Chương 157: Ngày đầu tiên (4)
Phong Du Tùng Lâm
14/04/2020
"Cái quái gì đang diễn ra vậy?"
Cùng một câu nói lúc nãy Cao Hải dùng để than vãn, nay lại được lặp lại y chang. Khác một chỗ lần này kẻ phải thốt lên không phải là tên Nha môn tướng. Thậm chí người vừa gắt lên còn chả phải là người Hán cơ.
"Mẹ kiếp, anh Hoẵng, đội thứ ba không thể tiến thêm được, chúng nó cứ cứng như đá ấy."
Hoẵng đanh mặt lại như đang cố tiêu hóa lấy lời bẩm báo vừa mới nghe được. Có điều, cái nhíu mày thật chặt trên mặt hắn dường như đã bán đứng nội tâm khó chịu của hắn.
Thời gian đầu sau khi phản công, nhìn chung quân Nam thu lấy thắng lợi ở hầu hết các mặt. Họ không chỉ thành công bẻ gãy từng điểm mấu chốt trong trận hình của quân Hán mà còn liên tiếp đâm sâu vào hệ thống phòng ngự của chúng, liên tiếp ép chúng phải không ngừng co rút lại lực lượng từ thế chủ động công kích sang bị động phòng thủ. Dù cho Ban Siêu đã lập tức phân bố thêm binh lính để tìm cách hóa giải tình hình, nhưng nhờ vào ưu thế áp đảo về mặt tinh thần, sĩ khí và chuẩn bị, thế trận ấy vẫn được giữ vững trong cả một thời gian dài. Do đó không ít nhuệ khí và sinh lực quân Hán đã bị mài mòn dần theo thời gian.
Cao Hải bất lực không còn cách nào phản công.
Bàng Hác phải nghiêng hẳn về sau, dùng hậu trận liên kết chặt chẽ với Hách Du mới mong tìm được điểm đứng giữa trùng trùng lớp lớp quân Nam như sóng biển đang càn quét liên miên không dứt.
Mã Anh, Cát Đàm dù nỗ lực hết sức vẫn chẳng thể dứt khỏi sự đeo bám như sam của Rắn Lục. Thậm chí khả năng lắc léo, âm hiểm của tên Bách phu trưởng còn khiến hai tên này chịu không ít đau khổ.
Mi Sơ, Chung Duẫn còn tệ hơn, quân số vừa thiệt hại quá nửa lại gần như mất sạch sức lực phải thở dốc dựa vào trung quân để ráng sức chống cự…
Lúc này đây, cùng với ánh chiều tà đang dần buông xuống vùng này, chỉ cần mũi tiến công của Hoẵng có thể thành công đập tan tuyến phòng thủ phía trước thì thắng lợi sẽ khó lòng vụt khỏi bàn tay của quân Nam nữa. Hoặc ít nhất, quân Hán chắc chắn phải chịu lấy tổn thất thật sự rất lớn khi cánh quân của hai tên Hách Du, Bàng Hác bị nuốt chửng.
Thế nhưng ngay lúc này đây Hoẵng lại khó chịu nhận ra một điều: mình coi bộ khó lòng hoàn thành điều này.
Miết nhẹ chuôi một chiếc búa, hắn đưa tay kia rờ về phía hông nơi chiếc còn lại đang treo lủng lẳng, im lặng chờ đợi. Trông hắn lúc này cứ như một đầu sơn dương vua đang kiên nhẫn quan sát cánh đồng bất tận trước mặt. Bất chợt, hai mắt hắn có hai ánh chớp lóe lên. Hoẵng nhanh như một cơn gió bún chân đánh phốc một nhịp, chỉ tốc tốc hai phát đã hòa mình vào chiến trận, thoáng cái bỏ lại tên lính hầu với một cái mồm há hốc không ngậm lại kịp. Liền sau đó, mấy bóng người cũng linh hoạt chả kém sơn dương là mấy thoăn thoắt lao theo sau tên Quân phu trưởng.
Ở phía trước, sau một hồi không ngừng gia tăng sức ép cùng với nhiều mũi tấn công đột biến không ngớt, Lĩnh Nam quân cuối cùng cũng đã thọc được một khe hở nhỏ trên thuẫn trận của giặc. Lập tức hai đội sáu người ầm ầm hô to lao nhanh tới chỗ hổng, búa ném vù vù mấy tiếng đã khiến mấy tên quân Hán muốn lắp lại chỗ sơ hở phải rú lên đầy đau đớn, bật té ngã ngửa ra sau.
Được thế, mấy tên cầm thuẫn mây ở gần đấy liền tức tốc chen chân vào. Kẻ dùng vai, người dùng thân dồn hết toàn lực mà xô, mà đẩy hòng khuếch trương khe hở rộng thêm. Binh lính ở sau cũng theo chân hùa vào, những lưỡi gươm bén, những thanh mâu nhọn len lỏi vào giữa các mắt xích đang không ngừng bị xô đẩy của giặc mà đâm, mà chém. Chốc lát đã có máu tanh đỏ lòm từ sau mấy cái thuẫn dày đặc không ngừng tuôn ra, quân Hán tuy cắn răng cố sức cầm cự nhưng đã là nỗ mạnh hết đà, khó có thể giữ nổi nữa. Mắt thấy chỉ cần qua mươi hơi thở nữa ắt thuẫn trận chỗ này sẽ sớm bị sụp đổ.
Nỗ mạnh… ấy vậy mà lại chưa tới lúc hết đà...
"Phóng!!!!!!"
Băng băng băng!!!!
Véo véo véo!!!!
Bụp!!!! Phập!!!! Phập!!!!!!!
Tiếng quát như sấm, chẳng biết từ đâu phát ra bất ngờ đổ ập lên khu vực đầy căng thẳng này. Tiếp đó, một chuỗi tên nỏ ầm ầm áp tới đập thẳng vào mặt họ với sức công phá hết sức kinh khủng.
Đối với điều này quân Việt đã có chuẩn bị. Ngay trước khi tiếng hô vang lên, hai tên đi đầu đã sớm nâng những tấm thuẫn ra trước che chắn tên bắn. Xong sức công phá dữ dội của cường nỗ được bắn ra ở cự ly gần đâu phải thứ mà thuẫn mây, thuẫn đồng đơn giản có thể kháng cự nổi. Hai tên kia chỉ cảm giác được trong đầu ông ông vang lên không ngừng , toàn thân như bị ba, bốn đầu trâu rừng hùng hổ húc tới. Sức công phá dù cho đã bị khiên thuẫn giảm đi một phần vẫn dư sức nhấc bổng họ lên quăng ra sau theo một cách hung bạo nhất, đã thế chúng còn không quên tạo ra ba cái lỗ to đùng trên thân thể mỗi người.
"Khẳm!!!! A Cái!!!!!!!"
Quân lính xếp phía sau nhìn hai người thập phu trưởng vốn rất vạm vỡ lại phải nằm im bất động trong vũng máu thì gào to giận dữ. Bọn họ nâng thuẫn che chắn cho nhau, cố gắng tạo thành một bức phòng tuyến nhỏ che chắn lấy. Trong lúc đó có mấy tên quân y vội cúi người chạy tới lôi hai cái xác về sau. Tuy nhiên cũng vì vậy mà quân Nam không thể nào tiếp tục lấn sâu vào chỗ hổng của kẻ thù được. Thừa thế, có mấy tên lính Hán đã chuẩn bị từ trước nhanh chân chạy lên để lắp vào chỗ hổng.
"..."
Thuẫn trận đang dần lắp lại cũng làm Hách Du hài lòng hừ nhẹ một tiếng, hắn đã làm như thế mấy lần rồi. Cứ mỗi lần quân Nam sắp phá được thế trận thì hắn lại dẫn theo thân binh xuất hiện hóa giải thế khó khăn. Cũng vì vậy mà tuy đã sớm bị chèn ép đến mức chẳng thể ngóc đầu lên nổi, trận hình của hắn vẫn giữ được trạng thái thăng bằng hết sức vi diệu không hề sụp đổ.
"Giữ vững lấy. Kẻ nào dám lùi bước trảm không tha!"
Thành công đánh lùi quân Nam là thế, xong lúc này tinh thần của tên Hán tướng lại không dám có một chút thả lỏng. Hắn gằn giọng ra lệnh, mặt khác lại không quên đưa mắt quan sát toàn bộ phòng tuyến một lần nữa để sớm tìm ra chỗ sơ hở tiếp theo. Quân số dưới trướng hắn không nhiều, tinh binh thì lại cực kỳ thiếu. Vì thế hắn không thể ngồi không ra lệnh thôi mà còn phải không ngừng luân chuyển, chọn lựa những điểm mỏng manh nhất để cứu viện.
Đứng trước tình thế như chỉ mành treo chuông này Hách Du nhận thức rõ ràng giờ mà còn mạnh miệng nói muốn đánh bại quân Nam thì quá ư là hão huyền. Hách Du không ngu, trái lại còn là một kẻ có trí dũng không hề tầm thường. Hắn tinh ý nhận ra không chỉ quân Hán đang phải chịu áp lực cực lớn mà kẻ địch của họ cũng như vậy. Quân Hán mệt, không lẽ đến thời điểm này quân Nam còn đủ sức lực bay nhảy hay sao? Rõ ràng nhìn từng trận từng trận mồ hôi pha cùng tiếng thở hổn hển đang dần dần vượt qua cả tiếng chém giết, Hách Du thấy rõ cả hai bên đều sắp tới giới hạn cuối cùng rồi. Bây giờ chỉ việc giữ vững thế thủ là mọi chuyện sẽ ổn. Có lẽ người Giám quân kia cũng đã nhận ra điểm này nên mới quyết định án binh bất động, không tiếp tục tung ra thêm bất kỳ nước cờ nào nữa chăng...
Đúng lúc đó...
Véo!!!!!!!
Nghe thấy có tiếng gió ấp tới, tên Hán tướng như cắt vung đao phất thẳng vào một vật thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình. Lưỡi đao chạm vào đầu kim loại rắn chắc đánh lên tia lửa chói lòa cùng một tiếng keng đinh tai nhức óc, một mũi tên đen kịt, dài gần cả thước cũng theo đó mà bật nẩy sang bên.
Hách Du liếc về phía mũi tên bắn ra, ánh mắt khóa lấy thân ảnh của Hoẵng đang chạy như bay tới. Tên Quân phu trưởng dường như cũng đoán được mũi tên mình bắn ra sẽ không gây nên bao nhiêu sát thương nên cũng chẳng hề cảm thấy thất vọng chút tẹo nào. Hắn nhanh chóng phất tay quăng đi thanh cung ngọc. Rồi cũng chả hề quan tâm cỗ vũ khí của mình có được thân binh đón lấy hay không, thân thủ liền toang một cái, hai lưỡi búa ngắn sáng loáng đã xuất hiện trên tay hắn.
Bụp!!! Rốp!!!!
Hai ánh búa vừa ra trận đã bạt văng hai cái đầu lâu lên cao, nhẹ nhàng cứ như một lão nông lành nghề hời hợt tước vỏ mây vậy. Hách Du thấy thế, gương mặt khẽ có vài tia biến ảo rất nhỏ, xong hắn không hề vội vàng nâng đao ứng phó mà chỉ chọn lựa đứng yên thủ thế đề phòng.
"Giết!!!! Nhanh cơ hội chém chết tướng giặc!!!"
"Theo sát anh Hoẵng, tiến lên tiến lên!!!!"
Có Hoẵng bất ngờ tập kích trợ trận, binh lính Việt lập tức được bơm cho không ít tinh thần liền gồng mình gào lên. Bọn họ theo sau, vũ khí trong tay múa nay cũng nhanh hơn vài phần làm cho lỗ hổng vừa sắp được trám mất lại hổng ra một quãng không hề nhỏ.
"Chặn chúng lại. Giáp binh tiến ra trước. Song xà!"
"Thuẫn bài, tiến lên!!! Chớ để chúng gia hại Hách gia!!!"
Hách Du không động, mấy tên thân binh bên dưới thì lại tức tốc có phản ứng. Bọn chúng hầm hầm lách người lao ra, thuẫn bài nhanh chóng lợp thành một bức tường kín kẽ che chắn chủ tướng của mình lại vừa vặn đánh bật ba mũi tên phá không mà đến. Đoạn, từ hai bên cánh của tường thuẫn có mười mấy quân lính mặc giáp vô cùng thuần thục như hai cái roi dài vung ra ném về mũi đột kích của quân Nam.
"Chết đi!!!"
Tên giáp binh đi đầu gầm vang trong khi bản thân đang cấp tốc vặn eo phát lực đâm thương tới ngay cổ Hoẵng. Chiêu thức vừa hiểm vừa mạnh, thân pháp của hắn nhanh nhẹn hơn hẳn binh sĩ bình thường, rõ ràng là một tay từng trải không chỉ được huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt mà kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú cùng cực.
Roẹt!!!!
Hoẵng nhanh như chớp vung tay, ánh búa lóe lên chặt đứt lưỡi thương nhọn. Tên lính Hán chưa kịp giật mình thì đã nghe thấy tiếng gió xoẹt đến bên tai, một lưỡi gươm từ đâu nhẹ nhàng xuất hiện lau nát cổ hắn. Quân Hán có lính tinh nhuệ, mấy chục thuộc hạ của Hoẵng cũng đâu phải hạng thường.
"Anh Hoẵng tiến lên đi, đám chó con này để bọn em tiếp đón!"
"Cản chúng lại, không cho chúng làm chậm anh Hoẵng!!!!"
Từng cái bóng lấy sự linh hoạt và tốc độ nhanh đến mức khiến người nhìn hoa mắt vù vù giao thoa, bật nhảy liên tiếp bên người của Hoẵng. Bọn họ cũng như đối thủ tạo ra vô số ánh kiếm, mũi thương va chan chát vào nhau, tất cả nhằm tạo điều kiện cho Hoẵng có thể tiếp tục áp sát mục tiêu của mình: Hách Du.
Có đồng đội hỗ trợ, tốc độ Hoẵng càng được đẩy lên cao. Chỉ trong thời gian năm, sáu nhịp hô hấp hắn đã đục thủng được phòng tuyến của thân binh Hách Du, đạp chân đến đối đầu cùng tên Hán quân quân đốc.
"Mày không kịp nạp tiễn cho nỏ đâu nhỉ?"
Hoẵng liếc nhìn hơn mười tên quân Hán đang hối hả nạp tên lên nỗ, đây chính là lý do khiến quân Hán có thể giữ vững được cho đến thời điểm này. Quả thực đối với quân Việt đang thiếu khuyết trang bị hạng nặng mà nói thì sức công phá tàn bạo của nỗ tiễn chính là mấu chốt quyết định gây nên đột phá trên chiến trường.
Tất nhiên, nếu không phải do kẻ trước mặt này có tài chỉ huy không tệ, Hoẵng tin tưởng rằng dù có gấp đôi số nỗ thủ ấy hắn cũng có thể tìm ra cách phá nát quân thù. Vì lẽ đó mà hắn đã ẩn nhẫn từ lâu, tựa như một đầu thú dữ dồn hết kiên nhẫn cùng sức lực của mình đi nghiên cứu thật kỹ con mồi của mình. Đợi đến lúc nắm rõ nhịp điệu của con mồi nhất, nó mới bất ngờ đột phá, một chiêu giết luôn.
Không có nỗ tiễn gây áp lực, khoảng cách giữa hai tên tướng trong sát na liền biến mất. Đứng chắn giữa bọn hắn chỉ còn có hai tên thân vệ đang gồng người, căng mắt cố bắt lấy động tác của Hoẵng.
"Tướng Hán tiếp chiêu!!!!"
Vùuuuuuu
Lưỡi búa bên tay Hoẵng bất ngờ được ném mạnh, nó xoay vùn vụt thẳng tới Hách Du, nhanh đến mức hai tên thân binh đang muốn lao lên cản phải giật nảy mình đứng chững cả lại. Thế nhưng phản xạ của tên Hán tướng cũng là cực đỉnh. Hắn nâng đao lên bằng một tốc độ nhanh đến hoa mắt, keng một tiếng khá đinh tai đẩy lưỡi búa bật đi.
"Hô, khá… hử?!! "
Còn chưa kịp cảm thán vì chiêu thức hung hiểm của Hoẵng, ánh mắt Hách Du đã bắt gặp bóng một sợi dây dài đang nối liền với chuôi búa. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tên Hán tướng dẫm mạnh chân, tốc một phát cấp tốc cúi đầu nhoài người né hẳn sang một bên.
Vèo!!! Roẹt Roẹt Roẹt!!!!
"A!!!" "Ôi!!!"
Ngay khi hắn né tránh, lưỡi búa như có linh tính đang bay thẳng tắp bỗng dưng đổi hương đánh vòng về. Lưỡi búa bén nhón lướt qua thân thể tên Hán tướng tuy chẳng đủ tầm với để gây sát thương nhưng lại vừa vặn liếm ngang eo hai tên giáp binh nhà Hán.
Bộp!!!!
"Còn nữa!!!!" Réoooooo
Hoẵng đưa tay chụp lại chuôi búa, cùng với việc hai tên thân vệ ngã xuống, hiện giờ giữa hắn và Hách Du đã chẳng còn bất kỳ chướng ngại nào nữa. Chân dẫm thật mạnh, hắn nhảy chồm lên như mãnh hổ vồ mồi, lưỡi búa còn lại vốn đã tụ lực từ lâu được ném ra ngay, xoáy gió ào ào tấp tới chỗ Hách Du đang nhoài người.
Véo véo véo!!!!
Bất ngờ bên tai Hoẵng vang lên ba đợt âm thanh xé gió. Sát khí mãnh liệt ập tới khiến da đầu hắn tê rần, lưỡi búa vừa phóng ra phải vội vã kéo vòng lại chắn lấy vị trí của ba luồng sát khí.
Bang!!! Kang!!!! Kang!!!!!
Cánh tay bị chấn tê rần, cổ tay đau buốt cùng ba mũi tên nỗ to đùng bị đánh bật ra khiến Hoẵng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Thế là thế nào? Chả phải đám nỗ binh này cần phải tốn không ít thời gian công sức mới có thể lên nòng hay sao? Vì sao chỉ mới được non nửa thời gian bọn chúng lại chuẩn bị xong rồi?
Liếc mắt nhìn sang Hoẵng liền lập tức vỡ lẽ. Ở bên kia đã sớm có hai, ba tốp quân Hán nâng nỗ nhắm thẳng vào hắn. Không, chính xác hơn mà nói thì bọn chúng chia làm bốn tốp, mỗi tốp ba người để luân phiên bắn. Ánh mắt của Hoẵng vừa quét tới chúng thì ba tên trong số đó cũng vừa bóp lấy lẫy nỗ. Ba tiếng băng băng giòn giã vang lên khiến mắt hắn mở đến trợn trừng. Hoẵng không dám chần chừ chút nào phải lập tức đạp mạnh chân bật ngược về sau né tránh.
Bộp!!!!
Ba mũi tên vừa cắm xuống, bên tai Hoẵng lại có ba tiếng tên rời khỏi nỗ khiến mồ hôi trên trán hắn đổ dồn không ngớt. Tốc độ luân phiên bắn nhanh đến rợn người chẳng cho Hoẵng thời cơ nữa. Mặc dù trong lòng trăm lần vạn lần không muốn, Hoẵng cũng phải chấp nhận rằng thời cơ của mình đã vụt mất đành rút lui.
"Đừng để hắn chạy thoát!!!!"
"Mau!!! Mau hỗ trợ anh Hoẵng!!!!"
Hai đội quân nhìn thấy tình cảnh này thì đều hô to gọi lớn lao vào nhau chém giết càng tợn. Quân Hán thì mong muốn nhân cơ hội giết phắt Hoẵng đi, còn quân Việt đương nhiên là muốn tìm cách cứu cừ súy của mình.
"Mẹ kiếp, coi như mày gặp may!"
Hoẵng phun nước bọt, lấy tay lau nhẹ khóe môi rướm máu. Đây không phải là do hắn bị thương, mà là vì trong lúc hắn đang phải bận rộn đối phó với lính Hán vây giết, thuẫn trận mới bị vỡ của quân Hán đã sớm được lắp lại. Đồng thời, thân ảnh của tên Hán tướng cũng khuất dần sau hàng binh sĩ.
Coi như lần tập kích này đã xôi hỏng bỏng không rồi...
"Thương tổn?" Hoẵng vừa chiến đấu vừa hỏi bằng giọng cộc lốc.
"Bẩm… Năm mất, bảy đang được cứu chữa, số còn lại không bị gì quá nghiêm trọng." Tên lính hầu cũng gọn gàng đáp lời.
Chả ổn. Tốn mười mấy người vẫn không thể lay động nổi quân giặc.
"Bảo đám thợ săn bắn yểm trợ, chúng ta lùi lại!" Hoẵng lắc đầu đầy ngao ngán. Hắn nhẹ búng người lui ra sau, ít lâu liền xuất hiện trên một cao điểm khác để quan sát.
Nhìn chung đến thời điểm này mọi toan tính của cả hai quân đều đã được bày ra hết. Thoạt đầu quân Hán muốn vây giết nhánh quân ô hợp bên phía quân Việt, mà quân Việt lại muốn giả heo ăn thịt hổ nuốt luôn một phần chiến lực của kẻ địch. Tính toán nhau gay gắt là thế, ấy vậy mà hai bên đánh đấm cả một ngày dài, kết quả thu được lại chỉ ngang ngửa nhau mà thôi…
Hoẵng phun nước bọt, cất búa đi, trong đầu đã sớm vang vọng lời nói của Lạc quân:
"Đây chẳng phải là một trận chiến đơn giản đâu. Kẻ dẫn quân bên nhà Hán là kẻ có trí tuệ không hề tầm thường. Vì thế nếu muốn thắng chúng ta phải nỗ lực thật nhiều."
"Lạc quân…" Hoẵng thở dài, ánh mắt lại nhìn về phía trận của Hách Du:
"Lạc quân, bên kẻ thù không chỉ có soái tài không đâu…"
"Hộc.. hà…" Vừa vặn lúc này tên thuộc hạ lại ba chân bốn cẳng chạy tới hỏi:
"Anh… hà hà… anh Hoẵng, giờ chúng ta làm sao?"
"Đợi tín hiệu của Lạc quân…"
Hoẵng vừa trả lời, vừa nhìn theo từng tầng bụi mù nơi phương xa truyền tới. Xem ra quân Hán đã sớm gọi thêm quân từ doanh trại đến bổ trợ.
UUUUUUUU!!!!!!
Quả nhiên không lâu sau, từng tràng tù và buồn bã vang lên bao trùm cả chiến trường thê thảm. Quân Nam ở khắp nơi nghe tiếng tù liền cẩn thận đề phòng, chậm rãi giữ lấy thế trận lùi về sau. Để lại kẻ thù đang hò reo hân hoang vì đã thành công đánh lui địch thủ.
"Giám quân!!! Chúng ta tấn công đi!!!"
"Giám quân, thời cơ tới rồi, tới rồii!!!!"
Tiếng reo hò, lời kêu gọi của đám mưu sĩ cùng bộ hạ không cách nào rót nổi vào tai Ban Siêu. Tên Giám quân trẻ đứng tĩnh lặng như tượng, bóng hắn ngã dài trên nền đất dưới ánh chiều tà… Mặt trời sắp buông xuống rồi…
"Khải Minh, ngươi quả thật không phải là một kẻ tầm thường…"
Ban Siêu thôi nhìn trời, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về trung quân đối địch. Hắn chợt có cảm giác tên chủ soái của đối phương cũng đang đồng điệu nhìn về phía mình.
"Khải Minh, ngươi đang tính toán gì đấy?" Ban Siêu trầm ngâm một chốc rồi xoay người ra lệnh:
"Hôm nay đến thế thôi. Truyền lệnh: thu quân, hạ trại nghỉ ngơi!"
Cùng một câu nói lúc nãy Cao Hải dùng để than vãn, nay lại được lặp lại y chang. Khác một chỗ lần này kẻ phải thốt lên không phải là tên Nha môn tướng. Thậm chí người vừa gắt lên còn chả phải là người Hán cơ.
"Mẹ kiếp, anh Hoẵng, đội thứ ba không thể tiến thêm được, chúng nó cứ cứng như đá ấy."
Hoẵng đanh mặt lại như đang cố tiêu hóa lấy lời bẩm báo vừa mới nghe được. Có điều, cái nhíu mày thật chặt trên mặt hắn dường như đã bán đứng nội tâm khó chịu của hắn.
Thời gian đầu sau khi phản công, nhìn chung quân Nam thu lấy thắng lợi ở hầu hết các mặt. Họ không chỉ thành công bẻ gãy từng điểm mấu chốt trong trận hình của quân Hán mà còn liên tiếp đâm sâu vào hệ thống phòng ngự của chúng, liên tiếp ép chúng phải không ngừng co rút lại lực lượng từ thế chủ động công kích sang bị động phòng thủ. Dù cho Ban Siêu đã lập tức phân bố thêm binh lính để tìm cách hóa giải tình hình, nhưng nhờ vào ưu thế áp đảo về mặt tinh thần, sĩ khí và chuẩn bị, thế trận ấy vẫn được giữ vững trong cả một thời gian dài. Do đó không ít nhuệ khí và sinh lực quân Hán đã bị mài mòn dần theo thời gian.
Cao Hải bất lực không còn cách nào phản công.
Bàng Hác phải nghiêng hẳn về sau, dùng hậu trận liên kết chặt chẽ với Hách Du mới mong tìm được điểm đứng giữa trùng trùng lớp lớp quân Nam như sóng biển đang càn quét liên miên không dứt.
Mã Anh, Cát Đàm dù nỗ lực hết sức vẫn chẳng thể dứt khỏi sự đeo bám như sam của Rắn Lục. Thậm chí khả năng lắc léo, âm hiểm của tên Bách phu trưởng còn khiến hai tên này chịu không ít đau khổ.
Mi Sơ, Chung Duẫn còn tệ hơn, quân số vừa thiệt hại quá nửa lại gần như mất sạch sức lực phải thở dốc dựa vào trung quân để ráng sức chống cự…
Lúc này đây, cùng với ánh chiều tà đang dần buông xuống vùng này, chỉ cần mũi tiến công của Hoẵng có thể thành công đập tan tuyến phòng thủ phía trước thì thắng lợi sẽ khó lòng vụt khỏi bàn tay của quân Nam nữa. Hoặc ít nhất, quân Hán chắc chắn phải chịu lấy tổn thất thật sự rất lớn khi cánh quân của hai tên Hách Du, Bàng Hác bị nuốt chửng.
Thế nhưng ngay lúc này đây Hoẵng lại khó chịu nhận ra một điều: mình coi bộ khó lòng hoàn thành điều này.
Miết nhẹ chuôi một chiếc búa, hắn đưa tay kia rờ về phía hông nơi chiếc còn lại đang treo lủng lẳng, im lặng chờ đợi. Trông hắn lúc này cứ như một đầu sơn dương vua đang kiên nhẫn quan sát cánh đồng bất tận trước mặt. Bất chợt, hai mắt hắn có hai ánh chớp lóe lên. Hoẵng nhanh như một cơn gió bún chân đánh phốc một nhịp, chỉ tốc tốc hai phát đã hòa mình vào chiến trận, thoáng cái bỏ lại tên lính hầu với một cái mồm há hốc không ngậm lại kịp. Liền sau đó, mấy bóng người cũng linh hoạt chả kém sơn dương là mấy thoăn thoắt lao theo sau tên Quân phu trưởng.
Ở phía trước, sau một hồi không ngừng gia tăng sức ép cùng với nhiều mũi tấn công đột biến không ngớt, Lĩnh Nam quân cuối cùng cũng đã thọc được một khe hở nhỏ trên thuẫn trận của giặc. Lập tức hai đội sáu người ầm ầm hô to lao nhanh tới chỗ hổng, búa ném vù vù mấy tiếng đã khiến mấy tên quân Hán muốn lắp lại chỗ sơ hở phải rú lên đầy đau đớn, bật té ngã ngửa ra sau.
Được thế, mấy tên cầm thuẫn mây ở gần đấy liền tức tốc chen chân vào. Kẻ dùng vai, người dùng thân dồn hết toàn lực mà xô, mà đẩy hòng khuếch trương khe hở rộng thêm. Binh lính ở sau cũng theo chân hùa vào, những lưỡi gươm bén, những thanh mâu nhọn len lỏi vào giữa các mắt xích đang không ngừng bị xô đẩy của giặc mà đâm, mà chém. Chốc lát đã có máu tanh đỏ lòm từ sau mấy cái thuẫn dày đặc không ngừng tuôn ra, quân Hán tuy cắn răng cố sức cầm cự nhưng đã là nỗ mạnh hết đà, khó có thể giữ nổi nữa. Mắt thấy chỉ cần qua mươi hơi thở nữa ắt thuẫn trận chỗ này sẽ sớm bị sụp đổ.
Nỗ mạnh… ấy vậy mà lại chưa tới lúc hết đà...
"Phóng!!!!!!"
Băng băng băng!!!!
Véo véo véo!!!!
Bụp!!!! Phập!!!! Phập!!!!!!!
Tiếng quát như sấm, chẳng biết từ đâu phát ra bất ngờ đổ ập lên khu vực đầy căng thẳng này. Tiếp đó, một chuỗi tên nỏ ầm ầm áp tới đập thẳng vào mặt họ với sức công phá hết sức kinh khủng.
Đối với điều này quân Việt đã có chuẩn bị. Ngay trước khi tiếng hô vang lên, hai tên đi đầu đã sớm nâng những tấm thuẫn ra trước che chắn tên bắn. Xong sức công phá dữ dội của cường nỗ được bắn ra ở cự ly gần đâu phải thứ mà thuẫn mây, thuẫn đồng đơn giản có thể kháng cự nổi. Hai tên kia chỉ cảm giác được trong đầu ông ông vang lên không ngừng , toàn thân như bị ba, bốn đầu trâu rừng hùng hổ húc tới. Sức công phá dù cho đã bị khiên thuẫn giảm đi một phần vẫn dư sức nhấc bổng họ lên quăng ra sau theo một cách hung bạo nhất, đã thế chúng còn không quên tạo ra ba cái lỗ to đùng trên thân thể mỗi người.
"Khẳm!!!! A Cái!!!!!!!"
Quân lính xếp phía sau nhìn hai người thập phu trưởng vốn rất vạm vỡ lại phải nằm im bất động trong vũng máu thì gào to giận dữ. Bọn họ nâng thuẫn che chắn cho nhau, cố gắng tạo thành một bức phòng tuyến nhỏ che chắn lấy. Trong lúc đó có mấy tên quân y vội cúi người chạy tới lôi hai cái xác về sau. Tuy nhiên cũng vì vậy mà quân Nam không thể nào tiếp tục lấn sâu vào chỗ hổng của kẻ thù được. Thừa thế, có mấy tên lính Hán đã chuẩn bị từ trước nhanh chân chạy lên để lắp vào chỗ hổng.
"..."
Thuẫn trận đang dần lắp lại cũng làm Hách Du hài lòng hừ nhẹ một tiếng, hắn đã làm như thế mấy lần rồi. Cứ mỗi lần quân Nam sắp phá được thế trận thì hắn lại dẫn theo thân binh xuất hiện hóa giải thế khó khăn. Cũng vì vậy mà tuy đã sớm bị chèn ép đến mức chẳng thể ngóc đầu lên nổi, trận hình của hắn vẫn giữ được trạng thái thăng bằng hết sức vi diệu không hề sụp đổ.
"Giữ vững lấy. Kẻ nào dám lùi bước trảm không tha!"
Thành công đánh lùi quân Nam là thế, xong lúc này tinh thần của tên Hán tướng lại không dám có một chút thả lỏng. Hắn gằn giọng ra lệnh, mặt khác lại không quên đưa mắt quan sát toàn bộ phòng tuyến một lần nữa để sớm tìm ra chỗ sơ hở tiếp theo. Quân số dưới trướng hắn không nhiều, tinh binh thì lại cực kỳ thiếu. Vì thế hắn không thể ngồi không ra lệnh thôi mà còn phải không ngừng luân chuyển, chọn lựa những điểm mỏng manh nhất để cứu viện.
Đứng trước tình thế như chỉ mành treo chuông này Hách Du nhận thức rõ ràng giờ mà còn mạnh miệng nói muốn đánh bại quân Nam thì quá ư là hão huyền. Hách Du không ngu, trái lại còn là một kẻ có trí dũng không hề tầm thường. Hắn tinh ý nhận ra không chỉ quân Hán đang phải chịu áp lực cực lớn mà kẻ địch của họ cũng như vậy. Quân Hán mệt, không lẽ đến thời điểm này quân Nam còn đủ sức lực bay nhảy hay sao? Rõ ràng nhìn từng trận từng trận mồ hôi pha cùng tiếng thở hổn hển đang dần dần vượt qua cả tiếng chém giết, Hách Du thấy rõ cả hai bên đều sắp tới giới hạn cuối cùng rồi. Bây giờ chỉ việc giữ vững thế thủ là mọi chuyện sẽ ổn. Có lẽ người Giám quân kia cũng đã nhận ra điểm này nên mới quyết định án binh bất động, không tiếp tục tung ra thêm bất kỳ nước cờ nào nữa chăng...
Đúng lúc đó...
Véo!!!!!!!
Nghe thấy có tiếng gió ấp tới, tên Hán tướng như cắt vung đao phất thẳng vào một vật thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình. Lưỡi đao chạm vào đầu kim loại rắn chắc đánh lên tia lửa chói lòa cùng một tiếng keng đinh tai nhức óc, một mũi tên đen kịt, dài gần cả thước cũng theo đó mà bật nẩy sang bên.
Hách Du liếc về phía mũi tên bắn ra, ánh mắt khóa lấy thân ảnh của Hoẵng đang chạy như bay tới. Tên Quân phu trưởng dường như cũng đoán được mũi tên mình bắn ra sẽ không gây nên bao nhiêu sát thương nên cũng chẳng hề cảm thấy thất vọng chút tẹo nào. Hắn nhanh chóng phất tay quăng đi thanh cung ngọc. Rồi cũng chả hề quan tâm cỗ vũ khí của mình có được thân binh đón lấy hay không, thân thủ liền toang một cái, hai lưỡi búa ngắn sáng loáng đã xuất hiện trên tay hắn.
Bụp!!! Rốp!!!!
Hai ánh búa vừa ra trận đã bạt văng hai cái đầu lâu lên cao, nhẹ nhàng cứ như một lão nông lành nghề hời hợt tước vỏ mây vậy. Hách Du thấy thế, gương mặt khẽ có vài tia biến ảo rất nhỏ, xong hắn không hề vội vàng nâng đao ứng phó mà chỉ chọn lựa đứng yên thủ thế đề phòng.
"Giết!!!! Nhanh cơ hội chém chết tướng giặc!!!"
"Theo sát anh Hoẵng, tiến lên tiến lên!!!!"
Có Hoẵng bất ngờ tập kích trợ trận, binh lính Việt lập tức được bơm cho không ít tinh thần liền gồng mình gào lên. Bọn họ theo sau, vũ khí trong tay múa nay cũng nhanh hơn vài phần làm cho lỗ hổng vừa sắp được trám mất lại hổng ra một quãng không hề nhỏ.
"Chặn chúng lại. Giáp binh tiến ra trước. Song xà!"
"Thuẫn bài, tiến lên!!! Chớ để chúng gia hại Hách gia!!!"
Hách Du không động, mấy tên thân binh bên dưới thì lại tức tốc có phản ứng. Bọn chúng hầm hầm lách người lao ra, thuẫn bài nhanh chóng lợp thành một bức tường kín kẽ che chắn chủ tướng của mình lại vừa vặn đánh bật ba mũi tên phá không mà đến. Đoạn, từ hai bên cánh của tường thuẫn có mười mấy quân lính mặc giáp vô cùng thuần thục như hai cái roi dài vung ra ném về mũi đột kích của quân Nam.
"Chết đi!!!"
Tên giáp binh đi đầu gầm vang trong khi bản thân đang cấp tốc vặn eo phát lực đâm thương tới ngay cổ Hoẵng. Chiêu thức vừa hiểm vừa mạnh, thân pháp của hắn nhanh nhẹn hơn hẳn binh sĩ bình thường, rõ ràng là một tay từng trải không chỉ được huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt mà kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú cùng cực.
Roẹt!!!!
Hoẵng nhanh như chớp vung tay, ánh búa lóe lên chặt đứt lưỡi thương nhọn. Tên lính Hán chưa kịp giật mình thì đã nghe thấy tiếng gió xoẹt đến bên tai, một lưỡi gươm từ đâu nhẹ nhàng xuất hiện lau nát cổ hắn. Quân Hán có lính tinh nhuệ, mấy chục thuộc hạ của Hoẵng cũng đâu phải hạng thường.
"Anh Hoẵng tiến lên đi, đám chó con này để bọn em tiếp đón!"
"Cản chúng lại, không cho chúng làm chậm anh Hoẵng!!!!"
Từng cái bóng lấy sự linh hoạt và tốc độ nhanh đến mức khiến người nhìn hoa mắt vù vù giao thoa, bật nhảy liên tiếp bên người của Hoẵng. Bọn họ cũng như đối thủ tạo ra vô số ánh kiếm, mũi thương va chan chát vào nhau, tất cả nhằm tạo điều kiện cho Hoẵng có thể tiếp tục áp sát mục tiêu của mình: Hách Du.
Có đồng đội hỗ trợ, tốc độ Hoẵng càng được đẩy lên cao. Chỉ trong thời gian năm, sáu nhịp hô hấp hắn đã đục thủng được phòng tuyến của thân binh Hách Du, đạp chân đến đối đầu cùng tên Hán quân quân đốc.
"Mày không kịp nạp tiễn cho nỏ đâu nhỉ?"
Hoẵng liếc nhìn hơn mười tên quân Hán đang hối hả nạp tên lên nỗ, đây chính là lý do khiến quân Hán có thể giữ vững được cho đến thời điểm này. Quả thực đối với quân Việt đang thiếu khuyết trang bị hạng nặng mà nói thì sức công phá tàn bạo của nỗ tiễn chính là mấu chốt quyết định gây nên đột phá trên chiến trường.
Tất nhiên, nếu không phải do kẻ trước mặt này có tài chỉ huy không tệ, Hoẵng tin tưởng rằng dù có gấp đôi số nỗ thủ ấy hắn cũng có thể tìm ra cách phá nát quân thù. Vì lẽ đó mà hắn đã ẩn nhẫn từ lâu, tựa như một đầu thú dữ dồn hết kiên nhẫn cùng sức lực của mình đi nghiên cứu thật kỹ con mồi của mình. Đợi đến lúc nắm rõ nhịp điệu của con mồi nhất, nó mới bất ngờ đột phá, một chiêu giết luôn.
Không có nỗ tiễn gây áp lực, khoảng cách giữa hai tên tướng trong sát na liền biến mất. Đứng chắn giữa bọn hắn chỉ còn có hai tên thân vệ đang gồng người, căng mắt cố bắt lấy động tác của Hoẵng.
"Tướng Hán tiếp chiêu!!!!"
Vùuuuuuu
Lưỡi búa bên tay Hoẵng bất ngờ được ném mạnh, nó xoay vùn vụt thẳng tới Hách Du, nhanh đến mức hai tên thân binh đang muốn lao lên cản phải giật nảy mình đứng chững cả lại. Thế nhưng phản xạ của tên Hán tướng cũng là cực đỉnh. Hắn nâng đao lên bằng một tốc độ nhanh đến hoa mắt, keng một tiếng khá đinh tai đẩy lưỡi búa bật đi.
"Hô, khá… hử?!! "
Còn chưa kịp cảm thán vì chiêu thức hung hiểm của Hoẵng, ánh mắt Hách Du đã bắt gặp bóng một sợi dây dài đang nối liền với chuôi búa. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tên Hán tướng dẫm mạnh chân, tốc một phát cấp tốc cúi đầu nhoài người né hẳn sang một bên.
Vèo!!! Roẹt Roẹt Roẹt!!!!
"A!!!" "Ôi!!!"
Ngay khi hắn né tránh, lưỡi búa như có linh tính đang bay thẳng tắp bỗng dưng đổi hương đánh vòng về. Lưỡi búa bén nhón lướt qua thân thể tên Hán tướng tuy chẳng đủ tầm với để gây sát thương nhưng lại vừa vặn liếm ngang eo hai tên giáp binh nhà Hán.
Bộp!!!!
"Còn nữa!!!!" Réoooooo
Hoẵng đưa tay chụp lại chuôi búa, cùng với việc hai tên thân vệ ngã xuống, hiện giờ giữa hắn và Hách Du đã chẳng còn bất kỳ chướng ngại nào nữa. Chân dẫm thật mạnh, hắn nhảy chồm lên như mãnh hổ vồ mồi, lưỡi búa còn lại vốn đã tụ lực từ lâu được ném ra ngay, xoáy gió ào ào tấp tới chỗ Hách Du đang nhoài người.
Véo véo véo!!!!
Bất ngờ bên tai Hoẵng vang lên ba đợt âm thanh xé gió. Sát khí mãnh liệt ập tới khiến da đầu hắn tê rần, lưỡi búa vừa phóng ra phải vội vã kéo vòng lại chắn lấy vị trí của ba luồng sát khí.
Bang!!! Kang!!!! Kang!!!!!
Cánh tay bị chấn tê rần, cổ tay đau buốt cùng ba mũi tên nỗ to đùng bị đánh bật ra khiến Hoẵng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Thế là thế nào? Chả phải đám nỗ binh này cần phải tốn không ít thời gian công sức mới có thể lên nòng hay sao? Vì sao chỉ mới được non nửa thời gian bọn chúng lại chuẩn bị xong rồi?
Liếc mắt nhìn sang Hoẵng liền lập tức vỡ lẽ. Ở bên kia đã sớm có hai, ba tốp quân Hán nâng nỗ nhắm thẳng vào hắn. Không, chính xác hơn mà nói thì bọn chúng chia làm bốn tốp, mỗi tốp ba người để luân phiên bắn. Ánh mắt của Hoẵng vừa quét tới chúng thì ba tên trong số đó cũng vừa bóp lấy lẫy nỗ. Ba tiếng băng băng giòn giã vang lên khiến mắt hắn mở đến trợn trừng. Hoẵng không dám chần chừ chút nào phải lập tức đạp mạnh chân bật ngược về sau né tránh.
Bộp!!!!
Ba mũi tên vừa cắm xuống, bên tai Hoẵng lại có ba tiếng tên rời khỏi nỗ khiến mồ hôi trên trán hắn đổ dồn không ngớt. Tốc độ luân phiên bắn nhanh đến rợn người chẳng cho Hoẵng thời cơ nữa. Mặc dù trong lòng trăm lần vạn lần không muốn, Hoẵng cũng phải chấp nhận rằng thời cơ của mình đã vụt mất đành rút lui.
"Đừng để hắn chạy thoát!!!!"
"Mau!!! Mau hỗ trợ anh Hoẵng!!!!"
Hai đội quân nhìn thấy tình cảnh này thì đều hô to gọi lớn lao vào nhau chém giết càng tợn. Quân Hán thì mong muốn nhân cơ hội giết phắt Hoẵng đi, còn quân Việt đương nhiên là muốn tìm cách cứu cừ súy của mình.
"Mẹ kiếp, coi như mày gặp may!"
Hoẵng phun nước bọt, lấy tay lau nhẹ khóe môi rướm máu. Đây không phải là do hắn bị thương, mà là vì trong lúc hắn đang phải bận rộn đối phó với lính Hán vây giết, thuẫn trận mới bị vỡ của quân Hán đã sớm được lắp lại. Đồng thời, thân ảnh của tên Hán tướng cũng khuất dần sau hàng binh sĩ.
Coi như lần tập kích này đã xôi hỏng bỏng không rồi...
"Thương tổn?" Hoẵng vừa chiến đấu vừa hỏi bằng giọng cộc lốc.
"Bẩm… Năm mất, bảy đang được cứu chữa, số còn lại không bị gì quá nghiêm trọng." Tên lính hầu cũng gọn gàng đáp lời.
Chả ổn. Tốn mười mấy người vẫn không thể lay động nổi quân giặc.
"Bảo đám thợ săn bắn yểm trợ, chúng ta lùi lại!" Hoẵng lắc đầu đầy ngao ngán. Hắn nhẹ búng người lui ra sau, ít lâu liền xuất hiện trên một cao điểm khác để quan sát.
Nhìn chung đến thời điểm này mọi toan tính của cả hai quân đều đã được bày ra hết. Thoạt đầu quân Hán muốn vây giết nhánh quân ô hợp bên phía quân Việt, mà quân Việt lại muốn giả heo ăn thịt hổ nuốt luôn một phần chiến lực của kẻ địch. Tính toán nhau gay gắt là thế, ấy vậy mà hai bên đánh đấm cả một ngày dài, kết quả thu được lại chỉ ngang ngửa nhau mà thôi…
Hoẵng phun nước bọt, cất búa đi, trong đầu đã sớm vang vọng lời nói của Lạc quân:
"Đây chẳng phải là một trận chiến đơn giản đâu. Kẻ dẫn quân bên nhà Hán là kẻ có trí tuệ không hề tầm thường. Vì thế nếu muốn thắng chúng ta phải nỗ lực thật nhiều."
"Lạc quân…" Hoẵng thở dài, ánh mắt lại nhìn về phía trận của Hách Du:
"Lạc quân, bên kẻ thù không chỉ có soái tài không đâu…"
"Hộc.. hà…" Vừa vặn lúc này tên thuộc hạ lại ba chân bốn cẳng chạy tới hỏi:
"Anh… hà hà… anh Hoẵng, giờ chúng ta làm sao?"
"Đợi tín hiệu của Lạc quân…"
Hoẵng vừa trả lời, vừa nhìn theo từng tầng bụi mù nơi phương xa truyền tới. Xem ra quân Hán đã sớm gọi thêm quân từ doanh trại đến bổ trợ.
UUUUUUUU!!!!!!
Quả nhiên không lâu sau, từng tràng tù và buồn bã vang lên bao trùm cả chiến trường thê thảm. Quân Nam ở khắp nơi nghe tiếng tù liền cẩn thận đề phòng, chậm rãi giữ lấy thế trận lùi về sau. Để lại kẻ thù đang hò reo hân hoang vì đã thành công đánh lui địch thủ.
"Giám quân!!! Chúng ta tấn công đi!!!"
"Giám quân, thời cơ tới rồi, tới rồii!!!!"
Tiếng reo hò, lời kêu gọi của đám mưu sĩ cùng bộ hạ không cách nào rót nổi vào tai Ban Siêu. Tên Giám quân trẻ đứng tĩnh lặng như tượng, bóng hắn ngã dài trên nền đất dưới ánh chiều tà… Mặt trời sắp buông xuống rồi…
"Khải Minh, ngươi quả thật không phải là một kẻ tầm thường…"
Ban Siêu thôi nhìn trời, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về trung quân đối địch. Hắn chợt có cảm giác tên chủ soái của đối phương cũng đang đồng điệu nhìn về phía mình.
"Khải Minh, ngươi đang tính toán gì đấy?" Ban Siêu trầm ngâm một chốc rồi xoay người ra lệnh:
"Hôm nay đến thế thôi. Truyền lệnh: thu quân, hạ trại nghỉ ngơi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.