Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 91: Nhảy số

Đế Ích

01/03/2022

Dưới cống ngầm, tại một quảng trường rộng lớn nào đó.

Có hai bóng người đang ngồi xem một cái màn hình.

Một bên là một mỹ nữ xinh đẹp bán khỏa thân đậm đặc mùi mẫu tính. Bên còn lại là một tên hề ăn mặc lộn xộn.

- Con người, thật là quá yếu đuối.

Ngồi xem xét tình hình chiến tranh bên trên thông qua màn hình, Thuần Thú Sư thở dài một hơi.

Nhưng cỗ máy bay tiêm kích nhìn có vẻ hiếu chiến kia, vẫn không tài nào hủy diệt được những con linh thú mà nàng đã cất công nuôi dưỡng.

- Công nhận bộ thể xác này quả thực rất thích hợp.

Nhìn làn da trắng mịn dễ chịu của mình, Thuần Thú Sư tự khen ngợi.

May mắn là lần đó chiến đấu với kỵ sĩ, cô nghe theo lời của Joker mà thua. Chứ nếu không thì hiện tại cô vẫn đang bị kẹt cứng trong cái cơ thể đáng ghét kia rồi.

Không chỉ cơ thể đáng ghét, mà cái linh hồn kia cũng rất đáng ghét.

Rất cứng đầu, dành mãi mới xong, mà sau khi lên được danh chủ ngôi rồi, thì cũng bị cô ta kháng cự.

Điều này khiến cô đã mất rất nhiều thời gian và công sức.

Còn cái thân thể này, mới thật sự là hoàn hảo.

Quả nhiên kẻ đáng tin cậy nhất vẫn là Joker. Dù bộ dáng của hắn lúc nào cũng đáng ngờ.

- Một khi ta đã ra tay, không có hai chữ chịu thiệt đâu he he.

Nghe được Thuần Thú Sư khen, Joker cũng gãi đầu tỏ ra khiêm tốn.

- Mà hỏi này, ta phải ở nơi này đến bao lâu nữa? Ta cũng chán lắm rồi! Ta muốn được tận tay hủy diệt nhân loại cơ!

Ngự Thú Sư buồn chán hỏi, trong giọng điệu của cô còn kèm theo một chút dỗi hờn.

- Thôi mà, nhân loại hiện tại cũng không còn như xưa nữa đâu. Muốn hủy diệt nhân loại, cũng không thể chỉ nhờ đàn thú của ngươi là làm được, chúng ta cần phải làm nhiều hơn thế.

Joker an ủi vài câu.

- Hơn nữa, không phải là sắp có đồ chơi mới sắp đến ư? Sao ngươi lại phải buồn?

Nhìn hang động tối tăm đằng xa, Joker lại tỏ ra vẻ khó hiểu.

- Nhưng mà, nhưng mà…

Nghe Joker nói lại, Thuần Thú Sư bắt đầu nũng nịu.

- Thôi ta đi đây, có dịp khác thì chúng ta lại nói tiếp.

Joker cũng không hề có chút quan tâm mà mở cổng rồi đi vào trong.

- Sao Tên Hề lại nhát chết vậy nhỉ?

Nhìn cổng biến mất về sau, Thuần Thú Sư lại thì thầm vài câu.

- Chẳng lẽ con người đã mạnh đến như vậy sao?

- Mà thôi, kệ đi. Chơi với con mồi này trước đã rồi tính sau.

Nhìn thấy lần lượt có năm bóng người từ trong bóng tối bước ra, Thuần Thú Sư chăm chú nhìn những con mồi của mình.

- Con người, các ngươi đã khiến ta phải đợi lâu rồi đấy.

Nhìn thấy kỵ sĩ và những người đồng đội, Quái vật than vãn.

- Này, nhà ngươi bao vây chật kín khắp hang động khiến chúng ta không còn đường để đi không? Ngươi có biết là ngươi quá đáng lắm không? Nếu không phải vì bị ngươi năm lần bảy lượt cản đường thì bọn ta đã đến đây từ lâu lắm rồi!

Kỵ sĩ không nhịn được mà cãi lại.

- Đội trưởng, anh đừng xung động quá.

Mặc kệ cho đồng đội can ngăn.



- Chứ không phải là ta cố tình nhường ra một con đường rồi à? Các ngươi thật là quá đáng!

Quái vật mắng mỏ lại vài câu.

- Cho dù ngươi có sắp đặt linh thú ngăn chặn lối đó hay không đi nữa, thì tàu điện ngầm của bọn ta vẫn dư sức tông nát bất kỳ con linh thú nào có dấu hiệu ngán đường nhé.

