Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư
Chương 2: Tiểu Thiếu Gia Mộ Dung Ngọc Giới Lên Tiếng.
Mai Mai Tang
27/05/2023
Ghê tởm sao? Thanh Tuyết tự giễu: “Ta đã được định trước là không thoát khỏi tội nghiệt của Huyết tộc.”
Bạch Hổ khẽ giật mình: “Đừng nản chí như vậy. Có bản gia ở đây, chắc chắn sẽ thanh trừng huyết thống cho ngươi.”
Bây giờ, trong cơ thể nàng, huyết thống của Nhân tộc và Huyết tộc đang cạnh tranh với nhau, mới khiến cho nhan sắc của nàng bị hủy hoại: “Ta phải làm thế nào?”
“Bước đầu tiên…” Bạch Hổ đẩy nàng, hung tợn nói: “Mau cho bản đại gia một chút tinh hạch, ngươi thì ăn no nhưng ta lại sắp chết đói rồi!”
Mắt Mộ Dung Thanh Tuyết tối sầm lại.
Lúc mở mắt ra, nàng thấy mình đang ở trong một sơn cốc xanh ngát.
Ánh nắng!
Ánh nắng chiếu xuống từ khe hở cành cây, chiếu lên trên da, không còn cảm giác nhói đau bỏng ráp, mà là một cảm giác ấm áp xâm nhập vào mạch máu và gân cốt.
Vào lúc này, Mộ Dung Thanh Tuyết mới chính thức cảm nhận được cảm giác sung sướng của việc sống lại.
Nàng giang hai tay ra, ôm lấy ánh nắng.
Ánh náng mùa xuân thật ấm áp, thật ấm áp.
Nàng đi lại trong sơn cốc, giống như dạo bước trên đám mây.
Nàng nhảy múa, lượn vòng quanh, giống như những tinh linh trên núi.
Sau nửa canh giờ, toàn thân nàng bỗng nhiên đau nhức!
Đây chính là một trải nghiệm vô cùng mới lạ đã lâu không có, là một Huyết tộc bất tử, nếu như bị người khác biết hiện tại nàng đi cũng không được, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo!
Cái bụng bị Tật Phong Lang cào nát cũng được Bạch Hổ chữa khỏi, nhưng nội thương vẫn còn. Nàng cần gấp mấy viên Phục Nguyên Đan, Mộ Dung gia cũng có sẵn!
“Hú hú!” Tiếng sói hú vang lên, một con Tật Phong Lang màu bạc xuất hiện.
Con ngươi của Mộ Dung Thanh Tuyết co rút lại, nàng nhận ra con sói này. Khi nguyên chủ rơi xuống vách núi đã bị chính nó giết chết! Nó chính là một con huyễn thú cấp hai.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ hưng phấn, bất ngờ tập kích trước mặt Tật Phong Lang, đánh đòn phủ đầu, lấy ra một cái lưỡi liềm màu đen.
“Rắc rắc!” Nàng giơ tay chém xuống, lưỡi đao lập tức nhuốm máu, đầu Tật Phong Lang rơi xuống, lăn vài vòng trên đất.
Thân thể to lớn bỗng dưng đổ sụp xuống, đầu con sói vẫn mang vẻ mặt phẫn nộ, hung tợn, không biết thân thể đã bị tách rời.
Mộ Dung Thanh Tuyết xoay người, dùng đao rạch bụng con sói, lấy ra một viên Linh hạch màu cam, cho lên lòng bàn tay, chợt nhớ ra, ném vào không gian Linh Lung cho Bạch Hổ rồi nói: “Ăn đi!”
“Đồ ngốc! Bản đại gia muốn tinh hạch! Không phải Linh hạch, hai thứ đó cách nhau mấy cấp đó! Hơn nữa, thuộc tính cũng không phải, bản tọa là hệ Quang Minh, ngươi nhất định phải tìm cho ta một con huyễn thú hệ Quang Minh!”
Mộ Dung Thanh Tuyết cắn răng: “Chờ khi nào về ta sẽ mua cho ngươi!” Nguyên chủ có nhiều tiền, nàng có thể lợi dụng thân phận mà lấy từ Mộ Dung gia.
“Hú hú! Hú hú!” Bốn phía vang lên tiếng sói hú.
Mười mấy con Tật Phong Lang vọt ra từ trong rừng, mắt Mộ Dung Thanh Tuyết lộ ra vẻ tàn nhẫn, nắm chặt lưỡi liềm, bày ra bộ dáng chiến đấu.
Bản năng sống còn của con người vốn vô cùng mãnh liệt, trong khi đó nàng vất vả lắm mới có được cơ hội sống lại, nhất định không thể để huyễn thú giết chết!
“Bộp, bộp, bộp, bộp!” Từng cái đầu của những con huyễn thú hung hãn bị nàng chặt dứt, đường đi về nhà của nàng cũng càng ngày càng gần. Càng tiến ra ngoài, đẳng cấp của huyễn thú càng thấp, về sau, đám thú vật nhìn thấy nàng liền lập tức chuồn mất.
Sau ba ngày, nàng cuối cùng cũng rời khỏi Tử Vong Cốc.
Bốn ngày sau, nàng rời khỏi Hoàng Nguyên Sâm Lâm.
Sáng ngày thứ mười, nàng đã đứng trước cánh cổng thành phía Đông của đế đô.
Nàng mang một thân huyết y, tiến vào trong thành.
Trên con đường đông đúc, náo nhiệt, nàng đi ngay chính giữa, hạnh phúc như muốn bay lên.
Mộ Dung Thanh Tuyết chậm rãi đi đến Mộ Dung phủ.
Nàng đứng ở trước cửa, tâm đột nhiên trùng xuống. Đèn lồng trắng, câu đối phúng điếu, các tân khách đến phúng viếng…
“Này, ta mới thấy có quốc tang, là ai trong Mộ Dung gia chết mà phải phô trương như vậy nhỉ? Người phúng viếng đứng từ phía đông đường phố đến tận phía tây đường phố.”
“Ngươi không biết sao? Chính là hoàn khố Thất tiểu thư của Mộ Dung gia đó!”
“Ôi! Thật đáng mừng! Trên đời này mất đi một kẻ tai họa rồi!”
“Duệ vương đến!” Tiếng bàn tán bỗng chốc im bặt.
Chỉ thấy một đám người chừng ba mươi người rầm rộ đi đến Mộ Dung phủ.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, bốn con Thôn Vân Thú khí thế kéo xe, khiến cho nhóm người sợ hãi lùi xa vài trăm thước.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào có hoa văn đám mây màu tím bước ra, mấy con Thôn Vân Thú lập tức cúi thấp người thần phục.
Trên khuôn mặt hắn, mày kiếm mắt sáng, tóc mai như đao cắt, không giận tự uy.
“Duệ ca ca!” Một giọng nữ mềm mại truyền ra, người phát ra giọng nói đó là một nữ tử mặc tố y đi ra cửa phủ, nghênh tiếp Duệ vương.
Nàng không trang điểm, chỉ có hai viên bạc đính ở lỗ tai, đôi mắt sưng đỏ.
Hiên Viên Minh Duệ thấy nàng khóc lóc sướt mướt, giọng nói lập tức nhu hòa: “Tỏa Đồng, người chết không thể sống lại, nàng hãy nén đau thương.”
“Vâng.” Gương mặt Mộ Dung Tỏa Đồng đỏ lên, mời người đi vào trong phủ.
Mộ Dung Thanh Tuyết trà trộn trong đội nghi trượng của Duệ vương, cũng đi vào theo. Lần đầu tiên tham dự tang lễ của mình, cảm thấy rất hưng phấn.
Trước linh đường, hương nến, vòng hoa lần lượt được đặt vào, một cái quan tài đặt ở chính giữa, hai bên là các công tử và tiểu thư của Mộ Dung gia đang quỳ xuống.
Thanh Tuyết nhìn chân dung của nguyên chủ. Thật xinh đẹp!
“Người chết là chuyện lớn, những cái khác đều bỏ đi.” Duệ vương ngăn đám người định hành lễ: “Bản vương tới đây, một là để phúng viếng, hai là tuyên đọc thánh chí.”
Đám người Mộ Dung sững sờ, cùng nhau dập đầu.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, thất nữ Mộ Dung bất hạnh chết yểu, lòng trẫm vô cùng đau xót, nên phong là Trường Lạc quận chúa.”
Nghe xong thánh chỉ, mọi người đều mừng thầm. Ân sủng cho quận chúa khác họ chỉ có Mộ Dung phủ mới có được.
“Tạ Hoàng thượng ân điển.” Mộ Dung thiếu chủ khấu tạ ân điển, vẻ mặt hiện ra chút cảm xúc.
Mộ Dung Ngọc Giới thút thít khóc, Mộ Dung thiếu chủ trấn an: “Cửu đệ, chớ có khóc, đây là chuyện vui. Thất muội trên trời có linh, nếu biết mình được phong là quận chúa, chắc chắn sẽ vui lắm.”
Mộ Dung Ngọc Giới tức giận: “Tỷ tỷ của ta không chết! Các người đã vội vàng làm tang lễ cho tỷ ấy, bảo ta an tâm cái gì!”
Mộ Dung thiếu chủ trách cứ: “Đây là linh đường của tỷ tỷ ngươi, chớ có nói bậy!”
“Khiêng linh cữu đi!” Lúc này, quản gia kêu lên.
Mọi người tránh ra, để lại một con đường. Ai mà ngờ, Mộ Dung Ngọc Giới lại xông lên, ôm lấy quan tài, nhất quyết không cho hạ nhân khiêng đi: “Trước khi tìm được thi thể, các ngươi không được khiêng linh cữu đi.”
Người đứng bên ngoài xem trò vui là Thanh Tuyết, khi nhìn thấy cảnh này lần đầu tiên trái tim có cảm giác xúc động.
“Tử Vong cốc là nơi có đến mà không có về, làm sao còn thi thể chứ? Tiểu thiếu gia, người đừng làm trễ mất giờ lành, để tiểu thư nghỉ ngơi đi!”
Đám hạ nhân không khuyên can được, Mộ Dung thiếu chủ đành hạ lệnh: “Kéo nó đi!”
Đám gia đinh tiến lên, đè hắn lại.
Hai tay Mộ Dung Ngọc Giới bị chéo ở sau lưng, không ngừng giãy dụa: “Thả ta ra! Tỷ tỷ của ta không chết! Các ngươi không thể làm như vậy!”
Vẻ mặt Mộ Dung thiếu chủ vô cùng lạnh lùng: “Ngọc bài của nó đã vỡ, linh hồn tiêu vong. Cho dù không ngã chết ở Tử Vong cốc thì cũng chui vào bụng huyễn thú từ lâu rồi.”
“Không, không.” Mộ Dung Ngọc Giới hét lên.
“Cửu đệ, người chết không thể sống lại, ngươi phải chấp nhận hiện thực.” Mộ Dung thiếu chủ nhìn thấy vẻ mặt Ngọc Giới tràn đầy bất lực, oán khí nhiều năm qua cuối cùng cũng được giải tỏa trong một buổi sáng, tâm tình hắn lúc này rất tốt, hắn hô lên: “Khiêng linh cữu đi!”
Hạ nhân nâng quan tài lên.
“Khoan đã!” Duệ vương lại lấy ra một tờ thánh chỉ.
Quan tài chợt hạ xuống, ánh mắt mọi người đều sáng lên. Bọn họ không còn quan tâm đến quan tài hay Ngọc Giới nữa, chỉ cung kính quỳ xuống, vểnh tai lên nghe.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tứ tiểu thư Mộ Dung Tỏa Đồng ở phủ tướng quân, tâm địa hiền lành, dung mạo mỹ miều, đặc biệt ban hôn cho Hiên Viên Minh Duệ, Duệ Vương làm chính phi.”
Người trong căn phòng đều sợ hãi!
Quả nhiên, nữ nhân kia vừa chết, mọi vận may đều đến với bọn họ!
Trái tim của Mộ Dung chủ mẫu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!
Nữ nhi của bà sắp được gả cho Duệ vương rồi!
Mộ Dung Tỏa Đồng vừa mừng vừa sợ, quỳ gối dưới chân Duệ Vương: “Dân nữ lĩnh chỉ, tạ ơn hoàng thượng.”
Duệ vương dỡ nàng dậy, ngũ quan lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng: “Về sau, nàng chính là Duệ Vương phi, bản vương nhất định sẽ đối đãi thật tâm với nàng.”
“Tạ vương gia.”Mộ Dung Tỏa Đồng được hắn đỡ, thân thể vô thức hướng về phía trước. Duệ vương không giữ được liền ôm nàng vào lòng.
“Hèn hạ vô sỉ! Hài cốt của tỷ ta còn chưa lạnh, ngươi đã muốn đoạt phu quân của tỷ ấy!”
Bạch Hổ khẽ giật mình: “Đừng nản chí như vậy. Có bản gia ở đây, chắc chắn sẽ thanh trừng huyết thống cho ngươi.”
Bây giờ, trong cơ thể nàng, huyết thống của Nhân tộc và Huyết tộc đang cạnh tranh với nhau, mới khiến cho nhan sắc của nàng bị hủy hoại: “Ta phải làm thế nào?”
“Bước đầu tiên…” Bạch Hổ đẩy nàng, hung tợn nói: “Mau cho bản đại gia một chút tinh hạch, ngươi thì ăn no nhưng ta lại sắp chết đói rồi!”
Mắt Mộ Dung Thanh Tuyết tối sầm lại.
Lúc mở mắt ra, nàng thấy mình đang ở trong một sơn cốc xanh ngát.
Ánh nắng!
Ánh nắng chiếu xuống từ khe hở cành cây, chiếu lên trên da, không còn cảm giác nhói đau bỏng ráp, mà là một cảm giác ấm áp xâm nhập vào mạch máu và gân cốt.
Vào lúc này, Mộ Dung Thanh Tuyết mới chính thức cảm nhận được cảm giác sung sướng của việc sống lại.
Nàng giang hai tay ra, ôm lấy ánh nắng.
Ánh náng mùa xuân thật ấm áp, thật ấm áp.
Nàng đi lại trong sơn cốc, giống như dạo bước trên đám mây.
Nàng nhảy múa, lượn vòng quanh, giống như những tinh linh trên núi.
Sau nửa canh giờ, toàn thân nàng bỗng nhiên đau nhức!
Đây chính là một trải nghiệm vô cùng mới lạ đã lâu không có, là một Huyết tộc bất tử, nếu như bị người khác biết hiện tại nàng đi cũng không được, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo!
Cái bụng bị Tật Phong Lang cào nát cũng được Bạch Hổ chữa khỏi, nhưng nội thương vẫn còn. Nàng cần gấp mấy viên Phục Nguyên Đan, Mộ Dung gia cũng có sẵn!
“Hú hú!” Tiếng sói hú vang lên, một con Tật Phong Lang màu bạc xuất hiện.
Con ngươi của Mộ Dung Thanh Tuyết co rút lại, nàng nhận ra con sói này. Khi nguyên chủ rơi xuống vách núi đã bị chính nó giết chết! Nó chính là một con huyễn thú cấp hai.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ hưng phấn, bất ngờ tập kích trước mặt Tật Phong Lang, đánh đòn phủ đầu, lấy ra một cái lưỡi liềm màu đen.
“Rắc rắc!” Nàng giơ tay chém xuống, lưỡi đao lập tức nhuốm máu, đầu Tật Phong Lang rơi xuống, lăn vài vòng trên đất.
Thân thể to lớn bỗng dưng đổ sụp xuống, đầu con sói vẫn mang vẻ mặt phẫn nộ, hung tợn, không biết thân thể đã bị tách rời.
Mộ Dung Thanh Tuyết xoay người, dùng đao rạch bụng con sói, lấy ra một viên Linh hạch màu cam, cho lên lòng bàn tay, chợt nhớ ra, ném vào không gian Linh Lung cho Bạch Hổ rồi nói: “Ăn đi!”
“Đồ ngốc! Bản đại gia muốn tinh hạch! Không phải Linh hạch, hai thứ đó cách nhau mấy cấp đó! Hơn nữa, thuộc tính cũng không phải, bản tọa là hệ Quang Minh, ngươi nhất định phải tìm cho ta một con huyễn thú hệ Quang Minh!”
Mộ Dung Thanh Tuyết cắn răng: “Chờ khi nào về ta sẽ mua cho ngươi!” Nguyên chủ có nhiều tiền, nàng có thể lợi dụng thân phận mà lấy từ Mộ Dung gia.
“Hú hú! Hú hú!” Bốn phía vang lên tiếng sói hú.
Mười mấy con Tật Phong Lang vọt ra từ trong rừng, mắt Mộ Dung Thanh Tuyết lộ ra vẻ tàn nhẫn, nắm chặt lưỡi liềm, bày ra bộ dáng chiến đấu.
Bản năng sống còn của con người vốn vô cùng mãnh liệt, trong khi đó nàng vất vả lắm mới có được cơ hội sống lại, nhất định không thể để huyễn thú giết chết!
“Bộp, bộp, bộp, bộp!” Từng cái đầu của những con huyễn thú hung hãn bị nàng chặt dứt, đường đi về nhà của nàng cũng càng ngày càng gần. Càng tiến ra ngoài, đẳng cấp của huyễn thú càng thấp, về sau, đám thú vật nhìn thấy nàng liền lập tức chuồn mất.
Sau ba ngày, nàng cuối cùng cũng rời khỏi Tử Vong Cốc.
Bốn ngày sau, nàng rời khỏi Hoàng Nguyên Sâm Lâm.
Sáng ngày thứ mười, nàng đã đứng trước cánh cổng thành phía Đông của đế đô.
Nàng mang một thân huyết y, tiến vào trong thành.
Trên con đường đông đúc, náo nhiệt, nàng đi ngay chính giữa, hạnh phúc như muốn bay lên.
Mộ Dung Thanh Tuyết chậm rãi đi đến Mộ Dung phủ.
Nàng đứng ở trước cửa, tâm đột nhiên trùng xuống. Đèn lồng trắng, câu đối phúng điếu, các tân khách đến phúng viếng…
“Này, ta mới thấy có quốc tang, là ai trong Mộ Dung gia chết mà phải phô trương như vậy nhỉ? Người phúng viếng đứng từ phía đông đường phố đến tận phía tây đường phố.”
“Ngươi không biết sao? Chính là hoàn khố Thất tiểu thư của Mộ Dung gia đó!”
“Ôi! Thật đáng mừng! Trên đời này mất đi một kẻ tai họa rồi!”
“Duệ vương đến!” Tiếng bàn tán bỗng chốc im bặt.
Chỉ thấy một đám người chừng ba mươi người rầm rộ đi đến Mộ Dung phủ.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, bốn con Thôn Vân Thú khí thế kéo xe, khiến cho nhóm người sợ hãi lùi xa vài trăm thước.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào có hoa văn đám mây màu tím bước ra, mấy con Thôn Vân Thú lập tức cúi thấp người thần phục.
Trên khuôn mặt hắn, mày kiếm mắt sáng, tóc mai như đao cắt, không giận tự uy.
“Duệ ca ca!” Một giọng nữ mềm mại truyền ra, người phát ra giọng nói đó là một nữ tử mặc tố y đi ra cửa phủ, nghênh tiếp Duệ vương.
Nàng không trang điểm, chỉ có hai viên bạc đính ở lỗ tai, đôi mắt sưng đỏ.
Hiên Viên Minh Duệ thấy nàng khóc lóc sướt mướt, giọng nói lập tức nhu hòa: “Tỏa Đồng, người chết không thể sống lại, nàng hãy nén đau thương.”
“Vâng.” Gương mặt Mộ Dung Tỏa Đồng đỏ lên, mời người đi vào trong phủ.
Mộ Dung Thanh Tuyết trà trộn trong đội nghi trượng của Duệ vương, cũng đi vào theo. Lần đầu tiên tham dự tang lễ của mình, cảm thấy rất hưng phấn.
Trước linh đường, hương nến, vòng hoa lần lượt được đặt vào, một cái quan tài đặt ở chính giữa, hai bên là các công tử và tiểu thư của Mộ Dung gia đang quỳ xuống.
Thanh Tuyết nhìn chân dung của nguyên chủ. Thật xinh đẹp!
“Người chết là chuyện lớn, những cái khác đều bỏ đi.” Duệ vương ngăn đám người định hành lễ: “Bản vương tới đây, một là để phúng viếng, hai là tuyên đọc thánh chí.”
Đám người Mộ Dung sững sờ, cùng nhau dập đầu.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, thất nữ Mộ Dung bất hạnh chết yểu, lòng trẫm vô cùng đau xót, nên phong là Trường Lạc quận chúa.”
Nghe xong thánh chỉ, mọi người đều mừng thầm. Ân sủng cho quận chúa khác họ chỉ có Mộ Dung phủ mới có được.
“Tạ Hoàng thượng ân điển.” Mộ Dung thiếu chủ khấu tạ ân điển, vẻ mặt hiện ra chút cảm xúc.
Mộ Dung Ngọc Giới thút thít khóc, Mộ Dung thiếu chủ trấn an: “Cửu đệ, chớ có khóc, đây là chuyện vui. Thất muội trên trời có linh, nếu biết mình được phong là quận chúa, chắc chắn sẽ vui lắm.”
Mộ Dung Ngọc Giới tức giận: “Tỷ tỷ của ta không chết! Các người đã vội vàng làm tang lễ cho tỷ ấy, bảo ta an tâm cái gì!”
Mộ Dung thiếu chủ trách cứ: “Đây là linh đường của tỷ tỷ ngươi, chớ có nói bậy!”
“Khiêng linh cữu đi!” Lúc này, quản gia kêu lên.
Mọi người tránh ra, để lại một con đường. Ai mà ngờ, Mộ Dung Ngọc Giới lại xông lên, ôm lấy quan tài, nhất quyết không cho hạ nhân khiêng đi: “Trước khi tìm được thi thể, các ngươi không được khiêng linh cữu đi.”
Người đứng bên ngoài xem trò vui là Thanh Tuyết, khi nhìn thấy cảnh này lần đầu tiên trái tim có cảm giác xúc động.
“Tử Vong cốc là nơi có đến mà không có về, làm sao còn thi thể chứ? Tiểu thiếu gia, người đừng làm trễ mất giờ lành, để tiểu thư nghỉ ngơi đi!”
Đám hạ nhân không khuyên can được, Mộ Dung thiếu chủ đành hạ lệnh: “Kéo nó đi!”
Đám gia đinh tiến lên, đè hắn lại.
Hai tay Mộ Dung Ngọc Giới bị chéo ở sau lưng, không ngừng giãy dụa: “Thả ta ra! Tỷ tỷ của ta không chết! Các ngươi không thể làm như vậy!”
Vẻ mặt Mộ Dung thiếu chủ vô cùng lạnh lùng: “Ngọc bài của nó đã vỡ, linh hồn tiêu vong. Cho dù không ngã chết ở Tử Vong cốc thì cũng chui vào bụng huyễn thú từ lâu rồi.”
“Không, không.” Mộ Dung Ngọc Giới hét lên.
“Cửu đệ, người chết không thể sống lại, ngươi phải chấp nhận hiện thực.” Mộ Dung thiếu chủ nhìn thấy vẻ mặt Ngọc Giới tràn đầy bất lực, oán khí nhiều năm qua cuối cùng cũng được giải tỏa trong một buổi sáng, tâm tình hắn lúc này rất tốt, hắn hô lên: “Khiêng linh cữu đi!”
Hạ nhân nâng quan tài lên.
“Khoan đã!” Duệ vương lại lấy ra một tờ thánh chỉ.
Quan tài chợt hạ xuống, ánh mắt mọi người đều sáng lên. Bọn họ không còn quan tâm đến quan tài hay Ngọc Giới nữa, chỉ cung kính quỳ xuống, vểnh tai lên nghe.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tứ tiểu thư Mộ Dung Tỏa Đồng ở phủ tướng quân, tâm địa hiền lành, dung mạo mỹ miều, đặc biệt ban hôn cho Hiên Viên Minh Duệ, Duệ Vương làm chính phi.”
Người trong căn phòng đều sợ hãi!
Quả nhiên, nữ nhân kia vừa chết, mọi vận may đều đến với bọn họ!
Trái tim của Mộ Dung chủ mẫu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!
Nữ nhi của bà sắp được gả cho Duệ vương rồi!
Mộ Dung Tỏa Đồng vừa mừng vừa sợ, quỳ gối dưới chân Duệ Vương: “Dân nữ lĩnh chỉ, tạ ơn hoàng thượng.”
Duệ vương dỡ nàng dậy, ngũ quan lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng: “Về sau, nàng chính là Duệ Vương phi, bản vương nhất định sẽ đối đãi thật tâm với nàng.”
“Tạ vương gia.”Mộ Dung Tỏa Đồng được hắn đỡ, thân thể vô thức hướng về phía trước. Duệ vương không giữ được liền ôm nàng vào lòng.
“Hèn hạ vô sỉ! Hài cốt của tỷ ta còn chưa lạnh, ngươi đã muốn đoạt phu quân của tỷ ấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.