Chương 70
Mạc Tiểu Hồi
01/06/2021
Thanh Hiện thật vất vả mới nhịn cười, cố sức châm chước từ ngữ
"Ý của anh là, anh không biết Á Tùy vì sao lại tức giận?"
Tử Tiêu ngẩn người "Nếu như là bởi vì sự kiện cùng Hoàng Nghiêu hợp tác kia, tôi có giải thích qua. Còn về phần mảnh linh hồn năm xưa, đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, tôi không cho rằng cậu ấy sẽ vì vậy mà sinh khí"
Trên thực tế, thì hắn đã nghĩ rất kỹ từ ngữ để giải thích
Thanh Hiện bật cười "Xem ra, Á Tùy tức giận cũng không phải là không có đạo lý"
Lông mày Tử Tiêu nhướng lên, hiển nhiên trong vòng luẩn quẩn này thoát không được. Thanh Hiện trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng cũng yên lặng xoay người rời đi
Cũng không phải là hắn không muốn đâm thủng tầng giấy kia, thực ra, bất kể là ai trong nhà cổ, đều hi vọng Tử Tiêu sẽ sớm tìm được người có thể ở bên cạnh hắn vĩnh viễn. Tử Tiêu quá mức tịnh mịch, qua nhiều năm như vậy, hắn cho bọn họ đều là bóng lưng cô độc. Bọn họ thậm chí còn nghĩ rằng, có lẽ đến khi tan biến vẫn mãi chỉ thấy bóng lưng cô độc ấy mà thôi
Nhưng rồi Mộc Á Tùy xuất hiện. Có lẽ là thời điểm xuất hiện của cậu ấy quá tốt, hoặc giả như là có nguyên nhân nào khác, Tử Tiêu cùng Mộc Á Tùy, hai người kể từ khi quen biết đến khi yêu nhau đều luôn thuận buồm xuôi gió. Hai người đều không nhận ra rằng, ở mặt tính cách của nhau có vấn đề
Từ trước đến nay, Tử Tiêu luôn luôn bá đạo, linh lực cường đại, cho nên quen làm theo ý mình. Mà tính cách của Mộc Á Tùy thì quá mức ôn hòa. Hai người khi ở chung, đều là Mộc Á Tùy nhượng bộ Tử Tiêu. Nhưng mà loại nhượng bộ này cũng sẽ không giải quyết được vấn đề gì, mà chuyện lần này, đã làm cho Mộc Á Tùy bạo phát đến cực hạn. Mà điểm mấu chốt chỉ có một, Tử Tiêu cũng không bao giờ nghĩ là cách làm của hắn là sai
Thanh Hiện quay đầu nhìn bóng lưng của Tử Tiêu. Chỉ hi vọng hắn sớm suy nghĩ mọi chuyện một cách cẩn thận, bằng không lần náo loạn này của Mộc Á Tùy cũng sẽ thành công dã tràng
"Chúng ta là không phải đã quên chuyện gì rồi đi?" Nhìn mọi người đùa giỡn trong sân, một bên thì cắt dưa hấu, một bên thì phân tích tình thế. Bạch Diễn cảm thấy có gì lóe lên trên đầu, nhưng mà vị ngon nhẹ nhàng khoan khoái của dưa hấu rất nhanh đoạt toàn bộ chú ý của cậu
Vì vậy, người nào đó bị bỏ quên đang rất bi thảm ngồi bên trong cục cảnh sát, vắt hết trí óc tìm bạn bè có học luật
"Cậu không cần khẩn trương như vậy" Giản Hoa đem sandwich cùng cà phê nóng đưa cho cậu "Ăn trước rồi tính sau"
Bụng của Mộc Á Tùy cũng rất hợp thời réo lên, cậu cảm kích nhận lấy, từng ngụm từng ngụm nhét vào trong miệng. Đúng là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.... không thể tưởng tượng nổi, khi cậu đang gặp khó khăn đến đường cùng, người ra tay giúp đỡ cậu lại là một người chẳng có mấy giao tình – Giản Hoa
Càng nghĩ càng thương tâm, Mộc Á Tùy cảm thấy sandwich trong miệng đều trở nên khô sáp khó ăn
Giản Hoa an ủi "Đừng nghĩ quá nhiều. Sau khi ăn xong, cậu hãy đem chuyện đêm nay suy nghĩ kỹ lại một lần, nhìn xem có những manh mối khác hay không. Lâm Thần Cương vừa phái người đi phụ cận hỏi thăm, xem có thể hay không tìm được nhân chứng mục kích"
Lúc này trời đã hửng sáng, việc buôn bán của các tiểu thương cũng đã bắt đầu, hy vọng là sẽ tìm được một chút ít manh mối, dù chỉ là một chút động tĩnh nhỏ cũng đều tốt.
Giản Hoa an ủi rất có hiệu quả, Mộc Á Tùy sau khi gặm hết sandwich thì tinh thần cũng đã trở nên tỉnh táo. Mặc kệ nói thế nào, cậu không thể trông cậy vào người nào đó cứu mình được
Nghĩ như vậy, trong nội tâm cậu lại trở nên chua xót
"Ăn xong rồi? Vậy thì chúng ta phân tích vụ án một chút" Giản Hoa cao giọng cắt đứt vẻ u sầu của cậu. Mộc Á Tùy lau mặt một cái, suy nghĩ một hồi, sau đó đêm chi tiết tình hình lúc đó kể ra, tận lực không xem nhẹ bất cứ chi tiết nào
"Cậu không nhìn thấy mặt của hung thủ?"
Sau khi nghe Mộc Á Tùy kể lại, Giản Hoa hỏi lại cậu một vấn đề. Mộc Á Tùy lắc đầu, lúc cậu cho hắn một gạch, thì lập tức quan tâm tiểu nam hài nằm trên mặt đất
"Tiểu nam hài lúc đó phản ứng như thế nào?"
"Phản ứng gì?" Mộc Á Tùy bị câu hỏi của hắn làm cho sững sờ. Còn có thể phản ứng gì, chính là bị làm cho sợ đến ngơ ngác!
"Lúc đó, tôi thấy cậu ta sợ đến đứng còn không vững, lúc ấy tôi hảo tâm kéo cậu ta đứng dậy, ai, anh nói xem, rõ ràng có hảo tâm, mà lại không có hảo báo....."
"Cậu là nói lúc ấy hai người có tiếp xúc qua thân thể?" Giản Hoa ngồi thẳng người, Mộc Á Tùy bị ngữ khí nghiêm túc của hắn hỏi làm cho có chút căng thẳng, nhẹ gật đầu
"Có, có, lúc đó tôi như vậy chạm vào cậu ta...."
Mộc Á Tùy lấy tay khoát Giản Hoa từ bên hông đứng lên. Chân mày của Giản Hoa lập tức chau lại, đứng tách ra
"Tôi hiểu được...."
Cơ hồ là đồng thời Lâm Thần Cương vừa đẩy cửa bước vào
"Coi như là tiểu tử cậu may mắn, có một lão nhân đi ăn khuya chịu đứng ra làm chứng cho cậu, ít nhất có thể chứng minh lúc ấy ở hiện trường có người thứ ba"
Nhìn thấy Mộc Á Tùy trên mặt hiện lên tiếu dung, Lâm Thần Cương nhịn không được muốn đả kích cậu
"Đừng vui vẻ quá sớm, ông ấy chỉ là mơ hồ nhìn thấy ba người đánh nhau. Tuổi của ông ấy cũng đã lớn, độ tin cậy cũng sẽ không được cao...."
