới sở hữu một Vũ Hóa phù lục, vật rất quý giá.
tất cả lực lượng bị Vũ Hóa phù lục chặn lại, hai người chìm xuống mấy ngàn thước lòng đất.
Người áo tím tựa vào ngực Phong Phi Vân, nhẹ giọng nói:
- Y phục của ngươi rất bất phàm, dùng ẩn tàm ti trong truyền thuyết dệt ra. Nói giá đi, ta muốn cái áo này.
- Không bán.
Phong Phi Vân bị thương nhẹ, đang nhanh chóng phục hồi vết thương.
Người áo tím bất mãn, tập trung chữa vết thương.
Trên mặt đất, mấy ngàn dặm đất đai bị hư hao, phá hỏng diện tích lớn, như gặp thiên phạt. Nam nhân mặc áo tím từ trên trời giáng xuống, chân mày rậm, ánh mắt sắc bén, các lông chim bay quanh người. Trán điểm chu sa, nam nhân áo trắn như tiên nhân giáng trần.
Đám tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, đều mặc áo trắng, quỳ trước mắt nam nhân áo trắng, đồng thanh kêu lên:
- Bái kiến thiếu thành chủ!
Tiêu Thiên Duyệt chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn trời, mắt lóe tia sáng chói lòa.
Tiêu Thiên Duyệt hỏi:
- Tìm được Lưu Tô Tử chưa?
Lão nhân tóc bạc quỳ dưới đất nói:
- Trong mười vạn dặm không thấy bóng dáng nàng, e rằng đã . . .
Tiêu Thiên Duyệt nói:
- Hừ! Trên người Lưu Tô Tử có nhiều bí bảo, Vũ Hóa phù lục, sẽ không chết dễ vậy.
- Gần đây tu vi của thiếu chủ tiến bộ nhiều, tu thành Cửu Tiêu thần lực, uy lực một kích dù là Vũ Hóa phù lục cũn không đỡ nổi. Lão bộc cảm thấy Lưu Tô Tử bị thương trong đường hầm không gian, chúng ta truy sát làm nàng bị thương càng nặng hơn. Thiếu chủ cách không một kích đủ tiêu diệt nàng.
Tiêu Thiên Duyệt từ từ nhắm mắt lại, khuếch tán thần thức phủ lên mười vạn dặm. Mấy ngàn thước lòng đất cũng bị Tiêu Thiên Duyệt quét mắt, một hạt bụi, một tảng đá không lọt qua mắt gã. Nhưng Tiêu Thiên Duyệt không tìm được chút hơi thở của Lưu Tô Tử.
Tiêu Thiên Duyệt từ từ mở mắt ra:
- Tiếc quá, nghe nói Lưu Tô Tử đẹp như tiên, thu thủy là da ngọc là xương, thiên phú đến đỉnh thiên tài đẳng cấp sử thi, một nữ nhân tính cách mạnh mẽ. Ta vốn định để Lưu Tô Tử làm âm kiếm lô của Âm dương kiếm quyết của ta, giờ đành tìm người khác. Có ai trốn thoát không?
- Thiếu chủ yên tâm, bài bố lần này không sai sót chút nào, Lưu Tô Tử mang theo người đều bị giết, không ai trốn thoát. Lại có Thương Hải tiên sinh vặn vẹo thiên cơ, dù Thiên Cơ doanh e mười vạn trí giả cũng không biết chúng ta ra tay.
- Nếu là Thương Hải tiên sinh ra tay thì ta yên tâm.
Tiêu Thiên Duyệt phất tay bắn ra viên trùng động linh thạch, hư không mở ra một cánh cửa. Các tu sĩ bay vào đường hầm trùng động, ngay Sau đó bọn họ đã ở Cửu Tiêu tiên thành cách mấy ức dặm.
Mọi chuyện tại đây không liên quan đến họ.
Khi Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử bay ra khỏi mặt đất, tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành đi sạch sẽ, trong không khí không giữ lại chút hơi thở của bọn họ.
Phong Phi Vân cất thần y, cơ thể hiện ra trong không khí:
- Làm gọn gàng thật, chắc Sau lưng có cao nhân xóa dấu vết. Nhóm người này lai lịch không đơn giản.
Xung quanh hoang vu không một cọng cỏ, đất đai bị luyện hóa thành dung nham, dung nham lạnh đi biến thành nham thạch.
Mấy ngàn dặm bị nham thạch phủ lên.
- Nhảm nhí, trí tuệ của Thương Hải tiên sinh Cửu Tiêu tiên thành xếp mười hàng đầu trong Trung Ương vương triều thứ sáu. Thương Hải tiên sinh ra tay vặn vẹo thiên cơ, nếu ta chết ở đây thì không ai điều tra ra là bọn họ tấn công.
Lưu Tô Tử mặc áo tím ánh vàng, đầu bới tóc kiểu công tử, anh khí khiếp người, da thịt trắn như mỹ ngọc, mắt chớp chớp, mắt cong cong.
