Chương 123: Một trận quyết đấu (2).
Lisa
08/09/2024
Mira định xuất phát, thì Tom nắm cô lại: "Cẩn thận".
Cô khẽ đẩy tay anh ra, rồi cười phì: "Chậc, cậu nghĩ tớ là ai chứ? Đừng để cho mấy quả cầu bé tí đó phát hiện đấy".
Tom gật đầu: "Mira..."
...•
Trận đầu tiên là của Roy và Cato. Ở 4 góc của đấu trường trên cao đều có chỗ dự khán cho các pháp sư 4 nước.
Rina hò hét:
"Roy, cậu không được thua có biết chưa ?"
Roy nhìn Cato trước mắt. Anh ta vẫn dửng dưng khoanh tay nhìn anh, với một vẻ tự tin ngút trời. Meine thật sự cảm thấy lo lắng cho trận đấu này. Cô thầm nghĩ:
"Hi vọng Mira và Tom sẽ sớm tìm thấy ngôi mộ...Mình thật sự không chắc Rina sẽ an toàn nếu để con bé ở đây quá lầu, nhưng....đành phải tin tưởng vào nữ hoàng vậy".
Yue đứng bên cạnh Audrey, nhìn thấy Roy bước lên sàn đấu, cô hồi hộp đến lạ...
"Roy...tớ chẳng trông mong gì thắng thua, nhưng mà....cậu nhất định không được để bị thương nặng..." - Cô cúi đầu.
Alex cười phì: "Đội của cô để một đứa nhóc ranh ra đấu với con trai ta sao, Audrey ?"
Audrey liếc nhìn Alex: "Tôi đã nghe danh con trai ông, nhưng Roy của chúng tôi cũng không phải hạng dễ chơi".
Alex cười lớn: "Ha ha, vậy sao. Cato ấy à, thằng bé ấy đã từng san phẳng một thành phố chỉ với một đòn".
"Sao chứ ?" - Yue sửng sốt. Audrey nắm tay cô, ra hiệu: "Yue, không được kích động. Nguyên tắc đầu tiên nhất hồi còn ở trường, em quên rồi sao ?"
Yue thu lại ánh mắt lo lắng của mình, rồi im lặng nghe tiếp.
Audrey không muốn nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ cười. Nụ cười đó khiến lão Alex khó chịu. Ông ta lại tiếp:
"Có lẽ nếu đội trưởng Kai của trinh sát Fressia còn sống, hẳn là cũng ngang cơ với thằng bế".
Audrey đổi ánh mắt. Alex phì cười: "À phải rồi, tôi không nên nói ra điều đó ở đây".
"Không ngờ người đứng đầu Runker lại là một gã đàn ông nói chuyện khiếm nhã như vậy" - Một cụ già xuất hiện trước mặt họ, đó là Campbell, trưởng pháp sư của hội đồng Kerma. Ông ấy thay cho cháu gái Hailey tới dự đại hội.
Yue ngạc nhiên:
"Trưởng lão của Hội đồng Kerma..."
"Lâu rồi mới gặp lại cháu, Yue Presilia, còn cả người nữa, nữ hoàng Audrey Arnold".
Alex tặc lưỡi: "Chậc, Kerma không thể cử được ngài Conroy đến, mà thay vào đó là một cụ ông gần xuống lỗ sao ?"
Yue nổi giận: "Đề nghị ông tôn trọng bậc tiền bối, thưa đức vua. Ngài Campbell đáng tuổi cả cha mẹ ngài đấy".
Felix và Jenara không khỏi ngạc nhiên. Lần đầu tiên, có một cận vệ mắng mỏ hoàng đế của một nước như vậy".
Alex đứng hình một lúc, rồi cười phá lên: "Chà chà, khẩu khí tốt lắm, đúng thật con trai ta đã không nhìn nhầm người".
Yue ngạc nhiên: "Sao chứ ?"
"Rồi cô sẽ biết, cô bé" - Lão cười, rồi dựa lưng vào ghế. Karl dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Yue, khiến cô run cả người. Cô nghĩ thầm: "Chết, hình như... mình giận quá rồi".
Audrey chỉ mỉm cười, thầm nghĩ: "Em giờ cũng biết tức giận à, Yue...Còn cái lão kia, hắn dám bôi nhọ Kai..."
Dưới đấu trường....
"Xem cái vẻ lạnh lùng đó của cậu kìa, xem thường tôi sao ?" - Cato khiêu khích.
Roy nhún vai: "Tôi chẳng có ý đó".
"Này, muốn trận đấu trở nên thú vị không ? Muốn cược chứ ?" - Cato nháy mắt. Anders và mọi người ở trên lo
lang:
"Cảm giác hơi lo lo đây..."
"Cược ?" - Roy nhướn mày.
"Phải. Nghe bảo cô gái tên Yue đó, là thanh mai trúc mã của cậu phải chứ? Thế này đi, nếu tôi thẳng, cô ấy sẽ thuộc về tài nguyên sức mạnh của Runker".
"Cái gì ?" - Mọi người sửng sốt. Yue đứng phía trên cũng ngạc nhiên. Sao lại có cái suy nghĩ kì quặc đó chứ?
Alex mỉm cười ranh mãnh, nói với Audrey: "Cô nghĩ chúng tôi dễ dàng bỏ qua sức mạnh của cô bé kia sao ? Một thứ sức mạnh mà tương lai có thể sánh ngang cô và huyền thoại pháp sư Bella Marsilio ?"
Roy thật sự nổi giận. Ánh mắt như thiêu như đốt của anh thể hiện rất rõ. Bàn tay nắm chặt lại như muốn bóp nát tất cả mọi thứ... Bầu trời bỗng chuyển thành giông...Meine và Rina có thể cảm nhận ma lực của Roy đang tăng lên qua nhãn lực của mình.
"Mày vừa nói cái gì ?" - Roy nghiến răng.
Cô khẽ đẩy tay anh ra, rồi cười phì: "Chậc, cậu nghĩ tớ là ai chứ? Đừng để cho mấy quả cầu bé tí đó phát hiện đấy".
Tom gật đầu: "Mira..."
...•
Trận đầu tiên là của Roy và Cato. Ở 4 góc của đấu trường trên cao đều có chỗ dự khán cho các pháp sư 4 nước.
Rina hò hét:
"Roy, cậu không được thua có biết chưa ?"
Roy nhìn Cato trước mắt. Anh ta vẫn dửng dưng khoanh tay nhìn anh, với một vẻ tự tin ngút trời. Meine thật sự cảm thấy lo lắng cho trận đấu này. Cô thầm nghĩ:
"Hi vọng Mira và Tom sẽ sớm tìm thấy ngôi mộ...Mình thật sự không chắc Rina sẽ an toàn nếu để con bé ở đây quá lầu, nhưng....đành phải tin tưởng vào nữ hoàng vậy".
Yue đứng bên cạnh Audrey, nhìn thấy Roy bước lên sàn đấu, cô hồi hộp đến lạ...
"Roy...tớ chẳng trông mong gì thắng thua, nhưng mà....cậu nhất định không được để bị thương nặng..." - Cô cúi đầu.
Alex cười phì: "Đội của cô để một đứa nhóc ranh ra đấu với con trai ta sao, Audrey ?"
Audrey liếc nhìn Alex: "Tôi đã nghe danh con trai ông, nhưng Roy của chúng tôi cũng không phải hạng dễ chơi".
Alex cười lớn: "Ha ha, vậy sao. Cato ấy à, thằng bé ấy đã từng san phẳng một thành phố chỉ với một đòn".
"Sao chứ ?" - Yue sửng sốt. Audrey nắm tay cô, ra hiệu: "Yue, không được kích động. Nguyên tắc đầu tiên nhất hồi còn ở trường, em quên rồi sao ?"
Yue thu lại ánh mắt lo lắng của mình, rồi im lặng nghe tiếp.
Audrey không muốn nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ cười. Nụ cười đó khiến lão Alex khó chịu. Ông ta lại tiếp:
"Có lẽ nếu đội trưởng Kai của trinh sát Fressia còn sống, hẳn là cũng ngang cơ với thằng bế".
Audrey đổi ánh mắt. Alex phì cười: "À phải rồi, tôi không nên nói ra điều đó ở đây".
"Không ngờ người đứng đầu Runker lại là một gã đàn ông nói chuyện khiếm nhã như vậy" - Một cụ già xuất hiện trước mặt họ, đó là Campbell, trưởng pháp sư của hội đồng Kerma. Ông ấy thay cho cháu gái Hailey tới dự đại hội.
Yue ngạc nhiên:
"Trưởng lão của Hội đồng Kerma..."
"Lâu rồi mới gặp lại cháu, Yue Presilia, còn cả người nữa, nữ hoàng Audrey Arnold".
Alex tặc lưỡi: "Chậc, Kerma không thể cử được ngài Conroy đến, mà thay vào đó là một cụ ông gần xuống lỗ sao ?"
Yue nổi giận: "Đề nghị ông tôn trọng bậc tiền bối, thưa đức vua. Ngài Campbell đáng tuổi cả cha mẹ ngài đấy".
Felix và Jenara không khỏi ngạc nhiên. Lần đầu tiên, có một cận vệ mắng mỏ hoàng đế của một nước như vậy".
Alex đứng hình một lúc, rồi cười phá lên: "Chà chà, khẩu khí tốt lắm, đúng thật con trai ta đã không nhìn nhầm người".
Yue ngạc nhiên: "Sao chứ ?"
"Rồi cô sẽ biết, cô bé" - Lão cười, rồi dựa lưng vào ghế. Karl dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Yue, khiến cô run cả người. Cô nghĩ thầm: "Chết, hình như... mình giận quá rồi".
Audrey chỉ mỉm cười, thầm nghĩ: "Em giờ cũng biết tức giận à, Yue...Còn cái lão kia, hắn dám bôi nhọ Kai..."
Dưới đấu trường....
"Xem cái vẻ lạnh lùng đó của cậu kìa, xem thường tôi sao ?" - Cato khiêu khích.
Roy nhún vai: "Tôi chẳng có ý đó".
"Này, muốn trận đấu trở nên thú vị không ? Muốn cược chứ ?" - Cato nháy mắt. Anders và mọi người ở trên lo
lang:
"Cảm giác hơi lo lo đây..."
"Cược ?" - Roy nhướn mày.
"Phải. Nghe bảo cô gái tên Yue đó, là thanh mai trúc mã của cậu phải chứ? Thế này đi, nếu tôi thẳng, cô ấy sẽ thuộc về tài nguyên sức mạnh của Runker".
"Cái gì ?" - Mọi người sửng sốt. Yue đứng phía trên cũng ngạc nhiên. Sao lại có cái suy nghĩ kì quặc đó chứ?
Alex mỉm cười ranh mãnh, nói với Audrey: "Cô nghĩ chúng tôi dễ dàng bỏ qua sức mạnh của cô bé kia sao ? Một thứ sức mạnh mà tương lai có thể sánh ngang cô và huyền thoại pháp sư Bella Marsilio ?"
Roy thật sự nổi giận. Ánh mắt như thiêu như đốt của anh thể hiện rất rõ. Bàn tay nắm chặt lại như muốn bóp nát tất cả mọi thứ... Bầu trời bỗng chuyển thành giông...Meine và Rina có thể cảm nhận ma lực của Roy đang tăng lên qua nhãn lực của mình.
"Mày vừa nói cái gì ?" - Roy nghiến răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.