Chương 22: Cải tạo võ linh
Vân Thiên Không
12/02/2020
Ba người trở về đến đình viện, vừa mới đóng cửa lại Sở Hổ liền cao giọng hoan hô. Thủy Lưu Hương đứng kế bên Sở Hổ cũng kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Kể từ hôm nay Sở Hành Vân chính là tân gia chủ của Sở Gia, rốt cuộc họ sẽ không còn chịu uất ức nữa.
“Được rồi, ngươi còn hoan hô nữa thì cái nóc nhà này sẽ bị thổi bay mất”. Sở Hành Vân trợn mắt nói.
Sau đó hắn xuất ra mấy bình ngọc để lên bàn nói: “Đây là mấy bình Thối Thể Đan, các ngươi lấy dùng rồi mau sớm ngưng tụ ra Võ Linh”.
Sở Hổ nghe thấy, hai mắt liền trợn tròn đáp: “Thiếu gia, Ta không nghe nhầm đấy chứ? Mấy chai Thối Thể Đan này đều cho ta?”.
“Ngươi không dùng cũng được, để cho Lưu Hương đi”. Sở Hành Vân bĩu môi nói, làm bộ muốn thu lại bình ngọc.
Sở Hổ vội vàng tiến tới, đưa tay chụp lấy hai bình ngọc cười hắc hắc nói: “Thiếu gia đã tặng đan dược này, ta nào có thể từ chối.”
Vừa nói, Sở Hổ vừa giấu mấy bình Thối Thể Đan vào trong người. Hành động kia khiến cho Thủy Lưu Hương không nén được mỉm cười, tiếng cười vang như chuông bạc.
Advertisement / Quảng cáo
“Tên tiểu tử xảo trá”. Sở Hành Vân cũng cười nhưng vẻ mặt của hắn rất nhanh trở nên nghiêm túc, nói với Sở Hổ: “Vừa rồi ta cùng Sở Hải đánh một trận có lĩnh ngộ được một số thứ. Lát nữa, có thể ta sẽ bế quan tu luyện một thời gian nên có chuyện muốn nói với ngươi”
“Thiếu gia, mời người nói”. Thấy biểu hiện nghiêm túc của Sở Hành Vân, Sở Hổ cũng không dám đùa giỡn nữa kính cẩn đáp.
“Mấy ngày trước, ta và Bách Bảo Lâu đạt thành hợp tác sẽ cùng nhau khai thác tài nguyên ở Phượng Tề Sơn. Chuyện này đối với Sở Gia rất quan trọng, ta nghĩ rằng có thể giao cho ngươi toàn quyền xử lý vấn đề này”.
“Toàn quyền?” Sở Hổ ngẩn người, kinh ngạc nhìn Sở Hành Vân.
Sở Hành Vân gật đầu nói: “Không sai! Tất cả mọi việc đều do ngươi phụ trách, bất luận kẻ nào cũng không có quyền tra hỏi, càng không có quyền nhúng tay vào. Ngoài ra, người hãy tuyển chọn một ít người đáng tin cậy bồi dưỡng thật tốt để chống lại Sở Bình Thiên”.
Theo như lời Sở Hành Vân, Sở Hải vừa chết thì hắn và Sở Bình Thiên liền trở thành tử địch.
Đương nhiên, Sở Bình Thiên sẽ không bỏ qua cho Sở Hành Vân mà nhất định sẽ dùng mọi cách phá hoại.
Nếu Sở Hành Vân muốn đứng vững thì phải có thế lực của riêng mình đối kháng lại Sở Bình Thiên.
Mà chuyện khai thác linh tài của Phượng Tề Sơn vừa hay là một cơ hội tuyệt vời.
“Ta hiểu rồi”. Sở Hổ nghe Sở Hành Vân nói liền không từ chối mà ngược lại hai mắt của hắn còn toát ra vẻ hưng phấn, bộ dáng tựa như muốn thể hiện thân thủ.
Sau đó, Sở Hành Vân bàn bạc một với Sở Hổ về công việc hợp tác. Sau khi Sở Hổ nghe xong, đối với lần hợp tác này hắn có rất nhiều ý tưởng, một số ý tưởng rất hay khiến cho Sở Hành Vân cũng phải mở rộng tầm mắt.