Lưu Tô Tử nhìn Phong Phi Vân:
- Lần này coi như bản công tử nợ ngươi . . . Sao lại là bán yêu nhà ngươi?
Lưu Tô Tử thay đổi thái độ ngay, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Phong Phi Vân, mắt đầy khinh thường. Lưu Tô Tử nghĩ đến mới rồi bị bán yêu ôm lâu, nàng thấy gai khắp người.
Phong Phi Vân mất kiên nhẫn nói:
- Nếu ngươi còn đi theo ta thì đừng trách ta ra tay giết!
Mặc kệ nữ nhân nói thật hay giả, Phong Phi Vân không có hứng thú. Phong Phi Vân đã nghe tiếngCửu Tiêu tiên thành, đó là tồn tại Mộng gia cũng phải nịnh bợ. Lực lượng Mộng gia đủ giết Phong Phi Vân suýt hâp hối, huống chi vật khổng lồ như Cửu Tiêu tiên thành?
Ầm!
Một cột sáng từ trên trời giáng xuống, lực lượng hủy diệt đè xuống.
Đó là nhân vật cường đại cách hư không đánh ra công kích, mấy ngàn dặm bị bao trùm.
Lúc này có muốn trốn cũng không có chỗ chạy.
Phong Phi Vân cảm giác áp lực khổng lồ, linh giác biết rất nhiều cường giả từ bốn phương tám hướng tụ lại. Người áo tím còn theo sau thì Phong Phi Vân đừng hòng trốn thoát, không chừng bị đối phương cho rằng đồng đảng với người áo tím, bị tiêu diệt chung.
Phong Phi Vân thắng gấp, nghiến răng nói:
- Thôi được, bản thiếu gia sẽ cứu mạng ngươi!
Phong Phi Vân lấy áo da phượng vảy rồng ra, mặc ngược thần y, ẩn tàm sa la lộ ra ngoài. Phong Phi Vân khoác thần y lên người, cơ thể biến mất trong không trung. Phong Phi Vân mở thần y bao bọc bóng áo tím mảnh khảnh vào thần y.
Hai người biến mất.
- A! Ngươi định làm gì?
Người áo tím vùng vẫy trong thần y, cánh tay ngọc ngăn ngực Phong Phi Vân, giọng lạnh lùng đầy tức giận.
- Đừng nhúc nhích!
Hai tay Phong Phi Vân ôm chặt thân thể mềm mại, bộ ngực no tròn dán sát ngực hắn, ngực hình chén ngọc bị đè bẹp. Thần y bao bọc hai người hoàn toàn.
Phong Phi Vân cảm nhận hai cục thịt trước ngực, lòng lâng lâng, trêu ghẹo:
- Cũng to ghê.
- Muốn chết!
Phong Phi Vân ngừng cười, chân mạnh giẫm đất, hai người bỗng lún xuống đất.
Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt. Khi Phong Phi Vân bao người áo tím cùng chìm xuống lòng đất thì sát quang màu trắng vừa giáng xuống.
Ầm!
Thiên địa chấn động, Phong Phi Vân chìm xuống lòng đất hơn một trăm thước vẫn cảm nhận được lực lượng mãnh liệt từ bên trên ập xuống. Lực lượng nóng cháy hòa tan đất bùn thành dung nham đánh vào lưng Phong Phi Vân.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Phong Phi Vân ôm chặt người áo tím, chịu đựng áp lực mạnh mẽ. Dù có thần y chặn lại đa số lực lượng Phong Phi Vân vẫn cảm giác lưng như bị búa tạ đập trung. Nếu không phải Phong Phi Vân đột phá Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, chỉ một kích kia đủ lấy mạng hắn.
Lực lượng thật mạnh.
Thanh âm êm ai vang lên trong ngực Phong Phi Vân:
- Để ta!
Linh vụ bao phủ người áo tím, hai ngón tay trắng mịn kẹp ngọc phù ấn vào lưng Phong Phi Vân. Ngọc phù tỏa muôn vàn ánh sáng như kén tằm bao bọc Phong Phi Vân và nữ nhân áo tím.
Phong Phi Vân giật mình nói:
- Đây là . . . Vũ Hóa phù lục.
Lai lịch của người áo tím không nhỏ.
Vũ Hóa phù lục, đây là phù lục do cường giả Vũ Hóa cảnh tế luyện ra, bên trên ẩn chứa một ấn ký lực lượng của cường giả Vũ Hóa cảnh, rất quý giá.
Cổ tộc như Mộng gia chỉ có đẳng cấp lão tổ mới sở hữu một Vũ Hóa phù lục, vật rất quý giá.
tất cả lực lượng bị Vũ Hóa phù lục chặn lại, hai người chìm xuống mấy ngàn thước lòng đất.
Người áo tím tựa vào ngực Phong Phi Vân, nhẹ giọng nói:
- Y phục của ngươi rất bất phàm, dùng ẩn tàm ti trong truyền thuyết dệt ra. Nói giá đi, ta muốn cái áo này.
