Chương 5: Chương 2.1
Vũ Yết
19/08/2017
Đó là một căn phòng
sang trọng với đầy đủ trang thiết bị cần thiết cho một kỳ nghỉ dưỡng
trong mơ. Riyo đứng tựa lưng vào cửa sổ, thông qua khe hở nhỏ xíu giữa
hai tấm màn nhìn ra ngoài. Trời đã sáng, lũ zombie không biết từ ngóc
ngách nào của thành phố tràn ra, hoàn toàn trái ngược với tình hình
hoang vắng ban đêm. Lúc này chúng chạy quanh quẩn khắp nơi, thể hiện sự
vượt trội trong nhận thức và thể lực so với lũ zombie thông thường.
Chúng khá thông minh, biết quan sát động tĩnh từng căn nhà, chỉ cần có
bóng người thoáng qua chúng sẽ liền lao tới.
Riyo bắt ghế ngồi quan sát, Bal đã cấm cô và Loka không được manh động, chỉ được ở yên trong phòng. Bal là người đàn ông to con đêm qua, anh ta cũng là người cầm đầu nhóm hai người một zombie trong căn nhà này. Riyo đã túc trực bên cửa sổ từ lúc trời tờ mờ sáng để theo dõi động tĩnh, cả gian phòng đang chìm trong im lặng, chợt chiếc vòng trên tay cô có biến đổi, rồi gương mặt của Addy xuất hiện trên màn hình ảo:
- Có thông tin rồi!
Riyo nhướng mày, chậm chạp ngồi ngay ngắn lại. Addy cầm một tệp tài liệu trên tay, liếng thoắt đọc:
- Công trình nghiên cứu chính phủ Cobahara: VŨ KHÍ QUỐC GIA X, cấp độ tối mật. Địa bàn triển khai: Mahadora, Liuvin, Banko, Xiviululu và Ulato, trong đó Mahadora là trọng điểm khu vực phía Nam, Ulato là trọng điểm khu vực phía bắc...
Addy bỏ lửng câu nói, ngước mặt lên, Riyo vẫn tiếp tục quan sát bên ngoài, thi thoảng cô dùng ngón tay kéo hai tấm màn di chuyển để tiện quan sát.
- Em đoán được rồi đúng không?
Addy gấp tài liệu trên tay lại, ngã người ra ghế chờ cô trả lời. Riyo cũng không có vẻ vội vàng, cô vẫn tập trung nhìn ra đám zombie lêu lỏng trên đường. Chừng mười phút sau mới mở miệng nói:
- Em muốn biết vị trí chính xác của trung tâm nghiên cứu Mahadora.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Lúc Riyo bước ra phòng khách, Loka đang nói chuyện cùng Cocal - anh chàng nhỏ người có gương mặt hiền lành - không rõ là bàn tán chuyện gì mà cả hai đều mang vẻ nghiêm trọng. Cô không để tâm lắm, trực tiếp tiến tới cửa chính, nhưng vừa đặt tay lên chốt cửa một bàn tay to lớn khác đã ngăn cô lại:
- Cô làm gì vậy?
Bal như quát lên với cô, đôi mắt tím sáng quắt đầy cảnh cáo:
- Lũ zombie bên ngoài kia vô cùng điên cuồng, đêm qua chúng ta đã thỏa thuận rồi, cô muốn chết một mình cũng được, nhưng đừng lôi chúng tôi chết theo cô!
Loka ngồi phía sau im lặng siết chặt nắm tay, cậu biết cô rất lợi hại, nhưng lũ zombie ở thành phố này kỳ dị hơn hẳn ở Liuvin, nếu bây giờ một mình cô đi ra bên ngoài thì khả năng sống sót là bao nhiêu? Riyo vẫn không buông tay khỏi chốt, cô xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Bal:
- Có tôi ở đây, không ai phải chết cả!
Có lẽ là Bal hoa mắt, hoặc có lẽ là do sống trong tình cảnh cái chết cận kề mấy ngày nay khiến não anh sắp loạn lên rồi. Tại sao anh lại cảm thấy lời nói của cô gái này đáng tin tới như vậy? Cả ánh mắt của cô ấy cũng khiến đáy lòng anh dâng lên một cảm giác an tâm khó tả. Trong lúc Bal thơ thẫn, Riyo đã thành công gỡ tay anh ra, nhẹ nhàng mở chốt cửa, nhanh nhẹn lách ra ngoài.
