Quyển 5 - Chương 12
Hướng Dương
13/06/2016
Thế gian loạn lạc, mạng người chẳng đáng một xu.
Trong thời kì loạn thế này, mọi người đều phải lưu lạc, chỉ cần một tìm được một nơi có thể dừng chân là đã thấy vạn hạnh rồi.
Vân Đô Thành là nơi duy nhất không có khói lửa chiến tranh, Vân Đô Thành ngày xưa được mọi người ngưỡng vọng giờ đã trở thành thánh địa bởi vì nơi này có tổng bộ của Thánh giáo hội, cũng có nữ thần Mộng Cơ.
Nhưng mà nữ thần Mộng Cơ, người có được trăm vạn tín đồ, lúc này lại cực kì căm tức.
Vốn nàng tính khi hai quân đội của Phong Vũ Quốc và Minh Nguyệt Quốc tranh tài ở bình nguyên Hồng Hoang được một thời gian thì nàng sẽ lấy tư thái của nữ thần để bình ổn chiến tranh, mang theo tín đồ của nàng, phát dương thanh thế của Thánh giáo hội.
Như vậy nàng không chỉ là chúa cứu thế trong lòng dân chúng của Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc mà còn là đại ân nhân của bình nguyên Hồng Hoang.
Ai ngờ, người của Ma giới bỗng nhiên lại tới can thiệp vào kế hoạch của nàng.
Còn có vị Phượng Lạc quận chúa kia nữa, đầu tiên là không tốn một binh một tốt mà có thể đánh bại ma binh ở Thiên Kì Quốc, sau đó ở trận chiến của Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc lại triệu hồi thần long.
Lời đồn có liên quan đến nàng lúc này đã trải rộng khắp Thánh Vân đại lục, nhất là đối với dân chúng của Thiên Kì Quốc thì danh vọng của Phượng Lạc quận chúa còn vượt qua cả nữ thần Mộng Cơ.
Mộng Cơ nhớ tới nữ tử mặc y phục đen gặp được ở trên thuyền lúc trước, cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, sao có thể so sánh với nàng!
Trên thế giới này, chỉ có một nữ thần là nàng!
"Nữ thần Mộng Cơ, canh giờ đã đến rồi." Một nữ tử áo trắng tiến vào, quỳ lạy trước mặt nàng.
Mộng Cơ nghe vậy, khóe miệng mới lộ ra chút ý cười, hôm nay là ngày nàng biểu diễn thần tích trước mặt dân chúng toàn Vân Đô Thành. Nàng tin tưởng, qua ngày hôm nay, nàng sẽ có uy vọng lớn hơn nữa.
Trung tâm quảng trường Vân Đô Thành, mấy ngày trước đã có một thánh đàn được dựng lên, xung quanh thánh đàn đứng đầy người mặc áo trắng đại biểu cho tín đồ của Thánh giáo hội, vòng bên ngoài những tín đồ này là dân chúng của các quốc gia nghe danh mà mới.
Trong đám người có mấy người mặc áo choàng màu xám đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Tại sao ngươi không hỏi vì sao ta lại muốn tới nơi này?" Mấy ngày nay Vân Khuynh vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.
Sở Lạc Lạc cười nói: "Vì sao lại phải hỏi? Cho dù nàng là người cũ của ngươi, ta cũng không phải là người mới của ngươi nha!"
Vân Khuynh nghe vậy liền sửng sốt, câu hỏi của hắn thực sự có sơ hở.
"Ta không hỏi là bởi vì ta nhìn thấy trong lòng của người hiện giờ chỉ có bình nguyên Hồng Hoang." Sở Lạc Lạc nhàn nhạt nói.
Quả nhiên, lần này nàng trở về lại không giống trước kia, Vân Khuynh thầm nghĩ.
Đột nhiên, toàn bộ quảng trường đều yên tĩnh lại, một đội các cô gái áo trắng xuyên quang khe hở giữa đám người. Mọi người thấy y phục của các nàng, gương mặt của các nàng dường như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Khi các thiếu nữ này xuất hiện thì các tín đồ đã quỳ gối xuống, thậm chí có vài người dân cũng làm theo động tác của bọn họ.
Trên thực tế, ánh sáng này chính là do một loại thuốc nước ma pháp tạo thành nhưng mà trong lòng những người đang bất an này lại trở thành ánh sáng thần thánh khiến bọn họ an lòng.
Ngay vào lúc những thiếu nữ áo trắng này đi tới giữa quảng trường, quỳ lạy xuống thì có một dáng người thân mặc lụa trắng chậm rãi đáp xuống từ không trung.
Trên mặt có một miếng khăn lụa trắng che mặt nhìn qua vô cùng tao nhã.
"Mộng Cơ quả thực có vốn liếng để làm nữ thần..." Sở Lạc Lạc nói, giọng điệu của nàng bình thản không một gợn sóng, không có kính ngưỡng, cũng không có châm chọc.
Lời của nàng là nói với Vân Khuynh.
Vân Khuynh từng nghĩ rất nhiều lần, khi hắn gặp lại nàng thì sẽ có tâm tình như thế nào.
Nhưng mà, một khắc khi Mộng Cơ xuất hiện, hắn phát hiện nội tâm của mình thật bình tĩnh.
So với trước kia, Mộng Cơ càng có thêm hương vị thần thánh, thần bí, nhưng mà, hắn nhìn Sở Lạc Lạc ở bên cạnh, rõ ràng là một thân áo choàng màu xám tro nhưng mà khí chất toát ra từ người nàng hoàn toàn có thể sánh với Mộng Cơ đang trên đài kia. Sự thần thánh của Mộng Cơ là vẻ ngoài cố gắng tạo thành, mà Sở Lạc Lạc lại phát ra từ trong nội tâm của nàng. Vân Khuynh bỗng nhiên cảm thấy, trước kia ánh mắt của hắn thực chẳng ra sao.
Hắn thoải mái cười nói: "Vậy sao? Ta thực không thấy được điều đó."
"Tuy rằng ta biết ngươi muốn tới tìm Mộng Cơ nhưng mà ta lại không biết ngươi rốt cuộc định làm gì." Sở Lạc Lạc nói.
"Thực ra, ta cũng chưa nghĩ ra, nhưng mà ta cảm thấy trên thế giới này, ngoài ta ra, không ai biết được một bí mật của Mộng Cơ."
Bí mật của Mộng Cơ? Sở Lạc Lạc nghe vậy cũng thấy tò mò.
Trung tâm quảng trường có mấy người bị hắc ma pháp ăn mòn, bọn họ có đôi mắt đỏ rực như máu, móng vuốt sắc bén, bị những tín đồ của Thánh giáo hội trói lại, dẫn vào trung tâm.
Mộng Cơ đứng dậy từ trên chiếc ghế dựa hoa mỹ tinh xảo, sau đó nàng bắt đầu hô lớn lời cầu nguyện ca ngợi Thần quang minh.
Bỗng nhiên một luồng ánh sáng trắng hiện lên, trên tay nàng xuất hiện một thanh pháp trượng. Sở Lạc Lạc nhìn lên, thanh pháp trượng kia giống hệt thanh Cửu Tiêu thần trượng mà Ngọc Lưu Ly biến ra. Kia hẳn là thanh pháp trượng mà Mộng Cơ đã mang đi khi rời khỏi tộc Thiên Vũ.
Dưới tác dụng của chú ngữ, quang nguyên tố theo thần trượng bao phủ lên thân thể những người trúng hắc ma pháp.
Sau khi ánh sáng tán đi, có thể thấy được màu đỏ trong mắt những người đó đã dần rút đi, những người kia cũng dần khôi phục thần trí.
"Thần tích!" Trong đám người có người lớn tiếng hô.
"Chúng ta muốn tùy tùng nữ thần Mộng Cơ!"
"Trừ bỏ hắc ma pháp! Tùy tùng nữ thần Mộng Cơ!"
Các tín đồ cao giọng hôm tiếng hô ầm ĩ suốt một khắc (Một khắc = 15 phút) chẳng những không có yếu bớt, ngược lại càng nhiệt liệt hơn!
Cho đến khi Mộng Cơ vẫy tay ra hiệu cho bọn họ, trong nháy mắt, các tín đồ lập tức ngừng hô lên, một lần nữa quỳ lạy trên mặt đất. Lúc này bên ngoài cũng đã có rất nhiều dân chúng quỳ xuống, chỉ có một số ít người còn đứng, nhìn qua có vẻ vô cùng nổi bật.
Vốn Mộng Cơ đang đắc chí, không ngờ lại có người không phục tùng nàng.
Lúc này, một người mặc áo đen đứng trong đám người, ngón tay hắn chỉ thẳng vào Mộng Cơ, lớn tiếng nói: "Mộng Cơ, yêu nữ này! Dám giả mạo nữ thần!"
Lời nói của hắn khơi dậy một cơn sóng dữ dội trong lòng mọi người!
"Ngươi là người nào! Dám cả gan vu khống nữ thần!"
"Ha ha ha... Các ngươi đều bị yêu nữ kia che mắt." Người kia lớn tiếng cười nói, nghe thanh âm của hắn liền biết người này nhất định là người có tu vi, không biết vì sao đám người Sở Lạc Lạc lại thấy thanh âm này cực kì quen thuộc.
"Nàng là yêu nữ cướp đi ánh sáng sinh mệnh của người khác để duy trì dung mạo! Bởi vì, ta chính là bị nàng biến thành bộ dạng này!" Nói xong, hắn bỏ mũ của áo choàng xuống, để lộ ra mái tóc bạc và dung mạo già nua hoàn toàn không phù hợp với giọng nói của hắn.
"Ở đây có thể có người còn nhớ rõ Hứa Nham của dong binh đoàn Bạo Phong!"
Hứa Nham là một người cực kì có danh vọng trong dong binh đoàn Bạo Phong, phải nói, hắn là một người giao du khắp thiên hạ.
Người tóc bạc kia lại một lần nữa hô lớn, thanh âm của hắn mang theo tiếng nức nở: "Các vị bằng hữu! Ta chính là Hứa Nham!"
Lời này vừa nói ra, ngay cả trong số tín đồ cũng có người đứng lên, nhìn dáng vẻ của người kia, đám người Sở Lạc Lạc nghe vậy cũng không khỏi sửng sốt. Lúc đó từ trong hang tối kia đi ra bọn họ để những người của Đế Vương Cốc cùng những người còn sống của dong binh binh đoàn Bạo Phong ở trên vách núi. Chẳng lẽ khi đó Mộng Cơ không rời đi mà ẩn nấp ở đâu đó, khi bọn họ rời đi đã ra tay với những người đang hôn mê bất tỉnh đó?
"May mắn trên người ta có bảo vật hấp thu hắc nguyên tố, tuy rằng may mắn tránh được một kiếp nhưng lại biến thành bộ dạng này, còn đồng đội của ta đều chết trong tay yêu nữ này, thân thể bọn họ chết đi trong nháy mắt, là Mộng Cơ đã hút đi sinh mệnh của bọn họ!"
"Hắn là người Ma giới phái đến, ý đồ bôi nhọ uy tín của nữ thần, các vị chớ bị mắc mưu!" Lúc này, bên canh Mộng Cơ có người hô lớn.
Trong lòng Mộng Cơ lúc này tuy có vô vàn hận ý, thầm nghĩ ra tay giết người này, nhưng mà trong đám tín đồ kia có người nghe thấy lời nói của Hứa Nham, dường như cũng bắt đầu nghi ngờ.
Nàng cười khẽ, thanh âm tựa như u lan trong thanh cốc.
"Đây thực sự là muốn gán tội cho người khác, thế nhân đều biết tôn chỉ của Thánh giáo hội là tiêu diệt tất cả hắc ma pháp. Thần quang minh ban pháp lực cho ta là để giải thoát những người bị hắc ma pháp đem lại đau khổ..."
Mộng Cơ còn chưa nói xong, lúc này hai người đứng bên cạnh Hứa Nhan cũng cởi mũ áo choàng xuống.
Khi người kia lộ ra hình dáng thì trong lòng Mộng Cơ không khỏi run lên.
Mà cách đó không xa, Sở Lạc Lạc cũng nhận ra hai người kia, một người mái tóc màu lam, làn da trắng nõn, khuôn mặt anh tuấn, trên trán có một nốt chu sa, người còn lại là nam tử trẻ tuổi có làn da ngăm đen.
Là Lệ Vô Ngân và A Sơn, sao bọn họ lại ra ngoài rồi?
Sở Lạc Lạc nghĩ một hồi, thì ra là vậy, là người của bộ tộc Thiên Vũ phát hiện người duy nhất sống sót trên vách núi, Hứa Nham.
Cho nên, bọn họ nhân lúc Mộng Cơ biểu diến thần tích trước mắt mọi người thì tố cáo bộ mặt thật của nàng ta.
Hay là bọn họ có được chứng cứ gì có thể chỉ ra và xác nhận Mộng Cơ là yêu nữ?
Nắm ngoài dự đoán của Sở Lạc Lạc là Lệ Vô Ngân bỗng nhiên nói: "Ta là người của bộ tộc Vu Yêu, còn Mộng Cơ, là phản đồ của tộc chúng ta!"
Bộ tộc Vu Yêu đối với người của Thánh Vân đại lục mà nói thì chính là một loại tồn tại đáng sợ, là chủng tộc tà ác khiến cho mọi người sợ hãi, là chủng tộc khiến cho mọi người chán ghét ngang với người của Ma giới!
Mà Sở Lạc Lạc lại biết bộ tộc Vu Yêu chính là bộ tộc Thiên Vũ, mà bọn họ quả thực là hậu thế của thần tộc lưu lại nhân gian, nhưng mà người dân của Thánh Vân đại lục lại không biết.
Khiến cho nàng càng bất ngờ chính là Lệ Vô Ngân nói xong thì trên mặt hắn xuất hiện tia thống khổ, chẳng lẽ!
Quả nhiên, đôi bàn tay của hắn lập tức hóa thành một đôi cánh màu lam, hắn bỗng nhiên cười đến yêu dị, nói: "Đây là sức mạnh của bộ tộc Vu Yêu!"
Nói xong, hắn cao giọng niệm một chuối chú ngữ mà mọi người không thể hiểu được.
Bỗng nhiên, Mộng Cơ phát ra một tiếng hô to thê lương, nói với người bên cạnh: "Mau ngăn cản hắn..."
Trong thời kì loạn thế này, mọi người đều phải lưu lạc, chỉ cần một tìm được một nơi có thể dừng chân là đã thấy vạn hạnh rồi.
Vân Đô Thành là nơi duy nhất không có khói lửa chiến tranh, Vân Đô Thành ngày xưa được mọi người ngưỡng vọng giờ đã trở thành thánh địa bởi vì nơi này có tổng bộ của Thánh giáo hội, cũng có nữ thần Mộng Cơ.
Nhưng mà nữ thần Mộng Cơ, người có được trăm vạn tín đồ, lúc này lại cực kì căm tức.
Vốn nàng tính khi hai quân đội của Phong Vũ Quốc và Minh Nguyệt Quốc tranh tài ở bình nguyên Hồng Hoang được một thời gian thì nàng sẽ lấy tư thái của nữ thần để bình ổn chiến tranh, mang theo tín đồ của nàng, phát dương thanh thế của Thánh giáo hội.
Như vậy nàng không chỉ là chúa cứu thế trong lòng dân chúng của Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc mà còn là đại ân nhân của bình nguyên Hồng Hoang.
Ai ngờ, người của Ma giới bỗng nhiên lại tới can thiệp vào kế hoạch của nàng.
Còn có vị Phượng Lạc quận chúa kia nữa, đầu tiên là không tốn một binh một tốt mà có thể đánh bại ma binh ở Thiên Kì Quốc, sau đó ở trận chiến của Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc lại triệu hồi thần long.
Lời đồn có liên quan đến nàng lúc này đã trải rộng khắp Thánh Vân đại lục, nhất là đối với dân chúng của Thiên Kì Quốc thì danh vọng của Phượng Lạc quận chúa còn vượt qua cả nữ thần Mộng Cơ.
Mộng Cơ nhớ tới nữ tử mặc y phục đen gặp được ở trên thuyền lúc trước, cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, sao có thể so sánh với nàng!
Trên thế giới này, chỉ có một nữ thần là nàng!
"Nữ thần Mộng Cơ, canh giờ đã đến rồi." Một nữ tử áo trắng tiến vào, quỳ lạy trước mặt nàng.
Mộng Cơ nghe vậy, khóe miệng mới lộ ra chút ý cười, hôm nay là ngày nàng biểu diễn thần tích trước mặt dân chúng toàn Vân Đô Thành. Nàng tin tưởng, qua ngày hôm nay, nàng sẽ có uy vọng lớn hơn nữa.
Trung tâm quảng trường Vân Đô Thành, mấy ngày trước đã có một thánh đàn được dựng lên, xung quanh thánh đàn đứng đầy người mặc áo trắng đại biểu cho tín đồ của Thánh giáo hội, vòng bên ngoài những tín đồ này là dân chúng của các quốc gia nghe danh mà mới.
Trong đám người có mấy người mặc áo choàng màu xám đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Tại sao ngươi không hỏi vì sao ta lại muốn tới nơi này?" Mấy ngày nay Vân Khuynh vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.
Sở Lạc Lạc cười nói: "Vì sao lại phải hỏi? Cho dù nàng là người cũ của ngươi, ta cũng không phải là người mới của ngươi nha!"
Vân Khuynh nghe vậy liền sửng sốt, câu hỏi của hắn thực sự có sơ hở.
"Ta không hỏi là bởi vì ta nhìn thấy trong lòng của người hiện giờ chỉ có bình nguyên Hồng Hoang." Sở Lạc Lạc nhàn nhạt nói.
Quả nhiên, lần này nàng trở về lại không giống trước kia, Vân Khuynh thầm nghĩ.
Đột nhiên, toàn bộ quảng trường đều yên tĩnh lại, một đội các cô gái áo trắng xuyên quang khe hở giữa đám người. Mọi người thấy y phục của các nàng, gương mặt của các nàng dường như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Khi các thiếu nữ này xuất hiện thì các tín đồ đã quỳ gối xuống, thậm chí có vài người dân cũng làm theo động tác của bọn họ.
Trên thực tế, ánh sáng này chính là do một loại thuốc nước ma pháp tạo thành nhưng mà trong lòng những người đang bất an này lại trở thành ánh sáng thần thánh khiến bọn họ an lòng.
Ngay vào lúc những thiếu nữ áo trắng này đi tới giữa quảng trường, quỳ lạy xuống thì có một dáng người thân mặc lụa trắng chậm rãi đáp xuống từ không trung.
Trên mặt có một miếng khăn lụa trắng che mặt nhìn qua vô cùng tao nhã.
"Mộng Cơ quả thực có vốn liếng để làm nữ thần..." Sở Lạc Lạc nói, giọng điệu của nàng bình thản không một gợn sóng, không có kính ngưỡng, cũng không có châm chọc.
Lời của nàng là nói với Vân Khuynh.
Vân Khuynh từng nghĩ rất nhiều lần, khi hắn gặp lại nàng thì sẽ có tâm tình như thế nào.
Nhưng mà, một khắc khi Mộng Cơ xuất hiện, hắn phát hiện nội tâm của mình thật bình tĩnh.
So với trước kia, Mộng Cơ càng có thêm hương vị thần thánh, thần bí, nhưng mà, hắn nhìn Sở Lạc Lạc ở bên cạnh, rõ ràng là một thân áo choàng màu xám tro nhưng mà khí chất toát ra từ người nàng hoàn toàn có thể sánh với Mộng Cơ đang trên đài kia. Sự thần thánh của Mộng Cơ là vẻ ngoài cố gắng tạo thành, mà Sở Lạc Lạc lại phát ra từ trong nội tâm của nàng. Vân Khuynh bỗng nhiên cảm thấy, trước kia ánh mắt của hắn thực chẳng ra sao.
Hắn thoải mái cười nói: "Vậy sao? Ta thực không thấy được điều đó."
"Tuy rằng ta biết ngươi muốn tới tìm Mộng Cơ nhưng mà ta lại không biết ngươi rốt cuộc định làm gì." Sở Lạc Lạc nói.
"Thực ra, ta cũng chưa nghĩ ra, nhưng mà ta cảm thấy trên thế giới này, ngoài ta ra, không ai biết được một bí mật của Mộng Cơ."