Kỵ sĩ gân cổ cãi cố lại.

- Thôi nào đội trưởng, anh dừng lại được rồi đó!

Mặc cho đồng đội níu kéo.

- Ngươi…! Chết đi! Đồ nhân loại!

Cảm giác kỵ sĩ như không thể câu thông được nữa, quái vật liền bỏ qua màn dạo đầu mà đi tới màn chính.

Ngay lập tức, một con dơi cao chừng 2 mét bắt đầu lao về phía kỵ sĩ, đi kèm nó là một đàn dơi khổng lồ không kém, thậm chí còn lớn hơn con dơi kia mấy chục lần.

- Còn ta, sẽ dạy cho ngươi một bài học. Đó là đường bao giờ khinh thường nhân loại! Đồ quái vật!

Đỡ được một vồ từ dơi khổng lồ rồi đẩy nó ra xa xong, kỵ sĩ liền đáp trả.

- Chết! Chết!

Theo lệnh của quái vật, những con kiến khổng lồ bắt đầu bò ra, đi kèm với chúng là những con bọ cánh cứng đủ hình dáng cũng bay theo.

Tại Lam Tinh sau khi có linh khí xuất hiện, số lượng linh năng giả và linh thú cũng đột ngột tăng lên rất nhiều. Tuy nói tỉ lệ xuất hiện của linh thú cũng như linh năng giả là rất nhỏ, theo con người là khoảng 1/400 triệu, nhưng đối với một vài loài vật có số lượng cực lớn, thì tỉ lệ rất nhỏ đó lại là một chuyện khác.

Kiến trên thế giới này, có khoảng 10 triệu tỉ con. Và loài cánh cứng cũng không kém.

Hơn hai mươi mấy con côn trùng đang tiến về phía trước mặt của kỵ sĩ chính là minh chứng cho điều đó.

“Cũng may là bọn giun không có khả năng trở thành linh thú.” Nhìn đống côn trùng cao cỡ 50 cm kia, kỵ sĩ thầm thở phào nhẹ nhõm.

- Xem chiêu!

Cũng không chần chừ nữa, kỵ sĩ liền lao vào và đấm nhau với đám linh thú.

- Đội trưởng, đó không phải là một chiêu đâu! Anh nhầm rồi!

Đứng ở trong màn chắn linh năng Rosen nhắc nhở rồi lấy súng phun lửa sấy hết đám côn trùng và dơi ở xung quanh.

- Đúng rồi, ngươi chỉ dùng tay chân đấm đá cơ bản, có gọi là chiêu thức gì đâu?

Nữ quái vật phụ họa.

- Cậu nói nhiều quá đấy Rosen! Cậu có thể im hộ tôi được không!

Đấm nát một con kiến cao chừng 40 cm xong, trong bộ giáp kim loại sáng chói kỵ sĩ tỏ vẻ khó chịu mà nói.

- Nhưng mà đội trưởng, này giờ lời thoại của anh là nhiều nhất rồi đấy!

Lutos đùa nghịch nói, đồng thời lấy súng phóng điện bắn ra vài tia điện.

- Này! Mấy người có thể thôi tám nhảm và im lặng tập trung làm việc như Hướng Dương được không?

Thấy đồng đội bắt đầu bát nháo, Daisy than thở.

- …

Hướng Dương nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ rồi dùng súng lục nhắm tiếp vài con.

Theo như tác chiến bình thường thì hắn sẽ phụ trách vị trí bắn tỉa, nhưng hiện tại thì đám linh thú quá cứng lại quá đông, đạn linh năng của súng tỉa cũng có giới hạn, dùng vào hiện tại cũng không tạo thành hiệu quả quá tốt. Cho nên hắn đành phải lui về sau và hỗ trợ đồng đội dọn dẹp đám động vật bình thường.

- ...

Dùng hai tay cầm đầu hai con côn trùng lại rồi đập chúng vào nhau, kỵ sĩ cũng không nói một lời mà tiếp tục chiến đấu.

Sự im lặng này cứ kéo dài như vậy cho đến một phút sau, có người cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà mở miệng.

- (Ngáp)! Các ngươi đã dọn dẹp xong rồi à? Vậy giờ đến lượt ta nhé.



Nữ quái vật nói vậy khi cô ta đánh xong một cái ngáp.

- Đừng hòng!

Nhìn thấu nữ quái vật có ý định tiếp tục gọi ra thêm linh thú, kỵ sĩ liền triệu hồi một cây kỵ thương rồi nhắm ném vào ả ta.

Quái vật không biết còn cất dấu bao nhiêu linh thú, làm sao hắn có thể đợi được ả ta gọi ra hết đám linh thú rồi xử lý chứ?

Xin thưa, thể lực của kỵ sĩ cũng là có giới hạn, hiện tại thì cùng lắm hắn có thể trụ thêm được ba đợt nữa thôi. Nếu kẻ địch vẫn tiếp tục làm như vậy, thì kiểu gì hắn cũng chết vì kiệt sức mất.

Đối mặt với tình huống này, sau khi xử lý xong hết đám côn trùng đang bay lượn cộng với con dơi khổng lồ kia, kỵ sĩ liền nhắm chuẩn và khởi động lại biểu tượng để phóng đi cây thương trong tay mình.

- Xoẹt!

Được bao quanh bởi một luồng kim khí, kỵ thương trong tay kỵ sĩ liền được phóng ra với tốc độ cực nhanh.

- Ầm!

Băng qua quãng đường khoảng 100 mét, cây thương liền đâm xuyên qua một con gà trống khổng lồ rồi dừng lại.

- Ha ha! Ngươi nghĩ ta ngây thơ vậy luôn sao hả kỵ sĩ?

Lấy linh điểu làm lá chắn xong, đứng trên cao quái vật cũng không nhịn được mà ôm bụng cười.

Có ngu Ả mới không có phòng bị. Và tất nhiên, Ả không có ngu như vậy.

Ả biết, đối đầu với kỵ sĩ, chỉ cần câu giờ càng lâu, thì tỉ lệ chiến thắng của Ả càng cao.

Lần trước thất bại là do Joker + yếu tố bất ngờ thôi, chứ nếu không thì kỵ sĩ kia cũng chết trong tay Ả từ lâu rồi.

Còn tên kỵ sĩ này, Ả đã biết được hết toàn bộ năng lực của hắn. Không thắng mới lạ.

Mà thua, thì cùng lắm là đồng quy vu tận thôi. Chỉ cần Joker chuẩn bị cho ả một thể xác khác, ả không cần lo.

Chỉ có điều chuyện đó thì hơi tốn thời gian mà thôi. Nhưng mà đối với một sinh vật sống đủ lâu như ả, thì 10 hay 20 năm nữa cũng là chuyện bình thường.

- Kỵ sĩ, chấp nhận đi! Ngươi đã thua rồi!

Nhìn kỵ sĩ vẫn đang tiếp tục chiến đấu với đám linh thú vừa được gọi đến, quái vật liền kiêu ngạo mà nói.

“Thật là… Chẳng lẽ chỉ có cách sử dụng thứ đó?” Nhìn đàn thú ngày càng đông, kỵ sĩ thầm nghĩ.

Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn lựa chọn tiếp tục nhịn.

Vì nếu dùng Dung Nham, có lẽ đồng đội của hắn cũng sẽ chết mất. Đây là điều mà hắn không mong muốn.

Thế là kỵ sĩ lại quay về với phương án cũ, chờ đợi một cơ hội để ra tay lần hai.

Lần này, hắn sẽ không giữ sức nữa.

Nhưng mà, thời thế thay đổi cũng quá sao mà nhanh đi.

- Phập!

Ngay tại lúc quái vật vật vẫn đang tiếp tục cười trong chiến thắng, một lưỡi kiếm bỗng xuất hiện trước phần bụng thon thả của ả.

- Cái gì…?

- Xoẹt!

Chưa kịp nói hết lời, lưỡi kiếm đã phân ả ra làm đôi.

Lần trước là theo chiều ngang, lần này là theo chiều dọc.

- Xin tự giới thiệu, nữ kỵ sĩ xinh đẹp và dũng cảm, được sinh ra với sứ mệnh bảo vệ tình yêu và hòa bình của thế giới. – Từ phía sau lưng nữ quái vật đã ngã xuống, một nữ kỵ sĩ bắt đầu làm dáng bằng cách để tay hình chữ V ngang lên trên khóe mắt tỏ ra vẻ đáng yêu mà nói. – Kỵ sĩ Cầu Vồng!

- Candy…?

Nhìn thấy nữ kỵ sĩ xuất hiện, Lando có chút choáng ngợp mà hỏi.

- Thấy khả năng dùng Sương Mù để ẩn thân của em như thế nào hả? Anh cả?

Trong vũng máu được tạo ra từ thi thể của quái vật, Candy vẫn tiếp tục bộ dáng đáng yêu của mình. Dù sao năm nay thiếu nữ cũng chỉ mới 14 tuổi mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook