Chương 551: Ý định giết người lại xuất hiện. (2)
Cửu Đương Gia
27/06/2015
Phong Phi Vân dừng một chút, môi giật giật, lại hỏi:
- Còn hồng nhan kia?
Tiếng cười của Vương Mãnh chợt tắt, hắn nói nghiêm túc:
- Sư thúc, Nam Cung cô nương chính là nặng tình nặng nghĩa đối với ngươi, đồng thời đánh nhau cùng ba vị Bán Bộ Cự Kình. Vì không cho bọn họ quấy nhiễu ngươi xông vào Thánh Bia, Nam Cung cô nương bị ba vị Bán Bộ Cự Kình liên thủ đả thương, từ giữa không trung rơi xuống, áo bào trắng nhiễm đỏ máu.
Phong Phi Vân tóm lấy vạt áo Vương Mãnh, cơ hồ phải nhấc hắn lên, trầm giọng hỏi:
- Nàng bị làm sao vậy?
- Lúc trước nàng mặc Ẩn Tàm Sa La, nếu như đánh lén, đừng nói là ba vị Bán Bộ Cự Kình, chính là một vị Cự Kình đều sẽ chết ở trong tay nàng. Nhưng mà trong loại tình huống này, nàng nhất định chỉ có thể lấy cứng chọi cứng. Nếu không, Bán Bộ Cự Kình tùy ý một kích, đều có thể loại trừ sư thúc ngươi thành tro...
Phong Phi Vân hỏi:
- Ngươi nói thừa nhiều như vậy để làm chi, ta hỏi ngươi nàng như thế nào ?
- Lúc ấy... hừm, được rồi, Nam Cung cô nương bị thương thoát đi, đã dẫn ba vị Bán Bộ Cự Kình đi. Hiện tại rốt cuộc như thế nào, ta cũng không biết a!
Vương Mãnh nói có hơi vô tội.
Phong Phi Vân buông lỏng tay ra, trong mắt lộ vẻ suy tư sâu sắc.
Một đám hỏa cầu từ xa xa lao đến, mang theo Hỏa Diễm cực nóng, bên trong vẫn còn bao vây lấy một tảng đá đường kính hơn mười thước lớn. Phong Phi Vân và Vương Mãnh vội vàng tránh sang hai bên.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Vị trí bọn họ mới rồi còn đứng đã bị quả hỏa cầu cực lớn nện xuyênqua, để lộ ra một cái hố lửa thật lớn.
- Hưu hưu!
Hai đạo âm thanh xé gió truyền đến, hai đệ tử Sâm La Điện mặc áo bào đen đã tìm đến, đều là khoảng hai mươi tuổi.Trên người có dị thú chiến hồn màu đen đang quay quanh, sát khí trên người khiến mặt đất đều biến thành nám đen.
Hai người đều là anh tài nghịch thiên cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, chiến lực không phải chuyện đùa.
Một người trong đó cười lạnh
- Yêu Ma Chi Tử, mạng của ngươi thật đúng là đủ lớn, ngay cả công chúa La Phù cũng không thể giết ngươi.
- Phong Phi Vân, ngươi thật sự là đủ bi kịch, lại bị người khác đoạt đi cơ hội lưu danh Thánh Bia. Hôm nay chúng ta sẽ tiễn đưa ngươi lên đường.
Tên còn lại cười một tiếng lạnh lẽo nham hiểm, lại lần nữa giở Linh Thông ra. Hắn ngưng tụ ra một quả hỏa cầu thật lớn, cũng vẫn có đường kính hơn mười thước như trước, trông tựa như một chiếc Hỏa Lô Đồng Sơn.
Phong Phi Vân khinh thường cười một tiếng:
- Ta coi như không lưu danh trên Thánh Bia, cũng không phải hai người các ngươi có thể giết được ta.
- Rầm!
Phong Phi Vân xuất ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, thi triển ra chiến uy của Linh Khí, trực tiếp giết chết tươi một đệ tử Sâm La Điện, mà ngay cả hỏa cầu do hắn ngưng luyện ra đều bị chia năm xẻ bảy, cứ thế dính vào áo bào trên người hắn rồi bốc cháy, đốt thân thể hắn thành Hư Vô.
Chỉ một chiêu, liền loại trừ một tu sĩ cấp Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.
Anh tài nghịch thiên khác của Sâm La Điện lúc trước cho là Phong Phi Vân mới ở cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn mà thôi, chính mình so với hắn vẫn còn cao hơn một đại cảnh giới, sao lại sợ hắn?
Nhưng mà giờ phút này lại bị hù dọa !
Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn chòng chọc vào làm cho anh tài nghịch thiên Sâm La Điện này sợ đến lui về phía sau một bước, vội vàng nói:
- Phong... Phong Phi Vân, cường giả thế hệ trước của Sâm La Điện chúng ta sẽ đến đây hơn mười vị, lập tức sẽ chạy tới. Trong đó còn có phó Điện Chủ cực mạnh cấp bậc Cự Kình, đều là vì loại trừ ngươi. Ngươi không trốn thoát đâu.
Vị anh tài nghịch thiên này bị khí thế trên người Phong Phi Vân áp chế đến không ngừng lui về phía sau, cuối cùng trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
- Chạy thoát được sao?
Phong Phi Vân mang theo Bạch Thạch Cự Đao, thân thể hóa thành ánh sáng lung linh, tốc độ nhanh đến không thấy bóng dáng. Chỉ thoáng chớp mắt liền lại xuất hiện ra ở trước mặt vị anh tài nghịch thiên củaSâm La Điện. Một đạo Long Ảnh trắng xóa bổ đi ra ngoài, ngay cả lực để đánh lại hắn cũng không có, thân thể liền xẻ ra làm hai bay về hai bên văng đi ra xa, nội tạng rơi vãi cùng đường.
Vương Mãnh có hơi kinh ngạc nhìn chăm chú Phong Phi Vân, thế này cũng quá kiêu ngạo mạnh mẽ, lại nhảy một đại cảnh giới giết người mà đều như vậy dễ dàng. Hắn hỏi có hơi run rẩy:
- Sư thúc, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn trời cao, cảm giác được từ chân trời có một cỗ sát khí dời núi lấp biển đang vọt tới, không biết bao nhiêu cường giả muốn lấy tính mạng của hắn.
Phong Phi Vân mặc dù không có lưu danh trên Thánh Bia, nhưng mà cũng là thật sự đánh bại Nạp Lan Hồng Đào cùng cảnh giới, có thể nói là thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều, tiềm lực vô cùng vô tận, tương lai liền không có giới hạn.
Phàm là những người từng có khúc mắc với Phong Phi Vân, thì cũng không muốn nhìn thấy hắn thực sự trưởng thành, phải loại trừ hắn từ trong nôi.
- Trên đường Cổ Đạo ra khỏi quận Tam Thánh khẳng định đã có vô số cường giả mai phục. Hiện tại nếu như quay về Vạn Tượng Tháp, quả thực chính là một con đường chết.
Trong mắt Phong Phi Vân mang theo vài phần dáng vẻ lo lắng.
Vương Mãnh nói:
- Chính là cường giả Sâm La Điện đã chạy tới, trong đó nhất định là có tu sĩ cấp Thiên Mệnh khác, thậm chí thật sự có thể có mạnh nhất cấp bậc Cự Kình. Những người này thần thức cường đại, trong đó càng là tinh thông suy tính đạo người. Nếu như ở lại quận Tam Thánh, đó cũng là một con đường chết.
Hắn lại nói:
- Sư thúc, nếu không chúng ta thừa dịp lúc những cường giả này còn chưa tìm đến, nhanh chóng mở một đường máu, có lẽ có khả năng xông ra được.
Phong Phi Vân lắc đầu, đáp:
- Đi, chúng ta đi Thiên Hoa Cổ Thành.
Vương Mãnh không giải thích được, ngây ra như vậy mà hỏi:
- Đi Thiên Hoa Cổ Thành để làm chi? Nơi đó tụ tập tu sĩ càng nhiều, có rất nhiều người đều muốn lấy mạng của ngươi.
- Cứ đi rồi ngươi sẽ biết rõ, Thiên Hoa Cổ Thành chính là con đường sống duy nhất. Lần này ta muốn cho những người muốn giết ta phải chịu không nổi.
Trong mắt Phong Phi Vân hiện lên một tia sáng vui vẻ.
...
Sau khi băng cung của Vũ Hóa Mộ Nguyên chìm vào lòng đất, khí trời cả quận Tam Thánh liền bắt đầu ấm lại. Đại tuyết tan rã, mây mù tan đi, một vầng mặt trời chói chang lại ló ra từ trong tầng mây.
Đúng là lúc cuối xuân đầu hạ, vốn là ánh nắng tươi sáng, thái dương chiếu trên soi.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, có hình bóng con cự mãng ( rắn lớn) đang lao vun vút ở bên trong mây.Một ông lão trênngười mặc chiến giáp Huyền Vũ màu đen đang đứng ở trên đỉnh đầu con cự mãng.
Còn có con Kim Sư thân hình dài mấy chục thước đang đập cánh hăng hái phi hành.
...
Trên màn trời sát khí cuồn cuộn, long gầm hổ rống, không biết có bao nhiêu cường giả đang đuổi giết Phong Phi Vân.
- Còn hồng nhan kia?
Tiếng cười của Vương Mãnh chợt tắt, hắn nói nghiêm túc:
- Sư thúc, Nam Cung cô nương chính là nặng tình nặng nghĩa đối với ngươi, đồng thời đánh nhau cùng ba vị Bán Bộ Cự Kình. Vì không cho bọn họ quấy nhiễu ngươi xông vào Thánh Bia, Nam Cung cô nương bị ba vị Bán Bộ Cự Kình liên thủ đả thương, từ giữa không trung rơi xuống, áo bào trắng nhiễm đỏ máu.
Phong Phi Vân tóm lấy vạt áo Vương Mãnh, cơ hồ phải nhấc hắn lên, trầm giọng hỏi:
- Nàng bị làm sao vậy?
- Lúc trước nàng mặc Ẩn Tàm Sa La, nếu như đánh lén, đừng nói là ba vị Bán Bộ Cự Kình, chính là một vị Cự Kình đều sẽ chết ở trong tay nàng. Nhưng mà trong loại tình huống này, nàng nhất định chỉ có thể lấy cứng chọi cứng. Nếu không, Bán Bộ Cự Kình tùy ý một kích, đều có thể loại trừ sư thúc ngươi thành tro...
Phong Phi Vân hỏi:
- Ngươi nói thừa nhiều như vậy để làm chi, ta hỏi ngươi nàng như thế nào ?
- Lúc ấy... hừm, được rồi, Nam Cung cô nương bị thương thoát đi, đã dẫn ba vị Bán Bộ Cự Kình đi. Hiện tại rốt cuộc như thế nào, ta cũng không biết a!
Vương Mãnh nói có hơi vô tội.
Phong Phi Vân buông lỏng tay ra, trong mắt lộ vẻ suy tư sâu sắc.
Một đám hỏa cầu từ xa xa lao đến, mang theo Hỏa Diễm cực nóng, bên trong vẫn còn bao vây lấy một tảng đá đường kính hơn mười thước lớn. Phong Phi Vân và Vương Mãnh vội vàng tránh sang hai bên.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Vị trí bọn họ mới rồi còn đứng đã bị quả hỏa cầu cực lớn nện xuyênqua, để lộ ra một cái hố lửa thật lớn.
- Hưu hưu!
Hai đạo âm thanh xé gió truyền đến, hai đệ tử Sâm La Điện mặc áo bào đen đã tìm đến, đều là khoảng hai mươi tuổi.Trên người có dị thú chiến hồn màu đen đang quay quanh, sát khí trên người khiến mặt đất đều biến thành nám đen.
Hai người đều là anh tài nghịch thiên cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, chiến lực không phải chuyện đùa.
Một người trong đó cười lạnh
- Yêu Ma Chi Tử, mạng của ngươi thật đúng là đủ lớn, ngay cả công chúa La Phù cũng không thể giết ngươi.
- Phong Phi Vân, ngươi thật sự là đủ bi kịch, lại bị người khác đoạt đi cơ hội lưu danh Thánh Bia. Hôm nay chúng ta sẽ tiễn đưa ngươi lên đường.
Tên còn lại cười một tiếng lạnh lẽo nham hiểm, lại lần nữa giở Linh Thông ra. Hắn ngưng tụ ra một quả hỏa cầu thật lớn, cũng vẫn có đường kính hơn mười thước như trước, trông tựa như một chiếc Hỏa Lô Đồng Sơn.
Phong Phi Vân khinh thường cười một tiếng:
- Ta coi như không lưu danh trên Thánh Bia, cũng không phải hai người các ngươi có thể giết được ta.
- Rầm!
Phong Phi Vân xuất ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, thi triển ra chiến uy của Linh Khí, trực tiếp giết chết tươi một đệ tử Sâm La Điện, mà ngay cả hỏa cầu do hắn ngưng luyện ra đều bị chia năm xẻ bảy, cứ thế dính vào áo bào trên người hắn rồi bốc cháy, đốt thân thể hắn thành Hư Vô.
Chỉ một chiêu, liền loại trừ một tu sĩ cấp Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.
Anh tài nghịch thiên khác của Sâm La Điện lúc trước cho là Phong Phi Vân mới ở cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn mà thôi, chính mình so với hắn vẫn còn cao hơn một đại cảnh giới, sao lại sợ hắn?
Nhưng mà giờ phút này lại bị hù dọa !
Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn chòng chọc vào làm cho anh tài nghịch thiên Sâm La Điện này sợ đến lui về phía sau một bước, vội vàng nói:
- Phong... Phong Phi Vân, cường giả thế hệ trước của Sâm La Điện chúng ta sẽ đến đây hơn mười vị, lập tức sẽ chạy tới. Trong đó còn có phó Điện Chủ cực mạnh cấp bậc Cự Kình, đều là vì loại trừ ngươi. Ngươi không trốn thoát đâu.
Vị anh tài nghịch thiên này bị khí thế trên người Phong Phi Vân áp chế đến không ngừng lui về phía sau, cuối cùng trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
- Chạy thoát được sao?
Phong Phi Vân mang theo Bạch Thạch Cự Đao, thân thể hóa thành ánh sáng lung linh, tốc độ nhanh đến không thấy bóng dáng. Chỉ thoáng chớp mắt liền lại xuất hiện ra ở trước mặt vị anh tài nghịch thiên củaSâm La Điện. Một đạo Long Ảnh trắng xóa bổ đi ra ngoài, ngay cả lực để đánh lại hắn cũng không có, thân thể liền xẻ ra làm hai bay về hai bên văng đi ra xa, nội tạng rơi vãi cùng đường.
Vương Mãnh có hơi kinh ngạc nhìn chăm chú Phong Phi Vân, thế này cũng quá kiêu ngạo mạnh mẽ, lại nhảy một đại cảnh giới giết người mà đều như vậy dễ dàng. Hắn hỏi có hơi run rẩy:
- Sư thúc, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn trời cao, cảm giác được từ chân trời có một cỗ sát khí dời núi lấp biển đang vọt tới, không biết bao nhiêu cường giả muốn lấy tính mạng của hắn.
Phong Phi Vân mặc dù không có lưu danh trên Thánh Bia, nhưng mà cũng là thật sự đánh bại Nạp Lan Hồng Đào cùng cảnh giới, có thể nói là thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều, tiềm lực vô cùng vô tận, tương lai liền không có giới hạn.
Phàm là những người từng có khúc mắc với Phong Phi Vân, thì cũng không muốn nhìn thấy hắn thực sự trưởng thành, phải loại trừ hắn từ trong nôi.
- Trên đường Cổ Đạo ra khỏi quận Tam Thánh khẳng định đã có vô số cường giả mai phục. Hiện tại nếu như quay về Vạn Tượng Tháp, quả thực chính là một con đường chết.
Trong mắt Phong Phi Vân mang theo vài phần dáng vẻ lo lắng.
Vương Mãnh nói:
- Chính là cường giả Sâm La Điện đã chạy tới, trong đó nhất định là có tu sĩ cấp Thiên Mệnh khác, thậm chí thật sự có thể có mạnh nhất cấp bậc Cự Kình. Những người này thần thức cường đại, trong đó càng là tinh thông suy tính đạo người. Nếu như ở lại quận Tam Thánh, đó cũng là một con đường chết.
Hắn lại nói:
- Sư thúc, nếu không chúng ta thừa dịp lúc những cường giả này còn chưa tìm đến, nhanh chóng mở một đường máu, có lẽ có khả năng xông ra được.
Phong Phi Vân lắc đầu, đáp:
- Đi, chúng ta đi Thiên Hoa Cổ Thành.
Vương Mãnh không giải thích được, ngây ra như vậy mà hỏi:
- Đi Thiên Hoa Cổ Thành để làm chi? Nơi đó tụ tập tu sĩ càng nhiều, có rất nhiều người đều muốn lấy mạng của ngươi.
- Cứ đi rồi ngươi sẽ biết rõ, Thiên Hoa Cổ Thành chính là con đường sống duy nhất. Lần này ta muốn cho những người muốn giết ta phải chịu không nổi.
Trong mắt Phong Phi Vân hiện lên một tia sáng vui vẻ.
...
Sau khi băng cung của Vũ Hóa Mộ Nguyên chìm vào lòng đất, khí trời cả quận Tam Thánh liền bắt đầu ấm lại. Đại tuyết tan rã, mây mù tan đi, một vầng mặt trời chói chang lại ló ra từ trong tầng mây.
Đúng là lúc cuối xuân đầu hạ, vốn là ánh nắng tươi sáng, thái dương chiếu trên soi.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, có hình bóng con cự mãng ( rắn lớn) đang lao vun vút ở bên trong mây.Một ông lão trênngười mặc chiến giáp Huyền Vũ màu đen đang đứng ở trên đỉnh đầu con cự mãng.
Còn có con Kim Sư thân hình dài mấy chục thước đang đập cánh hăng hái phi hành.
...
Trên màn trời sát khí cuồn cuộn, long gầm hổ rống, không biết có bao nhiêu cường giả đang đuổi giết Phong Phi Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.