Cô xuất hiện trong vườn hoa trước biệt thự nhanh như chớp, lũ zombie vốn đang di chuyển rối loạn trên đường bỗng gào ầm lên ùa tới cánh cổng đầy hoa giấy. Ngay lập tức cô xoay người, lấy đà bay qua hàng rào, thành công nhảy sang biệt thự bên cạnh. Cô cứ liên tục di chuyển qua những căn biệt thự, lũ zombie bên ngoài chưa kịp phá cổng đã phải dời sự chú ý sang nơi khác. Addy như gào lên từ vòng tay:
- RIYO EM LÀM GÌ VẬY?
- Anh không thấy à, hệ thống thu hình có trục trặc sao?
Riyo vô tội trả lời, đồng thời nhảy qua hàng rào của căn biệt thự cuối cùng nơi góc đường, xông thẳng ra đường lớn. Addy lại tiếp tục gào lên:
- Đừng lảng qua chuyện khác, em đang định làm gì?
Lũ zombie như thác đổ đuổi theo cô, Riyo bôn chạy trên đường lớn, côn khúc trên tay thoắt ẩn thoắt hiện vì động tác quá nhanh. Cô vừa đánh zombie vừa trả lời:
- Thấy chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp, vì nước quên thân vì dân trừ bạo!
Xương cốt của lũ zombie nơi đây dường như có phần cứng cáp hơn. Đầu cũng khó bổ hơn. Riyo bực bội cất côn khúc vào, lấy ra hai khẩu súng trường.
- Riyo em hiểu hành động bây giờ của em có thể dẫn đến hậu quả như thế nào không? Lịch sử thay đổi, những kế hoạch chúng ta đã lên sẵn sẽ chỉ còn là một đống giấy lộn, chưa kể hợp đồng của chúng ta...
- Addy, trong kế hoạch của chúng ta có tính đến việc chúng ta sẽ phải trơ mắt đứng nhìn người vô tội chết không?
Riyo kẹp hai khẩu súng sáng loáng chặt vào người, loại súng này đã trải qua cải tiến cao cấp rất nhiều lần, âm thanh bắn ra cũng như dư chấn để lại chỉ còn 0,01%, nhưng vì tần suất bắn ra quá cao khiến cơ thể cô cũng run lên một chút. Addy im lặng, Riyo lại tiếp lời:
- Addy, em biết em rất tùy hứng, nhưng mấy ngày trước em đã nghe theo anh một lần, sau đó em liền cảm thấy rất khó chịu! Em không cần biết đến tận cùng kết thúc của chuyện này sẽ như thế nào, điều duy nhất bây giờ em biết là nhất định phải cứu những gì còn sót lại của thành phố này. Về chuyện hợp đồng, anh yên tâm, nói chuyện không được thì dùng bạo lực, em không ngại cho lão tổng thống đó một trận ra trò đâu. Dù sao tất cả những chuyện này đều từ tham vọng không ra gì của bọn chúng mà ra!
Addy vẫn im lặng không nói, Riyo đã xử xong cả một con đường zombie, cô tiếp tục chạy rẽ sang một con đường khác:
- Addy, nếu tất cả chuyện này là do người dân hành tinh này sai, em sẽ không ngần ngại đứng một bên quan sát, thậm chí cũng chẳng may may thấy tiếc nuối cho họ. Nhưng bây giờ cả em và anh đều hiểu, zombie không phải là đại dịch tự phát mà khởi nguồn từ lòng tham của một nhóm người cụ thể. Addy, châm ngôn hoạt động xưa giờ của Ma giáo là gì anh còn nhớ không?
Addy thở dài một hơi, anh biết cô có lý, luôn luôn như vậy, dù anh có muốn cãi lại cũng không thể. Anh gõ gõ vào màn hình trước mặt, nở một nụ cười còn tươi hơn ánh nắng ở Mahadora:
- Đội ngũ sẵn sàng, chờ chỉ thị của Ma quân !
