Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư
Chương 17: Ngươi Có Thể Làm Chút Chuyện Cho Bản Vương Được Không?
Mai Mai Tang
28/05/2023
Chủ tử tới đây để đón nàng sao? Khẳng định không phải! Vương gia nhà hắn kiêu ngạo như vậy, sao có thể hạ mình vì một nữ nhân chứ?
Ngay khi hắn đang suy nghĩ lung tung, giọng nói lạnh lùng của Thanh Tuyết truyền đến. Cố Thu Lâm lập tức nhận ra nàng đang nói chuyện với vương gia.
“Chiến Vương gia, trước tiên dẫn ta đi gặp Hồ Cơ đi.”
Ý tứ của Mộ Dung Thất tiểu thư rất rõ ràng, nàng muốn được nhận công sau rồi mới làm việc. Cố Thu Lâm định nói như vậy không hợp với quy củ, ai ngờ vương gia lại đến trước hắn một bước: “Cũng được.”
Sao Vương gia lại nhượng bộ như vậy? Nếu không phải cảm giác tồn tại của chủ tử quá mạnh thì Cố Thu Lâm cũng hoài nghi hắn là giả…
Trăng tròn lên đến đỉnh, ba người đi vào tiền sảnh.
Những tòa nhà thẳng hàng dưới trời mưa phùn càng làm toát lên vẻ uy nghiêm, trang trọng của vương triều.
Ở Loan thành, màu đen và vàng tượng trưng cho cái đẹp.
Tòa nhà Đình Úy Ti có màu đen như khung vương, màu vàng tô điểm.
Thanh Tuyết đi theo Chiến Vương, lặng lẽ nhìn Đình Úy Ti. Cách xây dựng vô cùng tinh tế và kiên cố.
Theo tầm nhìn của một người sống từ triều Tống đến hiện đại như cô mà nói thì tòa Đình Úy Ti cổ điển này thực sự có năng lực khiến người ở Loan thành nghe đến phải biến sắc.
Trên đường đi có một số thị vệ, thân hình thẳng tắp, mặc giáp trụ, khi đi ngang qua Chiến Vương đều cung kính hành lễ.
Càng đi càng xa, cả ba cuối cùng cũng dừng trước một ngục tối.
Phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn thấy toàn cảnh, trước cánh cửa sắt có hai thủ vệ thân hình vạm vỡ, đồng loạt quỳ một chân xuống đất: “Bái kiến Chiến Vương.”
Hiên Viên Thương Ca nhìn không chớp mắt, Cố Thu Lâm không đi theo, chỉ khom người nói: “Thất tiểu thư, mời.”
Không giống với không gian thoáng đãng bên ngoài, lối đi vào địa lao rất hẹp, chỉ có ba người có thể đi cạnh nhau, hai bên là những bức tường đá trắng xám vô cùng kiên cố.
Địa lao mở rộng ra bốn phương, có rất nhiều lối rẽ, trước mỗi tầng đều có hàng chục vệ binh khí tức mạnh mẽ đứng canh giữ lối vào.
Đi qua những trạm gác nghiêm ngặt, đi xuống dưới lòng đất khoảng bảy tầng.
Nơi đây âm u ẩm ướt, có tiếng nước chảy.
Theo nguyên tắc nói ít nhìn nhiều, Thanh Tuyết im lặng suốt cả chặng đường, Hiên Viên Thương Ca cũng không mở miệng, cho nên dưới ánh mắt có vẻ bình tĩnh nhưng lại âm thầm khiếp sợ của lính canh, suốt nửa canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng đến thủy lao nơi giam giữ Hồ Cơ.
Khi nhìn thấy Hồ Cơ lần thứ hai, Thanh Tuyết phát hiện. Hồ Cơ dù đang hôn mê nhưng vẫn toát ra một vẻ mê hoặc khó cưỡng. Cho dù đang ở thủy lao thì khí chất xinh đẹp từ trong cơ thể vẫn tỏa ra tứ phía.
