Chương 9
Anh Đào
08/01/2017
Theo như kế hoạch, 8 giờ tối nay nó sẽ bay đến Congo. Trước khi đi nó có ghé qua thăm hắn, ngắm nhìn khuôn mặt tiều tụy kia mà trong lòng không khỏi xót xa, có chút gì đó không nỡ, nhưng đôi chân vẫn quyết định rời đi. Bởi nó muốn sắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo trước khi hắn tỉnh lại.
Còn 3 tiếng nữa máy bay mới cất cánh, nó tranh thủ nghỉ ngơi một lát, mấy ngày trước vì mải chăm sóc hắn mà giờ đây nó thiếu nghủ trầm trọng. Nếu không may để sức khỏe làm ảnh hưởng tới công việc thì thật đáng giận.
Đôi mắt búp bê từ từ khép lại, cơ thể cũng dần thả lỏng rồi chìm trong giấc ngủ. Có lẽ vì mệt mỏi quá mà nó ngủ rất say, không hề hay biết rằng cánh cửa phòng đang được một bàn tay khác mở ra.
Từ bên ngoài, một người con trai khoảng tầm 20 tuổi, cao mét 8 đang tiến lại gần nó, sắc mặt tuy có hơi nhợt nhạt nhưng vẫn chẳng thể nào che dấu được vẻ ngoài tuấn lãng cùng những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt.
Hắn ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nó, ánh mắt nhìn nó đầy yêu chiều, cẩn thận ngắm nhìn thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt kia rồi lại khẽ cười. Người con gái của hắn từ khi nào lại trở nên xinh đẹp thế kia? Nhưng rồi tim hắn chợi thắt lại khi nhận ra nó đã gầy đi rất nhiều, gò má trắng nõn mũm mĩm ngày nào nay đã sờ thấy cả xương, phía dưới mắt còn xuất hiện cả quầng thâm chứng tỏ nó đã không ngủ suốt mấy ngày nay. Một năm qua, nó vừa phải thay hắn quản lý tổ chức lại vừa phải chăm sóc hắn chắc hẳn cực khổ lắm. Nhìn nó thế này sao hắn nỡ để nó đi đây? Phải chăng, hắn nên đứng ra sắp xếp mọi thứ?
Hắn cười nhẹ, cúi xuống sát tai nó nói nhỏ:
"-Đừng sợ, có anh ở đây rồi."
Chẳng biết nó có nghe thấy hay không mà khóe môi lại nở nụ cười... nụ cười của sự hạnh phúc.
...
Nó giật mình tỉnh dậy, vội vàng chạy ra mở cửa đúng lúc gặp Any, nó không tự chủ được mà nắm lấy tay cô, hỏi vội:
-Huỳnh Khánh, anh ấy đâu? Anh ấy tỉnh lại rồi đúng không? Anh ấy đâu rồi?
Bị giữ lại bất ngờ khiến Any hoảng hốt, vội cúi đầu không giám nhìn thẳng vào ánh mắt nó. Any cố gắng lấy hết bình tĩnh để trả lời nhưng vẫn không dấu nổi sự sợ hãi, lời nói phát ra cũng trở nên ấp úng:
-Tiểu... tiểu thư à, cô đừng như vậy, chủ nhân vẫn còn đang hôn mê mà.
-Hôn mê? Không thể nào.
Nó không tin, buông Any rồi nhanh chóng chạy đến phòng hắn, trong lòng vẫn một mực phủ định lời Any. Nhưng chính sự vội vã đã khiến nó không chú ý đến thái độ khác thường của Any...
"Cạch"
Cánh cửa phòng mở ra trước mắt nó, phía bên trong kia, mọi thứ vẫn như cũ, người con trai ấy vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Nó hoang mang, men theo rìa cửa mà ngã xuống. Nó đã mong chờ biết bao nhiêu, hi vọng biết bao nhiêu, vậy mà cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng. Nó bật cười trong vô thức. Tại sao, tại sao giấc mơ kia lại chân thật đến thế, để rồi cho nó hi vọng rồi lại cướp đi. Bộ vui lắm hay sao?
Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, nó cũng chẳng nhớ đây là lần thứ bao nhiêu nó khóc vì thất vọng nữa.
~S2~S2~S2~
Nó đứng giữa sân bay, người qua kẻ lại tấp tấp nập nhưng sao nó vẫn thấy bản thân thật cô đơn, lẻ loi. Dẫu biết sẽ chẳng có đâu, vậy mà ánh mắt cà phê vẫn vô thức tìm kiếm, kết quả thu lại cũng vẫn chỉ là nỗi thất vọng.
Thạch Thảo đứng bên cạnh, tuy không nói nhưng cô hiểu rất rõ nỗi đau trong ánh mắt kia. Cô lén lút liếc nhìn về phía góc khuất sau lưng nó, gườm gườm kẻ nào đó nhưng lại bị nó làm cho giật mình.
-Đến giờ rồi, chị đi đây. Ở nhà nhớ giải quyết cho xong những việc chị giao.
-Dạ, dạ.
Thạch Thảo gật đầu như giã tỏi, vẫy tay nhìn theo bóng dáng nó đi vào quầy soát vé, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. May mà không bị phát hiện.
Chờ cho nó đi khỏi, người con trai đứng trong góc khuất mới đi lại đứng gần Thạch Thảo, theo sau là 2 người cận vệ. Hắn khẽ thở dài nhìn người bên trong đầy nuối tiếc. Thấy vậy, cái tính hay chọc khoáy người khác trong lòng Thạch Thảo lại dâng lên, không nhịn được mà châm chọc vài câu:
-Haizz, nhớ người ta muốn chết mà còn bày đặt bất ngờ, xuất hiện luôn đi lại còn. Để chị ấy một mình ôm đau khổ thế không hay đâu. Nếu chị ấy biết được, đảm bảo sẽ bo xì Boss cho coi.
Hắn nhăn mày nhìn cô nhỏ to gan lớn mật đứng bên cạnh, có chút buồn cười:
-Cô ấy không trẻ con như nhóc. Một năm không gặp, mật nhóc lớn hơn hay tại gan nhóc to hơn đây?
Thạch Thảo rùng mình, cô nhất thời quên mất đây là Huỳnh Khánh-là Boss đại nhân, Boss cao cao tại thượng chứ không phải là mấy hạng tiểu nhân hay bị cô ức hiếp, không giám phản kháng, đây không phải là người mà cô có thể nói ra những lời đó, lớ xớ làm phật ý hắn là chết như chơi.
-Ấy, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Boss đừng để ý làm gì, Boss mới tỉnh lại nên về nghỉ ngơi thì hơn.
-Tôi biết nên làm gì.
Hắn ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, nơi máy bay đang khuất dần sau đám mây, miệng mấp máy:
"-Yên tâm, có anh phía sau em."
~S2~S2~S2~
Còn 3 tiếng nữa máy bay mới cất cánh, nó tranh thủ nghỉ ngơi một lát, mấy ngày trước vì mải chăm sóc hắn mà giờ đây nó thiếu nghủ trầm trọng. Nếu không may để sức khỏe làm ảnh hưởng tới công việc thì thật đáng giận.
Đôi mắt búp bê từ từ khép lại, cơ thể cũng dần thả lỏng rồi chìm trong giấc ngủ. Có lẽ vì mệt mỏi quá mà nó ngủ rất say, không hề hay biết rằng cánh cửa phòng đang được một bàn tay khác mở ra.
Từ bên ngoài, một người con trai khoảng tầm 20 tuổi, cao mét 8 đang tiến lại gần nó, sắc mặt tuy có hơi nhợt nhạt nhưng vẫn chẳng thể nào che dấu được vẻ ngoài tuấn lãng cùng những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt.
Hắn ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nó, ánh mắt nhìn nó đầy yêu chiều, cẩn thận ngắm nhìn thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt kia rồi lại khẽ cười. Người con gái của hắn từ khi nào lại trở nên xinh đẹp thế kia? Nhưng rồi tim hắn chợi thắt lại khi nhận ra nó đã gầy đi rất nhiều, gò má trắng nõn mũm mĩm ngày nào nay đã sờ thấy cả xương, phía dưới mắt còn xuất hiện cả quầng thâm chứng tỏ nó đã không ngủ suốt mấy ngày nay. Một năm qua, nó vừa phải thay hắn quản lý tổ chức lại vừa phải chăm sóc hắn chắc hẳn cực khổ lắm. Nhìn nó thế này sao hắn nỡ để nó đi đây? Phải chăng, hắn nên đứng ra sắp xếp mọi thứ?
Hắn cười nhẹ, cúi xuống sát tai nó nói nhỏ:
"-Đừng sợ, có anh ở đây rồi."
Chẳng biết nó có nghe thấy hay không mà khóe môi lại nở nụ cười... nụ cười của sự hạnh phúc.
