Chương 151: Quân Hán thu lấy tin tức
Phong Du Tùng Lâm
05/01/2020
Sột…
Roạt…
"Cẩu thí, khẽ thôi…"
"Dạ, dạ, xin lỗi Hách gia, xin lỗi Hách gia…"
"Liệu hồn bọn mày đấy, nếu để đám man phát hiện thì tao cho bay ăn đủ quân kỷ. Hừ!"
Lời đe dọa của tên Hán tướng họ Hách nhanh chóng làm đám lính co rụt đầu lại. Bọn chúng biết tên đang dẫn dắt mình là người thế nào, vì thế việc tên này có nói một đằng làm một nẻo hay không là điều không cần phải đưa mạng sống ra đi kiểm chứng. Xong có lẽ cũng vì thế mà gần hai mươi tên bọn chúng mới có thể giữ vững ưu thế, âm thầm tiến lại gần bãi đất này được.
Đây là một bãi đất không cao, so sánh với những cánh đồng cỏ mà đám lính Hán vừa mới nằm đánh giấc thì bãi đất này quả thật khá là tệ. Xung quanh cây cối không quá thưa, nền đất cũng ẩm, lầy lội và trông rất bẩn. Duy chỉ có việc đặt miếng đất này vào giữa khung cảnh đầm lầy xung quanh mới thấy nó còn sang trọng chán… Ấy thế mà lúc này trên mảnh đất lầy lội dơ bẩn này, bảy, tám tên lính Nam đang nghỉ ngơi.
Đúng, là nghỉ ngơi, bọn họ kẻ thì tuyệt đối nằm dài trên nền đất, người lại dựa hẳn lưng vào gốc cây cúi đầu nhìn chân, vừa nom qua đã khiến người ta có cảm giác nhuệ khí mất sạch, tinh thần rệu rã chán nản đến cùng cực. Duy chỉ có đống lửa nhỏ đang cháy bập bùng được nhóm ở trung tâm đám người cùng mấy con thú không thể nhìn rõ hình dạng bị xiên lên đó, đang bốc mùi thơm dậy mũi mới khiến khung cảnh này bớt đi phần uể oải.
"Hít… thơm quá…"
Một tên quân Hán khẽ hít sâu một hơi, bụng hắn đã sớm réo gọi ầm ĩ, nước miếng nước bọt chảy dài trên khóe miệng mà hắn nào có hay, cũng chả thèm quan tâm. Chính cái mùi đầy quyến rũ ấy là kẻ đã đưa quân Hán đến được đây. Từ tối qua đến giờ bọn hắn đã được nghỉ ngơi ăn uống chút nào đâu? Vì thế thấy món ngon thế này, hắn quả thực có phần không nhịn nổi nữa muốn chồm lên ngay.
"Mày đừng nhộn, nhỡ may đấy là bẫy thì sao, chờ đã đợi mấy thằng kia về."
Tên họ Hách cung tay cốc thẳng vào đầu tên bộ hạ thân tín. Lời của hắn vừa dứt liền có mấy tiếng sột soạt khác vang lại bên tai. Theo phản xạ hắn vội đưa tay sờ về phía chuôi đao, xong lại nhanh chóng khựng lại, bởi lẽ đó là tiếng động gây ra do ba tên thám báo mà hắn vừa phái đi tìm hiểu.
"Hách gia, đã dò xét hết rồi." Một tên trong số đó nhẹ giọng bẩm báo.
"Dò hết? Cụ thể ra sao?" Hách Du vội nói, cũng bằng giọng rất khẽ.
"Hách gia, bọn nó có tám thằng. Điệu bộ xem ra chán nản mệt mỏi lắm rồi, đến cả cảnh giới cũng chả buồn làm. Vừa nãy chúng tôi thử tiến đến sát bên chỉ cách có ba, bốn chục bước chân chúng cũng chả để ý được. Tôi thấy trông chúng rất giống đào binh." Tên vừa nãy nói bằng giọng khẳng định.
"Đào binh??? Mày chắc chứ?" Hách Du xác nhận. Ba, bốn chục bước đã vào tầm bắn của cung tên, cũng đã sớm vượt quá phạm vi cảnh giới báo động. Hách Du quả thực không tin bọn man này lơ là đến vậy.
"Chắc như đinh đóng cột. Hách gia, ngài không phải không rõ anh em chúng tôi từ đâu mà ra. Chuyện trinh thám này nói thật ngoài trừ quân Tây Lương tinh nhuệ, bọn tôi không tin có kẻ còn hơn mình đâu." Tên kia lại sẵn giọng, trên mặt lộ rõ vẻ tự tin.
Hách Du nhíu mày, chuyện này hắn không có cách nào phản bác. Ba tên trước mắt quả thực cũng không phải do hắn chủ quản mà là do chủ công của hắn, Khúc Gia sắp xếp vào. Khả năng của chúng Hách Du hoàn toàn có thể tin tưởng.
Chuyện bắt đầu từ tối hôm qua, không, là tờ mờ sáng nay. Sau khi Ban Siêu chấp nhận thu quân lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, quân Hán mới lấy tốc độ nhanh nhất có thể thoát ly khỏi vùng đầm lầy đầy rẫy chướng ngại kia. Họ không lùi mà tiến về phía Đông Bắc tầm độ mười dặm hạ trại. Sau đó Ban Siêu lại cho rải thật nhiều thám báo theo hướng đầm lầy tản ra khắp nơi để tránh mất dấu quân Việt.
Vấn đề phát sinh ở chỗ này. Ai cũng biết cánh quân này ban đầu ở dưới quyền quản hạt của Khúc Gia cùng Cao Sủng. Ấy thế mà chỉ qua một đêm, một tên nhóc tuổi còn chưa đủ hai mươi đã dẫn theo ba trăm quân đến oang oang khua tay múa chân điệu bộ tiếp quản cả mấy ngàn người này. Càng quá đáng hơn là hắn còn leo lên đầu Khúc Gia mà ngồi, lén bày bố sau lưng hắn, còn mạnh dạn vung tay ra lệnh cho hắn như cho một tên lính tầm thường nữa, như thế làm sao mà tên Khúc Tư mã có thể chấp nhận nổi. Khúc Gia quả thật hận Ban Siêu đến tận xương tận tủy mất rồi.
Đối với việc Ban Siêu quyết tâm rải thám báo, Khúc Gia tuy có lòng phản đối xong hắn cũng sớm ý thức được rằng cùng với việc tên Cao Sủng không ngừng xum xuê nịnh nọt Ban Siêu thì, ở trong doanh trại hiện giờ hắn đã bị cô lập khá nhiều. Vì thế Khúc Gia không có xuẩn đến độ đi đôi co tranh cãi với Ban Siêu mà ngoài mặt lại tỏ ra ủng hộ tên kia lắm. Hắn thậm chí còn xung phong cắt xử mười mấy nhóm quân tản ra xung quanh để tham gia vào việc truy đuổi quân Việt nữa cơ. Đương nhiên, bên ngoài là như vậy, còn sau lưng Khúc Gia muốn làm gì thì chẳng ai có thể biết rõ.
Mà Hách Du, chính là một trong số những nhóm thám báo này. Hơn nữa cùng với lý lịch là gia thần của họ Khúc, Hách Du được Khúc Gia chiếu cố hơn hẳn, không chỉ được phân công hướng tương đối an toàn ở xa đầm lầy mà còn được bố trí cho ba tên thám báo tinh nhuệ mà hắn chôm được từ trong đám tư quân của tên tướng quá cố: Trịnh Sín.
Đương nhiên như đã bàn ở trên, mùi thơm từ đống thịt nướng kia có tác dụng dẫn đường không nhỏ. Xong thực tế cũng nhờ có ba tên này mà Hách Du mới có thể lần mò được đến đây.
"Hách gia… như vậy chúng ta có lập tức lao lên xử chúng không?" Tên thân binh nuốt một ngụm nước bọt rõ to, mắt hau háu nhìn về phía ngọn lửa đỏ, à, là về phía cái con vật trông như chim rừng đang gác trên lửa mới đúng.
"Không, khoan vội, lỡ chẳng may có cạm bẫy thì sao?" Hách Du vẫn hết sức cẩn trọng nói ra.
"Hách gia a. Như vậy, như vậy?..." Tên kia ú ớ, đoạn hắn nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của chủ nhân mình thì không khỏi lí nhí trong miệng kêu lên:
"Nhìn đám thịt kia quả thực uổng a. Nếu lát nữa chúng ăn hết thì sao?"
"Hừ, mày dám cãi lời…" Vốn rất thính tai Hách Du đương nhiên nghe rõ mồn một lời tên kia nói, hắn giận đến điên người toan đưa tay sang đấm thẳng vào mặt kẻ gan cùng mình kia thì bất chợt khựng lại suy nghĩ. Đoạn, hắn cười khà khà đầy ý tinh quái bảo:
"Không tệ, không tệ, coi như cho mày lấy công chuộc tội. Tốt lắm." Rồi hắn quay sang phân phó:
"Vây chúng lại, cẩn thận coi chừng bẫy và cảnh giới. Đợi lát nữa ta ra tín hiệu thì lập tức xông lên. Nhớ! Phải lưu lại ba, bốn thằng, rõ chưa?"
Đám lính Hán nhao nhao vâng dạ. Rồi dưới ánh mắt giám sát của Hách Du, bọn chúng tựa như một đám rắn rết tìm mọi cách bò sát mặt đất nhất có thể, từ từ tạo thành một vòng tròn nhỏ bao xung quanh lính Việt mà chờ đợi.
Cũng không bao lâu sau, cơ hội mà chúng trông mong cũng đến. Có lẽ là do đã quá đói, cũng có thể là do tinh thần cùng sức lực đã đỡ hơn một chút, đám quân Nam nhẹ giọng gọi nhau, từ từ lê thân lại khu củi lửa. Xem điệu bộ, bọn chúng rõ ràng là chuẩn bị xử lý đám thịt nướng kia.
"Chủ nhân?..."
Hách Du lắc đầu không trả lời.
Cạp.
Xoẹt! Nhàm nhàm…
Tiếng cắn xé, tiếng nhai nuốt vang lên hòa cùng mùi thơm của thịt nướng nhanh chóng nhấn chìm không gian. Ở cự ly này bọn lính Hán thậm chí có thể nhìn rõ từng miếng từng miếng thịt trắng phau bị man quân xé ra, bỏ vào miệng nhai ngấu nhai nghiến. Từng dòng mỡ ròng ròng trên bàn tay, trên miệng của đám kia khiến đám Hách Du đỏ cả mắt, miệng chúng không thể tự chủ được ứa ra vô số nước. Mẹ kiếp, đói bụng mà nhìn thấy người khác ăn ngon quả thực chính là thứ tra tấn kinh khủng nhất.
Ngay lúc quân Hán tưởng chừng mình sắp rơi vào địa ngục đói hành hạ, Hách Du động. Hắn hét lên một tiếng "Giết!" thật to, vung người thoát khỏi chỗ ẩn núp mà phi như bay vào đám lính Việt vẫn còn đang mải miết chăm chú vào những món thịt nóng trên tay. Tất nhiên là đám bộ hạ của hắn cũng đâu có chịu kém cạnh, cũng vùng dậy lao lên.
Giữa một bên có chuẩn bị, một bên vô ý; giữa một bên tinh thần đầy đủ, một bên tàn tạ cả thể xác lẫn linh hồn, trận chiến diễn ra cực kỳ chóng vánh và chả có tí bất ngờ nào cả. Chưa đầy mấy mươi hơi thở nhóm bảy, tám tên man quân đã bị khống chế, năm tên trong số chúng nằm giữa vũng máu, mắt trợn trừng đầy vẻ bất đắc dĩ, đầy vẻ khó tin.
"Hừ, một đám bại binh. Làm ta cứ tưởng bọn này phải ghê gớm lắm." Tên thân vệ cười cợt bảo.
"Ừm, có chút không đúng…" Hách Du cũng chau mày, hắn lạnh lùng đè lưỡi đao đầy máu lên cổ một tên mà gắt bằng phương ngữ Hà Bắc:
"Thằng này, mày định lừa gạt gì bản tướng?"
Tên quân Nam làm sao hiểu nổi tiếng thứ tiếng Hán xa lạ như vậy, hắn hốt hoảng co rúm người lại, đầu cúi thật thấp, hai tay không ngừng quơ tứ tung tỏ vẻ mình không có ý tứ phản kháng.
"Đồ chó, ở yên ấy!"
Bành!!!
Hách Du thấy vậy lập tức co chân đạp ngay, cú đá đầy lực hất tên kia văng ra xoay mấy vòng mới chật vật lòm còm bò dậy. Lần này hắn học khôn không dám múa may loạn xạ nữa mà cúi đầu nằm phủ phục xuống đất không ngừng lải nhải bằng tiếng Hán:
"Lạy mấy ngài tha mạng, lạy mấy ngài tha mạng. Chúng con là lính tộc họ Cửu, không phải lính của quân sư, không phải lính quân sư…"
"Tộc họ Cửu?" Hách Du chau mày.
Tên thân vệ như nhớ tới việc gì liền ghé tai bẩm báo:
"Chủ nhân, dường như là một trong những tộc người man hàng Đại Hán ta."
"Thật?" Hách Du ngạc nhiên lắm. Nếu chúng đã hàng thì còn ở đây làm cái quái gì? Xong cho dù sao thì sao, Hách Du mặc kệ quản nhiều đến như vậy. Hắn ngẩng đầu dòm ngó xung quanh, sau khi xác định quả thực không có bất kỳ cạm bẫy lẫn mai phục nào hắn mới đưa tay ra hiệu cho mười tên khác đang núp ở vòng ngoài bật dậy tiến đến bên mình.
"Trói lũ này lại, hồi doanh bẩm báo." Hách Du tra đao vào vỏ ra lệnh.
"Chủ nhân…còn đống đồ ăn này?" Tên thân binh nhỏ nước miếng nhìn mấy phần thịt nướng rơi vãi trên đất, rất hớn hở hỏi.
Hách Du có chút xám mặt, hắn hừ lên quay mặt phất tay tỏ ý làm ngơ trong tiếng cười khà khà của tên bộ hạ.
….
"Báo! Chủ công, có tin mừng, có tin mừng."
"Ừ?" Khúc Gia không chút biểu tình đưa miếng đùi gà lên ngang miệng cặp mạnh, nhai nhồm nhoàm xong hắn mới hỏi:
"Điền Chu, là tin mừng gì?"
Tên thân vệ có tên Điền Chu vui vẻ cúi đầu:
"Chủ công, vừa rồi có mấy tên thám báo của ta quay về bẩm rằng: Hách Trọng Tiên đã bắt được một toán man quân, đang cho áp giải về doanh ạ."
"Tốt, tốt, tốt." Khúc Gia nghe thế vỗ tay khen lớn, đoạn y xoa cằm suy tư chút rồi bảo:
"Ngươi tức tốc ra đón, dặn hắn bí mật đem người đến chỗ ta. Nhớ đừng kinh động đến giám quân, rõ chưa?"
Điền Chu nghe thế ngớ người ra lúng túng mãi. Khúc Gia thấy thái độ của hắn liền đánh bộp trong lòng một tiếng gặng hỏi:
"Sao, làm sao?"
Điền Chu méo mặt tâu:
"Chủ công, e rằng không thể nào. Lúc nãy Ban giám quân đã sớm biết được thông tin này. Hắn đã đích thân đi ra cửa doanh chờ đợi rồi ạ."
"Cái gì???" Khúc Gia giật mình, tên nhóc con này vì sao cứ năm lần bảy lượt muốn leo lên đầu mình? Hắn vội đứng dậy, dứt khoát nói: "Mau, chúng ta nhanh ra chỗ chúng!!"
Đợi cho đến khi Khúc Gia dẫn theo mấy tên thân tín của mình hồng hộc chạy đến lều của Ban Siêu thì nơi này đã tụ tập khá nhiều người. Ở trên khoảng đất trước lều, Khúc Gia có thể nhìn thấy mấy tên Ban Siêu, Mã Dũng, Mã Anh… ngay cả Cao Sủng, Chung Duẫn cùng đám tướng lĩnh cấp dưới cũng đã đầy đủ.
Mẹ nó, chẳng phải Hách Du là thuộc hạ của ta ư, vì sao ta lại là kẻ đến cuối cùng? Khúc Gia thầm ai oán, hắn lườm ánh mắt giận dữ nhìn Điền Chu khiến tên này không khỏi cúi đầu thật thấp vì sợ vạ lây. Đoạn, Khúc Gia hừ lạnh, chân bước thật nhanh, thật mạnh tạo nên những tiếng xồn soạt rõ to.
Thái độ của tên Biệt bộ Tư mã nhanh chóng rơi vào mắt nhiều người khiến họ không khỏi ngại ngùng ngó lơ đi. Mặc dù ai cũng biết Khúc Gia có chút bất mãn như vậy cũng là hợp tình hợp lý, vì dù sao doanh này cũng có thể tạm coi như nhà của hắn. Hắn bị kẻ khác phản chủ làm khách nên tâm trạng kém đến thế nào cũng rõ ràng. Xong, phần nhiều trong số chúng tuy có đồng cảm lại cũng chỉ thuộc dạng thỏ tử hồ bi không hơn chẳng kém, bởi lẽ ai cũng hiểu rõ câu nói "thế thời thời thế thời phải thế", hiện giờ kẻ thật sự có quyền lực ở đây là Ban Siêu chứ có phải Khúc Tử Thọ nữa đâu? Mà lại vốn dĩ bọn chúng cũng không phải quá quen thuộc với nhau, quan hệ của chư tướng chỉ mới vừa thành lập không lâu trong lần nam chinh này, vì thế bọn hắn làm sao có thể vì chút giao tình nhỏ nhoi ấy mà đi bỏ qua cơ hội gần gũi với hàng thật giá thật đệ tử cưng của Phục Ba Công cho được?
Bọn chúng lựa chọn làm lơ không thấy thái độ khó coi của Khúc Gia, thật ra là đã cho hắn rất nhiều mặt mũi rồi.
Đương nhiên, ở nơi đây đông đúc, năm người mười ý làm sao có thể tránh khỏi có kẻ chướng mắt với bộ dạng của tên Khúc tư mã. Mã Anh hừ lạnh, tên họ Khúc kia không biết trời cao đất rộng bao nhiêu vẫn luôn tỏ ra thái độ kệch cỡm chống đối lại Ban Siêu, hắn đương nhiên thấy quá rõ. Ban Siêu là ai? Bề ngoài tuy chỉ là một tên giám quân nho nhỏ, xong thực tế đám Mã gia thập kiệt bọn hắn đều hiểu rõ ràng đây là kẻ mà chủ công đã lựa chọn làm người kế thừa ý chí của mình, là trụ cột che chở cho một góc trời Đại Hán. Việc ngang nhiên thách thức Ban Phụ Quốc cùng với việc ngang nhiên chống đối, phỉ báng lão gia nhà hắn có khác nhau là bao đâu? Hắn làm sao chấp nhận được việc này? Hắn rất muốn nhảy ra cho tên khốn này một kiếm cho xong chuyện, xong rõ ràng, Ban Siêu lại không ngừng kín đáo ra hiệu cho hắn đừng manh động nóng vội. Việc này khiến hắn khó chịu lắm. Hắn đảo mắt một vòng, trong đầu bỗng lóe lên một cái. Mã Anh nhếch mép cười, bỗng dưng nhấc chân tiến lên trước nhìn như chuẩn bị chạy ra đón Khúc Gia khiến không chỉ đám chư tướng mà cả Khúc Gia, Ban Siêu cùng hai tên thập vệ còn lại đều có chút bất ngờ. Hắn muốn làm huề sao?
Khúc Gia thầm nhếch mép, có lẽ Ban Siêu sai hắn ra cho ta lời chào để xuống nước. Như vậy lát nữa ta phải...
"Hách tướng quân, huynh làm rất tốt, rất tốt."
"Ta?" Hách Du đang cúi đầu đứng nghe thế không khỏi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn. Tên này không phải tỏ rõ không ưa chủ công của mình sao? Vì sao lại nói như thế này? Vì lẽ nào xưng huynh ngọt dữ vậy? Chưa kịp để hắn phản ứng, chẳng kịp để đám tướng lĩnh xung quanh kịp hiểu sự việc, Mã Anh đã cười tươi chắp tay hướng về Ban Siêu nói thêm:
"Huynh đừng lo, công lao của huynh chắc chắn sẽ được Giám quân nhất nhất ghi nhận, sẽ sớm được bẩm báo về cho Đại Soái. Ta đảm bảo, không tên khốn nào dám cướp công của huynh!" Lời vừa dứt, Mã Anh đã đủng đỉnh liếc về phía Khúc Gia mà cười khẩy.
"... Nguy rồi… hắn muốn ly gián…" Hách Du đổ cả mồ hôi mẹ mồ hôi con. Tên này không ngờ là tướng quân mà còn có chiêu trò miệng lưỡi không xương a, dám ngang nhiên ly gián chủ tớ chúng ta như vậy? Hách Du không khỏi lo lắng liếc về phía chủ công của mình, chỉ thấy Khúc Gia mặt mày đã đạt đến độ giận tím người, cặp mày sậm sớm đã rung rung như sắp nhảy vọt đi mất. Hắn hoảng sợ, vội vã lui về sau tránh đi một cái khoác vai của Mã Anh mà cúi đầu đáp:
"Bẩm Mã tướng quân, đây đều là do chủ công sắp xếp, mạt tướng tuyệt không dám tự nhận tranh công, xin tướng quân chớ hồ ngôn loạn ngữ."
Mã Anh thấy tên này vậy mà trong tíc tắc thoát khỏi cái khoác vai của mình thì không khỏi có chút bất ngờ. Hắn liếc nhìn tên Hách Trọng Tiên đang cúi đầu im lặng, lại vừa cười khẩy vừa nhìn thách thức Khúc Gia rồi mới quay đầu từng bước đi lại chỗ Ban Siêu, khoanh tay nhìn mây gió như chả hề có gì xảy ra.
"Vũ Tư, ngươi làm vậy làm chi…" Ban Siêu không khỏi lắc đầu ngao ngán…
"Trọng Tiên, lần này ngươi làm rất tốt. Đừng lo lắng, công lao của ngươi ta đương nhất nhất ghi nhớ."
Lòng Hách Du không khỏi cảm thấy an tĩnh thật nhiều sau khi nghe câu này của Khúc Gia. Tên Khúc Tư Mã cười nhạt, vừa đưa tay ra đỡ lấy hắn đứng lên vừa nói:
"Ngươi an tâm, bản tư mã chẳng phải là phường thiểu năng. Thứ mưu kế ly gián xoàn sĩnh thế này làm sao vào mắt ta được."
"Chủ công sáng suốt." Hách Du mừng rỡ nói.
Đối với thái độ biết ơn của tên bộ hạ, Khúc Gia gật đầu đầy ý khoan dung, đoạn hắn không nói gì thêm mà chỉ quay lưng tiếp tục đi tới. Hách Du cùng Điền Chu cũng rối rít chắp tay theo sau.
"Ha, chó mà còn không rõ tính chủ." Mã Anh cười khẩy.
"Vũ Tư, thu lại thái độ đó cho ta." Mã Dũng nhíu mày, hắn cũng đã có cảm giác tên tứ kiệt đùa giỡn hơi quá.
"Đúng, đúng, a ha ha…" Mã Anh khúm núm đáp.
Tiếp theo đó, bởi vì Khúc Gia cũng đã có mặt nên chư tướng coi như là đến đầy đủ. Vì thế Ban Siêu cũng không chút chậm trễ nữa mà lập tức kêu áp giải ba tên tù binh tộc Việt mới bị bắt vào để thẩm tra.
Rất nhanh, ba tên lính bị lột bỏ quần áo, trần trụi với hai tay trói chặt, dây thừng quấn quanh cổ bị mấy tên lính hầm hập lôi vào như lôi ba con chó ngã lăn ra nền đất trước mặt đám Hán tướng.
"A a… các tướng gia, các tướng gia, tha mạng, tha mạng cho tôi."
"Các ngài làm ơn thương xót, chúng tôi hàng, chúng tôi hàng. Thật tình không dám phản kháng nữa."
"Lạy các ngài, lạy các ngài. Làm ơn, tôi là người của họ Cửu ở đất Chu Diên ạ, xin đừng đánh tôi nữa."
Thái độ của ba tên này lập tức khiến đám Hán tướng kinh ngạc. Đây chả lẽ lại là ba trong số mấy ngàn tên chiến binh chúng vừa đụng độ đêm qua sao? Làm sao chỉ vừa qua một đêm mà chúng lại trở thành hèn hạ thấp kém thế này?
"Chúng mày chớ có làm trò." Bàng Hác đứng ra hét lớn:
"Vừa mới đêm qua chúng mày còn chả chém quân ông mấy đao đây, nay lại giả vờ trá hàng ư? Khốn khiếp."
"Ông ơi, ông ơi con không biết, không phải con, không phải bọn con."
"Đúng đấy ngài ơi, đêm qua nào phải bọn tôi đâu ạ."
Bàng Hác thấy chúng lương lẹo chối bỏ thì giận dữ định vung tay sán cho chúng vài cái bạt tay. Xong Ban Siêu lại chặn lại. Tên giám quân nhíu mày từ tốn hỏi:
"Ba tên kia, chúng mày vừa bảo đêm qua không phải mình, thế là thế nào?"
Cát Đàm nhìn chúng ngơ ngơ không rõ tên nhóc này là ai thì quát to:
"Giám quân hỏi, sao im re như thế? Nói mau!"
"Dạ vâng, dạ bẩm. Hồi giám quân… đêm… đêm qua là do bọn Lĩnh Nam... quân cùng Đào gia quân chủ chiến ạ. Bọn tôi là lính của các tộc, chúng không tin tưởng nên chỉ cho đứng ngoài phất cờ hò reo thôi." Một tên quỳ sụp xuống lạy bảo.
"Là thật? Thế vì sao chúng mày lại bị bắt, quân của chúng mày đâu?" Khúc Gia nhếch mép, bịa như thế mà cũng bịa ra, thật buồn cười mà.
"Bẩm, bắt đầu từ tối qua đám bọn chúng đã sanh loạn ạ. Bọn chúng…" tên nãy lại tiếp tục.
"Khoan đã." Ban Siêu nhíu mày nói:
"Mày nhiều lời như vậy giành hết cả phần thiên hạ, quả thực đáng nghi lắm lắm. Làm sao tao có thể tin? Thế chả lẽ hai thằng kia không biết gì sao? Thế còn dùng chúng làm chi?"
"Không không, giám quân, tôi biết, tôi cũng biết. Tôi xin khai hết xin đừng giết tôi. Tha mạng a." Hai tên còn lại sợ đến xanh hết mặt mũi khóc rống lên.
"Bọn bay cùng lúc thêm mắm thêm muối, làm sao tao tin nổi?" Ban Siêu vẫn lắc đầu không đồng ý. Hắn vờ như suy tính một chốc rồi bảo:
"Thế này. Đã ba tên chúng mày đều hiểu chuyện, đều rõ rành rành tường tận. Thế thì bây giờ ta tách ba thằng chúng mày ra riêng, mỗi người tự kể ra riêng không ai gặp ai. Lát nữa ta xem thằng nào nói khác hai tên còn lại ắt là kẻ nói dối."
"Hay! Diệu, quá diệu!" Cao Sủng bật người khen:
"Kế của giám quân cực hay, cứ như vậy bọn mày hết đường quanh co."
"Đúng! Quá hay."
"Tại sao ta không nghĩ ra kế này từ sớm."
Ban Siêu chắp tay cảm tạ lời khen từ chúng tướng, sau đó ý lạnh lùng nhìn ba tên lính Nam bảo:
"Ba đứa mày chịu hay không chịu?"
Ba người kia méo mặt nhìn nhau, biết làm thế nào bây giờ đành rơm rớm cúi đầu cùng nói:
"Vâng ạ… chúng tôi xin nghe ạ…"
Cứ như thế, chả mất bao lâu đám Hán tướng đã có thể nắm rõ tình hình của quân Việt.
Hóa ra đêm qua sau khi chiến đấu căng thẳng, do bị dồn ép quá chặt nên quân Nam chỉ còn nhằm thẳng đầm lầy mà chạy. Ban đầu không sao, càng về sau đường đi càng lầy lội, khó khăn càng nhiều. Cá sấu, côn trùng, rắn độc nhiều đến không biết bao nhiêu mà kể khiến quân lính chật vật, kẻ nằm xuống thật không thể nhìn kịp.
Thế nhưng chưa hết. Bởi vì càng vào sâu đầm lầy càng có nhiều chỗ lún chớp mắt đã nuốt chửng người khiến đám cừ súy càng thêm lo lắng. Khải Minh, hoặc quân sư như trong lời kể của ba tên lính bởi vì không muốn nòng cốt của mình là Lĩnh Nam quân cùng Đào gia quân gặp tổn thất nên đã xô đẩy quân bình thường đi trước, dùng thân thể chúng mở đường. Do đó trực tiếp khiến số lượng thương vong của quân Nam càng tăng quá thể. Bọn chúng chịu không nổi liền hoảng sợ bảo nhau bỏ chạy tứ tán. Quân Nam cũng theo đó mà sinh loạn lạc, chém giết nhau lẫn lộn hỗn loạn vô cùng.
"Chu choa, may thay nhờ Giám quân cùng Khúc Tư mã quyết đoán nên quân ta thoát khỏi tử nạn. May quá." Chung Duẫn không khỏi than thở. Hắn nào biết câu khen nước đôi của mình càng khiến lòng Khúc Gia trầm trọng thêm.
Ban Siêu không thấy ánh mắt của Khúc Gia, hắn đăm chiêu trầm tư trong lời khai của ba tên tù binh mà nói:
"Bọn chúng đều nói giống nhau đến tám, chín phần. Xem ra đều là thật. Theo như bọn chúng khai, lần cuối chúng gặp chủ lực của man quân là ở đây." Lời vừa dứt, tay hắn đã chỉ một điểm trên tấm bản đồ được đám thám báo vẽ vội.
"Cách chúng ta bốn mươi dặm. Xét theo cách hành quân hỗn loạn và chậm chạp của chúng, xem ra ta có thể đuổi kịp chúng ngay chiều nay. Giám quân?" Mã Anh vội hỏi.
"Ừ, chúng ta nên…" Ban Siêu còn chưa kịp nói xong Khúc Gia đã chen vào ngay:
"Không thể, Giám quân. Ba quân còn đang rất mệt mỏi làm sao có thể tham chiến ngay được. Ta nghĩ chúng ta đừng vọng động mà chỉ cần án binh bất động, đợi quân của Quý La đến hai mặt cùng giáp công là đủ."
Ban Siêu nhíu mày. Đúng là lúc trước bởi vì muốn chắc chắn nên Mã Viện đã sai tinh kỵ gấp gáp chạy đến chỗ Đô Kiều cùng Quý La đang hành quân dọc bờ biển. Lệnh bọn chúng chuyển hướng về phía này để phối hợp cùng Ban Siêu truy giết Khải Minh. Xong khoảng đường xa như vậy, Quý La phải đi mất bao lâu?
"Hừ, đợi Quý La đến đây đã là hai ngày sau, lúc đó man tặc chạy trốn hết thì làm sao?" Cát Đàm không vui bảo.
"Khó gì. Cho lệnh giục hắn là ổn. Dù sao cũng là man quân, đi lại tức nhiên phải quen thuộc, phải nhanh." Khúc Gia cười lạnh.
"Cũng là man quân… thế đám này chẳng phải cũng có thể chạy nhanh? Để đêm dài lắm mộng sợ rằng…" Cát Đàm cự lại ngay.
"Đã đủ!" Ban Siêu gắt lên. Hắn trừng mắt nhìn Cát Đàm tỏ ý đừng loạn nữa rồi nói:
"Lời của Khúc Tư mã không sai. Dù gì các ngươi đừng quên chính nhờ Khúc Tư mã khuyên ngăn mà chúng ta mới không sa lầy trong đầm."
"Hừ!" Khúc Gia chẳng hề tỏ ra cảm kích.
Ban Siêu lại nói:
"Như thế này. Chúng ta chia quân làm hai bộ. Một bộ đi trước bám sát quân Việt, chớ có để chúng lẩn mất. Bộ kia vừa theo sau vừa hồi sức. Đợi cho Quý La vừa đến chúng ta sẽ tiền hậu cùng giáp công chúng."
"Được, không tệ." Cao Sủng thở phào nói:
"Như vậy vừa không mất dấu giặc, vừa không quá gấp gáp."
"Như vậy ai sẽ lãnh bộ tiên phong?" Chung Duẫn hỏi.
"Để ta đi." Ban Siêu khẳng khái đáp.
"Hừ." Mã Anh liếc nhìn Khúc Gia nói một câu đầy ẩn ý:
"Chỉ sợ có kẻ hai lòng, ở sau lưng gây khó dễ thôi."
Khúc Gia tái mặt chỉ vào hắn ú ớ mấy cái. Lát sau hắn mới thở hắt ra, bình đạm lại nói:
"Nếu các ngươi không sợ, thế thì chúng ta chia đều, năm phần của ta, năm phần của ngươi. Thế nào?"
"Hừ, Mã vệ đều phải ở bên giám quân." Mã Dũng nói.
Khúc Gia cười to:
"Ha ha ha, không có của mà đòi làm sang. Chả sao. Vậy ta cứ để Hách Du dẫn một ngàn quân nhập với các người thế nào?"
"Hách Du?" Ban Siêu nhíu mày suy tư rồi gật đầu đáp ứng:
"Cứ như lời Khúc Tư mã vừa nói. Một ngàn quân của ngài do Hách Du dẫn sẽ cùng ba trăm Mã vệ và một ngàn người khác làm tiên phong bám sát man tặc. Số còn lại sẽ từ tốn theo sau."
Roạt…
"Cẩu thí, khẽ thôi…"
"Dạ, dạ, xin lỗi Hách gia, xin lỗi Hách gia…"
"Liệu hồn bọn mày đấy, nếu để đám man phát hiện thì tao cho bay ăn đủ quân kỷ. Hừ!"
Lời đe dọa của tên Hán tướng họ Hách nhanh chóng làm đám lính co rụt đầu lại. Bọn chúng biết tên đang dẫn dắt mình là người thế nào, vì thế việc tên này có nói một đằng làm một nẻo hay không là điều không cần phải đưa mạng sống ra đi kiểm chứng. Xong có lẽ cũng vì thế mà gần hai mươi tên bọn chúng mới có thể giữ vững ưu thế, âm thầm tiến lại gần bãi đất này được.
Đây là một bãi đất không cao, so sánh với những cánh đồng cỏ mà đám lính Hán vừa mới nằm đánh giấc thì bãi đất này quả thật khá là tệ. Xung quanh cây cối không quá thưa, nền đất cũng ẩm, lầy lội và trông rất bẩn. Duy chỉ có việc đặt miếng đất này vào giữa khung cảnh đầm lầy xung quanh mới thấy nó còn sang trọng chán… Ấy thế mà lúc này trên mảnh đất lầy lội dơ bẩn này, bảy, tám tên lính Nam đang nghỉ ngơi.
Đúng, là nghỉ ngơi, bọn họ kẻ thì tuyệt đối nằm dài trên nền đất, người lại dựa hẳn lưng vào gốc cây cúi đầu nhìn chân, vừa nom qua đã khiến người ta có cảm giác nhuệ khí mất sạch, tinh thần rệu rã chán nản đến cùng cực. Duy chỉ có đống lửa nhỏ đang cháy bập bùng được nhóm ở trung tâm đám người cùng mấy con thú không thể nhìn rõ hình dạng bị xiên lên đó, đang bốc mùi thơm dậy mũi mới khiến khung cảnh này bớt đi phần uể oải.
"Hít… thơm quá…"
Một tên quân Hán khẽ hít sâu một hơi, bụng hắn đã sớm réo gọi ầm ĩ, nước miếng nước bọt chảy dài trên khóe miệng mà hắn nào có hay, cũng chả thèm quan tâm. Chính cái mùi đầy quyến rũ ấy là kẻ đã đưa quân Hán đến được đây. Từ tối qua đến giờ bọn hắn đã được nghỉ ngơi ăn uống chút nào đâu? Vì thế thấy món ngon thế này, hắn quả thực có phần không nhịn nổi nữa muốn chồm lên ngay.
"Mày đừng nhộn, nhỡ may đấy là bẫy thì sao, chờ đã đợi mấy thằng kia về."
Tên họ Hách cung tay cốc thẳng vào đầu tên bộ hạ thân tín. Lời của hắn vừa dứt liền có mấy tiếng sột soạt khác vang lại bên tai. Theo phản xạ hắn vội đưa tay sờ về phía chuôi đao, xong lại nhanh chóng khựng lại, bởi lẽ đó là tiếng động gây ra do ba tên thám báo mà hắn vừa phái đi tìm hiểu.
"Hách gia, đã dò xét hết rồi." Một tên trong số đó nhẹ giọng bẩm báo.
"Dò hết? Cụ thể ra sao?" Hách Du vội nói, cũng bằng giọng rất khẽ.
"Hách gia, bọn nó có tám thằng. Điệu bộ xem ra chán nản mệt mỏi lắm rồi, đến cả cảnh giới cũng chả buồn làm. Vừa nãy chúng tôi thử tiến đến sát bên chỉ cách có ba, bốn chục bước chân chúng cũng chả để ý được. Tôi thấy trông chúng rất giống đào binh." Tên vừa nãy nói bằng giọng khẳng định.
"Đào binh??? Mày chắc chứ?" Hách Du xác nhận. Ba, bốn chục bước đã vào tầm bắn của cung tên, cũng đã sớm vượt quá phạm vi cảnh giới báo động. Hách Du quả thực không tin bọn man này lơ là đến vậy.
"Chắc như đinh đóng cột. Hách gia, ngài không phải không rõ anh em chúng tôi từ đâu mà ra. Chuyện trinh thám này nói thật ngoài trừ quân Tây Lương tinh nhuệ, bọn tôi không tin có kẻ còn hơn mình đâu." Tên kia lại sẵn giọng, trên mặt lộ rõ vẻ tự tin.
Hách Du nhíu mày, chuyện này hắn không có cách nào phản bác. Ba tên trước mắt quả thực cũng không phải do hắn chủ quản mà là do chủ công của hắn, Khúc Gia sắp xếp vào. Khả năng của chúng Hách Du hoàn toàn có thể tin tưởng.
Chuyện bắt đầu từ tối hôm qua, không, là tờ mờ sáng nay. Sau khi Ban Siêu chấp nhận thu quân lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, quân Hán mới lấy tốc độ nhanh nhất có thể thoát ly khỏi vùng đầm lầy đầy rẫy chướng ngại kia. Họ không lùi mà tiến về phía Đông Bắc tầm độ mười dặm hạ trại. Sau đó Ban Siêu lại cho rải thật nhiều thám báo theo hướng đầm lầy tản ra khắp nơi để tránh mất dấu quân Việt.
Vấn đề phát sinh ở chỗ này. Ai cũng biết cánh quân này ban đầu ở dưới quyền quản hạt của Khúc Gia cùng Cao Sủng. Ấy thế mà chỉ qua một đêm, một tên nhóc tuổi còn chưa đủ hai mươi đã dẫn theo ba trăm quân đến oang oang khua tay múa chân điệu bộ tiếp quản cả mấy ngàn người này. Càng quá đáng hơn là hắn còn leo lên đầu Khúc Gia mà ngồi, lén bày bố sau lưng hắn, còn mạnh dạn vung tay ra lệnh cho hắn như cho một tên lính tầm thường nữa, như thế làm sao mà tên Khúc Tư mã có thể chấp nhận nổi. Khúc Gia quả thật hận Ban Siêu đến tận xương tận tủy mất rồi.
Đối với việc Ban Siêu quyết tâm rải thám báo, Khúc Gia tuy có lòng phản đối xong hắn cũng sớm ý thức được rằng cùng với việc tên Cao Sủng không ngừng xum xuê nịnh nọt Ban Siêu thì, ở trong doanh trại hiện giờ hắn đã bị cô lập khá nhiều. Vì thế Khúc Gia không có xuẩn đến độ đi đôi co tranh cãi với Ban Siêu mà ngoài mặt lại tỏ ra ủng hộ tên kia lắm. Hắn thậm chí còn xung phong cắt xử mười mấy nhóm quân tản ra xung quanh để tham gia vào việc truy đuổi quân Việt nữa cơ. Đương nhiên, bên ngoài là như vậy, còn sau lưng Khúc Gia muốn làm gì thì chẳng ai có thể biết rõ.
Mà Hách Du, chính là một trong số những nhóm thám báo này. Hơn nữa cùng với lý lịch là gia thần của họ Khúc, Hách Du được Khúc Gia chiếu cố hơn hẳn, không chỉ được phân công hướng tương đối an toàn ở xa đầm lầy mà còn được bố trí cho ba tên thám báo tinh nhuệ mà hắn chôm được từ trong đám tư quân của tên tướng quá cố: Trịnh Sín.
Đương nhiên như đã bàn ở trên, mùi thơm từ đống thịt nướng kia có tác dụng dẫn đường không nhỏ. Xong thực tế cũng nhờ có ba tên này mà Hách Du mới có thể lần mò được đến đây.
"Hách gia… như vậy chúng ta có lập tức lao lên xử chúng không?" Tên thân binh nuốt một ngụm nước bọt rõ to, mắt hau háu nhìn về phía ngọn lửa đỏ, à, là về phía cái con vật trông như chim rừng đang gác trên lửa mới đúng.
"Không, khoan vội, lỡ chẳng may có cạm bẫy thì sao?" Hách Du vẫn hết sức cẩn trọng nói ra.
"Hách gia a. Như vậy, như vậy?..." Tên kia ú ớ, đoạn hắn nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của chủ nhân mình thì không khỏi lí nhí trong miệng kêu lên:
"Nhìn đám thịt kia quả thực uổng a. Nếu lát nữa chúng ăn hết thì sao?"
"Hừ, mày dám cãi lời…" Vốn rất thính tai Hách Du đương nhiên nghe rõ mồn một lời tên kia nói, hắn giận đến điên người toan đưa tay sang đấm thẳng vào mặt kẻ gan cùng mình kia thì bất chợt khựng lại suy nghĩ. Đoạn, hắn cười khà khà đầy ý tinh quái bảo:
"Không tệ, không tệ, coi như cho mày lấy công chuộc tội. Tốt lắm." Rồi hắn quay sang phân phó:
"Vây chúng lại, cẩn thận coi chừng bẫy và cảnh giới. Đợi lát nữa ta ra tín hiệu thì lập tức xông lên. Nhớ! Phải lưu lại ba, bốn thằng, rõ chưa?"
Đám lính Hán nhao nhao vâng dạ. Rồi dưới ánh mắt giám sát của Hách Du, bọn chúng tựa như một đám rắn rết tìm mọi cách bò sát mặt đất nhất có thể, từ từ tạo thành một vòng tròn nhỏ bao xung quanh lính Việt mà chờ đợi.
Cũng không bao lâu sau, cơ hội mà chúng trông mong cũng đến. Có lẽ là do đã quá đói, cũng có thể là do tinh thần cùng sức lực đã đỡ hơn một chút, đám quân Nam nhẹ giọng gọi nhau, từ từ lê thân lại khu củi lửa. Xem điệu bộ, bọn chúng rõ ràng là chuẩn bị xử lý đám thịt nướng kia.
"Chủ nhân?..."
Hách Du lắc đầu không trả lời.
Cạp.
Xoẹt! Nhàm nhàm…
Tiếng cắn xé, tiếng nhai nuốt vang lên hòa cùng mùi thơm của thịt nướng nhanh chóng nhấn chìm không gian. Ở cự ly này bọn lính Hán thậm chí có thể nhìn rõ từng miếng từng miếng thịt trắng phau bị man quân xé ra, bỏ vào miệng nhai ngấu nhai nghiến. Từng dòng mỡ ròng ròng trên bàn tay, trên miệng của đám kia khiến đám Hách Du đỏ cả mắt, miệng chúng không thể tự chủ được ứa ra vô số nước. Mẹ kiếp, đói bụng mà nhìn thấy người khác ăn ngon quả thực chính là thứ tra tấn kinh khủng nhất.
Ngay lúc quân Hán tưởng chừng mình sắp rơi vào địa ngục đói hành hạ, Hách Du động. Hắn hét lên một tiếng "Giết!" thật to, vung người thoát khỏi chỗ ẩn núp mà phi như bay vào đám lính Việt vẫn còn đang mải miết chăm chú vào những món thịt nóng trên tay. Tất nhiên là đám bộ hạ của hắn cũng đâu có chịu kém cạnh, cũng vùng dậy lao lên.
Giữa một bên có chuẩn bị, một bên vô ý; giữa một bên tinh thần đầy đủ, một bên tàn tạ cả thể xác lẫn linh hồn, trận chiến diễn ra cực kỳ chóng vánh và chả có tí bất ngờ nào cả. Chưa đầy mấy mươi hơi thở nhóm bảy, tám tên man quân đã bị khống chế, năm tên trong số chúng nằm giữa vũng máu, mắt trợn trừng đầy vẻ bất đắc dĩ, đầy vẻ khó tin.
"Hừ, một đám bại binh. Làm ta cứ tưởng bọn này phải ghê gớm lắm." Tên thân vệ cười cợt bảo.
"Ừm, có chút không đúng…" Hách Du cũng chau mày, hắn lạnh lùng đè lưỡi đao đầy máu lên cổ một tên mà gắt bằng phương ngữ Hà Bắc:
"Thằng này, mày định lừa gạt gì bản tướng?"
Tên quân Nam làm sao hiểu nổi tiếng thứ tiếng Hán xa lạ như vậy, hắn hốt hoảng co rúm người lại, đầu cúi thật thấp, hai tay không ngừng quơ tứ tung tỏ vẻ mình không có ý tứ phản kháng.
"Đồ chó, ở yên ấy!"
Bành!!!
Hách Du thấy vậy lập tức co chân đạp ngay, cú đá đầy lực hất tên kia văng ra xoay mấy vòng mới chật vật lòm còm bò dậy. Lần này hắn học khôn không dám múa may loạn xạ nữa mà cúi đầu nằm phủ phục xuống đất không ngừng lải nhải bằng tiếng Hán:
"Lạy mấy ngài tha mạng, lạy mấy ngài tha mạng. Chúng con là lính tộc họ Cửu, không phải lính của quân sư, không phải lính quân sư…"
"Tộc họ Cửu?" Hách Du chau mày.
Tên thân vệ như nhớ tới việc gì liền ghé tai bẩm báo:
"Chủ nhân, dường như là một trong những tộc người man hàng Đại Hán ta."
"Thật?" Hách Du ngạc nhiên lắm. Nếu chúng đã hàng thì còn ở đây làm cái quái gì? Xong cho dù sao thì sao, Hách Du mặc kệ quản nhiều đến như vậy. Hắn ngẩng đầu dòm ngó xung quanh, sau khi xác định quả thực không có bất kỳ cạm bẫy lẫn mai phục nào hắn mới đưa tay ra hiệu cho mười tên khác đang núp ở vòng ngoài bật dậy tiến đến bên mình.
"Trói lũ này lại, hồi doanh bẩm báo." Hách Du tra đao vào vỏ ra lệnh.
"Chủ nhân…còn đống đồ ăn này?" Tên thân binh nhỏ nước miếng nhìn mấy phần thịt nướng rơi vãi trên đất, rất hớn hở hỏi.
Hách Du có chút xám mặt, hắn hừ lên quay mặt phất tay tỏ ý làm ngơ trong tiếng cười khà khà của tên bộ hạ.
….
"Báo! Chủ công, có tin mừng, có tin mừng."
"Ừ?" Khúc Gia không chút biểu tình đưa miếng đùi gà lên ngang miệng cặp mạnh, nhai nhồm nhoàm xong hắn mới hỏi:
"Điền Chu, là tin mừng gì?"
Tên thân vệ có tên Điền Chu vui vẻ cúi đầu:
"Chủ công, vừa rồi có mấy tên thám báo của ta quay về bẩm rằng: Hách Trọng Tiên đã bắt được một toán man quân, đang cho áp giải về doanh ạ."
"Tốt, tốt, tốt." Khúc Gia nghe thế vỗ tay khen lớn, đoạn y xoa cằm suy tư chút rồi bảo:
"Ngươi tức tốc ra đón, dặn hắn bí mật đem người đến chỗ ta. Nhớ đừng kinh động đến giám quân, rõ chưa?"
Điền Chu nghe thế ngớ người ra lúng túng mãi. Khúc Gia thấy thái độ của hắn liền đánh bộp trong lòng một tiếng gặng hỏi:
"Sao, làm sao?"
Điền Chu méo mặt tâu:
"Chủ công, e rằng không thể nào. Lúc nãy Ban giám quân đã sớm biết được thông tin này. Hắn đã đích thân đi ra cửa doanh chờ đợi rồi ạ."
"Cái gì???" Khúc Gia giật mình, tên nhóc con này vì sao cứ năm lần bảy lượt muốn leo lên đầu mình? Hắn vội đứng dậy, dứt khoát nói: "Mau, chúng ta nhanh ra chỗ chúng!!"
Đợi cho đến khi Khúc Gia dẫn theo mấy tên thân tín của mình hồng hộc chạy đến lều của Ban Siêu thì nơi này đã tụ tập khá nhiều người. Ở trên khoảng đất trước lều, Khúc Gia có thể nhìn thấy mấy tên Ban Siêu, Mã Dũng, Mã Anh… ngay cả Cao Sủng, Chung Duẫn cùng đám tướng lĩnh cấp dưới cũng đã đầy đủ.
Mẹ nó, chẳng phải Hách Du là thuộc hạ của ta ư, vì sao ta lại là kẻ đến cuối cùng? Khúc Gia thầm ai oán, hắn lườm ánh mắt giận dữ nhìn Điền Chu khiến tên này không khỏi cúi đầu thật thấp vì sợ vạ lây. Đoạn, Khúc Gia hừ lạnh, chân bước thật nhanh, thật mạnh tạo nên những tiếng xồn soạt rõ to.
Thái độ của tên Biệt bộ Tư mã nhanh chóng rơi vào mắt nhiều người khiến họ không khỏi ngại ngùng ngó lơ đi. Mặc dù ai cũng biết Khúc Gia có chút bất mãn như vậy cũng là hợp tình hợp lý, vì dù sao doanh này cũng có thể tạm coi như nhà của hắn. Hắn bị kẻ khác phản chủ làm khách nên tâm trạng kém đến thế nào cũng rõ ràng. Xong, phần nhiều trong số chúng tuy có đồng cảm lại cũng chỉ thuộc dạng thỏ tử hồ bi không hơn chẳng kém, bởi lẽ ai cũng hiểu rõ câu nói "thế thời thời thế thời phải thế", hiện giờ kẻ thật sự có quyền lực ở đây là Ban Siêu chứ có phải Khúc Tử Thọ nữa đâu? Mà lại vốn dĩ bọn chúng cũng không phải quá quen thuộc với nhau, quan hệ của chư tướng chỉ mới vừa thành lập không lâu trong lần nam chinh này, vì thế bọn hắn làm sao có thể vì chút giao tình nhỏ nhoi ấy mà đi bỏ qua cơ hội gần gũi với hàng thật giá thật đệ tử cưng của Phục Ba Công cho được?
Bọn chúng lựa chọn làm lơ không thấy thái độ khó coi của Khúc Gia, thật ra là đã cho hắn rất nhiều mặt mũi rồi.
Đương nhiên, ở nơi đây đông đúc, năm người mười ý làm sao có thể tránh khỏi có kẻ chướng mắt với bộ dạng của tên Khúc tư mã. Mã Anh hừ lạnh, tên họ Khúc kia không biết trời cao đất rộng bao nhiêu vẫn luôn tỏ ra thái độ kệch cỡm chống đối lại Ban Siêu, hắn đương nhiên thấy quá rõ. Ban Siêu là ai? Bề ngoài tuy chỉ là một tên giám quân nho nhỏ, xong thực tế đám Mã gia thập kiệt bọn hắn đều hiểu rõ ràng đây là kẻ mà chủ công đã lựa chọn làm người kế thừa ý chí của mình, là trụ cột che chở cho một góc trời Đại Hán. Việc ngang nhiên thách thức Ban Phụ Quốc cùng với việc ngang nhiên chống đối, phỉ báng lão gia nhà hắn có khác nhau là bao đâu? Hắn làm sao chấp nhận được việc này? Hắn rất muốn nhảy ra cho tên khốn này một kiếm cho xong chuyện, xong rõ ràng, Ban Siêu lại không ngừng kín đáo ra hiệu cho hắn đừng manh động nóng vội. Việc này khiến hắn khó chịu lắm. Hắn đảo mắt một vòng, trong đầu bỗng lóe lên một cái. Mã Anh nhếch mép cười, bỗng dưng nhấc chân tiến lên trước nhìn như chuẩn bị chạy ra đón Khúc Gia khiến không chỉ đám chư tướng mà cả Khúc Gia, Ban Siêu cùng hai tên thập vệ còn lại đều có chút bất ngờ. Hắn muốn làm huề sao?
Khúc Gia thầm nhếch mép, có lẽ Ban Siêu sai hắn ra cho ta lời chào để xuống nước. Như vậy lát nữa ta phải...
"Hách tướng quân, huynh làm rất tốt, rất tốt."
"Ta?" Hách Du đang cúi đầu đứng nghe thế không khỏi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn. Tên này không phải tỏ rõ không ưa chủ công của mình sao? Vì sao lại nói như thế này? Vì lẽ nào xưng huynh ngọt dữ vậy? Chưa kịp để hắn phản ứng, chẳng kịp để đám tướng lĩnh xung quanh kịp hiểu sự việc, Mã Anh đã cười tươi chắp tay hướng về Ban Siêu nói thêm:
"Huynh đừng lo, công lao của huynh chắc chắn sẽ được Giám quân nhất nhất ghi nhận, sẽ sớm được bẩm báo về cho Đại Soái. Ta đảm bảo, không tên khốn nào dám cướp công của huynh!" Lời vừa dứt, Mã Anh đã đủng đỉnh liếc về phía Khúc Gia mà cười khẩy.
"... Nguy rồi… hắn muốn ly gián…" Hách Du đổ cả mồ hôi mẹ mồ hôi con. Tên này không ngờ là tướng quân mà còn có chiêu trò miệng lưỡi không xương a, dám ngang nhiên ly gián chủ tớ chúng ta như vậy? Hách Du không khỏi lo lắng liếc về phía chủ công của mình, chỉ thấy Khúc Gia mặt mày đã đạt đến độ giận tím người, cặp mày sậm sớm đã rung rung như sắp nhảy vọt đi mất. Hắn hoảng sợ, vội vã lui về sau tránh đi một cái khoác vai của Mã Anh mà cúi đầu đáp:
"Bẩm Mã tướng quân, đây đều là do chủ công sắp xếp, mạt tướng tuyệt không dám tự nhận tranh công, xin tướng quân chớ hồ ngôn loạn ngữ."
Mã Anh thấy tên này vậy mà trong tíc tắc thoát khỏi cái khoác vai của mình thì không khỏi có chút bất ngờ. Hắn liếc nhìn tên Hách Trọng Tiên đang cúi đầu im lặng, lại vừa cười khẩy vừa nhìn thách thức Khúc Gia rồi mới quay đầu từng bước đi lại chỗ Ban Siêu, khoanh tay nhìn mây gió như chả hề có gì xảy ra.
"Vũ Tư, ngươi làm vậy làm chi…" Ban Siêu không khỏi lắc đầu ngao ngán…
"Trọng Tiên, lần này ngươi làm rất tốt. Đừng lo lắng, công lao của ngươi ta đương nhất nhất ghi nhớ."
Lòng Hách Du không khỏi cảm thấy an tĩnh thật nhiều sau khi nghe câu này của Khúc Gia. Tên Khúc Tư Mã cười nhạt, vừa đưa tay ra đỡ lấy hắn đứng lên vừa nói:
"Ngươi an tâm, bản tư mã chẳng phải là phường thiểu năng. Thứ mưu kế ly gián xoàn sĩnh thế này làm sao vào mắt ta được."
"Chủ công sáng suốt." Hách Du mừng rỡ nói.
Đối với thái độ biết ơn của tên bộ hạ, Khúc Gia gật đầu đầy ý khoan dung, đoạn hắn không nói gì thêm mà chỉ quay lưng tiếp tục đi tới. Hách Du cùng Điền Chu cũng rối rít chắp tay theo sau.
"Ha, chó mà còn không rõ tính chủ." Mã Anh cười khẩy.
"Vũ Tư, thu lại thái độ đó cho ta." Mã Dũng nhíu mày, hắn cũng đã có cảm giác tên tứ kiệt đùa giỡn hơi quá.
"Đúng, đúng, a ha ha…" Mã Anh khúm núm đáp.
Tiếp theo đó, bởi vì Khúc Gia cũng đã có mặt nên chư tướng coi như là đến đầy đủ. Vì thế Ban Siêu cũng không chút chậm trễ nữa mà lập tức kêu áp giải ba tên tù binh tộc Việt mới bị bắt vào để thẩm tra.
Rất nhanh, ba tên lính bị lột bỏ quần áo, trần trụi với hai tay trói chặt, dây thừng quấn quanh cổ bị mấy tên lính hầm hập lôi vào như lôi ba con chó ngã lăn ra nền đất trước mặt đám Hán tướng.
"A a… các tướng gia, các tướng gia, tha mạng, tha mạng cho tôi."
"Các ngài làm ơn thương xót, chúng tôi hàng, chúng tôi hàng. Thật tình không dám phản kháng nữa."
"Lạy các ngài, lạy các ngài. Làm ơn, tôi là người của họ Cửu ở đất Chu Diên ạ, xin đừng đánh tôi nữa."
Thái độ của ba tên này lập tức khiến đám Hán tướng kinh ngạc. Đây chả lẽ lại là ba trong số mấy ngàn tên chiến binh chúng vừa đụng độ đêm qua sao? Làm sao chỉ vừa qua một đêm mà chúng lại trở thành hèn hạ thấp kém thế này?
"Chúng mày chớ có làm trò." Bàng Hác đứng ra hét lớn:
"Vừa mới đêm qua chúng mày còn chả chém quân ông mấy đao đây, nay lại giả vờ trá hàng ư? Khốn khiếp."
"Ông ơi, ông ơi con không biết, không phải con, không phải bọn con."
"Đúng đấy ngài ơi, đêm qua nào phải bọn tôi đâu ạ."
Bàng Hác thấy chúng lương lẹo chối bỏ thì giận dữ định vung tay sán cho chúng vài cái bạt tay. Xong Ban Siêu lại chặn lại. Tên giám quân nhíu mày từ tốn hỏi:
"Ba tên kia, chúng mày vừa bảo đêm qua không phải mình, thế là thế nào?"
Cát Đàm nhìn chúng ngơ ngơ không rõ tên nhóc này là ai thì quát to:
"Giám quân hỏi, sao im re như thế? Nói mau!"
"Dạ vâng, dạ bẩm. Hồi giám quân… đêm… đêm qua là do bọn Lĩnh Nam... quân cùng Đào gia quân chủ chiến ạ. Bọn tôi là lính của các tộc, chúng không tin tưởng nên chỉ cho đứng ngoài phất cờ hò reo thôi." Một tên quỳ sụp xuống lạy bảo.
"Là thật? Thế vì sao chúng mày lại bị bắt, quân của chúng mày đâu?" Khúc Gia nhếch mép, bịa như thế mà cũng bịa ra, thật buồn cười mà.
"Bẩm, bắt đầu từ tối qua đám bọn chúng đã sanh loạn ạ. Bọn chúng…" tên nãy lại tiếp tục.
"Khoan đã." Ban Siêu nhíu mày nói:
"Mày nhiều lời như vậy giành hết cả phần thiên hạ, quả thực đáng nghi lắm lắm. Làm sao tao có thể tin? Thế chả lẽ hai thằng kia không biết gì sao? Thế còn dùng chúng làm chi?"
"Không không, giám quân, tôi biết, tôi cũng biết. Tôi xin khai hết xin đừng giết tôi. Tha mạng a." Hai tên còn lại sợ đến xanh hết mặt mũi khóc rống lên.
"Bọn bay cùng lúc thêm mắm thêm muối, làm sao tao tin nổi?" Ban Siêu vẫn lắc đầu không đồng ý. Hắn vờ như suy tính một chốc rồi bảo:
"Thế này. Đã ba tên chúng mày đều hiểu chuyện, đều rõ rành rành tường tận. Thế thì bây giờ ta tách ba thằng chúng mày ra riêng, mỗi người tự kể ra riêng không ai gặp ai. Lát nữa ta xem thằng nào nói khác hai tên còn lại ắt là kẻ nói dối."
"Hay! Diệu, quá diệu!" Cao Sủng bật người khen:
"Kế của giám quân cực hay, cứ như vậy bọn mày hết đường quanh co."
"Đúng! Quá hay."
"Tại sao ta không nghĩ ra kế này từ sớm."
Ban Siêu chắp tay cảm tạ lời khen từ chúng tướng, sau đó ý lạnh lùng nhìn ba tên lính Nam bảo:
"Ba đứa mày chịu hay không chịu?"
Ba người kia méo mặt nhìn nhau, biết làm thế nào bây giờ đành rơm rớm cúi đầu cùng nói:
"Vâng ạ… chúng tôi xin nghe ạ…"
Cứ như thế, chả mất bao lâu đám Hán tướng đã có thể nắm rõ tình hình của quân Việt.
Hóa ra đêm qua sau khi chiến đấu căng thẳng, do bị dồn ép quá chặt nên quân Nam chỉ còn nhằm thẳng đầm lầy mà chạy. Ban đầu không sao, càng về sau đường đi càng lầy lội, khó khăn càng nhiều. Cá sấu, côn trùng, rắn độc nhiều đến không biết bao nhiêu mà kể khiến quân lính chật vật, kẻ nằm xuống thật không thể nhìn kịp.
Thế nhưng chưa hết. Bởi vì càng vào sâu đầm lầy càng có nhiều chỗ lún chớp mắt đã nuốt chửng người khiến đám cừ súy càng thêm lo lắng. Khải Minh, hoặc quân sư như trong lời kể của ba tên lính bởi vì không muốn nòng cốt của mình là Lĩnh Nam quân cùng Đào gia quân gặp tổn thất nên đã xô đẩy quân bình thường đi trước, dùng thân thể chúng mở đường. Do đó trực tiếp khiến số lượng thương vong của quân Nam càng tăng quá thể. Bọn chúng chịu không nổi liền hoảng sợ bảo nhau bỏ chạy tứ tán. Quân Nam cũng theo đó mà sinh loạn lạc, chém giết nhau lẫn lộn hỗn loạn vô cùng.
"Chu choa, may thay nhờ Giám quân cùng Khúc Tư mã quyết đoán nên quân ta thoát khỏi tử nạn. May quá." Chung Duẫn không khỏi than thở. Hắn nào biết câu khen nước đôi của mình càng khiến lòng Khúc Gia trầm trọng thêm.
Ban Siêu không thấy ánh mắt của Khúc Gia, hắn đăm chiêu trầm tư trong lời khai của ba tên tù binh mà nói:
"Bọn chúng đều nói giống nhau đến tám, chín phần. Xem ra đều là thật. Theo như bọn chúng khai, lần cuối chúng gặp chủ lực của man quân là ở đây." Lời vừa dứt, tay hắn đã chỉ một điểm trên tấm bản đồ được đám thám báo vẽ vội.
"Cách chúng ta bốn mươi dặm. Xét theo cách hành quân hỗn loạn và chậm chạp của chúng, xem ra ta có thể đuổi kịp chúng ngay chiều nay. Giám quân?" Mã Anh vội hỏi.
"Ừ, chúng ta nên…" Ban Siêu còn chưa kịp nói xong Khúc Gia đã chen vào ngay:
"Không thể, Giám quân. Ba quân còn đang rất mệt mỏi làm sao có thể tham chiến ngay được. Ta nghĩ chúng ta đừng vọng động mà chỉ cần án binh bất động, đợi quân của Quý La đến hai mặt cùng giáp công là đủ."
Ban Siêu nhíu mày. Đúng là lúc trước bởi vì muốn chắc chắn nên Mã Viện đã sai tinh kỵ gấp gáp chạy đến chỗ Đô Kiều cùng Quý La đang hành quân dọc bờ biển. Lệnh bọn chúng chuyển hướng về phía này để phối hợp cùng Ban Siêu truy giết Khải Minh. Xong khoảng đường xa như vậy, Quý La phải đi mất bao lâu?
"Hừ, đợi Quý La đến đây đã là hai ngày sau, lúc đó man tặc chạy trốn hết thì làm sao?" Cát Đàm không vui bảo.
"Khó gì. Cho lệnh giục hắn là ổn. Dù sao cũng là man quân, đi lại tức nhiên phải quen thuộc, phải nhanh." Khúc Gia cười lạnh.
"Cũng là man quân… thế đám này chẳng phải cũng có thể chạy nhanh? Để đêm dài lắm mộng sợ rằng…" Cát Đàm cự lại ngay.
"Đã đủ!" Ban Siêu gắt lên. Hắn trừng mắt nhìn Cát Đàm tỏ ý đừng loạn nữa rồi nói:
"Lời của Khúc Tư mã không sai. Dù gì các ngươi đừng quên chính nhờ Khúc Tư mã khuyên ngăn mà chúng ta mới không sa lầy trong đầm."
"Hừ!" Khúc Gia chẳng hề tỏ ra cảm kích.
Ban Siêu lại nói:
"Như thế này. Chúng ta chia quân làm hai bộ. Một bộ đi trước bám sát quân Việt, chớ có để chúng lẩn mất. Bộ kia vừa theo sau vừa hồi sức. Đợi cho Quý La vừa đến chúng ta sẽ tiền hậu cùng giáp công chúng."
"Được, không tệ." Cao Sủng thở phào nói:
"Như vậy vừa không mất dấu giặc, vừa không quá gấp gáp."
"Như vậy ai sẽ lãnh bộ tiên phong?" Chung Duẫn hỏi.
"Để ta đi." Ban Siêu khẳng khái đáp.
"Hừ." Mã Anh liếc nhìn Khúc Gia nói một câu đầy ẩn ý:
"Chỉ sợ có kẻ hai lòng, ở sau lưng gây khó dễ thôi."
Khúc Gia tái mặt chỉ vào hắn ú ớ mấy cái. Lát sau hắn mới thở hắt ra, bình đạm lại nói:
"Nếu các ngươi không sợ, thế thì chúng ta chia đều, năm phần của ta, năm phần của ngươi. Thế nào?"
"Hừ, Mã vệ đều phải ở bên giám quân." Mã Dũng nói.
Khúc Gia cười to:
"Ha ha ha, không có của mà đòi làm sang. Chả sao. Vậy ta cứ để Hách Du dẫn một ngàn quân nhập với các người thế nào?"
"Hách Du?" Ban Siêu nhíu mày suy tư rồi gật đầu đáp ứng:
"Cứ như lời Khúc Tư mã vừa nói. Một ngàn quân của ngài do Hách Du dẫn sẽ cùng ba trăm Mã vệ và một ngàn người khác làm tiên phong bám sát man tặc. Số còn lại sẽ từ tốn theo sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.