Giản Hoa chặn đứng lời hắn "Chúng ta đi tìm cục trưởng nói chuyện"
Giản Hoa đối với Mộc Á Tùy có phần hơi thiên vị, Lâm Thần Cương lập tức bất mãn
"Cậu có nắm chắc? Cái vụ án này, hay là cậu không cần tham dự, một mình tôi xử lý là tốt rồi"
Giản Hoa trầm ngâm nửa ngày mới nói "Tôi cho rằng, vụ án này, tiểu nam hài vừa rồi mới chính là hung thủ"
Nhìn thấy Lâm Thần Cương cùng Mộc Á Tùy đều vô cùng kinh ngạc, trừng lớn hai mắt, Giản Hoa liền giải thích
"Là thế này, khi bị xâm phạm, thì nạn nhân ít nhất cũng nên có một vài động tác phản kháng. Mà khi Mộc Á Tùy chạy tới cứu cậu ta, lúc ấy cậu ta cũng không có phản ứng gì quá lớn, điểm này vô cùng khả nghi"
"Khi tới cục cảnh sát, lại một mực khẳng định hung thủ là Mộc Á Tùy, điểm này lại không thể nào giải thích được. Nếu như nói là sợ đến choáng váng nhận lầm người, vậy thì lời khai của cậu ta lại vô cùng có trật tự rõ ràng"
Nhìn thấy bộ dạng suy ngẫm của Mộc Á Tùy cùng Lâm Thần Cương, Giản Hoa tiếp tục nói
"Đặt giả thiết tiểu nam hài này là hung thủ, thì hai điểm này liền được câu thông"
Nhìn thấy Mộc Á Tùy muốn nói lại thôi, Giản Hoa gật đầu
"Tôi biết suy nghĩ của cậu, bất quá cậu vì cái gì nhận định tiểu nam hài kia là người bị hại? Là vì tuổi của hắn?"
Vừa nghe hỏi như vậy, Mộc Á Tùy cũng cảm thấy có chút buồn cười. Lúc cậu vừa đến, thấy tiểu nam hài bị người khác kiềm chế, mà ở phía trên người hắn lại có thêm một người nam nhân cao lớn, quần áo cũng không ngay ngắn, làm cho cậu vô ý cho rằng.....
"Trên thực tế, tuy thoạt nhìn hắn như một thiếu niên, nhưng đã qua 18 tuổi. Tôi nghĩ, hắn đại khái nghĩ, nếu chuyện này đem đến cục cảnh sát, chắc chắn sẽ phải lập hồ sơ điều tra, như vậy liền không tránh khỏi việc phát hiện hắn không phải là người bị hại, lộ ra bộ mặt thật của hắn. Như vậy chẳng bằng đem Mộc Á Tùy đẩy ra, lại tạo áp lực để qua loa kết lại án. Nếu như hôm nay không phải là Mộc Á Tùy mà là một người khác, mà chúng ta cũng giống như cục trưởng nịnh nọt, nói không chừng sẽ thật sự làm như vậy"
Mộc Á Tùy im lặng, Lâm Thần Cương cau mày nhìn hắn
"Nhưng tất cả cũng đều là suy đoán của cậu, cậu cho rằng chỉ bằng những thứ này mà có thể định tội hắn?"
Giản Hoa nhún vai "Tôi đương nhiên biết rõ, cho nên phải nhờ vài người đi tìm người bị hại, cùng với theo cục trưởng tranh thủ kéo dài thêm thời gian. Còn có đứa trẻ kia, cũng phải phái người đi theo dõi sát sao, không được cho hắn xuất cảnh. Còn nữa, đã có nhiều án tử như vậy xảy ra, ta có thể biết, hung thủ nhất định là có bệnh chứng tâm lý, sẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ tiếp tục ra tay"
"Tôi hiểu rồi" Lâm Thần Cương gật đầu, lập tức chỉ sang Mộc Á Tùy "Hay là để cho hội nhà cổ làm đi, đừng cho người diệt khẩu"
"Tôi không quay về!" Mộc Á Tùy giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên. Lâm Thần Cương thần sắc bất thiện quét tới, Mộc Á Tùy cương mặt nghiêm túc giải thích "Tôi, tôi đã từ chức, cho nên.. cái kia...."
Lâm Thần Cương ngoáy ngoáy lỗ tai, một bộ dáng hoàn toàn không hề tin tưởng. Giản Hoa nghiên đầu suy nghĩ, nhưng lại không có hỏi nguyên do, nói tránh đi
"Vậy thì hiện tại cậu định ở chỗ nào?"
Mộc Á Tùy sờ lên túi áo trống rỗng, miễn cưỡng cười nói "Tôi.... ở khách sạn là được"
Giản Hoa thở dài, sau đó nói "Như vậy đi, cậu ở bên ngoài cũng không an toàn, giống như Thần Cương vừa nói, vạn nhất tên kia chó cùng rứt giậu thì nguy. Cậu vẫn nên cùng chúng tôi ở vài ngày, chờ vụ án này kết thúc thì sẽ quyết định đi đâu"
"Thật tốt quá!"
"Không được!"
Cơ hồ là đồng thời Mộc Á Tùy cũng Lâm Thần Cương kinh hô, bất quá một cái thì kinh hỉ một cái thì kinh hãi
"Tôi không ý, cậu ta...." Lâm Thần Cương vừa nói vừa chỉ vào chóp mũi của Mộc Á Tùy, sắc mặt gần như dữ tợn. Mộc Á Tùy rụt cổ không lên tiếng, rất có khí thế quyết tâm không nhượng bộ
Giản Hoa nhìn Lâm Thần Cương nổi giận cũng không hề cảm thấy áp lực
"Bằng không để cậu ấy đễn chỗ của tôi, tôi sẽ đi theo bảo vệ cậu ấy?"
Chỉ bằng một câu này thôi cũng đủ giết chết đại hán thân cao 7 thước nào đó
Mặc kệ nói như thế nào, Mộc Á Tùy cũng đã tìm được nơi để đi, không đến mức ngủ ngoài đường, tuy nhiên thoạt nhìn thì không được quá hoan nghênh. So với sự bình tĩnh của cậu, người trong nhà cổ rốt cuộc cũng nhớ đến cái người ngốc nào đó còn đang ở trong cục cảnh sát, vừa mới đến liền nghe ngay tin này
"Thì ra Á Tùy cùng Hoa ca chuẩn bị ở chung?"
Mộc Mộc: sao mà tui thấy có mùi hiểu lầm không hề nhẹ quanh đây ( ̄  ̄|||)
"Ý của anh là, anh không biết Á Tùy vì sao lại tức giận?"
Tử Tiêu ngẩn người "Nếu như là bởi vì sự kiện cùng Hoàng Nghiêu hợp tác kia, tôi có giải thích qua. Còn về phần mảnh linh hồn năm xưa, đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, tôi không cho rằng cậu ấy sẽ vì vậy mà sinh khí"
Trên thực tế, thì hắn đã nghĩ rất kỹ từ ngữ để giải thích
Thanh Hiện bật cười "Xem ra, Á Tùy tức giận cũng không phải là không có đạo lý"
Lông mày Tử Tiêu nhướng lên, hiển nhiên trong vòng luẩn quẩn này thoát không được. Thanh Hiện trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng cũng yên lặng xoay người rời đi
Cũng không phải là hắn không muốn đâm thủng tầng giấy kia, thực ra, bất kể là ai trong nhà cổ, đều hi vọng Tử Tiêu sẽ sớm tìm được người có thể ở bên cạnh hắn vĩnh viễn. Tử Tiêu quá mức tịnh mịch, qua nhiều năm như vậy, hắn cho bọn họ đều là bóng lưng cô độc. Bọn họ thậm chí còn nghĩ rằng, có lẽ đến khi tan biến vẫn mãi chỉ thấy bóng lưng cô độc ấy mà thôi
Nhưng rồi Mộc Á Tùy xuất hiện. Có lẽ là thời điểm xuất hiện của cậu ấy quá tốt, hoặc giả như là có nguyên nhân nào khác, Tử Tiêu cùng Mộc Á Tùy, hai người kể từ khi quen biết đến khi yêu nhau đều luôn thuận buồm xuôi gió. Hai người đều không nhận ra rằng, ở mặt tính cách của nhau có vấn đề
Từ trước đến nay, Tử Tiêu luôn luôn bá đạo, linh lực cường đại, cho nên quen làm theo ý mình. Mà tính cách của Mộc Á Tùy thì quá mức ôn hòa. Hai người khi ở chung, đều là Mộc Á Tùy nhượng bộ Tử Tiêu. Nhưng mà loại nhượng bộ này cũng sẽ không giải quyết được vấn đề gì, mà chuyện lần này, đã làm cho Mộc Á Tùy bạo phát đến cực hạn. Mà điểm mấu chốt chỉ có một, Tử Tiêu cũng không bao giờ nghĩ là cách làm của hắn là sai
Thanh Hiện quay đầu nhìn bóng lưng của Tử Tiêu. Chỉ hi vọng hắn sớm suy nghĩ mọi chuyện một cách cẩn thận, bằng không lần náo loạn này của Mộc Á Tùy cũng sẽ thành công dã tràng
"Chúng ta là không phải đã quên chuyện gì rồi đi?" Nhìn mọi người đùa giỡn trong sân, một bên thì cắt dưa hấu, một bên thì phân tích tình thế. Bạch Diễn cảm thấy có gì lóe lên trên đầu, nhưng mà vị ngon nhẹ nhàng khoan khoái của dưa hấu rất nhanh đoạt toàn bộ chú ý của cậu
Vì vậy, người nào đó bị bỏ quên đang rất bi thảm ngồi bên trong cục cảnh sát, vắt hết trí óc tìm bạn bè có học luật
"Cậu không cần khẩn trương như vậy" Giản Hoa đem sandwich cùng cà phê nóng đưa cho cậu "Ăn trước rồi tính sau"
Bụng của Mộc Á Tùy cũng rất hợp thời réo lên, cậu cảm kích nhận lấy, từng ngụm từng ngụm nhét vào trong miệng. Đúng là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.... không thể tưởng tượng nổi, khi cậu đang gặp khó khăn đến đường cùng, người ra tay giúp đỡ cậu lại là một người chẳng có mấy giao tình – Giản Hoa
Càng nghĩ càng thương tâm, Mộc Á Tùy cảm thấy sandwich trong miệng đều trở nên khô sáp khó ăn
Giản Hoa an ủi "Đừng nghĩ quá nhiều. Sau khi ăn xong, cậu hãy đem chuyện đêm nay suy nghĩ kỹ lại một lần, nhìn xem có những manh mối khác hay không. Lâm Thần Cương vừa phái người đi phụ cận hỏi thăm, xem có thể hay không tìm được nhân chứng mục kích"
Lúc này trời đã hửng sáng, việc buôn bán của các tiểu thương cũng đã bắt đầu, hy vọng là sẽ tìm được một chút ít manh mối, dù chỉ là một chút động tĩnh nhỏ cũng đều tốt.
Giản Hoa an ủi rất có hiệu quả, Mộc Á Tùy sau khi gặm hết sandwich thì tinh thần cũng đã trở nên tỉnh táo. Mặc kệ nói thế nào, cậu không thể trông cậy vào người nào đó cứu mình được
Nghĩ như vậy, trong nội tâm cậu lại trở nên chua xót
"Ăn xong rồi? Vậy thì chúng ta phân tích vụ án một chút" Giản Hoa cao giọng cắt đứt vẻ u sầu của cậu. Mộc Á Tùy lau mặt một cái, suy nghĩ một hồi, sau đó đêm chi tiết tình hình lúc đó kể ra, tận lực không xem nhẹ bất cứ chi tiết nào
"Cậu không nhìn thấy mặt của hung thủ?"
Sau khi nghe Mộc Á Tùy kể lại, Giản Hoa hỏi lại cậu một vấn đề. Mộc Á Tùy lắc đầu, lúc cậu cho hắn một gạch, thì lập tức quan tâm tiểu nam hài nằm trên mặt đất
"Tiểu nam hài lúc đó phản ứng như thế nào?"
"Phản ứng gì?" Mộc Á Tùy bị câu hỏi của hắn làm cho sững sờ. Còn có thể phản ứng gì, chính là bị làm cho sợ đến ngơ ngác!
"Lúc đó, tôi thấy cậu ta sợ đến đứng còn không vững, lúc ấy tôi hảo tâm kéo cậu ta đứng dậy, ai, anh nói xem, rõ ràng có hảo tâm, mà lại không có hảo báo....."
"Cậu là nói lúc ấy hai người có tiếp xúc qua thân thể?" Giản Hoa ngồi thẳng người, Mộc Á Tùy bị ngữ khí nghiêm túc của hắn hỏi làm cho có chút căng thẳng, nhẹ gật đầu
"Có, có, lúc đó tôi như vậy chạm vào cậu ta...."
Mộc Á Tùy lấy tay khoát Giản Hoa từ bên hông đứng lên. Chân mày của Giản Hoa lập tức chau lại, đứng tách ra
"Tôi hiểu được...."
Cơ hồ là đồng thời Lâm Thần Cương vừa đẩy cửa bước vào
"Coi như là tiểu tử cậu may mắn, có một lão nhân đi ăn khuya chịu đứng ra làm chứng cho cậu, ít nhất có thể chứng minh lúc ấy ở hiện trường có người thứ ba"
Nhìn thấy Mộc Á Tùy trên mặt hiện lên tiếu dung, Lâm Thần Cương nhịn không được muốn đả kích cậu
"Đừng vui vẻ quá sớm, ông ấy chỉ là mơ hồ nhìn thấy ba người đánh nhau. Tuổi của ông ấy cũng đã lớn, độ tin cậy cũng sẽ không được cao...."
Giản Hoa chặn đứng lời hắn "Chúng ta đi tìm cục trưởng nói chuyện"
Giản Hoa đối với Mộc Á Tùy có phần hơi thiên vị, Lâm Thần Cương lập tức bất mãn
"Cậu có nắm chắc? Cái vụ án này, hay là cậu không cần tham dự, một mình tôi xử lý là tốt rồi"
Giản Hoa trầm ngâm nửa ngày mới nói "Tôi cho rằng, vụ án này, tiểu nam hài vừa rồi mới chính là hung thủ"
Nhìn thấy Lâm Thần Cương cùng Mộc Á Tùy đều vô cùng kinh ngạc, trừng lớn hai mắt, Giản Hoa liền giải thích
"Là thế này, khi bị xâm phạm, thì nạn nhân ít nhất cũng nên có một vài động tác phản kháng. Mà khi Mộc Á Tùy chạy tới cứu cậu ta, lúc ấy cậu ta cũng không có phản ứng gì quá lớn, điểm này vô cùng khả nghi"
"Khi tới cục cảnh sát, lại một mực khẳng định hung thủ là Mộc Á Tùy, điểm này lại không thể nào giải thích được. Nếu như nói là sợ đến choáng váng nhận lầm người, vậy thì lời khai của cậu ta lại vô cùng có trật tự rõ ràng"
Nhìn thấy bộ dạng suy ngẫm của Mộc Á Tùy cùng Lâm Thần Cương, Giản Hoa tiếp tục nói
"Đặt giả thiết tiểu nam hài này là hung thủ, thì hai điểm này liền được câu thông"
Nhìn thấy Mộc Á Tùy muốn nói lại thôi, Giản Hoa gật đầu
"Tôi biết suy nghĩ của cậu, bất quá cậu vì cái gì nhận định tiểu nam hài kia là người bị hại? Là vì tuổi của hắn?"
Vừa nghe hỏi như vậy, Mộc Á Tùy cũng cảm thấy có chút buồn cười. Lúc cậu vừa đến, thấy tiểu nam hài bị người khác kiềm chế, mà ở phía trên người hắn lại có thêm một người nam nhân cao lớn, quần áo cũng không ngay ngắn, làm cho cậu vô ý cho rằng.....
"Trên thực tế, tuy thoạt nhìn hắn như một thiếu niên, nhưng đã qua 18 tuổi. Tôi nghĩ, hắn đại khái nghĩ, nếu chuyện này đem đến cục cảnh sát, chắc chắn sẽ phải lập hồ sơ điều tra, như vậy liền không tránh khỏi việc phát hiện hắn không phải là người bị hại, lộ ra bộ mặt thật của hắn. Như vậy chẳng bằng đem Mộc Á Tùy đẩy ra, lại tạo áp lực để qua loa kết lại án. Nếu như hôm nay không phải là Mộc Á Tùy mà là một người khác, mà chúng ta cũng giống như cục trưởng nịnh nọt, nói không chừng sẽ thật sự làm như vậy"
Mộc Á Tùy im lặng, Lâm Thần Cương cau mày nhìn hắn
"Nhưng tất cả cũng đều là suy đoán của cậu, cậu cho rằng chỉ bằng những thứ này mà có thể định tội hắn?"
Giản Hoa nhún vai "Tôi đương nhiên biết rõ, cho nên phải nhờ vài người đi tìm người bị hại, cùng với theo cục trưởng tranh thủ kéo dài thêm thời gian. Còn có đứa trẻ kia, cũng phải phái người đi theo dõi sát sao, không được cho hắn xuất cảnh. Còn nữa, đã có nhiều án tử như vậy xảy ra, ta có thể biết, hung thủ nhất định là có bệnh chứng tâm lý, sẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ tiếp tục ra tay"
"Tôi hiểu rồi" Lâm Thần Cương gật đầu, lập tức chỉ sang Mộc Á Tùy "Hay là để cho hội nhà cổ làm đi, đừng cho người diệt khẩu"
"Tôi không quay về!" Mộc Á Tùy giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên. Lâm Thần Cương thần sắc bất thiện quét tới, Mộc Á Tùy cương mặt nghiêm túc giải thích "Tôi, tôi đã từ chức, cho nên.. cái kia...."
Lâm Thần Cương ngoáy ngoáy lỗ tai, một bộ dáng hoàn toàn không hề tin tưởng. Giản Hoa nghiên đầu suy nghĩ, nhưng lại không có hỏi nguyên do, nói tránh đi
"Vậy thì hiện tại cậu định ở chỗ nào?"
Mộc Á Tùy sờ lên túi áo trống rỗng, miễn cưỡng cười nói "Tôi.... ở khách sạn là được"
Giản Hoa thở dài, sau đó nói "Như vậy đi, cậu ở bên ngoài cũng không an toàn, giống như Thần Cương vừa nói, vạn nhất tên kia chó cùng rứt giậu thì nguy. Cậu vẫn nên cùng chúng tôi ở vài ngày, chờ vụ án này kết thúc thì sẽ quyết định đi đâu"
"Thật tốt quá!"
"Không được!"
Cơ hồ là đồng thời Mộc Á Tùy cũng Lâm Thần Cương kinh hô, bất quá một cái thì kinh hỉ một cái thì kinh hãi
"Tôi không ý, cậu ta...." Lâm Thần Cương vừa nói vừa chỉ vào chóp mũi của Mộc Á Tùy, sắc mặt gần như dữ tợn. Mộc Á Tùy rụt cổ không lên tiếng, rất có khí thế quyết tâm không nhượng bộ
Giản Hoa nhìn Lâm Thần Cương nổi giận cũng không hề cảm thấy áp lực
"Bằng không để cậu ấy đễn chỗ của tôi, tôi sẽ đi theo bảo vệ cậu ấy?"
Chỉ bằng một câu này thôi cũng đủ giết chết đại hán thân cao 7 thước nào đó
Mặc kệ nói như thế nào, Mộc Á Tùy cũng đã tìm được nơi để đi, không đến mức ngủ ngoài đường, tuy nhiên thoạt nhìn thì không được quá hoan nghênh. So với sự bình tĩnh của cậu, người trong nhà cổ rốt cuộc cũng nhớ đến cái người ngốc nào đó còn đang ở trong cục cảnh sát, vừa mới đến liền nghe ngay tin này
"Thì ra Á Tùy cùng Hoa ca chuẩn bị ở chung?"
Mộc Mộc: sao mà tui thấy có mùi hiểu lầm không hề nhẹ quanh đây ( ̄  ̄|||)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.