Chương 483: Yến Tử Vũ.
Cửu Đương Gia
23/06/2015
- Đây là thủ đoạn của tà tông sao? Binh đấu binh, tướng đấu tướng. Một đời tuổi trẻ tranh phong, thế hệ trước nhúng tay vào làm gì?
...
Rất nhiều người nơi này đều bất bình thay cho Thần Vũ quân Thiên phu trưởng vừa xuất hiện, đương nhiên cũng có người tiếc hận, cảm thán tuyệt địa nhân kiệt vừa tỏa hào quang đã bị người ta chém giết.
Ngay cả Nạp Lan Tuyết Táng cũng thu hồi sáu kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên trời cao, sau đó quát lớn:
- Người phương nào xen vào chuyện của người khác?
Lôi điện vừa rồi xuất hiện quá kỳ quái, ngay cả hắn cũng cảm thấy cường giả thế hệ trước ra tay.
Trong hư không xuất hiện rung động, một lão giả áo đen phá không hiện ra, thần hình hư ảo, âm thanh mờ ảo nói:
- Một đời tuổi trẻ tranh phong, người thế hệ trước tuyệt đối sẽ không ra tay! Sinh tử do mệnh, không thắng thì chết!
Lão giả nói lời này rất kiên định, không để cho bất luận kẻ nào hoài nghi, nói xong lại biến mất trong hư không.
Trong Thiên Hoa thanh cổ quả nhiên có tu sĩ trưởng bối tà tông.
- Ai mà tin chứ? Người tà tông các ngươi không làm theo quy củ, coi chừng gặp cả tu tiên giới chế tài.
Vương Mãnh hét lớn một tiếng, trong lòng rất tức giận.
Những người khác thần sắc xúc động phẫn nộ, cảm xúc bị lừa dối tăng vọt, một đời tuổi trẻ tranh hùng, tu sĩ lớp người già không được can thiệp, một khi can thiệp, vậy ý nghĩa hai thế lực bộc phát chiến tranh toàn diện.
- Ta tin tưởng!
Một âm thanh vang lên.
Sâu trong rừng mai có một bệ đá, có hai nam tử mặc nho y trắng đang đánh cờ tại đó, nam tử vừa mới nói chuyện ngồi ở bên trái.
Bọn họ từ đầu tới cuối đều đang đánh cờ, nhưng mà cho tới giờ khắc này mới có người phát hiện bọn họ tồn tại, trước đây chưa có ai chú ý hai người đánh cờ ở sâu trong rừng mai.
Nam tử ngồi bên trái trên đầu đeo khăn, có một cây bút đồng cắm vào búi tóc, vững chắc búi tóc, một tay đang cầm quân cờ suy tư, một tay cầm thẻ tre, hắn đang nhất tâm nhị dụng.
Nếu có người khác như thế, nhất định sẽ làm cho người này bất mãn, đã đánh cờ, nên toàn lực ứng phó.
Vừa đánh cờ vừa xem sách, đối với kỳ thủ nào cũng là sỉ nhục.
Nhưng mà nam tử ngồi đối diện không có chút tức giận nào cả, thậm chí hận không thể giao thêm vài quyển sách cho hắn, tốt nhất là an trí một giai nhân tuyệt sắc trong ngực của hắn thì tốt nhất.
Chỉ cần có thể làm hắn phân tâm, làm cho hắn thua một ván thì thế nào cũng được, nhưng mà chưa từng thua qua.
- Đó là đệ nhất quỷ tài Vạn Tượng Tháp, Thiên Toán thư sinh. Ngồi đối diện hắn là...
Một đệ tử Vạn Tượng Tháp nhìn ra xa xa, kích động không thôi, nhận ra Thiên Toán thư sinh.
Tất Trữ Suất giờ phút này an vị trên một cây mai ở góc tây bắc, mang theo mũ rơm trên đầu, từ xa xa nhìn xuyên thấu qua rừng mai, nhìn thấy hai nam tử áo trắng đánh cờ.
- Là hắn!
Trong lòng Tất Trữ Suất nhảy dựng lên, chân trượt một cái, té xuống gốc mai.
- khốn kiếp... Ai ôi!!!...
Hai nam tử áo trắng tới đã lâu, nhưng mà cho tới giờ khắc này mới khiến người ta phát giác được, tu vị quả thực thâm bất khả trắc.
Hừ!
Hừ lạnh một tiếng vang lên trong tầng mây, như thần sét xuyên qua trời cao.
- Vạn Tượng Tháp vẫn chỉ có một đám người này, ta tới thăm các ngươi một chút xem có bao nhiêu cân lượng.
Ầm ầm!
Một thiên đao màu đen phá vỡ tầng mây, dài đến mấy chục thước, thân đao dày nhưng mang theo sắc bén khôn cùng.
Một đao chém xuống không khí run rẩy vỡ nát, giống như một tòa núi lớn bị chém thành hai nửa.
Mấy chục tu sĩ tu vị thấp, không chịu nổi đao uy này, làn da bị cắt vỡ, thân thể trực tiếp bị áp nằm rạp trên mặt đất.
Lực lượng này đã không phải là lực lượng phàm tục, không phải tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh thì không cách nào thi triển được.
Bành!
Nam tử nho y ngồi đối diện Thiên Toán thư sinh vẫn chuyên chú cầm quân cờ, đang suy tư nên hạ cờ thế nào, nhíu mày thật lâu.
Hắn duỗi hai ngón tay thon dài ra trực tiếp kẹp lấy một góc nhỏ của thiên đao.
Đây là một thanh linh khí ngưng tụ thành thiên đao mấy chục thước, không biết ẩn chứa bao nhiêu uy lực, nhưng mà bị hắn kẹp lấy giống như không dùng nửa phần khí lực, lộ ra bộ dáng nhẹ nhõm.
Một màn này dọa nhiều người, trong hư không truyền ra tiếng hít khí lạnh.
Cái này... Làm sao có thể...
Oanh!
Ngón tay của hắn bắn ra, thiên đao vỡ vụn, mảnh vỡ bay trở về như mưa, trong hư không máu tươi vẩy ra, có tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba bóng người mặc hắc bào rơi xuống đất.
- Đệ tứ điện hạ, ngươi an tâm chớ vội mới tốt. Vạn Tượng Tháp và tà tông tất có một trận chiến, nhưng mà phải chờ ở bờ thánh hồ, không phải hôm nay.
Nam tử mặc nho y màu trắng lúc này hạ cờ, vị trí hạ cờ có một mảnh hoa mai trắng.
Người vừa ra tay chính là tứ điện hạ Sâm La Điện, nhưng bị nam tử áo trắng này dùng ngón tay đánh nát thiên đao, đoạn đao bay trở về chém giết ba tên tu sĩ trưởng bối, bọn họ té xuống thành thịt nát.
Một đám đệ tử Vạn Tượng Tháp đại hỉ, trực tiếp nhảy dựng lên, hét lớn:
- Rốt cuộc ta biết hắn là ai rồi, hắn chính là người xếp thứ nhất Bách Tháp Bảng.
- Tuyết sơn cô yến, Yến Tử Vũ.
Có người trực tiếp hô to danh hào của hắn.
- Đúng, chắc chắn sẽ không có sai. Có thể đánh cờ với Thiên Toán thư sinh cũng chỉ có Yến Tử Vũ, hai người chính là một đời trẻ tuổi một văn một võ của Vạn Tượng Tháp, hai người cao cấp nhất.
- Người tính toán có sai sót, tuyết sơn cô yến Yến Tử Vũ!
...
Đệ tử Vạn Tượng Tháp kích động không thôi, có hai người này tới đây, tà tông không thể càn quấy.
Tuy Thích Dạ Lai chính là thiên tài cấp sử thi, nhưng mà mới vừa vặn đột phá Thiên Mệnh đệ nhất trọng mà thôi, vẫn không thể chống lại thiên tài cao cấp nhất của Vạn Tượng Tháp.
Yến Tử Vũ chính là một trong bát đại thiên tài cấp sử thi lâu năm, đã thành danh hơn mười năm, đã từng giao thủ với bát đại thiên tài cấp sử thi Bắc Minh Phá Thiên tám mươi chiêu mà không lâm vào hạ phong.
- Yến Tử Vũ không phải đang bế quan trong tầng tám Vô Lượng Tháp hay sao, từng thề, không xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ chín thì không xuất quan, hôm nay hắn xuất quan, có phải đại biểu cho hắn...
Thiên Toán thư sinh mỉm cười, khẳng định suy đoán của người nói.
- Yến Tử Vũ đã xâm nhập tầng thứ chín của Vô Lượng Tháp, cũng đạt được một loại truyền thừa thượng cổ, bước vào thiên tài cấp sử thi. Đây là chuyện ba tháng trước rồi.
Oanh!
Trong lúc nhất thời, cả Thiên Mai trang viên sôi trào lên, tin tức này quả thực khiến người ta khiếp sợ, đừng nói là bọn họ, cho dù cả tu tiên giới cũng chấn động.
Một thiên tài cấp sử thi sinh ra, ý nghĩa không phải chuyện đùa.
- Cho nên tới trễ, đó bởi vì Yến huynh đi gặp một vị bằng hữu cũ, đại chiến một hồi, trận chiến này đánh năm ngày bốn đêm, nhưng lại không thắng không bại.
Thiên Toán thư sinh nói.
Yến Tử Vũ là nhân vật bậc nào, huống chi hôm nay bước vào thiên tài cấp sử thi, có thể giao thủ với hắn năm ngày bốn đêm, cũng nhất định là nhân vật thiên tài cấp sử thi lâu năm.
...
Rất nhiều người nơi này đều bất bình thay cho Thần Vũ quân Thiên phu trưởng vừa xuất hiện, đương nhiên cũng có người tiếc hận, cảm thán tuyệt địa nhân kiệt vừa tỏa hào quang đã bị người ta chém giết.
Ngay cả Nạp Lan Tuyết Táng cũng thu hồi sáu kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên trời cao, sau đó quát lớn:
- Người phương nào xen vào chuyện của người khác?
Lôi điện vừa rồi xuất hiện quá kỳ quái, ngay cả hắn cũng cảm thấy cường giả thế hệ trước ra tay.
Trong hư không xuất hiện rung động, một lão giả áo đen phá không hiện ra, thần hình hư ảo, âm thanh mờ ảo nói:
- Một đời tuổi trẻ tranh phong, người thế hệ trước tuyệt đối sẽ không ra tay! Sinh tử do mệnh, không thắng thì chết!
Lão giả nói lời này rất kiên định, không để cho bất luận kẻ nào hoài nghi, nói xong lại biến mất trong hư không.
Trong Thiên Hoa thanh cổ quả nhiên có tu sĩ trưởng bối tà tông.
- Ai mà tin chứ? Người tà tông các ngươi không làm theo quy củ, coi chừng gặp cả tu tiên giới chế tài.
Vương Mãnh hét lớn một tiếng, trong lòng rất tức giận.
Những người khác thần sắc xúc động phẫn nộ, cảm xúc bị lừa dối tăng vọt, một đời tuổi trẻ tranh hùng, tu sĩ lớp người già không được can thiệp, một khi can thiệp, vậy ý nghĩa hai thế lực bộc phát chiến tranh toàn diện.
- Ta tin tưởng!
Một âm thanh vang lên.
Sâu trong rừng mai có một bệ đá, có hai nam tử mặc nho y trắng đang đánh cờ tại đó, nam tử vừa mới nói chuyện ngồi ở bên trái.
Bọn họ từ đầu tới cuối đều đang đánh cờ, nhưng mà cho tới giờ khắc này mới có người phát hiện bọn họ tồn tại, trước đây chưa có ai chú ý hai người đánh cờ ở sâu trong rừng mai.
Nam tử ngồi bên trái trên đầu đeo khăn, có một cây bút đồng cắm vào búi tóc, vững chắc búi tóc, một tay đang cầm quân cờ suy tư, một tay cầm thẻ tre, hắn đang nhất tâm nhị dụng.
Nếu có người khác như thế, nhất định sẽ làm cho người này bất mãn, đã đánh cờ, nên toàn lực ứng phó.
Vừa đánh cờ vừa xem sách, đối với kỳ thủ nào cũng là sỉ nhục.
Nhưng mà nam tử ngồi đối diện không có chút tức giận nào cả, thậm chí hận không thể giao thêm vài quyển sách cho hắn, tốt nhất là an trí một giai nhân tuyệt sắc trong ngực của hắn thì tốt nhất.
Chỉ cần có thể làm hắn phân tâm, làm cho hắn thua một ván thì thế nào cũng được, nhưng mà chưa từng thua qua.
- Đó là đệ nhất quỷ tài Vạn Tượng Tháp, Thiên Toán thư sinh. Ngồi đối diện hắn là...
Một đệ tử Vạn Tượng Tháp nhìn ra xa xa, kích động không thôi, nhận ra Thiên Toán thư sinh.
Tất Trữ Suất giờ phút này an vị trên một cây mai ở góc tây bắc, mang theo mũ rơm trên đầu, từ xa xa nhìn xuyên thấu qua rừng mai, nhìn thấy hai nam tử áo trắng đánh cờ.
- Là hắn!
Trong lòng Tất Trữ Suất nhảy dựng lên, chân trượt một cái, té xuống gốc mai.
- khốn kiếp... Ai ôi!!!...
Hai nam tử áo trắng tới đã lâu, nhưng mà cho tới giờ khắc này mới khiến người ta phát giác được, tu vị quả thực thâm bất khả trắc.
Hừ!
Hừ lạnh một tiếng vang lên trong tầng mây, như thần sét xuyên qua trời cao.
- Vạn Tượng Tháp vẫn chỉ có một đám người này, ta tới thăm các ngươi một chút xem có bao nhiêu cân lượng.
Ầm ầm!
Một thiên đao màu đen phá vỡ tầng mây, dài đến mấy chục thước, thân đao dày nhưng mang theo sắc bén khôn cùng.
Một đao chém xuống không khí run rẩy vỡ nát, giống như một tòa núi lớn bị chém thành hai nửa.
Mấy chục tu sĩ tu vị thấp, không chịu nổi đao uy này, làn da bị cắt vỡ, thân thể trực tiếp bị áp nằm rạp trên mặt đất.
Lực lượng này đã không phải là lực lượng phàm tục, không phải tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh thì không cách nào thi triển được.
Bành!
Nam tử nho y ngồi đối diện Thiên Toán thư sinh vẫn chuyên chú cầm quân cờ, đang suy tư nên hạ cờ thế nào, nhíu mày thật lâu.
Hắn duỗi hai ngón tay thon dài ra trực tiếp kẹp lấy một góc nhỏ của thiên đao.
Đây là một thanh linh khí ngưng tụ thành thiên đao mấy chục thước, không biết ẩn chứa bao nhiêu uy lực, nhưng mà bị hắn kẹp lấy giống như không dùng nửa phần khí lực, lộ ra bộ dáng nhẹ nhõm.
Một màn này dọa nhiều người, trong hư không truyền ra tiếng hít khí lạnh.
Cái này... Làm sao có thể...
Oanh!
Ngón tay của hắn bắn ra, thiên đao vỡ vụn, mảnh vỡ bay trở về như mưa, trong hư không máu tươi vẩy ra, có tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba bóng người mặc hắc bào rơi xuống đất.
- Đệ tứ điện hạ, ngươi an tâm chớ vội mới tốt. Vạn Tượng Tháp và tà tông tất có một trận chiến, nhưng mà phải chờ ở bờ thánh hồ, không phải hôm nay.
Nam tử mặc nho y màu trắng lúc này hạ cờ, vị trí hạ cờ có một mảnh hoa mai trắng.
Người vừa ra tay chính là tứ điện hạ Sâm La Điện, nhưng bị nam tử áo trắng này dùng ngón tay đánh nát thiên đao, đoạn đao bay trở về chém giết ba tên tu sĩ trưởng bối, bọn họ té xuống thành thịt nát.
Một đám đệ tử Vạn Tượng Tháp đại hỉ, trực tiếp nhảy dựng lên, hét lớn:
- Rốt cuộc ta biết hắn là ai rồi, hắn chính là người xếp thứ nhất Bách Tháp Bảng.
- Tuyết sơn cô yến, Yến Tử Vũ.
Có người trực tiếp hô to danh hào của hắn.
- Đúng, chắc chắn sẽ không có sai. Có thể đánh cờ với Thiên Toán thư sinh cũng chỉ có Yến Tử Vũ, hai người chính là một đời trẻ tuổi một văn một võ của Vạn Tượng Tháp, hai người cao cấp nhất.
- Người tính toán có sai sót, tuyết sơn cô yến Yến Tử Vũ!
...
Đệ tử Vạn Tượng Tháp kích động không thôi, có hai người này tới đây, tà tông không thể càn quấy.
Tuy Thích Dạ Lai chính là thiên tài cấp sử thi, nhưng mà mới vừa vặn đột phá Thiên Mệnh đệ nhất trọng mà thôi, vẫn không thể chống lại thiên tài cao cấp nhất của Vạn Tượng Tháp.
Yến Tử Vũ chính là một trong bát đại thiên tài cấp sử thi lâu năm, đã thành danh hơn mười năm, đã từng giao thủ với bát đại thiên tài cấp sử thi Bắc Minh Phá Thiên tám mươi chiêu mà không lâm vào hạ phong.
- Yến Tử Vũ không phải đang bế quan trong tầng tám Vô Lượng Tháp hay sao, từng thề, không xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ chín thì không xuất quan, hôm nay hắn xuất quan, có phải đại biểu cho hắn...
Thiên Toán thư sinh mỉm cười, khẳng định suy đoán của người nói.
- Yến Tử Vũ đã xâm nhập tầng thứ chín của Vô Lượng Tháp, cũng đạt được một loại truyền thừa thượng cổ, bước vào thiên tài cấp sử thi. Đây là chuyện ba tháng trước rồi.
Oanh!
Trong lúc nhất thời, cả Thiên Mai trang viên sôi trào lên, tin tức này quả thực khiến người ta khiếp sợ, đừng nói là bọn họ, cho dù cả tu tiên giới cũng chấn động.
Một thiên tài cấp sử thi sinh ra, ý nghĩa không phải chuyện đùa.
- Cho nên tới trễ, đó bởi vì Yến huynh đi gặp một vị bằng hữu cũ, đại chiến một hồi, trận chiến này đánh năm ngày bốn đêm, nhưng lại không thắng không bại.
Thiên Toán thư sinh nói.
Yến Tử Vũ là nhân vật bậc nào, huống chi hôm nay bước vào thiên tài cấp sử thi, có thể giao thủ với hắn năm ngày bốn đêm, cũng nhất định là nhân vật thiên tài cấp sử thi lâu năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.