Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Chương 4: Thanh Tuyết Dọa Dẫm Duệ Vương.

Mai Mai Tang

27/05/2023

Đứng trước sự việc kinh hoàng này, quản gia cũng không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.

Lệnh bài trong tay của nàng chính là thủ lệnh của gia chủ.

Thấy thủ lệnh như thấy gia chủ, đương nhiên có thể ra lệnh ở Chấp Pháp đường.

Người đời đều biết tướng quân yêu thương Thất tiểu thư, nhưng không ngờ lại yêu quý đến mức này.

Giờ khắc này, đám người trong Mộ Dung phủ từ trên xuống dưới mới thực sự dùng ánh mắt khác mà nhìn Thất tiểu thư.

Quản gia hạ lệnh: “Mang Ánh Hà tiểu thư xuống dưới.”

“Rõ!” Đám thị vệ đưa Mộ Dung Ánh Hà đi.

Thanh Tuyết cười khẩy: “Lỗ tai cuối cùng cũng được yên ổn.” Nguyên chủ ngu đến mức nào chứ? Trước khi đi, phụ thân đã cho nàng ta thủ lệnh, vậy mà cả ba năm nàng ta đều không biết cách sử dụng!

Duệ vương vốn đến đây để từ hôn, không ngờ lại xuất hiện trò cười này, nhưng tốt xấu gì hôn sự cũng bị dẹp bỏ, hắn nói với Mộ Dung Thanh Tuyết: “Lần từ hôn này là lỗi của bản vương, ngày sau sẽ dâng lễ vật lên, đến nhà để tạ lỗi.”

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Mộ Dung Thanh Tuyết vẫn dịu dàng cười nói: “Vương gia, đã xin lỗi thì phải thành tâm. Hay là như vậy, ta sẽ đưa ra một danh sách, ngài sẽ làm theo đó mà mang lễ vật đến cho ta?”

Đám người kinh hãi. Bọn họ đều đã từng thấy những kẻ mặt dày mày dạn đòi lễ vật, nhưng chưa từng thấy kẻ nào mạnh dạn đòi thẳng như vậy!

Sắc mặt Duệ vương hiện rõ vẻ không vui, nhưng việc này là do hắn có lỗi trước. Chưa biết nàng đã chết chưa, hắn đã vội tìm phụ vương đòi từ hôn, nên dù sao Thất tiểu thư cũng có lý do để làm vậy!

“Thất tiểu thư cứ nói, chỉ cần bản vương làm được đều sẽ đưa đến cho nàng.”

Nói như thể hiện tại nàng là một chủ nợ, chỉ sợ tránh không kịp vậy? Thanh Tuyết cười càng thêm ác liệt, kết hợp với phần gò má xấu xí của mình khiến cho người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn, chỉ ước có thể lập tức biến mất trước mặt nàng nhưng vẫn phải ở lại để phục vụ cho nàng!

“Ta muốn một trăm viên tinh hạch hệ Quang Minh, năm mươi vạn lượng bạc, cộng thêm ba cái rương dược liệu. Hơn nữa, ta muốn tự mình chọn dược liệu, ta nghe nói phủ Duệ vương có rất nhiều loại dược liệu, trân phẩm, còn toàn là các loại linh dược lâu năm. Ta đã muốn được nhìn thấy từ lâu rồi.”

Phù…Đúng là tham lam không có điểm dừng! Mọi người đều sợ đến ngây người!

Sắc mặt Duệ vương tái mét không còn chút máu.

Năm mươi vạn lượng bạc là một phần năm tài sản của Duệ vương phủ.

Nhưng trong yêu cầu của Mộ Dung Thanh Tuyết thì bạc lại chính là thứ dễ đáp ứng nhất.

Bởi vì, đống tinh hạch kia. Một viên tinh hạch rẻ nhất cũng phải có giá một ngàn lượng một viên, một trăm viên chính là mười vạn lượng, đấy là những viên thuộc tính tùy ý. Mà cái nàng muốn là tinh hạch Quang Minh, giá cả cao không ngờ, năm mươi vạn lượng bạc chưa chắc đã mua được.

Hơn nữa, nàng còn muốn ba rương dược liệu từ Duệ vương phủ.

Nha đầu này là Mộ Dung Thanh Tuyết sao? Sao có thể thay đổi thành một người như vậy chứ?

Tất cả mọi người sau khi khiếp sợ lại tỏ ra nghi ngờ, không dám tin vào mắt mình. Một Thất tiểu thư chỉ biết tiêu tiền, một kẻ ngu ngốc bất tài, lại có lúc đầu óc minh mẫn đến vậy!

“Thanh Tuyết, trước mặt Vương gia, sao ngươi dám làm càn?” Chủ mẫu từ nãy đến giờ đều đứng ngoài câu chuyện, bây giờ mới lên tiếng: “Vương gia, Thanh Tuyết bị người làm mẹ là ta nuông chiều, không biết suy nghĩ, ngài tuyệt đối đừng so đo với nó.”

Có chủ mẫu đứng ra giải thích, sắc mặt Duệ vương mới dịu đi đôi chút.



“Đều là nữ nhi của Mộ Dung phủ, hai tỷ muội gả cho ngài thì có khác gì nhau? Ngài là Vương tộc, không cần phải xin lỗi đám thần tử chúng ta. Mộ Dung phủ không cần những thứ hư vinh đó, chỉ nguyện vương gia sớm ngày cưới Tỏa Đồng, lão thân cũng yên tâm hơn rồi.”

Thấy Duệ vương muốn trốn nợ, Thanh Tuyết cất cao giọng: “Vừa nãy là ai nói “chỉ cần bản vương làm được, đều sẽ đưa cho nàng”? “

Nhìn thấy ánh mắt như đao của Thất tiểu thư, mọi người đều muốn trốn vào đâu đó, tốt nhất là bé nhỏ hơn cả hạt bụi càng tốt.

“Tỷ tỷ, là Duệ vương nói! Ta cũng nghe thấy!” Giọng nói Mộ Dung Ngọc Giới vang lên, to đến mức người bên ngoài linh đường đều nghe thấy.

Dám từ hôn tỷ tỷ của hắn! Cho ngươi táng gia bại sản!

Thị vệ tùy thân của Duệ vương trợn mắt: “Đừng có làm càn!”

Mộ Dung Ngọc Giới ngăn trước mặt gia tỷ, không hề tỏ ra yếu thế.

“Lui ra.” Duệ vương khẽ quát.

Hương nến trên linh đường chập chờn rung chuyển, giống như bị khung cảnh giằng co này bức bách, không biết nên nghiêng về bên nào, cuối cùng “tạch” một tiếng, đổ ra ngoài.

Duệ vương nhìn về phía Mộ Dung Thanh Tuyết, lạnh lùng nói: “Những gì ngươi muốn, ba ngày sau bản vương mang đến cho ngươi. Từ đó chúng ta không ai nợ ai!”

“Đi!” Duệ vương vẫy đội nghi trượng rời đi.

Chưa đi được mười bước, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.

Quả nhiên là không nhịn được. Hiên Viên Minh Huệ âm thầm cười khẩy. Trước kia, nàng ta coi trọng danh hiệu Duệ vương phi đến vậy, bây giờ sao có thể vì ít lễ vật mà vứt bỏ nó được. Đúng là lạt mềm buộc chặt!

Nhưng khi hắn quay lại.

“Vương gia, cẩn thận!”

Tiếng xé gió vang lên, người tập võ lâu năm như hắn chỉ cần lách mình một cái, túm lấy đồ vật bay đến.

Khi Hiên Viên Minh Huệ thấy được rõ ràng thứ đó là gì, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.

Đây là tín vật đính hôn của bọn họ: Ngọc tương hồng bảo thạch trâm.

Nữ nhân này, thật sự không cần hắn nữa sao?

Duệ vương đè nén cảm xúc kì quái trong lòng, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến trước mặt Mộ Dung Tỏa Đồng, tự tay gài trâm cài tóc cho nàng ta.

Hai má Tỏa Đồng đỏ ửng vì thẹn thùng: “Đa tạ vương gia.”

Ý tứ của Duệ vương, mọi người ở đây đều có thể nhìn rõ. Hắn lấy tín vật đính hôn gắn lên đầu Mộ Dung Tỏa Đồng, lại phải tốn gần một trăm vạn lượng để từ hôn để cưới được chân ái của hắn! Người ta nói “nụ cười mỹ nhân đáng giá ngàn vàng”, Mộ Dung Tỏa Đồng cũng không chỉ đáng giá ngàn vàng thôi đâu!

Những hạ nhân bắt đầu dùng ánh mắt thương hại nhìn Mộ Dung Thanh Tuyết. Nàng thật đáng thương, có nhiều tiền như vậy thì làm gì chứ? Nam nhân bị cướp, nhưng gà mái đẻ trứng, sau này Mộ Dung Tỏa Đồng còn có nhiều tiền hơn.

“Trả ngọc bội lại cho ta!” Giọng nói lạnh lùng của Thanh Tuyết như một gậy đánh vào suy nghĩ của mọi người, còn làm Hiên Viên Minh Duệ chấn động trong lòng.



Hắn vô thức sờ lên chiếc ngọc bội bên hông đã đeo suốt ba năm, phía trên khắc hai con kỳ lân, là thứ mà hắn đã nhận được từ chính tay của Mộ Dung tướng quân.

Đây là một cuộc hôn nhân bị người đời nhạo báng, chỉ cần đưa ngọc bội cho nàng, hắn sẽ được giải thoát.

Nghĩ đến đây, Duệ vương tháo ngọc bội ra, đưa cho Mộ Dung Ngọc Giới.

Mộ Dung Ngọc Giới đưa cho Thanh Tuyết, nhưng Thanh Tuyết lại không nhận: “Ngọc Giới, cho đệ, sau này đệ hãy đưa nó cho người mình thích.”

Mặt của Ngọc Giới lập tức đỏ ửng: “Đệ còn nhỏ mà.”

“Mười hai tuổi rồi, nên yêu ai đó đi.” Thanh Tuyết cười nhạo, mặt hắn càng đỏ hơn.

Cách một lớp y phục, Thanh Tuyết nắm lấy xúc xắc Linh Lung trước mặt, tự nhủ: “Mẫu thân, con có thể tìm được người trong lòng ở thế giới này sao?”

Duệ vương còn chưa đi ra khỏi cửa phủ, thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân “bịch bịch bịch” của Vân Thú.

Có người cưỡi Vân Thú đang xông vào với tốc độ cực nhanh.

Thị vệ ngoài cửa còn tưởng rằng là mình nhìn lầm, mãi sau mới cất cao giọng: “Lão gia trở về!”

Thanh Tuyết sững sờ, đứng lặng im, nhìn về phía nam tử mặc áo giáp bạc đang cưỡi Thôn Vân Thú, cảm thấy những ký ức bị phong ấn trong đầu lần lượt tuôn ra, hình ảnh của cha cũng trở nên rõ ràng.

Ông ấy hẳn đã bốn mươi, năm mươi tuổi, nhưng nhìn qua chỉ giống như hai mươi năm tuổi. Một thân giáp bạc đứng trước ánh mặt trời phát ra ánh hào quang rực rỡ.

Lúc Mộ Dung Trọng Hoa nhìn thấy Thanh Tuyết, ánh mắt vô cùng vui mừng, nhảy xuống khỏi Thôn Vân Thú, suýt nữa còn ngã xuống đất, chạy như bay đến trước mặt tiểu nữ nhi.

Ông không dám tin, kéo nàng ôm vào trong ngực. Cái ôm này kéo dài như một thế kỷ, dài đến mức Thanh Tuyết còn hoài nghi kiếp sống Huyết tộc một ngàn năm của mình chỉ là một giấc mộng, nàng đã trở về thời thơ ấu, được chơi đùa, nũng nịu trong vòng tay của cha.

Thân thể nàng rất ấm, nàng còn sống! Mộ Dung Trọng Hoa cảm thấy bản thân như được sống lại, tất cả mỏi mệt sau cuộc hành trình bôn ba suốt mười ngày mười đêm lập tức được đánh bay. Nữ tử bé nhỏ trong lồng ngực, chính là toàn bộ thế giới của ông, ông thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn ông trời, con không xảy ra chuyện gì? Ta biết ngay là đám tiểu tử kia nói hươu nói vượn, nữ nhi của ta làm sao mà chết được? Các ngươi mới chết đó, nguyền rủa cho các ngươi chết hết đi!”

Thanh Tuyết ngẩng đầu, thử gọi một câu: “…Cha?”

“Hả? Con gọi thêm một lần nữa đi.” Mộ Dung Trọng Hoa sung sướng đến mức muốn nhảy dựng lớn. Ông chợt nhớ tới lần đầu tiên nữ nhi gọi ông là cha.

Thanh Tuyết nhút nhát nhìn ông: “Cha?”

Mộ Dung Trọng Hoa nâng mặt nàng lên, nâng niu như trâu như bảo: “Nữ nhi ngoan, cha thật sự sợ sẽ không còn được gặp lại con. Là cha không tốt, cha sẽ không rời xa con nữa đâu.”

Thanh Tuyết cảm nhận được sâu trong ánh mắt của ông là vẻ tự trách và sợ hãi vô cùng. Thế giới này dù có rất nhiều người xấu, nhưng có phụ thân ở đây, mọi thứ đều trở nên ấm áp.

“Thánh chỉ đến!” Giọng nói vịt đực của thái giám khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

Ý chỉ đến quá nhanh, Mộ Dung phủ vội vàng quỳ xuống!

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.

Mộ Dung tướng quân đánh bại Tây Hạ, chính là đệ nhất công thần đương thời. Thất tiểu thư tai qua nạn khỏi, là một việc vô cùng đáng mừng.Nay, trẫm tự mình mai mối, ban hôn Mộ Dung Thanh Tuyết cho Chiến vương Hiên Viên Thương Ca, kết làm phu thê, gắn bó suốt đời.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook