Chương 14
Anh Đào
08/01/2017
Mười một giờ khuya.Con đường từ biên giới trở về thành phố vốn đã vắng vẻ nay còn đáng sợ hơn khi chìm trong bóng tối. Xung quanh, những cánh đồng bông lau bay phất phơ dưới gió giống như những bóng trắng đang lả lướt dưới ánh trăng. Chúng khẽ kị vào nhau tạo ra tiếng kêu xào xạc như tiếng cười của quỷ, đầy khiêu gợi và dụ hoặc. Giữa bóng tối, chúng trở nên thật nổi bật, và đủ khiến cho những kẻ yếu bóng vía sợ hãi mà bỏ chạy.
Phía cuối con đường phát ra một vài tia sáng nhỏ, rồi chúng lớn dần lên thành một vùng sáng, xen lẫn với đó là tiếng động cơ xe gầm rú vang vọng khắp con đường.
1... 2... 3... 4 chiếc xe phân khối lớn phóng thẳng về hướng thành phố. Theo sát đằng sau là 3 xe ôtô đen đắt giá. Đi sau cùng bảo vệ còn có một đoàn moto đen khác.
...
Thạch Thảo lấy trong cốp xe hai bộ đồ da màu đen, đưa cho Việt Đức một bộ rồi ra lệnh:
-Mặc vào đi.
Việt Đức không biết Thạch Thảo định làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn mặc vào. Dù sao ở cái nơi hẻo lánh này, gió thổi làm cậu lạnh sắp chết rồi.
Thạch Thảo nhìn vầng sáng đang dần tiến gần về phía mình nở nụ cười thích thú. Cô chụp mũ bảo hiểm lên đầu rồi leo lên sau xe kêu Việt Đức nổ máy.
-Đi thôi nào.
Việt Đức vừa chụp mũ lên đầu vừa hỏi lại cho kĩ:
-Rẽ lên hay rẽ xuống?
Thạch Thảo lại cười:
-Phóng thẳng, cắt ngang đường.
Việt Đức giật nảy:
-Bên kia làm gì có đường?
-Có, cứ sang bên ấy rồi thấy .
Việt Đức vẫn không tin lời Thạch Thảo cho lắm, cố gắng quan sát thật kỹ bên kia đường. Nhưng cậu chỉ thấy toàn lau là lau, hoàn toàn không có bất cứ một con đường nào cả.
-Cậu lừa tôi, làm gì có đường.
Thạch Thảo chán nản, đoàn xe sắp đến mà cậu ta còn ở đây lằng nhằng nữa:
-Đi rồi thành đường, có sao đâu.
Không đợi Việt Đức lên tiếng, Thạch Thảo vươn tay lên trước nhấn nút khởi động xe. Việt Đức cũng rất biết phối hợp, nhanh chóng vặn ga cắt ngang trước mặt đoàn xe.
Pằng... pằng... pằng... pằng.
Bốn tiếng súng liên tiếp vang lên.
Bị tấn công bất ngờ, đoàn người kia không kịp tránh. Bốn người lái xe phân khối lớn đi trước đều bị trúng đạn, chết ngay tại chỗ. Chiếc xe mất lái, đổ xuống đường tạo lên tiếng động lớn. Ba xe ôtô phía sau do đi sát nhau nên không kịp dừng, đâm thẳng về phía trước. Cũng may tốc độ xe không cao nên chỉ va chạm nhẹ, không gây ra vụ nổ.
-Có người ám sát, mau đuổi theo.
Đoàn xe moto đen đi cuối bắt đầu chia làm đôi, một nửa tiến lên vây quanh ôtô bảo vệ, còn một nửa nhanh chóng phi xuống cánh đồng lau đuổi theo kẻ vừa nổ súng.
-Trò chơi bắt đầu rồi.
Thạch Thảo mấp máy môi nói nhỏ, ngón tay gẩy nhẹ nút đỏ trên đầu xe, phía trước nhanh chóng trở thành màu đen vốn có.
Việt Đức giật mình lắc nhẹ tay lái, tốc độ xe cũng bị giảm đi đôi chút. Cậu hoảng hốt:
-Đồ quỷ, sao cậu lại tắt đèn xe?
Thạch Thảo gõ nhẹ lên mũ bảo hiểm của cậu, mắng yêu:
-Đồ dở, bật đèn để bọn chúng phát hiện à.
Việt Đức tức tối, gầm nhẹ:
-Đồ khùng, tôi bị cận mà. Tắt đèn sao tôi nhìn thấy.
-Đồ... hả? Cậu bị cận sao không nói?
Lần này đến lượt Thạch Thảo giật mình, vội vòng hai tay ôm chặt cứng eo cậu. Thảm rồi, cô đã giao mạng sống của mình cho một tên cận sao? Nhỡ cậu không nhìn thấy đường mà quật cô ngã xuống đây thì xong, bọn người hung tợn kia sẽ tóm được hai người, và rồi hai người sẽ chết rất khó coi. Ôi trời ơi.
-Cậu có hỏi đâu mà tôi nói.
Việt Đức lầm bầm trong miệng, nhưng rồi lại trấn an cô:
-Yên tâm đi. Tôi sẽ không để cậu ngã xuống đây đâu.
Việt Đức tăng tốc độ, xe cứ thế chạy thẳng về phía trước, tách bông lau ra hai bên làm đường đi. Nhưng đường xe chạy lúc này chẳng khác gì một chú ngựa bị kiến cắn, cứ lên rồi lại xuống, hết vẹo sang bên trái lại tới bên phải làm Thạch Thảo ngồi sau cũng hết hồn.
Xung quanh, tiếng động cơ xe vang lên mỗi lúc một gần. Tiếng bông lau bị bánh xe cán nát kêu rào rào, từng đám một nằm gục xuống nền đất. Tiếng súng bắn bừa vang lên như một bản nhạc đòi mạng đánh sợ. Sẽ không ngoa nếu như nói, hai người bọn họ đang đi giữa vùng đất của THẦN CHẾT , chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng đủ khiến họ mất mạng.
-Cũng may bông lau ở đây vừa dày vừa cao, nếu không tôi bị cậu hại chết rồi.
Việt Đức cằn nhằn, cố giữ cho tay lái thật chắc để không bị đám lau kia cản lại.
-Được rồi, là tại tôi. Qua cánh đồng lau này có một con đường đất nhỏ, đến đấy tôi sẽ đổi lái với cậu.
Thạch Thảo thở dài, biết điều tự nhận lỗi về mình.
Pằng.
Một viên đạn bay sượt qua người Thạch Thảo. Việt Đức thấy vậy liền tăng tốc hết cỡ, nhanh chóng vượt ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cánh đồng, cậu lại thấy một đám người áo đen khác, tay cầm súng đang chĩa thẳng vào chỗ cậu vừa phi ra. Đừng nói cậu vừa chui đầu vào rọ đấy nha?
Thạch Thảo cũng thấy bất ngờ nhưng sau đó lại nở nụ cười khi nhận ra, tên tóc vàng đứng đầu chính là người quen của mình. Cô vỗ vai Việt Đức trấn an:
-Không sao đâu, đây là bạn tôi. Dừng xe đi.
Việt Đức gật đầu, phóng xe tới gần tên tóc vàng rồi tắt máy. Như chỉ chờ có vậy, cô gái ngồi sau xe lập tức phi xuống, ôm tên đó chào hỏi thắm thiết. Mặc kệ đằng sau khuôn mặt Việt Đức đang khó coi đến mức nào.
-Ôi baby, sao tự dưng cậu lại trở về thế này? Còn tên kia đâu?
Cậu bạn "baby" phì cười, gỡ tay Thạch Thảo ra khỏi người mình rồi trả lời:
-Bọn tớ bị Boss gọi về sáng nay. Tớ ra đây giúp cậu một tay còn Vĩ Nam ở nhà với Boss rồi.
-Nếu thế thì ở đây giao lại cho cậu, Minh Quý. Bọn tớ đi trước giải quyết nốt mấy việc còn lại.
Thạch Thảo tạm biệt Minh Quý. Đi lại gần Việt Đức giành tay lái:
-Cậu đang nghĩ cái gì đấy? Lui xuống đi nào, để tôi lai cho.
Việt Đức nhanh chóng thu lại khuôn mặt khó chịu, nhìn cô cười giả lả:
-Không có gì.
Hỏi cho có chứ Thạch Thảo cũng chẳng để tâm. Thứ cô quan tâm là mau chóng hoàn thành nhiệm vụ kia kìa.
Chờ Thạch Thảo đi khỏi, Minh Quý cho người chĩa súng vào cánh đồng, ung dung ra lệnh:
-Bắn.
Dứt lời, hàng loạt tiếng súng vang lên. Lấn áp hẳn tiếng súng bên trong.
...
Quay lại con đường cũ. Đám người kia đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại bốn chiếc xe vỡ nát, không thể chạy tiếp.
Thạch Thảo gõ nhẹ lên tay lái mấy cái. Việt Đức không rõ cô đang suy nghĩ chuyện gì nhưng cậu có thể nhận ra cô đang cười? Tại sao cô lại cười khi con mồi của mình đã chạy thoát?
Trong phút chốc, Thạch Thảo vặn ga hết cỡ, cô phóng như bay trên đường lớn. Chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đám người lúc nãy. Bọn họ vẫn giữ tốc độ chậm như lúc đầu, dường như họ không hề bị hoảng sợ bởi vụ tấn công vừa rồi thì phải.
Nhận ra có người đi phía sau. Mặc kệ là ai, đám người áo đen cũng lập tức quay lại bắn.
Bị tấn công nhưng thạch Thảo vẫn bình thản, đưa cây súng cho Việt Đức:
-Bắn đi.
Việt Đức ngơ ngác lắc lư khẩu súng:
-Ơ, nhưng tôi đâu biết dùng.
-Cậu...
Thạch Thảo nửa khóc nửa cười. Lái xe không xong, bắn súng cũng không biết, thế vậy thì cậu ta biết cái gì đây? Cô đã quá sai lầm khi mang theo tên mọt sách này.
Pằng.
Thạch Thảo nghiêng xe tránh viên đạn. Hết cách, cô đành phải tìm nơi an toàn đỗ lại.
Rẽ vào một ngôi nhà hoang gần đấy, Thạch Thảo tháo mũ bảo hiểm ra, giật lấy cây súng trên tay Việt Đức đầy bực dọc:
-Cậu ở yên đấy cho tôi.
-Ờ, rồi.
Việt Đức gật gật đầu, ngồi yên trên xe không dám động đậy.
Thạch Thảo lườm cậu một cái rồi đi lui ra bên ngoài. Bọn người kia vẫn còn đang hướng súng về phía này, một số tên còn quành đầu xe chạy ngược trở lại. Cô cẩn thận ngắm thật chuẩn rồi bóp cò. Liên tiếp ba tiếng súng vang lên, ba tên gần nhất đã bị cô hạ gục.
-Cao trào rồi đây.
Thạch Thảo xoay tròn khẩu súng, nhanh chân chạy sang bụi cây bên kia đường trước khi đoàn xe kịp dừng hẳn lại, chĩa súng bắn lia lịa về chỗ cô vừa nấp.
-Một lũ ngu ngốc.
Thạch Thảo cười khẩy. Lấy từ áo khoác ra một khẩu súng mới, bắn đáp trả. Khuôn mặt nhăn nhở hay cười không còn nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc, lạnh lùng đúng chuẩn của một tên sát thủ.
Cô hết lăn sang bên này, lại lộn sang bên kia tránh đạn. Người bảo vệ ông ta toàn là sát thủ hạng cao, hạ được một tên mất sức cũng không ít. Đằng này lại có tới mười lăm tên, muốn hạ e rằng không hề đơn giản như cô nghĩ.
Pằng.
Bị tấn công bất ngờ, Thạch Thảo vội nghiêng mặt sang một bên, viên đạn sượt qua mặt cô. Cô nhíu mày, tên đáng ghét này từ khi nào vòng ra đằng sau cô vậy chứ?
-Xin lỗi, xin lỗi. Tại tôi nhặt được khẩu súng, tò mò nên bắn thử thôi chứ không có ý gì đâu.
Tên đó lúi húi cúi đầu xin lỗi Thạch Thảo, tay cầm súng vẫn còn hơi run run.
-Cậu thật là... tôi bảo cậu ngồi im đấy cơ mà.
Thạch Thảo bực mình, tí nữa mặt cô đã bị cậu ta hủy hoại rồi.
Việt Đức mím môi, chỉ chỉ:
-Bên đó... bọn chúng lấy mất xe rồi.
Cô nhìn sang, quả thực bên ấy đã bị bọn chúng chiếm giữ. Cũng may tên mọt sách này không đến nỗi ngu ngốc.
Thạch Thảo kéo Việt Đức chạy lui vào bụi cây phía sau, dặn dò:
-Ngồi ở đây, thấy bọn chúng đến thì chạy, không chạy được hẵng dùng súng. Tôi là tôi sợ cái tài bắn súng của cậu lắm rồi.
Thạch Thảo cười khổ, quay lại chỗ cũ xử lý mấy tên gần đấy.
Một viên đạn nữa lại sượt qua cánh tay cô, nhưng lần này không phải từ Việt Đức mà là từ một người khác. Viên đạn bay qua tay Thạch Thảo ghim trúng vào tim kẻ đối diện.
-Nhóc con, em đã quá tự tin khi đi một mình rồi đấy.
...
Phía cuối con đường phát ra một vài tia sáng nhỏ, rồi chúng lớn dần lên thành một vùng sáng, xen lẫn với đó là tiếng động cơ xe gầm rú vang vọng khắp con đường.
1... 2... 3... 4 chiếc xe phân khối lớn phóng thẳng về hướng thành phố. Theo sát đằng sau là 3 xe ôtô đen đắt giá. Đi sau cùng bảo vệ còn có một đoàn moto đen khác.
...
Thạch Thảo lấy trong cốp xe hai bộ đồ da màu đen, đưa cho Việt Đức một bộ rồi ra lệnh:
-Mặc vào đi.
Việt Đức không biết Thạch Thảo định làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn mặc vào. Dù sao ở cái nơi hẻo lánh này, gió thổi làm cậu lạnh sắp chết rồi.
Thạch Thảo nhìn vầng sáng đang dần tiến gần về phía mình nở nụ cười thích thú. Cô chụp mũ bảo hiểm lên đầu rồi leo lên sau xe kêu Việt Đức nổ máy.
-Đi thôi nào.
Việt Đức vừa chụp mũ lên đầu vừa hỏi lại cho kĩ:
-Rẽ lên hay rẽ xuống?
Thạch Thảo lại cười:
-Phóng thẳng, cắt ngang đường.
Việt Đức giật nảy:
-Bên kia làm gì có đường?
-Có, cứ sang bên ấy rồi thấy .
Việt Đức vẫn không tin lời Thạch Thảo cho lắm, cố gắng quan sát thật kỹ bên kia đường. Nhưng cậu chỉ thấy toàn lau là lau, hoàn toàn không có bất cứ một con đường nào cả.
-Cậu lừa tôi, làm gì có đường.
Thạch Thảo chán nản, đoàn xe sắp đến mà cậu ta còn ở đây lằng nhằng nữa:
-Đi rồi thành đường, có sao đâu.
Không đợi Việt Đức lên tiếng, Thạch Thảo vươn tay lên trước nhấn nút khởi động xe. Việt Đức cũng rất biết phối hợp, nhanh chóng vặn ga cắt ngang trước mặt đoàn xe.
Pằng... pằng... pằng... pằng.
Bốn tiếng súng liên tiếp vang lên.
Bị tấn công bất ngờ, đoàn người kia không kịp tránh. Bốn người lái xe phân khối lớn đi trước đều bị trúng đạn, chết ngay tại chỗ. Chiếc xe mất lái, đổ xuống đường tạo lên tiếng động lớn. Ba xe ôtô phía sau do đi sát nhau nên không kịp dừng, đâm thẳng về phía trước. Cũng may tốc độ xe không cao nên chỉ va chạm nhẹ, không gây ra vụ nổ.
-Có người ám sát, mau đuổi theo.
Đoàn xe moto đen đi cuối bắt đầu chia làm đôi, một nửa tiến lên vây quanh ôtô bảo vệ, còn một nửa nhanh chóng phi xuống cánh đồng lau đuổi theo kẻ vừa nổ súng.
-Trò chơi bắt đầu rồi.
Thạch Thảo mấp máy môi nói nhỏ, ngón tay gẩy nhẹ nút đỏ trên đầu xe, phía trước nhanh chóng trở thành màu đen vốn có.
Việt Đức giật mình lắc nhẹ tay lái, tốc độ xe cũng bị giảm đi đôi chút. Cậu hoảng hốt:
-Đồ quỷ, sao cậu lại tắt đèn xe?
Thạch Thảo gõ nhẹ lên mũ bảo hiểm của cậu, mắng yêu:
-Đồ dở, bật đèn để bọn chúng phát hiện à.
Việt Đức tức tối, gầm nhẹ:
-Đồ khùng, tôi bị cận mà. Tắt đèn sao tôi nhìn thấy.
-Đồ... hả? Cậu bị cận sao không nói?
Lần này đến lượt Thạch Thảo giật mình, vội vòng hai tay ôm chặt cứng eo cậu. Thảm rồi, cô đã giao mạng sống của mình cho một tên cận sao? Nhỡ cậu không nhìn thấy đường mà quật cô ngã xuống đây thì xong, bọn người hung tợn kia sẽ tóm được hai người, và rồi hai người sẽ chết rất khó coi. Ôi trời ơi.
-Cậu có hỏi đâu mà tôi nói.
Việt Đức lầm bầm trong miệng, nhưng rồi lại trấn an cô:
-Yên tâm đi. Tôi sẽ không để cậu ngã xuống đây đâu.
Việt Đức tăng tốc độ, xe cứ thế chạy thẳng về phía trước, tách bông lau ra hai bên làm đường đi. Nhưng đường xe chạy lúc này chẳng khác gì một chú ngựa bị kiến cắn, cứ lên rồi lại xuống, hết vẹo sang bên trái lại tới bên phải làm Thạch Thảo ngồi sau cũng hết hồn.
Xung quanh, tiếng động cơ xe vang lên mỗi lúc một gần. Tiếng bông lau bị bánh xe cán nát kêu rào rào, từng đám một nằm gục xuống nền đất. Tiếng súng bắn bừa vang lên như một bản nhạc đòi mạng đánh sợ. Sẽ không ngoa nếu như nói, hai người bọn họ đang đi giữa vùng đất của THẦN CHẾT , chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng đủ khiến họ mất mạng.
-Cũng may bông lau ở đây vừa dày vừa cao, nếu không tôi bị cậu hại chết rồi.
Việt Đức cằn nhằn, cố giữ cho tay lái thật chắc để không bị đám lau kia cản lại.
-Được rồi, là tại tôi. Qua cánh đồng lau này có một con đường đất nhỏ, đến đấy tôi sẽ đổi lái với cậu.
Thạch Thảo thở dài, biết điều tự nhận lỗi về mình.
Pằng.
Một viên đạn bay sượt qua người Thạch Thảo. Việt Đức thấy vậy liền tăng tốc hết cỡ, nhanh chóng vượt ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cánh đồng, cậu lại thấy một đám người áo đen khác, tay cầm súng đang chĩa thẳng vào chỗ cậu vừa phi ra. Đừng nói cậu vừa chui đầu vào rọ đấy nha?
Thạch Thảo cũng thấy bất ngờ nhưng sau đó lại nở nụ cười khi nhận ra, tên tóc vàng đứng đầu chính là người quen của mình. Cô vỗ vai Việt Đức trấn an:
-Không sao đâu, đây là bạn tôi. Dừng xe đi.
Việt Đức gật đầu, phóng xe tới gần tên tóc vàng rồi tắt máy. Như chỉ chờ có vậy, cô gái ngồi sau xe lập tức phi xuống, ôm tên đó chào hỏi thắm thiết. Mặc kệ đằng sau khuôn mặt Việt Đức đang khó coi đến mức nào.
-Ôi baby, sao tự dưng cậu lại trở về thế này? Còn tên kia đâu?
Cậu bạn "baby" phì cười, gỡ tay Thạch Thảo ra khỏi người mình rồi trả lời:
-Bọn tớ bị Boss gọi về sáng nay. Tớ ra đây giúp cậu một tay còn Vĩ Nam ở nhà với Boss rồi.
-Nếu thế thì ở đây giao lại cho cậu, Minh Quý. Bọn tớ đi trước giải quyết nốt mấy việc còn lại.
Thạch Thảo tạm biệt Minh Quý. Đi lại gần Việt Đức giành tay lái:
-Cậu đang nghĩ cái gì đấy? Lui xuống đi nào, để tôi lai cho.
Việt Đức nhanh chóng thu lại khuôn mặt khó chịu, nhìn cô cười giả lả:
-Không có gì.
Hỏi cho có chứ Thạch Thảo cũng chẳng để tâm. Thứ cô quan tâm là mau chóng hoàn thành nhiệm vụ kia kìa.
Chờ Thạch Thảo đi khỏi, Minh Quý cho người chĩa súng vào cánh đồng, ung dung ra lệnh:
-Bắn.
Dứt lời, hàng loạt tiếng súng vang lên. Lấn áp hẳn tiếng súng bên trong.
...
Quay lại con đường cũ. Đám người kia đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại bốn chiếc xe vỡ nát, không thể chạy tiếp.
Thạch Thảo gõ nhẹ lên tay lái mấy cái. Việt Đức không rõ cô đang suy nghĩ chuyện gì nhưng cậu có thể nhận ra cô đang cười? Tại sao cô lại cười khi con mồi của mình đã chạy thoát?
Trong phút chốc, Thạch Thảo vặn ga hết cỡ, cô phóng như bay trên đường lớn. Chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đám người lúc nãy. Bọn họ vẫn giữ tốc độ chậm như lúc đầu, dường như họ không hề bị hoảng sợ bởi vụ tấn công vừa rồi thì phải.
Nhận ra có người đi phía sau. Mặc kệ là ai, đám người áo đen cũng lập tức quay lại bắn.
Bị tấn công nhưng thạch Thảo vẫn bình thản, đưa cây súng cho Việt Đức:
-Bắn đi.
Việt Đức ngơ ngác lắc lư khẩu súng:
-Ơ, nhưng tôi đâu biết dùng.
-Cậu...
Thạch Thảo nửa khóc nửa cười. Lái xe không xong, bắn súng cũng không biết, thế vậy thì cậu ta biết cái gì đây? Cô đã quá sai lầm khi mang theo tên mọt sách này.
Pằng.
Thạch Thảo nghiêng xe tránh viên đạn. Hết cách, cô đành phải tìm nơi an toàn đỗ lại.
Rẽ vào một ngôi nhà hoang gần đấy, Thạch Thảo tháo mũ bảo hiểm ra, giật lấy cây súng trên tay Việt Đức đầy bực dọc:
-Cậu ở yên đấy cho tôi.
-Ờ, rồi.
Việt Đức gật gật đầu, ngồi yên trên xe không dám động đậy.
Thạch Thảo lườm cậu một cái rồi đi lui ra bên ngoài. Bọn người kia vẫn còn đang hướng súng về phía này, một số tên còn quành đầu xe chạy ngược trở lại. Cô cẩn thận ngắm thật chuẩn rồi bóp cò. Liên tiếp ba tiếng súng vang lên, ba tên gần nhất đã bị cô hạ gục.
-Cao trào rồi đây.
Thạch Thảo xoay tròn khẩu súng, nhanh chân chạy sang bụi cây bên kia đường trước khi đoàn xe kịp dừng hẳn lại, chĩa súng bắn lia lịa về chỗ cô vừa nấp.
-Một lũ ngu ngốc.
Thạch Thảo cười khẩy. Lấy từ áo khoác ra một khẩu súng mới, bắn đáp trả. Khuôn mặt nhăn nhở hay cười không còn nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc, lạnh lùng đúng chuẩn của một tên sát thủ.
Cô hết lăn sang bên này, lại lộn sang bên kia tránh đạn. Người bảo vệ ông ta toàn là sát thủ hạng cao, hạ được một tên mất sức cũng không ít. Đằng này lại có tới mười lăm tên, muốn hạ e rằng không hề đơn giản như cô nghĩ.
Pằng.
Bị tấn công bất ngờ, Thạch Thảo vội nghiêng mặt sang một bên, viên đạn sượt qua mặt cô. Cô nhíu mày, tên đáng ghét này từ khi nào vòng ra đằng sau cô vậy chứ?
-Xin lỗi, xin lỗi. Tại tôi nhặt được khẩu súng, tò mò nên bắn thử thôi chứ không có ý gì đâu.
Tên đó lúi húi cúi đầu xin lỗi Thạch Thảo, tay cầm súng vẫn còn hơi run run.
-Cậu thật là... tôi bảo cậu ngồi im đấy cơ mà.
Thạch Thảo bực mình, tí nữa mặt cô đã bị cậu ta hủy hoại rồi.
Việt Đức mím môi, chỉ chỉ:
-Bên đó... bọn chúng lấy mất xe rồi.
Cô nhìn sang, quả thực bên ấy đã bị bọn chúng chiếm giữ. Cũng may tên mọt sách này không đến nỗi ngu ngốc.
Thạch Thảo kéo Việt Đức chạy lui vào bụi cây phía sau, dặn dò:
-Ngồi ở đây, thấy bọn chúng đến thì chạy, không chạy được hẵng dùng súng. Tôi là tôi sợ cái tài bắn súng của cậu lắm rồi.
Thạch Thảo cười khổ, quay lại chỗ cũ xử lý mấy tên gần đấy.
Một viên đạn nữa lại sượt qua cánh tay cô, nhưng lần này không phải từ Việt Đức mà là từ một người khác. Viên đạn bay qua tay Thạch Thảo ghim trúng vào tim kẻ đối diện.
-Nhóc con, em đã quá tự tin khi đi một mình rồi đấy.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.