Chương 21: Khoảng Lặng
Anh Đào
15/01/2017
Nhìn cảnh tượng tang hoang đổ nát trước mặt khiến Ponyo không khỏi đau
lòng, từ đôi mắt tinh anh trào dâng hai hàng nước mắt khi thấy cảnh
người vợ thất thần ngồi bẹp trên nền đá lạnh, ôm... xác con trai khóc
không thành tiếng, xung quanh họ là máu... máu loang lổ khắp mọi nơi.
Mới hôm qua thôi, mọi thứ vẫn yên bình biết bao, gia đình ba người đang hạnh phúc biết nhường nào. Vậy mà chỉ sau một đêm, bức tranh hạnh phúc ấy đã bị một kẻ dã tâm xé rách toạc. Anh mất đi bao nhiêu người bạn thân thiết, mất đi... đứa con trai anh hết mực yêu thương. Còn vợ anh, biến thành một kẻ sống mà như đã chết, khuôn mặt xanh xao tiều tụy, không lúc nào ngừng rơi lệ. Cả người nhuốm đầy máu tươi của người con trai xấu số.
Vòng tay ôm lấy vợ mà lòng Ponyo không ngừng đau nhói, cảm giác giống như đang có hàng nghìn mũi tên đâm vào nơi trái tim. Chỉ vì một lô hàng mà khiến gia đình anh trở thành thế này, liệu có đáng?
- Anh... anh à. Con mình chết thảm lắm! trả... thù, phải... trả thù cho nó... con trai...
Giọng nói nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt lịm, vì kiệt sức nên cô gục vào ngực chồng. Ponyo đau xót ôm chặt vợ và đứa con bé bỏng, trong ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn tột cùng. Trả thù. Đúng rồi, anh phải trả thù. Hoắc Lượng, và cả King...
_. _. _. _
Nó khẽ thở dài, đôi mắt đượm buồn nhìn vào khoảng không vô định, tâm trí chìm vào trong những suy nghĩ miên man. Nó vừa biết chuyện Joseph bị King càng quét chỉ trong một đêm, và cả chuyện... con của họ trở thành nạn nhân vô tội. Tự dưng nó cảm thấy mình cũng có lỗi trong chuyện này, nếu không phải nó nhất quyết muốn giành lấy lô hàng kia thì đã không dẫn đến kết cục bi thảm thế này. Là do nó.
"Meooo"
Con mèo đen từ đâu chạy đến bổ nhào lên người con gái xinh đẹp đang đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ. Kêu những tiếng " meo meo" nũng nịu. Cũng may nó phản xạ nhanh, đưa tay ôm gọn lấy cục thịt bông vào lòng, thần trí lên mây giờ cũng chịu quay trở về.
Vuốt nhẹ bộ lông óng mượt của vật cưng, nó chợt nhíu mày khó hiểu. Sao con mèo lại ở đây vào giờ này, đáng ra phải nằm trong phòng ngủ lâu rồi mới đúng chứ?
- Là anh thả Baby ra đấy, từ nay cũng đừng nhốt nó nữa.
Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai nó, rồi một vòng tay ôm gọn lấy thân thể mảnh mai kéo tựa vào trong lồng ngực mình. Mùi hương bạc hà nhanh chóng hòa vào không khí, bao chùm lấy không gian lãng mạn nơi đây.
- Dạ.
Nó khẽ cười, ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực hắn hít hà mùi hương quá đỗi thân quen, nó giống như một loại thuốc phiện khiến người ta ngây ngất không thể nào cưỡng lại được.
Con mèo biết điều nằm im thin thít trong tay nó, giương đôi mắt đen nhìn chủ nhân thích thú, trong mắt ánh lên tia long lanh như đang cười. Phải chăng, con mèo đang vui mừng vì chủ nhân của mình đã tìm được hạnh phúc?
- Anh à, em... sợ mình sẽ lại giống ông ta.
Nó chợt thở dài, ánh mắt đượm buồn cúi xuống nhìn vật cưng. Con mèo không hiểu tại sao chủ nhân lại thay đổi cảm xúc nhanh đến vậy, vừa vui xong lại buồn được ngay, cái mặt cứ nghệch ra, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn nó khó hiểu.
Hơn ai hết, hắn biết rất rõ trong cái đầu nhỏ nhắn kia đang suy nghĩ chuyện gì. Nó, lại nhớ về quá khứ. Đặt một nụ hôn lên mái tóc đỏ mềm mại, hắn cười nhẹ trấn an cô gái ngốc nghếch trong lòng:
- Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, em là em, sẽ không bao giờ có chuyện em giống ông ta.
- Nhưng... họ cũng là vì em.
Nó bật khóc, trong lòng day dứt không yên. Vì muốn trả thù, nó tìm đủ mọi cách chặt đứt đường phát triển của King, để rồi lại vô tình mang đến họa sát thân cho một tổ chức không liên quan. Cũng giống như năm xưa, Hoắc Lượng vì mục đích thâu tóm băng hội mà hại chết gia đình nó. Tuy cách làm khác nhau nhưng cả hai cũng đều vì lợi ích của riêng bản thân mình mà thôi.
- Ngu ngốc. Họ không phải do em hại, muốn trách thì phải trách ông ta ra tay quá độc ác. Việc em cần làm lúc này là suy nghĩ thật kỹ bước đi tiếp theo cho kế hoạch kìa.
Đôi lông mày rậm nhíu lại với nhau, nhìn người trong lòng đầy bực dọc. Từ khi nào nó trở nên yếu đuối như thế này rồi chứ, bộ óc thông minh ngày thường không đủ để giúp nó phân biệt được đâu mới là kẻ thực sự có tội hay sao?
- Nhưng, em...
- Không nhưng nhị gì nữa. Anh đã cho người sang Congo giúp họ gầy dựng lại Joseph rồi. Coi như đây là món quà chuộc lỗi cho em vậy...
Thực sự mà nói, hắn không muốn nghe những lời tự trách kia nữa. Hắn không muốn nó cảm thấy bản thân mình là người có tội, hắn sẽ giúp nó... bằng tất cả những gì có thể.
- Cảm ơn anh... nhiều lắm!
Tuy ông trời đã lấy đi niềm hạnh phúc gia đình của nó, nhưng ông lại mang đến cho nó một thiên thần với đôi cánh ác quỷ, rất tuyệt vời!
_. _. _. _
Mới hôm qua thôi, mọi thứ vẫn yên bình biết bao, gia đình ba người đang hạnh phúc biết nhường nào. Vậy mà chỉ sau một đêm, bức tranh hạnh phúc ấy đã bị một kẻ dã tâm xé rách toạc. Anh mất đi bao nhiêu người bạn thân thiết, mất đi... đứa con trai anh hết mực yêu thương. Còn vợ anh, biến thành một kẻ sống mà như đã chết, khuôn mặt xanh xao tiều tụy, không lúc nào ngừng rơi lệ. Cả người nhuốm đầy máu tươi của người con trai xấu số.
Vòng tay ôm lấy vợ mà lòng Ponyo không ngừng đau nhói, cảm giác giống như đang có hàng nghìn mũi tên đâm vào nơi trái tim. Chỉ vì một lô hàng mà khiến gia đình anh trở thành thế này, liệu có đáng?
- Anh... anh à. Con mình chết thảm lắm! trả... thù, phải... trả thù cho nó... con trai...
Giọng nói nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt lịm, vì kiệt sức nên cô gục vào ngực chồng. Ponyo đau xót ôm chặt vợ và đứa con bé bỏng, trong ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn tột cùng. Trả thù. Đúng rồi, anh phải trả thù. Hoắc Lượng, và cả King...
_. _. _. _
Nó khẽ thở dài, đôi mắt đượm buồn nhìn vào khoảng không vô định, tâm trí chìm vào trong những suy nghĩ miên man. Nó vừa biết chuyện Joseph bị King càng quét chỉ trong một đêm, và cả chuyện... con của họ trở thành nạn nhân vô tội. Tự dưng nó cảm thấy mình cũng có lỗi trong chuyện này, nếu không phải nó nhất quyết muốn giành lấy lô hàng kia thì đã không dẫn đến kết cục bi thảm thế này. Là do nó.
"Meooo"
Con mèo đen từ đâu chạy đến bổ nhào lên người con gái xinh đẹp đang đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ. Kêu những tiếng " meo meo" nũng nịu. Cũng may nó phản xạ nhanh, đưa tay ôm gọn lấy cục thịt bông vào lòng, thần trí lên mây giờ cũng chịu quay trở về.
Vuốt nhẹ bộ lông óng mượt của vật cưng, nó chợt nhíu mày khó hiểu. Sao con mèo lại ở đây vào giờ này, đáng ra phải nằm trong phòng ngủ lâu rồi mới đúng chứ?
- Là anh thả Baby ra đấy, từ nay cũng đừng nhốt nó nữa.
Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai nó, rồi một vòng tay ôm gọn lấy thân thể mảnh mai kéo tựa vào trong lồng ngực mình. Mùi hương bạc hà nhanh chóng hòa vào không khí, bao chùm lấy không gian lãng mạn nơi đây.
- Dạ.
Nó khẽ cười, ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực hắn hít hà mùi hương quá đỗi thân quen, nó giống như một loại thuốc phiện khiến người ta ngây ngất không thể nào cưỡng lại được.
Con mèo biết điều nằm im thin thít trong tay nó, giương đôi mắt đen nhìn chủ nhân thích thú, trong mắt ánh lên tia long lanh như đang cười. Phải chăng, con mèo đang vui mừng vì chủ nhân của mình đã tìm được hạnh phúc?
- Anh à, em... sợ mình sẽ lại giống ông ta.
Nó chợt thở dài, ánh mắt đượm buồn cúi xuống nhìn vật cưng. Con mèo không hiểu tại sao chủ nhân lại thay đổi cảm xúc nhanh đến vậy, vừa vui xong lại buồn được ngay, cái mặt cứ nghệch ra, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn nó khó hiểu.
Hơn ai hết, hắn biết rất rõ trong cái đầu nhỏ nhắn kia đang suy nghĩ chuyện gì. Nó, lại nhớ về quá khứ. Đặt một nụ hôn lên mái tóc đỏ mềm mại, hắn cười nhẹ trấn an cô gái ngốc nghếch trong lòng:
- Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, em là em, sẽ không bao giờ có chuyện em giống ông ta.
- Nhưng... họ cũng là vì em.
Nó bật khóc, trong lòng day dứt không yên. Vì muốn trả thù, nó tìm đủ mọi cách chặt đứt đường phát triển của King, để rồi lại vô tình mang đến họa sát thân cho một tổ chức không liên quan. Cũng giống như năm xưa, Hoắc Lượng vì mục đích thâu tóm băng hội mà hại chết gia đình nó. Tuy cách làm khác nhau nhưng cả hai cũng đều vì lợi ích của riêng bản thân mình mà thôi.
- Ngu ngốc. Họ không phải do em hại, muốn trách thì phải trách ông ta ra tay quá độc ác. Việc em cần làm lúc này là suy nghĩ thật kỹ bước đi tiếp theo cho kế hoạch kìa.
Đôi lông mày rậm nhíu lại với nhau, nhìn người trong lòng đầy bực dọc. Từ khi nào nó trở nên yếu đuối như thế này rồi chứ, bộ óc thông minh ngày thường không đủ để giúp nó phân biệt được đâu mới là kẻ thực sự có tội hay sao?
- Nhưng, em...
- Không nhưng nhị gì nữa. Anh đã cho người sang Congo giúp họ gầy dựng lại Joseph rồi. Coi như đây là món quà chuộc lỗi cho em vậy...
Thực sự mà nói, hắn không muốn nghe những lời tự trách kia nữa. Hắn không muốn nó cảm thấy bản thân mình là người có tội, hắn sẽ giúp nó... bằng tất cả những gì có thể.
- Cảm ơn anh... nhiều lắm!
Tuy ông trời đã lấy đi niềm hạnh phúc gia đình của nó, nhưng ông lại mang đến cho nó một thiên thần với đôi cánh ác quỷ, rất tuyệt vời!
_. _. _. _
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.