Quyển 2 - Chương 19: Chui đầu vào lưới
Hướng Dương
10/12/2014
“Mở cửa! Mở cửa!” Quan sai thô lỗ đập cửa, nhưng là bên trong đã không có động tĩnh.
“Phanh” một tiếng, cửa bị đã văng, chỉ thấy trong phòng không một bóng người, mà cửa sổ đang bị mở to. Nam nhân râu xồm kiểm tra một chút. Đi đến cạnh bàn, chạm vào nước trà trong chén, vẫn còn ấm, trên mặt của hắn lộ ra ý cười làm cho gương mặt vốn xấu xí lộ ra vài phần dữ tợn.
“Hừ! Xem ngươi có thể chạy tới đâu! Đuổi theo…”
Sở Lạc Lạc sau khi nhìn thấy bức họa lập tức chạy đến phòng Sở Hiên, may mắn bọn họ vốn tính rời khỏi thành cho nên hành lí đều đã thu thập tốt. Ở lúc quan sai xông vào cũng là lúc hai huynh muội đã trốn ở trong phòng bên cạnh. Vốn dĩ nơi đó còn có khách nhân nhưng là đã bị chuôi kiếm đánh cho choáng váng, cái này, cũng chỉ có thể hướng người đang hôn mê nói một tiếng thật xin lỗi.
Sở Hiên từ khe hở cửa sổ nhìn thấy đội quan sai kia đã rời đi, nhẹ nhàng thở ra, sau khi trầm mặc một lúc lâu hắn bỗng nhiên đấm một quyền lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi quát khẽ: “Giỏi cho một tên Lãnh Tiêu Nhiên!”
Sở Lạc Lạc bị lời nói của Sở Hiên dọa cho tim nhảy lên một nhịp, mới vừa rồi tình huống khẩn cấp, nàng căn bản không thể nghĩ nhiều nhưng là nghe đến những lời này của ca ca, thông minh như nàng, đương nhiên có thể nhìn ra chân tướng.
Xác thực, người nhìn thấy bộ dạng bọn họ cũng biết thân phận của bọn họ chỉ có một người, Lãnh Tiêu Nhiên, bởi vì những người còn lại đều đã ở hoàng tuyền. Nhưng là nàng có chút không hiểu, Lãnh Tiêu Nhiên rõ ràng đã thừa nhận Sở Hiên sau cuộc thử thách lần đầu, sau đó để cho bọn họ kiếm đủ tiền đến Thánh Vân học viện là thử thách thứ hai, vì sao lại… Chẳng lẽ?!
Sở Lạc Lạc nhẹ giọng hỏi: “Hay là đây lại là một thử thách khác của Lãnh Tiêu Nhiên?”
Sở Hiên cũng có chút kinh ngạc đối với trí thông minh của muội muội, trong mắt của hắn hiện lên tia tán thưởng nói: “Đúng vậy, ta cũng vừa mới suy nghĩ cẩn thận lại. Ngay từ đầu ta cũng nghĩ rằng kiếm đủ tiền để tiến vào Thánh Vân học viện chính là thành công vượt qua thử thánh thứ hai, cũng không có lo lắng nhiều. Nhưng hiển nhiên là Lãnh Tiêu Nhiên cũng không hoàn toàn thừa nhận ta, hắn ma thi thể của Thanh Diệp đi liền biểu đạt trước mắt hắn không muốn từ bỏ quan hệ với Sở Hàn. Cho nên, bức họa của ta cũng là do hắn cung cấp. Người này rõ ràng là tọa sơn ngoạn hổ đấu*, chỉ khi một bên chiếm ưu thế tuyệt đối hắn mới đưa ra lựa chọn cuối cùng!” (Tọa sơn ngoạn hổ đấu: ngồi trên núi xem hai hổ đánh nhau, gần giống câu trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi)
Nhắc tới Thanh Diệp, trong lòng Sở Lạc Lạc dấy lên vài phần phẫn nộ, nàng nhớ tới ánh mắt giống như rắn độc kia. Từ sau khi Thanh Diệp chết, bọn họ vẫn luôn di chuyển, cơ hồ chưa từng dừng lại. Mới vừa ở Vân Quy thành nghỉ ngơi một ngày sứ giả của Sở Hàn liền tới nơi này. Điều này chắc chắn là do Lãnh Tiêu Nhiên khi trở lại bên người Sở Hàn đã cung cấp manh mối, chẳng qua, manh mối này cũng không đầy đủ, ít ra cũng không có bức họa của nàng.
Nghĩ như thế vậy thì mệnh lệnh niêm phong thành Vân Quy cũng không hoàn toàn là vì tìm kiếm Lãnh Nguyệt. Ha ha… Chỉ sợ là vị thành chủ kia muốn lấy lòng Sở vương gia cho nên mới hạ lênh như vậy đi!
“Ca ca, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?” Sở Lạc Lạc hỏi, biện pháp duy nhất nàng nghĩ tới là ban đêm đột kích xông ra ngoài thành.
Sở Hiên hơi nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cũng từng nghĩ tới ban đêm đột kích nhưng là lấy tu vi hiện nay của hắn căn bản là không có khả năng, nếu hành động như vậy nhất định sẽ có thương vong. Ngày sau, nếu như hắn có thể trở về tranh đoạt vương vị, nếu vậy việc sát thương quan lính bảo vệ thành sẽ trở thành một chuyện để cho người ta lên án, thậm chí làm cho hắn đánh mất quyền thừa kế.
Sở Hiên tâm tư loạn chuyển, bỗng nhiên trong mắt hắn hiện lên vài tia kiên nghị không dễ phát hiện, hắn cười khẽ nói: “Nơi này cũng không thể ở lâu, ta đi xem tình huống bên ngoài, ngươi ở nơi này chờ ta.”
Sở Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng thì Sở Hiên đã nhảy từ của sổ ra ngoài. Kì quái, hiện tại mặt trời còn chưa lặn, Sở Hiên vì sao lại sốt ruột như vậy? Đây không giống với tác phong trước sau như một của hắn nha!
Lúc này, ánh mắt Sở Lạc Lạc nhìn thấy trên mặt bàn có đặt một vật, đây… đây không phải là Tường Phượng sao?
Nàng thất kinh bởi vì nàng biết nàng biết nơi mà Sở Hiên muốn tới, lúc này đuổi theo sợ là không kịp nữa. Hắn để Tường Phượng lại đây chứng tỏ hắn đã có kế hoạch, ít nhất khi chưa tìm được Tường Phượng sứ giả của Sở Hàn cũng sẽ không giết Sở Hiên.
“Tiểu Lãnh Nguyệt, ngươi xuất hiện đi…” Sở Lạc Lạc nhẹ giọng gọi.
Bên trong mặt nạ truyền đến một tiếng kêu vui sướng trầm thấp, sau đó, một trận sương mù đỏ như máu từ trong mặt nạ bay ra, dần dần tụ tập lại thành một bóng hình. Chỉ chốc lát. thiếu niên tuấn mỹ với đôi huyết mâu đã đứng trước mặt nàng, trong mắt tràn ngập vui sướng, tóc dài màu đỏ không gió tự động.
Đây là lần đầu tiên Sở Lạc Lạc nhìn thấy Lãnh Nguyệt vào ban ngày, bộ dãng thiếu niên cũng không biến hóa nhiều nhưng là mái tóc của hắn so với lần trước khi nhìn thấy ở trong bóng đêm dường như dài hơn một chút, không biết có phải là ảo giác hay không.
Còn không kịp nhìn kỹ, Lãnh Nguyệt đã bay tới nhảy vào trong lòng Sở Lạc Lạc, thân thể hắn có chút lạnh lẽo.
“Tỷ tỷ, ngươi gọi Lãnh Nguyệt ra có phải là có thể ăn cơm chiều rồi không?” Lãnh Nguyệt ở trong lòng nàng cọ vài cái, ngẩng đầu lên hỏi.
“Ha ha… Tỷ tỷ muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện trước, sau đó sẽ cho ngươi ăn cơm chiều được không?” Sở Lạc Lạc cười nói.
“Ân? Tỷ tỷ, chuyện gì?”
“Tối hôm nay, Lãnh Nguyệt mang tỷ tỷ đi tìm những người dạy Lãnh Nguyệt ăn tim người, người xấu để cho Lãnh Nguyệt phải đói bụng, tỷ tỷ muốn thay Lãnh Nguyệt giáo huấn bọn họ!” Lời nói của Sở Lạc Lạc mang theo một tia ngoan độc. Nếu nàng đoán không nhầm, cái tên pháp sư hệ hắc ám kia rất có khả năng chính là thành chủ của Vân Quy thành này, mà cái tên râu xồm hôm nay đến tìm người chính là thân tín của chủ thành!
“Tốt! Tốt!” Lãnh Nguyệt hưng phấn vỗ tay, tỷ tỷ đối với hắn thực sự quá tốt, hắn ngày càng thích tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, Lãnh Nguyệt ngửi được trong bao của người có thứ gì đó ăn rất con, Lãnh Nguyệt muốn ăn…” Lãnh Nguyệt mắt mở to,vẻ mặt nịnh nọt.
“Ngươi muốn ăn cái gì, tỷ tỷ đều cho ngươi, chỉ cần không phải tim người.” Sở Lạc Lạc sờ sờ đầu Lãnh Nguyệt nói.
Sau khi được cho phép, Lãnh Nguyệt đã đói bụng một ngày lập tức mở tay nải của Sở Lạc Lạc, nàng vốn tưởng rằng Lãnh Nguyệt là muốn ăn lương khô trong bao nhưng lại không ngờ hắn lấy ra lại là nước thuốc ma pháp Sở Lạc Lạc chế tạo để dùng cho việc cải tạo thân thể. Nàng còn không kịp ngăn cản Lãnh Nguyệt đã uống xong hai bình.
Sở Lạc Lạc hơi nheo lại đôi mắt hổ phách, trong lòng nghi vấn càng sâu. Sau khi uống nước thuốc ma pháp sắc mặt Lãnh Nguyệt tựa hồ càng them rực rỡ, hai mắt đỏ như máu kia biến thành màu ruby, mái tóc màu đỏ sậm cũng trở nên sang bóng.
Đêm tối dần buông xuống, tại một nơi hoang vắng trong thành.
Lúc này Sở Lạc Lạc đã đem mọi chuyện chuẩn bị ổn thỏa, nàng đội lên chiếc mặt nạ hình đầu trẻ em, nói với thiếu niên bên cạnh: “Chúng ta xuất phát đi!”
Thiếu niên nghiêng đầu, hai mắt ở trong bóng đêm ánh ra tia huyết sắc mị hoặc, đáp: “Ân! Lãnh Nguyệt nhất định bảo vệ tỷ tỷ thật tốt!”
“Phanh” một tiếng, cửa bị đã văng, chỉ thấy trong phòng không một bóng người, mà cửa sổ đang bị mở to. Nam nhân râu xồm kiểm tra một chút. Đi đến cạnh bàn, chạm vào nước trà trong chén, vẫn còn ấm, trên mặt của hắn lộ ra ý cười làm cho gương mặt vốn xấu xí lộ ra vài phần dữ tợn.
“Hừ! Xem ngươi có thể chạy tới đâu! Đuổi theo…”
Sở Lạc Lạc sau khi nhìn thấy bức họa lập tức chạy đến phòng Sở Hiên, may mắn bọn họ vốn tính rời khỏi thành cho nên hành lí đều đã thu thập tốt. Ở lúc quan sai xông vào cũng là lúc hai huynh muội đã trốn ở trong phòng bên cạnh. Vốn dĩ nơi đó còn có khách nhân nhưng là đã bị chuôi kiếm đánh cho choáng váng, cái này, cũng chỉ có thể hướng người đang hôn mê nói một tiếng thật xin lỗi.
Sở Hiên từ khe hở cửa sổ nhìn thấy đội quan sai kia đã rời đi, nhẹ nhàng thở ra, sau khi trầm mặc một lúc lâu hắn bỗng nhiên đấm một quyền lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi quát khẽ: “Giỏi cho một tên Lãnh Tiêu Nhiên!”
Sở Lạc Lạc bị lời nói của Sở Hiên dọa cho tim nhảy lên một nhịp, mới vừa rồi tình huống khẩn cấp, nàng căn bản không thể nghĩ nhiều nhưng là nghe đến những lời này của ca ca, thông minh như nàng, đương nhiên có thể nhìn ra chân tướng.
Xác thực, người nhìn thấy bộ dạng bọn họ cũng biết thân phận của bọn họ chỉ có một người, Lãnh Tiêu Nhiên, bởi vì những người còn lại đều đã ở hoàng tuyền. Nhưng là nàng có chút không hiểu, Lãnh Tiêu Nhiên rõ ràng đã thừa nhận Sở Hiên sau cuộc thử thách lần đầu, sau đó để cho bọn họ kiếm đủ tiền đến Thánh Vân học viện là thử thách thứ hai, vì sao lại… Chẳng lẽ?!
Sở Lạc Lạc nhẹ giọng hỏi: “Hay là đây lại là một thử thách khác của Lãnh Tiêu Nhiên?”
Sở Hiên cũng có chút kinh ngạc đối với trí thông minh của muội muội, trong mắt của hắn hiện lên tia tán thưởng nói: “Đúng vậy, ta cũng vừa mới suy nghĩ cẩn thận lại. Ngay từ đầu ta cũng nghĩ rằng kiếm đủ tiền để tiến vào Thánh Vân học viện chính là thành công vượt qua thử thánh thứ hai, cũng không có lo lắng nhiều. Nhưng hiển nhiên là Lãnh Tiêu Nhiên cũng không hoàn toàn thừa nhận ta, hắn ma thi thể của Thanh Diệp đi liền biểu đạt trước mắt hắn không muốn từ bỏ quan hệ với Sở Hàn. Cho nên, bức họa của ta cũng là do hắn cung cấp. Người này rõ ràng là tọa sơn ngoạn hổ đấu*, chỉ khi một bên chiếm ưu thế tuyệt đối hắn mới đưa ra lựa chọn cuối cùng!” (Tọa sơn ngoạn hổ đấu: ngồi trên núi xem hai hổ đánh nhau, gần giống câu trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi)
Nhắc tới Thanh Diệp, trong lòng Sở Lạc Lạc dấy lên vài phần phẫn nộ, nàng nhớ tới ánh mắt giống như rắn độc kia. Từ sau khi Thanh Diệp chết, bọn họ vẫn luôn di chuyển, cơ hồ chưa từng dừng lại. Mới vừa ở Vân Quy thành nghỉ ngơi một ngày sứ giả của Sở Hàn liền tới nơi này. Điều này chắc chắn là do Lãnh Tiêu Nhiên khi trở lại bên người Sở Hàn đã cung cấp manh mối, chẳng qua, manh mối này cũng không đầy đủ, ít ra cũng không có bức họa của nàng.
Nghĩ như thế vậy thì mệnh lệnh niêm phong thành Vân Quy cũng không hoàn toàn là vì tìm kiếm Lãnh Nguyệt. Ha ha… Chỉ sợ là vị thành chủ kia muốn lấy lòng Sở vương gia cho nên mới hạ lênh như vậy đi!
“Ca ca, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?” Sở Lạc Lạc hỏi, biện pháp duy nhất nàng nghĩ tới là ban đêm đột kích xông ra ngoài thành.
Sở Hiên hơi nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cũng từng nghĩ tới ban đêm đột kích nhưng là lấy tu vi hiện nay của hắn căn bản là không có khả năng, nếu hành động như vậy nhất định sẽ có thương vong. Ngày sau, nếu như hắn có thể trở về tranh đoạt vương vị, nếu vậy việc sát thương quan lính bảo vệ thành sẽ trở thành một chuyện để cho người ta lên án, thậm chí làm cho hắn đánh mất quyền thừa kế.
Sở Hiên tâm tư loạn chuyển, bỗng nhiên trong mắt hắn hiện lên vài tia kiên nghị không dễ phát hiện, hắn cười khẽ nói: “Nơi này cũng không thể ở lâu, ta đi xem tình huống bên ngoài, ngươi ở nơi này chờ ta.”
Sở Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng thì Sở Hiên đã nhảy từ của sổ ra ngoài. Kì quái, hiện tại mặt trời còn chưa lặn, Sở Hiên vì sao lại sốt ruột như vậy? Đây không giống với tác phong trước sau như một của hắn nha!
Lúc này, ánh mắt Sở Lạc Lạc nhìn thấy trên mặt bàn có đặt một vật, đây… đây không phải là Tường Phượng sao?
Nàng thất kinh bởi vì nàng biết nàng biết nơi mà Sở Hiên muốn tới, lúc này đuổi theo sợ là không kịp nữa. Hắn để Tường Phượng lại đây chứng tỏ hắn đã có kế hoạch, ít nhất khi chưa tìm được Tường Phượng sứ giả của Sở Hàn cũng sẽ không giết Sở Hiên.
“Tiểu Lãnh Nguyệt, ngươi xuất hiện đi…” Sở Lạc Lạc nhẹ giọng gọi.
Bên trong mặt nạ truyền đến một tiếng kêu vui sướng trầm thấp, sau đó, một trận sương mù đỏ như máu từ trong mặt nạ bay ra, dần dần tụ tập lại thành một bóng hình. Chỉ chốc lát. thiếu niên tuấn mỹ với đôi huyết mâu đã đứng trước mặt nàng, trong mắt tràn ngập vui sướng, tóc dài màu đỏ không gió tự động.
Đây là lần đầu tiên Sở Lạc Lạc nhìn thấy Lãnh Nguyệt vào ban ngày, bộ dãng thiếu niên cũng không biến hóa nhiều nhưng là mái tóc của hắn so với lần trước khi nhìn thấy ở trong bóng đêm dường như dài hơn một chút, không biết có phải là ảo giác hay không.
Còn không kịp nhìn kỹ, Lãnh Nguyệt đã bay tới nhảy vào trong lòng Sở Lạc Lạc, thân thể hắn có chút lạnh lẽo.
“Tỷ tỷ, ngươi gọi Lãnh Nguyệt ra có phải là có thể ăn cơm chiều rồi không?” Lãnh Nguyệt ở trong lòng nàng cọ vài cái, ngẩng đầu lên hỏi.
“Ha ha… Tỷ tỷ muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện trước, sau đó sẽ cho ngươi ăn cơm chiều được không?” Sở Lạc Lạc cười nói.
“Ân? Tỷ tỷ, chuyện gì?”
“Tối hôm nay, Lãnh Nguyệt mang tỷ tỷ đi tìm những người dạy Lãnh Nguyệt ăn tim người, người xấu để cho Lãnh Nguyệt phải đói bụng, tỷ tỷ muốn thay Lãnh Nguyệt giáo huấn bọn họ!” Lời nói của Sở Lạc Lạc mang theo một tia ngoan độc. Nếu nàng đoán không nhầm, cái tên pháp sư hệ hắc ám kia rất có khả năng chính là thành chủ của Vân Quy thành này, mà cái tên râu xồm hôm nay đến tìm người chính là thân tín của chủ thành!
“Tốt! Tốt!” Lãnh Nguyệt hưng phấn vỗ tay, tỷ tỷ đối với hắn thực sự quá tốt, hắn ngày càng thích tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, Lãnh Nguyệt ngửi được trong bao của người có thứ gì đó ăn rất con, Lãnh Nguyệt muốn ăn…” Lãnh Nguyệt mắt mở to,vẻ mặt nịnh nọt.
“Ngươi muốn ăn cái gì, tỷ tỷ đều cho ngươi, chỉ cần không phải tim người.” Sở Lạc Lạc sờ sờ đầu Lãnh Nguyệt nói.
Sau khi được cho phép, Lãnh Nguyệt đã đói bụng một ngày lập tức mở tay nải của Sở Lạc Lạc, nàng vốn tưởng rằng Lãnh Nguyệt là muốn ăn lương khô trong bao nhưng lại không ngờ hắn lấy ra lại là nước thuốc ma pháp Sở Lạc Lạc chế tạo để dùng cho việc cải tạo thân thể. Nàng còn không kịp ngăn cản Lãnh Nguyệt đã uống xong hai bình.
Sở Lạc Lạc hơi nheo lại đôi mắt hổ phách, trong lòng nghi vấn càng sâu. Sau khi uống nước thuốc ma pháp sắc mặt Lãnh Nguyệt tựa hồ càng them rực rỡ, hai mắt đỏ như máu kia biến thành màu ruby, mái tóc màu đỏ sậm cũng trở nên sang bóng.
Đêm tối dần buông xuống, tại một nơi hoang vắng trong thành.
Lúc này Sở Lạc Lạc đã đem mọi chuyện chuẩn bị ổn thỏa, nàng đội lên chiếc mặt nạ hình đầu trẻ em, nói với thiếu niên bên cạnh: “Chúng ta xuất phát đi!”
Thiếu niên nghiêng đầu, hai mắt ở trong bóng đêm ánh ra tia huyết sắc mị hoặc, đáp: “Ân! Lãnh Nguyệt nhất định bảo vệ tỷ tỷ thật tốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.