Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời
Chương 59: Trống vắng
Đế Ích
29/01/2022
Arc 2: Có những gì đang rình rập trong màn đêm?
(Hi vọng trình sẽ lên và arc này sẽ dài hơn arc trước huhu.)
Hiền lành, ấm áp và dễ chịu như vầng Thái Dương, đó là tất cả những gì mà mọi người thường nghĩ về Sol.
Nhưng mà vầng Thái Dương tình thoảng cũng không còn ấm áp được nữa.
Đó là vì mùa thu đã đến.
“Thời tiết hôm nay thật là lạnh.”
Nhìn ánh mặt trời không còn chói chang và gắt gỏng như xưa, Sol thầm nghĩ.
Những cơn gió the mát như kẹo bạc hà báo hiệu là lúc chuyển mùa đã đến, vấn đề chỉ còn là thời gian mà thôi.
- Chị Eli, để em giúp chị.
Nhìn thấy Eli quét đi đống lá rụng trước sân, Sol cũng cầm một cây chổi ra hỗ trợ một tay.
Lý do rất đơn giản, cậu hiện tại rất rảnh rỗi, rảnh rỗi đến mức nhàm chán.
Muốn rõ ràng lý do tại sao cậu hiện tại lại như vậy, thì phải quay lại thời gian một chút.
Đó là lúc cậu bị Joker bắt giữ.
Bị Joker bắt giữ xong, ký ức của Sol bắt đầu rơi vào tình trạng mơ hồ. Cậu thậm chí còn không thể nhớ rõ mình đã từng làm những gì trong một tháng mất tích kia nữa cơ.
Mãi cho đến khi lấy lại được ý thức, cậu mới nhận ra bản thân đang trở trong một chiếc lồng được treo trên cao, và phía dưới là một cái vạc lớn với một thứ chất lỏng khó xác định đang nổi bong bóng phía dưới.
Dù thế nào đi nữa, với độ nóng đến từ bên dưới cái lồng mà cậu cảm nhận được. Sol cũng thừa biết là bản thân sẽ tiêu tùng ngay nếu bị rơi vào bên trong cái vạc này.
Nhưng mà mọi chuyện lại không dừng ở đó, vài giây sau, cậu lại nhận ra rằng thầy Hakase đã bị biến thành một thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Rồi lúc cậu sắp rơi xuống thì lại có một dải lụa quấn lấy cậu và đưa cậu về cạnh một người mặc giáp. Rồi kế tiếp là anh Sky cũng biến thành một người mặc giáp tương tự rồi lao vào đánh nhau với kẻ mà mọi người gọi là Joker…
Tóm lại là mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cậu không thể hiểu được cái gì đang xảy ra cả.
Mãi cho đến khi cậu hiểu ra thì mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi.
Nhìn hàng ghế trống rỗng kia, Sol cảm giác có chút trống vắng.
Trên hàng ghế đó, luôn có một người đàn ông trung niên nằm nghỉ ngơi vào mỗi trưa. Người đó đã dạy cho cậu rất nhiều điều, không chỉ về kiến thức mà cả kinh nghiệm cuộc sống. Khiến cậu nhận ra thế giới của mình không chỉ có mình cha, mà còn có những người khác nữa.
Nhưng mà người đó hiện tại đã không còn nữa rồi.
- Sol, uống miếng nước chanh nè em.
Nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại Sol. Eli liền đưa cho cậu bé một cốc nước chanh.
- Em đang nhìn gì thế?
Nhìn thấy Sol đang cô đơn nhìn chăm chú hàng ghế trống rỗng, Eli liền kiếm cớ bắt chuyện. Vì cô cũng đang khá chán nản.
Người mà cô thường hay nói chuyện mỗi ngày đã mất tích từ lâu.
- À, không có gì đâu ạ.
Sol lắc đầu từ chối đưa ra ý kiến.
- Mới đó mà đã một tháng rồi nhỉ?
Eli giống như không để ý cậu bé lắm mà cũng nhìn vào hàng ghế kia.
Đã một tháng trôi qua, kể từ khi Hakase rời đi.
Vì ngoài Hakase ra thì không có ai có đủ tay nghề để thực hiện các thao tác sửa chữa phức tạp hết. Cho nên tiệm sửa chữa Cơ Giới Người Ái Mộ cũng tạm thời ngừng hoạt động.
Dù sao đi nữa, Sol vẫn chỉ mới 12 tuổi, Sky chỉ mới 16 tuổi, nên chẳng ai dám mà tin tưởng giao phó vận mệnh của máy móc và trang thiết bị của mình cho hai đứa trẻ kia cả.
Cho nên ngoài việc ăn rồi nằm rồi chơi rồi đợi lệnh từ tổ chức, cả cô, Sol và Sky cũng không có gì khác để làm.
Do hôm nay thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nên cô quyết định quét dọn lá cây rơi ngoài đường một chút.
Dù sao, đó cũng là việc mà Hakase thường xuyên làm mà.
Nhân tiện, vì Hakase cũng không có mặt ở đây. Nên Eli cũng trở thành người giám hộ tạm thời của Sky.
Dù sao, sau những chiến công mà cô đã đạt được thông qua việc chiến đấu với quái vật, không ai lại dám phủ nhận những gì mà cô đã đem lại cho tổ chức được. Ngoài ra, chỉ có mình Eli là đủ liều để tham gia chiến đấu chống quái vật, và cũng chỉ có mình Eli là thân thiết với Sky cho đến hiện tại. Vì thế không có ai là xứng đáng hơn cô để làm chức người giám hộ tiếp theo cho Sky cả.
Vì thế khi Hakase rời đi, nghiễm nhiên là Eli sẽ lên thay thế chức vị của hắn rồi.
Nhưng mà vì thay thế chức vụ của Hakase, số lượng công việc của cô cũng tăng lên nhanh chóng.
Thay vì trước đó chỉ cần tham gia hành động. Thì giờ Eli phải đối mặt thêm một kẻ thù mới, đó là đống văn bản hành chính của tổ chức.
Mấy loại giấy tờ khác đối còn chưa tính, mà chỉ riêng mỗi mình đống văn bản báo cáo của tổ chức thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy ác mộng là gì rồi.
Bình thường, cô phải viết tối thiểu 5000 chữ cho sinh hoạt thường ngày mỗi tuần. Văn bản đó bao gồm tất cả các hoạt động chi tiêu của cá nhân và các hoạt động của Sky được tóm gọn lại trong tuần. Nếu trong tuần đó có chiến đấu thì cũng phải yêu cầu viết thêm 5000 chữ để báo cáo thêm tình hình.
Nếu những chuyện này đối với một người nghiện công việc bàn giấy như Hakase thì có lẽ vô cùng dễ thì với một người yêu thích vận động như cô thì việc này lại vô cùng khó, cho dù là bản thân có cả một đống thời gian rảnh rỗi đi chăng nữa.
“Ước gì ngày mai mình có thể hoàn thành xong được cái đống giấy tờ này!”
Eli vừa uống nước chanh vừa hoang tưởng mơ mộng.
Bài báo cáo yêu cầu 5000 chữ, có nghĩ mệt óc cũng chẳng xong. Nên cô mới đi ra ngoài quét dọn một chút cho thoải mái đầu óc.
- Mà anh Sky đâu rồi chị?
Đang ngồi chơi vui vẻ. Bỗng nhiên Eli nghe được Sol hỏi một câu.
- Sky ư? Có lẽ cậu ta vẫn đang luyện tập chăng?
Eli suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp.
- Lại nữa à?
Nghe vậy Sol cũng liền thở dài một hơi.
Kể từ lúc thầy mất đi, Sky chỉ tập trung vào việc luyện tập, cho nên chẳng có ai chơi cùng với cậu cả. Chơi game một mình thì lại rất chán. Cho nên cậu cũng không muốn chơi lắm.
- Em buồn vì không có ai chơi à? Hay là để chị chơi cùng với em đi. Dù sao chị cũng rảnh mà.
Nhìn thấy bộ dáng buồn bã của Sol, Eli liền tỏ ý muốn chơi cùng với cậu. Vì hiện tại cô cũng cần làm gì đó để tạm thời quên đi đống văn bản tài liệu kia một chút.
- Tha! Chơi với chị em toàn thua, có gì đâu mà có hứng.
Thừa biết kỹ năng chơi game siêu phàm nhập thánh của Eli, Sol liền ngay lập tức từ chối.
- Hay là chúng ta đi mua hộp game đi!
Nghĩ đi nghĩ lại, Eli cuối cùng vẫn lựa chọn theo cách cũ để giải khuây hết toàn bộ buồn phiền và bực bội trong lòng. Đó là đi mua sắm.
Đã một tháng rồi cô cũng chưa gặp Troye thì phải.
- Vậy cũng được.
Sol liền gật đầu đồng ý.
- --
Cùng thời điểm đó, dưới tầng ngầm tầng thứ tư, có một người thiếu niên vẫn đang chăm chỉ nhảy múa.
Nhìn từ xa thì cậu ta có vẻ giống như là đang nhảy múa thiệt. Nhưng mà nếu nhìn lại gần hơn thì mọi chuyện lại không hề đơn giản như vậy.
Nhảy múa cùng thiếu niên, là ba cái biểu tượng đang cùng nhau lắc lư theo nhịp ở trên không trung.
Một biểu tượng có ký hiệu hình đôi cánh, đó là Bầu Trời.
Một biểu tượng hình đám mây, đó là Mây.
Một biểu tượng là tia sét, tượng trưng cho Sấm Sét.
Mỗi lần thiếu niên khua tay múa chân, là các biểu tượng lại thay nhau rung động và bay lượn một cách nhịp nhàng.
Một tháng qua, kể từ khi cha của mình rời đi, không có ngày nào là thiếu niên ngừng luyện tập cả.
Mặc dù Cậu biết, cho dù có cố đến đâu, thì cha của cậu vẫn sẽ không trở lại.
Nhưng mà thế thì sao? Nếu bây giờ cậu không trở nên mạnh mẽ hơn, thì cuối cùng cậu sẽ không thể bảo vệ những người xung quanh mình được. Đó là một sự thật.
Thế là để trở nên mạnh mẽ hơn, thiếu niên chỉ còn một cách. Đó chính là luyện tập nhiều hơn.
Mặc dù gọi quá trình này là luyện tập, nhưng thực sự quá trình này không hắn là như vậy.
Đây giống như là một quá trình học hỏi và tìm kiếm thì đúng hơn.
Thông qua việc chuyển động cùng với các biểu tượng, thiếu niên có thể nhận ra được các quy luật của các biểu tượng này. Kết hợp với đống kiến thức toán lý hóa sinh mà tổ chức từng dạy cho. Cậu càng rõ ràng về cách thức hoạt động của các biểu tượng. Để từ đó lý giải và sử dụng các biểu tượng một cách sao cho đơn giản và hiệu quả nhất có thể.
Đây là một quá trình học hỏi khô khan nhưng lại vô cùng vi diệu. Khiến bản thân của thiếu niên ngày càng gần gũi và sử dụng biểu tượng một cách linh hoạt hơn nhiều.
Giống như trước đó, cậu chỉ có thể đơn giản là khiến tia sét dung nhập vào bản thân để khiến cậu có thể nhanh hơn mạnh hơn gấp nhiều lần. Thì hiện tại, cậu đã có thể biến sấm sét thành một cái lưới, hoặc tạo ra một thứ gì đó gần giống như sét hòn – tạm gọi là cầu sét để đánh tới kẻ địch.
Tất nhiên những thứ này đều khá là vô dụng. Lưới điện mặt dù đa dụng nhưng đối với kẻ địch nhanh như Joker thì hoàn toàn không có tác dụng mấy. Cầu sét dù mạnh nhưng dễ bị lệch hướng bởi những trường điện năng và linh năng, khiến nó hoàn toàn không có đất dụng võ.
Thật sự mà nói, thứ cậu cần hiện tại là phóng ra dòng điện về phía mục tiêu cơ. Nhưng mà để làm được cái này thì lại quá khó, không chỉ nói đến sự ổn định của dòng điện trong không trung để tăng độ chính xác, ngay cả việc phát ra dòng điện có mục tiêu cũng là một vấn đề lớn rồi.
Cuối cùng, thiếu niên vẫn tiếp tục luyện tập như cậu thường làm. Vì cậu biết, có công mài sắc có ngày nên kim. Nếu cậu luyện tập đến một trình độ nào đó, lượng biến có thể dẫn đến chất biến.
Khi đó, bản thân cậu có thể nắm chắc hơn khả năng đánh bại Joker.
Hoàn thành xong buổi luyện tập, liền quay về nghỉ ngơi.
Vì cả Eli và Sol đều đi vắng, nên cậu chỉ có thể ăn mì gói mà thôi.
Trước đây, mỗi khi cậu đói, đều có người nấu cho cậu ăn. Cho nên cậu cũng không cần phải học cách nấu ăn cho lắm.
Nhưng mà hiện tại, nơi này chỉ còn có mình cậu mà thôi.
“Có lẽ đã đến lúc mình phải học cách nấu ăn rồi.” Thiếu niên nhìn bát mỳ vừa mới được nấu xong liền suy nghĩ.
(Hi vọng trình sẽ lên và arc này sẽ dài hơn arc trước huhu.)
Hiền lành, ấm áp và dễ chịu như vầng Thái Dương, đó là tất cả những gì mà mọi người thường nghĩ về Sol.
Nhưng mà vầng Thái Dương tình thoảng cũng không còn ấm áp được nữa.
Đó là vì mùa thu đã đến.
“Thời tiết hôm nay thật là lạnh.”
Nhìn ánh mặt trời không còn chói chang và gắt gỏng như xưa, Sol thầm nghĩ.
Những cơn gió the mát như kẹo bạc hà báo hiệu là lúc chuyển mùa đã đến, vấn đề chỉ còn là thời gian mà thôi.
- Chị Eli, để em giúp chị.
Nhìn thấy Eli quét đi đống lá rụng trước sân, Sol cũng cầm một cây chổi ra hỗ trợ một tay.
Lý do rất đơn giản, cậu hiện tại rất rảnh rỗi, rảnh rỗi đến mức nhàm chán.
Muốn rõ ràng lý do tại sao cậu hiện tại lại như vậy, thì phải quay lại thời gian một chút.
Đó là lúc cậu bị Joker bắt giữ.
Bị Joker bắt giữ xong, ký ức của Sol bắt đầu rơi vào tình trạng mơ hồ. Cậu thậm chí còn không thể nhớ rõ mình đã từng làm những gì trong một tháng mất tích kia nữa cơ.
Mãi cho đến khi lấy lại được ý thức, cậu mới nhận ra bản thân đang trở trong một chiếc lồng được treo trên cao, và phía dưới là một cái vạc lớn với một thứ chất lỏng khó xác định đang nổi bong bóng phía dưới.
Dù thế nào đi nữa, với độ nóng đến từ bên dưới cái lồng mà cậu cảm nhận được. Sol cũng thừa biết là bản thân sẽ tiêu tùng ngay nếu bị rơi vào bên trong cái vạc này.
Nhưng mà mọi chuyện lại không dừng ở đó, vài giây sau, cậu lại nhận ra rằng thầy Hakase đã bị biến thành một thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Rồi lúc cậu sắp rơi xuống thì lại có một dải lụa quấn lấy cậu và đưa cậu về cạnh một người mặc giáp. Rồi kế tiếp là anh Sky cũng biến thành một người mặc giáp tương tự rồi lao vào đánh nhau với kẻ mà mọi người gọi là Joker…
Tóm lại là mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cậu không thể hiểu được cái gì đang xảy ra cả.
Mãi cho đến khi cậu hiểu ra thì mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi.
Nhìn hàng ghế trống rỗng kia, Sol cảm giác có chút trống vắng.
Trên hàng ghế đó, luôn có một người đàn ông trung niên nằm nghỉ ngơi vào mỗi trưa. Người đó đã dạy cho cậu rất nhiều điều, không chỉ về kiến thức mà cả kinh nghiệm cuộc sống. Khiến cậu nhận ra thế giới của mình không chỉ có mình cha, mà còn có những người khác nữa.
Nhưng mà người đó hiện tại đã không còn nữa rồi.
- Sol, uống miếng nước chanh nè em.
Nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại Sol. Eli liền đưa cho cậu bé một cốc nước chanh.
- Em đang nhìn gì thế?
Nhìn thấy Sol đang cô đơn nhìn chăm chú hàng ghế trống rỗng, Eli liền kiếm cớ bắt chuyện. Vì cô cũng đang khá chán nản.
Người mà cô thường hay nói chuyện mỗi ngày đã mất tích từ lâu.
- À, không có gì đâu ạ.
Sol lắc đầu từ chối đưa ra ý kiến.
- Mới đó mà đã một tháng rồi nhỉ?
Eli giống như không để ý cậu bé lắm mà cũng nhìn vào hàng ghế kia.
Đã một tháng trôi qua, kể từ khi Hakase rời đi.
Vì ngoài Hakase ra thì không có ai có đủ tay nghề để thực hiện các thao tác sửa chữa phức tạp hết. Cho nên tiệm sửa chữa Cơ Giới Người Ái Mộ cũng tạm thời ngừng hoạt động.
Dù sao đi nữa, Sol vẫn chỉ mới 12 tuổi, Sky chỉ mới 16 tuổi, nên chẳng ai dám mà tin tưởng giao phó vận mệnh của máy móc và trang thiết bị của mình cho hai đứa trẻ kia cả.
Cho nên ngoài việc ăn rồi nằm rồi chơi rồi đợi lệnh từ tổ chức, cả cô, Sol và Sky cũng không có gì khác để làm.
Do hôm nay thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nên cô quyết định quét dọn lá cây rơi ngoài đường một chút.
Dù sao, đó cũng là việc mà Hakase thường xuyên làm mà.
Nhân tiện, vì Hakase cũng không có mặt ở đây. Nên Eli cũng trở thành người giám hộ tạm thời của Sky.
Dù sao, sau những chiến công mà cô đã đạt được thông qua việc chiến đấu với quái vật, không ai lại dám phủ nhận những gì mà cô đã đem lại cho tổ chức được. Ngoài ra, chỉ có mình Eli là đủ liều để tham gia chiến đấu chống quái vật, và cũng chỉ có mình Eli là thân thiết với Sky cho đến hiện tại. Vì thế không có ai là xứng đáng hơn cô để làm chức người giám hộ tiếp theo cho Sky cả.
Vì thế khi Hakase rời đi, nghiễm nhiên là Eli sẽ lên thay thế chức vị của hắn rồi.
Nhưng mà vì thay thế chức vụ của Hakase, số lượng công việc của cô cũng tăng lên nhanh chóng.
Thay vì trước đó chỉ cần tham gia hành động. Thì giờ Eli phải đối mặt thêm một kẻ thù mới, đó là đống văn bản hành chính của tổ chức.
Mấy loại giấy tờ khác đối còn chưa tính, mà chỉ riêng mỗi mình đống văn bản báo cáo của tổ chức thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy ác mộng là gì rồi.
Bình thường, cô phải viết tối thiểu 5000 chữ cho sinh hoạt thường ngày mỗi tuần. Văn bản đó bao gồm tất cả các hoạt động chi tiêu của cá nhân và các hoạt động của Sky được tóm gọn lại trong tuần. Nếu trong tuần đó có chiến đấu thì cũng phải yêu cầu viết thêm 5000 chữ để báo cáo thêm tình hình.
Nếu những chuyện này đối với một người nghiện công việc bàn giấy như Hakase thì có lẽ vô cùng dễ thì với một người yêu thích vận động như cô thì việc này lại vô cùng khó, cho dù là bản thân có cả một đống thời gian rảnh rỗi đi chăng nữa.
“Ước gì ngày mai mình có thể hoàn thành xong được cái đống giấy tờ này!”
Eli vừa uống nước chanh vừa hoang tưởng mơ mộng.
Bài báo cáo yêu cầu 5000 chữ, có nghĩ mệt óc cũng chẳng xong. Nên cô mới đi ra ngoài quét dọn một chút cho thoải mái đầu óc.
- Mà anh Sky đâu rồi chị?
Đang ngồi chơi vui vẻ. Bỗng nhiên Eli nghe được Sol hỏi một câu.
- Sky ư? Có lẽ cậu ta vẫn đang luyện tập chăng?
Eli suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp.
- Lại nữa à?
Nghe vậy Sol cũng liền thở dài một hơi.
Kể từ lúc thầy mất đi, Sky chỉ tập trung vào việc luyện tập, cho nên chẳng có ai chơi cùng với cậu cả. Chơi game một mình thì lại rất chán. Cho nên cậu cũng không muốn chơi lắm.
- Em buồn vì không có ai chơi à? Hay là để chị chơi cùng với em đi. Dù sao chị cũng rảnh mà.
Nhìn thấy bộ dáng buồn bã của Sol, Eli liền tỏ ý muốn chơi cùng với cậu. Vì hiện tại cô cũng cần làm gì đó để tạm thời quên đi đống văn bản tài liệu kia một chút.
- Tha! Chơi với chị em toàn thua, có gì đâu mà có hứng.
Thừa biết kỹ năng chơi game siêu phàm nhập thánh của Eli, Sol liền ngay lập tức từ chối.
- Hay là chúng ta đi mua hộp game đi!
Nghĩ đi nghĩ lại, Eli cuối cùng vẫn lựa chọn theo cách cũ để giải khuây hết toàn bộ buồn phiền và bực bội trong lòng. Đó là đi mua sắm.
Đã một tháng rồi cô cũng chưa gặp Troye thì phải.
- Vậy cũng được.
Sol liền gật đầu đồng ý.
- --
Cùng thời điểm đó, dưới tầng ngầm tầng thứ tư, có một người thiếu niên vẫn đang chăm chỉ nhảy múa.
Nhìn từ xa thì cậu ta có vẻ giống như là đang nhảy múa thiệt. Nhưng mà nếu nhìn lại gần hơn thì mọi chuyện lại không hề đơn giản như vậy.
Nhảy múa cùng thiếu niên, là ba cái biểu tượng đang cùng nhau lắc lư theo nhịp ở trên không trung.
Một biểu tượng có ký hiệu hình đôi cánh, đó là Bầu Trời.
Một biểu tượng hình đám mây, đó là Mây.
Một biểu tượng là tia sét, tượng trưng cho Sấm Sét.
Mỗi lần thiếu niên khua tay múa chân, là các biểu tượng lại thay nhau rung động và bay lượn một cách nhịp nhàng.
Một tháng qua, kể từ khi cha của mình rời đi, không có ngày nào là thiếu niên ngừng luyện tập cả.
Mặc dù Cậu biết, cho dù có cố đến đâu, thì cha của cậu vẫn sẽ không trở lại.
Nhưng mà thế thì sao? Nếu bây giờ cậu không trở nên mạnh mẽ hơn, thì cuối cùng cậu sẽ không thể bảo vệ những người xung quanh mình được. Đó là một sự thật.
Thế là để trở nên mạnh mẽ hơn, thiếu niên chỉ còn một cách. Đó chính là luyện tập nhiều hơn.
Mặc dù gọi quá trình này là luyện tập, nhưng thực sự quá trình này không hắn là như vậy.
Đây giống như là một quá trình học hỏi và tìm kiếm thì đúng hơn.
Thông qua việc chuyển động cùng với các biểu tượng, thiếu niên có thể nhận ra được các quy luật của các biểu tượng này. Kết hợp với đống kiến thức toán lý hóa sinh mà tổ chức từng dạy cho. Cậu càng rõ ràng về cách thức hoạt động của các biểu tượng. Để từ đó lý giải và sử dụng các biểu tượng một cách sao cho đơn giản và hiệu quả nhất có thể.
Đây là một quá trình học hỏi khô khan nhưng lại vô cùng vi diệu. Khiến bản thân của thiếu niên ngày càng gần gũi và sử dụng biểu tượng một cách linh hoạt hơn nhiều.
Giống như trước đó, cậu chỉ có thể đơn giản là khiến tia sét dung nhập vào bản thân để khiến cậu có thể nhanh hơn mạnh hơn gấp nhiều lần. Thì hiện tại, cậu đã có thể biến sấm sét thành một cái lưới, hoặc tạo ra một thứ gì đó gần giống như sét hòn – tạm gọi là cầu sét để đánh tới kẻ địch.
Tất nhiên những thứ này đều khá là vô dụng. Lưới điện mặt dù đa dụng nhưng đối với kẻ địch nhanh như Joker thì hoàn toàn không có tác dụng mấy. Cầu sét dù mạnh nhưng dễ bị lệch hướng bởi những trường điện năng và linh năng, khiến nó hoàn toàn không có đất dụng võ.
Thật sự mà nói, thứ cậu cần hiện tại là phóng ra dòng điện về phía mục tiêu cơ. Nhưng mà để làm được cái này thì lại quá khó, không chỉ nói đến sự ổn định của dòng điện trong không trung để tăng độ chính xác, ngay cả việc phát ra dòng điện có mục tiêu cũng là một vấn đề lớn rồi.
Cuối cùng, thiếu niên vẫn tiếp tục luyện tập như cậu thường làm. Vì cậu biết, có công mài sắc có ngày nên kim. Nếu cậu luyện tập đến một trình độ nào đó, lượng biến có thể dẫn đến chất biến.
Khi đó, bản thân cậu có thể nắm chắc hơn khả năng đánh bại Joker.
Hoàn thành xong buổi luyện tập, liền quay về nghỉ ngơi.
Vì cả Eli và Sol đều đi vắng, nên cậu chỉ có thể ăn mì gói mà thôi.
Trước đây, mỗi khi cậu đói, đều có người nấu cho cậu ăn. Cho nên cậu cũng không cần phải học cách nấu ăn cho lắm.
Nhưng mà hiện tại, nơi này chỉ còn có mình cậu mà thôi.
“Có lẽ đã đến lúc mình phải học cách nấu ăn rồi.” Thiếu niên nhìn bát mỳ vừa mới được nấu xong liền suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.