Chương 1174: Tử Minh Vương.
Cửu Đương Gia
29/07/2015
Lục Phụng tiên nhíu chặt mày, chậm rãi nói:
- Vân Dương, đừng tùy tiện ra tay, nếu chọc giận người thủ hộ trong di tích tháp cổ sẽ vời sát kiếp đến.
- Người thủ hộ?
- Ừm! Một số cao tăng phật môn ẩn thế nhiều năm không chừng có một, hai vị là chân phật. Những lão tiền bối ẩn cư trong di tích, suốt đời bảo vệ mảnh đất này.
Lục Phụng tiên đứng trêno ca nhìn hướng Pháp Hoằng điện, chỗ kia tia điện bắn đì đùng, thanh âm điếc tai, bóng người giao nhau. Thỉnh thoảng có ánh sáng trận pháp dâng lên đâm đau mắt người.
Vân Dương nhìn cùng hướng với Lục Phụng tiên:
- Đánh nhau là mấy người nổi tiếng nhất Địa Tử phủ. Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo, Trần Mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo. Lệ Hình Thiên và Liễu lão già của Nhật Nguyệt tiên giáo. Đều là cường giả hạng nhất.
- Đã chiến đấu?
Vân Dương lắc đầu, nói:
- Chưa từng, nhưng Võ Dương Sinh chưa tới trăm năm đã đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng, thiên phú cao không thua kém thiên tài đẳng cấp sử thi.
- Trần Mặc Kim chưa đột phá cảnh giới Thiên Mệnh đệ bát trọng nhưng có thể đánh ra lực công kích gấp hai mươi bảy lần. Không phải thiên tài đẳng cấp sử thi nhưng mạnh hơn hết.
- Lệ Hình Thiên, người này giỏi dấu dốt, tâm kế và trí tuệ rất sâu. Mặc dù thiên phú kém hơn giáo chủ Lục Tế tiên giáo và Võ Dương Sinh một chút nhưng nếu ba người đánh nhau, ta xem trọng Lệ Hình Thiên hơn. Liễu lão già thì không nói, nguyên lão số một dưới tay Bạch Nguyệt sứ giả, siêu cự phách lâu năm, chắc đến vì nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả.
Lục Phụng tiên không cho là đúng nói:
- Vân Dương, với thiên phú của ngươi trong vòng trăm năm có thể đến Thiên Mệnh đệ bát trọng, Võ Dương Sinh thua xa ngươi.
Vân Dương không khiêm tốn làm bộ từ chối, gã nói thẳng:
- Võ Dương Sinh không hiểu đạp từng bước vững chắc, chỉ biết tu luyện nhanh, căn cơ không ổn định. Nếu không có cơ duyên lớn e rằng đời này Võ Dương Sinh sẽ dừng bước ở đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng.
Lục Phụng tiên rất xem trọng Vân Dương:
- Ngươi thì tích góp nhiều hơn Võ Dương Sinh trăm năm, lại có tiềm lực trùng kích cảnh giới chân nhân.
Lục Phụng tiên tự hào Vân Dương là môn sinh đắc ý của mình, tâm tính không tầm thường, là thiên tài nhân kiệt.
Vân Dương nheo mắt nói:
- So với Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim thì ta có hứng thú với Nhất Trận Phong hơn. Triều đình ra nhân vật lợi hại người, bốn cao thủ hợp sức vậy mà không trấn áp được Nhất Trận Phong, đại chiến ngàn chiêu không thua.
Lục Phụng tiên gật đầu, nói:
- Đúng là nhân tài hiếm gặp, nhưng luôn có người lợi hại. Sâm La điện chúng ta có ít nhất bốn người giống như vậy, trong Phổ Đà sơn có ba người, bốn môn phiệt cũng có hai. Đạo Môn, Vạn Vật tháp chắc cũng có vài người. Rất nhiều nhân tài thiên tài, trong triều đình đương nhiên không thiếu người.