- Không bán.
Phong Phi Vân bị thương nhẹ, đang nhanh chóng phục hồi vết thương.
Người áo tím bất mãn, tập trung chữa vết thương.
Trên mặt đất, mấy ngàn dặm đất đai bị hư hao, phá hỏng diện tích lớn, như gặp thiên phạt. Nam nhân mặc áo tím từ trên trời giáng xuống, chân mày rậm, ánh mắt sắc bén, các lông chim bay quanh người. Trán điểm chu sa, nam nhân áo trắn như tiên nhân giáng trần.
Đám tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, đều mặc áo trắng, quỳ trước mắt nam nhân áo trắng, đồng thanh kêu lên:
- Bái kiến thiếu thành chủ!
Tiêu Thiên Duyệt chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn trời, mắt lóe tia sáng chói lòa.
Tiêu Thiên Duyệt hỏi:
- Tìm được Lưu Tô Tử chưa?
Lão nhân tóc bạc quỳ dưới đất nói:
- Trong mười vạn dặm không thấy bóng dáng nàng, e rằng đã . . .
Tiêu Thiên Duyệt nói:
- Hừ! Trên người Lưu Tô Tử có nhiều bí bảo, Vũ Hóa phù lục, sẽ không chết dễ vậy.
- Gần đây tu vi của thiếu chủ tiến bộ nhiều, tu thành Cửu Tiêu thần lực, uy lực một kích dù là Vũ Hóa phù lục cũn không đỡ nổi. Lão bộc cảm thấy Lưu Tô Tử bị thương trong đường hầm không gian, chúng ta truy sát làm nàng bị thương càng nặng hơn. Thiếu chủ cách không một kích đủ tiêu diệt nàng.
Tiêu Thiên Duyệt từ từ nhắm mắt lại, khuếch tán thần thức phủ lên mười vạn dặm. Mấy ngàn thước lòng đất cũng bị Tiêu Thiên Duyệt quét mắt, một hạt bụi, một tảng đá không lọt qua mắt gã. Nhưng Tiêu Thiên Duyệt không tìm được chút hơi thở của Lưu Tô Tử.
Tiêu Thiên Duyệt từ từ mở mắt ra:
- Tiếc quá, nghe nói Lưu Tô Tử đẹp như tiên, thu thủy là da ngọc là xương, thiên phú đến đỉnh thiên tài đẳng cấp sử thi, một nữ nhân tính cách mạnh mẽ. Ta vốn định để Lưu Tô Tử làm âm kiếm lô của Âm dương kiếm quyết của ta, giờ đành tìm người khác. Có ai trốn thoát không?
- Thiếu chủ yên tâm, bài bố lần này không sai sót chút nào, Lưu Tô Tử mang theo người đều bị giết, không ai trốn thoát. Lại có Thương Hải tiên sinh vặn vẹo thiên cơ, dù Thiên Cơ doanh e mười vạn trí giả cũng không biết chúng ta ra tay.
- Nếu là Thương Hải tiên sinh ra tay thì ta yên tâm.
Tiêu Thiên Duyệt phất tay bắn ra viên trùng động linh thạch, hư không mở ra một cánh cửa. Các tu sĩ bay vào đường hầm trùng động, ngay Sau đó bọn họ đã ở Cửu Tiêu tiên thành cách mấy ức dặm.
Mọi chuyện tại đây không liên quan đến họ.
Khi Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử bay ra khỏi mặt đất, tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành đi sạch sẽ, trong không khí không giữ lại chút hơi thở của bọn họ.
Phong Phi Vân cất thần y, cơ thể hiện ra trong không khí:
- Làm gọn gàng thật, chắc Sau lưng có cao nhân xóa dấu vết. Nhóm người này lai lịch không đơn giản.
Xung quanh hoang vu không một cọng cỏ, đất đai bị luyện hóa thành dung nham, dung nham lạnh đi biến thành nham thạch.
Mấy ngàn dặm bị nham thạch phủ lên.
- Nhảm nhí, trí tuệ của Thương Hải tiên sinh Cửu Tiêu tiên thành xếp mười hàng đầu trong Trung Ương vương triều thứ sáu. Thương Hải tiên sinh ra tay vặn vẹo thiên cơ, nếu ta chết ở đây thì không ai điều tra ra là bọn họ tấn công.
Lưu Tô Tử mặc áo tím ánh vàng, đầu bới tóc kiểu công tử, anh khí khiếp người, da thịt trắn như mỹ ngọc, mắt chớp chớp, mắt cong cong.
Lưu Tô Tử nhìn Phong Phi Vân:
- Lần này coi như bản công tử nợ ngươi . . . Sao lại là bán yêu nhà ngươi?
Lưu Tô Tử thay đổi thái độ ngay, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Phong Phi Vân, mắt đầy khinh thường. Lưu Tô Tử nghĩ đến mới rồi bị bán yêu ôm lâu, nàng thấy gai khắp người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.