Linh Kiếm Ma Đế Ma Linh Song Tu
Chương 161: Kẻ thù bí ẩn (7)
Hắc Vân
30/09/2018
Vương Lăng tụ hội từ trong giới chỉ hơn chục thanh kiếm, tất cả đều là
phàm cấp hạ phẩm và trung phẩm cùng thanh Lôi Chu Kiếm vương cấp cực
phẩm. Vương Lăng bắt đầu đọc khẩu quyết của Vạn Kiếm Quy Tông, theo đó
tất cả những thanh kiếm kia bắt đầu bay lên cao, bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng.
Ngòn tay trỏ và giữa của hắn khép nối lại chỉ thẳng vào người Sở Thiền, những thanh kiếm kia bắt đầu phân ra thêm những ảnh kiếm khác như cuồng bão long kinh phóng tới Sở Thiền, lão tỏ vẻ khinh thường tay tạo ra một hộ khí gió lốc màu lục nhạt cản lại, những mảnh kiếm cứ như mưa rơi rớt trên đất mà để lại xung quanh mấy bờ tường những vết đổ vỡ. Vương Lăng cực nhọc công kích quay qua Tiểu U ra hiệu:
-Mau qua xem Sở Ngọc. Ngươi là U Linh Vương chắc chắn sẽ biết nàng bị thứ gì.
-Hiểu rồi.
Tiểu U gật đầu, dù rằng để mình Vương Lăng đấu với Sở Thiền là không thể nào thủ thắng nhưng hiện hắn nói vậy chắc là có cách, nàng cũng không cãi lại lập tức đi tới chỗ Sở Ngọc. Sở Thiền nghe xong cười lạnh, gió xoáy dâng lên cuốn phăng mấy mũi kiếm của Vương Lăng.
-Muốn giải phù chú, đâu có dễ vậy.
Chiêu “Vạn Kiếm Quy Tông” của Vương Lăng chỉ trong tích tắc bị Sở Thiền dùng một chưởng đánh ra hóa giải, lốc xoáy điên cuồng đi theo một đường thẳng lao tới Vương Lăng, dùng “Phi Quang Dực" Vương Lăng miễn cưỡng thoát khỏi đòn chí kích của Sở Thiền. Tiểu U tới bên cạnh Sở Ngọc xem xét tình trạng của nàng, tay đặt lên mi tâm của Sở Ngọc dò xét, lập tức giật mình một cái.
-Là Hắc Miên Chú, không ngờ lại sử dụng tà chú này.
-Ngươi lại dám hạ độc thủ như vậy với con gái mình.
Vương Lăng căm tức, cả người bốc ra hắc hỏa màu đen, cả người dần dần được bao bọc bởi một màu đen, mái tóc đung đưa trong gió, hai mắt dần hóa đỏ huyết dịch. Sở Thiền nhìn dị trạng này kinh ngạc.
-Là Xích Vận Nguyệt Nhãn, không ngờ người lại là hậu duệ của Mặc gia.
-Ngươi biết Mặc gia?
Hắn thật không nghĩ ra Sở Thiền thế mà còn biết đến Mặc gia, dù sao dòng tộc này vô cùng thần bí tồn tại xuất hiện sau thời kỳ Khai Thiên, nổi danh cả một khoảng thời gian thời kỳ Hồng Hoang sau này mới dần biến mất. Nói hắn là hậu duệ của Mặc gia hắn còn chả biết xuất xứ bản thân nhiều hơn bao nhiêu, nhắc tới Mặc gia dường như làm ánh mắt Sở Thiền thêm điên cuồng, nó dần hóa đỏ ngàu càng thêm dữ tợn khác xa màu đỏ tinh thuần đôi mắt của Vương Lăng.
-Tốt, tốt, không ngờ đám hậu bối Mặc gia vẫn còn sống. Để ta tiễn người đoán tụ tổ tiên.
Làn hắc khí xuất hiện sau lưng của Sở Thiền, lão xuất ra hồn thú, thanh điểu dần dần hóa thành hắc điểu càng thêm quỷ dị, lão lao tới, hai cánh tay mở rộng, lực lượng cường đại ập tới nhìn vô cùng cường hãn.
Vương Lăng giơ chưởng, hỏa diễm màu đen cháy phừng phực bảo hộ cơ thể hắn, vừa tiếp xúc sát chiêu của Sở Thiền, Vương Lăng gần như nghẹt thở, cả người bị ép đến thổ huyết. Cuối cùng cũng không thể chống lại nhận một hồn chưởng áp sát người khiến hắn ngã ra đất, đau đớn quằn quại.
Tuyết Ưng bên kia nhìn thấy thảm trạng của hắn gấp như lửa, mặc kệ hắc y nhân kia, vung ra một quyển phong cường đại, dù là lực hay tốc đều vô cùng cường hãn khiến hắc y nhân không dám coi thường tạo ra hộ thuẫn. Nhân lúc này Tuyết Ưng lao tới bên Sở Thiền thở ra làn khí lạnh, bão tuyết tụ hội như ở vùng cực băng tạo ra cảm giác tê buốt, Sở Thiền ở khá xa nhưng vẫn cảm nhận rõ hơi lạnh cùng hàn khí bức nhân, lão tinh minh nhảy lui ra để sượt qua trước mặt là nhưng đường kình phong vô hình sắc bén cắt qua y phục.
Sở Thiền kinh hãi tiếp tục nhảy lùi ra không nghĩ Tuyết Ưng lại lợi hại như vậy, nếu lão không tránh kịp thì có lẽ đã sớm bị thương. Vương Lăng cũng may không nhận thương tổn tâm mạch bao nhiêu nên vẫn có thể đứng được, hắn quay qua đứng cạnh Tuyết Ưng ánh mắt mang màu huyết sắc kia nhìn thẳng Sở Thiền.
-Ngươi rốt cuộc có phải Sở Thiền.
-Ta nếu không phải là Sở Thiền thì có thể là ai.
Sở Thiền nở nụ cười âm hiểm, tỏa ra vẻ tà ác kinh nhân. Đồng lúc này Tiểu U cũng đã giúp Sở Ngọc tỉnh táo lại, nàng bây giờ đầu óc mơ hồ vẫn chưa nhận thức rõ mọi thứ đến khi nhìn thấy bóng dáng Vương Lăng thì đôi mắt chợt ẩm ướt, lệ trào tuôn rơi.
-Vương lang.
Sở Ngọc kiều thanh vang lên làm Vương Lăng giật mình quay đầu lại, mặc kệ mọi thứ chạy tới bên cạnh nàng, Tiểu U cùng Tuyết Ưng thì đứng hai bên canh chừng. Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng lòng đau xót khẽ an ủi:
-Để nàng chịu khổ rồi.
Nghe hắn nói Sở Ngọc càng khóc lớn rúc vào ngực hắn, hắn vuốt ve mái tóc nàng yêu thương trìu mến. Sở Thiền và hắc y nhân kia có chút e ngại Tuyết Ưng vì nàng chiêu thức sắc bén khó đề phòng còn có Tiểu U kia cũng rất quỷ dị. Nhờ hai nàng nên tranh thủ cho Vương Lăng điều phối vết thương, tranh thủ thời gian cùng Sở Ngọc. Thấy nàng khóc đủ rồi Vương Lăng nhìn Sở Ngọc dịu dàng nói:
-Nhìn nàng gầy đi nhiều. Ta sẽ trừng trị đám người kia thật thích đáng, nàng nói xem là những người nào để ta đòi lại công đạo cho nàng.
Nghe hắn nói thì Sở Ngọc tỏa ra vẻ căm tức, hai mắt hiện lên gân máu chứng tỏ nàng đang tích tụ rất nhiều oán khí. Nàng đứng lên đi lên phía trước chỉ thẳng tay vào Sở Thiền giọng u phẫn.
-Là hắn ta hại chết mẫu thân ta, hắn ta không phải là cha ta.
-Mẫu thân nàng đã ….
Nghe nàng nói hắn đã hiểu vì sao nhìn nàng tang thương như vậy, người thân mà nàng yêu quý nhất lại bị hại trong tay phụ thân nàng thì nàng vẫn chịu đựng được đến bây giờ thì chứng tỏ nàng vô cùng mạnh mẽ rồi.
Sở Ngọc đau xót kể lại mọi chuyện cho hắn, mẫu thân nàng biết nàng sắp bị đưa đi thì vô cùng đau lòng, không đành lòng chứng kiến con gái mình chịu đau khổ cả quãng đời còn lại nên mẫu thân nàng đã lén thả nàng đi. Nàng dĩ nhiên không đồng ý quyết đi cùng mẫu thân nhưng mọi chuyện đều bị cha nàng biết, gã chế phục mẫu thân nàng nhưng mẫu thân nàng vì muốn nàng thoát thân dùng một đoản dao làm gã bị thương khiến gã mắt đỏ ngàu một chưởng đánh chết mẫu thân nàng.
Chứng kiến phụ thân mình dùng chưởng đánh chết mẫu thân mình khiến nàng lâm vào tuyệt vọng cũng liều mạng muốn tự kết liễu nhưng Sở Thiền đã nhanh tay hơn chế trụ nàng bằng chú thuật để thôi miên khiến nàng nghe lời. Vương Lăng nghe nàng khổ sỡ kể lại mọi chuyện khuôn mặt biến đổi trở nên dữ tợn, đằng đằng sát khí nhìn Sở Thiền.
-Ngươi không đáng làm người.
Vương Lăng dồn hết mọi căm phẫn tạo ra một kiếm hồn màu đen, tuy hình dạng thô sơ nhưng lại mang đặc tính của dị hỏa, hắn vô thức hóa hình hồn lực của mình điều mà nguyên lực cảnh mới đạt tới.
Lưỡi kiếm điên cuồng đâm ngay yếu hại của Sở Thiền, lão cười khinh khỉnh quét tay thổi bay Vương Lăng nhưng ngoài ý muốn là Vương Lăng theo hướng mũi kiếm hướng tới không chịu bất kỳ áp lực nào đến từ lão, cũng không còn cách nào gã đánh vận chưởng đối chọi, bàn tay gã hóa đen trơn tuột, Vương Lăng cảm giác như đang chém vào thứ gì đó như nhựa đường, kết dính khó chịu không thể thu hồi hồn kiếm.
Sở Thiền hai mắt đỏ lòm như dã thú, cảm thấy có gì không ổn hắn vội tự triệt tiêu hồn khí tức tốc nhảy lui ra, đồng lúc thì một mũi nhọn màu đen từ tay của lão đâm dài ra lao thẳng tới Vương Lăng. Tuyết Ưng nhanh tay cuốn tới tạo gió xoáy thổi bay cái thứ kì dị đó, những hắc ín màu đen như dung nham bay tứ tung chạm vào chỗ nào thì dường như bị bốc hơi.
Cảm thấy sự khác biệt rõ ràng này Vương Lăng nhận ra điều gì đó nhìn dị trạng của Sở Thiền cau mày hỏi:
- Ngươi không phải là Sở Thiền, rốt cuộc ngươi là ai.
-Khặc khặc, ngươi cũng có chút nhận thức đấy.
Làn da của Sở Thiền từ từ bị bao bọc bởi một chất hắc ín màu đen nhìn vô cùng ghê tởm, cảm nhận linh hồn của Sở Thiền như biến mất, để lại đằng sau hình dạng của Sở Thiền là một kẻ khác. Sở Ngọc nhìn thấy thảm trạng của cha nàng thì thêm đau lòng khẽ lẩm bẩm.
-Vậy hóa ra cha ta đã chết từ lâu rồi ư, kẻ này thật sự không phải là cha.
-Tiểu nha đầu cũng có chút thông tuệ, cha ngươi đã chết từ khi ngươi mới sinh ra đấy.
-Rốt cuộc ngươi là thứ gì, sao lại lấy hình dạng của cha ta.
Sở Ngọc căm giận nắm chặt kiếm trong tay tùy ý xuất chiêu dù biết chả có bao hiệu quả, một giọng nói ồm ồm vang lên xuất phát từ Sở Thiền, cảnh tượng này khiến Vương Lăng nhớ lại hắc nhân vừa nãy nhưng kẻ này không lợi hại như hắc nhân kia, so với hắc nhân kia thì yếu hơn hẳn.
Ngòn tay trỏ và giữa của hắn khép nối lại chỉ thẳng vào người Sở Thiền, những thanh kiếm kia bắt đầu phân ra thêm những ảnh kiếm khác như cuồng bão long kinh phóng tới Sở Thiền, lão tỏ vẻ khinh thường tay tạo ra một hộ khí gió lốc màu lục nhạt cản lại, những mảnh kiếm cứ như mưa rơi rớt trên đất mà để lại xung quanh mấy bờ tường những vết đổ vỡ. Vương Lăng cực nhọc công kích quay qua Tiểu U ra hiệu:
-Mau qua xem Sở Ngọc. Ngươi là U Linh Vương chắc chắn sẽ biết nàng bị thứ gì.
-Hiểu rồi.
Tiểu U gật đầu, dù rằng để mình Vương Lăng đấu với Sở Thiền là không thể nào thủ thắng nhưng hiện hắn nói vậy chắc là có cách, nàng cũng không cãi lại lập tức đi tới chỗ Sở Ngọc. Sở Thiền nghe xong cười lạnh, gió xoáy dâng lên cuốn phăng mấy mũi kiếm của Vương Lăng.
-Muốn giải phù chú, đâu có dễ vậy.
Chiêu “Vạn Kiếm Quy Tông” của Vương Lăng chỉ trong tích tắc bị Sở Thiền dùng một chưởng đánh ra hóa giải, lốc xoáy điên cuồng đi theo một đường thẳng lao tới Vương Lăng, dùng “Phi Quang Dực" Vương Lăng miễn cưỡng thoát khỏi đòn chí kích của Sở Thiền. Tiểu U tới bên cạnh Sở Ngọc xem xét tình trạng của nàng, tay đặt lên mi tâm của Sở Ngọc dò xét, lập tức giật mình một cái.
-Là Hắc Miên Chú, không ngờ lại sử dụng tà chú này.
-Ngươi lại dám hạ độc thủ như vậy với con gái mình.
Vương Lăng căm tức, cả người bốc ra hắc hỏa màu đen, cả người dần dần được bao bọc bởi một màu đen, mái tóc đung đưa trong gió, hai mắt dần hóa đỏ huyết dịch. Sở Thiền nhìn dị trạng này kinh ngạc.
-Là Xích Vận Nguyệt Nhãn, không ngờ người lại là hậu duệ của Mặc gia.
-Ngươi biết Mặc gia?
Hắn thật không nghĩ ra Sở Thiền thế mà còn biết đến Mặc gia, dù sao dòng tộc này vô cùng thần bí tồn tại xuất hiện sau thời kỳ Khai Thiên, nổi danh cả một khoảng thời gian thời kỳ Hồng Hoang sau này mới dần biến mất. Nói hắn là hậu duệ của Mặc gia hắn còn chả biết xuất xứ bản thân nhiều hơn bao nhiêu, nhắc tới Mặc gia dường như làm ánh mắt Sở Thiền thêm điên cuồng, nó dần hóa đỏ ngàu càng thêm dữ tợn khác xa màu đỏ tinh thuần đôi mắt của Vương Lăng.
-Tốt, tốt, không ngờ đám hậu bối Mặc gia vẫn còn sống. Để ta tiễn người đoán tụ tổ tiên.
Làn hắc khí xuất hiện sau lưng của Sở Thiền, lão xuất ra hồn thú, thanh điểu dần dần hóa thành hắc điểu càng thêm quỷ dị, lão lao tới, hai cánh tay mở rộng, lực lượng cường đại ập tới nhìn vô cùng cường hãn.