Lục Phụng tiên tiếp tục bảo:
- Nếu ngươi đối đầu với bốn cường giả này có thể chống đỡ được mấy chiêu?
Vân Dương suy tư:
- Chiêu số khó nói, nhưng trong vòng nửa ngày chắc sẽ không thua.
Lục Phụng tiên gật đầu, cười nói:
- Nếu ngươi muốn đấu với Nhất Trận Phong thì đi đi, giết người không tính chuyện công bình. Ta thật muốn xem Nhất Trận Phong đối diện năm cao thủ có thể chống được bao lâu.
Nhưng Vân Dương không xông lên, vì có người nhanh tay hơn gã, và không chỉ một người.
Đó là ba thủ lĩnh tà đạo núp trong chỗ tối giờ cũng lao vào Tố Nhạc am. Ba thủ lĩnh tà đạo lai lịch bí ẩn, người bao phủ khí tử vong, quấn vải xác ướp, khí ăn mòn đậm đặc.
Vân Dương dừng bước, bình tĩnh linh giác tìm ra người đuổi thi khống chế ba chiến thi:
- Đây là ba người mà là ba chiến thi, mỗi chiến thi thực lực không yếu hơn siêu cự phách. Là ai mà có thể cùng lúc khống chế được ba chiến thi cường đại?
Lục Phụng tiên vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt đầy tia sáng trí tuệ như có thể nhìn thấu mỗi góc trong di tích tháp cổ. Cuối cùng ánh mắt Lục Phụng tiên dừng lại ở một phật tháp đổ nát. Một nam nhân áo tím đứng trên phật tháp, mặc đuổi thi bào, tay lắc chuông đuổi thi, khí thế ung dung và bá tuyệt.
Khi Lục Phụng tiên nhìn người đó thì kẻ kia cũng nhìn lại gã, cười châm chọc.
- Là động chủ Tử Minh thi động, Tử Minh Vương.
Lục Phụng tiên thu về tầm mắt, không đối đầu với Tử Minh Vương. Dù sao hai người không có ân oán, hơn nữa Tử Minh Vương là tà đạo hung dữ tu vi siêu mạnh, nếu đánh nhau không ai hơn ai.
- Chẳng phải Tử Minh thi động đã bị Thần Võ quân hủy diệt rồi sao?
- Khó tránh khỏi có vài người trốn ra. Một thi động truyền thừa mấy ngàn năm làm sao dễ dàng tiêu diệt sạch sẽ được?
Vân Dương nghĩ thông mấu chốt:
- Xem ra Tử Minh Vương đoán được Nhất Trận Phong là một quân cờ thuộc triều đình, mà triều đình tiêu diệt Tử Minh thi động. Giết Nhất Trận Phong xem như kiếm chút tiền lời.
Lục Phụng tiên nhìn hướng Pháp Hoằng điện, cười nói:
- Nếu Tử Minh Vương muốn giết Nhất Trận Phong vậy chúng ta tặng hắn nhân tình đi.
* * *
Đây là trận đại chiến kinh thiên động địa, nếu xảy ra ở bên ngoài thì phạm vi mấy trăm dặm đã hoang tàn.
Bát thú bổ thiên đồ của Võ Dương Sinh lại ngưng tụ biến thành một cự thú, răng sắc nhọn, mắt như quả cầu thủy tinh, hình dạng như rồng như cọp, uy lực mãng hoang cự thú đạp hư không nứt rạn.
Hai mươi khối thiên thạch của Trần Mặc Kim gom lại, tiếp tục đánh ra lực công kích gấp hai mươi bảy lần. Giống như thiên thạch từ vực ngoại rớt xuống, sức mạnh hủy diệt rất kinh khủng.
Lệ Hình Thiên, lão nhân hộ đạo hợp tác đánh ra thần thông "Nhật nguyệt đồng thiên" cũng không tầm thường, như có thể điên đảo thiên địa, nghịch chuyển đại thế. Một mặt trời, một mặt trăng lơ lửng trong không trung như đè lên lưng Phong Phi Vân, rất nặng nề.
Bốn người là nhân vật kinh thiên vĩ địa, trong ngàn vạn người chưa chắc có một. Bốn người hợp sức thì đáng sợ, chói mắt biết mấy.
Lúc trước Phong Phi Vân cướp vài món linh khí đều bị bốn người đánh nát, chỉ có Cực Đạo tháp linh khí nhị phẩm là hoàn hảo không tổn hao gì. Nhưng đối diện đám người này. Linh khí nhị phẩm bộc phát uy lực có hạn, không bằng hai nắm đấm tiện lợi hơn.
Ầm!
Lúc này ba chiến thi quấn vải xác ướp lao vào, như thể tập hợp vô số âm hồn, đem đến áp lực nặng nề. Những chiến thi trải qua vô số năm tháng tế luyện ra, sức chiến đấu rất lợi hại. Chiến thi đánh ra một đấm có con chân long dài trăm thước bay ra, chân long tụ tập từ quyền kình, đại biểu lực lượng một con rồng.
Ít ai nhận biết đó là ba chiến thi, đa số cho rằng đây là ba bá chủ tà đạo.
Dù đối diện bảy cao thủ thì Phong Phi Vân không lùi nửa bước. Tốc độ của đám người rất mau, thường từ chỗ này di chuyển sang hướng khác, cái bóng chỗ cũ chưa tan. Thoáng chốc đầy trời rợp bóng người như thể có hàng ngàn tu sĩ cường đại công kích.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phong Phi Vân càng mau hơn, hắn như ngư long xuyên toa giữa bảy cao thủ, tay trái như tà long, tay phải uẩn vạn thú cứng rắn chống đỡ.
Trong Tố Nhạc am, ba thiên chi kiêu nữ trợn mắt há hốc mồm nhìn, mắt chớp lia. Tâm tình các nàng rất phức tạp, như tận mắt chứng kiến một truyền thuyết.
- Vân Dương, đừng tùy tiện ra tay, nếu chọc giận người thủ hộ trong di tích tháp cổ sẽ vời sát kiếp đến.
- Người thủ hộ?
- Ừm! Một số cao tăng phật môn ẩn thế nhiều năm không chừng có một, hai vị là chân phật. Những lão tiền bối ẩn cư trong di tích, suốt đời bảo vệ mảnh đất này.
Lục Phụng tiên đứng trêno ca nhìn hướng Pháp Hoằng điện, chỗ kia tia điện bắn đì đùng, thanh âm điếc tai, bóng người giao nhau. Thỉnh thoảng có ánh sáng trận pháp dâng lên đâm đau mắt người.
Vân Dương nhìn cùng hướng với Lục Phụng tiên:
- Đánh nhau là mấy người nổi tiếng nhất Địa Tử phủ. Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo, Trần Mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo. Lệ Hình Thiên và Liễu lão già của Nhật Nguyệt tiên giáo. Đều là cường giả hạng nhất.
- Đã chiến đấu?
Vân Dương lắc đầu, nói:
- Chưa từng, nhưng Võ Dương Sinh chưa tới trăm năm đã đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng, thiên phú cao không thua kém thiên tài đẳng cấp sử thi.
- Trần Mặc Kim chưa đột phá cảnh giới Thiên Mệnh đệ bát trọng nhưng có thể đánh ra lực công kích gấp hai mươi bảy lần. Không phải thiên tài đẳng cấp sử thi nhưng mạnh hơn hết.
- Lệ Hình Thiên, người này giỏi dấu dốt, tâm kế và trí tuệ rất sâu. Mặc dù thiên phú kém hơn giáo chủ Lục Tế tiên giáo và Võ Dương Sinh một chút nhưng nếu ba người đánh nhau, ta xem trọng Lệ Hình Thiên hơn. Liễu lão già thì không nói, nguyên lão số một dưới tay Bạch Nguyệt sứ giả, siêu cự phách lâu năm, chắc đến vì nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả.
Lục Phụng tiên không cho là đúng nói:
- Vân Dương, với thiên phú của ngươi trong vòng trăm năm có thể đến Thiên Mệnh đệ bát trọng, Võ Dương Sinh thua xa ngươi.
Vân Dương không khiêm tốn làm bộ từ chối, gã nói thẳng:
- Võ Dương Sinh không hiểu đạp từng bước vững chắc, chỉ biết tu luyện nhanh, căn cơ không ổn định. Nếu không có cơ duyên lớn e rằng đời này Võ Dương Sinh sẽ dừng bước ở đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng.
Lục Phụng tiên rất xem trọng Vân Dương:
- Ngươi thì tích góp nhiều hơn Võ Dương Sinh trăm năm, lại có tiềm lực trùng kích cảnh giới chân nhân.
Lục Phụng tiên tự hào Vân Dương là môn sinh đắc ý của mình, tâm tính không tầm thường, là thiên tài nhân kiệt.
Vân Dương nheo mắt nói:
- So với Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim thì ta có hứng thú với Nhất Trận Phong hơn. Triều đình ra nhân vật lợi hại người, bốn cao thủ hợp sức vậy mà không trấn áp được Nhất Trận Phong, đại chiến ngàn chiêu không thua.
Lục Phụng tiên gật đầu, nói:
- Đúng là nhân tài hiếm gặp, nhưng luôn có người lợi hại. Sâm La điện chúng ta có ít nhất bốn người giống như vậy, trong Phổ Đà sơn có ba người, bốn môn phiệt cũng có hai. Đạo Môn, Vạn Vật tháp chắc cũng có vài người. Rất nhiều nhân tài thiên tài, trong triều đình đương nhiên không thiếu người.
Lục Phụng tiên tiếp tục bảo:
- Nếu ngươi đối đầu với bốn cường giả này có thể chống đỡ được mấy chiêu?
Vân Dương suy tư:
- Chiêu số khó nói, nhưng trong vòng nửa ngày chắc sẽ không thua.
Lục Phụng tiên gật đầu, cười nói:
- Nếu ngươi muốn đấu với Nhất Trận Phong thì đi đi, giết người không tính chuyện công bình. Ta thật muốn xem Nhất Trận Phong đối diện năm cao thủ có thể chống được bao lâu.
Nhưng Vân Dương không xông lên, vì có người nhanh tay hơn gã, và không chỉ một người.
Đó là ba thủ lĩnh tà đạo núp trong chỗ tối giờ cũng lao vào Tố Nhạc am. Ba thủ lĩnh tà đạo lai lịch bí ẩn, người bao phủ khí tử vong, quấn vải xác ướp, khí ăn mòn đậm đặc.
Vân Dương dừng bước, bình tĩnh linh giác tìm ra người đuổi thi khống chế ba chiến thi:
- Đây là ba người mà là ba chiến thi, mỗi chiến thi thực lực không yếu hơn siêu cự phách. Là ai mà có thể cùng lúc khống chế được ba chiến thi cường đại?
Lục Phụng tiên vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt đầy tia sáng trí tuệ như có thể nhìn thấu mỗi góc trong di tích tháp cổ. Cuối cùng ánh mắt Lục Phụng tiên dừng lại ở một phật tháp đổ nát. Một nam nhân áo tím đứng trên phật tháp, mặc đuổi thi bào, tay lắc chuông đuổi thi, khí thế ung dung và bá tuyệt.
Khi Lục Phụng tiên nhìn người đó thì kẻ kia cũng nhìn lại gã, cười châm chọc.
- Là động chủ Tử Minh thi động, Tử Minh Vương.
Lục Phụng tiên thu về tầm mắt, không đối đầu với Tử Minh Vương. Dù sao hai người không có ân oán, hơn nữa Tử Minh Vương là tà đạo hung dữ tu vi siêu mạnh, nếu đánh nhau không ai hơn ai.
- Chẳng phải Tử Minh thi động đã bị Thần Võ quân hủy diệt rồi sao?
- Khó tránh khỏi có vài người trốn ra. Một thi động truyền thừa mấy ngàn năm làm sao dễ dàng tiêu diệt sạch sẽ được?
Vân Dương nghĩ thông mấu chốt:
- Xem ra Tử Minh Vương đoán được Nhất Trận Phong là một quân cờ thuộc triều đình, mà triều đình tiêu diệt Tử Minh thi động. Giết Nhất Trận Phong xem như kiếm chút tiền lời.
Lục Phụng tiên nhìn hướng Pháp Hoằng điện, cười nói:
- Nếu Tử Minh Vương muốn giết Nhất Trận Phong vậy chúng ta tặng hắn nhân tình đi.
* * *
Đây là trận đại chiến kinh thiên động địa, nếu xảy ra ở bên ngoài thì phạm vi mấy trăm dặm đã hoang tàn.
Bát thú bổ thiên đồ của Võ Dương Sinh lại ngưng tụ biến thành một cự thú, răng sắc nhọn, mắt như quả cầu thủy tinh, hình dạng như rồng như cọp, uy lực mãng hoang cự thú đạp hư không nứt rạn.
Hai mươi khối thiên thạch của Trần Mặc Kim gom lại, tiếp tục đánh ra lực công kích gấp hai mươi bảy lần. Giống như thiên thạch từ vực ngoại rớt xuống, sức mạnh hủy diệt rất kinh khủng.
Lệ Hình Thiên, lão nhân hộ đạo hợp tác đánh ra thần thông "Nhật nguyệt đồng thiên" cũng không tầm thường, như có thể điên đảo thiên địa, nghịch chuyển đại thế. Một mặt trời, một mặt trăng lơ lửng trong không trung như đè lên lưng Phong Phi Vân, rất nặng nề.
Bốn người là nhân vật kinh thiên vĩ địa, trong ngàn vạn người chưa chắc có một. Bốn người hợp sức thì đáng sợ, chói mắt biết mấy.
Lúc trước Phong Phi Vân cướp vài món linh khí đều bị bốn người đánh nát, chỉ có Cực Đạo tháp linh khí nhị phẩm là hoàn hảo không tổn hao gì. Nhưng đối diện đám người này. Linh khí nhị phẩm bộc phát uy lực có hạn, không bằng hai nắm đấm tiện lợi hơn.
Ầm!
Lúc này ba chiến thi quấn vải xác ướp lao vào, như thể tập hợp vô số âm hồn, đem đến áp lực nặng nề. Những chiến thi trải qua vô số năm tháng tế luyện ra, sức chiến đấu rất lợi hại. Chiến thi đánh ra một đấm có con chân long dài trăm thước bay ra, chân long tụ tập từ quyền kình, đại biểu lực lượng một con rồng.
Ít ai nhận biết đó là ba chiến thi, đa số cho rằng đây là ba bá chủ tà đạo.
Dù đối diện bảy cao thủ thì Phong Phi Vân không lùi nửa bước. Tốc độ của đám người rất mau, thường từ chỗ này di chuyển sang hướng khác, cái bóng chỗ cũ chưa tan. Thoáng chốc đầy trời rợp bóng người như thể có hàng ngàn tu sĩ cường đại công kích.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phong Phi Vân càng mau hơn, hắn như ngư long xuyên toa giữa bảy cao thủ, tay trái như tà long, tay phải uẩn vạn thú cứng rắn chống đỡ.
Trong Tố Nhạc am, ba thiên chi kiêu nữ trợn mắt há hốc mồm nhìn, mắt chớp lia. Tâm tình các nàng rất phức tạp, như tận mắt chứng kiến một truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.