Riyo cười ha hả, tiếp tục vừa cấp tốc di chuyển vừa nổ súng, náo động bên ngoài làm cho những người vốn sợ sệt lẫn trốn trong nhà cũng phải hé màn nhìn ra. Chỉ thấy, giữa đường phố rộng lớn ngập tràn xác sống thối rữa điên cuồng gào rống, một dáng người thanh mảnh thoắt ẩn thoắt hiện, hai khẩu súng trên tay cô phản chiếu ánh mặt trời sáng loáng, mái tóc bạch kim cũng theo từng nhịp cử động mà bung xõa. Từng động tác của cô đều chính xác đến khó tin, những cú nhảy, xoay người, lộn mèo hoa lệ mà chuẩn xác, ngỡ như dưới kia không còn là địa ngục tranh đấu giữa sự sống và cái chết mà hóa thành sân khấu phô diễn kỹ nghệ siêu việt của riêng cô.
Nả thêm một tràng súng, Riyo cất hai khẩu súng vào, lại lấy ra côn khúc thong thả đánh. Đang đánh một đường qua con phố tiếp theo thì tiếng thét chói tai phía sau khiến cô quay đầu.
Phía xa xa, Loka cùng Bal, Cocal và cô gái zombie đang ra sức chống chọi với vài xác sống còn sót lại. Riyo tặc lưỡi, một con zombie thừa lúc cô quay đi liền giơ bộ móng đen ngòm nhằm vào cổ cô. Nó hành động rất nhanh, ngay khoảnh khắc tưởng chừng bộ móng gớm ghiếc kia sẽ găm vào da thịt trắng ngà thì Riyo bất ngờ cuối người về trước, vẫn không quay nhìn lại, thẳng chân đá bay chiếc đầu trọc lóc thối rữa của nó. Rồi bằng một động tác không thể hoàn hảo hơn, cô lộn mèo, thuận tiện đạp vào một con zombie trước mặt, đè cả cơ thể nhầy nhụa của nó xuống đường. Lực chân của cô vô cùng mạnh, cú lộn hoàn tất, trên mặt đất cũng chỉ còn lại nhòe nhoẹt não, thịt và vụn xương sọ của zombie.
Đám người Loka dù chật vật tìm đường sống vẫn chứng kiến trọn vẹn một màn này. Ngoại trừ Loka có phần quen thuộc, hai người còn lại trên mặt đều là vẻ ngạc nhiên tột độ đi kèm chút sợ hãi trước khả năng của Riyo. Cũng chính vào lúc họ có phần thất thần, lũ zombie xung quanh chớp ngay thời cơ tấn công, một con zombie có hàm răng đen xì sắc bén đến kỳ lạ nhảy lên người Bal, nhanh như chớp cắn xuống cổ anh. Bal cảm giác như thời gian ngừng lại ngay khoảnh khắc đó. Anh đã nghĩ đến cái kết tàn khốc nhất cho bản thân khi vừa cảm nhận được sức nặng của xác sống chồm lên người mình. Anh cũng kịp nhìn thấy hàm răng bén nhọn của nó, mọi cử động của con quái gớm ghiếc như được quay chậm trước mắt anh, nhưng thật đáng buồn là dù rõ ràng như thế anh vẫn chẳng thể di chuyển cơ thể bắt kịp tốc độ của nó.
Đôi đồng tử màu ruby phản chiếu hình ảnh chết chóc, nhưng một tiếng xé gió bên tai kèm theo tiếng zombie gào lên cùng nhầy nhụa chất lỏng thối rửa bắn lên mặt, lên người Bal nói cho anh biết rằng anh đã thoát chết trong gang tấc.
Anh quay phắt về phía xuất phát của viên đạn. Cơn gió từ bờ biển tràn vào thổi tung mái tóc bạch kim dài mượt, khẩu súng trên tay cô vẫn thẳng tắp chĩa về phía anh. Zombie xung quanh cô không biết tự lúc nào đã ngã lăn hết trên đất, đáy mắt không một chút cảm xúc khiến người khác rùng mình. Cô đã bắn liên tục gần chục phát đạn, dọn đi không ít zombie bao vây Bal trong lúc Loka và Cocal kinh ngạc đứng như trời trồng. Tiếp tục bắn vào đầu ba con zombie khác có mưu đồ quấn quanh Loka, Riyo nhướng mày với cậu, hất cằm ra hiệu. Loka như bừng tỉnh, cậu xoay người, trở lại trạng thái tập trung cao độ, dao găm trên tay cứ nhằm đầu zombie mà cắm. Cả nhóm thêm một hồi rối loạn, cuối cùng cũng giải quyết xong tất cả zombie trên đường.
Riyo thong thả tiến về phía nhóm của Loka, nhàn nhạt cười:
- Sao không ở yên trong nhà?
- Chúng tôi sao có thể để một... cô gái như cô ... ở ngoài một mình được.
Bal hơi ngượng ngùng đáp trả, anh biết bây giờ nói ra câu này thật kỳ cục, khi người thật sự gặp phải nguy hiểm không phải cô ấy mà lại là nhóm của anh. Riyo không có vẻ gì là khó chịu hay giễu cợt, cô dùng khăn ướt lau cẩn thận côn khúc trên tay, nhẹ giọng nói:
- Không có tranh đấu, không có lối thoát.
Mọi người lại rơi vào im lặng. Loka cũng học theo Riyo lau lau dao găm trên tay, giả vờ như tất cả những gì vừa xảy ra không đáng kể mấy, nhưng những lời cô vừa nó thật sự đã khiến nội tâm cậu chấn động. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Loka ngập ngừng:
- Cái đó...tôi vẫn chưa hỏi...cô tên là gì?
Riyo ngước mặt lên nhìn cậu, cô cũng quên mất từ đầu đến giờ mình chưa giới thiệu tên. Hơi nghiêng đầu để tránh mấy cơn gió hất tóc cô lòa xòa, Riyo cong cong mắt, vui vẻ trả lời:
- Riyo.
- RIYO?
Cả Loka và Bal cùng thốt lên, kèm theo vẻ mặt như thể tên của cô là một từ rất thô tục. Cocal dù không nói ra, nhưng cặp mắt mở to và cơ mặt hơi co lại của cậu ta đã tố cáo việc cậu ta cũng phản ứng lại với hai từ cô vừa nói. Riyo chớp chớp mắt khó hiểu:
- Sao thế? Có vấn đề gì với tên của tôi sao?
Cả Loka và Bal đều hít vào một hơi mà không trả lời. Cuối cùng, sau một hồi trao đổi ánh mắt, Cocal nghiêm túc nhìn cô:
- Cô đừng nói... cô không biết tên mình có nghĩa là Hủy diệt chứ?
Riyo bắt ghế ngồi quan sát, Bal đã cấm cô và Loka không được manh động, chỉ được ở yên trong phòng. Bal là người đàn ông to con đêm qua, anh ta cũng là người cầm đầu nhóm hai người một zombie trong căn nhà này. Riyo đã túc trực bên cửa sổ từ lúc trời tờ mờ sáng để theo dõi động tĩnh, cả gian phòng đang chìm trong im lặng, chợt chiếc vòng trên tay cô có biến đổi, rồi gương mặt của Addy xuất hiện trên màn hình ảo:
- Có thông tin rồi!
Riyo nhướng mày, chậm chạp ngồi ngay ngắn lại. Addy cầm một tệp tài liệu trên tay, liếng thoắt đọc:
- Công trình nghiên cứu chính phủ Cobahara: VŨ KHÍ QUỐC GIA X, cấp độ tối mật. Địa bàn triển khai: Mahadora, Liuvin, Banko, Xiviululu và Ulato, trong đó Mahadora là trọng điểm khu vực phía Nam, Ulato là trọng điểm khu vực phía bắc...
Addy bỏ lửng câu nói, ngước mặt lên, Riyo vẫn tiếp tục quan sát bên ngoài, thi thoảng cô dùng ngón tay kéo hai tấm màn di chuyển để tiện quan sát.
- Em đoán được rồi đúng không?
Addy gấp tài liệu trên tay lại, ngã người ra ghế chờ cô trả lời. Riyo cũng không có vẻ vội vàng, cô vẫn tập trung nhìn ra đám zombie lêu lỏng trên đường. Chừng mười phút sau mới mở miệng nói:
- Em muốn biết vị trí chính xác của trung tâm nghiên cứu Mahadora.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Lúc Riyo bước ra phòng khách, Loka đang nói chuyện cùng Cocal - anh chàng nhỏ người có gương mặt hiền lành - không rõ là bàn tán chuyện gì mà cả hai đều mang vẻ nghiêm trọng. Cô không để tâm lắm, trực tiếp tiến tới cửa chính, nhưng vừa đặt tay lên chốt cửa một bàn tay to lớn khác đã ngăn cô lại:
- Cô làm gì vậy?
Bal như quát lên với cô, đôi mắt tím sáng quắt đầy cảnh cáo:
- Lũ zombie bên ngoài kia vô cùng điên cuồng, đêm qua chúng ta đã thỏa thuận rồi, cô muốn chết một mình cũng được, nhưng đừng lôi chúng tôi chết theo cô!
Loka ngồi phía sau im lặng siết chặt nắm tay, cậu biết cô rất lợi hại, nhưng lũ zombie ở thành phố này kỳ dị hơn hẳn ở Liuvin, nếu bây giờ một mình cô đi ra bên ngoài thì khả năng sống sót là bao nhiêu? Riyo vẫn không buông tay khỏi chốt, cô xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Bal:
- Có tôi ở đây, không ai phải chết cả!
Có lẽ là Bal hoa mắt, hoặc có lẽ là do sống trong tình cảnh cái chết cận kề mấy ngày nay khiến não anh sắp loạn lên rồi. Tại sao anh lại cảm thấy lời nói của cô gái này đáng tin tới như vậy? Cả ánh mắt của cô ấy cũng khiến đáy lòng anh dâng lên một cảm giác an tâm khó tả. Trong lúc Bal thơ thẫn, Riyo đã thành công gỡ tay anh ra, nhẹ nhàng mở chốt cửa, nhanh nhẹn lách ra ngoài.
Cô xuất hiện trong vườn hoa trước biệt thự nhanh như chớp, lũ zombie vốn đang di chuyển rối loạn trên đường bỗng gào ầm lên ùa tới cánh cổng đầy hoa giấy. Ngay lập tức cô xoay người, lấy đà bay qua hàng rào, thành công nhảy sang biệt thự bên cạnh. Cô cứ liên tục di chuyển qua những căn biệt thự, lũ zombie bên ngoài chưa kịp phá cổng đã phải dời sự chú ý sang nơi khác. Addy như gào lên từ vòng tay:
- RIYO EM LÀM GÌ VẬY?
- Anh không thấy à, hệ thống thu hình có trục trặc sao?
Riyo vô tội trả lời, đồng thời nhảy qua hàng rào của căn biệt thự cuối cùng nơi góc đường, xông thẳng ra đường lớn. Addy lại tiếp tục gào lên:
- Đừng lảng qua chuyện khác, em đang định làm gì?
Lũ zombie như thác đổ đuổi theo cô, Riyo bôn chạy trên đường lớn, côn khúc trên tay thoắt ẩn thoắt hiện vì động tác quá nhanh. Cô vừa đánh zombie vừa trả lời:
- Thấy chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp, vì nước quên thân vì dân trừ bạo!
Xương cốt của lũ zombie nơi đây dường như có phần cứng cáp hơn. Đầu cũng khó bổ hơn. Riyo bực bội cất côn khúc vào, lấy ra hai khẩu súng trường.
- Riyo em hiểu hành động bây giờ của em có thể dẫn đến hậu quả như thế nào không? Lịch sử thay đổi, những kế hoạch chúng ta đã lên sẵn sẽ chỉ còn là một đống giấy lộn, chưa kể hợp đồng của chúng ta...
- Addy, trong kế hoạch của chúng ta có tính đến việc chúng ta sẽ phải trơ mắt đứng nhìn người vô tội chết không?
Riyo kẹp hai khẩu súng sáng loáng chặt vào người, loại súng này đã trải qua cải tiến cao cấp rất nhiều lần, âm thanh bắn ra cũng như dư chấn để lại chỉ còn 0,01%, nhưng vì tần suất bắn ra quá cao khiến cơ thể cô cũng run lên một chút. Addy im lặng, Riyo lại tiếp lời:
- Addy, em biết em rất tùy hứng, nhưng mấy ngày trước em đã nghe theo anh một lần, sau đó em liền cảm thấy rất khó chịu! Em không cần biết đến tận cùng kết thúc của chuyện này sẽ như thế nào, điều duy nhất bây giờ em biết là nhất định phải cứu những gì còn sót lại của thành phố này. Về chuyện hợp đồng, anh yên tâm, nói chuyện không được thì dùng bạo lực, em không ngại cho lão tổng thống đó một trận ra trò đâu. Dù sao tất cả những chuyện này đều từ tham vọng không ra gì của bọn chúng mà ra!
Addy vẫn im lặng không nói, Riyo đã xử xong cả một con đường zombie, cô tiếp tục chạy rẽ sang một con đường khác:
- Addy, nếu tất cả chuyện này là do người dân hành tinh này sai, em sẽ không ngần ngại đứng một bên quan sát, thậm chí cũng chẳng may may thấy tiếc nuối cho họ. Nhưng bây giờ cả em và anh đều hiểu, zombie không phải là đại dịch tự phát mà khởi nguồn từ lòng tham của một nhóm người cụ thể. Addy, châm ngôn hoạt động xưa giờ của Ma giáo là gì anh còn nhớ không?
Addy thở dài một hơi, anh biết cô có lý, luôn luôn như vậy, dù anh có muốn cãi lại cũng không thể. Anh gõ gõ vào màn hình trước mặt, nở một nụ cười còn tươi hơn ánh nắng ở Mahadora:
- Đội ngũ sẵn sàng, chờ chỉ thị của Ma quân !
Riyo cười ha hả, tiếp tục vừa cấp tốc di chuyển vừa nổ súng, náo động bên ngoài làm cho những người vốn sợ sệt lẫn trốn trong nhà cũng phải hé màn nhìn ra. Chỉ thấy, giữa đường phố rộng lớn ngập tràn xác sống thối rữa điên cuồng gào rống, một dáng người thanh mảnh thoắt ẩn thoắt hiện, hai khẩu súng trên tay cô phản chiếu ánh mặt trời sáng loáng, mái tóc bạch kim cũng theo từng nhịp cử động mà bung xõa. Từng động tác của cô đều chính xác đến khó tin, những cú nhảy, xoay người, lộn mèo hoa lệ mà chuẩn xác, ngỡ như dưới kia không còn là địa ngục tranh đấu giữa sự sống và cái chết mà hóa thành sân khấu phô diễn kỹ nghệ siêu việt của riêng cô.
Nả thêm một tràng súng, Riyo cất hai khẩu súng vào, lại lấy ra côn khúc thong thả đánh. Đang đánh một đường qua con phố tiếp theo thì tiếng thét chói tai phía sau khiến cô quay đầu.
Phía xa xa, Loka cùng Bal, Cocal và cô gái zombie đang ra sức chống chọi với vài xác sống còn sót lại. Riyo tặc lưỡi, một con zombie thừa lúc cô quay đi liền giơ bộ móng đen ngòm nhằm vào cổ cô. Nó hành động rất nhanh, ngay khoảnh khắc tưởng chừng bộ móng gớm ghiếc kia sẽ găm vào da thịt trắng ngà thì Riyo bất ngờ cuối người về trước, vẫn không quay nhìn lại, thẳng chân đá bay chiếc đầu trọc lóc thối rữa của nó. Rồi bằng một động tác không thể hoàn hảo hơn, cô lộn mèo, thuận tiện đạp vào một con zombie trước mặt, đè cả cơ thể nhầy nhụa của nó xuống đường. Lực chân của cô vô cùng mạnh, cú lộn hoàn tất, trên mặt đất cũng chỉ còn lại nhòe nhoẹt não, thịt và vụn xương sọ của zombie.
Đám người Loka dù chật vật tìm đường sống vẫn chứng kiến trọn vẹn một màn này. Ngoại trừ Loka có phần quen thuộc, hai người còn lại trên mặt đều là vẻ ngạc nhiên tột độ đi kèm chút sợ hãi trước khả năng của Riyo. Cũng chính vào lúc họ có phần thất thần, lũ zombie xung quanh chớp ngay thời cơ tấn công, một con zombie có hàm răng đen xì sắc bén đến kỳ lạ nhảy lên người Bal, nhanh như chớp cắn xuống cổ anh. Bal cảm giác như thời gian ngừng lại ngay khoảnh khắc đó. Anh đã nghĩ đến cái kết tàn khốc nhất cho bản thân khi vừa cảm nhận được sức nặng của xác sống chồm lên người mình. Anh cũng kịp nhìn thấy hàm răng bén nhọn của nó, mọi cử động của con quái gớm ghiếc như được quay chậm trước mắt anh, nhưng thật đáng buồn là dù rõ ràng như thế anh vẫn chẳng thể di chuyển cơ thể bắt kịp tốc độ của nó.
Đôi đồng tử màu ruby phản chiếu hình ảnh chết chóc, nhưng một tiếng xé gió bên tai kèm theo tiếng zombie gào lên cùng nhầy nhụa chất lỏng thối rửa bắn lên mặt, lên người Bal nói cho anh biết rằng anh đã thoát chết trong gang tấc.
Anh quay phắt về phía xuất phát của viên đạn. Cơn gió từ bờ biển tràn vào thổi tung mái tóc bạch kim dài mượt, khẩu súng trên tay cô vẫn thẳng tắp chĩa về phía anh. Zombie xung quanh cô không biết tự lúc nào đã ngã lăn hết trên đất, đáy mắt không một chút cảm xúc khiến người khác rùng mình. Cô đã bắn liên tục gần chục phát đạn, dọn đi không ít zombie bao vây Bal trong lúc Loka và Cocal kinh ngạc đứng như trời trồng. Tiếp tục bắn vào đầu ba con zombie khác có mưu đồ quấn quanh Loka, Riyo nhướng mày với cậu, hất cằm ra hiệu. Loka như bừng tỉnh, cậu xoay người, trở lại trạng thái tập trung cao độ, dao găm trên tay cứ nhằm đầu zombie mà cắm. Cả nhóm thêm một hồi rối loạn, cuối cùng cũng giải quyết xong tất cả zombie trên đường.
Riyo thong thả tiến về phía nhóm của Loka, nhàn nhạt cười:
- Sao không ở yên trong nhà?
- Chúng tôi sao có thể để một... cô gái như cô ... ở ngoài một mình được.
Bal hơi ngượng ngùng đáp trả, anh biết bây giờ nói ra câu này thật kỳ cục, khi người thật sự gặp phải nguy hiểm không phải cô ấy mà lại là nhóm của anh. Riyo không có vẻ gì là khó chịu hay giễu cợt, cô dùng khăn ướt lau cẩn thận côn khúc trên tay, nhẹ giọng nói:
- Không có tranh đấu, không có lối thoát.
Mọi người lại rơi vào im lặng. Loka cũng học theo Riyo lau lau dao găm trên tay, giả vờ như tất cả những gì vừa xảy ra không đáng kể mấy, nhưng những lời cô vừa nó thật sự đã khiến nội tâm cậu chấn động. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Loka ngập ngừng:
- Cái đó...tôi vẫn chưa hỏi...cô tên là gì?
Riyo ngước mặt lên nhìn cậu, cô cũng quên mất từ đầu đến giờ mình chưa giới thiệu tên. Hơi nghiêng đầu để tránh mấy cơn gió hất tóc cô lòa xòa, Riyo cong cong mắt, vui vẻ trả lời:
- Riyo.
- RIYO?
Cả Loka và Bal cùng thốt lên, kèm theo vẻ mặt như thể tên của cô là một từ rất thô tục. Cocal dù không nói ra, nhưng cặp mắt mở to và cơ mặt hơi co lại của cậu ta đã tố cáo việc cậu ta cũng phản ứng lại với hai từ cô vừa nói. Riyo chớp chớp mắt khó hiểu:
- Sao thế? Có vấn đề gì với tên của tôi sao?
Cả Loka và Bal đều hít vào một hơi mà không trả lời. Cuối cùng, sau một hồi trao đổi ánh mắt, Cocal nghiêm túc nhìn cô:
- Cô đừng nói... cô không biết tên mình có nghĩa là Hủy diệt chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.