Vương Lăng giơ chưởng, hỏa diễm màu đen cháy phừng phực bảo hộ cơ thể hắn, vừa tiếp xúc sát chiêu của Sở Thiền, Vương Lăng gần như nghẹt thở, cả người bị ép đến thổ huyết. Cuối cùng cũng không thể chống lại nhận một hồn chưởng áp sát người khiến hắn ngã ra đất, đau đớn quằn quại.
Tuyết Ưng bên kia nhìn thấy thảm trạng của hắn gấp như lửa, mặc kệ hắc y nhân kia, vung ra một quyển phong cường đại, dù là lực hay tốc đều vô cùng cường hãn khiến hắc y nhân không dám coi thường tạo ra hộ thuẫn. Nhân lúc này Tuyết Ưng lao tới bên Sở Thiền thở ra làn khí lạnh, bão tuyết tụ hội như ở vùng cực băng tạo ra cảm giác tê buốt, Sở Thiền ở khá xa nhưng vẫn cảm nhận rõ hơi lạnh cùng hàn khí bức nhân, lão tinh minh nhảy lui ra để sượt qua trước mặt là nhưng đường kình phong vô hình sắc bén cắt qua y phục.
Sở Thiền kinh hãi tiếp tục nhảy lùi ra không nghĩ Tuyết Ưng lại lợi hại như vậy, nếu lão không tránh kịp thì có lẽ đã sớm bị thương. Vương Lăng cũng may không nhận thương tổn tâm mạch bao nhiêu nên vẫn có thể đứng được, hắn quay qua đứng cạnh Tuyết Ưng ánh mắt mang màu huyết sắc kia nhìn thẳng Sở Thiền.
-Ngươi rốt cuộc có phải Sở Thiền.
-Ta nếu không phải là Sở Thiền thì có thể là ai.
Sở Thiền nở nụ cười âm hiểm, tỏa ra vẻ tà ác kinh nhân. Đồng lúc này Tiểu U cũng đã giúp Sở Ngọc tỉnh táo lại, nàng bây giờ đầu óc mơ hồ vẫn chưa nhận thức rõ mọi thứ đến khi nhìn thấy bóng dáng Vương Lăng thì đôi mắt chợt ẩm ướt, lệ trào tuôn rơi.
-Vương lang.
Sở Ngọc kiều thanh vang lên làm Vương Lăng giật mình quay đầu lại, mặc kệ mọi thứ chạy tới bên cạnh nàng, Tiểu U cùng Tuyết Ưng thì đứng hai bên canh chừng. Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng lòng đau xót khẽ an ủi:
-Để nàng chịu khổ rồi.
Nghe hắn nói Sở Ngọc càng khóc lớn rúc vào ngực hắn, hắn vuốt ve mái tóc nàng yêu thương trìu mến. Sở Thiền và hắc y nhân kia có chút e ngại Tuyết Ưng vì nàng chiêu thức sắc bén khó đề phòng còn có Tiểu U kia cũng rất quỷ dị. Nhờ hai nàng nên tranh thủ cho Vương Lăng điều phối vết thương, tranh thủ thời gian cùng Sở Ngọc. Thấy nàng khóc đủ rồi Vương Lăng nhìn Sở Ngọc dịu dàng nói:
-Nhìn nàng gầy đi nhiều. Ta sẽ trừng trị đám người kia thật thích đáng, nàng nói xem là những người nào để ta đòi lại công đạo cho nàng.
Nghe hắn nói thì Sở Ngọc tỏa ra vẻ căm tức, hai mắt hiện lên gân máu chứng tỏ nàng đang tích tụ rất nhiều oán khí. Nàng đứng lên đi lên phía trước chỉ thẳng tay vào Sở Thiền giọng u phẫn.
-Là hắn ta hại chết mẫu thân ta, hắn ta không phải là cha ta.
-Mẫu thân nàng đã ….
Nghe nàng nói hắn đã hiểu vì sao nhìn nàng tang thương như vậy, người thân mà nàng yêu quý nhất lại bị hại trong tay phụ thân nàng thì nàng vẫn chịu đựng được đến bây giờ thì chứng tỏ nàng vô cùng mạnh mẽ rồi.
Sở Ngọc đau xót kể lại mọi chuyện cho hắn, mẫu thân nàng biết nàng sắp bị đưa đi thì vô cùng đau lòng, không đành lòng chứng kiến con gái mình chịu đau khổ cả quãng đời còn lại nên mẫu thân nàng đã lén thả nàng đi. Nàng dĩ nhiên không đồng ý quyết đi cùng mẫu thân nhưng mọi chuyện đều bị cha nàng biết, gã chế phục mẫu thân nàng nhưng mẫu thân nàng vì muốn nàng thoát thân dùng một đoản dao làm gã bị thương khiến gã mắt đỏ ngàu một chưởng đánh chết mẫu thân nàng.
Chứng kiến phụ thân mình dùng chưởng đánh chết mẫu thân mình khiến nàng lâm vào tuyệt vọng cũng liều mạng muốn tự kết liễu nhưng Sở Thiền đã nhanh tay hơn chế trụ nàng bằng chú thuật để thôi miên khiến nàng nghe lời. Vương Lăng nghe nàng khổ sỡ kể lại mọi chuyện khuôn mặt biến đổi trở nên dữ tợn, đằng đằng sát khí nhìn Sở Thiền.
-Ngươi không đáng làm người.
Vương Lăng dồn hết mọi căm phẫn tạo ra một kiếm hồn màu đen, tuy hình dạng thô sơ nhưng lại mang đặc tính của dị hỏa, hắn vô thức hóa hình hồn lực của mình điều mà nguyên lực cảnh mới đạt tới.
Lưỡi kiếm điên cuồng đâm ngay yếu hại của Sở Thiền, lão cười khinh khỉnh quét tay thổi bay Vương Lăng nhưng ngoài ý muốn là Vương Lăng theo hướng mũi kiếm hướng tới không chịu bất kỳ áp lực nào đến từ lão, cũng không còn cách nào gã đánh vận chưởng đối chọi, bàn tay gã hóa đen trơn tuột, Vương Lăng cảm giác như đang chém vào thứ gì đó như nhựa đường, kết dính khó chịu không thể thu hồi hồn kiếm.
Sở Thiền hai mắt đỏ lòm như dã thú, cảm thấy có gì không ổn hắn vội tự triệt tiêu hồn khí tức tốc nhảy lui ra, đồng lúc thì một mũi nhọn màu đen từ tay của lão đâm dài ra lao thẳng tới Vương Lăng. Tuyết Ưng nhanh tay cuốn tới tạo gió xoáy thổi bay cái thứ kì dị đó, những hắc ín màu đen như dung nham bay tứ tung chạm vào chỗ nào thì dường như bị bốc hơi.
Cảm thấy sự khác biệt rõ ràng này Vương Lăng nhận ra điều gì đó nhìn dị trạng của Sở Thiền cau mày hỏi:
- Ngươi không phải là Sở Thiền, rốt cuộc ngươi là ai.
-Khặc khặc, ngươi cũng có chút nhận thức đấy.
Làn da của Sở Thiền từ từ bị bao bọc bởi một chất hắc ín màu đen nhìn vô cùng ghê tởm, cảm nhận linh hồn của Sở Thiền như biến mất, để lại đằng sau hình dạng của Sở Thiền là một kẻ khác. Sở Ngọc nhìn thấy thảm trạng của cha nàng thì thêm đau lòng khẽ lẩm bẩm.
-Vậy hóa ra cha ta đã chết từ lâu rồi ư, kẻ này thật sự không phải là cha.
-Tiểu nha đầu cũng có chút thông tuệ, cha ngươi đã chết từ khi ngươi mới sinh ra đấy.
-Rốt cuộc ngươi là thứ gì, sao lại lấy hình dạng của cha ta.
Sở Ngọc căm giận nắm chặt kiếm trong tay tùy ý xuất chiêu dù biết chả có bao hiệu quả, một giọng nói ồm ồm vang lên xuất phát từ Sở Thiền, cảnh tượng này khiến Vương Lăng nhớ lại hắc nhân vừa nãy nhưng kẻ này không lợi hại như hắc nhân kia, so với hắc nhân kia thì yếu hơn hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.