Chương 546: Uổng công làm áo cưới. (2)
Cửu Đương Gia
26/06/2015
Dưới chân núi, trong một vùng đá tảng ngổn ngang, có một đồng tử môi hồng răng trắng đang trôi nổi tại một nơi cao ba thước, trông hắn tựa như tiên đồng đi ta từ bên trong bức họa. Thân thể hư ảo, ánh mắt thành kính ngoan đạo nhìn chăm chú đỉnh chóp quả núi.
Phong Phi Vân tâm tình nặng nề, hắn nhìn bóng người nửa trong suốt này. Hắn còn nhớ đây là đích xác người giữ ải Linh Dẫn sơ kỳ của Thánh Bia, tên gọi là "Kỷ Tát Lãnh".
Kỷ Tát Lãnh đã lưu lại tên huý trên Thánh Bia vào lúc Linh Dẫn sơ kỳ, cũng từng là một thiên kiêu (người thời Hán gọi Thiền Vu của Hung Nô là thiên kiêu) vô thượng của thời đại.
Nhưng mà ánh mắt của hắn giờ phút này, cũng không biểu hiện ra sự kiêu căng ngạo mạn giống như trên Thánh Bia. Ngược lại còn bị một cỗ lực lượng áp chế được nên trông có vẻ cực kì khiêm tốn.
Tiếp tục đi về hướng phía trước, cũng không lâu lắm liền gặp phải người giữ ải Linh Dẫn trung kỳ. Đây là một tiểu nữ đồng ( bé gái), nếu so sánh Tiểu Tà Ma thì tuổi đều phải nhỏ hơn. Nàng cũng từng lưu danh trên Thánh Bia, tên gọi là Hoa Thanh Dao.
Ánh mắt của nàng cũng tụa như Kỷ Tát Lãnh, đều là mặt hướng lên đỉnh núi, cực kì khiêm tốn giống như kẻ hành hương.
Tiếp tục đi về hướng phía trước, liền gặp được người giữ ải tại các ải Linh Dẫn đỉnh cao, Tiên Căn sơ kỳ, Tiên Căn trung kỳ, Tiên Căn đỉnh cao, Thần Cơ sơ kỳ, Thần Cơ trung kỳ... mỗi một người đều chính là nhân vật vang dội cổ kim, có tên trên Thánh Bia bất diệt, được ghi vào sử sách.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại không thấy được một tia nhuệ khí trên người của bọn họ, ngược lại có một loại cảm giác đó là người hầu bị người ta thuần phục. Loại cảm giác này khiến cho Phong Phi Vân cảm thấy hơi khó có thể tin nổi, cũng có chút e dè và sợ hãi.
Không phải chứ, nhất định sẽ không. Bọn họ đều là những người ưu tú nhất tại mỗi một cảnh giới, kiêu ngạo bẩm sinh, thiên tư đáng kinh ngạc. Không có khả năng có người có thể đều khuất phục tất cả bọn họ.
Phong Phi Vân cảm giác rằng chính mình đang sinh ra ảo giác.
Tiếp tục tiến lên, dưới một vách núi hắn gặp người giữ ải Thần Cơ đỉnh cao, Long Khương Linh.
Đây chính là một vị Nữ Đế duy nhất từ lúc Thần Tấn Vương Triều khai triều tới nay, vô địch một thời đại. Tại thời đại đó, thánh uy của nàng áp chế làm cho quần hùng phải quỳ mọp vái lạy.
Nữ Đế là nhân vật như vậy, mấy ngàn năm cũng không chắc xuất hiện một người thứ hai.
Phong Phi Vân thấy hư ảnh của Long Khương Linh, thân thể bán trong suốt, đang đứng ở dưới vách núi, vẫn không nhúc nhích, cũng không có nửa phần uy áp và đế vương khí.
Bát Bộ Long Xa cũng dừng ở bên cạnh Nữ Đế, công chúa La Phù vẻ mặt đờ đẫn đang đứng ở bên cạnh Nữ Đế, vô phương đón nhận sự thật nhìn thấy trước mắt.
Phong Phi Vân cũng không cách nào đón nhận. Một đời Nữ Đế, chính là nhân vật vang dội cổ kim như thế nào, không ngờ nay lại cũng thành kính ngoan đạo nhìn về phương hướng đỉnh núi.Điều đó làm cho người ta cảm giác, phảng phất nàng đều sắp phải quỳ xuống.
Đây là một loại cảm giác bị lường gạt, làm cho không người nào có thể đón nhận.
- Ha ha!
Công chúa La Phù nở nụ cười cay đắng
- Tên lường gạt, tên lường gạt...
