Chương 70: Tình si mơ tưởng
Bán Trản Minh Hương
02/11/2022
Phương Bích Xảo là một cô gái rất dịu dàng, hằng ngày cô và mẹ cùng quản lý cửa hàng thóc gạo, lúc nào cũng vui vẻ xởi lởi với khách hàng, luôn luôn mỉm cười. Nụ cười này đối với những người khác chỉ là nụ cười lịch sự, thế nhưng trong mắt người câm Trương thì khác.
Theo tin tức hai người Cố Cửu thăm dò được thì người câm Trương nhà nghèo, dung mạo cũng xấu, đã hơn ba mươi rồi mà vẫn độc thân. Trong thôn hắn cũng không chơi thân với ai, độc lai độc vãng, mà chính hắn cũng không thích bắt chuyện với người khác, tính tình vô cùng khép kín, người ta nói ba câu chưa chắc hắn trả lời một câu, vì vậy nên mọi người mới hay gọi hắn là thằng câm.
Ngay cả người đàn ông cùng thôn mà Cố Cửu và Thiệu Dật hỏi thăm cũng tỏ vẻ coi thường, đùa cợt khi nhắc về hắn. Lúc nhà họ Trương phát ra tiếng động ầm ỹ, thái độ đầu tiên của hàng xóm không phải là đến xem có việc gì cần giúp không mà là đùng đùng đến hỏi tội. Những chi tiết đó đều cho thấy tình cảnh của người câm Trương ở trong thôn không mấy tốt đẹp, không ai coi trọng hắn, cũng không ai qua lại với hắn cả.
Người câm Trương luôn đinh ninh rằng không có ai đối xử tốt với mình, ai nấy đều ghét bỏ hoặc coi thường hắn, ưa đem hắn ra chế giễu. Phương Bích Xảo là người duy nhất ngoài cha mẹ tử tế với hắn, thậm chí cô còn là một cô gái dịu dàng xinh đẹp nữa.
Kiếp trước Cố Cửu đã từng đọc được một câu nói đùa trên mạng, đại ý là người ta mới nhìn tui một cái mà tui đã nghĩ tới chuyện sinh con cho người ta rồi. Thật ra đây chỉ là lời mọi người trêu chọc nhau mà thôi, thế nhưng với trường hợp của người câm này thì không có cách nói nào chuẩn xác hơn được nữa. Hắn vì một nụ cười xã giao của Phương Bích Xảo mà thực sự cho rằng cô thích hắn, hắn nghĩ nếu không thì việc gì cô phải cười e lệ như vậy với hắn chứ? Mình đã độc thân hơn mười năm rồi mà bây giờ lại đột nhiên có một cô gái thầm thương trộm nhớ mình sao? Người câm Trương vừa suиɠ sướиɠ vừa sợ bị người ta phát hiện, cứ như hai bên tình trong như đã mặt ngoài còn e vậy. Hắn lén lút hỏi thăm tin tức về Phương Bích Xảo, thỉnh thoảng lại tìm cớ chạy đến cửa hàng gạo, lần nào Phương Bích Xảo cũng cười với hắn, thế là hắn mặc nhiên khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Có một hôm nọ hắn vừa mới đến cửa hàng gạo thì trời đổ mưa tầm tã, hắn mừng húm vì có cơ hội ở gần Phương Bích Xảo, thế là bèn ở lại đó trú mưa. Cô lấy ghế cho hắn ngồi, lại còn rót nước ấm cho hắn uống, không những vậy, mỗi lần hắn nhìn về phía cô đều thấy cô lén ngắm nhìn hắn, khi bị hắn phát hiện thì thẹn thùng quay mặt đi cười mỉm chi. Một lát sau trời tạnh mưa, trước lúc hắn tạm biệt rời khỏi Phương Bích Xảo còn tặng cho hắn một chiếc khăn tay bằng lụa.
Lúc ấy người câm Trương run run rẩy rẩy cầm lấy chiếc khăn, hắn cho rằng đó là tín vật định tình mà Phương Bích Xảo trao cho mình. Hắn kích động đến mức không biết làm thế nào cho phải, chỉ kịp giật lấy chiếc khăn rồi nói với cô một câu “hãy chờ ta” sau đó vội vã chạy đi trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hân hoan của cô gái. Hắn chạy một mạch về nhà thu dọn quần áo quyết tâm lên đường đi kiếm tiền, chuẩn bị cuối năm nay quay về cưới Phương Bích Xảo.
Từ đó, người câm Trương làm việc cật lực không quản ngày đêm, nhưng lúc nào trong tâm trí hắn cũng chất đầy hình ảnh của người trong mộng. Đến một hôm, hắn chịu không thấu nỗi niềm tương tư nữa, thế là hắn xin chủ cho nghỉ một ngày quày quả trở về gặp cô. Ngày hôm đó cũng là một ngày trời mưa rất to, người câm Trương đội mưa chạy đến cửa hàng gạo thì không thấy Phương Bích Xảo đâu cả, hỏi thăm người làm trong tiệm mới biết mấy hôm nay cô không đến vì phải ở nhà chuẩn bị thành thân.
Thành thân?!
Người câm Trương nghe mà tưởng như sét đánh ngang tai, lòng dâng lên một nỗi phẫn nộ cùng cực. Hắn cho rằng mình bị lừa gạt, bị phản bội. Chẳng phải Phương Bích Xảo đã trao cho mình tín vật định tình, tự định chung thân với mình rồi sao?! Tại sao nàng lại có thể đi lấy chồng được?!
Bị nỗi oán hận và cơn ghen tức che mờ lý trí, người câm Trương tức tốc chạy ra ngoài bất kể mưa giông chớp giật, hắn muốn đến ngay thôn Hồ Thượng để gặp Phương Bích Xảo hỏi cho ra lẽ. Không may cho hắn, lúc chạy ngang một vách núi vì đường trơn trượt lầy lội nên hắn sẩy chân ngã xuống.
Thật ra triền núi đó không cao, dù có lỡ rơi xuống thì cùng lắm là gãy tay gãy chân chứ không đến mức bỏ mạng, thế nhưng họa vô đơn chí, lúc người câm Trương té ngã đầu bị đập vào cạnh sắc của một hòn đá, ngất xỉu, sau đó vì không kịp thời cầm máu, mất máu quá nhiều nên không qua khỏi.
Lúc người câm Trương có ý thức trở lại thì phát hiện mình đã chết bất đắc kỳ tử, biến thành một quỷ hồn, thi thể vẫn nằm ở chỗ cũ bị thú hoang trong núi gặm nham nhở. Hắn đã thành quỷ nên nỗi cố chấp trong lòng càng thêm sâu, thế là hắn tìm đến phá hỏng hôn lễ của Phương Bích Xảo, sau đó tỏ vẻ cao thượng tỏ ý sẵn lòng tha thứ cho cô, miễn là cô chịu lấy hắn. Hắn không hành động một mình mà còn vào núi bắt mười mấy con sơn mị làm người hầu phục vụ cho mình, giúp mình chuẩn bị lễ cưới…
“Là tại cô!” Đôi mắt người câm đỏ quạch, chỉ tay vào Phương Bích Xảo rít lên: “Là cô phản bội tôi. Cô nói không giữ lời làm hại tôi bỏ mạng. Tôi chỉ bắt cô phải làm đúng lời ước hẹn thì có gì sai?!”
Phương Bích Xảo không thể tin nổi trợn trừng mắt lên, vừa tức giận vừa ghê tởm: “Ta ước hẹn cái gì với ngươi? Tất cả mọi chuyện đều do ngươi tự biên tự diễn hết!”
Chuyện cười e lệ thì không cần Phương Bích Xảo phải giải thích mọi người cũng hiểu, còn chiếc khăn tay thì theo lời của cô nó nào có phải khăn lụa gì, chỉ là một miếng vải sạch dùng để chùi bàn tính trong cửa hàng mà thôi. Cô muốn lau những hạt trượt trên bàn tính cho tiện nên đã cắt nó nhỏ lại cầm cho vừa tay. Vì sao lại đưa nó cho người câm Trương ấy hả? Bởi vì hôm đó cô nhìn thấy đầu cổ hắn dính toàn là bụi đen, bám thành từng mảng, đó cũng chính là lý do mà cô nhìn nhìn hắn mấy lần. Nụ cười thẹn thùng, ánh mắt hân hoan gì đó đều là người câm Trương tự mơ màng ra cả.
Lúc đó Phương Bích Xảo đưa miếng vải cho người câm Trương ý là đang nhắc khéo hắn lau bụi đi, nào ngờ hắn nhận miếng vải xong không lau mà bỗng nhiên hét lên một câu “hãy chờ ta” rồi chạy mất biệt, làm cô chẳng kịp phản ứng, ngơ ngác cả buổi chẳng hiểu gì.
Người câm Trương đã đến cửa hàng mấy lần nên Phương Bích Xảo nhớ được mặt hắn. Lần nào hắn đến cũng cúi đầu lầm lầm lì lì, không muốn nói chuyện, áo quần tóc tai thì nhàu nhĩ lôi thôi không hề chăm chút gì cả, trông hơi quái dị. Tuy nhiên, Phương Bích Xảo là người lương thiện, lại hiểu biết lễ nghĩa nên cô luôn luôn đối xử thân thiện với mọi người. Cô cho rằng không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá nhân cách một con người. Vì vậy, dù người câm Trương có khác người thì cô vẫn cư xử niềm nở như những khách hàng khác. Ai mà ngờ được chính thái độ tốt đẹp này lại mang đến tai vạ từ trên trời rớt xuống cho cô.
Bất kì cô gái nào khi biết mình bị một người đàn ông xa lạ mê đắm cuồng nhiệt đến mức hoang tưởng như vậy đều sẽ chẳng vui sướng gì cho cam. Trước đây Phương Bích Xảo không biết rõ câu chuyện nên đương nhiên sẽ sợ hãi con quỷ bám theo quấy phá mình, thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ nên cô không còn sợ nữa, chỉ còn lại nỗi căm ghét.
Ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu trên gương mặt của Phương Bích Xảo làm người câm Trương đau đớn, hắn giận dữ la hét: “Mày cũng giống như đám người kia, bọn mày đều cùng một giuộc, chỉ vì tao xấu xí nên xem thường tao!”
Phương Bích Xảo lạnh lùng nói: “Ngươi sai rồi, xấu xí không phải là cái tội, ta chẳng hề quan tâm đến dung mạo bên ngoài, thứ làm ta căm ghét chính là trái tim đen tối của ngươi, chính nó mới khiến ngươi trở nên xấu xí chứ không phải khuôn mặt.”
“Tiện nhân! Láo toét! Ngươi cũng chỉ trông mặt mà bắt hình dong mà thôi, tiện nhân!” Người câm Trương không nghe lọt tai lời nào của Phương Bích Xảo, hắn lồm cồm bò dậy có ý đồ muốn nhào lên tấn công cô, nhưng dĩ nhiên bé người giấy không cho hắn cơ hội làm việc đó. Nhóc kéo dây xích ngược trở về, còn leo lên đứng hẳn trên sợi xích không cho hắn cục cựa.
Cố Cửu nhìn thấy khuôn mặt người câm Trương lại bị âm khí che khuất hơn phân nửa, lắc đầu thở dài. Người này bị ám ảnh tâm lý nặng nề do hoàn cảnh sinh sống và thái độ tiêu cực của những người xung quanh, khó mà thoát ra được, thậm chí đến lúc làm quỷ cũng vẫn tự ti, dùng âm khí để giấu đi khuôn mặt thật của mình.
“Được rồi được rồi, yên lặng chút nào.” Cố Cửu nói. “Tuy mi chưa làm ra việc ác hại đến mạng người nhưng tính tình mi thế này ta cũng không dám để mi ở lại dương gian quấy phá đâu.”
Người câm Trương nghe vậy liền ngẩng phắt lên nhìn Cố Cửu, chợt cảm thấy bất an, dè dặt hỏi: “Ngươi…ngươi muốn làm gì ta?”
Cố Cửu nói: “Đưa mi đi địa phủ chứ làm gì nữa.”
“Không!” Hắn giãy giụa. “Ta không muốn đi địa phủ! Ta không đi!”
Ở dương gian rất suиɠ sướиɠ, hắn thành quỷ rồi bèn có được những năng lực trước kia không có, hắn chưa cần xuất hiện, chỉ sai mấy con sơn mị ra hù dọa thôi mà đám người đó đã sợ vãi linh hồn rồi. Cảm giác khoái trá trước nay chưa từng có đó khiến hắn mê muội không muốn rời đi.
“Chắc hơi khó, dù sao thì mi cũng có tiền án rồi.” Cố Cửu thủng thẳng nói. Cậu nhìn một cái đã biết ngay tâm tư của hắn. Nếu cứ để mặc hắn lộng hành thì sớm muộn gì hắn cũng đánh mất lương tâm, không thèm kiêng nể gì mà làm đủ chuyện xấu để đạt được mục đích, như vậy chẳng phải sẽ gây tai họa cho người khác hay sao. Một khi hắn bị tiễn xuống địa phủ thì sẽ tự động được đăng ký vào danh sách, chịu sự quản chế của địa phủ, không thể tự tung tự tác nữa. Ngay cả lão quỷ có lần tình cờ dẫn cô bé Ngân Linh đến Phong Đô cũng là do có công đức, được phép của địa phủ trở về thăm người thân ở dương gian để chuẩn bị đi đầu thai khi hết âm thọ chứ bình thường quỷ hồn muốn gặp người thân thì chỉ có thể dùng cách báo mộng chứ không được đi lung tung.
Trong tiếng tru tréo đinh tai nhức óc của người câm Trương, Cố Cửu tỉnh bơ đốt tiền giấy mời âm sai lên rồi giao hắn lại cho người ta.
Tiễn xong vị âm sai kia đi thì đến đây vụ việc của Phương Bích Xảo coi như đã được giải quyết xong. Vốn dĩ Cố Cửu và Thiệu Dật định rời đi ngay ngày hôm sau, thế như Phạm Vịnh Trăn nói hôn lễ bị phá rối phải hoãn lại, nay mọi việc đã ổn định cũng phải nhanh chóng cử hành hôn lễ ngay để xua vận rủi đi, y nhờ hai người tính ngày tốt cho, còn mời họ ở lại chung vui.
Cố Cửu vui vẻ đồng ý, giúp hai nhà tính ngày cưới, cậu tính được có hai ngày hợp với việc gả cưới, lựa chọn đầu tiên là vào hai ngày nữa, lựa chọn thứ hai là một tháng sau.
Hai nhà Phương, Phạm bàn bạc rồi thống nhất chọn hai ngày sau, bởi vì đồ cưới hầu như đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần bổ sung vài thứ còn thiếu và trang hoàng nhà cửa lại lần nữa là được.
Trong hai ngày tiếp theo, Cố Cửu và Thiệu Dật nhân dịp được rảnh rỗi bèn đến thôn Hồ Hạ lần nữa. Vừa đến cửa thôn, hai người đã gặp ngay người đàn ông cung cấp thông tin về người câm Trương cho họ. Người đó vẫn còn nhớ hai sư huynh đệ, vội vội vàng vàng chạy đến, hổn hển nói: “Sao hai vị đạo trưởng lại quay lại đây? Có phải vì việc của thằng câm không?”
Cố Cửu nói: “Đúng là vì hắn thật.”
“Hèn gì tối hôm qua hai vị cứ hỏi mãi về việc của hắn.” Người nọ vỗ đùi đánh đét, tiến lại gần hỏi nhỏ: “Có phải thằng câm chết rồi không?”
“Làm sao huynh biết?” Cố Cửu nhướng mày, hỏi.
Người nọ nói: “Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi, tôi đi viếng mộ ông ấy, tình cờ nhìn thấy một ngôi mộ mới mọc lên ở khu mộ của nhà họ Trương. Tôi ngạc nhiên quá bèn chạy đến xem thử, nào ngờ lại nhìn thấy trên bia khắc tên của thằng câm. Có phải con quỷ quấy phá hai ngày nay chính là hắn không?”
Cố Cửu gật đầu xác nhận, hẳn là ngôi mộ đó người câm Trương tự lập cho mình.
Người đàn ông thở dài sườn sượt, cảm thán: “Thảo nào, ôi, chẳng phải mới đây hắn còn hăm hở đi kiếm tiền cưới vợ sao, cứ thế mà đi mất chẳng ai hay…”
Cố Cửu cũng cảm thán nhìn người đàn ông nọ, sự tiếc nuối thương cảm của gã là thật chứ không phải làm màu. Con người thật sự là một loài động vật khó hiểu nhất trên đời, bạn nói người ta xấu, thì thật ra họ cũng không đến nỗi quá tồi tệ, nhưng bạn nói người ta không xấu, thì họ cũng đã vô tư làm tổn thương người khác đấy thôi.
Cố Cửu nhìn anh ta: “Anh trai à, bình thường huynh cũng hay cười nhạo người câm Trương đúng không?”
Người nọ biến sắc, lúng túng nói: “Tôi…cũng không làm gì quá quắt lắm đâu, mà mọi người cũng vậy…”
Cố Cửu vỗ vai anh ta hỏi: “Hắn không còn thân thích nào khác ở trong thôn nữa phải không?”
Người đàn ông gật đầu: “Không còn ai cả.”
Cố Cửu khuyên: “Sau này lúc huynh đốt vàng mã nhớ đốt thêm một phần cho hắn, giảm bớt khẩu nghiệp.”
Người nọ gật đầu lia lịa: “Vâng vâng. Tôi sẽ đốt.”
Cho dù Cố Cửu không dặn dò thì anh ta cũng sẽ làm, vừa là kính sợ quỷ thần, vừa là xin lỗi vì trước kia từng nhiều lần đùa cợt người ta.
Người câm Trương không phải bị đập đầu chết ngay mà là mất máu rồi chết dần chết mòn cho nên hắn có oán, oán khí vẫn còn bám trên thân thể của hắn, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng để đảm bảo không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh nên Cố Cửu và Thiệu Dật vẫn đi thêm một chuyến đến mộ của hắn để thanh lọc.
Lúc đến nơi, hai người bắt gặp có hai con sơn mị vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác canh mộ cho “chủ nhân”. Hai đứa này chưa có mặt mũi, vẫn còn là hai cụm khí trôi lơ lửng, lúc bị Cố Cửu tóm vào tay chúng hơi ngây ra, sau đó uốn éo tới lui muốn bỏ trốn.
Cố Cửu bóp bóp hai con sơn mị trong tay như nhồi bột, nhìn chúng nó biến thành đủ thứ hình dạng trong tay mình, cười khì ném sang cho Tiểu Đệ: “Cho nhóc nè, dạy tụi nó lại đi, dạy tụi nó thành hai đứa bé ngoan.”
Sơn mị rất dễ sinh ra nhưng không dễ tu luyện thành hình, ba con này cần phải được tái giáo dục một phen rồi mới thả về núi được.
Tiểu Đệ vung hai chi trước đón lấy hai con sơn mị rồi giẫm lên, mỗi bên một con, sau đó túm lấy ngoạm vào miệng. Con sơn mị bị vo thành quả bóng lúc trước đến bây giờ vẫn còn là một quả bóng, run lập cập cuộn tròn trong tay người giấy bé con.
Theo tin tức hai người Cố Cửu thăm dò được thì người câm Trương nhà nghèo, dung mạo cũng xấu, đã hơn ba mươi rồi mà vẫn độc thân. Trong thôn hắn cũng không chơi thân với ai, độc lai độc vãng, mà chính hắn cũng không thích bắt chuyện với người khác, tính tình vô cùng khép kín, người ta nói ba câu chưa chắc hắn trả lời một câu, vì vậy nên mọi người mới hay gọi hắn là thằng câm.
Ngay cả người đàn ông cùng thôn mà Cố Cửu và Thiệu Dật hỏi thăm cũng tỏ vẻ coi thường, đùa cợt khi nhắc về hắn. Lúc nhà họ Trương phát ra tiếng động ầm ỹ, thái độ đầu tiên của hàng xóm không phải là đến xem có việc gì cần giúp không mà là đùng đùng đến hỏi tội. Những chi tiết đó đều cho thấy tình cảnh của người câm Trương ở trong thôn không mấy tốt đẹp, không ai coi trọng hắn, cũng không ai qua lại với hắn cả.
Người câm Trương luôn đinh ninh rằng không có ai đối xử tốt với mình, ai nấy đều ghét bỏ hoặc coi thường hắn, ưa đem hắn ra chế giễu. Phương Bích Xảo là người duy nhất ngoài cha mẹ tử tế với hắn, thậm chí cô còn là một cô gái dịu dàng xinh đẹp nữa.
Kiếp trước Cố Cửu đã từng đọc được một câu nói đùa trên mạng, đại ý là người ta mới nhìn tui một cái mà tui đã nghĩ tới chuyện sinh con cho người ta rồi. Thật ra đây chỉ là lời mọi người trêu chọc nhau mà thôi, thế nhưng với trường hợp của người câm này thì không có cách nói nào chuẩn xác hơn được nữa. Hắn vì một nụ cười xã giao của Phương Bích Xảo mà thực sự cho rằng cô thích hắn, hắn nghĩ nếu không thì việc gì cô phải cười e lệ như vậy với hắn chứ? Mình đã độc thân hơn mười năm rồi mà bây giờ lại đột nhiên có một cô gái thầm thương trộm nhớ mình sao? Người câm Trương vừa suиɠ sướиɠ vừa sợ bị người ta phát hiện, cứ như hai bên tình trong như đã mặt ngoài còn e vậy. Hắn lén lút hỏi thăm tin tức về Phương Bích Xảo, thỉnh thoảng lại tìm cớ chạy đến cửa hàng gạo, lần nào Phương Bích Xảo cũng cười với hắn, thế là hắn mặc nhiên khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Có một hôm nọ hắn vừa mới đến cửa hàng gạo thì trời đổ mưa tầm tã, hắn mừng húm vì có cơ hội ở gần Phương Bích Xảo, thế là bèn ở lại đó trú mưa. Cô lấy ghế cho hắn ngồi, lại còn rót nước ấm cho hắn uống, không những vậy, mỗi lần hắn nhìn về phía cô đều thấy cô lén ngắm nhìn hắn, khi bị hắn phát hiện thì thẹn thùng quay mặt đi cười mỉm chi. Một lát sau trời tạnh mưa, trước lúc hắn tạm biệt rời khỏi Phương Bích Xảo còn tặng cho hắn một chiếc khăn tay bằng lụa.
Lúc ấy người câm Trương run run rẩy rẩy cầm lấy chiếc khăn, hắn cho rằng đó là tín vật định tình mà Phương Bích Xảo trao cho mình. Hắn kích động đến mức không biết làm thế nào cho phải, chỉ kịp giật lấy chiếc khăn rồi nói với cô một câu “hãy chờ ta” sau đó vội vã chạy đi trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hân hoan của cô gái. Hắn chạy một mạch về nhà thu dọn quần áo quyết tâm lên đường đi kiếm tiền, chuẩn bị cuối năm nay quay về cưới Phương Bích Xảo.
Từ đó, người câm Trương làm việc cật lực không quản ngày đêm, nhưng lúc nào trong tâm trí hắn cũng chất đầy hình ảnh của người trong mộng. Đến một hôm, hắn chịu không thấu nỗi niềm tương tư nữa, thế là hắn xin chủ cho nghỉ một ngày quày quả trở về gặp cô. Ngày hôm đó cũng là một ngày trời mưa rất to, người câm Trương đội mưa chạy đến cửa hàng gạo thì không thấy Phương Bích Xảo đâu cả, hỏi thăm người làm trong tiệm mới biết mấy hôm nay cô không đến vì phải ở nhà chuẩn bị thành thân.
Thành thân?!
Người câm Trương nghe mà tưởng như sét đánh ngang tai, lòng dâng lên một nỗi phẫn nộ cùng cực. Hắn cho rằng mình bị lừa gạt, bị phản bội. Chẳng phải Phương Bích Xảo đã trao cho mình tín vật định tình, tự định chung thân với mình rồi sao?! Tại sao nàng lại có thể đi lấy chồng được?!
Bị nỗi oán hận và cơn ghen tức che mờ lý trí, người câm Trương tức tốc chạy ra ngoài bất kể mưa giông chớp giật, hắn muốn đến ngay thôn Hồ Thượng để gặp Phương Bích Xảo hỏi cho ra lẽ. Không may cho hắn, lúc chạy ngang một vách núi vì đường trơn trượt lầy lội nên hắn sẩy chân ngã xuống.
Thật ra triền núi đó không cao, dù có lỡ rơi xuống thì cùng lắm là gãy tay gãy chân chứ không đến mức bỏ mạng, thế nhưng họa vô đơn chí, lúc người câm Trương té ngã đầu bị đập vào cạnh sắc của một hòn đá, ngất xỉu, sau đó vì không kịp thời cầm máu, mất máu quá nhiều nên không qua khỏi.
Lúc người câm Trương có ý thức trở lại thì phát hiện mình đã chết bất đắc kỳ tử, biến thành một quỷ hồn, thi thể vẫn nằm ở chỗ cũ bị thú hoang trong núi gặm nham nhở. Hắn đã thành quỷ nên nỗi cố chấp trong lòng càng thêm sâu, thế là hắn tìm đến phá hỏng hôn lễ của Phương Bích Xảo, sau đó tỏ vẻ cao thượng tỏ ý sẵn lòng tha thứ cho cô, miễn là cô chịu lấy hắn. Hắn không hành động một mình mà còn vào núi bắt mười mấy con sơn mị làm người hầu phục vụ cho mình, giúp mình chuẩn bị lễ cưới…
“Là tại cô!” Đôi mắt người câm đỏ quạch, chỉ tay vào Phương Bích Xảo rít lên: “Là cô phản bội tôi. Cô nói không giữ lời làm hại tôi bỏ mạng. Tôi chỉ bắt cô phải làm đúng lời ước hẹn thì có gì sai?!”
Phương Bích Xảo không thể tin nổi trợn trừng mắt lên, vừa tức giận vừa ghê tởm: “Ta ước hẹn cái gì với ngươi? Tất cả mọi chuyện đều do ngươi tự biên tự diễn hết!”
Chuyện cười e lệ thì không cần Phương Bích Xảo phải giải thích mọi người cũng hiểu, còn chiếc khăn tay thì theo lời của cô nó nào có phải khăn lụa gì, chỉ là một miếng vải sạch dùng để chùi bàn tính trong cửa hàng mà thôi. Cô muốn lau những hạt trượt trên bàn tính cho tiện nên đã cắt nó nhỏ lại cầm cho vừa tay. Vì sao lại đưa nó cho người câm Trương ấy hả? Bởi vì hôm đó cô nhìn thấy đầu cổ hắn dính toàn là bụi đen, bám thành từng mảng, đó cũng chính là lý do mà cô nhìn nhìn hắn mấy lần. Nụ cười thẹn thùng, ánh mắt hân hoan gì đó đều là người câm Trương tự mơ màng ra cả.
Lúc đó Phương Bích Xảo đưa miếng vải cho người câm Trương ý là đang nhắc khéo hắn lau bụi đi, nào ngờ hắn nhận miếng vải xong không lau mà bỗng nhiên hét lên một câu “hãy chờ ta” rồi chạy mất biệt, làm cô chẳng kịp phản ứng, ngơ ngác cả buổi chẳng hiểu gì.
Người câm Trương đã đến cửa hàng mấy lần nên Phương Bích Xảo nhớ được mặt hắn. Lần nào hắn đến cũng cúi đầu lầm lầm lì lì, không muốn nói chuyện, áo quần tóc tai thì nhàu nhĩ lôi thôi không hề chăm chút gì cả, trông hơi quái dị. Tuy nhiên, Phương Bích Xảo là người lương thiện, lại hiểu biết lễ nghĩa nên cô luôn luôn đối xử thân thiện với mọi người. Cô cho rằng không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá nhân cách một con người. Vì vậy, dù người câm Trương có khác người thì cô vẫn cư xử niềm nở như những khách hàng khác. Ai mà ngờ được chính thái độ tốt đẹp này lại mang đến tai vạ từ trên trời rớt xuống cho cô.
Bất kì cô gái nào khi biết mình bị một người đàn ông xa lạ mê đắm cuồng nhiệt đến mức hoang tưởng như vậy đều sẽ chẳng vui sướng gì cho cam. Trước đây Phương Bích Xảo không biết rõ câu chuyện nên đương nhiên sẽ sợ hãi con quỷ bám theo quấy phá mình, thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ nên cô không còn sợ nữa, chỉ còn lại nỗi căm ghét.
Ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu trên gương mặt của Phương Bích Xảo làm người câm Trương đau đớn, hắn giận dữ la hét: “Mày cũng giống như đám người kia, bọn mày đều cùng một giuộc, chỉ vì tao xấu xí nên xem thường tao!”
Phương Bích Xảo lạnh lùng nói: “Ngươi sai rồi, xấu xí không phải là cái tội, ta chẳng hề quan tâm đến dung mạo bên ngoài, thứ làm ta căm ghét chính là trái tim đen tối của ngươi, chính nó mới khiến ngươi trở nên xấu xí chứ không phải khuôn mặt.”
“Tiện nhân! Láo toét! Ngươi cũng chỉ trông mặt mà bắt hình dong mà thôi, tiện nhân!” Người câm Trương không nghe lọt tai lời nào của Phương Bích Xảo, hắn lồm cồm bò dậy có ý đồ muốn nhào lên tấn công cô, nhưng dĩ nhiên bé người giấy không cho hắn cơ hội làm việc đó. Nhóc kéo dây xích ngược trở về, còn leo lên đứng hẳn trên sợi xích không cho hắn cục cựa.
Cố Cửu nhìn thấy khuôn mặt người câm Trương lại bị âm khí che khuất hơn phân nửa, lắc đầu thở dài. Người này bị ám ảnh tâm lý nặng nề do hoàn cảnh sinh sống và thái độ tiêu cực của những người xung quanh, khó mà thoát ra được, thậm chí đến lúc làm quỷ cũng vẫn tự ti, dùng âm khí để giấu đi khuôn mặt thật của mình.
“Được rồi được rồi, yên lặng chút nào.” Cố Cửu nói. “Tuy mi chưa làm ra việc ác hại đến mạng người nhưng tính tình mi thế này ta cũng không dám để mi ở lại dương gian quấy phá đâu.”
Người câm Trương nghe vậy liền ngẩng phắt lên nhìn Cố Cửu, chợt cảm thấy bất an, dè dặt hỏi: “Ngươi…ngươi muốn làm gì ta?”
Cố Cửu nói: “Đưa mi đi địa phủ chứ làm gì nữa.”
“Không!” Hắn giãy giụa. “Ta không muốn đi địa phủ! Ta không đi!”
Ở dương gian rất suиɠ sướиɠ, hắn thành quỷ rồi bèn có được những năng lực trước kia không có, hắn chưa cần xuất hiện, chỉ sai mấy con sơn mị ra hù dọa thôi mà đám người đó đã sợ vãi linh hồn rồi. Cảm giác khoái trá trước nay chưa từng có đó khiến hắn mê muội không muốn rời đi.
“Chắc hơi khó, dù sao thì mi cũng có tiền án rồi.” Cố Cửu thủng thẳng nói. Cậu nhìn một cái đã biết ngay tâm tư của hắn. Nếu cứ để mặc hắn lộng hành thì sớm muộn gì hắn cũng đánh mất lương tâm, không thèm kiêng nể gì mà làm đủ chuyện xấu để đạt được mục đích, như vậy chẳng phải sẽ gây tai họa cho người khác hay sao. Một khi hắn bị tiễn xuống địa phủ thì sẽ tự động được đăng ký vào danh sách, chịu sự quản chế của địa phủ, không thể tự tung tự tác nữa. Ngay cả lão quỷ có lần tình cờ dẫn cô bé Ngân Linh đến Phong Đô cũng là do có công đức, được phép của địa phủ trở về thăm người thân ở dương gian để chuẩn bị đi đầu thai khi hết âm thọ chứ bình thường quỷ hồn muốn gặp người thân thì chỉ có thể dùng cách báo mộng chứ không được đi lung tung.
Trong tiếng tru tréo đinh tai nhức óc của người câm Trương, Cố Cửu tỉnh bơ đốt tiền giấy mời âm sai lên rồi giao hắn lại cho người ta.
Tiễn xong vị âm sai kia đi thì đến đây vụ việc của Phương Bích Xảo coi như đã được giải quyết xong. Vốn dĩ Cố Cửu và Thiệu Dật định rời đi ngay ngày hôm sau, thế như Phạm Vịnh Trăn nói hôn lễ bị phá rối phải hoãn lại, nay mọi việc đã ổn định cũng phải nhanh chóng cử hành hôn lễ ngay để xua vận rủi đi, y nhờ hai người tính ngày tốt cho, còn mời họ ở lại chung vui.
Cố Cửu vui vẻ đồng ý, giúp hai nhà tính ngày cưới, cậu tính được có hai ngày hợp với việc gả cưới, lựa chọn đầu tiên là vào hai ngày nữa, lựa chọn thứ hai là một tháng sau.
