Chương 25
Duật Kiều
28/07/2020
Nếu Tuyên Thiếu Minh biết đại sư huynh mà y ngày nhớ đêm mong đang trên đường trở về Linh Huyền phái, y chắc chắn sẽ phải hối hận vì quyết định của mình.
mấy ngày trước y nhận được gia thư (thư nhà), quả nhiên là người cha vô lương tâm của y đã đổi ý, nên gửi thư đến gọi y về nhà đoàn tụ. nguyên bản y muốn cố ý gây khó dễ một chút, viết thư trả lời nói mình ở Linh Huyền Phái ăn ngon ngủ khỏe, thật sự luyến tiếc rời khỏi đây. nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, nhớ đến tình hình của mẫu thân y được viết đến trong thư, y liền đổi ý. bảo bối của lão phu nhân chính là một đứa con trai này, nếu không có y ở bên người, nhất định sẽ buồn bực mà sinh bệnh mất a. thế là y vội vàng viết thư về, sau đó phân phó Nhân Quý, ngày mai chủ tớ hai người sẽ lên đường hồi phủ.
một đường phong trần mệt mỏi, khi bước tới trước đại môn nhà mình, nhìn kia đội hình đón gió, Tuyên đại thiếu gia dường như có loại mấy đời lỗi giác.
già trẻ lớn bé trong Tuyên phủ đều xếp hàng ở cửa, vài tỳ nữ như hoa như ngọc đỡ Tuyên lão gia cùng Tuyên phu nhân cũng đứng ở đó, vừa thấy bóng dáng Tuyên Thiếu Minh kỵ mã đi đến, nhất thời toàn bộ bắt đầu hét to.
“cung nghênh đại thiếu gia hồi phủ.”
Tuyên Thiếu Minh được Nhân Quý đỡ lấy nhảy xuống ngựa.
“con a.” Tuyên phu nhân kích động tiến lên phía trước.
Tuyên Thiếu Minh nhe răng cười, tuấn nhan bởi vì phơi nắng mà có phần đen đi, khiến cho cái răng khểnh của y càng trở nên đặc biệt trắng, rồi mới hô: “nương.”
Tuyên lão gia ở bên cạnh nhẹ ho một tiếng, Tuyên Thiếu Minh lúc này mới quay mặt sang, cười đến vô cùng tỏa sáng, lấy lòng kêu lên: “cha.”
Tuyên phu nhân vuốt ve hai gò má của y, đau lòng lẩm bẩm: “gầy, gầy.”
“nương, thân hình con bây giờ thật rắn chắc, nương coi này, đây đều là cơ bắp đó.” Tuyên Thiếu Minh cầm lấy tay của Tuyên phu nhân, để bà sờ lên những đường cong trên cánh tay cứng rắn của mình.
nhóm tỳ nữ nhịn không được che miệng cười trộm, Tuyên phu nhân cũng bị chọc cho nín khóc mỉm cười.
Tuyên lão gia lấy khóe mắt liếc đứa con, âm thầm đánh giá, lặng lẽ vui mừng. hơn hai tháng không nhìn thấy nhi tử, lần này trở về cùng trước kia thật sự là bất đồng. ánh mắt bất cần đời của y lúc này đã hơi thu liễm, thay vào đó là một mảnh trong sáng, không giống trước kia muôn hàm chứa ý cười lỗ mãng. lưng đứng thẳng tắp, cao ngất khí khái so với bộ dáng luôn cợt nhả trước kia tốt hơn nhiều lắm. nhìn thấy thật thuận mắt, ông không khỏi cảm thán bề ngoài hiện tại của y.
“Thiếu minh vừa trở về, có chuyện gì để khi khác nói sau, hơn nữa phải để con nó đi nghỉ ngơi trước đã chứ.”
Tuyên lão gia vừa lên tiếng, tuyên phu nhân vội vàng gật gật đầu, nói: “phải, phải, đi tẩy rửa rồi thay y phục đi, để nương phân phó đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho con a”
sau đó Tuyên Thiếu Minh liền được gia nô hộ tống trở về phòng.
đi vào căn phòng đã lâu không được ở của mình, Tuyên Thiếu Minh phát hiện nơi này thật rộng lớn, ước chừng còn to hơn gấp đôi so với căn phòng của Bùi Triển Vân. sau khi lên giường nằm, y lại kinh giác cái giường của chính mình vì sao lại rộng rãi đến thế? đừng nó là hai người ngủ, cho dù có ba người vạm vỡ nằm lên cũng vẫn còn thừa.
y ở trên chiếc giường lớn hoa lệ rộng rãi của mình lăn qua lộn lại. đệm chăn mang hương vị huân hương mà y thích nhất, loại huân hương này có tác dụng an thần rất tốt, y khi ở Linh Huyền Phái vẫn tường hay quải niệm(nhớ mong). hiện giờ mùi hương này đã muốn quanh quẩn xung qanh cánh mũi mình, thế nhưng y ngược lại lại ngủ không được. cuối cùng mở lớn hai tròng mắt, ngửa mặt nhìn đỉnh giường.
trong nhà cái gì cũng đều hảo…duy độc thiếu một người.
Tuyên Thiếu Minh thầm mắng mình không có tiền đồ, giường lớn ấm áp còn không đi mà hưởng thụ, lại ở đó cố tình một lòng một dạ nhớ thương kẻ khác.
y phiền toái ngồi dậy, gãi gãi tóc, ngồi nửa ngày vẫn không biết mình muốn làm cái gì, thế là đành phải đem chăn chùm lên đầu, ép buộc chính mình đi vào giấc ngủ.
ở nhà hưởng thụ sung sướng vài ngày, hai gò má hơi gầy của y cũng có thêm chút thịt. Tuyên Thiếu Minh nghĩ tới mình sắp phải trở về Linh Huyền Phái, lại gặp gương mặt ân cần của mẫu thân, y không đành lòng mở miệng, đành phải tìm cha y nói ra trước.
Tuyên lão gia nghe y chủ động muốn quay về Linh Huyền
Phái, không khỏi cảm thấy giật mình, trong lòng lại cao hứng, đứa con này từ nhỏ luôn làm cho ông phải lo lắng, hiện tại bỗng nhiên chăm chỉ tập võ, ông quả thực vui mừng vô cùng. liền gật gật đầu, ôn hòa đáp ứng.
Tuyên Thiếu Minh nhìn quang mang hài lòng trong khóe mắt của cha, biết ông nhất đinh là hiểu lầm rồi. bất quá y tự nhiên cũng không muốn đi vạch trần làm gì, đâm lao thỳ phải theo lao thôi a
buổi tối hôm đó, chính y tự mình động thủ thu thập hành lý, sắp xếp được đến một nửa, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Tuyên phu nhân trên mặt tràn ngập nước mắt vọt nhanh vào.
“nương?”
“con, con phải đi sao?” Tuyên phu nhân nhìn nhi tử tự tay gấp y phục, có chút không dám tin, đừa nhỏ này từ lúc ở nhà cho tới bây giờ chưa bao giờ làm mấy việc của hạ nhân này cả.
Tuyên Thiếu Minh chột dạ trả lời: “con cần phải trở về, bằng không sư phụ sẽ quở trách.”
Tuyên phu nhân không nghĩ tới đứa con của mình thực sự muốn đi, thời điểm Tuyên lão gia đến nói với bà, bà còn tưởng rằng chính ông đã bức Tuyên Thiếu Minh phải rời đi. lúc này mới vội vội vàng vàng chạy tới làm chỗ dựa cho y, lại trơ mắt gặp đứa con đang thu thập hành lý, bộ dạng vô cùng cao hứng. lòng bà liền nguội lạnh, thương tâm nói không nên lời.
“nương, qua mấy ngày nữa con lại trở về với nương.” Tuyên Thiếu Minh vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Tuyên phu nhân an ủi.
bà lau lau hốc mắt ướt át, nghĩ nghĩ, nói: “hai ngày nữa nương có một vị thân thích ở xa tới đây thăm. con muốn đi, thỳ cũng chờ chiêu đãi khách nhân xong rồi hẵng đi.”
Tuyên Thiếu Minh đối thỉnh cầu của nương không thể nói ra chữ “không” được, bởi vậy ngày quay về Linh Huyền Phái đành phải lùi lại sau.
mới sáng sớm mặt trời còn chưa lên, y vẫn còn đang ngủ, thỳ cửa phòng đã truyền tới tiếng đập bang bang. y một đêm tương tư, gần sáng mới ngủ được một chút. lúc này lại bị tiếng đập làm cho tỉnh dậy, lửa giận không khỏi bốc lên, kéo căng cổ họng đối cánh cửa thét to: “ầm ĩ chết được, cút cho ta.”
“thiếu gia, mau dậy thôi. khách nhân của phu nhân đến rồi, là phu nhân kêu ta qua gọi thiếu gia a.” Nhân Quý ở ngoài cửa cứng rắn nhắn dùm mệnh lệnh.
Tuyên Thiếu Minh ôm một bụng khí, ở trong lòng không ngừng mắng chửi đám khách nhân kia đến cẩu huyết lâm đầu. sau đó mới không cam lòng lê xuống giường, cho phép Nhân Quý tiến vào hầu hạ mình rửa mặt.
mặc vào bộ y phục mới Nhân Quý đưa đến, khi Tuyên Thiếu Minh khó khăn loay hoay với đai lưng, y lại không khỏi nghĩ tới người nào đó.
“thiếu gia, ngươi mặc như vậy thật anh tuấn.” Nhân Quý từ đáy lòng tán thưởng nói.
“thiếu gia người lúc nào mà chả anh tuấn như vậy.” Tuyên Thiếu Minh tức giận đem đai lưng ném vào người gã.
Nhân Quý thông minh vội vàng bắt lấy đai lưng, một bên giúp Tuyên Thiếu Minh buộc lại, một bên cười cười nói: “bộ y phục này là do chính tay phu nhân may cho thiếu gia a, thật hợp với ngươi, đẹp cực kỳ, này cô nương trong phạm vi một trăm dặm, phỏng chừng nhìn thấy ngươi linh hồn nhỏ bé đều phải rã rời.”
“cái miệng ngươi hôm nay ngọt thế, là muốn ta đây thưởng cho cái gì phải không a?” Tuyên Thiếu Minh nói giỡn đá Nhân Quý một cước.
“không a, thiếu gia, ta là nói thật đó.” Nhân Quý cười hỳ hỳ tránh cái chân của y.
Tuyên Thiếu Minh không cho là đúng, hiện tại y càng hoài niệm một thân hôi y mộc mạc giản dị ở Linh Huyền Phái kia. từ sau khi về nhà y đều chưa có mặc lại lần nào, nương y có lần còn ngại đống vải kia thô ráp, thiếu chút nữa tiện tay ném đi, cũng may là y kịp thời nhặt lại.
ra khỏi cửa phòng, Nhân Quý đi đằng trước, y ở đằng sau bước từng bước chậm rì rì. khi đi tới tiền thính, liền nghe thấy thanh âm cười nói phát ra.
Tuyên Thiếu Minh lập tức bắt lấy cổ áo Nhân Quý, nhỏ giọng hỏi: “người tới là khách nhân loại nào?”
Nhân Quý cũng dùng âm thanh nhỏ bé đáp lại: “là thân thích bên nhà mẹ đẻ của phu nhân, một già một trẻ.”
“đều là nữ nhân sao?”
Nhân Quý gật gật đầu.
Tuyên Thiếu Minh đột nhiên thở dài, thúc dục Nhân Quý nói: “đi nhanh lên mộ chút, chúng ta mau mau vào thôi.”
vào trong tiền thính, quả nhiên không ngoài sở liệu của Tuyên Thiếu Minh, hai vị thân thích phương xa tới chơi kia, một vị ngày thường xinh đẹp như hoa, lúc này đang im lặng ngượng ngùng ngồi phía bên phải Tuyên phu nhân, thấy có người tiến vào, con ngươi liền nâng lên, sau đó giật mình, đầu cúi càng thấp hơn.
Tuyên phu nhân cười vui vẻ, vội vàng giới thiệu hai người với nhau.
“Thiếu Minh, mau lại đây. đây là Nguyệt Như, trước kia nàng cũng đã từng tới nhà chúng ta, ngươi còn cùng nàng nơi nơi chơi đùa nữa.”
Tuyên Thiếu Minh nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta, cười nói: “nhớ rõ, nhỡ rõ.” kỳ thật y căn bản chả nhớ cái gì cả, chỷ là muốn hống mẹ y vui vẻ nên mới thuận miệng trả lời vậy mà thôi.
Tuyên phu nhận tự nhiên vui vẻ, rất nhanh liền nói ra mục đích của mình: “Thiếu Minh, ngươi mau dẫn Nguyệt Như đến hoa viên đi dạo a, buổi sáng hôm nay ta thấy mấy đóa mẫu đơn đã nở rồi, rất đẹp a.”
Tuyên Thiếu Minh vuốt cằm lĩnh mệnh.
mấy ngày trước y nhận được gia thư (thư nhà), quả nhiên là người cha vô lương tâm của y đã đổi ý, nên gửi thư đến gọi y về nhà đoàn tụ. nguyên bản y muốn cố ý gây khó dễ một chút, viết thư trả lời nói mình ở Linh Huyền Phái ăn ngon ngủ khỏe, thật sự luyến tiếc rời khỏi đây. nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, nhớ đến tình hình của mẫu thân y được viết đến trong thư, y liền đổi ý. bảo bối của lão phu nhân chính là một đứa con trai này, nếu không có y ở bên người, nhất định sẽ buồn bực mà sinh bệnh mất a. thế là y vội vàng viết thư về, sau đó phân phó Nhân Quý, ngày mai chủ tớ hai người sẽ lên đường hồi phủ.
một đường phong trần mệt mỏi, khi bước tới trước đại môn nhà mình, nhìn kia đội hình đón gió, Tuyên đại thiếu gia dường như có loại mấy đời lỗi giác.
già trẻ lớn bé trong Tuyên phủ đều xếp hàng ở cửa, vài tỳ nữ như hoa như ngọc đỡ Tuyên lão gia cùng Tuyên phu nhân cũng đứng ở đó, vừa thấy bóng dáng Tuyên Thiếu Minh kỵ mã đi đến, nhất thời toàn bộ bắt đầu hét to.
“cung nghênh đại thiếu gia hồi phủ.”
Tuyên Thiếu Minh được Nhân Quý đỡ lấy nhảy xuống ngựa.
“con a.” Tuyên phu nhân kích động tiến lên phía trước.
Tuyên Thiếu Minh nhe răng cười, tuấn nhan bởi vì phơi nắng mà có phần đen đi, khiến cho cái răng khểnh của y càng trở nên đặc biệt trắng, rồi mới hô: “nương.”
Tuyên lão gia ở bên cạnh nhẹ ho một tiếng, Tuyên Thiếu Minh lúc này mới quay mặt sang, cười đến vô cùng tỏa sáng, lấy lòng kêu lên: “cha.”
Tuyên phu nhân vuốt ve hai gò má của y, đau lòng lẩm bẩm: “gầy, gầy.”
“nương, thân hình con bây giờ thật rắn chắc, nương coi này, đây đều là cơ bắp đó.” Tuyên Thiếu Minh cầm lấy tay của Tuyên phu nhân, để bà sờ lên những đường cong trên cánh tay cứng rắn của mình.
nhóm tỳ nữ nhịn không được che miệng cười trộm, Tuyên phu nhân cũng bị chọc cho nín khóc mỉm cười.
Tuyên lão gia lấy khóe mắt liếc đứa con, âm thầm đánh giá, lặng lẽ vui mừng. hơn hai tháng không nhìn thấy nhi tử, lần này trở về cùng trước kia thật sự là bất đồng. ánh mắt bất cần đời của y lúc này đã hơi thu liễm, thay vào đó là một mảnh trong sáng, không giống trước kia muôn hàm chứa ý cười lỗ mãng. lưng đứng thẳng tắp, cao ngất khí khái so với bộ dáng luôn cợt nhả trước kia tốt hơn nhiều lắm. nhìn thấy thật thuận mắt, ông không khỏi cảm thán bề ngoài hiện tại của y.
“Thiếu minh vừa trở về, có chuyện gì để khi khác nói sau, hơn nữa phải để con nó đi nghỉ ngơi trước đã chứ.”
Tuyên lão gia vừa lên tiếng, tuyên phu nhân vội vàng gật gật đầu, nói: “phải, phải, đi tẩy rửa rồi thay y phục đi, để nương phân phó đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho con a”
sau đó Tuyên Thiếu Minh liền được gia nô hộ tống trở về phòng.
đi vào căn phòng đã lâu không được ở của mình, Tuyên Thiếu Minh phát hiện nơi này thật rộng lớn, ước chừng còn to hơn gấp đôi so với căn phòng của Bùi Triển Vân. sau khi lên giường nằm, y lại kinh giác cái giường của chính mình vì sao lại rộng rãi đến thế? đừng nó là hai người ngủ, cho dù có ba người vạm vỡ nằm lên cũng vẫn còn thừa.
y ở trên chiếc giường lớn hoa lệ rộng rãi của mình lăn qua lộn lại. đệm chăn mang hương vị huân hương mà y thích nhất, loại huân hương này có tác dụng an thần rất tốt, y khi ở Linh Huyền Phái vẫn tường hay quải niệm(nhớ mong). hiện giờ mùi hương này đã muốn quanh quẩn xung qanh cánh mũi mình, thế nhưng y ngược lại lại ngủ không được. cuối cùng mở lớn hai tròng mắt, ngửa mặt nhìn đỉnh giường.
trong nhà cái gì cũng đều hảo…duy độc thiếu một người.
Tuyên Thiếu Minh thầm mắng mình không có tiền đồ, giường lớn ấm áp còn không đi mà hưởng thụ, lại ở đó cố tình một lòng một dạ nhớ thương kẻ khác.
y phiền toái ngồi dậy, gãi gãi tóc, ngồi nửa ngày vẫn không biết mình muốn làm cái gì, thế là đành phải đem chăn chùm lên đầu, ép buộc chính mình đi vào giấc ngủ.
ở nhà hưởng thụ sung sướng vài ngày, hai gò má hơi gầy của y cũng có thêm chút thịt. Tuyên Thiếu Minh nghĩ tới mình sắp phải trở về Linh Huyền Phái, lại gặp gương mặt ân cần của mẫu thân, y không đành lòng mở miệng, đành phải tìm cha y nói ra trước.
Tuyên lão gia nghe y chủ động muốn quay về Linh Huyền
Phái, không khỏi cảm thấy giật mình, trong lòng lại cao hứng, đứa con này từ nhỏ luôn làm cho ông phải lo lắng, hiện tại bỗng nhiên chăm chỉ tập võ, ông quả thực vui mừng vô cùng. liền gật gật đầu, ôn hòa đáp ứng.
Tuyên Thiếu Minh nhìn quang mang hài lòng trong khóe mắt của cha, biết ông nhất đinh là hiểu lầm rồi. bất quá y tự nhiên cũng không muốn đi vạch trần làm gì, đâm lao thỳ phải theo lao thôi a
buổi tối hôm đó, chính y tự mình động thủ thu thập hành lý, sắp xếp được đến một nửa, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Tuyên phu nhân trên mặt tràn ngập nước mắt vọt nhanh vào.
“nương?”
“con, con phải đi sao?” Tuyên phu nhân nhìn nhi tử tự tay gấp y phục, có chút không dám tin, đừa nhỏ này từ lúc ở nhà cho tới bây giờ chưa bao giờ làm mấy việc của hạ nhân này cả.
Tuyên Thiếu Minh chột dạ trả lời: “con cần phải trở về, bằng không sư phụ sẽ quở trách.”
Tuyên phu nhân không nghĩ tới đứa con của mình thực sự muốn đi, thời điểm Tuyên lão gia đến nói với bà, bà còn tưởng rằng chính ông đã bức Tuyên Thiếu Minh phải rời đi. lúc này mới vội vội vàng vàng chạy tới làm chỗ dựa cho y, lại trơ mắt gặp đứa con đang thu thập hành lý, bộ dạng vô cùng cao hứng. lòng bà liền nguội lạnh, thương tâm nói không nên lời.
“nương, qua mấy ngày nữa con lại trở về với nương.” Tuyên Thiếu Minh vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Tuyên phu nhân an ủi.
bà lau lau hốc mắt ướt át, nghĩ nghĩ, nói: “hai ngày nữa nương có một vị thân thích ở xa tới đây thăm. con muốn đi, thỳ cũng chờ chiêu đãi khách nhân xong rồi hẵng đi.”
Tuyên Thiếu Minh đối thỉnh cầu của nương không thể nói ra chữ “không” được, bởi vậy ngày quay về Linh Huyền Phái đành phải lùi lại sau.
mới sáng sớm mặt trời còn chưa lên, y vẫn còn đang ngủ, thỳ cửa phòng đã truyền tới tiếng đập bang bang. y một đêm tương tư, gần sáng mới ngủ được một chút. lúc này lại bị tiếng đập làm cho tỉnh dậy, lửa giận không khỏi bốc lên, kéo căng cổ họng đối cánh cửa thét to: “ầm ĩ chết được, cút cho ta.”
“thiếu gia, mau dậy thôi. khách nhân của phu nhân đến rồi, là phu nhân kêu ta qua gọi thiếu gia a.” Nhân Quý ở ngoài cửa cứng rắn nhắn dùm mệnh lệnh.
Tuyên Thiếu Minh ôm một bụng khí, ở trong lòng không ngừng mắng chửi đám khách nhân kia đến cẩu huyết lâm đầu. sau đó mới không cam lòng lê xuống giường, cho phép Nhân Quý tiến vào hầu hạ mình rửa mặt.
mặc vào bộ y phục mới Nhân Quý đưa đến, khi Tuyên Thiếu Minh khó khăn loay hoay với đai lưng, y lại không khỏi nghĩ tới người nào đó.
“thiếu gia, ngươi mặc như vậy thật anh tuấn.” Nhân Quý từ đáy lòng tán thưởng nói.
“thiếu gia người lúc nào mà chả anh tuấn như vậy.” Tuyên Thiếu Minh tức giận đem đai lưng ném vào người gã.
Nhân Quý thông minh vội vàng bắt lấy đai lưng, một bên giúp Tuyên Thiếu Minh buộc lại, một bên cười cười nói: “bộ y phục này là do chính tay phu nhân may cho thiếu gia a, thật hợp với ngươi, đẹp cực kỳ, này cô nương trong phạm vi một trăm dặm, phỏng chừng nhìn thấy ngươi linh hồn nhỏ bé đều phải rã rời.”
“cái miệng ngươi hôm nay ngọt thế, là muốn ta đây thưởng cho cái gì phải không a?” Tuyên Thiếu Minh nói giỡn đá Nhân Quý một cước.
“không a, thiếu gia, ta là nói thật đó.” Nhân Quý cười hỳ hỳ tránh cái chân của y.
Tuyên Thiếu Minh không cho là đúng, hiện tại y càng hoài niệm một thân hôi y mộc mạc giản dị ở Linh Huyền Phái kia. từ sau khi về nhà y đều chưa có mặc lại lần nào, nương y có lần còn ngại đống vải kia thô ráp, thiếu chút nữa tiện tay ném đi, cũng may là y kịp thời nhặt lại.
ra khỏi cửa phòng, Nhân Quý đi đằng trước, y ở đằng sau bước từng bước chậm rì rì. khi đi tới tiền thính, liền nghe thấy thanh âm cười nói phát ra.
Tuyên Thiếu Minh lập tức bắt lấy cổ áo Nhân Quý, nhỏ giọng hỏi: “người tới là khách nhân loại nào?”
Nhân Quý cũng dùng âm thanh nhỏ bé đáp lại: “là thân thích bên nhà mẹ đẻ của phu nhân, một già một trẻ.”
“đều là nữ nhân sao?”
Nhân Quý gật gật đầu.
Tuyên Thiếu Minh đột nhiên thở dài, thúc dục Nhân Quý nói: “đi nhanh lên mộ chút, chúng ta mau mau vào thôi.”
vào trong tiền thính, quả nhiên không ngoài sở liệu của Tuyên Thiếu Minh, hai vị thân thích phương xa tới chơi kia, một vị ngày thường xinh đẹp như hoa, lúc này đang im lặng ngượng ngùng ngồi phía bên phải Tuyên phu nhân, thấy có người tiến vào, con ngươi liền nâng lên, sau đó giật mình, đầu cúi càng thấp hơn.
Tuyên phu nhân cười vui vẻ, vội vàng giới thiệu hai người với nhau.
“Thiếu Minh, mau lại đây. đây là Nguyệt Như, trước kia nàng cũng đã từng tới nhà chúng ta, ngươi còn cùng nàng nơi nơi chơi đùa nữa.”
Tuyên Thiếu Minh nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta, cười nói: “nhớ rõ, nhỡ rõ.” kỳ thật y căn bản chả nhớ cái gì cả, chỷ là muốn hống mẹ y vui vẻ nên mới thuận miệng trả lời vậy mà thôi.
Tuyên phu nhận tự nhiên vui vẻ, rất nhanh liền nói ra mục đích của mình: “Thiếu Minh, ngươi mau dẫn Nguyệt Như đến hoa viên đi dạo a, buổi sáng hôm nay ta thấy mấy đóa mẫu đơn đã nở rồi, rất đẹp a.”
Tuyên Thiếu Minh vuốt cằm lĩnh mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.