Chương 143: Một trong những anh hùng vô danh
Ngọa Ngưu Chân Nhân
13/11/2018
Dịch: Thông Nhầm Bố Vợ
"... Ý gì?"
Vân Tòng Hổ, Quan Sơn Trọng, bao quát Khương đại phu, đều có chút mộng.
"Không phải, ý của ta là —— "
Sở Ca cũng biết được chính mình có chút thất ngôn, vội vàng sửa lại, "Ta chắc chắn sẽ tích cực phối với hợp bác sĩ, tuân theo phương án trị liệu, khôi phục năng lực tu luyện và năng lực chiến đấu, nhưng vạn nhất bất hạnh... Nếu thật sự xảy ra, ta vẫn cứ lạc quan, dũng cảm tiến tới, dù sao sức chiến đấu cũng không phải là tất cả mọi thứ trên đời, dù là từ nay về sau năng lực của ta biến mất, biến thành phế nhân tay trói gà không chặt, ta cũng sẽ không tuyệt vọng."
Thật ra thì trong lòng Sở Ca, ước gì người khác đều coi hắn là "Thiên tài vẫn lạc".
Dù sao trong lúc xuất thủ, có linh năng cuồng triều hỗ trợ, bản thân lại nổi giận và kẻ địch gần kiệt sức, Sở Ca không cẩn thận, dùng sức quá mạnh.
Nếu như mấy trăm vạn người dân đều đem biểu hiện của hắn trong bão linh năng là "bình thường ", lần này là khoác lác còn dễ, lần sau còn khoác lác thế nào a?
Đây không phải tát ao bắt cá, mổ gà lấy trứng a!
Sở Ca đang đau đầu vấn đề này đâu, dựa theo lý luận về khoác lác, trừ phi lần sau hắn cứu vớt cả thành phố từ ma trảo của lão quái Nguyên Anh, nếu không, bình thường liều mình làm việc nghĩa, trên xe buýt nhường chỗ ngồi, đỡ bà cụ băng qua đường, loại người tốt chuyện tốt như vậy căn bản không có khả năng dẫn phát nửa điểm khiếp sợ a!
Vừa vặn, tính nguy hiểm của bão linh năng lại để hắn có đường lùi.
"Xoạt xoạt xoạt xoạt", trong nháy mắt, trong đầu của Sở Ca hiện ra vô số hình tượng anh hùng.
Đều là những người đã từng thiên phú dị bẩm, danh tiếng vang xa, lại bởi vì nhiều nguyên nhân mà công lực mất hết, danh xưng "Thiên tài vẫn lạc", trên thực tế lại bị người khác xem như là phế nhân.
Nghe nói, sau khi trở thành "Thiên tài vẫn lạc" liền sẽ có rất nhiều người tới cửa khiêu khích, muốn hung hăng vũ nhục, chà, mà "Thiên tài vẫn lạc" luôn có thể tại trong tuyệt cảnh giết ngược lại, dưới ánh mắt kinh hãi của quần chúng vây xem và tiếng kêu gào thê thảm của địch nhân, lần nữa quật khởi.
Dù sao, tiểu thuyết và phim ảnh đều nói như vậy.
Tốt, rất phù hợp với siêu năng lực của hắn lực a!
Sở Ca đắc ý, đem những nhân vật chính trong tiểu thuyết cùng phim, đều đổi thành ảnh chân dung của mình.
Vân Tòng Hổ, Quan Sơn Trọng cùng Khương đại phu làm sao biết được Sở Ca có năng lực quỷ dị như thế, tất cả đều cảm động trước tinh thần lạc quan không sợ hãi của hắn.
"Không nghĩ tới ngươi kiên cường như thế, vậy chúng ta an tâm."
Vân Tòng Hổ thở dài một hơi, nói, "Lời vừa rồi nếu như xuất hiện trong bản tin thời sự trên TV cùng trên internet, nhất định sẽ cảm động toàn thể người dân."
Sở Ca sửng sốt một chút: "bản tin thời sự?"
"Phóng viên của đài truyền hình Linh Sơn, Linh Sơn online, còn có rất nhiều kênh tin tức và trang web loạn thất bát tao, đều xếp hàng chờ ở bên ngoài, muốn phỏng vấn ngươi a!"
Vân Tòng Hổ cười nói, " Sở Ca, ngươi bây giờ là đại danh nhân của Linh Sơn, ha ha, ngay cả danh tiếng của ta đều bị ngươi đè xuống."
"Phỏng vấn ta..."
Sở Ca vò tóc bứt tai nửa ngày, suy nghĩ lợi và hại thật lâu, mặt lộ vẻ khó xử nói, " Hổ ca, có thể giúp ta một chuyện hay không, giúp ta thoái thác tất cả những ký giả này a, phỏng vấn cái gì, bao quát tin tức, tận lực đều làm mờ, không muốn làm nổi bật công lao của mình ta, tập trung tuyên dương sự hy sinh của quân nhân cùng Mũ Đỏ, tổ chức X-men hết sức giúp đỡ, quốc hội của liên minh lãnh đạo chính xác"
"Này —— "
Vân Tòng Hổ nao nao, "đây là vì sao, Sở Ca, đây chính là điểm xuất phát cho tiền đồ của ngươi, danh khí có thể đổi thành thành vàng ròng bạc trắng, chẳng lẽ ngươi không muốn nổi danh?"
Vẻ mặt của Sở Ca đau khổ, trong lòng tự nhủ ta đương nhiên muốn nổi danh, ta ước gì nữ hài tử từ mười tám đến hai mươi tám tuổi trên toàn thế giới đều biết ta, mong nhớ ngày đêm, trong mắt trong mộng đều là ta.
Vấn đề là một khi nổi danh, trở thành "Anh hùng" trong lòng người dân, lúc đó bất kể ta làm ra hành động kinh người gì, trong mắt mọi người đều coi đó là chức trách của ta, đều là bên trong phạm vi năng lực của ta, không ai sẽ khiếp sợ a!
Thật giống như Vân Tòng Hổ, ngoại trừ đại biểu Bộ Đội Mũ Đỏ biểu diễn trên truyền hình, cơ hồ hai mươi bốn giờ liên tục không nghỉ, suốt ngày đêm lao tới đủ loại hiện trường tai nạn, nhưng mọi sẽ chỉ khâm phục, còn có bao nhiêu người sẽ khiếp sợ?
Nghe được tin tức, hắn một hơi cứu ra mấy chục người trong đám cháy, ai sẽ giật mình, nhảy dựng lên? Đã sớm là chuyện thường ngày á!
Người sợ nổi danh heo sợ mập, câu nói này lại vừa đúng với Sở Ca.
Không thể cùng lúc có cả Thúy Kiều và Thúy Vân, giữa "Nổi danh" và "Tu luyện", hắn hiện chỉ có thể nhịn đau lựa chọn cái sau.
Dù sao hắn mới vừa vặn thức tỉnh không lâu, còn có không gian phát triển rất lớn, nếu muốn nổi danh, chờ tu luyện đến bình cảnh, rốt cuộc không phát triển được nữa, khi đó nổi danh cũng được.
"... thật ra thì con người của ta làm việc tốt không lưu danh, không thích nổi danh, không thích đứng dưới ánh đèn sâu khấu để nhận muôn người reo hò, cảm giác này, quá buồn nôn, quá lúng túng, ta một chút đều không thích khoe khoang, chỉ muốn yên lặng khoác lác... Không là,là yên lặng phục vụ đại chúng, hồi báo xã hội, vì liên minh cùng Địa Cầu mà cống hiến, liều mình làm việc nghĩa với ta mà nói, tựa như ăn cơm uống nước, không đáng để tuyên truyền."
" hơn nữa, thế giới không có khả năng dựa vào ta, một người đến cứu vớt, những quân nhân cùng Mũ Đỏ kịp thời đuổi tới hiện trường, những tiểu tử quên mình hy sinh vọt tới sân vận động sắp sụp đổ, bọn hắn đều là người đồng lứa vói ta, có lẽ sức chiến đấu không cường đại như ta, nhưng tinh thần lâm nguy không sợ, không màng sống chết, sẵn sàng hy sinh lại không kém ta bao nhiêu.
"Bọn hắn mới thật sự là anh hùng vô danh, chẳng lẽ ta lấy được một chút xíu công lao không có ý nghĩa, liền có thể kiêu ngạo tự mãn, đắc ý, quên mất những anh hùng vô danh này sao? Dạng chủ nghĩa anh hùng cá nhân như này, thực sự không được a!
"Cho nên, ta không muốn tiếp nhận phỏng vấn, càng không muốn bị coi là "Anh hùng", nếu như nhất định phải đưa tin tức, ta cũng hi vọng có thể đưa tin nhiều hơn về toàn thể anh hùng vô danh bao gồm quân nhân, Mũ Đỏ, đặc công X-men, ta, chỉ là một thành viên trong số những anh hùng vô danh này thôi."
Lời nói của Sở Ca, thật sự khiến Vân Tòng Hổ cùng Quan Sơn Trọng đều nổi lòng tôn kính.
Trên đỉnh đầu hai người thậm chí toát ra hai cái dấu chấm than màu vàng to lớn, trong giây lát hóa thành từng sợi kim tuyến chiếu sáng rạng rỡ, tranh nhau chen lấn vào não hải của Sở Ca, gia nhập vào "Tiểu vũ trụ" của Sở Ca, chậm rãi lưu chuyển bên trong.
Liền ngay cả Khương đại phu luôn luôn ăn nói có ý tứ, vĩnh viễn cũng không hết thời mãn kinh vĩnh viễn, trên trán cũng toát ra một dấu chấm than màu vàng nho nhỏ.
Ba người đều bị rung động thật sâu bởi lời nói của Sở Ca.
"Sở Ca, ngươi thật đúng là, thật sự là liên tiếp khiến cho người khác không đoán được a!"
Quan Sơn Trọng không nhịn được kinh hô, "Vốn dĩ ta còn tưởng rằng, ngươi chỉ có thiên phú dị bẩm, thân thủ bất phàm mà thôi, không nghĩ tới ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng đã có tư tưởng giác ngộ, danh lợi như thoảng qua như mây khói, không thể nhiễu loạn tâm chí của ngươi, không tầm thường, không tầm thường, ôm định dạng niềm tin như này, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ có thành tựu!"
"Xem ra, muốn có được năng lực phi thường, trước hết có được tâm linh phi thường, nghe ngươi nói ra mấy câu nói như vậy, ta bỗng nhiên có loại cảm giác, Bộ Đội Mũ Đỏ là cái miệng giếng quá nhỏ, sợ rằng sẽ trói buộc sự phát triển của ngươi."
Vân Tòng Hổ cũng xuất phát từ nội tâm cảm khái mà nói, " khi ta còn ở tuổi của ngươi, hoàn toàn không tâm tính trầm ổn cùng tính cách khiêm tốn như ngươi, khi đó ta là một thiếu niên không biết trời cao đất rộng, hận không thể để toàn thế giới đều biết đại danh của ta.
"Sở Ca, ta càng ngày càng thích ngươi, hận không nay lập tức sẽ biết ngươi sẽ trưởng thành đến loại trình độ nào a!"
"Thật ra thì, cũng không có khoa trương như các ngươi nghĩ, ta cũng có tư tâm."
Sở Ca đỏ mặt, hắn thực sự không thể mặt không đổi sắc nói ra điều xấu hổ như thế, "Ta là sợ con đường tu luyện vẫn tồn tại nhiều điều không chắc chắn, hiện tại nâng ta lên quá cao, đến lúc ta ngã xuống, cái mông đều bị nát, cho nên, hay là khiêm tốn một chút, nếu như phải đưa lên tin tức, cũng giảm bớt xuống đi "Một trong những anh hùng vô danh, bị trọng thương trong bão linh năng, trở thành thiên tài vẫn lạc, sức chiến đấu rơi xuống mức thấp nhất", đưa tin như thế này, vạn nhất cái kia xảy ra, trong lòng mọi người cũng có tâm lý chuẩn bị."
"Như thế, thiên tài tu luyện mới ra đời, liền danh tiếng vang xa, rất dễ dàng lạc lối trong hào quang, coi trọng vật chất, dưới đủ loại ca ngợi và reo hò, không để ý liền bị "Thổi phồng mà chết"."
Kinh nghiệm trả lời truyền thông của Vân Tòng Hổ rất phong phú, cũng đã gặp không ít người tuổi nhỏ thành danh nhưng lại kết thúc trong bi kịch, gật đầu nói, " đương nhiên muốn tôn trọng ý kiến của ngươi, đã ngươi không muốn xuất đầu lộ diện, ta sẽ biết xử lý như thế nào, ngươi chỉ cần an tâm, ở chỗ này từ từ khôi phục đi!"
"Đa tạ Hổ ca."
Sở Ca thở dài một hơi, nghĩ tới huynh đệ tốt nhất của mình, "Đúng rồi, Hứa Quân thế nào, hắn không có sao chứ?"
Vấn đề này, khiến sắc mặt của ba người đều có chút cứng ngắc.
"... Ý gì?"
Vân Tòng Hổ, Quan Sơn Trọng, bao quát Khương đại phu, đều có chút mộng.
"Không phải, ý của ta là —— "
Sở Ca cũng biết được chính mình có chút thất ngôn, vội vàng sửa lại, "Ta chắc chắn sẽ tích cực phối với hợp bác sĩ, tuân theo phương án trị liệu, khôi phục năng lực tu luyện và năng lực chiến đấu, nhưng vạn nhất bất hạnh... Nếu thật sự xảy ra, ta vẫn cứ lạc quan, dũng cảm tiến tới, dù sao sức chiến đấu cũng không phải là tất cả mọi thứ trên đời, dù là từ nay về sau năng lực của ta biến mất, biến thành phế nhân tay trói gà không chặt, ta cũng sẽ không tuyệt vọng."
Thật ra thì trong lòng Sở Ca, ước gì người khác đều coi hắn là "Thiên tài vẫn lạc".
Dù sao trong lúc xuất thủ, có linh năng cuồng triều hỗ trợ, bản thân lại nổi giận và kẻ địch gần kiệt sức, Sở Ca không cẩn thận, dùng sức quá mạnh.
Nếu như mấy trăm vạn người dân đều đem biểu hiện của hắn trong bão linh năng là "bình thường ", lần này là khoác lác còn dễ, lần sau còn khoác lác thế nào a?
Đây không phải tát ao bắt cá, mổ gà lấy trứng a!
Sở Ca đang đau đầu vấn đề này đâu, dựa theo lý luận về khoác lác, trừ phi lần sau hắn cứu vớt cả thành phố từ ma trảo của lão quái Nguyên Anh, nếu không, bình thường liều mình làm việc nghĩa, trên xe buýt nhường chỗ ngồi, đỡ bà cụ băng qua đường, loại người tốt chuyện tốt như vậy căn bản không có khả năng dẫn phát nửa điểm khiếp sợ a!
Vừa vặn, tính nguy hiểm của bão linh năng lại để hắn có đường lùi.
"Xoạt xoạt xoạt xoạt", trong nháy mắt, trong đầu của Sở Ca hiện ra vô số hình tượng anh hùng.
Đều là những người đã từng thiên phú dị bẩm, danh tiếng vang xa, lại bởi vì nhiều nguyên nhân mà công lực mất hết, danh xưng "Thiên tài vẫn lạc", trên thực tế lại bị người khác xem như là phế nhân.
Nghe nói, sau khi trở thành "Thiên tài vẫn lạc" liền sẽ có rất nhiều người tới cửa khiêu khích, muốn hung hăng vũ nhục, chà, mà "Thiên tài vẫn lạc" luôn có thể tại trong tuyệt cảnh giết ngược lại, dưới ánh mắt kinh hãi của quần chúng vây xem và tiếng kêu gào thê thảm của địch nhân, lần nữa quật khởi.
Dù sao, tiểu thuyết và phim ảnh đều nói như vậy.
Tốt, rất phù hợp với siêu năng lực của hắn lực a!
Sở Ca đắc ý, đem những nhân vật chính trong tiểu thuyết cùng phim, đều đổi thành ảnh chân dung của mình.
Vân Tòng Hổ, Quan Sơn Trọng cùng Khương đại phu làm sao biết được Sở Ca có năng lực quỷ dị như thế, tất cả đều cảm động trước tinh thần lạc quan không sợ hãi của hắn.
"Không nghĩ tới ngươi kiên cường như thế, vậy chúng ta an tâm."
Vân Tòng Hổ thở dài một hơi, nói, "Lời vừa rồi nếu như xuất hiện trong bản tin thời sự trên TV cùng trên internet, nhất định sẽ cảm động toàn thể người dân."
Sở Ca sửng sốt một chút: "bản tin thời sự?"
"Phóng viên của đài truyền hình Linh Sơn, Linh Sơn online, còn có rất nhiều kênh tin tức và trang web loạn thất bát tao, đều xếp hàng chờ ở bên ngoài, muốn phỏng vấn ngươi a!"
Vân Tòng Hổ cười nói, " Sở Ca, ngươi bây giờ là đại danh nhân của Linh Sơn, ha ha, ngay cả danh tiếng của ta đều bị ngươi đè xuống."
"Phỏng vấn ta..."
Sở Ca vò tóc bứt tai nửa ngày, suy nghĩ lợi và hại thật lâu, mặt lộ vẻ khó xử nói, " Hổ ca, có thể giúp ta một chuyện hay không, giúp ta thoái thác tất cả những ký giả này a, phỏng vấn cái gì, bao quát tin tức, tận lực đều làm mờ, không muốn làm nổi bật công lao của mình ta, tập trung tuyên dương sự hy sinh của quân nhân cùng Mũ Đỏ, tổ chức X-men hết sức giúp đỡ, quốc hội của liên minh lãnh đạo chính xác"
"Này —— "
Vân Tòng Hổ nao nao, "đây là vì sao, Sở Ca, đây chính là điểm xuất phát cho tiền đồ của ngươi, danh khí có thể đổi thành thành vàng ròng bạc trắng, chẳng lẽ ngươi không muốn nổi danh?"
Vẻ mặt của Sở Ca đau khổ, trong lòng tự nhủ ta đương nhiên muốn nổi danh, ta ước gì nữ hài tử từ mười tám đến hai mươi tám tuổi trên toàn thế giới đều biết ta, mong nhớ ngày đêm, trong mắt trong mộng đều là ta.
Vấn đề là một khi nổi danh, trở thành "Anh hùng" trong lòng người dân, lúc đó bất kể ta làm ra hành động kinh người gì, trong mắt mọi người đều coi đó là chức trách của ta, đều là bên trong phạm vi năng lực của ta, không ai sẽ khiếp sợ a!
Thật giống như Vân Tòng Hổ, ngoại trừ đại biểu Bộ Đội Mũ Đỏ biểu diễn trên truyền hình, cơ hồ hai mươi bốn giờ liên tục không nghỉ, suốt ngày đêm lao tới đủ loại hiện trường tai nạn, nhưng mọi sẽ chỉ khâm phục, còn có bao nhiêu người sẽ khiếp sợ?
Nghe được tin tức, hắn một hơi cứu ra mấy chục người trong đám cháy, ai sẽ giật mình, nhảy dựng lên? Đã sớm là chuyện thường ngày á!
Người sợ nổi danh heo sợ mập, câu nói này lại vừa đúng với Sở Ca.
Không thể cùng lúc có cả Thúy Kiều và Thúy Vân, giữa "Nổi danh" và "Tu luyện", hắn hiện chỉ có thể nhịn đau lựa chọn cái sau.
Dù sao hắn mới vừa vặn thức tỉnh không lâu, còn có không gian phát triển rất lớn, nếu muốn nổi danh, chờ tu luyện đến bình cảnh, rốt cuộc không phát triển được nữa, khi đó nổi danh cũng được.
"... thật ra thì con người của ta làm việc tốt không lưu danh, không thích nổi danh, không thích đứng dưới ánh đèn sâu khấu để nhận muôn người reo hò, cảm giác này, quá buồn nôn, quá lúng túng, ta một chút đều không thích khoe khoang, chỉ muốn yên lặng khoác lác... Không là,là yên lặng phục vụ đại chúng, hồi báo xã hội, vì liên minh cùng Địa Cầu mà cống hiến, liều mình làm việc nghĩa với ta mà nói, tựa như ăn cơm uống nước, không đáng để tuyên truyền."
" hơn nữa, thế giới không có khả năng dựa vào ta, một người đến cứu vớt, những quân nhân cùng Mũ Đỏ kịp thời đuổi tới hiện trường, những tiểu tử quên mình hy sinh vọt tới sân vận động sắp sụp đổ, bọn hắn đều là người đồng lứa vói ta, có lẽ sức chiến đấu không cường đại như ta, nhưng tinh thần lâm nguy không sợ, không màng sống chết, sẵn sàng hy sinh lại không kém ta bao nhiêu.
"Bọn hắn mới thật sự là anh hùng vô danh, chẳng lẽ ta lấy được một chút xíu công lao không có ý nghĩa, liền có thể kiêu ngạo tự mãn, đắc ý, quên mất những anh hùng vô danh này sao? Dạng chủ nghĩa anh hùng cá nhân như này, thực sự không được a!
"Cho nên, ta không muốn tiếp nhận phỏng vấn, càng không muốn bị coi là "Anh hùng", nếu như nhất định phải đưa tin tức, ta cũng hi vọng có thể đưa tin nhiều hơn về toàn thể anh hùng vô danh bao gồm quân nhân, Mũ Đỏ, đặc công X-men, ta, chỉ là một thành viên trong số những anh hùng vô danh này thôi."
Lời nói của Sở Ca, thật sự khiến Vân Tòng Hổ cùng Quan Sơn Trọng đều nổi lòng tôn kính.
Trên đỉnh đầu hai người thậm chí toát ra hai cái dấu chấm than màu vàng to lớn, trong giây lát hóa thành từng sợi kim tuyến chiếu sáng rạng rỡ, tranh nhau chen lấn vào não hải của Sở Ca, gia nhập vào "Tiểu vũ trụ" của Sở Ca, chậm rãi lưu chuyển bên trong.
Liền ngay cả Khương đại phu luôn luôn ăn nói có ý tứ, vĩnh viễn cũng không hết thời mãn kinh vĩnh viễn, trên trán cũng toát ra một dấu chấm than màu vàng nho nhỏ.
Ba người đều bị rung động thật sâu bởi lời nói của Sở Ca.
"Sở Ca, ngươi thật đúng là, thật sự là liên tiếp khiến cho người khác không đoán được a!"
Quan Sơn Trọng không nhịn được kinh hô, "Vốn dĩ ta còn tưởng rằng, ngươi chỉ có thiên phú dị bẩm, thân thủ bất phàm mà thôi, không nghĩ tới ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng đã có tư tưởng giác ngộ, danh lợi như thoảng qua như mây khói, không thể nhiễu loạn tâm chí của ngươi, không tầm thường, không tầm thường, ôm định dạng niềm tin như này, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ có thành tựu!"
"Xem ra, muốn có được năng lực phi thường, trước hết có được tâm linh phi thường, nghe ngươi nói ra mấy câu nói như vậy, ta bỗng nhiên có loại cảm giác, Bộ Đội Mũ Đỏ là cái miệng giếng quá nhỏ, sợ rằng sẽ trói buộc sự phát triển của ngươi."
Vân Tòng Hổ cũng xuất phát từ nội tâm cảm khái mà nói, " khi ta còn ở tuổi của ngươi, hoàn toàn không tâm tính trầm ổn cùng tính cách khiêm tốn như ngươi, khi đó ta là một thiếu niên không biết trời cao đất rộng, hận không thể để toàn thế giới đều biết đại danh của ta.
"Sở Ca, ta càng ngày càng thích ngươi, hận không nay lập tức sẽ biết ngươi sẽ trưởng thành đến loại trình độ nào a!"
"Thật ra thì, cũng không có khoa trương như các ngươi nghĩ, ta cũng có tư tâm."
Sở Ca đỏ mặt, hắn thực sự không thể mặt không đổi sắc nói ra điều xấu hổ như thế, "Ta là sợ con đường tu luyện vẫn tồn tại nhiều điều không chắc chắn, hiện tại nâng ta lên quá cao, đến lúc ta ngã xuống, cái mông đều bị nát, cho nên, hay là khiêm tốn một chút, nếu như phải đưa lên tin tức, cũng giảm bớt xuống đi "Một trong những anh hùng vô danh, bị trọng thương trong bão linh năng, trở thành thiên tài vẫn lạc, sức chiến đấu rơi xuống mức thấp nhất", đưa tin như thế này, vạn nhất cái kia xảy ra, trong lòng mọi người cũng có tâm lý chuẩn bị."
"Như thế, thiên tài tu luyện mới ra đời, liền danh tiếng vang xa, rất dễ dàng lạc lối trong hào quang, coi trọng vật chất, dưới đủ loại ca ngợi và reo hò, không để ý liền bị "Thổi phồng mà chết"."
Kinh nghiệm trả lời truyền thông của Vân Tòng Hổ rất phong phú, cũng đã gặp không ít người tuổi nhỏ thành danh nhưng lại kết thúc trong bi kịch, gật đầu nói, " đương nhiên muốn tôn trọng ý kiến của ngươi, đã ngươi không muốn xuất đầu lộ diện, ta sẽ biết xử lý như thế nào, ngươi chỉ cần an tâm, ở chỗ này từ từ khôi phục đi!"
"Đa tạ Hổ ca."
Sở Ca thở dài một hơi, nghĩ tới huynh đệ tốt nhất của mình, "Đúng rồi, Hứa Quân thế nào, hắn không có sao chứ?"
Vấn đề này, khiến sắc mặt của ba người đều có chút cứng ngắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.