Bí mật của Mộng Cơ? Sở Lạc Lạc nghe vậy cũng thấy tò mò.
Trung tâm quảng trường có mấy người bị hắc ma pháp ăn mòn, bọn họ có đôi mắt đỏ rực như máu, móng vuốt sắc bén, bị những tín đồ của Thánh giáo hội trói lại, dẫn vào trung tâm.
Mộng Cơ đứng dậy từ trên chiếc ghế dựa hoa mỹ tinh xảo, sau đó nàng bắt đầu hô lớn lời cầu nguyện ca ngợi Thần quang minh.
Bỗng nhiên một luồng ánh sáng trắng hiện lên, trên tay nàng xuất hiện một thanh pháp trượng. Sở Lạc Lạc nhìn lên, thanh pháp trượng kia giống hệt thanh Cửu Tiêu thần trượng mà Ngọc Lưu Ly biến ra. Kia hẳn là thanh pháp trượng mà Mộng Cơ đã mang đi khi rời khỏi tộc Thiên Vũ.
Dưới tác dụng của chú ngữ, quang nguyên tố theo thần trượng bao phủ lên thân thể những người trúng hắc ma pháp.
Sau khi ánh sáng tán đi, có thể thấy được màu đỏ trong mắt những người đó đã dần rút đi, những người kia cũng dần khôi phục thần trí.
"Thần tích!" Trong đám người có người lớn tiếng hô.
"Chúng ta muốn tùy tùng nữ thần Mộng Cơ!"
"Trừ bỏ hắc ma pháp! Tùy tùng nữ thần Mộng Cơ!"
Các tín đồ cao giọng hôm tiếng hô ầm ĩ suốt một khắc (Một khắc = 15 phút) chẳng những không có yếu bớt, ngược lại càng nhiệt liệt hơn!
Cho đến khi Mộng Cơ vẫy tay ra hiệu cho bọn họ, trong nháy mắt, các tín đồ lập tức ngừng hô lên, một lần nữa quỳ lạy trên mặt đất. Lúc này bên ngoài cũng đã có rất nhiều dân chúng quỳ xuống, chỉ có một số ít người còn đứng, nhìn qua có vẻ vô cùng nổi bật.
Vốn Mộng Cơ đang đắc chí, không ngờ lại có người không phục tùng nàng.
Lúc này, một người mặc áo đen đứng trong đám người, ngón tay hắn chỉ thẳng vào Mộng Cơ, lớn tiếng nói: "Mộng Cơ, yêu nữ này! Dám giả mạo nữ thần!"
Lời nói của hắn khơi dậy một cơn sóng dữ dội trong lòng mọi người!
"Ngươi là người nào! Dám cả gan vu khống nữ thần!"
"Ha ha ha... Các ngươi đều bị yêu nữ kia che mắt." Người kia lớn tiếng cười nói, nghe thanh âm của hắn liền biết người này nhất định là người có tu vi, không biết vì sao đám người Sở Lạc Lạc lại thấy thanh âm này cực kì quen thuộc.
"Nàng là yêu nữ cướp đi ánh sáng sinh mệnh của người khác để duy trì dung mạo! Bởi vì, ta chính là bị nàng biến thành bộ dạng này!" Nói xong, hắn bỏ mũ của áo choàng xuống, để lộ ra mái tóc bạc và dung mạo già nua hoàn toàn không phù hợp với giọng nói của hắn.
"Ở đây có thể có người còn nhớ rõ Hứa Nham của dong binh đoàn Bạo Phong!"
Hứa Nham là một người cực kì có danh vọng trong dong binh đoàn Bạo Phong, phải nói, hắn là một người giao du khắp thiên hạ.
Người tóc bạc kia lại một lần nữa hô lớn, thanh âm của hắn mang theo tiếng nức nở: "Các vị bằng hữu! Ta chính là Hứa Nham!"
Lời này vừa nói ra, ngay cả trong số tín đồ cũng có người đứng lên, nhìn dáng vẻ của người kia, đám người Sở Lạc Lạc nghe vậy cũng không khỏi sửng sốt. Lúc đó từ trong hang tối kia đi ra bọn họ để những người của Đế Vương Cốc cùng những người còn sống của dong binh binh đoàn Bạo Phong ở trên vách núi. Chẳng lẽ khi đó Mộng Cơ không rời đi mà ẩn nấp ở đâu đó, khi bọn họ rời đi đã ra tay với những người đang hôn mê bất tỉnh đó?
"May mắn trên người ta có bảo vật hấp thu hắc nguyên tố, tuy rằng may mắn tránh được một kiếp nhưng lại biến thành bộ dạng này, còn đồng đội của ta đều chết trong tay yêu nữ này, thân thể bọn họ chết đi trong nháy mắt, là Mộng Cơ đã hút đi sinh mệnh của bọn họ!"
"Hắn là người Ma giới phái đến, ý đồ bôi nhọ uy tín của nữ thần, các vị chớ bị mắc mưu!" Lúc này, bên canh Mộng Cơ có người hô lớn.
Trong lòng Mộng Cơ lúc này tuy có vô vàn hận ý, thầm nghĩ ra tay giết người này, nhưng mà trong đám tín đồ kia có người nghe thấy lời nói của Hứa Nham, dường như cũng bắt đầu nghi ngờ.
Nàng cười khẽ, thanh âm tựa như u lan trong thanh cốc.
"Đây thực sự là muốn gán tội cho người khác, thế nhân đều biết tôn chỉ của Thánh giáo hội là tiêu diệt tất cả hắc ma pháp. Thần quang minh ban pháp lực cho ta là để giải thoát những người bị hắc ma pháp đem lại đau khổ..."
Mộng Cơ còn chưa nói xong, lúc này hai người đứng bên cạnh Hứa Nhan cũng cởi mũ áo choàng xuống.
Khi người kia lộ ra hình dáng thì trong lòng Mộng Cơ không khỏi run lên.
Mà cách đó không xa, Sở Lạc Lạc cũng nhận ra hai người kia, một người mái tóc màu lam, làn da trắng nõn, khuôn mặt anh tuấn, trên trán có một nốt chu sa, người còn lại là nam tử trẻ tuổi có làn da ngăm đen.
Là Lệ Vô Ngân và A Sơn, sao bọn họ lại ra ngoài rồi?
Sở Lạc Lạc nghĩ một hồi, thì ra là vậy, là người của bộ tộc Thiên Vũ phát hiện người duy nhất sống sót trên vách núi, Hứa Nham.
Cho nên, bọn họ nhân lúc Mộng Cơ biểu diến thần tích trước mắt mọi người thì tố cáo bộ mặt thật của nàng ta.
Hay là bọn họ có được chứng cứ gì có thể chỉ ra và xác nhận Mộng Cơ là yêu nữ?
Nắm ngoài dự đoán của Sở Lạc Lạc là Lệ Vô Ngân bỗng nhiên nói: "Ta là người của bộ tộc Vu Yêu, còn Mộng Cơ, là phản đồ của tộc chúng ta!"
Bộ tộc Vu Yêu đối với người của Thánh Vân đại lục mà nói thì chính là một loại tồn tại đáng sợ, là chủng tộc tà ác khiến cho mọi người sợ hãi, là chủng tộc khiến cho mọi người chán ghét ngang với người của Ma giới!
Mà Sở Lạc Lạc lại biết bộ tộc Vu Yêu chính là bộ tộc Thiên Vũ, mà bọn họ quả thực là hậu thế của thần tộc lưu lại nhân gian, nhưng mà người dân của Thánh Vân đại lục lại không biết.
Khiến cho nàng càng bất ngờ chính là Lệ Vô Ngân nói xong thì trên mặt hắn xuất hiện tia thống khổ, chẳng lẽ!
Quả nhiên, đôi bàn tay của hắn lập tức hóa thành một đôi cánh màu lam, hắn bỗng nhiên cười đến yêu dị, nói: "Đây là sức mạnh của bộ tộc Vu Yêu!"
Nói xong, hắn cao giọng niệm một chuối chú ngữ mà mọi người không thể hiểu được.
Bỗng nhiên, Mộng Cơ phát ra một tiếng hô to thê lương, nói với người bên cạnh: "Mau ngăn cản hắn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.