Linh Chu

Chương 1758: Trái tim Thạch Lan.

Cửu Đương Gia

27/08/2015

Thấy bốn thần nữ tế tự bạch y xuất hiện, nhiều tu sĩ trong thành cổ quỳ xuống.

Bốn thần nữ tế tự bạch y đại biểu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đây là nơi vô thượng thần thánh, có ảnh hưởng sâu trong Đại Quang Minh giới, nhiều người xem Thủy Nguyệt thánh thần là thần linh thật sự.

Trên trời xanh mây trắng vọng xuống giọng nữ nhân rất đẹp, xa xôi mà du dương:

- Trương Cổ Nguyệt là người của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, xin Thần Tú công tử hãy bỏ qua cho hắn một lần.

Người chưa đến thanh âm đã tới trước.

Nam nhân cao tám thước chuyển kích to sang một bên, ngồi bệch xuống, rót rượu vào bát.

Nam nhân cao tám thước nói:

- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh được gọi là thánh địa lại có thứ như thế, các ngươi không nỡ giết thì tại hạ giết giùm. Nhưng nếu thần nữ tế tự hồng y đã đến thì ta nể mặt Thủy Nguyệt Thiên Cảnh vậy.

Chân trời dâng lên mặt trăng đỏ, ánh sáng chiếu rọi chín ngàn dặm.

Một thần nữ tế tự hồng y đứng giữa mặt trời đỏ, tóc đen như tơ, áo đỏ như máu, da thịt như tuyết, thướt tha thánh khiênts. Thần nữ tế tự hồng y như từ ngoài hư không bay đến, không thấy rõ mặt mũi nhưng chắc chắn là một nữ nhân xinh đẹp hút hồn.

Bốn thần nữ tế tự bạch y nâng Trương Cổ Nguyệt bị thương nặng đứng hai bên Thượng Quan Minh Tiêm, hai trái hai phải. Ánh sáng đỏ và trắng đan xen, thần thánh mà trang nghiêm.

Dưới thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có hai thần nữ tế tự hồng y, tám thần nữ tế tự bạch y.

Thượng Quan Minh Tiêm là một thần nữ tế tự hồng y, quản lý bốn thần nữ tế tự bạch y Bích, Lạc, Hoàng, Tuyền.

Hai thần nữ tế tự hồng y có địa vị rất cao, chỉ dưới Thủy Nguyệt Thánh Nữ, toàn là nữ nhân tư chất tuyệt đỉnh không yếu hơn Thủy Nguyệt Thánh Nữ.

Nếu thánh linh long tộc chẳng may chết hoặc phạm sai lầm lớn, vậy Thủy Nguyệt Thánh Nữ mới sẽ sinh ra từ hai thần nữ tế tự hồng y.

Khuôn mặt Thượng Quan Minh Tiêm xinh đẹp, mày lá liễu. Thượng Quan Minh Tiêm lấy bình ngọc màu trẩng, đổ một giọt thánh lộ. Lỗ hổng to cỡ miệng bát trên bụng Trương Cổ Nguyệt giây lát đã khép.

Trương Cổ Nguyệt quỳ một gối, cúi dầu hướng Thượng Quan Minh Tiêm:

- Đa tạ thần nữ tế tự hồng y cứu giúp, Trương Cổ Nguyệt vô cùng cảm kích!

Tay Trương Cổ Nguyệt sờ bụng, ánh mắt âm trầm liếc xéo nam nhân cao tám thước.

Thượng Quan Minh Tiêm thu về bình ngọc trắng, mắt sáng như sao nhìn nam nhân cao tám thước trên phi thiên ngọc điện.

Thượng Quan Minh Tiêm mỉm cười nói:



- Người ngươi nên cảm ơn là Thần Tú công tử.

Trương Cổ Nguyệt biến sắc mặt, không ngờ nam nhân cao tám thước là Thần Tú công tử trong truyền thuyết. Bối cảnh của nam nhân cao tám thước rất lớn, Trương Cổ Nguyệt muốn báo thù cũng khó.

Thủy Nguyệt Thiên Cảnh được gọi là thánh địa nhưng dù gì mới thành lập hơn một vạn năm, nội tình không sánh bằng những thánh địa lâu năm truyền thừa từ viễn cổ đến hiện tại. Không ai biết trong những thánh địa lâu năm tồn tại thứ khủng bố gì.

Hơn nữa Trương Cổ Nguyệt chỉ là một đệ tử của Đại Càn Khôn Kiếm Đế. Đại Càn Khôn Kiếm Đế có hơn chín ngàn đệ tử, nếu biết Trương Cổ Nguyệt đắc tội Thần Tú công tử thì Đại Càn Khôn Kiếm Đế sẽ vì gã mà đi đối phó thế lực sau lưng Thần Tú công tử ko?

Có lẽ khi đó Đại Càn Khôn Kiếm Đế chỉ bảo: Người trẻ tuổi vốn cần rèn luyện nhiều, chết trong cuộc thử thách chỉ trách mình không đủ thực lực.

Phong Phi Vân bản năng bài xích người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nói:

- Chúng ta đi.

Trương Cổ Nguyệt thấy đám người Phong Phi Vân định đi thì nhìn thánh thực quả chằm chằm, lại ngó Huyết Giao, dằn lòng tham lam. Đây là yêu vương, Trương Cổ Nguyệt không trêu vào được.

Huyết Giao cảm giác bị người nhìn chằm chằm, nó quay đầu cười với Trương Cổ Nguyệt:

- Nhân loại, tối nay phải mang mười vạn huyết thực đồng nam đồng nữ đến chỗ ở của bản vương, nếu không . . . Bản vương cho ngươi biết tay.

Trương Cổ Nguyệt cắn chặt răng, không dám nói gì.

Thượng Quan Minh Tiêm liếc Huyết Giao lại chuyển sang Phong Phi Vân, linh giác cho nàng biết nam nhân này rất bất phàm. Nhưng Thượng Quan Minh Tiêm chỉ nhìn Phong Phi Vân nửa giây, dù bất phàm mấy cùng lắm là người hầu của yêu vương thái cổ thánh yêu tộc.

Hơn nữa nàng có thân phận gì? Thượng Quan Minh Tiêm thấy quá nhiều người trẻ tuổi bất phàm, trong đó không thiếu kẻ khoáng cổ xưa nay.

Phong Phi Vân không rời khỏi thành cổ mà chọn một khách điếm tiên gia, cư ngụ trong cung điện trên mây.

khách điếm tiên gian ơi này phồn hoa hơn cả hoàng cung. Cung điện dày đặc, cầu nhỏ nước chảy, linh sơn vòng quanh, thị nữ đẹp hơn cả phi tử. Rượu thịt là linh tuyền nhưỡng ra, thực vật toàn là linh quả kỳ trân.

Nơi này linh khí đầy đủ, có trận pháp bảo vệ, vừa an toàn vừa thoải mái.

Phong Phi Vân đưa Thạch Lan vè chỗ ở, khiến nàng nằm thẳng trên tháp ngọc rộng rãi, đắp đệm chăn mềm mại. Tay Phong Phi Vân nhẹ ấn mạch Thạch Lan, phật khí vàng bay ra khỏi người nàng.

Phong Phi Vân mở mắt ra, cười nói:

- Không sao, vết thương sắp lành, sau này nhớ đừng liều lĩnh như vậy nữa.

Thạch Lan nằm trên giường rộng, cảm giác ấm áp chưa từng có. Sợi tóc Thạch Lan xõa ra dính trên cổ trắng, đệm trắng, thê lương khiến người đau lòng.



Thạch Lan chớp mắt nói:

- Thạch Lan không cho phép bất cứ người nào bất kính với sư tôn.

Lòng Phong Phi Vân ấm áp thoải mái, hắn cười nói:

- Sao Thạch Lan ngốc vậy? Dù Thạch Lan không ra tay thì hắn đừng mơ tổn thương được ta.

- Nhưng . . . Không giống.

- Không giống chỗ nào?

Thạch Lan cắn môi:

- Bọn họ không xứng để sư tôn ra tay.

Phong Phi Vân nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như thấy tiểu cô nương năm xưa. Vẫn cố chấp, kiên trì như thế. Tiểu cô nương ngày xưa giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều. Mười bảy tuổi không còn nhỏ, hắn có nên tìm lang quân như ý thích hợp cho nàng không?

Phong Phi Vân biết lần này đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tương lai mù mịt, rất có thể có mạng đi không có mạng về. Có lẽ hắn nên tìm đối tượng thích hợp cho Thạch Lan, khi nàng có người thích rồi sẽ không liều mạng tìm kiếm Phong Phi Vân khắp nơi nữa.

Phong Phi Vân không hy vọng Thạch Lan cùng xông vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Phong Phi Vân nói:

- Thạch Lan, sư tôn không phải người tốt, còn là nam nhân. Nàng và ta là quan hệ sư đồ, không thể theo ta suốt đời. Thạch Lan lớn rồi, có muốn gả cho kỳ nam nhân nào trong thiên địa không? Rồi cùng hắn du lịch bốn bể, chim liền cánh cây liền cành, rất vui đúng không?

Lần đầu tiên trong đời Phong Phi Vân thuyết phục người ta thành thân, nói năng vụng về. Phong Phi Vân cảm thấy lời này quá đường đột, nhưng hắn phải đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ngay, sắp xếp cho Thạch Lan rồi hắn mới yên lòng.

Thạch Lan nằm trên giường, mắt trợn tròn, con ngươi hoảng loạn.

- Sư tôn, người . . .

Dưới nệm, tay Thạch Lan siết chặt, tim đập nhanh như nổi trống, giọng Phong Phi Vân cứ vọng lại bên tai nàng.

- Sư tôn không phải người tốt, còn là nam nhân. Nàng và ta là quan hệ sư đồ, không thể theo ta suốt đời . . .

Ý của sư tôn là sao?

Không . . . Không lẽ sư tôn muốn cưới ta?

Sư tôn muốn mối quan hệ tiến thêm một bước, vậy ta có thể danh chính ngôn thuận luôn ở bên cạnh sư tôn?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook