Chương 3: Chương 1.3
Vũ Yết
19/08/2017
Những tia nắng đầu
tiên len lỏi vào trong xe, lông mi dài giật giật rồi mí mắt chậm rãi mở
ra. Riyo vừa nhận ra rằng ngày và đêm ở hành tinh này vô cùng ngắn ngủi, nhưng cô cũng không buồn bật thông tin lên xem. Ngày và đêm dài hay
ngắn không liên quan đến việc cứu thế giới, càng không liên quan đến
công tác làm ăn của cô. Xe vẫn chạy chầm chậm, cô tựa má vào cửa kính
nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Đồi núi chập chùng phía xa xa, nếu không
phải có thêm một vài cái xác thối rữa trôi qua trôi lại trên cánh đồng
gần đó, có lẽ cô sẽ tin là mình đang tham gia một chuyến du lịch sinh
thái dã ngoại hơn là đang đi cứu một hành tinh xa lạ mà cô chưa từng
nghe nói qua.
Nhìn vào hai bên kính chiếu hậu xác nhận không có ai phía sau xe, Riyo mở cánh cửa chắn ngang thân xe, chui vào chỗ đáng lý phải là băng ghế sau. Cô biết rõ gian phòng này rất rộng. Đây là một thành tựu nghiên cứu quan trọng của Cyclone, mà cụ thể là của Zichma, nhưng vừa nghĩ tới ,cô liền nhớ ra Zichma của cô đã chết từ 200 năm trước rồi. Còn nhớ, trước kia Zichma từng liên tục một tháng trời, mỗi ngày dành ra 2 tiếng đồng hồ chỉ để huyên thuyên với cô về cơ chế hoạt động và cách làm thế nào kéo dãn một không gian hữu cơ, nhưng lúc đó, thề có trời, cô không hề lọt tai chữ nào. Giờ thì có muốn, cũng không còn cậu ấy để được nghe nữa.
Hóa ra có những việc, dù ta biết trước nó phải diễn ra như thế, ta vẫn không cam lòng.
Xe vẫn chạy đều đều trên đường lớn, Riyo ngồi trong gian phòng 12m2 nhàn nhã ăn sáng uống cacao. Được một lúc, như nhớ ra điều gì, cô đưa tay gõ gõ vào màn hình cảm ứng trên mặt bàn. Ngay lập tức, chiếc tivi mỏng dính dán trên tường hiện lên hình ảnh panorama 360 độ bên ngoài xe. Hướng sáu giờ có một vài người đang chạy thụt mạng, phía sau họ gần chục con zombie đuổi theo rất quyết liệt. Riyo mỉm cười, cô nói vào một ô hình vuông cạnh bàn ăn có cấu tạo tương tự như hình vuông trước ghế lái:
- 60km/h
Chiếc xe đang chạy với tốc độ rùa bò bỗng dưng lao đi, những người phía xa ban nãy còn hy vọng sẽ được cứu, giờ phút này tay chân như bong bóng xì hơi. Trong những trận chiến sinh tử, chỉ cần sai biệt một phần giây, tính mạng liền như nghìn cân treo sợi tóc. Huống chi phía sau, lũ zombie đó chỉ chực chờ một phần giây này...
--- ------ ------ -------
- Không phải anh nói có anh hùng sao? Hai ngày rồi có ai đâu cơ chứ?
Riyo hậm hực vừa ăn kem dâu vừa cáu kỉnh gắt Addy trên màn hình. Addy ngã người tựa vào thành ghế, mái tóc vàng kim lòa xòa trước trán, khóe miệng của anh hơi cong lên, nhàn nhạt nói ra ba từ:
- Cứ chờ đi.
Riyo vừa ăn thêm một miếng dâu vừa thầm chửi bới Addy trong lòng. Rốt cuộc nhiệm vụ lần này đáng chán đến đâu? Không cho chém giết, không cho chơi bời, càng không cho chút kích thích tốc độ. Cô chán đến mức người sắp mọc rong rêu rồi! Chợt âm thanh báo động quen thuộc vang lên, màn hình tivi có biến hóa, hệ thống cảnh báo phía trước cách xe cô khoảng 200m có một người sống sót đang đi bộ. Muỗng kem trên tay Riyo rớt trở lại đĩa. Phía trước? Làm sao có thể? Không thèm nói thêm lời nào với Addy, cô giơ tay tắt màn hình, lách người ra ghế trước, cùng lúc xe vụt qua dáng người dong dỏng cao đang nhàn nhã đi bên vệ đường. Riyo nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, đồng thời mở miệng ra lệnh đi lùi.
Đó là một chàng trai người Saman, cậu ta có làn da trắng xám và mái tóc đen kỳ lạ giống người mà Riyo từng gặp trong trường đại học. Xe dừng lại cách cậu ta chừng 10m, kính xe hạ xuống, cô thò đầu ra ngoài:
- Đi cùng không?
Chàng trai đó dừng bước, ánh mắt nhìn về cô có phần nghi hoặc, cất giọng hỏi:
- Tại sao?
Riyo đưa đầu trở vào trong xe đảo mắt một vòng, lại lần nữa thò đầu ra ngoài cười hề hề:
- Tại cậu đẹp trai!
Trán cậu ta hơi nhăn lại, ánh mắt nhìn cô như thể nhìn người từ trên trời rơi xuống, Riyo cười chói chang, mỉa mai nghĩ trong đầu thì đúng là cô từ trên trời rơi xuống mà! Thời gian chậm chạp trôi qua, nhưng cậu ta cứ đứng thừ ra đó nhìn cô, cũng không có động thái là đồng ý hay từ chối. Ngay lúc cô cảm thấy bản thân mất hết kiên nhẫn định phóng xe rời đi, thì bỗng dưng gương mặt xám xịt kia sau một hồi bất động, bỗng nhiên nở nụ cười.
- Tên gì?
- Loka
- Loca? Hahaha
Riyo co quắp người trên ghế, cười đến khuôn mặt méo mó. Loka nhìn cô khó hiểu:
- Có gì vui lắm sao? Tên của tôi có gì vui đến thế?
Riyo cố điều chỉnh lại tâm trạng, cô ôm bụng, miệng vẫn phát ra vài tiếng khúc khích, rất không có trật tự giải thích:
- Trước đây tôi từng đi học ở một hành tinh... có một bài thơ có tên của anh... còn có một lần tôi đi thi một kì thi quan trọng, tôi học tất cả các bài, chỉ chừa mỗi bài thơ đó ra và... a lê hấp đề thi vào ngay bài thơ đó....Anh nghĩ thử xem hahaha!
Nói xong cô lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, Loka dù không hiểu, nhưng thấy cô cười vui vẻ đến như vậy cũng cười theo. Không khí trong xe bỗng nhiên dịu đi không ít.
Sau một hồi cười thỏa thuê, Riyo điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục tra hỏi những thông tin cơ bản của chàng trai người Saman tên Loka này. Hóa ra anh ta đúng là từ đoàn xe bị kẹt lại kia mà thoát ra, người Saman công nghệ rất phát triển, mỗi người đều có một vật dụng tương tự như điện thoại ở Trái Đất, vừa dùng để liên lạc, vừa dùng để mở ra kho vật phẩm của mỗi người, nhờ vậy đại dịch zombie dù đã như thủy triều đổ đến khắp chốn trên hành tinh người dân Saman vẫn có thể cầm cự trong hai tuần qua.
- Ý anh là cái thiết bị này có thể mở ra một không gian có khả năng cất trữ đồ đạc?
Riyo xoay xoay vật thể bóng loáng mỏng dính trên tay, cô linh hoạt dùng ngón trỏ trượt vài cái, màn hình liền có phản ứng sáng lên.
- Có thể coi là như vậy.
Loka trả lời, đồng thời đưa ngón cái đặt lên hình tròn vừa hiện ra trên màn hình, ngay lập tức một bảng hiển thị hình ảnh các loại vật phẩm hiện ra trước mặt hai người. Loka bấm vào hình một gói bánh snack, chưa đầy 1 giây sau, gói bánh từ khoảng không trước mặt Loka xuất hiện. Riyo nghi hoặc chọc chọc thiết bị đó, cất giọng hỏi:
- Không gian này hoạt động trên cơ chế nào? Người Saman nào cũng có thể sở hữu loại thiết bị này sao?
Loka gật đầu, từ tốn giải thích:
- Thiết bị này được gọi là musko, có thể xem nó như một cổng liên lạc và giao dịch. Thực ra về cơ chế cụ thể để lấy ra đồ vật tôi cũng không rõ, nhưng cái kho kia là kho nằm trong một hệ thống kho cực kỳ lớn đặt dưới sự quản lý của chính phủ.
- Hay nói cách khác tất cả hàng hóa đều nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ, không ai có thể cất giữ của riêng hoặc có quá nhiều tài sản mà không thông qua sự đồng ý của chính phủ? - Riyo tiếp lời.
- Một phần đúng là như vậy! Vẫn có những tổ chức tư nhân, cá nhân lập ra những kho bí mật, chuyện đó chính phủ cũng chưa chắc quản được. Nhưng trên cơ bản ở hành tinh này, à không, ít nhất tôi biết ở Cobahara này, không có định nghĩa tài sản cá nhân.
Riyo chép miệng, nhìn nhìn musko trên tay. Hơn ai hết cô hiểu rõ, rất nhanh thôi chính phủ sẽ cho mở kho từng cá nhân, thu thập lại vật phẩm, xem ra tới lúc đó, tận thế mới thực sự bắt đầu với từng người dân Saman. Loka nhìn cô, hỏi ra câu hỏi anh đã thắc mắc từ lúc mới bước lên xe:
- Rốt cuộc cô là ai? Lúc xảy ra tai nạn, xe bị kẹt lại, tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy cô bỏ xe chạy bộ. Sau đó không lâu một đàn zombie số lượng lớn ập tới, rốt cuộc cô làm sao trốn thoát, lại còn có thêm một chiếc xe...vượt xa cả trình độ của chúng tôi?
Riyo quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt cương nghị của cậu ta, khóe miệng cong lên nở ra một nụ cười mê hoặc, nhưng lời nói xổ ra từ khuôn miệng xinh đẹp đó thì không hề mê hoặc một chút nào:
- Tôi còn chưa hỏi làm thế quái nào cậu có thể thoát khỏi cái cuộc chiến với đám zombie chết tiệt kia? Tôi còn chưa hỏi cậu dùng cái thứ phép thần gì mà có thể ngang nhiên vượt trước xe tôi trong khi tôi rời khỏi đó trước cậu? Tôi còn chưa hỏi rốt cuộc cậu đi nhuộm da ở đâu để ra cái màu da chất lừ như thế này? Nào nào! Trả lời tôi trước đi!
Sắc mặt Loca từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh, xem chừng cậu ta trước giờ chưa gặp người nào ngang ngược như cô rồi. Mấy chấm đen trên mu bàn tay của cậu ta có phần dày hơn khi tâm trạng cậu ta thay đổi, Riyo thậm chí cảm thấy mấy chấm đen đó có sự sống, như thể một loại kí sinh trùng đáng ghét nào đó liên tục di chuyển trên mu bàn tay Loka và đang ngày một sinh sôi nảy nở. Mất một lúc trợn trắng mắt, cuối cùng cậu ta hồi phục lại vẻ bình thản như ban đầu, vò vò mái đầu vốn chẳng gọn gàng là bao, thở hắt ra:
- Được rồi! Tôi thua cô! Tôi nói trước!
Riyo thích thú cuộn tròn người trên ghế, chăm chú lắng nghe. Loka nhìn ra những khung cảnh đang lướt qua ngoài cửa sổ, mở miệng ngập ngừng:
- Tôi theo học tại đại học Liuvin, chuyên ngành nghiên cứu sinh học. Hôm đó lớp chúng tôi bị phạt vì làm hư một số lượng lớn thiết bị trên phòng sinh học của trường, hình phạt là dọn sạch sẽ tất cả phòng học ở lầu ba. Lúc dọn tới phòng 308 chúng tôi đã cảm thấy có gì đó kì lạ đang diễn ra dưới sân trường, nhưng chúng tôi cũng không để ý lắm. Cho đến khi vừa dọn xong phòng 309 thì một đám zombie từ lầu 2 tràn lên, trong lớp chúng tôi có 3 người bị cắn chết. Quá khiếp đảm, tất cả chúng tôi đổ xô chạy trốn vào phòng 310 và cố thủ trong đó...
Riyo nhớ tới căn phòng trên lầu 3 và cậu mập mạp, cũng như người con trai có làn da và mái tóc rất giống Loka kia, cùng lúc đưa cho Loka một ly nước, vỗ vai cậu ta hai cái. Cậu ta nhìn cô lại nhìn ly nước, ánh mắt có phần kích động ban nãy được trấn tĩnh đi phần nào. Nốc sạch ly nước, giọng cậu ta có phần dạn dĩ hơn:
- Một tuần, đám con gái khóc lóc, đám con trai chẳng ai dám ra ngoài. Cuối cùng sau một cuộc họp, mọi người thống nhất cần một người ra ngoài thám thính, đồng thời nếu có thể liền mở vòng vây cho chúng tôi một đường sống...
- Cậu được chọn?
Loka lặng lẽ gật đầu, trong giọng nói tăng thêm một phần phẫn nộ:
- Tôi là lớp trưởng, tôi cũng tự nhận thấy bản thân không thể hèn nhát. Tôi ra ngoài vào lúc đêm khuya. Lũ zombie vốn đi đi lại lại vô phương hướng, tôi vừa xuất hiện chúng liền như được lắp thêm động cơ, lao tới tôi với tốc độ kinh hoàng. Tôi sợ hãi tột độ, liền quay vào trong phòng, nhưng cửa phòng đóng chặt, tôi đập cửa liên tục, tôi cầu cứu, tôi gọi tên từng người, từ đứa bạn thân thiết nhất đến cả những đứa tôi chưa từng nói chuyện qua suốt 3 năm học. Nhưng không một ai mở cửa cho tôi vào cả. Bên trong đó có mắt thần để nhìn ra bên ngoài, họ biết tôi gặp nguy hiểm nhưng vẫn tuyệt nhiên không mở cửa...
Nhìn vào hai bên kính chiếu hậu xác nhận không có ai phía sau xe, Riyo mở cánh cửa chắn ngang thân xe, chui vào chỗ đáng lý phải là băng ghế sau. Cô biết rõ gian phòng này rất rộng. Đây là một thành tựu nghiên cứu quan trọng của Cyclone, mà cụ thể là của Zichma, nhưng vừa nghĩ tới ,cô liền nhớ ra Zichma của cô đã chết từ 200 năm trước rồi. Còn nhớ, trước kia Zichma từng liên tục một tháng trời, mỗi ngày dành ra 2 tiếng đồng hồ chỉ để huyên thuyên với cô về cơ chế hoạt động và cách làm thế nào kéo dãn một không gian hữu cơ, nhưng lúc đó, thề có trời, cô không hề lọt tai chữ nào. Giờ thì có muốn, cũng không còn cậu ấy để được nghe nữa.
Hóa ra có những việc, dù ta biết trước nó phải diễn ra như thế, ta vẫn không cam lòng.
Xe vẫn chạy đều đều trên đường lớn, Riyo ngồi trong gian phòng 12m2 nhàn nhã ăn sáng uống cacao. Được một lúc, như nhớ ra điều gì, cô đưa tay gõ gõ vào màn hình cảm ứng trên mặt bàn. Ngay lập tức, chiếc tivi mỏng dính dán trên tường hiện lên hình ảnh panorama 360 độ bên ngoài xe. Hướng sáu giờ có một vài người đang chạy thụt mạng, phía sau họ gần chục con zombie đuổi theo rất quyết liệt. Riyo mỉm cười, cô nói vào một ô hình vuông cạnh bàn ăn có cấu tạo tương tự như hình vuông trước ghế lái:
- 60km/h
Chiếc xe đang chạy với tốc độ rùa bò bỗng dưng lao đi, những người phía xa ban nãy còn hy vọng sẽ được cứu, giờ phút này tay chân như bong bóng xì hơi. Trong những trận chiến sinh tử, chỉ cần sai biệt một phần giây, tính mạng liền như nghìn cân treo sợi tóc. Huống chi phía sau, lũ zombie đó chỉ chực chờ một phần giây này...
--- ------ ------ -------
- Không phải anh nói có anh hùng sao? Hai ngày rồi có ai đâu cơ chứ?
Riyo hậm hực vừa ăn kem dâu vừa cáu kỉnh gắt Addy trên màn hình. Addy ngã người tựa vào thành ghế, mái tóc vàng kim lòa xòa trước trán, khóe miệng của anh hơi cong lên, nhàn nhạt nói ra ba từ:
- Cứ chờ đi.
Riyo vừa ăn thêm một miếng dâu vừa thầm chửi bới Addy trong lòng. Rốt cuộc nhiệm vụ lần này đáng chán đến đâu? Không cho chém giết, không cho chơi bời, càng không cho chút kích thích tốc độ. Cô chán đến mức người sắp mọc rong rêu rồi! Chợt âm thanh báo động quen thuộc vang lên, màn hình tivi có biến hóa, hệ thống cảnh báo phía trước cách xe cô khoảng 200m có một người sống sót đang đi bộ. Muỗng kem trên tay Riyo rớt trở lại đĩa. Phía trước? Làm sao có thể? Không thèm nói thêm lời nào với Addy, cô giơ tay tắt màn hình, lách người ra ghế trước, cùng lúc xe vụt qua dáng người dong dỏng cao đang nhàn nhã đi bên vệ đường. Riyo nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, đồng thời mở miệng ra lệnh đi lùi.
Đó là một chàng trai người Saman, cậu ta có làn da trắng xám và mái tóc đen kỳ lạ giống người mà Riyo từng gặp trong trường đại học. Xe dừng lại cách cậu ta chừng 10m, kính xe hạ xuống, cô thò đầu ra ngoài:
- Đi cùng không?
Chàng trai đó dừng bước, ánh mắt nhìn về cô có phần nghi hoặc, cất giọng hỏi:
- Tại sao?
Riyo đưa đầu trở vào trong xe đảo mắt một vòng, lại lần nữa thò đầu ra ngoài cười hề hề:
- Tại cậu đẹp trai!
Trán cậu ta hơi nhăn lại, ánh mắt nhìn cô như thể nhìn người từ trên trời rơi xuống, Riyo cười chói chang, mỉa mai nghĩ trong đầu thì đúng là cô từ trên trời rơi xuống mà! Thời gian chậm chạp trôi qua, nhưng cậu ta cứ đứng thừ ra đó nhìn cô, cũng không có động thái là đồng ý hay từ chối. Ngay lúc cô cảm thấy bản thân mất hết kiên nhẫn định phóng xe rời đi, thì bỗng dưng gương mặt xám xịt kia sau một hồi bất động, bỗng nhiên nở nụ cười.
- Tên gì?
- Loka
- Loca? Hahaha
Riyo co quắp người trên ghế, cười đến khuôn mặt méo mó. Loka nhìn cô khó hiểu:
- Có gì vui lắm sao? Tên của tôi có gì vui đến thế?
Riyo cố điều chỉnh lại tâm trạng, cô ôm bụng, miệng vẫn phát ra vài tiếng khúc khích, rất không có trật tự giải thích:
- Trước đây tôi từng đi học ở một hành tinh... có một bài thơ có tên của anh... còn có một lần tôi đi thi một kì thi quan trọng, tôi học tất cả các bài, chỉ chừa mỗi bài thơ đó ra và... a lê hấp đề thi vào ngay bài thơ đó....Anh nghĩ thử xem hahaha!
Nói xong cô lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, Loka dù không hiểu, nhưng thấy cô cười vui vẻ đến như vậy cũng cười theo. Không khí trong xe bỗng nhiên dịu đi không ít.
Sau một hồi cười thỏa thuê, Riyo điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục tra hỏi những thông tin cơ bản của chàng trai người Saman tên Loka này. Hóa ra anh ta đúng là từ đoàn xe bị kẹt lại kia mà thoát ra, người Saman công nghệ rất phát triển, mỗi người đều có một vật dụng tương tự như điện thoại ở Trái Đất, vừa dùng để liên lạc, vừa dùng để mở ra kho vật phẩm của mỗi người, nhờ vậy đại dịch zombie dù đã như thủy triều đổ đến khắp chốn trên hành tinh người dân Saman vẫn có thể cầm cự trong hai tuần qua.
- Ý anh là cái thiết bị này có thể mở ra một không gian có khả năng cất trữ đồ đạc?
Riyo xoay xoay vật thể bóng loáng mỏng dính trên tay, cô linh hoạt dùng ngón trỏ trượt vài cái, màn hình liền có phản ứng sáng lên.
- Có thể coi là như vậy.
Loka trả lời, đồng thời đưa ngón cái đặt lên hình tròn vừa hiện ra trên màn hình, ngay lập tức một bảng hiển thị hình ảnh các loại vật phẩm hiện ra trước mặt hai người. Loka bấm vào hình một gói bánh snack, chưa đầy 1 giây sau, gói bánh từ khoảng không trước mặt Loka xuất hiện. Riyo nghi hoặc chọc chọc thiết bị đó, cất giọng hỏi:
- Không gian này hoạt động trên cơ chế nào? Người Saman nào cũng có thể sở hữu loại thiết bị này sao?
Loka gật đầu, từ tốn giải thích:
- Thiết bị này được gọi là musko, có thể xem nó như một cổng liên lạc và giao dịch. Thực ra về cơ chế cụ thể để lấy ra đồ vật tôi cũng không rõ, nhưng cái kho kia là kho nằm trong một hệ thống kho cực kỳ lớn đặt dưới sự quản lý của chính phủ.
- Hay nói cách khác tất cả hàng hóa đều nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ, không ai có thể cất giữ của riêng hoặc có quá nhiều tài sản mà không thông qua sự đồng ý của chính phủ? - Riyo tiếp lời.
- Một phần đúng là như vậy! Vẫn có những tổ chức tư nhân, cá nhân lập ra những kho bí mật, chuyện đó chính phủ cũng chưa chắc quản được. Nhưng trên cơ bản ở hành tinh này, à không, ít nhất tôi biết ở Cobahara này, không có định nghĩa tài sản cá nhân.
Riyo chép miệng, nhìn nhìn musko trên tay. Hơn ai hết cô hiểu rõ, rất nhanh thôi chính phủ sẽ cho mở kho từng cá nhân, thu thập lại vật phẩm, xem ra tới lúc đó, tận thế mới thực sự bắt đầu với từng người dân Saman. Loka nhìn cô, hỏi ra câu hỏi anh đã thắc mắc từ lúc mới bước lên xe:
- Rốt cuộc cô là ai? Lúc xảy ra tai nạn, xe bị kẹt lại, tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy cô bỏ xe chạy bộ. Sau đó không lâu một đàn zombie số lượng lớn ập tới, rốt cuộc cô làm sao trốn thoát, lại còn có thêm một chiếc xe...vượt xa cả trình độ của chúng tôi?
Riyo quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt cương nghị của cậu ta, khóe miệng cong lên nở ra một nụ cười mê hoặc, nhưng lời nói xổ ra từ khuôn miệng xinh đẹp đó thì không hề mê hoặc một chút nào:
- Tôi còn chưa hỏi làm thế quái nào cậu có thể thoát khỏi cái cuộc chiến với đám zombie chết tiệt kia? Tôi còn chưa hỏi cậu dùng cái thứ phép thần gì mà có thể ngang nhiên vượt trước xe tôi trong khi tôi rời khỏi đó trước cậu? Tôi còn chưa hỏi rốt cuộc cậu đi nhuộm da ở đâu để ra cái màu da chất lừ như thế này? Nào nào! Trả lời tôi trước đi!
Sắc mặt Loca từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh, xem chừng cậu ta trước giờ chưa gặp người nào ngang ngược như cô rồi. Mấy chấm đen trên mu bàn tay của cậu ta có phần dày hơn khi tâm trạng cậu ta thay đổi, Riyo thậm chí cảm thấy mấy chấm đen đó có sự sống, như thể một loại kí sinh trùng đáng ghét nào đó liên tục di chuyển trên mu bàn tay Loka và đang ngày một sinh sôi nảy nở. Mất một lúc trợn trắng mắt, cuối cùng cậu ta hồi phục lại vẻ bình thản như ban đầu, vò vò mái đầu vốn chẳng gọn gàng là bao, thở hắt ra:
- Được rồi! Tôi thua cô! Tôi nói trước!
Riyo thích thú cuộn tròn người trên ghế, chăm chú lắng nghe. Loka nhìn ra những khung cảnh đang lướt qua ngoài cửa sổ, mở miệng ngập ngừng:
- Tôi theo học tại đại học Liuvin, chuyên ngành nghiên cứu sinh học. Hôm đó lớp chúng tôi bị phạt vì làm hư một số lượng lớn thiết bị trên phòng sinh học của trường, hình phạt là dọn sạch sẽ tất cả phòng học ở lầu ba. Lúc dọn tới phòng 308 chúng tôi đã cảm thấy có gì đó kì lạ đang diễn ra dưới sân trường, nhưng chúng tôi cũng không để ý lắm. Cho đến khi vừa dọn xong phòng 309 thì một đám zombie từ lầu 2 tràn lên, trong lớp chúng tôi có 3 người bị cắn chết. Quá khiếp đảm, tất cả chúng tôi đổ xô chạy trốn vào phòng 310 và cố thủ trong đó...
Riyo nhớ tới căn phòng trên lầu 3 và cậu mập mạp, cũng như người con trai có làn da và mái tóc rất giống Loka kia, cùng lúc đưa cho Loka một ly nước, vỗ vai cậu ta hai cái. Cậu ta nhìn cô lại nhìn ly nước, ánh mắt có phần kích động ban nãy được trấn tĩnh đi phần nào. Nốc sạch ly nước, giọng cậu ta có phần dạn dĩ hơn:
- Một tuần, đám con gái khóc lóc, đám con trai chẳng ai dám ra ngoài. Cuối cùng sau một cuộc họp, mọi người thống nhất cần một người ra ngoài thám thính, đồng thời nếu có thể liền mở vòng vây cho chúng tôi một đường sống...
- Cậu được chọn?
Loka lặng lẽ gật đầu, trong giọng nói tăng thêm một phần phẫn nộ:
- Tôi là lớp trưởng, tôi cũng tự nhận thấy bản thân không thể hèn nhát. Tôi ra ngoài vào lúc đêm khuya. Lũ zombie vốn đi đi lại lại vô phương hướng, tôi vừa xuất hiện chúng liền như được lắp thêm động cơ, lao tới tôi với tốc độ kinh hoàng. Tôi sợ hãi tột độ, liền quay vào trong phòng, nhưng cửa phòng đóng chặt, tôi đập cửa liên tục, tôi cầu cứu, tôi gọi tên từng người, từ đứa bạn thân thiết nhất đến cả những đứa tôi chưa từng nói chuyện qua suốt 3 năm học. Nhưng không một ai mở cửa cho tôi vào cả. Bên trong đó có mắt thần để nhìn ra bên ngoài, họ biết tôi gặp nguy hiểm nhưng vẫn tuyệt nhiên không mở cửa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.