Hai nhà Phương, Phạm bàn bạc rồi thống nhất chọn hai ngày sau, bởi vì đồ cưới hầu như đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần bổ sung vài thứ còn thiếu và trang hoàng nhà cửa lại lần nữa là được.
Trong hai ngày tiếp theo, Cố Cửu và Thiệu Dật nhân dịp được rảnh rỗi bèn đến thôn Hồ Hạ lần nữa. Vừa đến cửa thôn, hai người đã gặp ngay người đàn ông cung cấp thông tin về người câm Trương cho họ. Người đó vẫn còn nhớ hai sư huynh đệ, vội vội vàng vàng chạy đến, hổn hển nói: “Sao hai vị đạo trưởng lại quay lại đây? Có phải vì việc của thằng câm không?”
Cố Cửu nói: “Đúng là vì hắn thật.”
“Hèn gì tối hôm qua hai vị cứ hỏi mãi về việc của hắn.” Người nọ vỗ đùi đánh đét, tiến lại gần hỏi nhỏ: “Có phải thằng câm chết rồi không?”
“Làm sao huynh biết?” Cố Cửu nhướng mày, hỏi.
Người nọ nói: “Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi, tôi đi viếng mộ ông ấy, tình cờ nhìn thấy một ngôi mộ mới mọc lên ở khu mộ của nhà họ Trương. Tôi ngạc nhiên quá bèn chạy đến xem thử, nào ngờ lại nhìn thấy trên bia khắc tên của thằng câm. Có phải con quỷ quấy phá hai ngày nay chính là hắn không?”
Cố Cửu gật đầu xác nhận, hẳn là ngôi mộ đó người câm Trương tự lập cho mình.
Người đàn ông thở dài sườn sượt, cảm thán: “Thảo nào, ôi, chẳng phải mới đây hắn còn hăm hở đi kiếm tiền cưới vợ sao, cứ thế mà đi mất chẳng ai hay…”
Cố Cửu cũng cảm thán nhìn người đàn ông nọ, sự tiếc nuối thương cảm của gã là thật chứ không phải làm màu. Con người thật sự là một loài động vật khó hiểu nhất trên đời, bạn nói người ta xấu, thì thật ra họ cũng không đến nỗi quá tồi tệ, nhưng bạn nói người ta không xấu, thì họ cũng đã vô tư làm tổn thương người khác đấy thôi.
Cố Cửu nhìn anh ta: “Anh trai à, bình thường huynh cũng hay cười nhạo người câm Trương đúng không?”
Người nọ biến sắc, lúng túng nói: “Tôi…cũng không làm gì quá quắt lắm đâu, mà mọi người cũng vậy…”
Cố Cửu vỗ vai anh ta hỏi: “Hắn không còn thân thích nào khác ở trong thôn nữa phải không?”
Người đàn ông gật đầu: “Không còn ai cả.”
Cố Cửu khuyên: “Sau này lúc huynh đốt vàng mã nhớ đốt thêm một phần cho hắn, giảm bớt khẩu nghiệp.”
Người nọ gật đầu lia lịa: “Vâng vâng. Tôi sẽ đốt.”
Cho dù Cố Cửu không dặn dò thì anh ta cũng sẽ làm, vừa là kính sợ quỷ thần, vừa là xin lỗi vì trước kia từng nhiều lần đùa cợt người ta.
Người câm Trương không phải bị đập đầu chết ngay mà là mất máu rồi chết dần chết mòn cho nên hắn có oán, oán khí vẫn còn bám trên thân thể của hắn, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng để đảm bảo không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh nên Cố Cửu và Thiệu Dật vẫn đi thêm một chuyến đến mộ của hắn để thanh lọc.
Lúc đến nơi, hai người bắt gặp có hai con sơn mị vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác canh mộ cho “chủ nhân”. Hai đứa này chưa có mặt mũi, vẫn còn là hai cụm khí trôi lơ lửng, lúc bị Cố Cửu tóm vào tay chúng hơi ngây ra, sau đó uốn éo tới lui muốn bỏ trốn.
Cố Cửu bóp bóp hai con sơn mị trong tay như nhồi bột, nhìn chúng nó biến thành đủ thứ hình dạng trong tay mình, cười khì ném sang cho Tiểu Đệ: “Cho nhóc nè, dạy tụi nó lại đi, dạy tụi nó thành hai đứa bé ngoan.”
Sơn mị rất dễ sinh ra nhưng không dễ tu luyện thành hình, ba con này cần phải được tái giáo dục một phen rồi mới thả về núi được.
Tiểu Đệ vung hai chi trước đón lấy hai con sơn mị rồi giẫm lên, mỗi bên một con, sau đó túm lấy ngoạm vào miệng. Con sơn mị bị vo thành quả bóng lúc trước đến bây giờ vẫn còn là một quả bóng, run lập cập cuộn tròn trong tay người giấy bé con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.