...
Nó giật mình tỉnh dậy, vội vàng chạy ra mở cửa đúng lúc gặp Any, nó không tự chủ được mà nắm lấy tay cô, hỏi vội:
-Huỳnh Khánh, anh ấy đâu? Anh ấy tỉnh lại rồi đúng không? Anh ấy đâu rồi?
Bị giữ lại bất ngờ khiến Any hoảng hốt, vội cúi đầu không giám nhìn thẳng vào ánh mắt nó. Any cố gắng lấy hết bình tĩnh để trả lời nhưng vẫn không dấu nổi sự sợ hãi, lời nói phát ra cũng trở nên ấp úng:
-Tiểu... tiểu thư à, cô đừng như vậy, chủ nhân vẫn còn đang hôn mê mà.
-Hôn mê? Không thể nào.
Nó không tin, buông Any rồi nhanh chóng chạy đến phòng hắn, trong lòng vẫn một mực phủ định lời Any. Nhưng chính sự vội vã đã khiến nó không chú ý đến thái độ khác thường của Any...
"Cạch"
Cánh cửa phòng mở ra trước mắt nó, phía bên trong kia, mọi thứ vẫn như cũ, người con trai ấy vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Nó hoang mang, men theo rìa cửa mà ngã xuống. Nó đã mong chờ biết bao nhiêu, hi vọng biết bao nhiêu, vậy mà cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng. Nó bật cười trong vô thức. Tại sao, tại sao giấc mơ kia lại chân thật đến thế, để rồi cho nó hi vọng rồi lại cướp đi. Bộ vui lắm hay sao?
Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, nó cũng chẳng nhớ đây là lần thứ bao nhiêu nó khóc vì thất vọng nữa.
~S2~S2~S2~
Nó đứng giữa sân bay, người qua kẻ lại tấp tấp nập nhưng sao nó vẫn thấy bản thân thật cô đơn, lẻ loi. Dẫu biết sẽ chẳng có đâu, vậy mà ánh mắt cà phê vẫn vô thức tìm kiếm, kết quả thu lại cũng vẫn chỉ là nỗi thất vọng.
Thạch Thảo đứng bên cạnh, tuy không nói nhưng cô hiểu rất rõ nỗi đau trong ánh mắt kia. Cô lén lút liếc nhìn về phía góc khuất sau lưng nó, gườm gườm kẻ nào đó nhưng lại bị nó làm cho giật mình.
-Đến giờ rồi, chị đi đây. Ở nhà nhớ giải quyết cho xong những việc chị giao.
-Dạ, dạ.
Thạch Thảo gật đầu như giã tỏi, vẫy tay nhìn theo bóng dáng nó đi vào quầy soát vé, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. May mà không bị phát hiện.
Chờ cho nó đi khỏi, người con trai đứng trong góc khuất mới đi lại đứng gần Thạch Thảo, theo sau là 2 người cận vệ. Hắn khẽ thở dài nhìn người bên trong đầy nuối tiếc. Thấy vậy, cái tính hay chọc khoáy người khác trong lòng Thạch Thảo lại dâng lên, không nhịn được mà châm chọc vài câu:
-Haizz, nhớ người ta muốn chết mà còn bày đặt bất ngờ, xuất hiện luôn đi lại còn. Để chị ấy một mình ôm đau khổ thế không hay đâu. Nếu chị ấy biết được, đảm bảo sẽ bo xì Boss cho coi.
Hắn nhăn mày nhìn cô nhỏ to gan lớn mật đứng bên cạnh, có chút buồn cười:
-Cô ấy không trẻ con như nhóc. Một năm không gặp, mật nhóc lớn hơn hay tại gan nhóc to hơn đây?
Thạch Thảo rùng mình, cô nhất thời quên mất đây là Huỳnh Khánh-là Boss đại nhân, Boss cao cao tại thượng chứ không phải là mấy hạng tiểu nhân hay bị cô ức hiếp, không giám phản kháng, đây không phải là người mà cô có thể nói ra những lời đó, lớ xớ làm phật ý hắn là chết như chơi.
-Ấy, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Boss đừng để ý làm gì, Boss mới tỉnh lại nên về nghỉ ngơi thì hơn.
-Tôi biết nên làm gì.
Hắn ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, nơi máy bay đang khuất dần sau đám mây, miệng mấp máy:
"-Yên tâm, có anh phía sau em."
~S2~S2~S2~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.