Chương 170: Sương tan
Phong Du Tùng Lâm
15/01/2021
"Có kẻ địch!!!!"
"Giết hắn!!!!"
Quân Hán nhìn cái xác rệu rã của Tuân Hu ngã bõm vào trong lòng sông một đoạn mới hoảng hồn hô to gọi nhỏ. Nhiều tên lúc này nhớ tới trên tay mình đã cầm sẵn cung tiễn, vội vàng giương cung đua nhau bắn về phía kẻ địch.
Xong, Phạm Võ đã rút đi từ sớm cộng thêm sương mù vốn che kín xung quanh nên những mũi tên này chỉ có thể bay tán loạn, sau đó không có chút tác dụng nào hoặc rơi lả tả xuống boong thuyền, hoặc rơi mất dạng vào trong làn sương trắng.
"Kẻ địch ở đâu rồi? Kẻ vừa cả gan ám sát Tuân quân ở đâu?"
Hứa Bộ đốc gầm ầm lên vội rút chiến đao vừa đề phòng vừa hỏi quát bằng thái độ cực kỳ gấp gáp. Không rõ thái độ này là do bản thân quá tức giận về kẻ tập kích, hay là vì hoảng loạn nữa. Xong mặc cho hắn quát hỏi như thế nào binh lính xung quanh cũng chỉ có thể độn mặt ra đứng đấy.
Không ai trả lời hắn vì không rõ phải trả lời ra sao, khi mà xung quanh tất cả binh sĩ đều đang giương những đôi mắt mờ mịt nhìn về bốn phía.
Bốn phía, ngoài trừ sương trắng cũng chỉ còn có sương trắng giăng kín.
Thật đúng với câu : "che trời, giấu đất, lấp cả hư vô."
Tiếc thay, tình trạng này cũng không kéo dài lâu.
Bất chợt, một thứ cảm giác bất an dữ dội ngay tức thì đổ ập lên Hứa bộ đốc. Giữa lúc bản thân còn đang mù mờ không nắm rõ vị trí kẻ thù, bản năng đã mách bảo hắn phải lập tức hành động.
Hứa Bộ đốc nào dám nghi ngờ bản năng đã cứu sống y không biết bao nhiêu lần? Y không chút chậm trễ vội chúi người thụp ngay xuống, tay đeo thuẫn thuần thục giơ vội lên che đầu.
Vù!!!! Vù!!!!!!
Đốt!!!!! Đành!!! Đùng đùng!!!!!
Tiếp theo đó, Hứa Bộ đốc không còn có thể có đủ tinh lực cùng dũng cảm đi quan sát chung quanh nữa.
Từng đợt tiếng va chạm chát chúa, từng cú giật mạnh mẽ khi tên nhọn cắm vào chiếc thuẫn tròn trên tay đã cho hắn biết chuyện gì đang diễn ra. Đồng thời cũng xua nát bản năng linh mẫn kia của hắn, thay vào đấy là cảm giác nguy hiểm trùng trùng, là cái chết cận kề.
Mưa tên như trút nước bỗng dưng đổ ập lên quân Hán trên thuyền mà không hề có bất kỳ một dấu hiệu báo trước nào. Từng mũi tên được sương trắng che đi hành tung cứ thi nhau bất chợt xuất hiện ngay trước mắt quân lính ngoài cùng ở khoảng cách cực gần không tới mấy bước chân, một khoảng cách hoàn toàn loại bỏ mọi khả năng phản ứng cùng chống cự của chúng, một khoảng cách khiến chúng chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi đã bị mưa tên xuyên thủng, rầm rầm ngã rạp xuống đất.
"Có mai phục!!!!"
"Kẻ địch bắn tên!!!!! Địch tập!!!!!"
Keng!!!! Keng!!!! Keng!!!!!!
Tấn công bất ngờ tuy nhanh chóng đốn ngã khá nhiều binh lính vòng ngoài, xong quân trên thuyền dù sao vẫn là tinh binh, dũng tướng. Vì thế qua vài giây khốn đốn chúng cũng có phản ứng.
"Mau tụ lại, lập thuẫn trận! Chớ có để bản thân rơi vào thế bị động!!!!"
"Lùi lại, ai không lùi kịp mau tìm chỗ che chắn!"
"Cung tiễn thủ tiến vào vị trí, tìm cách bắn trả cho lão tử!"
Liên tiếp những mệnh lệnh được bọn tướng tá gào thét lên nhanh chóng vực dậy tinh thần quân Hán. Bọn chúng lục đục bò dậy, vội vàng chỉnh quân để tìm biện pháp phản kích.
Xong… chúng bi ai phát hiện ra những thứ mệnh lệnh ngày thường vẫn luôn rất là chuẩn xác kia, đến hôm nay lại chẳng thể phát ra bất kỳ tác dụng nào cả.
Bởi lẽ không có bất kỳ biện pháp ứng phó hữu dụng nào đối với kẻ thù vô hình. Nhờ có làn sương dày che mắt, quân Việt hoàn toàn nắm lấy thế chủ động.
Thuẫn trận kiên cố một mặt không thể che chắn được mưa tên từ bốn phía ập đến. Chỗ núp kín đáo đến đâu thì vẫn bị kẻ thù tìm ra. Còn cung tiễn muốn phản kích? Đấy mặc dù là ý không tồi, xong phải phản kích vào chỗ nào mới được chớ?
"Cung tiễn thủ ở đâu rồi? Mau mau bắn trả đi chứ!!!!"
"Aaaa, cứu mạng!!!! Ư!!!"
Quân Hán bị dồn ép chỉ mong chờ vào tiễn thủ của mình phản công để vực dậy. Xong quân bắn cung so với đám khác còn khổ hơn bội phần. Nhiều đứa vì mải ngơ ngác dòm trái ngó phải, vậy mà hồn nhiên quên mất bản thân không có thuẫn bài, thuyền lại nhỏ không có nhiều chỗ núp hoàn toàn là những kẻ dễ mất mạng nhất trong làn mưa tên bay tán loạn của kẻ thù. Vì thế chỉ chốc lát sau quân Hán đã bi ai nhận thấy những chiếc thuyền vốn chở đầy cung thủ đã sớm thành thuyền không, chẳng còn ai đứng lên nổi.
"Lui lại!! Mau mau ổn… giặc… ặc…."
Rầm tõm!!!!
Càng đáng sợ hơn là phàm những kẻ nào to gan, dũng mãnh hơn, phàm những kẻ nào hò hét kêu gọi tập trung lớn tiếng hơn, đều là những kẻ bị quân Việt tập trung săn giết. Trong màn sương trắng những thân ảnh lờ mờ như tay sai của âm tào địa phủ liên tục lượn lờ ghé qua những nơi hò hét vang dậy nhất, lạnh lùng cắt đứt phanh những tràng kêu gọi ấy. Cứ như thế tình thế của quân Hán càng ngày càng xấu đi hẳn.
"Má ơi!!! Bọn này là ma hay sao mà xuất quỷ nhập thần thế này?!!" Hứa Bộ đốc sợ đến mức không dám ngồi dậy. Hắn cùng ba tên thân binh giữ vững tư thế run rẩy nằm úp mặt xuống boong thuyền, trong lòng chỉ cầu mong cho cơn ác mộng này mau mau chấm dứt.
Thế nhưng mặc cho hắn cầu, xung quanh những tiếng rên rỉ hô hoán, tiếng quân Hán bị chém ngã cùng mùi máu tanh nồng vẫn liên tục giày xéo không gian, đánh dấu cho thế trận một chiều đang đè nát quân xâm lược.
Mãi đến khi làn sương mù nhẹ nhàng tản đi mất, ác mộng của quân Hán mới đi đến hồi kết.
"Hô… hô…"
Sương mù tan đi để lộ ra một trận thuyền hoành tráng, nhưng thảm lệ…
Chỉ thấy cả một đoạn sóng nước lúc này đã có chi chít mấy trăm chiếc thuyền đang chập chùng lên xuống. Nhiều chiếc trên đó vắng lặng đến rợn người ngoài dấu máu vương vãi ra thì chả còn gì khác; nhiều chiếc khác lại trông chả khác gì thuyền quỷ bởi bị kẻ có tâm chất lên vô số thi thể khuyết tật đầy máu me, hết sức dọa người.
"Má ơi… lui… mau lui thôi…"
"Ư… gặp quỷ!!!! Man quân gọi quỷ!!!!"
Đám may mắn còn sống trố mắt nhìn khung cảnh này, dũng khí có bao nhiêu bị nghiền nát hết bấy nhiêu. Chúng không dám chần chờ vội vàng quay đầu thuyền tháo chạy bán sống bán chết.
"Hô…"
Sương mù lui đi cũng báo hiệu cho trận chiến nơi hai tòa quân doanh đã đi đến lúc hạ màn.
Tên thập trưởng quân Hán mở trừng mắt ra khó tin nhìn về khoảng không gian trống rỗng trước mặt, trong lúc hai con mắt của hắn cũng vô hồn chả kém.
Bên dưới ngực hắn lúc nãy chễm chệ một đoạn thương ngắn, mũi thương lộ hẳn ra sau lưng, tiện thể còn lôi ra chung một đoạn tim bị đâm nát.
"Hộc… hộc… a… a…."
Ở dưới chân hắn, tên nhóc quân Việt đang quỳ sụp xuống nửa khóc nửa thở đầy hổn hển:
"Chị… chị ơi, cuối cùng em... cũng đã thành công báo thù cho chị rồi."
Nó vừa nói vừa từ từ ngẩng đầu lên nhìn cái xác không hồn:
"Kẻ làm nhục chị, treo cổ chị, hắn đã bị chúng em giết chết."
Lời hắn nỉ non, chan hòa cùng từng tiếng nấc nhẹ mặc cho xung quanh từng giọng gầm rú vẫn đang không ngừng kéo tới:
"Đám khốn đó đâm chết Tô thập trưởng rồi!!!"
"Chém đầu chúng, báo thù cho thập trưởng!!!"
"Thằng oắt! Mày chết đi!"
Một tên lính chạy tới cạnh bên. Hắn nhấc cao mũi giáo, mặt mày bặm trợn lấy lực me ngay đỉnh đầu tên lính Việt mà đâm xuống. Xong, hắn sẽ mãi mãi chẳng thể nào tiếp tục được hành động đó.
Rầm!
"Cũng còn được, coi như không phí hoài thời gian khổ luyện." Bình vẩy thanh gươm để máu tươi bắn hết ra đất, ánh mắt đanh lại nhìn quân Hán đang không ngừng trèo lên tường trại.
"Toàn đội xông lên, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này thôi!!!"
"Rõ!!"
Tên nhóc nhìn binh lính giáp xanh lao nhanh qua cạnh người, trong lòng muốn đứng lên tiếp tục chiến đấu. Hắn gồng người chống tay toan đứng dậy nhưng không sao điều khiển nổi cơ thể vốn đã quá mức kiệt quệ, lại ngã rạp xuống đất. Thấy vậy, hai tên đồng bạn vội vàng chạy tới nâng hắn lên. Một trong số họ thở phào:
Hô… hô… tốt quá, là Bách phu trưởng Bình, chúng ta được cứu rồi…"
"Đúng rồi! Lõm, chúng ta lui ra sau nghỉ ngơi một chút đi…" Tên kia gật gù nói theo.
"Hộc… không đơn giản vậy đâu…" Lõm lắc đầu thở dốc: "Mọi người theo tôi quay vô trong nhanh!"
Mặc dù những người lính Việt đã tỏ ra vô cùng cố gắng xong bởi vì hạn chế bởi cả thể lực cùng trình độ nên bọn họ chẳng thể nào cản nổi bước xâm lấn của kẻ thù nữa.
Càng lúc, số lượng quân Hán lúc nhúc leo lên tường trại, bỏ mặc bọn họ mà đổ vào bên trong càng nhiều, trong khi số lượng bị đẩy bật ra lại thì chả có bao nhiêu.
Nếu xét theo tình thế này, bất kỳ ai cũng sẽ cho rằng tòa quân doanh này hẳn đã sớm thất thủ.
Thế nhưng ngay khi Lõm dẫn theo mấy tên đồng đội của mình lết được tới đoạn trong trại thì lại bắt gặp một quang cảnh hoàn toàn khác biệt.
"Đây… đây là…" Một tên lính há hốc mồm, kinh hãi thốt lên.
Trước mặt hắn làm gì có cảnh tượng quân Hán chen chúc khắp nơi, mặc sức chém giết tự do như trong tưởng tượng? Ngược lại, nơi đây lại chỉ thấy bóng dáng của từng đội mười người Lĩnh Nam quân đang bận rộn dọn dẹp khắp nơi.
"Đằng kia…" một tên khác vừa chỉ tay vừa nói.
Theo hướng hắn chỉ, bọn họ kinh ngạc phát hiện một bãi tha ma khổng lồ ước chừng gần ngàn tên. Điều đáng nói ở đây là tất cả những cái xác này đều mang rặt một màu y giáp nhà Hán. Có tới sáu, bảy đội mười người Lĩnh Nam quân đang ở một bên thu lấy từng kiện giáp trụ của chúng, trong khi vài đội lại đang khiên những các xác mới từ nơi khác dọn về.
Ở một góc, một đám quân Hán may mắn còn sống thì bị bắt cởi trần ngồi co ro với nhau dưới ánh mắt dè chừng hung hãn của quân Việt. Tất tần tật những thứ này đều cho đám bọn Lõm biết, quân chính quy của Lĩnh Nam quân quả thực quá khác biệt so với họ.
Có lẽ tên Mã Chiến đang chỉ huy quân Hán cũng nhận thấy điểm kỳ lạ của tòa quân doanh này. Vì thế khi y thấy sương mù tản đi hết, hắn cũng không chút do dự ra lệnh đánh kẻng thu binh, kết thúc một ngày dài chiến đấu.
Một ngày chiến đấu không hề khả quan đối với quân Hán.
"Được! Quả nhiên là mưu mô!"
Mã Viện chỉ hời hợt nói một câu như thế rồi trầm mặt yên tĩnh hẳn. Thái độ này không khiến đám Hán tướng có bao nhiêu kinh ngạc, bởi lẽ tính tình lãnh đạm cùng bản năng bình tĩnh như một con thú săn mồi cực kỳ bản lĩnh của lão đã sớm khắc sâu vào trong trí não của chúng. Chỉ có điều là… lần này tổn thất không chỉ có quân địa phương hoặc lính đồn trú ở Lĩnh Nam không thôi, mà còn có cả một chi tinh binh của các gia tộc lớn và cả… một đội Mã vệ đàng hoàng nữa.
Đúng vậy, là một đội Mã vệ. Không nói ra thì chả ai tin nổi, làn sương mù trắng che kín sông ấy vậy mà lại nuốt chửng hơn ba ngàn quân Hán, bao gồm cả một trăm thám vệ, một trong mười nhánh vệ binh tinh nhuệ của Mã Viện.
Mười đạo vệ binh a, đây không phải là thứ binh địa phương tạp nham, cũng không phải hạng binh đồn trú tinh nhuệ thông thường, càng khác xa với đám thân vệ nhà họ Mã mà bất kỳ ai trong Mã gia cũng có thể ra lệnh được. Mã Vệ, là mười nhánh quân chỉ nghe mỗi lời của Mã Viện mà thôi. Mặc cho ngày trước lúc y còn chưa lên chức gia chủ, Mã Vệ cũng chỉ khư khư đi theo y.
Nghe đồn, mỗi kẻ trong số bọn này là do một tay Mã Viện tuyển lựa trong hàng ngàn binh sĩ thân kinh bách chiến ngoài Tây Vực. Mỗi người trong số ấy không chỉ có võ nghệ thuộc hàng tuyệt luân mà còn phải có đầu óc, phải linh hoạt, phải có điểm độc đáo riêng.
Lại nghe đồn: một khi gia nhập toán quân này thì sẽ được nhà họ Mã dốc sức bồi dưỡng, không chỉ bản thân từ nay về sau không còn lo lắng mà cả tương lai của người nhà cũng được bảo đảm theo. Đừng tưởng đây chỉ là thứ bảo đảm qua loa sơ sài thôi đâu, quần áo, cơm gạo, nhà ở không cần bàn tới, điểm đáng nói là con cháu của họ sẽ được truyền dạy binh pháp, học tập binh thư, còn được biết một ít sách văn thư quan trọng, sao cho bảo đảm hổ phụ sinh hổ tử, đời con nhất định sẽ vượt xa cha mình.
Lại nghe đồn, nhiều tên binh quèn trong số Mã vệ nếu được thả ra ngoài, nhất định là có đủ công huân để lên thẳng cấp ngũ trưởng, thập trưởng… Không, ngay cả đô úy không phải là nói chơi đâu…
Bồi dưỡng một tên như vậy tiêu tốn của họ Mã không biết bao nhiêu tâm, bao nhiêu huyết a. Mất đi một tên là mất đi cả một gia tài đối với người thường, chứ đừng nói chi mất tới cả trăm tên, bao gồm cả một tên vệ trưởng. Mất mát cỡ này e rằng cho dù đối với một số gia tộc nhỏ cũng không thể dùng từ tán gia bại sản để hình dung nổi nữa rồi.
Ấy vậy mà lão Đại Soái vẫn tĩnh tâm a…
Thật đáng ngưỡng mộ, thật đáng sợ…
Có lẽ bởi vì Phục Ba có sức chịu đựng cao đến như thế nên mới lọt vào mắt xanh của Thánh Thượng, được cử làm đại soái Nam chinh, mới có đủ sức chấn nhiếp toàn bộ dàn tinh tú ở đây.
Lão không nói chỉ nhìn chằm chằm vào bản đồ, đám tướng lĩnh, bao gồm cả Lưu Long cũng chỉ dám cúi đầu nhìn chân, không thể hó hé lấy một câu.
"Được rồi, các ngươi lui ra đi."
Không biết qua bao nhiêu thời gian, có lẽ là chỉ vài mươi hơi thở, cũng có thể là qua mấy canh giờ, Mã Viện bất ngờ lên tiếng. Câu này của y như một tấm kim bài, nhẹ nhàng xua đi phần nào gánh nặng trong lòng đám Hán tướng. Bọn chúng không dám chần chờ nhao nhao chắp tay cáo từ, kéo nhau rời ngay khỏi doanh trướng. Chả ai dám nhìn lén Mã Viện lấy một cái, ngoài trừ Lưu Long là nhìn thấy đôi tay của lão nguyên soái dường như đang run rẩy không ít.
Xem ra, Phục Ba Công cũng không phải không đau lòng. Hắn nghĩ thế, rồi thở dài lắc đầu chắp tay quay đi, để lại hai cha con Mã Viện cùng vài tên thân vệ yên tĩnh trong tòa soái trướng đồ sộ.
Lại không biết bao lâu sau, khi ngoài trướng đã bắt đầu có ánh lửa được thắp lên, Mã Viện mới cất tiếng:
"Phong nhi?"
"Phụ thân." Mã Phong nghe gọi liền chắp tay:
"Thám vệ đã phái đi an toàn."
"Tốt…" Mã Viện gật đầu vài cái, sau đó thở dài ngã ngửa người ra sau, tiếp tục trầm tư.
"Ừm…" Vừa vặn, có một đôi bàn tay thon dài liền vươn ra từ phía sau, nhu mì xoa ấn hai bên thái dương khiến y vô cùng dễ chịu. Tận hưởng một lúc, y mới than:
"Vân, đúng ra con nên cùng với Mã Trí trở về Trung Nguyên đi mới phải."
Ngạc nhiên thay, kẻ đang xoa bóp thái dương cho y lại đáp lời bằng một giọng nữ cực kỳ dễ nghe:
"Phụ thân, gia tộc đang đứng trước nguy cơ sống còn, thân con làm sao có thể tư lợi chỉ nghĩ đến cho riêng mình? Hơn nữa…" Mã Vân khẽ ấn mạnh hai đầu ngón tay giúp Mã Viện xoa dịu phần nào con nhức đầu mà nói:
"Hơn nữa tình thế hiện giờ biến hóa khôn lường vô cùng, con có về cũng không an tâm."
Mã Vân vừa nói, vừa nghĩ đến chiến quả ngày hôm nay. Bởi vì muốn tránh không cho hành tung của thám vệ bị bộc lộ nên Mã Viện đã cố tình tiêu hao thật nhiều quân địa phương. Hiện giờ tuy không có vấn đề gì, xong ai mà biết được ngày mai sẽ ra sao? Thân là một trong những đầu não quan trọng của gia tộc, nàng nhất quyết không thể bỏ cha ở lại một mình.
"Còn việc kia thế nào rồi?" Mã Viện ngã ngửa đầu ra sau tận hưởng từng đợt xoa bóp dễ chịu do con gái mang lại.
Mã Phong cười nhẹ, phụ thân mình là Đại Nguyên soái, đi đâu cũng phải mang theo hình dáng uy nghiêm lẫm lẫm. Duy chỉ có lúc thế này mới thấy ông chả khác gì một ông cha lười nhác đang hỏi han con cháu. Nghĩ như thế, hắn cung tay dùng lễ con cháu đối với cha mẹ mà đáp:
"Bẩm, bọn con đã làm xong. Chỉ trông nay mai là có thể thấy được…"
"Ừm…"
Mã Vân nhìn thái độ hài lòng của cha mà lòng không khỏi chua xót. Ai cũng nghĩ phụ thân uy phong, nào có mấy ai thấy được vẻ mệt mỏi này? Nàng lưu lại, chính là vì muốn cha mình đỡ vất vả hơn.
Phần khác, Mã Vân vốn từ tận đáy lòng thật cảm thấy cực kỳ khâm phục những người con gái ở đầu bên kia chiến tuyến. Nàng không biết vì sao họ có thể vượt qua lằn ranh định kiến nam, nữ muôn đời nay; càng muốn xem thử kết quả của họ ra sao.
Nàng cảm thấy không chỉ tương lai của nhà họ Mã, mà ngay cả tương lai của nàng, cũng sẽ vì lần Nam chinh này mà biến đổi hoàn toàn.
"Giết hắn!!!!"
Quân Hán nhìn cái xác rệu rã của Tuân Hu ngã bõm vào trong lòng sông một đoạn mới hoảng hồn hô to gọi nhỏ. Nhiều tên lúc này nhớ tới trên tay mình đã cầm sẵn cung tiễn, vội vàng giương cung đua nhau bắn về phía kẻ địch.
Xong, Phạm Võ đã rút đi từ sớm cộng thêm sương mù vốn che kín xung quanh nên những mũi tên này chỉ có thể bay tán loạn, sau đó không có chút tác dụng nào hoặc rơi lả tả xuống boong thuyền, hoặc rơi mất dạng vào trong làn sương trắng.
"Kẻ địch ở đâu rồi? Kẻ vừa cả gan ám sát Tuân quân ở đâu?"
Hứa Bộ đốc gầm ầm lên vội rút chiến đao vừa đề phòng vừa hỏi quát bằng thái độ cực kỳ gấp gáp. Không rõ thái độ này là do bản thân quá tức giận về kẻ tập kích, hay là vì hoảng loạn nữa. Xong mặc cho hắn quát hỏi như thế nào binh lính xung quanh cũng chỉ có thể độn mặt ra đứng đấy.
Không ai trả lời hắn vì không rõ phải trả lời ra sao, khi mà xung quanh tất cả binh sĩ đều đang giương những đôi mắt mờ mịt nhìn về bốn phía.
Bốn phía, ngoài trừ sương trắng cũng chỉ còn có sương trắng giăng kín.
Thật đúng với câu : "che trời, giấu đất, lấp cả hư vô."
Tiếc thay, tình trạng này cũng không kéo dài lâu.
Bất chợt, một thứ cảm giác bất an dữ dội ngay tức thì đổ ập lên Hứa bộ đốc. Giữa lúc bản thân còn đang mù mờ không nắm rõ vị trí kẻ thù, bản năng đã mách bảo hắn phải lập tức hành động.
Hứa Bộ đốc nào dám nghi ngờ bản năng đã cứu sống y không biết bao nhiêu lần? Y không chút chậm trễ vội chúi người thụp ngay xuống, tay đeo thuẫn thuần thục giơ vội lên che đầu.
Vù!!!! Vù!!!!!!
Đốt!!!!! Đành!!! Đùng đùng!!!!!
Tiếp theo đó, Hứa Bộ đốc không còn có thể có đủ tinh lực cùng dũng cảm đi quan sát chung quanh nữa.
Từng đợt tiếng va chạm chát chúa, từng cú giật mạnh mẽ khi tên nhọn cắm vào chiếc thuẫn tròn trên tay đã cho hắn biết chuyện gì đang diễn ra. Đồng thời cũng xua nát bản năng linh mẫn kia của hắn, thay vào đấy là cảm giác nguy hiểm trùng trùng, là cái chết cận kề.
Mưa tên như trút nước bỗng dưng đổ ập lên quân Hán trên thuyền mà không hề có bất kỳ một dấu hiệu báo trước nào. Từng mũi tên được sương trắng che đi hành tung cứ thi nhau bất chợt xuất hiện ngay trước mắt quân lính ngoài cùng ở khoảng cách cực gần không tới mấy bước chân, một khoảng cách hoàn toàn loại bỏ mọi khả năng phản ứng cùng chống cự của chúng, một khoảng cách khiến chúng chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi đã bị mưa tên xuyên thủng, rầm rầm ngã rạp xuống đất.
"Có mai phục!!!!"
"Kẻ địch bắn tên!!!!! Địch tập!!!!!"
Keng!!!! Keng!!!! Keng!!!!!!
Tấn công bất ngờ tuy nhanh chóng đốn ngã khá nhiều binh lính vòng ngoài, xong quân trên thuyền dù sao vẫn là tinh binh, dũng tướng. Vì thế qua vài giây khốn đốn chúng cũng có phản ứng.
"Mau tụ lại, lập thuẫn trận! Chớ có để bản thân rơi vào thế bị động!!!!"
"Lùi lại, ai không lùi kịp mau tìm chỗ che chắn!"
"Cung tiễn thủ tiến vào vị trí, tìm cách bắn trả cho lão tử!"
Liên tiếp những mệnh lệnh được bọn tướng tá gào thét lên nhanh chóng vực dậy tinh thần quân Hán. Bọn chúng lục đục bò dậy, vội vàng chỉnh quân để tìm biện pháp phản kích.
Xong… chúng bi ai phát hiện ra những thứ mệnh lệnh ngày thường vẫn luôn rất là chuẩn xác kia, đến hôm nay lại chẳng thể phát ra bất kỳ tác dụng nào cả.
Bởi lẽ không có bất kỳ biện pháp ứng phó hữu dụng nào đối với kẻ thù vô hình. Nhờ có làn sương dày che mắt, quân Việt hoàn toàn nắm lấy thế chủ động.
Thuẫn trận kiên cố một mặt không thể che chắn được mưa tên từ bốn phía ập đến. Chỗ núp kín đáo đến đâu thì vẫn bị kẻ thù tìm ra. Còn cung tiễn muốn phản kích? Đấy mặc dù là ý không tồi, xong phải phản kích vào chỗ nào mới được chớ?
"Cung tiễn thủ ở đâu rồi? Mau mau bắn trả đi chứ!!!!"
"Aaaa, cứu mạng!!!! Ư!!!"
Quân Hán bị dồn ép chỉ mong chờ vào tiễn thủ của mình phản công để vực dậy. Xong quân bắn cung so với đám khác còn khổ hơn bội phần. Nhiều đứa vì mải ngơ ngác dòm trái ngó phải, vậy mà hồn nhiên quên mất bản thân không có thuẫn bài, thuyền lại nhỏ không có nhiều chỗ núp hoàn toàn là những kẻ dễ mất mạng nhất trong làn mưa tên bay tán loạn của kẻ thù. Vì thế chỉ chốc lát sau quân Hán đã bi ai nhận thấy những chiếc thuyền vốn chở đầy cung thủ đã sớm thành thuyền không, chẳng còn ai đứng lên nổi.
"Lui lại!! Mau mau ổn… giặc… ặc…."
Rầm tõm!!!!
Càng đáng sợ hơn là phàm những kẻ nào to gan, dũng mãnh hơn, phàm những kẻ nào hò hét kêu gọi tập trung lớn tiếng hơn, đều là những kẻ bị quân Việt tập trung săn giết. Trong màn sương trắng những thân ảnh lờ mờ như tay sai của âm tào địa phủ liên tục lượn lờ ghé qua những nơi hò hét vang dậy nhất, lạnh lùng cắt đứt phanh những tràng kêu gọi ấy. Cứ như thế tình thế của quân Hán càng ngày càng xấu đi hẳn.
"Má ơi!!! Bọn này là ma hay sao mà xuất quỷ nhập thần thế này?!!" Hứa Bộ đốc sợ đến mức không dám ngồi dậy. Hắn cùng ba tên thân binh giữ vững tư thế run rẩy nằm úp mặt xuống boong thuyền, trong lòng chỉ cầu mong cho cơn ác mộng này mau mau chấm dứt.
Thế nhưng mặc cho hắn cầu, xung quanh những tiếng rên rỉ hô hoán, tiếng quân Hán bị chém ngã cùng mùi máu tanh nồng vẫn liên tục giày xéo không gian, đánh dấu cho thế trận một chiều đang đè nát quân xâm lược.
Mãi đến khi làn sương mù nhẹ nhàng tản đi mất, ác mộng của quân Hán mới đi đến hồi kết.
"Hô… hô…"
Sương mù tan đi để lộ ra một trận thuyền hoành tráng, nhưng thảm lệ…
Chỉ thấy cả một đoạn sóng nước lúc này đã có chi chít mấy trăm chiếc thuyền đang chập chùng lên xuống. Nhiều chiếc trên đó vắng lặng đến rợn người ngoài dấu máu vương vãi ra thì chả còn gì khác; nhiều chiếc khác lại trông chả khác gì thuyền quỷ bởi bị kẻ có tâm chất lên vô số thi thể khuyết tật đầy máu me, hết sức dọa người.
"Má ơi… lui… mau lui thôi…"
"Ư… gặp quỷ!!!! Man quân gọi quỷ!!!!"
Đám may mắn còn sống trố mắt nhìn khung cảnh này, dũng khí có bao nhiêu bị nghiền nát hết bấy nhiêu. Chúng không dám chần chờ vội vàng quay đầu thuyền tháo chạy bán sống bán chết.
"Hô…"
Sương mù lui đi cũng báo hiệu cho trận chiến nơi hai tòa quân doanh đã đi đến lúc hạ màn.
Tên thập trưởng quân Hán mở trừng mắt ra khó tin nhìn về khoảng không gian trống rỗng trước mặt, trong lúc hai con mắt của hắn cũng vô hồn chả kém.
Bên dưới ngực hắn lúc nãy chễm chệ một đoạn thương ngắn, mũi thương lộ hẳn ra sau lưng, tiện thể còn lôi ra chung một đoạn tim bị đâm nát.
"Hộc… hộc… a… a…."
Ở dưới chân hắn, tên nhóc quân Việt đang quỳ sụp xuống nửa khóc nửa thở đầy hổn hển:
"Chị… chị ơi, cuối cùng em... cũng đã thành công báo thù cho chị rồi."
Nó vừa nói vừa từ từ ngẩng đầu lên nhìn cái xác không hồn:
"Kẻ làm nhục chị, treo cổ chị, hắn đã bị chúng em giết chết."
Lời hắn nỉ non, chan hòa cùng từng tiếng nấc nhẹ mặc cho xung quanh từng giọng gầm rú vẫn đang không ngừng kéo tới:
"Đám khốn đó đâm chết Tô thập trưởng rồi!!!"
"Chém đầu chúng, báo thù cho thập trưởng!!!"
"Thằng oắt! Mày chết đi!"
Một tên lính chạy tới cạnh bên. Hắn nhấc cao mũi giáo, mặt mày bặm trợn lấy lực me ngay đỉnh đầu tên lính Việt mà đâm xuống. Xong, hắn sẽ mãi mãi chẳng thể nào tiếp tục được hành động đó.
Rầm!
"Cũng còn được, coi như không phí hoài thời gian khổ luyện." Bình vẩy thanh gươm để máu tươi bắn hết ra đất, ánh mắt đanh lại nhìn quân Hán đang không ngừng trèo lên tường trại.
"Toàn đội xông lên, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này thôi!!!"
"Rõ!!"
Tên nhóc nhìn binh lính giáp xanh lao nhanh qua cạnh người, trong lòng muốn đứng lên tiếp tục chiến đấu. Hắn gồng người chống tay toan đứng dậy nhưng không sao điều khiển nổi cơ thể vốn đã quá mức kiệt quệ, lại ngã rạp xuống đất. Thấy vậy, hai tên đồng bạn vội vàng chạy tới nâng hắn lên. Một trong số họ thở phào:
Hô… hô… tốt quá, là Bách phu trưởng Bình, chúng ta được cứu rồi…"
"Đúng rồi! Lõm, chúng ta lui ra sau nghỉ ngơi một chút đi…" Tên kia gật gù nói theo.
"Hộc… không đơn giản vậy đâu…" Lõm lắc đầu thở dốc: "Mọi người theo tôi quay vô trong nhanh!"
Mặc dù những người lính Việt đã tỏ ra vô cùng cố gắng xong bởi vì hạn chế bởi cả thể lực cùng trình độ nên bọn họ chẳng thể nào cản nổi bước xâm lấn của kẻ thù nữa.
Càng lúc, số lượng quân Hán lúc nhúc leo lên tường trại, bỏ mặc bọn họ mà đổ vào bên trong càng nhiều, trong khi số lượng bị đẩy bật ra lại thì chả có bao nhiêu.
Nếu xét theo tình thế này, bất kỳ ai cũng sẽ cho rằng tòa quân doanh này hẳn đã sớm thất thủ.
Thế nhưng ngay khi Lõm dẫn theo mấy tên đồng đội của mình lết được tới đoạn trong trại thì lại bắt gặp một quang cảnh hoàn toàn khác biệt.
"Đây… đây là…" Một tên lính há hốc mồm, kinh hãi thốt lên.
Trước mặt hắn làm gì có cảnh tượng quân Hán chen chúc khắp nơi, mặc sức chém giết tự do như trong tưởng tượng? Ngược lại, nơi đây lại chỉ thấy bóng dáng của từng đội mười người Lĩnh Nam quân đang bận rộn dọn dẹp khắp nơi.
"Đằng kia…" một tên khác vừa chỉ tay vừa nói.
Theo hướng hắn chỉ, bọn họ kinh ngạc phát hiện một bãi tha ma khổng lồ ước chừng gần ngàn tên. Điều đáng nói ở đây là tất cả những cái xác này đều mang rặt một màu y giáp nhà Hán. Có tới sáu, bảy đội mười người Lĩnh Nam quân đang ở một bên thu lấy từng kiện giáp trụ của chúng, trong khi vài đội lại đang khiên những các xác mới từ nơi khác dọn về.
Ở một góc, một đám quân Hán may mắn còn sống thì bị bắt cởi trần ngồi co ro với nhau dưới ánh mắt dè chừng hung hãn của quân Việt. Tất tần tật những thứ này đều cho đám bọn Lõm biết, quân chính quy của Lĩnh Nam quân quả thực quá khác biệt so với họ.
Có lẽ tên Mã Chiến đang chỉ huy quân Hán cũng nhận thấy điểm kỳ lạ của tòa quân doanh này. Vì thế khi y thấy sương mù tản đi hết, hắn cũng không chút do dự ra lệnh đánh kẻng thu binh, kết thúc một ngày dài chiến đấu.
Một ngày chiến đấu không hề khả quan đối với quân Hán.
"Được! Quả nhiên là mưu mô!"
Mã Viện chỉ hời hợt nói một câu như thế rồi trầm mặt yên tĩnh hẳn. Thái độ này không khiến đám Hán tướng có bao nhiêu kinh ngạc, bởi lẽ tính tình lãnh đạm cùng bản năng bình tĩnh như một con thú săn mồi cực kỳ bản lĩnh của lão đã sớm khắc sâu vào trong trí não của chúng. Chỉ có điều là… lần này tổn thất không chỉ có quân địa phương hoặc lính đồn trú ở Lĩnh Nam không thôi, mà còn có cả một chi tinh binh của các gia tộc lớn và cả… một đội Mã vệ đàng hoàng nữa.
Đúng vậy, là một đội Mã vệ. Không nói ra thì chả ai tin nổi, làn sương mù trắng che kín sông ấy vậy mà lại nuốt chửng hơn ba ngàn quân Hán, bao gồm cả một trăm thám vệ, một trong mười nhánh vệ binh tinh nhuệ của Mã Viện.
Mười đạo vệ binh a, đây không phải là thứ binh địa phương tạp nham, cũng không phải hạng binh đồn trú tinh nhuệ thông thường, càng khác xa với đám thân vệ nhà họ Mã mà bất kỳ ai trong Mã gia cũng có thể ra lệnh được. Mã Vệ, là mười nhánh quân chỉ nghe mỗi lời của Mã Viện mà thôi. Mặc cho ngày trước lúc y còn chưa lên chức gia chủ, Mã Vệ cũng chỉ khư khư đi theo y.
Nghe đồn, mỗi kẻ trong số bọn này là do một tay Mã Viện tuyển lựa trong hàng ngàn binh sĩ thân kinh bách chiến ngoài Tây Vực. Mỗi người trong số ấy không chỉ có võ nghệ thuộc hàng tuyệt luân mà còn phải có đầu óc, phải linh hoạt, phải có điểm độc đáo riêng.
Lại nghe đồn: một khi gia nhập toán quân này thì sẽ được nhà họ Mã dốc sức bồi dưỡng, không chỉ bản thân từ nay về sau không còn lo lắng mà cả tương lai của người nhà cũng được bảo đảm theo. Đừng tưởng đây chỉ là thứ bảo đảm qua loa sơ sài thôi đâu, quần áo, cơm gạo, nhà ở không cần bàn tới, điểm đáng nói là con cháu của họ sẽ được truyền dạy binh pháp, học tập binh thư, còn được biết một ít sách văn thư quan trọng, sao cho bảo đảm hổ phụ sinh hổ tử, đời con nhất định sẽ vượt xa cha mình.
Lại nghe đồn, nhiều tên binh quèn trong số Mã vệ nếu được thả ra ngoài, nhất định là có đủ công huân để lên thẳng cấp ngũ trưởng, thập trưởng… Không, ngay cả đô úy không phải là nói chơi đâu…
Bồi dưỡng một tên như vậy tiêu tốn của họ Mã không biết bao nhiêu tâm, bao nhiêu huyết a. Mất đi một tên là mất đi cả một gia tài đối với người thường, chứ đừng nói chi mất tới cả trăm tên, bao gồm cả một tên vệ trưởng. Mất mát cỡ này e rằng cho dù đối với một số gia tộc nhỏ cũng không thể dùng từ tán gia bại sản để hình dung nổi nữa rồi.
Ấy vậy mà lão Đại Soái vẫn tĩnh tâm a…
Thật đáng ngưỡng mộ, thật đáng sợ…
Có lẽ bởi vì Phục Ba có sức chịu đựng cao đến như thế nên mới lọt vào mắt xanh của Thánh Thượng, được cử làm đại soái Nam chinh, mới có đủ sức chấn nhiếp toàn bộ dàn tinh tú ở đây.
Lão không nói chỉ nhìn chằm chằm vào bản đồ, đám tướng lĩnh, bao gồm cả Lưu Long cũng chỉ dám cúi đầu nhìn chân, không thể hó hé lấy một câu.
"Được rồi, các ngươi lui ra đi."
Không biết qua bao nhiêu thời gian, có lẽ là chỉ vài mươi hơi thở, cũng có thể là qua mấy canh giờ, Mã Viện bất ngờ lên tiếng. Câu này của y như một tấm kim bài, nhẹ nhàng xua đi phần nào gánh nặng trong lòng đám Hán tướng. Bọn chúng không dám chần chờ nhao nhao chắp tay cáo từ, kéo nhau rời ngay khỏi doanh trướng. Chả ai dám nhìn lén Mã Viện lấy một cái, ngoài trừ Lưu Long là nhìn thấy đôi tay của lão nguyên soái dường như đang run rẩy không ít.
Xem ra, Phục Ba Công cũng không phải không đau lòng. Hắn nghĩ thế, rồi thở dài lắc đầu chắp tay quay đi, để lại hai cha con Mã Viện cùng vài tên thân vệ yên tĩnh trong tòa soái trướng đồ sộ.
Lại không biết bao lâu sau, khi ngoài trướng đã bắt đầu có ánh lửa được thắp lên, Mã Viện mới cất tiếng:
"Phong nhi?"
"Phụ thân." Mã Phong nghe gọi liền chắp tay:
"Thám vệ đã phái đi an toàn."
"Tốt…" Mã Viện gật đầu vài cái, sau đó thở dài ngã ngửa người ra sau, tiếp tục trầm tư.
"Ừm…" Vừa vặn, có một đôi bàn tay thon dài liền vươn ra từ phía sau, nhu mì xoa ấn hai bên thái dương khiến y vô cùng dễ chịu. Tận hưởng một lúc, y mới than:
"Vân, đúng ra con nên cùng với Mã Trí trở về Trung Nguyên đi mới phải."
Ngạc nhiên thay, kẻ đang xoa bóp thái dương cho y lại đáp lời bằng một giọng nữ cực kỳ dễ nghe:
"Phụ thân, gia tộc đang đứng trước nguy cơ sống còn, thân con làm sao có thể tư lợi chỉ nghĩ đến cho riêng mình? Hơn nữa…" Mã Vân khẽ ấn mạnh hai đầu ngón tay giúp Mã Viện xoa dịu phần nào con nhức đầu mà nói:
"Hơn nữa tình thế hiện giờ biến hóa khôn lường vô cùng, con có về cũng không an tâm."
Mã Vân vừa nói, vừa nghĩ đến chiến quả ngày hôm nay. Bởi vì muốn tránh không cho hành tung của thám vệ bị bộc lộ nên Mã Viện đã cố tình tiêu hao thật nhiều quân địa phương. Hiện giờ tuy không có vấn đề gì, xong ai mà biết được ngày mai sẽ ra sao? Thân là một trong những đầu não quan trọng của gia tộc, nàng nhất quyết không thể bỏ cha ở lại một mình.
"Còn việc kia thế nào rồi?" Mã Viện ngã ngửa đầu ra sau tận hưởng từng đợt xoa bóp dễ chịu do con gái mang lại.
Mã Phong cười nhẹ, phụ thân mình là Đại Nguyên soái, đi đâu cũng phải mang theo hình dáng uy nghiêm lẫm lẫm. Duy chỉ có lúc thế này mới thấy ông chả khác gì một ông cha lười nhác đang hỏi han con cháu. Nghĩ như thế, hắn cung tay dùng lễ con cháu đối với cha mẹ mà đáp:
"Bẩm, bọn con đã làm xong. Chỉ trông nay mai là có thể thấy được…"
"Ừm…"
Mã Vân nhìn thái độ hài lòng của cha mà lòng không khỏi chua xót. Ai cũng nghĩ phụ thân uy phong, nào có mấy ai thấy được vẻ mệt mỏi này? Nàng lưu lại, chính là vì muốn cha mình đỡ vất vả hơn.
Phần khác, Mã Vân vốn từ tận đáy lòng thật cảm thấy cực kỳ khâm phục những người con gái ở đầu bên kia chiến tuyến. Nàng không biết vì sao họ có thể vượt qua lằn ranh định kiến nam, nữ muôn đời nay; càng muốn xem thử kết quả của họ ra sao.
Nàng cảm thấy không chỉ tương lai của nhà họ Mã, mà ngay cả tương lai của nàng, cũng sẽ vì lần Nam chinh này mà biến đổi hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.