Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Chương 14: Ngươi Đồng Ý Cho Ta Ăn No Chứ?

Mai Mai Tang

28/05/2023

Thanh Tuyết nhìn xong còn chẳng có chút dục vọng nào, nói thầm: “Còn không đẹp bằng Hiên Viên Cửu Khanh.”

Liễu Lam Anh sững sờ: “Nói đến Cửu điện hạ, lúc ở Đình Úy Ti ta cũng nhìn thấy hắn. Hắn cũng giống như ta muốn mang Hồ Cơ ra.”

“Ồ?” Thanh Tuyết kinh ngạc.

Liễu Lam Anh nói tiếp: “Xuân quan trường không thả người, Cửu điện hạ liền làm loạn đòi đi tìm Chiến Vương. Thanh Tuyết, ta sợ rằng lần này, ngươi phải lùi lại một bước rồi.”

Sắc mặt Thanh Tuyết trầm xuống.

“Thấy các ngươi cũng có thành ý. Thôi, ngươi mang đệ đệ ngươi về đi, lần sau mà còn đụng đến ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ.” Có một gia tộc bán thuốc làm chỗ dựa cũng tốt, không thể giết Liễu Hạ Nguyên lúc này được.

“Đa tạ Thanh Tuyết.” Liễu Lam Anh ra lệnh cho hạ nhân cởi trói cho Hạ Nguyên, sau đó cúi đầu trước Thanh Tuyết: “Hôm qua nếu không có ngươi nói giúp, hai huynh đệ chúng ta chỉ sợ đã bị đẩy vào lao ngục, ta nợ ngươi một ân tình.”

Thanh Tuyết gật đầu, chấp nhận cái cúi đầu của hắn.

Liễu Lam Anh nhìn nhị đệ vẫn không phục, trong lòng không biết phải làm sao. Vị Thất tiểu thư Mộ Dung này dù vẫn hung hăng như vậy, nhưng sau cuộc đi săn kia, hắn cảm giác nàng như đã thay da đổi thịt, không thể tùy tiện đắc tội được.

Thanh Tuyết không có ý buông tha cho Liễu Hạ Nguyên, nhưng hắn là Nhị công tử Liễu gia, không thể cứ vậy mà giết chết được, cho nên nàng muốn nghĩ cách khác.

Sau đó, nàng sai thị nữ đưa tiễn Liễu Lam Anh, lại phái quản gia đưa bốn vũ cơ kia đến phủ Tiêu Dao Vương. Đợi thêm một nén nhang, Gia Cát Hiểu Hàn cuối cùng cũng khoan thai đi đến.

Hắn mang theo một hòm thuốc, bước nhanh vào phòng của Thanh Tuyết.

Trong phòng đều là đồ trang điểm của nữ giới, Gia Cát Hiểu Hàn hơi sửng sốt. Đây là phòng của Thanh Tuyết, vậy mà nàng lại cho Ngọc Giới ngủ ở đây.

Ngọc Giới vẫn hôn mê, Gia Cát Hiểu Hàn xem mạch xong, đưa tay che trán hắn. Thanh Tuyết cảm giác được có một luồng sức mạnh ôn hòa đang tiến vào trong người Ngọc Giới, di chuyển quanh gân mạch, sau khi dò xét cuối cùng cũng đi vào nguyên hải.

Sức mạnh đó chính là huyền lực của dị thuật sư sao?

Thanh Tuyết nhìn thấy, huyền lực của Hiểu Hàn có màu thủy lam.

Gia Cát đời đời là trị liệu sư, sức chiến đấu không mạnh, nhưng không hề có một thế gia nào dám đối đầu với bọn họ.

Ai có thể cam đoan cả đời không sinh bệnh?

Nếu chọc giận Gia Cát thế gia thì khi mắc bệnh, cứ chấp nhận chờ chết đi.

Thế giới này phân biệt rõ, trị liệu sư chỉ xem bệnh cho dị thuật sư, đại phu chỉ xem bệnh cho người bình thường.



Cho nên, lý do mà Thanh Tuyết để ý đến Liễu Lam Anh là bởi vì tiệm thuốc nhà bọn họ xem bệnh cho cả dị thuật sư và cả người bình thường.

Đây là một điều rất hiếm gặp ở đại lục Thiên Lan.

“Vẫn là bệnh cũ, trước tiên, ta sẽ thi triển Trì Dũ Thuật hệ Thủy.”

Sau khi nhận được sự đồng ý của Thanh Tuyết, Gia Cát Hiểu Hàn ngưng thần, tay phải phóng ra một quả cầu màu xanh, sóng huyền lực chấn động không khí.

Hắn từ từ ấn nó vào phần bụng của Ngọc Giới. Nơi đó là nguyên hải, cũng là nơi nắm giữ dị năng cơ bản của dị thuật sư, không thể tùy tiện đụng vào. Huyền lực hệ Thủy ngày càng tiêu hao thì trên trán Gia Cát Hiểu Hàn ngày càng ứa ra nhiều mồ hôi hơn.

Thanh Tuyết không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể ngồi ở một bên.

Sau hai canh giờ, trị liệu kết thúc, sắc mặt Ngọc Giới đã tốt hơn.

Gia Cát Hiểu Hàn nhận lấy tấm khăn gấm mà Thanh Tuyết đưa đến: “Tạ ơn.”

“Vất vả cho ngươi rồi, ở lại ăn trưa đi.” Thanh Tuyết cảm thấy, cách tốt nhất để cảm ơn người khác chính là mời bọn họ ăn một bữa no nê.

“Sắc mặt của ngươi trông cũng không tốt lắm.” Lúc Hiểu Hàn đưa khăn gấm lại cho nàng, trong lúc lơ đãng đã đụng vào tay nàng. Tinh thần hắn khẽ chấn động, sau đó vội vàng bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Bị hù dọa vì chuyện hôm qua sao?”

Thanh Tuyết lắc đầu: “Ta chỉ đói bụng thôi.”

“Vậy chúng ta đi hắn cơm, cứ để hắn ngủ thêm một lúc nữa.”

Bệnh của Ngọc Giới không thể tìm ra nguyên nhân nên bọn họ cũng chỉ có thể làm dịu đi nỗi thống khổ của hắn. Đến cả lão gia chủ của Gia Cát thế gia cũng không có cách.

Trên bàn cơm, Thanh Tuyết ăn miếng thịt ba chỉ, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta phát hiện, trong người Ngọc Giới có một loại sức mạnh kì quái đang ăn dần ăn mòn sinh mệnh của đệ ấy. Mỗi khi ta muốn tìm hiểu thì nó lại quay đầu bỏ chạy.”

“Đúng là như vậy, cha ta cũng không tìm ra nguyên nhân.” Gia Cát Hiểu Hàn bỗng nhiên sững sờ: “Ngươi không có dị năng, sao có thể nhìn ra được?”

Lần đầu tiên nàng trị liệu cho Ngọc Giới đã phát hiện ra điều đó.

Thấy nàng không nói gì, Gia Cát Hiểu Hàn thăm dò: “Ta phát hiện trong người hắn có một chút dị năng hệ Quang Minh, ngươi tìm một trị liệu sư khác chữa bệnh cho hắn sao? Nhưng mà, chỉ có Giáo Đình mới có trị liệu sư hệ Quang Minh.”

Tìm một trị liệu sư khác để chữa trị cho người bệnh là một biểu hiện không tôn trọng trị liệu sư ban đầu. Thanh Tuyết cũng không thể nói là tự mình trị, cho nên chỉ có thể xin lỗi: “Thật xin lỗi, ta sốt ruột quá nên mới…”

“Ngươi không cần xin lỗi.” Gia Cát Hiểu Hàn gắp hai miếng thịt cho nàng: “Ta lại cảm thấy, thuật trị liệu bằng hệ Thủy hiệu quả quá chậm, có lẽ trị liệu bằng hệ Quang Minh sẽ tốt hơn. Ta rất muốn gặp cái người đã chữa cho hắn, sức mạnh của người đó và khả năng trị liệu đều rất xuất sắc.”



Thanh Tuyết mừng thầm: “Khi nào có cơ hội, ta nhất định sẽ giới thiệu cho ngươi.”

“Cơ hội tốt đến rồi, ngươi không định cắn hắn sao?” Bỗng nhiên, giọng nói của Bạch Hổ vang lên, tràn ngập mê hoặc.

Thanh Tuyết cố kìm nén dục vọng, đột nhiên, dạ dày nàng cuồn cuộn, đống thịt ba chỉ vừa ăn đều bị nôn ra hết.

“Ọe!” So sánh với máu thịt con người trước mặt, thịt ba chỉ chẳng có tác dụng gì cả.

Gia Cát Hiểu Hàn biến sắc, vội vàng đập vào lưng nàng, kết quả lại bị nàng đẩy ra: “Tránh xa ta ra!”

Gia Cát Hiểu Hàn bị đẩy ra, bỗng nhiên ngơ ngẩn. Hắn nhìn nàng, phát hiện con mắt của nàng đã biến thành màu máu. Giữa ánh mắt trời ban trưa, đôi mắt đó khiến người ta vô cùng sợ hãi. Tâm hắn trầm xuống, hắn là thầy thuốc nên biết, khi mắt biến sắc cũng có nghĩa là cơ thể biến dị, khả năng cao là sắp sửa thức tỉnh dị năng.

Năm nay nàng mười ba tuổi, dù dị năng thường được thức tỉnh từ lúc sáu tuổi, nhưng điều đó không có nghĩa là mười ba tuổi không thể thức tỉnh được.

Sự thay đổi về điều kiện và tâm tính cũng có thể dẫn đến việc thức tỉnh dị năng.

Trở về từ cõi chết cũng chính là thời cơ của nàng.

Sau khi nghĩ thông suốt, Gia Cát Hiểu Hàn hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng, kéo Thanh Tuyết lại gần mình, dùng giọng điệu cực kì ôn hòa nói: “Thanh Tuyết, gần đây ngươi có cảm thấy tâm lực không ổn hay trong bụng lúc nào cũng có một nguồn sức mạnh muốn phá thể chui ra không?”

Lúc này, Thanh Tuyết là một con ma ca rồng vô cùng khát máu, hắn lại còn ở gần như vậy. Nhưng Thanh Tuyết vẫn giữ lại chút lý trí, lạnh lùng cảnh cáo: “Gia Cát Hiểu Hàn, ngươi mau rời khỏi đây.”

“Không, ngươi không hiểu. Lúc này, ngươi cần một người giúp. Ta đồng ý trở thành huấn đạo sư của ngươi, ngươi thử…”

Giọng nói của Gia Cát Hiểu Hàn chợt ngưng lại, hắn kinh ngạc nhìn nữ hài trước mặt. Nàng đang run rẩy cầm tay hắn, chậm rãi đứng lên, đôi mắt đỏ rực như muốn lòi cả ra ngoài, giọng nói như tiếng gió rít qua khe cửa, khàn đặc: “Hiểu Hàn, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Mau ra ngoài.”

“Ngươi sao vậy?” Hắn vẫn cương quyết không chịu đi, dù ánh mắt Thanh Tuyết cứ như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi.

Thanh Tuyết nuốt nước bọt, đói khát vô cùng. Cuối cùng, nàng dùng chút lý trí còn sót lại áp chế dục vọng vô biên, nói rõ cho hắn biết: “Ta rất đói, ta ăn nhiều thịt như vậy cũng không no được. Ta muốn uống máu, uống máu người, ngươi có đồng ý cho ta không?”

Toàn thân Gia Cát Hiểu Hàn run lên, khiếp sợ nhìn nàng.

Hai người đối mặt một lúc lâu, Gia Cát Hiểu Hàn bỗng nhiên phá lên cười. Sau đó, hắn kéo tay áo lên, một cái dao nhỏ xuất hiện trong tay, rạch một đường trên cổ tay khiến cho máu trong mạch máu tuôn ra. Giọng nói của hắn tràn đầy vẻ cưng chiều: “Uống đi.”

Thanh Tuyết giữ vững một chút tỉnh táo, nhưng mùi vị thơm ngon đã kích thích bản năng khát máu trong nàng, phá tan suy nghĩ của nàng.

Trong mắt nàng giờ chỉ còn máu. Thanh Tuyết nắm lấy cổ tay hắn, cắn một phát.

Khi đôi môi chạm vào cổ tay, hô hấp Gia Cát Hiểu Hàn bất chợt trở nên dồn dập, một loại khoái cảm tê dại từ cổ tay đi dọc xương sống truyền thẳng vào não, máu trên cơ thể hắn lần lượt truyền vào trong cơ thể nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook