Chương 103: Chim sẻ
Phong Du Tùng Lâm
08/01/2019
Trên lưng con voi cao to hơn cả mái đình, Âu Lan hiên ngang đứng đó, tay chống eo, ánh mắt sáng ngời mở giọng kêu gọi:
“Đám phía trước dỏng tai lên để nghe cho rõ này. Vua có lệnh rằng nơi này tạm thời giới nghiêm, bất kỳ ai có mặt ở đây đều phải chịu khó bị tạm thời giam giữ để phòng ngừa kẻ gian làm loạn. Vậy bây giờ tụi mày nhanh chóng quăng vũ khí xuống đứng sát bên núi cho ta!”
“Cái gì?”
“Mẹ nó không đời nào!!!”
Lời của Âu Lan từng câu từng chữ đều như những hồi trống dồn giọng vào tâm khảm đám lính. Đám người hoảng hốt nhìn nhau, rồi lại nuốt nước bọt nhìn đám quân kỵ xen lẫn voi chiến trước mặt. Một số tên tỏ ra lúng túng e ngại thấy rõ, dù sao bên kia có voi có cả ngựa, bên mình chỉ có mấy trăm quân đi bộ thôi. Đừng tưởng mấy trăm quân nhìn có vẻ đông đúc thế nhưng thân là dân Việt bọn chúng đương nhiên hiểu rõ năm thớt voi chiến trên con đường rừng không quá rộng rãi này có ý nghĩa là gì.
Đương nhiên, trên đời này ở đâu cũng không bao giờ thiếu những tên chưa thấy quan tài chưa lễ độ, à nhầm đổ lệ. Chỉ thấy Cú thô bạo đẩy mấy đứa cản đường ra hai bên dẫn theo một bọn to cao phanh ngực bước lên trước chỉ mặt Âu Lan mà quát:
“Bọn mày bị điên đấy à? Lũ lông chim này, bọn bay là cái thá gì mà bắt bọn tao giao vũ khí? Hả?”
“Đúng vậy, lông chim, tránh đi cho tụi tao qua, đừng bày trò vô lý.” Một tên vội vàng phụ họa.
“Cút đi lông chim.” Càng lúc càng có nhiều tên hùa theo.
“...” Nghe thấy bọn chúng la lối như vậy, khóe môi của Âu Lan không tự chủ được nhếch lên cao với một biên độ mạnh thấy rõ. Lông chim… lông chim, nghe thấy cách gọi này Âu Lan phải ráng lắm mới kìm nén được cảm xúc muốn đưa tay sờ lên hai nhánh lông đuôi chim trĩ đang đính sau lưng, trong đầu không khỏi bực tức khi nhớ tới gương mặt của một người. Cùng với Lĩnh Nam quân và Lạc Vệ, Nội Vệ là nhánh quân mới được trang bị lại theo số quân dụng cướp được của quân Hán cũng như số giáp trụ mà Kẻ Khí tích trữ bấy lâu, đương nhiên, nói như vậy có nghĩa là nhánh quân này được sự… tài trợ rất lớn từ tên nhà giàu mới nổi: Khải Minh. Cũng từ đó vấn đề lông chim đã sinh ra đời.
Khác với Lĩnh Nam quân lấy việc huấn luyện dã chiến cùng lâm chiến làm chủ hay Lạc Vệ chú trọng việc phối hợp trận hình để giữ an toàn cho “Thiên Mệnh”; Nội Vệ quân từ lúc được chuyển đổi thành kỵ quân đã sớm được định hướng với việc trở thành đội quân mang tính chất bộc phá, đột kỵ. Điều này cũng khá tương tự với các đội kỵ quân trên lịch sử, nhiệm vụ chính của họ là xuyên phá trận địa địch ở những thời điểm, mắc xích quan trọng nhất nhằm thay đổi cục diện trận chiến. Đương nhiên, theo như “ý tốt” của Khải Minh thì Nội Vệ quân nên có được tầm ý nghĩa cao hơn thế nữa, đó là trở thành đại diện, thành tiêu chí đặc trưng của Vua nước Nam.
Khải Minh cho rằng ở thời đại mà chiến tranh vẫn do vũ khí lạnh làm chủ này thì việc một nhánh quân với tiêu chí đặc trưng, dễ nhận biết với chiến tích huy hoàng có thể đem lại tác dụng không hề nhỏ. Đối với quân ta, cánh quân này chẳng khác một cây cờ lớn, một vị môn thần không ngừng bảo vệ, cổ vũ sĩ khí cho quân sĩ; đồng thời cũng là một cơn ác mộng mà kẻ thù của dân Việt phải run rẩy mỗi khi nhận thấy. Thử tưởng tượng mà xem một ngày nào đó quân Nam phải gồng người chiến đấu trong một thế trận giằng co quyết liệt, bỗng dưng từ bên cánh toát ra một đoàn quân kỵ với tiêu chí như thế ầm ầm cắt ngang trận hình của giặc sẽ tác động mạnh cỡ nào. Quân sĩ sẽ reo hò, quân giặc hoảng hốt quay đầu tháo chạy, sau đó chỉ cần đám quân kỵ kia vẫn còn ngang dọc trên chiến trường, các chiến binh Việt sẽ như rồng như hổ theo sau thỏa sức chém giết…
Nghe Khải Minh góp ý như vậy không chỉ người nghiêm túc như Lê Chân, Thánh Thiên đều không có ý kiến mà cả những người khó tính như Khâu Ni, Ông Cai cũng không thể không gật gù khen phải. Còn bản thân là hai người chủ, phó quân súy của Nội Vệ, mắt các nàng Âu Lan, Quý Lan càng tỏa sáng như sao trên trời. Lúc ấy không nhớ là ai trong hai nàng, hay là cả hai cùng mở miệng trước hỏi một câu: “lấy cái gì làm tiêu chí” nữa, xong Âu Lan có thể nhớ kỹ nụ cười sáng lạn của Khải Minh: lông đuôi chim trĩ. Vì sao á? Vì chim trĩ là đặc sản của dân Việt, đặc biệt là đuôi chim trĩ trắng càng xứng đáng để đính lên lưng của hai vị chủ, phó quân súy. Hơn thế nữa lông đuôi chim trĩ đẹp nha, lại nhẹ, không chỉ không gây cản trở cho quân lính hành động lại còn có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của quân lính. Có thứ tốt đẹp như thế, vì sao lại không dùng? Đương nhiên lời lẽ bên ngoài là như vậy, còn có ai trong lúc đó nhận ra rằng đây chính là thú vui ác ý của Khải Minh muốn đem hình ảnh kỵ binh Wing Husar thuộc quân Ba Lan ở thời không của cậu hay không thì lại... là một câu chuyện khác.
Lại nói, bởi vì Nội Vệ quân phải thường xuyên túc trực bên cạnh hai Vua nên khác với hai đội quân kia như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Nội Vệ quân lại được rất nhiều binh sĩ nhận biết. Trang bị tinh xảo, khí thế ngưu bức, quân dung tinh nhuệ cùng lịch sử vang dội của họ cũng nhanh chong khuếch tán trong hàng ngũ quân Nam. Cũng từ đó ngoài cái tên chính thức, Nội Vệ quân còn được quân sĩ gọi nôm na là quân chim trĩ, hay thô tục hơn là:... lính lông chim.
Bị gọi bằng cái tên thô bỉ như vậy Âu Lan cũng có chút phật lòng không vui, nàng khẽ lệnh cho mấy thớt voi ầm ầm tiến lên một bước rồi quát lớn:
“Bọn mày chớ nhiều lời, bây giờ có nộp vũ khí ra, hay là không?”
“Cú… Cú, giờ làm sao?” Bị đàn voi nhìn chằm chằm thật không dễ chịu gì, vì thế mấy tên chiến binh cũng có phần lo lắng, một tên chiến binh khe khẽ giật vai Cú hỏi thăm.
“Mẹ nó đấy, tao làm sao...” Cú cũng có chút không ngờ đám lông chim này ương ngạnh như vậy, đắn đo một chút hắn bạo gan bước lên trước đáp:
“Chúng mày nói cái gì kỳ lạ thế? Chỗ đó có khói bốc lên cao, ắt hẳn phải có kẻ làm loạn, bọn tao thấy thế vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới hỗ trợ mà thôi. Nếu bọn mày đã nói vậy, vậy bọn tao đi về.” Nói đoạn, hắn quay người vung tay hô to:
“Tụi bây, giải tán, đi thôi.”
“Ai cho chúng mày đi?” Âu Lan cười vang như chuông ngọc nói:
“Tao chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao? Bỏ vũ khí xuống chịu trói, xong việc sẽ được thả ra… Hay là… chúng bay muốn làm loạn? Nếu như làm loạn phải giết không tha!”
“Nếu làm loạn thì giết không tha!!” Rầm rầm.
“Giết không tha!!” Rầm rầm.
Nội Vệ quân lập tức vỗ mạnh vũ khí vào khiên đồng la lớn, khí thế lập tức đè lên khiến đám loạn quân càng thêm bối rối hoảng sợ. Cùng lúc đó hơn mười tên Nội Vệ quân khác cũng bất ngờ giục ngựa xuất hiện ở phía sau chắn mất đường lui của chúng.
“Cái gì???” Đám quân trợn mắt há mồm nhìn sau lưng của mình bị cắt đứt.
“Lao ra, chạy mau!!!” Một tên trong số chúng bất chấp tất cả la toáng lên, nhân lúc kỵ quân chưa hoàn tất vây kín liền ba chân bốn cẳng đi. Nào ngờ hắn chưa chạy được mấy bước đã thấy trước mắt tối xầm, một thân ngựa mạnh mẽ đâm rầm khiến hắn hét thảm văng ngược ra sau tắt thở.
“Hítttttt!!!!!” Mấy tên đồng bọn thấy vậy kinh hãi la lên.
Một tên không chịu nổi sức ép hoảng sợ lui bành bạch ra sau, hắn vấp phải một thân rễ cây bên đường, lúng túng ngã oành ra đất. Cú ngã làm hắn càng thêm hoảng hốt vội vàng ú ớ:
“Không liên quan đến tao, tao bị chúng nó dụ dỗ, bị bắt ép…”
Lời nói của hắn như gáo nước lạnh lập tức dội lên đầu mỗi tên chiến binh bên phe Cú. Bọn chúng kinh hồn táng đảm quay lại nhìn đám quân lông chim chỉ để thấy đám ôn thần này đã sớm dùng những ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm lấy mình. Trên bành voi, Âu Lan khẽ cười, trong bọn chúng có một con chuột nhắt thế này thật quá tiện lợi. Nàng nâng tay phải lên khẽ vẫy một chút, lập tức kỵ quân ầm ầm giục ngựa tiến nhẹ lên đều nhịp choang choang rút vũ khí để gia tăng sức ép lên đám loạn binh.
“Không… không pha…” Tên kia thấy vậy sợ quá vội hô to lên lần nữa, xong hắn chưa kịp dứt câu đã cảm thấy trên đỉnh đầu chợt đau nhói, trước mắt liền ngập tràn màu đỏ rồi mất hết tri giác.
“Mẹ kiếp, đồ con lợn!”
Cú tức giận đạp chân lên vai cái xác, hai tay dùng toàn lực ấn mạnh xuống để lưỡi búa chẻ sâu thêm lên đầu tên lính rồi mới hừ mạnh vung búa hất cái xác ra xa. Xong việc hắn dùng ống tay áo lau máu tươi bắn trên người, dùng gương mặt hết sức dữ tợn nhìn về phía Nội Vệ quân. Chống thanh búa xuống đất hắn quát như sấm:
“Mẹ kiếp bọn mày đấy, bọn mày đã ép ông thì đừng trách sao ông độc ác.” hắn xoay người đối với đồng bọn nói:
“Chúng mày sợ chúng phỏng? Chưa tới trăm thằng mà cũng sợ phỏng? Sợ cái quần. Tao nói cho chúng mày biết bọn chúng cưỡi ngựa, còn chúng mày đi chân không, có chạy cũng không chạy thoát đâu!”
Lời cảnh báo của Cú khiến đám lính bừng tỉnh, đúng, có chạy cũng không thể nào chạy kịp, như vậy…
“Theo tao lên đập chết cha chúng, may ra bọn mình còn có đường sống!” Cú nhấc búa lên cao hô lớn:
“Giết tụi lông chim!!!”
“Giết!!!!”
“Như vầy thuận tiện.”
Âu Lan gật đầu nhìn đám loạn quân đang ào ạt xông lên. Tuy Vua có lệnh nếu có thể nên giảm thiểu tối đa thương vong, dù sao cũng là dân Việt, cũng chung dòng máu, mà cả đám này tuy hùng hổ như thế nhưng xét cho cùng cũng chỉ là mấy cây cỏ đầu tường không chút chủ kiến, chỉ cần giết chết kẻ cầm đầu thì bọn chúng dù có mười lá gan cũng chẳng dám làm loạn nữa, xong Âu Lan lại cho rằng không trừng phạt thật nặng làm sao cho chúng nhớ, chúng sợ? Nghĩ như vậy nàng lấy tay kéo chiếc mặt nạ xuống vù vù múa roi ra lệnh:
“Xung phong!”
...
Cùng lúc đó ở một khu vực khác không xa Âu Lan cùng Cú cũng có một cuộc chiến hết sức ác liệt đang diễn ra. Hai phe, đều là quân Việt, đều là chiến binh của Lĩnh Nam, thế nhưng hiện giờ hai phía đều coi nhau như kẻ thù, dốc hết sức lực tìm cách chém chết kẻ đối diện. Trong số đó có không ít chiến binh thân mặc áo cà sa, rõ ràng là phật tử.
Bốp!!!
Nàng Nước múa tít thanh côn gỗ gạt ngã chân một người, sau đó quay hoành côn lên cao đỡ lấy một nhát chém từ một tên khác trước khi vung chân đạp ngã hắn, vội vàng dậm chân nhảy lùi ra sau hô to:
“Mọi người giữ vững vị trí, lui lại, đừng để bọn chúng tìm cớ chen vào.”
“Rõ.”
Mấy chục binh sĩ đồng thanh hô vang, ầm ầm múa vũ khí đánh văng kẻ địch lùi về. Theo những gì thể hiện, bọn họ võ nghệ cũng không tệ, xong kẻ địch không chỉ nhiều lại quá hung hãn, thế nên trên nền đất lúc này số thi thể của quân sĩ Nàng Nước nhiều hơn hẳn đám kia.
Trong ánh lửa cháy chập chờn, Nàng Nước mím môi chống tay trên một cây cột nhà đổ nát thở dốc nói:
“Sư thầy, không ổn rồi, bọn này đông quá.”
Trên tường rào thấp phía sau nàng, Khâu Ni cũng mím môi đứng quan sát. Nơi đây vốn dĩ là lối vào khu dân cư của quân Việt, là nơi mà người già, trẻ con của những bộ tộc theo gót hai Vua chống giặc đang nương náu, mà nhiệm vụ của thầy trò Khâu Ni, Đào Nương chính là bảo vệ cho sự an toàn của họ. Đây là nhiệm vụ hết sức quan trọng, bởi trong lúc hai quân Việt- Hán đang giao chiến dữ dội, nếu người nhà của các chiến binh có mệnh hệ gì sẽ là ngón đả kích không nhỏ tới sĩ khí quân Việt. Thậm chí nếu kẻ gian đem dân chúng trong tộc ra ép buộc các cừ súy làm phản thì tình huống sẽ còn bết bát hơn rất nhiều.
Nhiệm vụ quan trọng như vậy nên nơi này vốn dĩ cũng đóng giữ không ít chiến binh, đã vậy bọn họ đều là những binh sĩ đầy kinh nghiệm, cũng rất trung thành với tộc Việt. Xong quân sĩ anh dũng như vậy lại không thể chống chọi nổi với gần ngàn tên loạn quân hung tàn, đặc biệt trong số loạn quân này còn có vài tên rõ ràng có trình độ cùng võ công, trang bị tinh nhuệ hơn hẳn.
“Bọn chúng không phải quân Nam, chúng là lính Mân Việt.”
Khâu Ni thở dài, sau lưng bà đứng lấy mấy thân ảnh già nua đang cố gắng cầm gậy gộc đứng đó làm quân dự bị. Mân Việt, Côi Việt tuy cũng thuộc nguồn Bách Việt xong đã chịu sự cai trị của quân Bắc từ bao đời nay.
Đám người này vẫn giữ một phần văn hóa Đông Sơn, cũng có kẻ sẽ xăm mình, có người cũng sẽ nhuộm răng, để tóc ngắn, nói tiếng Nam. Vì thế chúng chính là con cờ yêu thích của giặc Hán dùng để trà trộn vào trong hàng ngũ quân Nam vốn khá là lỏng lẻo. Tuy nhiên nói như vậy không có nghĩa là quân Hán sẽ sử dụng đông đảo quân Mân Việt, Côi Việt làm nội gián, bởi lẽ đám Hán tướng cũng không mấy tin tưởng đám người này, mà để làm gian tế thì không phải tên nào cũng đủ nhanh nhẹn linh hoạt để sử dụng.
Thế nhưng chỉ cần một nhóm nhỏ lính Mân Việt là quá đủ. Bởi lẽ một số trong chúng được thừa hưởng trang bị tốt đẹp cũng như phương thức tác chiến của quân Hán, cho nên bọn chúng có thể chỉ huy đám loạn quân dễ vô cùng, cũng gây nên thiệt hại không nhỏ cho hai thầy trò Khâu Ni, Đào Nương.
“Sư thầy đừng lo, con đã cho người báo tin rồi.” Nàng Nước - Đào Nương dùng tay lau nhẹ mồ hôi trên má vừa thở vừa nói.
“...Ai... mong là họ tới kịp…” Khâu Ni lắc đầu thở dài, trong lòng đương nhiên hiểu rõ điều này thật quá khó khăn...Bây giờ chiến trận nơi tiền tuyến đang hết sức căng thẳng, làm sao còn có đội quân nào rảnh tay quay lại đây. Đã thế nếu viện quân chỉ là mấy tên binh sĩ bình thường e rằng cũng không thể đủ sức chống chọi với bọn này.
Nàng Nước thở dốc, nàng tất nhiên nghe thấy trong giọng của thầy mình chất chứa đầy lo âu. Nàng cắn răng nhìn quanh, cố gắng để giọng mình không quá run rẩy để cổ vũ:
“Mọi người, sau lưng mọi người là cha mẹ, là anh chị, là con cái chúng ta. Dù có chết chúng ta cũng không thể để chúng làm hại người nhà được.”
“Liều chết!!!” Mấy chục quân sĩ cố gắng thu hết khí lực hét to, tuy giọng hô thật lớn nhưng khí thế lại tỏ ra yếu ớt vô cùng.
“Ha ha, chúng đuối rồi, sát!!!!” Một tên tỏ vẻ là đầu lĩnh đám loạn quân tinh ý nhìn thấy biểu hiện trên mặt họ, nhanh chóng cười to thúc giục.
“Sátttttttt!!!!!!”
Đám loạn quân ầm ầm hưởng ứng, tựa dòng lũ ròng rã lao tới cửa rào.
“Đám phản tặc kia chớ có làm loạn, đã có chúng ta đây!!!!”
Vù vù vù!!!! “A!!” “Hự!!!”
Ngay lúc này hàng loạt mũi tên đột nhiên phá không bay bay tới đánh ngã một loạt loạn quân, cũng ương ngạnh chặt đứng đà tấn công của chúng. Sau đó từ phía góc khuất tuôn ra vô số quân sĩ hò hét vang trời hướng đám loạn quân giết tới.
Đồng thời từ con đường phía sau, một hàng dài kỵ binh dưới sự dẫn dắt của Quý Lan cũng vùn vụt lao tới. Từ trên những thanh mâu của họ là tí tách máu tươi cho thấy trên đường đi họ cũng làm không ít việc.
Khâu Ni cùng Nàng Nước nhìn thấy biểu tượng của Lĩnh Nam cùng tộc họ Tạ tung bay trên hai cây chiến kỳ, trong lòng tuy có nhiều thắc mắc xong cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Lần này thật sự ổn rồi.
“Đám phía trước dỏng tai lên để nghe cho rõ này. Vua có lệnh rằng nơi này tạm thời giới nghiêm, bất kỳ ai có mặt ở đây đều phải chịu khó bị tạm thời giam giữ để phòng ngừa kẻ gian làm loạn. Vậy bây giờ tụi mày nhanh chóng quăng vũ khí xuống đứng sát bên núi cho ta!”
“Cái gì?”
“Mẹ nó không đời nào!!!”
Lời của Âu Lan từng câu từng chữ đều như những hồi trống dồn giọng vào tâm khảm đám lính. Đám người hoảng hốt nhìn nhau, rồi lại nuốt nước bọt nhìn đám quân kỵ xen lẫn voi chiến trước mặt. Một số tên tỏ ra lúng túng e ngại thấy rõ, dù sao bên kia có voi có cả ngựa, bên mình chỉ có mấy trăm quân đi bộ thôi. Đừng tưởng mấy trăm quân nhìn có vẻ đông đúc thế nhưng thân là dân Việt bọn chúng đương nhiên hiểu rõ năm thớt voi chiến trên con đường rừng không quá rộng rãi này có ý nghĩa là gì.
Đương nhiên, trên đời này ở đâu cũng không bao giờ thiếu những tên chưa thấy quan tài chưa lễ độ, à nhầm đổ lệ. Chỉ thấy Cú thô bạo đẩy mấy đứa cản đường ra hai bên dẫn theo một bọn to cao phanh ngực bước lên trước chỉ mặt Âu Lan mà quát:
“Bọn mày bị điên đấy à? Lũ lông chim này, bọn bay là cái thá gì mà bắt bọn tao giao vũ khí? Hả?”
“Đúng vậy, lông chim, tránh đi cho tụi tao qua, đừng bày trò vô lý.” Một tên vội vàng phụ họa.
“Cút đi lông chim.” Càng lúc càng có nhiều tên hùa theo.
“...” Nghe thấy bọn chúng la lối như vậy, khóe môi của Âu Lan không tự chủ được nhếch lên cao với một biên độ mạnh thấy rõ. Lông chim… lông chim, nghe thấy cách gọi này Âu Lan phải ráng lắm mới kìm nén được cảm xúc muốn đưa tay sờ lên hai nhánh lông đuôi chim trĩ đang đính sau lưng, trong đầu không khỏi bực tức khi nhớ tới gương mặt của một người. Cùng với Lĩnh Nam quân và Lạc Vệ, Nội Vệ là nhánh quân mới được trang bị lại theo số quân dụng cướp được của quân Hán cũng như số giáp trụ mà Kẻ Khí tích trữ bấy lâu, đương nhiên, nói như vậy có nghĩa là nhánh quân này được sự… tài trợ rất lớn từ tên nhà giàu mới nổi: Khải Minh. Cũng từ đó vấn đề lông chim đã sinh ra đời.
Khác với Lĩnh Nam quân lấy việc huấn luyện dã chiến cùng lâm chiến làm chủ hay Lạc Vệ chú trọng việc phối hợp trận hình để giữ an toàn cho “Thiên Mệnh”; Nội Vệ quân từ lúc được chuyển đổi thành kỵ quân đã sớm được định hướng với việc trở thành đội quân mang tính chất bộc phá, đột kỵ. Điều này cũng khá tương tự với các đội kỵ quân trên lịch sử, nhiệm vụ chính của họ là xuyên phá trận địa địch ở những thời điểm, mắc xích quan trọng nhất nhằm thay đổi cục diện trận chiến. Đương nhiên, theo như “ý tốt” của Khải Minh thì Nội Vệ quân nên có được tầm ý nghĩa cao hơn thế nữa, đó là trở thành đại diện, thành tiêu chí đặc trưng của Vua nước Nam.
Khải Minh cho rằng ở thời đại mà chiến tranh vẫn do vũ khí lạnh làm chủ này thì việc một nhánh quân với tiêu chí đặc trưng, dễ nhận biết với chiến tích huy hoàng có thể đem lại tác dụng không hề nhỏ. Đối với quân ta, cánh quân này chẳng khác một cây cờ lớn, một vị môn thần không ngừng bảo vệ, cổ vũ sĩ khí cho quân sĩ; đồng thời cũng là một cơn ác mộng mà kẻ thù của dân Việt phải run rẩy mỗi khi nhận thấy. Thử tưởng tượng mà xem một ngày nào đó quân Nam phải gồng người chiến đấu trong một thế trận giằng co quyết liệt, bỗng dưng từ bên cánh toát ra một đoàn quân kỵ với tiêu chí như thế ầm ầm cắt ngang trận hình của giặc sẽ tác động mạnh cỡ nào. Quân sĩ sẽ reo hò, quân giặc hoảng hốt quay đầu tháo chạy, sau đó chỉ cần đám quân kỵ kia vẫn còn ngang dọc trên chiến trường, các chiến binh Việt sẽ như rồng như hổ theo sau thỏa sức chém giết…
Nghe Khải Minh góp ý như vậy không chỉ người nghiêm túc như Lê Chân, Thánh Thiên đều không có ý kiến mà cả những người khó tính như Khâu Ni, Ông Cai cũng không thể không gật gù khen phải. Còn bản thân là hai người chủ, phó quân súy của Nội Vệ, mắt các nàng Âu Lan, Quý Lan càng tỏa sáng như sao trên trời. Lúc ấy không nhớ là ai trong hai nàng, hay là cả hai cùng mở miệng trước hỏi một câu: “lấy cái gì làm tiêu chí” nữa, xong Âu Lan có thể nhớ kỹ nụ cười sáng lạn của Khải Minh: lông đuôi chim trĩ. Vì sao á? Vì chim trĩ là đặc sản của dân Việt, đặc biệt là đuôi chim trĩ trắng càng xứng đáng để đính lên lưng của hai vị chủ, phó quân súy. Hơn thế nữa lông đuôi chim trĩ đẹp nha, lại nhẹ, không chỉ không gây cản trở cho quân lính hành động lại còn có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của quân lính. Có thứ tốt đẹp như thế, vì sao lại không dùng? Đương nhiên lời lẽ bên ngoài là như vậy, còn có ai trong lúc đó nhận ra rằng đây chính là thú vui ác ý của Khải Minh muốn đem hình ảnh kỵ binh Wing Husar thuộc quân Ba Lan ở thời không của cậu hay không thì lại... là một câu chuyện khác.
Lại nói, bởi vì Nội Vệ quân phải thường xuyên túc trực bên cạnh hai Vua nên khác với hai đội quân kia như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Nội Vệ quân lại được rất nhiều binh sĩ nhận biết. Trang bị tinh xảo, khí thế ngưu bức, quân dung tinh nhuệ cùng lịch sử vang dội của họ cũng nhanh chong khuếch tán trong hàng ngũ quân Nam. Cũng từ đó ngoài cái tên chính thức, Nội Vệ quân còn được quân sĩ gọi nôm na là quân chim trĩ, hay thô tục hơn là:... lính lông chim.
Bị gọi bằng cái tên thô bỉ như vậy Âu Lan cũng có chút phật lòng không vui, nàng khẽ lệnh cho mấy thớt voi ầm ầm tiến lên một bước rồi quát lớn:
“Bọn mày chớ nhiều lời, bây giờ có nộp vũ khí ra, hay là không?”
“Cú… Cú, giờ làm sao?” Bị đàn voi nhìn chằm chằm thật không dễ chịu gì, vì thế mấy tên chiến binh cũng có phần lo lắng, một tên chiến binh khe khẽ giật vai Cú hỏi thăm.
“Mẹ nó đấy, tao làm sao...” Cú cũng có chút không ngờ đám lông chim này ương ngạnh như vậy, đắn đo một chút hắn bạo gan bước lên trước đáp:
“Chúng mày nói cái gì kỳ lạ thế? Chỗ đó có khói bốc lên cao, ắt hẳn phải có kẻ làm loạn, bọn tao thấy thế vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới hỗ trợ mà thôi. Nếu bọn mày đã nói vậy, vậy bọn tao đi về.” Nói đoạn, hắn quay người vung tay hô to:
“Tụi bây, giải tán, đi thôi.”
“Ai cho chúng mày đi?” Âu Lan cười vang như chuông ngọc nói:
“Tao chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao? Bỏ vũ khí xuống chịu trói, xong việc sẽ được thả ra… Hay là… chúng bay muốn làm loạn? Nếu như làm loạn phải giết không tha!”
“Nếu làm loạn thì giết không tha!!” Rầm rầm.
“Giết không tha!!” Rầm rầm.
Nội Vệ quân lập tức vỗ mạnh vũ khí vào khiên đồng la lớn, khí thế lập tức đè lên khiến đám loạn quân càng thêm bối rối hoảng sợ. Cùng lúc đó hơn mười tên Nội Vệ quân khác cũng bất ngờ giục ngựa xuất hiện ở phía sau chắn mất đường lui của chúng.
“Cái gì???” Đám quân trợn mắt há mồm nhìn sau lưng của mình bị cắt đứt.
“Lao ra, chạy mau!!!” Một tên trong số chúng bất chấp tất cả la toáng lên, nhân lúc kỵ quân chưa hoàn tất vây kín liền ba chân bốn cẳng đi. Nào ngờ hắn chưa chạy được mấy bước đã thấy trước mắt tối xầm, một thân ngựa mạnh mẽ đâm rầm khiến hắn hét thảm văng ngược ra sau tắt thở.
“Hítttttt!!!!!” Mấy tên đồng bọn thấy vậy kinh hãi la lên.