Phong Phi Vân đứng ở phía dưới cách đó không xa, liền nói:
- Muốn có được Thánh Bia chiếu cố số mệnh, luôn cần phải trả giá đắt, trời cao nào bỗng đột ngột có chuyện nhân bánh rơi xuống ?
- Ngươi có ý gì?
Công chúa La Phù trên mặt vẫn dùng một cái khăn màu vàng che đi, trong mắt tràn đầy vẻ uy nghiêm, trên người mặc kim bào lộng lẫy, ung dung đẹp đẽ quý giá. Rõ ràng nàng mới chỉ có mười chín tuổi, nhưng lại làm cho người ta có một loại kinh nghiệm đã từng trải lão luyện.
- Nếu muốn lưu danh trên Thánh Bia, phải lưu lại đó một tia linh hồn của chính mình.
Phong Phi Vân nói với ánh mắt nghiêm trang.
Tri thức Phong Phi Vân thu được qua sự từng trải rộng như thế nào, xưa nay hắn đã chứng kiến vô số chuyện quỷ dị, nhưng giờ phút này cũng không tránh nổi có hơi băn khoăn.
- Lưu lại một tia linh hồn...
Công chúa La Phù lầu bầu nói.
Chẳng lẽ vì lưu danh Thánh Bia, chính là lưu lại một tia linh hồn, tương tự chính mình bán đứng một tia linh hồn cho Thánh Bia, do đó chiếm được sự chiếu cố số mệnh của Thánh Bia, trở thành một anh tài tối cao của thời đại.
Điều này mặc dù có vẻ rất khó có thể tin nổi, nhưng mà cũng là giải thích duy nhất.
Kỳ thật, giờ này khắc này làm phức tạp trong lòng Phong Phi Vân và công chúa La Phù nghi hoặc lớn nhất là" Vẻn vẹn chỉ là Thánh Bia sao?"
Phong Phi Vân nhìn chăm chú công chúa La Phù mà hỏi:
- Ngươi còn muốn lưu danh trên Thánh Bia?
Trong mắt của công chúa La Phù hiện lện một sự giằng co, đây là một loại lựa chọn gian nan. Lưu danh Thánh Bia dễ như trở bàn tay, nhưng mà sau khi lưu danh thì lại phải dâng lên một tia linh hồn.
Đối với những người khác mà nói, đừng nói là dâng lên một tia linh hồn, coi như là trao hết tính mạng đều cũng nguyện ý. Có điều là đối với nữ nhân kiêu ngạo như công chúa La Phù mà nói, cái này cũng là sánh ngang với việc muốn lấy mạng của nàng, nên còn phải gian nan.
Có khả năng tưởng tượng, những người đã đạt tới danh xưng tiên hiền đó, vào lúc đưa ra sự lựa chọn như vậy, e rằng tâm tình cũng giống như công chúa La Phù giờ phút này.
Bởi cũng không ai biết, sau khi gửi một tia linh hồn ở lại chỗ này, tương lai sẽ gặp phải ách khó khăn như thế nào. Đối với cường giả chân chính mà nói, đều không mong muốn giao tánh mạng của mình để cho người khác nắm giữ ở trong tay.
Công chúa La Phù cắn chặt hàm răng rồi nói:
- Thế giới này vốn là một tòa Kim Tự Tháp, mỗi người đều nhất định có chỗ để dựa vào, không có khả năng hoàn toàn dựa vào một người là có thể tranh được cả thiên hạ. Lưu một tia linh hồn ở chỗ này, cũng không phải là làm hỏng.
Phong Phi Vân từ chối cho ý kiến mà chỉ hỏi:
- Ngươi đã quyết định ?
- Chỉ cần có thể lưu danh trên Thánh Bia, là có thể có được số mệnh của Thánh Bia, càng có thể có được vô số người ủng hộ. Khi đó việc đi lên địa vị Nữ Đế sẽ là ở trong tầm tay.
Mắt nhung của công chúa La Phù cũng gần giống đôi mắt của Nam Cung Hồng Nhan, đều rất đẹp. Chỉ là trong ánh mắt của nàng lại sinh ra sát ý.
Phong Phi Vân tự nhiên nắm bắt được sát ý trong mắt của nàng. Đây không phải là nàng sợ Phong Phi Vân tranh giành sự lưu danh trên Thánh Bia, mà là ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu.
Nàng không muốn cho bất luận kẻ nào biết được tình cảnh thật sự trong Thánh Bia, chỉ cần loại trừ Phong Phi Vân ở chỗ này, như vậy người đời sẽ không thể biết nàng đã dâng hiến một tia linh hồn cho Thánh Bia.
Chuyện này, đối với tương lai đăng cơ Nữ Đế của nàng có quan hệ rất lớn. Nàng không cho phép phát sinh chút xíu lỗi lầm.
