Chương 1171: Võ gia.
Cửu Đương Gia
29/07/2015
Liễu Duệ Hâm ngước nhìn trời đêm hỗn loạn, hỏi:
- Này Phong Phi Vân, rất nhiều cường giả đến, ngươi có sợ không?
Phong Phi Vân khép hờ mắt trả lời:
- Dù sao là một đám người đến chịu chết. Là bọn họ sợ mới đúng, ta có gì mà sợ? Nhớ gọi ta là Nhất công tử, nếu để người ta biết thân phận của bản vương thì sẽ lấy nàng ra khai đao đầu tiên.
Liễu Duệ Hâm lườm Phong Phi Vân:
- Đồ mặt dày, tu vi của ngươi mạnh mấy cũng không bằng Diệp sư tỷ, Lệ sư huynh, Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim. Bọn họ cao hơn ngươi một bối phậ, năm mươi năm trước họ là nhóm đỉnh cao nhất Địa Tử phủ, sau này là bá chủ Địa Tử phủ.
Phong Phi Vân nói:
- Cơ thể hơi sợ thật.
Bộ dáng Liễu Duệ Hâm hơi đắc ý, thấy Phong Phi Vân rụt ovì là nàng hớn hở. Ai kêu hắn bắt cóc nàng? Nếu để người ta biết nàng bị đại đạo hái hoa bắt cóc hai ngày thì sẽ bị tu sĩ toàn Địa Tử phủ cười nhạo, sau này không gả đi đâu được.
Ầm!
Đột nhiên bên ngoài Tố Nhạc am bộc phát thần quang chói mắt, bảy trận pháp lóe sáng hất các tu sĩ muốn xông vào văng ra ngoài.
Phong Phi Vân khắc toàn là trận pháp siêu đẳng bên ngoài Tố Nhạc am, không đến nỗi làm đám người chết một nửa nhưng người bình thường muốn xông vào tuyệt đối không được.
Một lão nhân khá lớn tuổi cầm cây gậy gỗ, khí thế uy nghiêm:
- Có trận pháp, mọi người hãy cẩn thận!
Tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo dừng lại, canh gác bên ngoài miếu cổ rách nát gần Tố Nhạc am. Thủ lĩnh là Diệp Ti Loan và Lệ Hình Thiên, lão nhân cầm gậy gỗ là một trưởng lão hộ đạo của Nhật Nguyệt tiên giáo, tu vi mạnh hơn Diệp Ti Loan, Lệ Hình Thiên.
Không nhiều tu sĩ vào di tích tháp cổ, phe Nhật Nguyệt tiên giáo chỉ khoảng chục người nhưng toàn là cường giả. Tu sĩ mới rồi mạnh mẽ xâm nhập Tố Nhạc am là một vị nửa bước cự phách, bị trận pháp đánh trúng, bị thương rất nặng, cơ thể cháy đen. Nếu không nhờ trong người có linh khí di chuyển thì nửa bước cự phách này đã thành cục than.
- Các người nhìn xem, Nhất Trận Phong khiến Liễu sư muội bóp vai cho hắn! Thân phận của Liễu sư muội là gì? Tên trộm hái hoa này thật đáng hận!
Một thanh niên tài tuấn trong Nhật Nguyệt tiên giáo đỏ mắt định xông vào giết đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong nhưng bị Diệp Ti Loan ngăn lại.
Diệp Ti Loan nhíu mày, môi hồng hé mở:
- Đại đạo hái hoa này giỏi về đạo trận pháp, các người nhìn bên ngoài Tố Nhạc am tràn đầy trận văn đi. Chúng nó cực kỳ phức tạp, quái dị khó lường. Nếu mạnh mẽ xông vào không chừng sẽ bị giết.
Lệ Hình Thiên gật đầu, nói:
- Diệp sư muội nói đúng. Duệ Hâm còn trong tay tên trộm hái hoa, nếu chúng ta tùy tiện hành động sẽ hại nàng. An toàn của Duệ Hâm là quan trọng nhất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ba điện vũ cổ xưa rách nát bị đè sụp phát ra tiếng nổ ầm ầm, một bóng người xé gió bay tới. Thân hình như mặt trời chói mắt, siêu quần phi phàm.
Một lão nhân hộ đạo trong Nhật Nguyệt tiên giáo cảm thán rằng:
- Là Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo, tên cuồng này là người đầu tiên đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng. Giáo chủ tương lai của Thái Dương tiên giáo nếu không là Võ Dương Sinh hì còn ai nữa?
Tuy Võ Dương Sinh là một tên cuồng nhưng phải công nhận gã có tư chất tuyệt đỉnh, sức chiến đấu trên cả lão nhân hộ đạo trong Nhật Nguyệt tiên giáo.
Sóng mới xô sóng cũ.
Trên lưng Võ Dương Sinh cõng tám dị thú chiến hồn, mỗi con hung tợn như tám thần thú.
Võ Dương Sinh cười to bảo:
- Lệ Hình Thiên, Nhất Trận Phong không phải tên trộm hái hoa, nếu ngươi không dám ra tay thì để ta!
Võ Dương Sinh không tỏ vẻ kiêu ngạo, gã nói như thể đây là chuyện bình thường. Với người có tư chất như Võ Dương Sinh thì dù kiêu ngạo cũng sẽ không lộ ra mặt.
Lệ Hình Thiên, Võ Dương Sinh cùng một thế hệ. Diệp Ti Loan thì thấp hơn hai người nửa bậc. Bối phận trong Tu Tiên giới là khái niệm rất mơ hồ, chỉ có giữa thiên tài siêu đẳng mới phân chia rõ bối phận.
Thiên tài siêu đẳng tràn đầy kiêu ngạo, không ai phục ai, hai người tranh tài khí phách là bình thường.
Tu luyện hai mươi năm được gọi là thế hệ trẻ.
Tu luyện bốn mươi năm cũng được được gọi là thế hệ trẻ, thậm chí xếp chung một thời đại.
Nhưng cùng là thiên tài siêu đẳng, người tu luyện hai mươi năm không bằng người tu luyện bốn mươi năm. Chẳng lẽ bảo người tu luyện hai mươi năm tư chất không bằng người tu luyện bốn mươi năm sao? Cái này không tính như vậy.
Giữa thiên tài siêu đẳng tính bối phận rấtchính xác, cách biệt mười năm là chênh lệch rất lớn.
Lệ Hình Thiên đại biểu Nhật Nguyệt tiên giáo. Võ Dương Sinh đại biểu Thái Dương tiên giáo. Trong thế hệ trẻ hai người là đối thủ, đại biểu hai cổ tiên giáo tranh chấp mấy chục lần, có thắng có thua. Nhưng Võ Dương Sinh đã bước vào Thiên Mệnh đệ bát trọng trước Lệ Hình Thiên, gã tất nhiên đứng đầu đại biểu thế hệ bọn họ.
Lệ Hình Thiên không lên tiếng, nhưng một số cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo không nhịn được. Thái Dương tiên giáo là phân nhánh tách ra từ Nhật Nguyệt tiên giáo, bây giờ cưỡi trên đầu bọn họ. Bộ dáng Võ Dương Sinh như cố ý đến xem Nhật Nguyệt tiên giáo làm trò cười, hỏi sao bọn họ nhẫn nhịn được?
Một người nói:
- Ngươi nghĩ Nhất Trận Phong dễ đối phó vậy sao? Giáo chủ Lục Tế tiên giáo dưới tay Thái Dương tiên giáo các người bị giết trong hai chiêu, kẻ hung ác tà đạo như thế dù Võ Dương Sinh nhà ngươi đối đầu cũng không làm được gì.
Võ Dương Sinh khoanh tay đứng, hơn mười người theo sau lưng gã, trong đó có lão nhân cự phách của Thái Dương tiên giáo, có Đỗ Doanh Tâm nằm trong sáu mỹ nhân, đều là cường giả Thái Dương tiên giáo, không tầm thường chút nào. Ví dụ như Đỗ Doanh Tâm, tu vi của nàng không kém hơn Diệp Ti Loan.
- Các người không rõ tu vi của Võ gia, tuy chỉ mới bước vào Thiên Mệnh đệ bát trọng nhưng đã xếp hạng năm trên bảng chiến hồn Thái Dương tiên giáo.
Câu này là Đỗ Doanh Tâm nói, thân thể như mỹ ngọc, đầu đội công tử quan, mặc đồ nam, đầy linh khí, làm nhiều người khâm phục.
Đỗ Doanh Tâm nói Võ gia ý chỉ Võ Dương Sinh, địa biểu địa vị của gã trong Thái Dương tiên giáo bây giờ.
Còn hạng năm bảng chiến hồn ý nói sức chiến đấu của Võ Dương Sinh dã xếp hạng năm trong Thái Dương tiên giáo, tin tức này hù sợ nhiều người.
Đám tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo im lặng, bị tin tức hù sợ. Nghe đồn Kim Tàm Kinh Thái Dương tiên giáo xếp hạng ba trên bảng chiến hồn.
Diệp Ti Loan khá bình tĩnh, mắt chứa thu ba, vén tóc mai, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay hãy gác ân oán hai phe sang một bên, ai giết Nhất Trận Phong đều như nhau, quan trọng là không để hắn chạy trốn.
Đỗ Doanh Tâm đồng ý gật đầu:
- Nếu để hắn trốn thoát sẽ là đại tai nạn, người đêm nay vây công hắn sẽ ăn ngủ không yên.
Đám tu sĩ hiểu nỗi lo của hai thiên chi kiêu nữ. Các nàng một người đứng đầu, một người xếp hạng ba trong sáu mỹ nhân. Nếu hôm nay Nhất Trận Phong trốn thoát sẽ xuống tay với Diệp Ti Loan, Đỗ Doanh Tâm.
Một nam nhân mặc đạo bào bước ra khỏi Thái Dương tiên giáo, nói:
- Hai vị tiên nữ đừng lo, Lăng Cổ Duyệt tại hạ sẽ đi lấy đầu của hắn!
- Này Phong Phi Vân, rất nhiều cường giả đến, ngươi có sợ không?
Phong Phi Vân khép hờ mắt trả lời:
- Dù sao là một đám người đến chịu chết. Là bọn họ sợ mới đúng, ta có gì mà sợ? Nhớ gọi ta là Nhất công tử, nếu để người ta biết thân phận của bản vương thì sẽ lấy nàng ra khai đao đầu tiên.
Liễu Duệ Hâm lườm Phong Phi Vân:
- Đồ mặt dày, tu vi của ngươi mạnh mấy cũng không bằng Diệp sư tỷ, Lệ sư huynh, Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim. Bọn họ cao hơn ngươi một bối phậ, năm mươi năm trước họ là nhóm đỉnh cao nhất Địa Tử phủ, sau này là bá chủ Địa Tử phủ.
Phong Phi Vân nói:
- Cơ thể hơi sợ thật.
Bộ dáng Liễu Duệ Hâm hơi đắc ý, thấy Phong Phi Vân rụt ovì là nàng hớn hở. Ai kêu hắn bắt cóc nàng? Nếu để người ta biết nàng bị đại đạo hái hoa bắt cóc hai ngày thì sẽ bị tu sĩ toàn Địa Tử phủ cười nhạo, sau này không gả đi đâu được.
Ầm!
Đột nhiên bên ngoài Tố Nhạc am bộc phát thần quang chói mắt, bảy trận pháp lóe sáng hất các tu sĩ muốn xông vào văng ra ngoài.
Phong Phi Vân khắc toàn là trận pháp siêu đẳng bên ngoài Tố Nhạc am, không đến nỗi làm đám người chết một nửa nhưng người bình thường muốn xông vào tuyệt đối không được.
Một lão nhân khá lớn tuổi cầm cây gậy gỗ, khí thế uy nghiêm:
- Có trận pháp, mọi người hãy cẩn thận!
Tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo dừng lại, canh gác bên ngoài miếu cổ rách nát gần Tố Nhạc am. Thủ lĩnh là Diệp Ti Loan và Lệ Hình Thiên, lão nhân cầm gậy gỗ là một trưởng lão hộ đạo của Nhật Nguyệt tiên giáo, tu vi mạnh hơn Diệp Ti Loan, Lệ Hình Thiên.
Không nhiều tu sĩ vào di tích tháp cổ, phe Nhật Nguyệt tiên giáo chỉ khoảng chục người nhưng toàn là cường giả. Tu sĩ mới rồi mạnh mẽ xâm nhập Tố Nhạc am là một vị nửa bước cự phách, bị trận pháp đánh trúng, bị thương rất nặng, cơ thể cháy đen. Nếu không nhờ trong người có linh khí di chuyển thì nửa bước cự phách này đã thành cục than.
- Các người nhìn xem, Nhất Trận Phong khiến Liễu sư muội bóp vai cho hắn! Thân phận của Liễu sư muội là gì? Tên trộm hái hoa này thật đáng hận!
Một thanh niên tài tuấn trong Nhật Nguyệt tiên giáo đỏ mắt định xông vào giết đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong nhưng bị Diệp Ti Loan ngăn lại.
Diệp Ti Loan nhíu mày, môi hồng hé mở:
- Đại đạo hái hoa này giỏi về đạo trận pháp, các người nhìn bên ngoài Tố Nhạc am tràn đầy trận văn đi. Chúng nó cực kỳ phức tạp, quái dị khó lường. Nếu mạnh mẽ xông vào không chừng sẽ bị giết.
Lệ Hình Thiên gật đầu, nói:
- Diệp sư muội nói đúng. Duệ Hâm còn trong tay tên trộm hái hoa, nếu chúng ta tùy tiện hành động sẽ hại nàng. An toàn của Duệ Hâm là quan trọng nhất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ba điện vũ cổ xưa rách nát bị đè sụp phát ra tiếng nổ ầm ầm, một bóng người xé gió bay tới. Thân hình như mặt trời chói mắt, siêu quần phi phàm.
Một lão nhân hộ đạo trong Nhật Nguyệt tiên giáo cảm thán rằng:
- Là Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo, tên cuồng này là người đầu tiên đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng. Giáo chủ tương lai của Thái Dương tiên giáo nếu không là Võ Dương Sinh hì còn ai nữa?
Tuy Võ Dương Sinh là một tên cuồng nhưng phải công nhận gã có tư chất tuyệt đỉnh, sức chiến đấu trên cả lão nhân hộ đạo trong Nhật Nguyệt tiên giáo.
Sóng mới xô sóng cũ.
Trên lưng Võ Dương Sinh cõng tám dị thú chiến hồn, mỗi con hung tợn như tám thần thú.
Võ Dương Sinh cười to bảo:
- Lệ Hình Thiên, Nhất Trận Phong không phải tên trộm hái hoa, nếu ngươi không dám ra tay thì để ta!
Võ Dương Sinh không tỏ vẻ kiêu ngạo, gã nói như thể đây là chuyện bình thường. Với người có tư chất như Võ Dương Sinh thì dù kiêu ngạo cũng sẽ không lộ ra mặt.
Lệ Hình Thiên, Võ Dương Sinh cùng một thế hệ. Diệp Ti Loan thì thấp hơn hai người nửa bậc. Bối phận trong Tu Tiên giới là khái niệm rất mơ hồ, chỉ có giữa thiên tài siêu đẳng mới phân chia rõ bối phận.
Thiên tài siêu đẳng tràn đầy kiêu ngạo, không ai phục ai, hai người tranh tài khí phách là bình thường.
Tu luyện hai mươi năm được gọi là thế hệ trẻ.
Tu luyện bốn mươi năm cũng được được gọi là thế hệ trẻ, thậm chí xếp chung một thời đại.
Nhưng cùng là thiên tài siêu đẳng, người tu luyện hai mươi năm không bằng người tu luyện bốn mươi năm. Chẳng lẽ bảo người tu luyện hai mươi năm tư chất không bằng người tu luyện bốn mươi năm sao? Cái này không tính như vậy.
Giữa thiên tài siêu đẳng tính bối phận rấtchính xác, cách biệt mười năm là chênh lệch rất lớn.
Lệ Hình Thiên đại biểu Nhật Nguyệt tiên giáo. Võ Dương Sinh đại biểu Thái Dương tiên giáo. Trong thế hệ trẻ hai người là đối thủ, đại biểu hai cổ tiên giáo tranh chấp mấy chục lần, có thắng có thua. Nhưng Võ Dương Sinh đã bước vào Thiên Mệnh đệ bát trọng trước Lệ Hình Thiên, gã tất nhiên đứng đầu đại biểu thế hệ bọn họ.
Lệ Hình Thiên không lên tiếng, nhưng một số cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo không nhịn được. Thái Dương tiên giáo là phân nhánh tách ra từ Nhật Nguyệt tiên giáo, bây giờ cưỡi trên đầu bọn họ. Bộ dáng Võ Dương Sinh như cố ý đến xem Nhật Nguyệt tiên giáo làm trò cười, hỏi sao bọn họ nhẫn nhịn được?
Một người nói:
- Ngươi nghĩ Nhất Trận Phong dễ đối phó vậy sao? Giáo chủ Lục Tế tiên giáo dưới tay Thái Dương tiên giáo các người bị giết trong hai chiêu, kẻ hung ác tà đạo như thế dù Võ Dương Sinh nhà ngươi đối đầu cũng không làm được gì.
Võ Dương Sinh khoanh tay đứng, hơn mười người theo sau lưng gã, trong đó có lão nhân cự phách của Thái Dương tiên giáo, có Đỗ Doanh Tâm nằm trong sáu mỹ nhân, đều là cường giả Thái Dương tiên giáo, không tầm thường chút nào. Ví dụ như Đỗ Doanh Tâm, tu vi của nàng không kém hơn Diệp Ti Loan.
- Các người không rõ tu vi của Võ gia, tuy chỉ mới bước vào Thiên Mệnh đệ bát trọng nhưng đã xếp hạng năm trên bảng chiến hồn Thái Dương tiên giáo.
Câu này là Đỗ Doanh Tâm nói, thân thể như mỹ ngọc, đầu đội công tử quan, mặc đồ nam, đầy linh khí, làm nhiều người khâm phục.
Đỗ Doanh Tâm nói Võ gia ý chỉ Võ Dương Sinh, địa biểu địa vị của gã trong Thái Dương tiên giáo bây giờ.
Còn hạng năm bảng chiến hồn ý nói sức chiến đấu của Võ Dương Sinh dã xếp hạng năm trong Thái Dương tiên giáo, tin tức này hù sợ nhiều người.
Đám tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo im lặng, bị tin tức hù sợ. Nghe đồn Kim Tàm Kinh Thái Dương tiên giáo xếp hạng ba trên bảng chiến hồn.
Diệp Ti Loan khá bình tĩnh, mắt chứa thu ba, vén tóc mai, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay hãy gác ân oán hai phe sang một bên, ai giết Nhất Trận Phong đều như nhau, quan trọng là không để hắn chạy trốn.
Đỗ Doanh Tâm đồng ý gật đầu:
- Nếu để hắn trốn thoát sẽ là đại tai nạn, người đêm nay vây công hắn sẽ ăn ngủ không yên.
Đám tu sĩ hiểu nỗi lo của hai thiên chi kiêu nữ. Các nàng một người đứng đầu, một người xếp hạng ba trong sáu mỹ nhân. Nếu hôm nay Nhất Trận Phong trốn thoát sẽ xuống tay với Diệp Ti Loan, Đỗ Doanh Tâm.
Một nam nhân mặc đạo bào bước ra khỏi Thái Dương tiên giáo, nói:
- Hai vị tiên nữ đừng lo, Lăng Cổ Duyệt tại hạ sẽ đi lấy đầu của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.