Hai đôi tay yếu ớt không xương bị xích lại treo lên, nửa gương mặt ẩn hiện trong mái tóc ướt át, lộ ra một chút tái nhợt. Nửa gương mặt khác thì có chút cảm giác e thẹn, đôi mắt phượng hẹp dài nhắm chặt, lại thêm khí tức cấm dục cùng với khuôn mặt tái nhợt khiến người ta vô cùng thương yêu.
Nước trong hồ lạnh buốt, cao đến thắt lưng làm ướt đẫm tấm y phục mỏng manh của Hồ Cơ, con thỏ ngọc trước ngực trông vô cùng sống động. Trong hồ huyết thủy phát ra hương đào mùa hạ, luôn thách thức lý trí của một Huyết tộc.
Ánh mắt Thanh Tuyết sáng rực: “Thả nàng ra.”
Chiến Vương không đồng ý: “Trước đó, ta phải nói với ngươi ba chuyện.”
Thanh Tuyết liếm môi, kiềm nén cơn đói khát trong dạ dày: “Nói đi.”
“Thứ nhất, nàng ta không phải người bình thường, cũng không phải dị thuật sư, mà là một con Thánh Thú tam giai có thể hóa thành hình người.” Trông thấy nàng không kinh ngạc, ánh mắt Hiên Viên Thương Ca trở nên thâm thúy, quả nhiên là nàng biết: “Thứ hai, nàng không phải nữ nhân. Chúng ta đã kiểm tra rồi, hắn là nam nhân.”
Thanh Tuyết khẽ giật mình, yếu ớt cười: “Kiểm tra thế nào vậy?”
Hô hấp Hiên Viên Thương Ca ngừng lại, không biết là vì ngạc nhiên trước phản ứng quá mức bình thường của nàng, hay bất lực vì nàng không hiểu ra được vấn đề, hay là đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề kia như nào…
Thấy lông mày hắn nhíu lại, Thanh Tuyết không hỏi thêm nữa: “Thứ ba thì sao?”
“Dù tra tấn, bức cung thế nào, hắn cũng nói là mình không biết gì, chỉ khẳng định mình là vũ cơ, đến để nhảy múa. Trên người hắn có quá nhiều hiềm nghi, để ngươi mang hắn đi chính là phá lệ. Cho nên, ngươi nhất định phải là người bảo lãnh cho hắn, nếu bản vương không tìm thấy hắn sẽ tìm ngươi hỏi.”
Đôi mắt lạnh như chim ưng nhìn chằm chằm Thanh Tuyết, nàng khẽ giật mình, cảm giác thèm ăn lập tức biến mất gần hết: “Đây là chuyện đương nhiên, có thể thả người chưa?”
Hiên Viên Thương Ca vung tay lên, hai luồng sáng đập vào xiềng xích: “Xoạt xoạt”
Sợi xích lập tức bị nứt.
Nhìn thấy Hồ Cơ sắp sửa rơi xuống nước vì mất đi dây xích, ánh mắt Hiên Viên Thương Ca vô cùng kinh ngạc khi thấy Thanh Tuyết vội vàng nhảy vào trong nước.
Nước hồ lạnh thấu xương chảy vào trong tai, cái lạnh đã biến mất từ lâu khiến nàng nhớ lại kiếp trước: Huyết tộc vĩnh viễn sống trong giá lạnh.
Nàng vẫn rất ghét sự lạnh lẽo.
Khi móng tay sắc nhọn chạm vào Hồ Cơ, hắn lập tức tỉnh dậy.
Hắn mở đôi mắt lạnh lẽo như sương, khi nhìn rõ là ai đang ôm hắn, cặp mắt phượng âm trầm kia mới nhướng lên một chút: “Hóa ra là ngươi.” Giọng nam trầm ấm truyền đến bên tai, tim Thanh Tuyết bất chợt đập thình thịch.
Hắn nhớ kĩ nàng bởi vì màn múa Hồ Toàn Vũ đó.
Nàng ôm Hồ Cơ, kéo hắn đến bên bờ ao. Hiên Viên Thương Ca đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn, không hề có ý định giúp đỡ.
Thanh Tuyết quả thật rất quan tâm đến món ăn của mình.
Ôm, nâng lên bờ, dàn dựng một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Đương nhiên, cần phải bỏ qua việc Hiên Viên Thương Ca và Mộ Dung Thanh Tuyết là một đôi phu thê sắp kết hôn, mà người được cứu lại là một nam tử cải trang nữ tử.
Thanh Tuyết ôn nhu dỗ dành: “Hồ Cơ, ta tên là Thanh Tuyết. Về sau ngươi chính là người của ta, ta sẽ bảo hộ ngươi. Ngươi theo ta về nhà, được không?”
Hồ Cơ yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt ảm đạm.
Thấy hắn không biết tốt xấu, Thanh Tuyết vỗ yêu vào trán hắn.
Hồ Cơ sững sờ một lúc: “Được.”
Thanh Tuyết vui mừng, ôm Hồ Cơ rời khỏi thủy lao, tiện tay tóm một tên hộ vệ bên ngoài cửa: “Giúp ta đưa hắn đến Thính Tuyết Tiểu Trúc ở Mộ Dung phủ.”
Hộ vệ sửng sốt trong chốc lát, nhưng thấy Chiến Vương không phản đối, trong lòng cảm giác rất kì quái. Không phải Hồ Cơ là một phạm nhân quan trọng sao? Thất tiểu thư thực sự có thể mang người đi chứ?
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Thanh Tuyết đau lòng nói: “Từ từ thôi!”
Hộ vệ giữ Hồ Cơ hơi lảo đảo, hắn nhớ rõ, Thất tiểu thư là vương phi của vương gia. Ở ngay trước mặt hôn phu mình lại chăm sóc cho kẻ tham gia hành thích hôn phu mình, đầu óc nàng không bị hỏng chứ?
Hiên Viên Thương Ca gật đầu với Thanh Tuyết, ra hiệu nàng đi theo mình.
Đi đến tầng mười hai dưới lòng đất, tia sáng đột nhiên mờ đi.
Thanh Tuyết bỗng cảm thấy có một bóng đen hiện ra trước mắt.
Nhìn chăm chú lên trên, trông thấy Hiên Viên Thương Ca đang chặn mình ở một hơi hẻo lánh.
Hắn rất cao, làn da bị gió cát bào mòn, đen sạm, xấu xí, trên mặt có hàng chục vết sẹo, vết sẹo rõ nhất, nguy hiểm nhất rạch thẳng từ khóe mắt phải xuống cằm.
Chiếc trường bào rộng rãi không che được dáng người đẹp đẽ của hắn, cơ bắp săn chắc lộ rõ. Ở cổ Hiên Vương Thương Ca, động mạch cổ đang đập mạnh.
Đúng là một món ăn ngon, nhưng quá nguy hiểm, không thích hợp với nàng lúc này.
Ánh lửa chiếu vào gương mặt điêu khắc khiến cho khuôn mặt vốn đã xấu xí càng trở nên ảm đạm. Hiên Viên Thương Ca duỗi tay, đẩy nàng vào tường, vô hình áp chế nàng.
Thanh Tuyết đưa tay che ngực, vẫn ung dung nhìn hắn.
Nàng rất thực tế, cũng rất dũng cảm, không biết che giấu cảm xúc, không bị người khác dẫn dắt, không sợ mặt của hắn, cũng không sợ bóng tối.
Hiên Viên Thương Ca thầm đánh giá nàng.
Đánh giá tiêu cực: Tin đồn là thật, nàng là một tiểu thư nhà giàu háo sắc, nam nữ đều ăn. Nàng là phá gia chi tử, dùng Phá Tấn Đan chỉ để đổi một Hồ Cơ. Nàng là kẻ ngạo mạn, không coi ai ra gì. Nàng rất yếu, cũng không có dị năng nào hết.
“Ta đã cho ngươi cái ngươi muốn, ngươi có thể làm chút chuyện vì bản vương được chứ?”
Ngay khi hắn đang suy nghĩ lung tung, giọng nói lạnh lùng của Thanh Tuyết truyền đến. Cố Thu Lâm lập tức nhận ra nàng đang nói chuyện với vương gia.
“Chiến Vương gia, trước tiên dẫn ta đi gặp Hồ Cơ đi.”
Ý tứ của Mộ Dung Thất tiểu thư rất rõ ràng, nàng muốn được nhận công sau rồi mới làm việc. Cố Thu Lâm định nói như vậy không hợp với quy củ, ai ngờ vương gia lại đến trước hắn một bước: “Cũng được.”
Sao Vương gia lại nhượng bộ như vậy? Nếu không phải cảm giác tồn tại của chủ tử quá mạnh thì Cố Thu Lâm cũng hoài nghi hắn là giả…
Trăng tròn lên đến đỉnh, ba người đi vào tiền sảnh.
Những tòa nhà thẳng hàng dưới trời mưa phùn càng làm toát lên vẻ uy nghiêm, trang trọng của vương triều.
Ở Loan thành, màu đen và vàng tượng trưng cho cái đẹp.
Tòa nhà Đình Úy Ti có màu đen như khung vương, màu vàng tô điểm.
Thanh Tuyết đi theo Chiến Vương, lặng lẽ nhìn Đình Úy Ti. Cách xây dựng vô cùng tinh tế và kiên cố.
Theo tầm nhìn của một người sống từ triều Tống đến hiện đại như cô mà nói thì tòa Đình Úy Ti cổ điển này thực sự có năng lực khiến người ở Loan thành nghe đến phải biến sắc.
Trên đường đi có một số thị vệ, thân hình thẳng tắp, mặc giáp trụ, khi đi ngang qua Chiến Vương đều cung kính hành lễ.
Càng đi càng xa, cả ba cuối cùng cũng dừng trước một ngục tối.
Phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn thấy toàn cảnh, trước cánh cửa sắt có hai thủ vệ thân hình vạm vỡ, đồng loạt quỳ một chân xuống đất: “Bái kiến Chiến Vương.”
Hiên Viên Thương Ca nhìn không chớp mắt, Cố Thu Lâm không đi theo, chỉ khom người nói: “Thất tiểu thư, mời.”
Không giống với không gian thoáng đãng bên ngoài, lối đi vào địa lao rất hẹp, chỉ có ba người có thể đi cạnh nhau, hai bên là những bức tường đá trắng xám vô cùng kiên cố.
Địa lao mở rộng ra bốn phương, có rất nhiều lối rẽ, trước mỗi tầng đều có hàng chục vệ binh khí tức mạnh mẽ đứng canh giữ lối vào.
Đi qua những trạm gác nghiêm ngặt, đi xuống dưới lòng đất khoảng bảy tầng.
Nơi đây âm u ẩm ướt, có tiếng nước chảy.
Theo nguyên tắc nói ít nhìn nhiều, Thanh Tuyết im lặng suốt cả chặng đường, Hiên Viên Thương Ca cũng không mở miệng, cho nên dưới ánh mắt có vẻ bình tĩnh nhưng lại âm thầm khiếp sợ của lính canh, suốt nửa canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng đến thủy lao nơi giam giữ Hồ Cơ.
Khi nhìn thấy Hồ Cơ lần thứ hai, Thanh Tuyết phát hiện. Hồ Cơ dù đang hôn mê nhưng vẫn toát ra một vẻ mê hoặc khó cưỡng. Cho dù đang ở thủy lao thì khí chất xinh đẹp từ trong cơ thể vẫn tỏa ra tứ phía.
Hai đôi tay yếu ớt không xương bị xích lại treo lên, nửa gương mặt ẩn hiện trong mái tóc ướt át, lộ ra một chút tái nhợt. Nửa gương mặt khác thì có chút cảm giác e thẹn, đôi mắt phượng hẹp dài nhắm chặt, lại thêm khí tức cấm dục cùng với khuôn mặt tái nhợt khiến người ta vô cùng thương yêu.
Nước trong hồ lạnh buốt, cao đến thắt lưng làm ướt đẫm tấm y phục mỏng manh của Hồ Cơ, con thỏ ngọc trước ngực trông vô cùng sống động. Trong hồ huyết thủy phát ra hương đào mùa hạ, luôn thách thức lý trí của một Huyết tộc.
Ánh mắt Thanh Tuyết sáng rực: “Thả nàng ra.”
Chiến Vương không đồng ý: “Trước đó, ta phải nói với ngươi ba chuyện.”
Thanh Tuyết liếm môi, kiềm nén cơn đói khát trong dạ dày: “Nói đi.”
“Thứ nhất, nàng ta không phải người bình thường, cũng không phải dị thuật sư, mà là một con Thánh Thú tam giai có thể hóa thành hình người.” Trông thấy nàng không kinh ngạc, ánh mắt Hiên Viên Thương Ca trở nên thâm thúy, quả nhiên là nàng biết: “Thứ hai, nàng không phải nữ nhân. Chúng ta đã kiểm tra rồi, hắn là nam nhân.”
Thanh Tuyết khẽ giật mình, yếu ớt cười: “Kiểm tra thế nào vậy?”
Hô hấp Hiên Viên Thương Ca ngừng lại, không biết là vì ngạc nhiên trước phản ứng quá mức bình thường của nàng, hay bất lực vì nàng không hiểu ra được vấn đề, hay là đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề kia như nào…
Thấy lông mày hắn nhíu lại, Thanh Tuyết không hỏi thêm nữa: “Thứ ba thì sao?”
“Dù tra tấn, bức cung thế nào, hắn cũng nói là mình không biết gì, chỉ khẳng định mình là vũ cơ, đến để nhảy múa. Trên người hắn có quá nhiều hiềm nghi, để ngươi mang hắn đi chính là phá lệ. Cho nên, ngươi nhất định phải là người bảo lãnh cho hắn, nếu bản vương không tìm thấy hắn sẽ tìm ngươi hỏi.”
Đôi mắt lạnh như chim ưng nhìn chằm chằm Thanh Tuyết, nàng khẽ giật mình, cảm giác thèm ăn lập tức biến mất gần hết: “Đây là chuyện đương nhiên, có thể thả người chưa?”
Hiên Viên Thương Ca vung tay lên, hai luồng sáng đập vào xiềng xích: “Xoạt xoạt”
Sợi xích lập tức bị nứt.
Nhìn thấy Hồ Cơ sắp sửa rơi xuống nước vì mất đi dây xích, ánh mắt Hiên Viên Thương Ca vô cùng kinh ngạc khi thấy Thanh Tuyết vội vàng nhảy vào trong nước.
Nước hồ lạnh thấu xương chảy vào trong tai, cái lạnh đã biến mất từ lâu khiến nàng nhớ lại kiếp trước: Huyết tộc vĩnh viễn sống trong giá lạnh.
Nàng vẫn rất ghét sự lạnh lẽo.
Khi móng tay sắc nhọn chạm vào Hồ Cơ, hắn lập tức tỉnh dậy.
Hắn mở đôi mắt lạnh lẽo như sương, khi nhìn rõ là ai đang ôm hắn, cặp mắt phượng âm trầm kia mới nhướng lên một chút: “Hóa ra là ngươi.” Giọng nam trầm ấm truyền đến bên tai, tim Thanh Tuyết bất chợt đập thình thịch.
Hắn nhớ kĩ nàng bởi vì màn múa Hồ Toàn Vũ đó.
Nàng ôm Hồ Cơ, kéo hắn đến bên bờ ao. Hiên Viên Thương Ca đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn, không hề có ý định giúp đỡ.
Thanh Tuyết quả thật rất quan tâm đến món ăn của mình.
Ôm, nâng lên bờ, dàn dựng một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Đương nhiên, cần phải bỏ qua việc Hiên Viên Thương Ca và Mộ Dung Thanh Tuyết là một đôi phu thê sắp kết hôn, mà người được cứu lại là một nam tử cải trang nữ tử.
Thanh Tuyết ôn nhu dỗ dành: “Hồ Cơ, ta tên là Thanh Tuyết. Về sau ngươi chính là người của ta, ta sẽ bảo hộ ngươi. Ngươi theo ta về nhà, được không?”
Hồ Cơ yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt ảm đạm.
Thấy hắn không biết tốt xấu, Thanh Tuyết vỗ yêu vào trán hắn.
Hồ Cơ sững sờ một lúc: “Được.”
Thanh Tuyết vui mừng, ôm Hồ Cơ rời khỏi thủy lao, tiện tay tóm một tên hộ vệ bên ngoài cửa: “Giúp ta đưa hắn đến Thính Tuyết Tiểu Trúc ở Mộ Dung phủ.”
Hộ vệ sửng sốt trong chốc lát, nhưng thấy Chiến Vương không phản đối, trong lòng cảm giác rất kì quái. Không phải Hồ Cơ là một phạm nhân quan trọng sao? Thất tiểu thư thực sự có thể mang người đi chứ?
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Thanh Tuyết đau lòng nói: “Từ từ thôi!”
Hộ vệ giữ Hồ Cơ hơi lảo đảo, hắn nhớ rõ, Thất tiểu thư là vương phi của vương gia. Ở ngay trước mặt hôn phu mình lại chăm sóc cho kẻ tham gia hành thích hôn phu mình, đầu óc nàng không bị hỏng chứ?
Hiên Viên Thương Ca gật đầu với Thanh Tuyết, ra hiệu nàng đi theo mình.
Đi đến tầng mười hai dưới lòng đất, tia sáng đột nhiên mờ đi.
Thanh Tuyết bỗng cảm thấy có một bóng đen hiện ra trước mắt.
Nhìn chăm chú lên trên, trông thấy Hiên Viên Thương Ca đang chặn mình ở một hơi hẻo lánh.
Hắn rất cao, làn da bị gió cát bào mòn, đen sạm, xấu xí, trên mặt có hàng chục vết sẹo, vết sẹo rõ nhất, nguy hiểm nhất rạch thẳng từ khóe mắt phải xuống cằm.
Chiếc trường bào rộng rãi không che được dáng người đẹp đẽ của hắn, cơ bắp săn chắc lộ rõ. Ở cổ Hiên Vương Thương Ca, động mạch cổ đang đập mạnh.
Đúng là một món ăn ngon, nhưng quá nguy hiểm, không thích hợp với nàng lúc này.
Ánh lửa chiếu vào gương mặt điêu khắc khiến cho khuôn mặt vốn đã xấu xí càng trở nên ảm đạm. Hiên Viên Thương Ca duỗi tay, đẩy nàng vào tường, vô hình áp chế nàng.
Thanh Tuyết đưa tay che ngực, vẫn ung dung nhìn hắn.
Nàng rất thực tế, cũng rất dũng cảm, không biết che giấu cảm xúc, không bị người khác dẫn dắt, không sợ mặt của hắn, cũng không sợ bóng tối.
Hiên Viên Thương Ca thầm đánh giá nàng.
Đánh giá tiêu cực: Tin đồn là thật, nàng là một tiểu thư nhà giàu háo sắc, nam nữ đều ăn. Nàng là phá gia chi tử, dùng Phá Tấn Đan chỉ để đổi một Hồ Cơ. Nàng là kẻ ngạo mạn, không coi ai ra gì. Nàng rất yếu, cũng không có dị năng nào hết.
“Ta đã cho ngươi cái ngươi muốn, ngươi có thể làm chút chuyện vì bản vương được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.