“Giao cho chuyện này Sở Hổ xử lý, chắc chắn sẽ không xảy ra sai xót, chỉ là không nghĩ đến hắn có thể làm tốt như vậy, thật là đáng mừng”. Sở Hành Vân liếc mắt nhìn Sở Hổ tỏ vẻ hài lòng.
Kiếp trước, Sở Hành Vân rời khỏi thành Tây Phong không lâu thì nghe nói Sở Hổ cũng bỏ Sở Gia mà đi, không ngờ lại được một thương hội tin tưởng trọng dụng.
Chỉ vỏn vẹn có một năm sau khi Sở Hổ đã gia nhập thương hội đã lên chức tham mưu, cho thấy năng lực trong mắt hắn cực kỳ không tầm thường.
Thuở nhỏ, Sở Hổ sống cùng với Sở Hành Vân. Cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, Sở Hổ cùng không hề bỏ rơi hắn mà lặng lẽ chịu đựng cùng Sở Hành Vân.
Hắn trung thành, hơn nữa có năng lực, là ứng viên tốt nhất cho việc quản lý khai thác linh tài.
Bàn luận đến gần khuya ba người mới trở về phòng của mình.
Tiến vào không gian bên trong Luân Hồi Thạch, Sở Hành Vân không lập tức tu luyện mà đứng tại chỗ trầm tư.
“Mặc dù lần đại hội gia tộc này biến đổi bất ngờ, nhưng theo dự đoán của ta thì sau khi Tần Sơn ra mặt làm kinh sợ một phen, sẽ có không ít tộc nhân chọn từ bỏ Sở Bình Thiên mà ủng hộ ta”. Sở Hành Vân thầm nghĩ trong lòng.
Advertisement / Quảng cáo
Lần đại hội gia tộc này, Sở Hành Vân đã lên kế hoạch, chuẩn bị vẹn toàn, nắm chắc hết trong tay.
Dù cuối cùng Tần Sơn không có ra mặt xuất thủ thì hắn cũng có rất nhiều biện pháp toàn mạng trở ra.
Chẳng qua nếu làm như vậy thì nguy hiểm khá lớn. Không chỉ bại lộ con bài chưa lật mà còn tạo thành thương tổn thật lớn đối với cơ thể của hắn.
Dù sao bây giờ hắn không còn là Phách Thiên Võ Hoàng oai phong một cõi nữa mà chỉ có tu vi Thối Thể Cảnh tứ trọng thiên. Nếu muốn đối kháng với cảnh giới Tụ Linh Cảnh nhị trọng của Sở Bình Thiên thì hắn phải bỏ ra một cái giá không nhỏ.
“Thực lực! Bây giờ, ta cần phải nâng cao thực lực!” Nghĩ thế, trong mắt Sở Hành Vân lóe lên một tia sáng. Hắn vươn tay phải ra, trong lòng bàn tay lập tức toát ra một vầng sáng màu xám.
Cái vầng sáng màu xám này tản mát u quang nồng đậm, cuối cùng ngưng tụ thành hình một con sói bao phủ tà khí xung quanh, có bộ lông đen kịt, răng nanh nhọn hoắc. Nhưng sắc bén nhất vẫn là móng vuốt sói kia, mang theo màu máu đỏ hồng tựa như đại biểu cho giết chóc.
Nếu như bây giờ Sở Bình Thiên nhìn thấy cảnh này ở đây thì nhất định sẽ há hốc mồm kinh ngạc. Con chó sói này chính là Võ Linh của Sở Hải: U Linh Ma Lang.
Thì ra lúc giết chết Sở Hải, trong nháy mắt Sở Hành Vân liền thi triển công pháp vô danh thần không biết quỷ không hay đem Võ Linh U Linh Ma Lang nuốt vào bên trong cơ thể nhốt lại cho tới bây giờ mới thả ra ngoài.
“Ngươi rất hận ta?” Sở Hành Vân có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của U Linh Ma Lang, hắn cười nhạt một tiếng nói.
Võ Linh tâm linh nhất mạch cùng với võ giả.
Trước khi chết, Sở Hải tràn đầy thù hận với Sở Hành Vân nên cái oán khí này tự nhiên cũng ảnh hưởng đến U Linh Ma Lang, khiến nó tràn ngập căm hận với Sở Hành Vân.
U Linh Ma Lang lạnh lùng đưa mắt nhìn Sở Hành Vân, phát ra tiếng gầm gừ giận dữ. Sau đó phóng thân thể đâm thẳng về phía Sở Hành Vân, tựa như u linh.
Móng vuốt màu đỏ hồng như máu đó bất chợt hiện ra, như muốn đem Sở Hành Vân trước mặt xé thành trăm mảnh nhỏ.
“Ngay cả Sở Hải cũng chết trong tay ta, ngươi làm thế nào để chống cự?” Sở Hành Vân nắm Võ Linh Kiếm nhắm về phía U Linh Ma Lang xuất thủ.
Một tiếng gió vang vọng lên, Sở Hành Vân liền xuất hiện ở trước mặt U Linh Ma Lang chém xuống một kiếm, trong nháy mắt liền chặt đứt móng vuốt nhọn của nó.
“Trấn!” Sở Hành Vân thốt ra một âm thanh. Lòng bàn tay trái của hắn đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa quỷ dị màu đen nặng nề vỗ vào giữa trán U Linh Ma Lang.
U Linh ma Lang phát một tiếng kêu thê lương, sau đó thân thể không ngừng run rẫy giống như đang gặp phải ngọn lửa băng sương vậy. Thân thể bắt đầu tan rã, cuối cùng biến thành một tinh thạch màu xám lớn chừng ngón tay cái.
“Kiếp trước, lần đầu tiên ta thôn phệ là Võ Linh nhị phẩm vẫn còn dư sức. Không biết lần này có thể thôn phệ Võ Linh tam phẩm hay không?”. Sở Hành Vân nhặt tinh thạch màu xám lên, thì thào nói.
Cải tạo Võ Linh không phải la chuyện dễ.
Advertisement / Quảng cáo
Một khi bắt đầu cải tạo Võ Linh, võ giả nhất định phải chịu đựng vô vàn đau khổ. Nếu như Võ Linh cấp bậc càng cao thì sẽ càng thống khổ, thậm chí có thể nguy hiểm tính mạng.
Đây chính là lí do mà Sở Hành Vân vô cùng thận trọng. Hiện tại, Võ Linh tam phẩm hẳn là cực hạn của hắn.
Sở Hành Vân lấy toàn bộ đan dược ra xếp thành một hàng, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, tâm niệm vi động. Sau đó, hắn dùng linh lực bao quanh tinh thạch màu xám rồi chậm rãi dung nạp vào Võ Linh Kiếm.
“A!” Tinh thạch màu xám vừa mới chạm vào Võ Linh Kiếm, Sở Hành Vân liền cảm nhận được một cơn đau tê tâm liệt phế. Còn trên Võ Linh Kiếm đột ngột toát ra từng tia sáng màu xám.
Tia sáng màu xám này rất là quỷ dị, tựa như mỗi tia sáng này đều ẩn chứa khí tức của U Linh Ma Lang, dung nhập vào Võ Linh Kiếm khiến cho thân kiếm bắt đầu trở phù phiếm bất định, liên tục tỏa ra lãnh khí um tùm tựa như là u linh vậy.
“Không hổ là Võ Linh tam phẩm. Ta chỉ vừa mới bắt đầu cải tạo thì đã khiến cho Võ Linh Kiếm có đặc tính của U Linh Ma Lang”. Sở Hành Vân ngẩng đầu nhìn biến dị của Võ Linh Kiếm, trong lòng tràn đầy cảm giác mong đợi.
Nhưng Sở Hành Vân không biết hắn vừa tiến nhập trạng thái tu luyện thì Luân Hồi Thiên Thư đặt trên bệ đá kia không có dấu hiệu gì bỗng lay động một cái, tỏa ra ánh sáng âm u như có như không đem cả không gian đều bao phủ ở trong.