- Xoạt!
Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, trong tích tắc đã lướt ngang đến hơn trăm trượng. Còn vị trí hắn vừa mới đứng bị một đạo Linh Mang đánh thành một cái hố to.
Phong Phi Vân tâm tình nặng nề, hắn nhìn bóng người nửa trong suốt này. Hắn còn nhớ đây là đích xác người giữ ải Linh Dẫn sơ kỳ của Thánh Bia, tên gọi là "Kỷ Tát Lãnh".
Kỷ Tát Lãnh đã lưu lại tên huý trên Thánh Bia vào lúc Linh Dẫn sơ kỳ, cũng từng là một thiên kiêu (người thời Hán gọi Thiền Vu của Hung Nô là thiên kiêu) vô thượng của thời đại.
Nhưng mà ánh mắt của hắn giờ phút này, cũng không biểu hiện ra sự kiêu căng ngạo mạn giống như trên Thánh Bia. Ngược lại còn bị một cỗ lực lượng áp chế được nên trông có vẻ cực kì khiêm tốn.
Tiếp tục đi về hướng phía trước, cũng không lâu lắm liền gặp phải người giữ ải Linh Dẫn trung kỳ. Đây là một tiểu nữ đồng ( bé gái), nếu so sánh Tiểu Tà Ma thì tuổi đều phải nhỏ hơn. Nàng cũng từng lưu danh trên Thánh Bia, tên gọi là Hoa Thanh Dao.
Ánh mắt của nàng cũng tụa như Kỷ Tát Lãnh, đều là mặt hướng lên đỉnh núi, cực kì khiêm tốn giống như kẻ hành hương.
Tiếp tục đi về hướng phía trước, liền gặp được người giữ ải tại các ải Linh Dẫn đỉnh cao, Tiên Căn sơ kỳ, Tiên Căn trung kỳ, Tiên Căn đỉnh cao, Thần Cơ sơ kỳ, Thần Cơ trung kỳ... mỗi một người đều chính là nhân vật vang dội cổ kim, có tên trên Thánh Bia bất diệt, được ghi vào sử sách.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại không thấy được một tia nhuệ khí trên người của bọn họ, ngược lại có một loại cảm giác đó là người hầu bị người ta thuần phục. Loại cảm giác này khiến cho Phong Phi Vân cảm thấy hơi khó có thể tin nổi, cũng có chút e dè và sợ hãi.
Không phải chứ, nhất định sẽ không. Bọn họ đều là những người ưu tú nhất tại mỗi một cảnh giới, kiêu ngạo bẩm sinh, thiên tư đáng kinh ngạc. Không có khả năng có người có thể đều khuất phục tất cả bọn họ.
Phong Phi Vân cảm giác rằng chính mình đang sinh ra ảo giác.
Tiếp tục tiến lên, dưới một vách núi hắn gặp người giữ ải Thần Cơ đỉnh cao, Long Khương Linh.
Đây chính là một vị Nữ Đế duy nhất từ lúc Thần Tấn Vương Triều khai triều tới nay, vô địch một thời đại. Tại thời đại đó, thánh uy của nàng áp chế làm cho quần hùng phải quỳ mọp vái lạy.
Nữ Đế là nhân vật như vậy, mấy ngàn năm cũng không chắc xuất hiện một người thứ hai.
Phong Phi Vân thấy hư ảnh của Long Khương Linh, thân thể bán trong suốt, đang đứng ở dưới vách núi, vẫn không nhúc nhích, cũng không có nửa phần uy áp và đế vương khí.
Bát Bộ Long Xa cũng dừng ở bên cạnh Nữ Đế, công chúa La Phù vẻ mặt đờ đẫn đang đứng ở bên cạnh Nữ Đế, vô phương đón nhận sự thật nhìn thấy trước mắt.
Phong Phi Vân cũng không cách nào đón nhận. Một đời Nữ Đế, chính là nhân vật vang dội cổ kim như thế nào, không ngờ nay lại cũng thành kính ngoan đạo nhìn về phương hướng đỉnh núi.Điều đó làm cho người ta cảm giác, phảng phất nàng đều sắp phải quỳ xuống.
Đây là một loại cảm giác bị lường gạt, làm cho không người nào có thể đón nhận.
- Ha ha!
Công chúa La Phù nở nụ cười cay đắng
- Tên lường gạt, tên lường gạt...
Phong Phi Vân đứng ở phía dưới cách đó không xa, liền nói:
- Muốn có được Thánh Bia chiếu cố số mệnh, luôn cần phải trả giá đắt, trời cao nào bỗng đột ngột có chuyện nhân bánh rơi xuống ?
- Ngươi có ý gì?
Công chúa La Phù trên mặt vẫn dùng một cái khăn màu vàng che đi, trong mắt tràn đầy vẻ uy nghiêm, trên người mặc kim bào lộng lẫy, ung dung đẹp đẽ quý giá. Rõ ràng nàng mới chỉ có mười chín tuổi, nhưng lại làm cho người ta có một loại kinh nghiệm đã từng trải lão luyện.
- Nếu muốn lưu danh trên Thánh Bia, phải lưu lại đó một tia linh hồn của chính mình.
Phong Phi Vân nói với ánh mắt nghiêm trang.
Tri thức Phong Phi Vân thu được qua sự từng trải rộng như thế nào, xưa nay hắn đã chứng kiến vô số chuyện quỷ dị, nhưng giờ phút này cũng không tránh nổi có hơi băn khoăn.
- Lưu lại một tia linh hồn...
Công chúa La Phù lầu bầu nói.
Chẳng lẽ vì lưu danh Thánh Bia, chính là lưu lại một tia linh hồn, tương tự chính mình bán đứng một tia linh hồn cho Thánh Bia, do đó chiếm được sự chiếu cố số mệnh của Thánh Bia, trở thành một anh tài tối cao của thời đại.
Điều này mặc dù có vẻ rất khó có thể tin nổi, nhưng mà cũng là giải thích duy nhất.
Kỳ thật, giờ này khắc này làm phức tạp trong lòng Phong Phi Vân và công chúa La Phù nghi hoặc lớn nhất là" Vẻn vẹn chỉ là Thánh Bia sao?"
Phong Phi Vân nhìn chăm chú công chúa La Phù mà hỏi:
- Ngươi còn muốn lưu danh trên Thánh Bia?
Trong mắt của công chúa La Phù hiện lện một sự giằng co, đây là một loại lựa chọn gian nan. Lưu danh Thánh Bia dễ như trở bàn tay, nhưng mà sau khi lưu danh thì lại phải dâng lên một tia linh hồn.
Đối với những người khác mà nói, đừng nói là dâng lên một tia linh hồn, coi như là trao hết tính mạng đều cũng nguyện ý. Có điều là đối với nữ nhân kiêu ngạo như công chúa La Phù mà nói, cái này cũng là sánh ngang với việc muốn lấy mạng của nàng, nên còn phải gian nan.
Có khả năng tưởng tượng, những người đã đạt tới danh xưng tiên hiền đó, vào lúc đưa ra sự lựa chọn như vậy, e rằng tâm tình cũng giống như công chúa La Phù giờ phút này.
Bởi cũng không ai biết, sau khi gửi một tia linh hồn ở lại chỗ này, tương lai sẽ gặp phải ách khó khăn như thế nào. Đối với cường giả chân chính mà nói, đều không mong muốn giao tánh mạng của mình để cho người khác nắm giữ ở trong tay.
Công chúa La Phù cắn chặt hàm răng rồi nói:
- Thế giới này vốn là một tòa Kim Tự Tháp, mỗi người đều nhất định có chỗ để dựa vào, không có khả năng hoàn toàn dựa vào một người là có thể tranh được cả thiên hạ. Lưu một tia linh hồn ở chỗ này, cũng không phải là làm hỏng.
Phong Phi Vân từ chối cho ý kiến mà chỉ hỏi:
- Ngươi đã quyết định ?
- Chỉ cần có thể lưu danh trên Thánh Bia, là có thể có được số mệnh của Thánh Bia, càng có thể có được vô số người ủng hộ. Khi đó việc đi lên địa vị Nữ Đế sẽ là ở trong tầm tay.
Mắt nhung của công chúa La Phù cũng gần giống đôi mắt của Nam Cung Hồng Nhan, đều rất đẹp. Chỉ là trong ánh mắt của nàng lại sinh ra sát ý.
Phong Phi Vân tự nhiên nắm bắt được sát ý trong mắt của nàng. Đây không phải là nàng sợ Phong Phi Vân tranh giành sự lưu danh trên Thánh Bia, mà là ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu.
Nàng không muốn cho bất luận kẻ nào biết được tình cảnh thật sự trong Thánh Bia, chỉ cần loại trừ Phong Phi Vân ở chỗ này, như vậy người đời sẽ không thể biết nàng đã dâng hiến một tia linh hồn cho Thánh Bia.
Chuyện này, đối với tương lai đăng cơ Nữ Đế của nàng có quan hệ rất lớn. Nàng không cho phép phát sinh chút xíu lỗi lầm.
- Xoạt!
Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, trong tích tắc đã lướt ngang đến hơn trăm trượng. Còn vị trí hắn vừa mới đứng bị một đạo Linh Mang đánh thành một cái hố to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.