Một tên không chịu nổi sức ép hoảng sợ lui bành bạch ra sau, hắn vấp phải một thân rễ cây bên đường, lúng túng ngã oành ra đất. Cú ngã làm hắn càng thêm hoảng hốt vội vàng ú ớ:
“Không liên quan đến tao, tao bị chúng nó dụ dỗ, bị bắt ép…”
Lời nói của hắn như gáo nước lạnh lập tức dội lên đầu mỗi tên chiến binh bên phe Cú. Bọn chúng kinh hồn táng đảm quay lại nhìn đám quân lông chim chỉ để thấy đám ôn thần này đã sớm dùng những ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm lấy mình. Trên bành voi, Âu Lan khẽ cười, trong bọn chúng có một con chuột nhắt thế này thật quá tiện lợi. Nàng nâng tay phải lên khẽ vẫy một chút, lập tức kỵ quân ầm ầm giục ngựa tiến nhẹ lên đều nhịp choang choang rút vũ khí để gia tăng sức ép lên đám loạn binh.
“Không… không pha…” Tên kia thấy vậy sợ quá vội hô to lên lần nữa, xong hắn chưa kịp dứt câu đã cảm thấy trên đỉnh đầu chợt đau nhói, trước mắt liền ngập tràn màu đỏ rồi mất hết tri giác.
“Mẹ kiếp, đồ con lợn!”
Cú tức giận đạp chân lên vai cái xác, hai tay dùng toàn lực ấn mạnh xuống để lưỡi búa chẻ sâu thêm lên đầu tên lính rồi mới hừ mạnh vung búa hất cái xác ra xa. Xong việc hắn dùng ống tay áo lau máu tươi bắn trên người, dùng gương mặt hết sức dữ tợn nhìn về phía Nội Vệ quân. Chống thanh búa xuống đất hắn quát như sấm:
“Mẹ kiếp bọn mày đấy, bọn mày đã ép ông thì đừng trách sao ông độc ác.” hắn xoay người đối với đồng bọn nói:
“Chúng mày sợ chúng phỏng? Chưa tới trăm thằng mà cũng sợ phỏng? Sợ cái quần. Tao nói cho chúng mày biết bọn chúng cưỡi ngựa, còn chúng mày đi chân không, có chạy cũng không chạy thoát đâu!”
Lời cảnh báo của Cú khiến đám lính bừng tỉnh, đúng, có chạy cũng không thể nào chạy kịp, như vậy…
“Theo tao lên đập chết cha chúng, may ra bọn mình còn có đường sống!” Cú nhấc búa lên cao hô lớn:
“Giết tụi lông chim!!!”
“Giết!!!!”
“Như vầy thuận tiện.”
Âu Lan gật đầu nhìn đám loạn quân đang ào ạt xông lên. Tuy Vua có lệnh nếu có thể nên giảm thiểu tối đa thương vong, dù sao cũng là dân Việt, cũng chung dòng máu, mà cả đám này tuy hùng hổ như thế nhưng xét cho cùng cũng chỉ là mấy cây cỏ đầu tường không chút chủ kiến, chỉ cần giết chết kẻ cầm đầu thì bọn chúng dù có mười lá gan cũng chẳng dám làm loạn nữa, xong Âu Lan lại cho rằng không trừng phạt thật nặng làm sao cho chúng nhớ, chúng sợ? Nghĩ như vậy nàng lấy tay kéo chiếc mặt nạ xuống vù vù múa roi ra lệnh:
“Xung phong!”
...
Cùng lúc đó ở một khu vực khác không xa Âu Lan cùng Cú cũng có một cuộc chiến hết sức ác liệt đang diễn ra. Hai phe, đều là quân Việt, đều là chiến binh của Lĩnh Nam, thế nhưng hiện giờ hai phía đều coi nhau như kẻ thù, dốc hết sức lực tìm cách chém chết kẻ đối diện. Trong số đó có không ít chiến binh thân mặc áo cà sa, rõ ràng là phật tử.
Bốp!!!
Nàng Nước múa tít thanh côn gỗ gạt ngã chân một người, sau đó quay hoành côn lên cao đỡ lấy một nhát chém từ một tên khác trước khi vung chân đạp ngã hắn, vội vàng dậm chân nhảy lùi ra sau hô to:
“Mọi người giữ vững vị trí, lui lại, đừng để bọn chúng tìm cớ chen vào.”
“Rõ.”
Mấy chục binh sĩ đồng thanh hô vang, ầm ầm múa vũ khí đánh văng kẻ địch lùi về. Theo những gì thể hiện, bọn họ võ nghệ cũng không tệ, xong kẻ địch không chỉ nhiều lại quá hung hãn, thế nên trên nền đất lúc này số thi thể của quân sĩ Nàng Nước nhiều hơn hẳn đám kia.
Trong ánh lửa cháy chập chờn, Nàng Nước mím môi chống tay trên một cây cột nhà đổ nát thở dốc nói:
“Sư thầy, không ổn rồi, bọn này đông quá.”
Trên tường rào thấp phía sau nàng, Khâu Ni cũng mím môi đứng quan sát. Nơi đây vốn dĩ là lối vào khu dân cư của quân Việt, là nơi mà người già, trẻ con của những bộ tộc theo gót hai Vua chống giặc đang nương náu, mà nhiệm vụ của thầy trò Khâu Ni, Đào Nương chính là bảo vệ cho sự an toàn của họ. Đây là nhiệm vụ hết sức quan trọng, bởi trong lúc hai quân Việt- Hán đang giao chiến dữ dội, nếu người nhà của các chiến binh có mệnh hệ gì sẽ là ngón đả kích không nhỏ tới sĩ khí quân Việt. Thậm chí nếu kẻ gian đem dân chúng trong tộc ra ép buộc các cừ súy làm phản thì tình huống sẽ còn bết bát hơn rất nhiều.
Nhiệm vụ quan trọng như vậy nên nơi này vốn dĩ cũng đóng giữ không ít chiến binh, đã vậy bọn họ đều là những binh sĩ đầy kinh nghiệm, cũng rất trung thành với tộc Việt. Xong quân sĩ anh dũng như vậy lại không thể chống chọi nổi với gần ngàn tên loạn quân hung tàn, đặc biệt trong số loạn quân này còn có vài tên rõ ràng có trình độ cùng võ công, trang bị tinh nhuệ hơn hẳn.
“Bọn chúng không phải quân Nam, chúng là lính Mân Việt.”
Khâu Ni thở dài, sau lưng bà đứng lấy mấy thân ảnh già nua đang cố gắng cầm gậy gộc đứng đó làm quân dự bị. Mân Việt, Côi Việt tuy cũng thuộc nguồn Bách Việt xong đã chịu sự cai trị của quân Bắc từ bao đời nay.
Đám người này vẫn giữ một phần văn hóa Đông Sơn, cũng có kẻ sẽ xăm mình, có người cũng sẽ nhuộm răng, để tóc ngắn, nói tiếng Nam. Vì thế chúng chính là con cờ yêu thích của giặc Hán dùng để trà trộn vào trong hàng ngũ quân Nam vốn khá là lỏng lẻo. Tuy nhiên nói như vậy không có nghĩa là quân Hán sẽ sử dụng đông đảo quân Mân Việt, Côi Việt làm nội gián, bởi lẽ đám Hán tướng cũng không mấy tin tưởng đám người này, mà để làm gian tế thì không phải tên nào cũng đủ nhanh nhẹn linh hoạt để sử dụng.
Thế nhưng chỉ cần một nhóm nhỏ lính Mân Việt là quá đủ. Bởi lẽ một số trong chúng được thừa hưởng trang bị tốt đẹp cũng như phương thức tác chiến của quân Hán, cho nên bọn chúng có thể chỉ huy đám loạn quân dễ vô cùng, cũng gây nên thiệt hại không nhỏ cho hai thầy trò Khâu Ni, Đào Nương.
“Sư thầy đừng lo, con đã cho người báo tin rồi.” Nàng Nước - Đào Nương dùng tay lau nhẹ mồ hôi trên má vừa thở vừa nói.
“...Ai... mong là họ tới kịp…” Khâu Ni lắc đầu thở dài, trong lòng đương nhiên hiểu rõ điều này thật quá khó khăn...Bây giờ chiến trận nơi tiền tuyến đang hết sức căng thẳng, làm sao còn có đội quân nào rảnh tay quay lại đây. Đã thế nếu viện quân chỉ là mấy tên binh sĩ bình thường e rằng cũng không thể đủ sức chống chọi với bọn này.
Nàng Nước thở dốc, nàng tất nhiên nghe thấy trong giọng của thầy mình chất chứa đầy lo âu. Nàng cắn răng nhìn quanh, cố gắng để giọng mình không quá run rẩy để cổ vũ:
“Mọi người, sau lưng mọi người là cha mẹ, là anh chị, là con cái chúng ta. Dù có chết chúng ta cũng không thể để chúng làm hại người nhà được.”
“Liều chết!!!” Mấy chục quân sĩ cố gắng thu hết khí lực hét to, tuy giọng hô thật lớn nhưng khí thế lại tỏ ra yếu ớt vô cùng.
“Ha ha, chúng đuối rồi, sát!!!!” Một tên tỏ vẻ là đầu lĩnh đám loạn quân tinh ý nhìn thấy biểu hiện trên mặt họ, nhanh chóng cười to thúc giục.
“Sátttttttt!!!!!!”
Đám loạn quân ầm ầm hưởng ứng, tựa dòng lũ ròng rã lao tới cửa rào.
“Đám phản tặc kia chớ có làm loạn, đã có chúng ta đây!!!!”
Vù vù vù!!!! “A!!” “Hự!!!”
Ngay lúc này hàng loạt mũi tên đột nhiên phá không bay bay tới đánh ngã một loạt loạn quân, cũng ương ngạnh chặt đứng đà tấn công của chúng. Sau đó từ phía góc khuất tuôn ra vô số quân sĩ hò hét vang trời hướng đám loạn quân giết tới.
Đồng thời từ con đường phía sau, một hàng dài kỵ binh dưới sự dẫn dắt của Quý Lan cũng vùn vụt lao tới. Từ trên những thanh mâu của họ là tí tách máu tươi cho thấy trên đường đi họ cũng làm không ít việc.
Khâu Ni cùng Nàng Nước nhìn thấy biểu tượng của Lĩnh Nam cùng tộc họ Tạ tung bay trên hai cây chiến kỳ, trong lòng tuy có nhiều thắc mắc xong cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Lần này thật sự ổn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.