Chẳng qua cảnh tượng này xuất hiện quá đột ngột, có thể nói là không có dấu hiệu nào nên Sở Hành không phát hiện được…
“Được rồi, ngươi còn hoan hô nữa thì cái nóc nhà này sẽ bị thổi bay mất”. Sở Hành Vân trợn mắt nói.
Sau đó hắn xuất ra mấy bình ngọc để lên bàn nói: “Đây là mấy bình Thối Thể Đan, các ngươi lấy dùng rồi mau sớm ngưng tụ ra Võ Linh”.
Sở Hổ nghe thấy, hai mắt liền trợn tròn đáp: “Thiếu gia, Ta không nghe nhầm đấy chứ? Mấy chai Thối Thể Đan này đều cho ta?”.
“Ngươi không dùng cũng được, để cho Lưu Hương đi”. Sở Hành Vân bĩu môi nói, làm bộ muốn thu lại bình ngọc.
Sở Hổ vội vàng tiến tới, đưa tay chụp lấy hai bình ngọc cười hắc hắc nói: “Thiếu gia đã tặng đan dược này, ta nào có thể từ chối.”
Vừa nói, Sở Hổ vừa giấu mấy bình Thối Thể Đan vào trong người. Hành động kia khiến cho Thủy Lưu Hương không nén được mỉm cười, tiếng cười vang như chuông bạc.
Advertisement / Quảng cáo
“Tên tiểu tử xảo trá”. Sở Hành Vân cũng cười nhưng vẻ mặt của hắn rất nhanh trở nên nghiêm túc, nói với Sở Hổ: “Vừa rồi ta cùng Sở Hải đánh một trận có lĩnh ngộ được một số thứ. Lát nữa, có thể ta sẽ bế quan tu luyện một thời gian nên có chuyện muốn nói với ngươi”
“Thiếu gia, mời người nói”. Thấy biểu hiện nghiêm túc của Sở Hành Vân, Sở Hổ cũng không dám đùa giỡn nữa kính cẩn đáp.
“Mấy ngày trước, ta và Bách Bảo Lâu đạt thành hợp tác sẽ cùng nhau khai thác tài nguyên ở Phượng Tề Sơn. Chuyện này đối với Sở Gia rất quan trọng, ta nghĩ rằng có thể giao cho ngươi toàn quyền xử lý vấn đề này”.
“Toàn quyền?” Sở Hổ ngẩn người, kinh ngạc nhìn Sở Hành Vân.
Sở Hành Vân gật đầu nói: “Không sai! Tất cả mọi việc đều do ngươi phụ trách, bất luận kẻ nào cũng không có quyền tra hỏi, càng không có quyền nhúng tay vào. Ngoài ra, người hãy tuyển chọn một ít người đáng tin cậy bồi dưỡng thật tốt để chống lại Sở Bình Thiên”.
Theo như lời Sở Hành Vân, Sở Hải vừa chết thì hắn và Sở Bình Thiên liền trở thành tử địch.
Đương nhiên, Sở Bình Thiên sẽ không bỏ qua cho Sở Hành Vân mà nhất định sẽ dùng mọi cách phá hoại.
Nếu Sở Hành Vân muốn đứng vững thì phải có thế lực của riêng mình đối kháng lại Sở Bình Thiên.
Mà chuyện khai thác linh tài của Phượng Tề Sơn vừa hay là một cơ hội tuyệt vời.
“Ta hiểu rồi”. Sở Hổ nghe Sở Hành Vân nói liền không từ chối mà ngược lại hai mắt của hắn còn toát ra vẻ hưng phấn, bộ dáng tựa như muốn thể hiện thân thủ.
Sau đó, Sở Hành Vân bàn bạc một với Sở Hổ về công việc hợp tác. Sau khi Sở Hổ nghe xong, đối với lần hợp tác này hắn có rất nhiều ý tưởng, một số ý tưởng rất hay khiến cho Sở Hành Vân cũng phải mở rộng tầm mắt.
“Giao cho chuyện này Sở Hổ xử lý, chắc chắn sẽ không xảy ra sai xót, chỉ là không nghĩ đến hắn có thể làm tốt như vậy, thật là đáng mừng”. Sở Hành Vân liếc mắt nhìn Sở Hổ tỏ vẻ hài lòng.
Kiếp trước, Sở Hành Vân rời khỏi thành Tây Phong không lâu thì nghe nói Sở Hổ cũng bỏ Sở Gia mà đi, không ngờ lại được một thương hội tin tưởng trọng dụng.
Chỉ vỏn vẹn có một năm sau khi Sở Hổ đã gia nhập thương hội đã lên chức tham mưu, cho thấy năng lực trong mắt hắn cực kỳ không tầm thường.
Thuở nhỏ, Sở Hổ sống cùng với Sở Hành Vân. Cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, Sở Hổ cùng không hề bỏ rơi hắn mà lặng lẽ chịu đựng cùng Sở Hành Vân.
Hắn trung thành, hơn nữa có năng lực, là ứng viên tốt nhất cho việc quản lý khai thác linh tài.
Bàn luận đến gần khuya ba người mới trở về phòng của mình.
Tiến vào không gian bên trong Luân Hồi Thạch, Sở Hành Vân không lập tức tu luyện mà đứng tại chỗ trầm tư.
“Mặc dù lần đại hội gia tộc này biến đổi bất ngờ, nhưng theo dự đoán của ta thì sau khi Tần Sơn ra mặt làm kinh sợ một phen, sẽ có không ít tộc nhân chọn từ bỏ Sở Bình Thiên mà ủng hộ ta”. Sở Hành Vân thầm nghĩ trong lòng.
Advertisement / Quảng cáo
Lần đại hội gia tộc này, Sở Hành Vân đã lên kế hoạch, chuẩn bị vẹn toàn, nắm chắc hết trong tay.
Dù cuối cùng Tần Sơn không có ra mặt xuất thủ thì hắn cũng có rất nhiều biện pháp toàn mạng trở ra.
Chẳng qua nếu làm như vậy thì nguy hiểm khá lớn. Không chỉ bại lộ con bài chưa lật mà còn tạo thành thương tổn thật lớn đối với cơ thể của hắn.
Dù sao bây giờ hắn không còn là Phách Thiên Võ Hoàng oai phong một cõi nữa mà chỉ có tu vi Thối Thể Cảnh tứ trọng thiên. Nếu muốn đối kháng với cảnh giới Tụ Linh Cảnh nhị trọng của Sở Bình Thiên thì hắn phải bỏ ra một cái giá không nhỏ.
“Thực lực! Bây giờ, ta cần phải nâng cao thực lực!” Nghĩ thế, trong mắt Sở Hành Vân lóe lên một tia sáng. Hắn vươn tay phải ra, trong lòng bàn tay lập tức toát ra một vầng sáng màu xám.
Cái vầng sáng màu xám này tản mát u quang nồng đậm, cuối cùng ngưng tụ thành hình một con sói bao phủ tà khí xung quanh, có bộ lông đen kịt, răng nanh nhọn hoắc. Nhưng sắc bén nhất vẫn là móng vuốt sói kia, mang theo màu máu đỏ hồng tựa như đại biểu cho giết chóc.
Nếu như bây giờ Sở Bình Thiên nhìn thấy cảnh này ở đây thì nhất định sẽ há hốc mồm kinh ngạc. Con chó sói này chính là Võ Linh của Sở Hải: U Linh Ma Lang.
Thì ra lúc giết chết Sở Hải, trong nháy mắt Sở Hành Vân liền thi triển công pháp vô danh thần không biết quỷ không hay đem Võ Linh U Linh Ma Lang nuốt vào bên trong cơ thể nhốt lại cho tới bây giờ mới thả ra ngoài.
“Ngươi rất hận ta?” Sở Hành Vân có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của U Linh Ma Lang, hắn cười nhạt một tiếng nói.
Võ Linh tâm linh nhất mạch cùng với võ giả.
Trước khi chết, Sở Hải tràn đầy thù hận với Sở Hành Vân nên cái oán khí này tự nhiên cũng ảnh hưởng đến U Linh Ma Lang, khiến nó tràn ngập căm hận với Sở Hành Vân.
U Linh Ma Lang lạnh lùng đưa mắt nhìn Sở Hành Vân, phát ra tiếng gầm gừ giận dữ. Sau đó phóng thân thể đâm thẳng về phía Sở Hành Vân, tựa như u linh.
Móng vuốt màu đỏ hồng như máu đó bất chợt hiện ra, như muốn đem Sở Hành Vân trước mặt xé thành trăm mảnh nhỏ.
“Ngay cả Sở Hải cũng chết trong tay ta, ngươi làm thế nào để chống cự?” Sở Hành Vân nắm Võ Linh Kiếm nhắm về phía U Linh Ma Lang xuất thủ.
Một tiếng gió vang vọng lên, Sở Hành Vân liền xuất hiện ở trước mặt U Linh Ma Lang chém xuống một kiếm, trong nháy mắt liền chặt đứt móng vuốt nhọn của nó.
“Trấn!” Sở Hành Vân thốt ra một âm thanh. Lòng bàn tay trái của hắn đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa quỷ dị màu đen nặng nề vỗ vào giữa trán U Linh Ma Lang.
U Linh ma Lang phát một tiếng kêu thê lương, sau đó thân thể không ngừng run rẫy giống như đang gặp phải ngọn lửa băng sương vậy. Thân thể bắt đầu tan rã, cuối cùng biến thành một tinh thạch màu xám lớn chừng ngón tay cái.
“Kiếp trước, lần đầu tiên ta thôn phệ là Võ Linh nhị phẩm vẫn còn dư sức. Không biết lần này có thể thôn phệ Võ Linh tam phẩm hay không?”. Sở Hành Vân nhặt tinh thạch màu xám lên, thì thào nói.
Cải tạo Võ Linh không phải la chuyện dễ.
Advertisement / Quảng cáo
Một khi bắt đầu cải tạo Võ Linh, võ giả nhất định phải chịu đựng vô vàn đau khổ. Nếu như Võ Linh cấp bậc càng cao thì sẽ càng thống khổ, thậm chí có thể nguy hiểm tính mạng.
Đây chính là lí do mà Sở Hành Vân vô cùng thận trọng. Hiện tại, Võ Linh tam phẩm hẳn là cực hạn của hắn.
Sở Hành Vân lấy toàn bộ đan dược ra xếp thành một hàng, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, tâm niệm vi động. Sau đó, hắn dùng linh lực bao quanh tinh thạch màu xám rồi chậm rãi dung nạp vào Võ Linh Kiếm.
“A!” Tinh thạch màu xám vừa mới chạm vào Võ Linh Kiếm, Sở Hành Vân liền cảm nhận được một cơn đau tê tâm liệt phế. Còn trên Võ Linh Kiếm đột ngột toát ra từng tia sáng màu xám.
Tia sáng màu xám này rất là quỷ dị, tựa như mỗi tia sáng này đều ẩn chứa khí tức của U Linh Ma Lang, dung nhập vào Võ Linh Kiếm khiến cho thân kiếm bắt đầu trở phù phiếm bất định, liên tục tỏa ra lãnh khí um tùm tựa như là u linh vậy.
“Không hổ là Võ Linh tam phẩm. Ta chỉ vừa mới bắt đầu cải tạo thì đã khiến cho Võ Linh Kiếm có đặc tính của U Linh Ma Lang”. Sở Hành Vân ngẩng đầu nhìn biến dị của Võ Linh Kiếm, trong lòng tràn đầy cảm giác mong đợi.
Nhưng Sở Hành Vân không biết hắn vừa tiến nhập trạng thái tu luyện thì Luân Hồi Thiên Thư đặt trên bệ đá kia không có dấu hiệu gì bỗng lay động một cái, tỏa ra ánh sáng âm u như có như không đem cả không gian đều bao phủ ở trong.
Chẳng qua cảnh tượng này xuất hiện quá đột ngột, có thể nói là không có dấu hiệu nào nên Sở Hành không phát hiện được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.